Nữ Vương Và Trung Khuyển

Chương 44: Chương 44




Hứa Mạt và Lục Tử Hoành ở lại nhà Tiếu lão gia hai ngày. Tiếu lão gia từ lâu đã tìm luật sư lập di chúc, đem tài sản phân chia rõ ràng. Lục Tử Hoành chiếm bảy phần tài sản của Tiếu gia, còn dư lại ba phần, hai phần quyên góp cho viện y khoa và cơ quan từ thiện, còn lại một phần, là cho Tiếu Hoành.

Tiếu lão gia ngày thứ ba lại vào bệnh viện, Hứa Mạt tìm cơ hội, một mình cùng Tiếu lão gia trò chuyện.

“Ông nội, con cho rằng... Ông phân chia như vậy, không tốt lắm, ba của Tử Hoành nhất định sẽ mất hứng.” Hứa Mạt nói thẳng. Phân chia như vậy, nhất định sẽ dẫn đến tranh đoạt.

“Ôi... Nha đầu con nghĩ đến chuyện đó, lão già ta như thế nào không nghĩ tới chứ.” Tiếu lão gia chậm rãi nói, “Nếu không phải tại thằng con phá sản kia của ta, chỉ lo suốt ngày cá ngựa, đánh bạc, nếu nó biết sử dụng tài sản thật tốt, hiện tại đã làm nên sự nghiệp...” Tiếu lão gia nói.

Hứa Mạt giờ mới hiểu được, Tiếu lão gia cuối cùng cũng không vứt bỏ “Đứa con không nên thân” trong miệng ông. Cha con ruột thịt, máu mủ tình thâm, làm sao mà chia cắt được.

Tiếu lão gia kéo tay Hứa Mạt, “Mạt nha đầu, Tử Hoành là một đứa bé ngoan, thông minh, giỏi giang, chỉ là thiếu người thúc đẩy nó... Tài sản này, coi như... là ta thay Tiếu gia bồi thường cho nó... Gả cho nó không sai...con sau này thì sẽ biết...”

“Dạ, con biết, ông nội, Tử Hoành anh ấy rất tốt...”

Tiếu lão gia vui mừng vỗ tay của Hứa Mạt, hàn huyên tâm sự một hồi, ông cũng mệt mỏi.

Hứa Mạt xin phép về, cô phải trở về thành phố N. Tuy rằng trong tập đoàn có không ít tiền bối chống đỡ, thế nhưng rất nhiều chuyện cô cần phải ra mặt, dù sao cô cũng là người đại diện của công ty.

Một tháng kế tiếp, hết thảy dường như gió yên sóng lặng. Chỉ có Lục Tử Hoành là gần đây bận bịu tới sắp phát điên. Tiếu lão gia nóng lòng để cho Lục Tử Hoành tham gia quản lý và vận hành mấy bệnh viện, điều Lý An qua cho anh, hướng dẫn anh quen với các điều khoản trong công việc. Trừ bỏ việc của Tiếu gia, còn có cửa hàng đồ gốm của anh, Lục Tử Hoành quản lý mọi mặt rất cực, trái lại Hứa Mạt thường ở trong cửa hàng.

Hứa Mạt mang thai gần năm tháng, bụng càng ngày càng lớn, chuyện của công ty dần dần không quan tâm tới, để cho tổng giám đốc Lý Bân thay mặt xử lý, thứ sáu hàng tuần giao cho cô những ghi chép quan trọng trong hội nghị và báo cáo hạng mục trọng yếu là được.

Cùng bất động sản Giang gia Giang Lâm hợp tác hạng mục khu biệt thự coi như thuận lợi, từ hơn một tháng trước, sau khi chuyện ngoài ý muốn kia xảy ra, gia đình người chết lại náo loạn một trận, dù vậy cũng không quá bận. Dù sao ban đầu là bọn họ bằng lòng đồng ý bồi thường giảng hòa, sau đó lại trở mặt đến ầm ĩ, về tình về lý cũng nói không thông.

Mặc dù như thế, Hứa Mạt vẫn đáp ứng yêu cầu, nguyện ý cùng bất động sản Giang Lâm bên kia cùng nhau lấy thêm một khoản tiền đưa ra. Sinh mạng chỉ có một lần, nói cho cùng, vẫn là người chết bị thua thiệt nhiều. Có thể bồi thường một chút, thì bồi thường đi. Kết quả bất động sản Giang Lâm lại không muốn, nói được lần này, có thể sẽ còn có lần sau, nên dựa vào hiệp nghị song phương lúc trước đã thỏa thuận mà làm theo. Cuối cùng, đối phương vẫn không lấy

được tiền.

Hứa Mạt an tâm dưỡng thai, không ngờ, bên dưới sóng yên biển lặng, lại chôn dấu một cổ mạch nước ngầm đen tối, rục rịch ngóc đầu dậy.

Thành phố S. Mặt sông Trường Giang sương mù nặng nề, mùa thu mưa lất phất. Đối diện sông Trường Giang trên tầng 26 có một tòa nhà, bên cửa sổ có một cô gái mặt mày tái nhợt, dáng người thon gầy, tay của cô gái đem rèm cửa sổ kéo ra một chút, nhìn ra xa hướng về phía bên kia sông cách về phía sân bay không xa, không lâu sau có tiếng máy bay cất cánh, trên trời phản chiếu đường nét mơ hồ.

Từ Tiểu Cẩn lặng lẽ nhìn thoáng qua máy bay, ánh mắt âm ngoan lóe lên rồi biến mất.

“Bá-----” Từ Tiểu Cẩn kéo rèm cửa sổ lại, ánh sáng trong phòng bỗng tối sầm.

Đây là một nhà trọ bình thường với một gian phòng đơn, là nơi cô ta ở tạm ở thành phố S. Luật sư Đỗ Khang ở tại thành phố S, cô ta cần hắn giúp đỡ. Cha của Đỗ Khang - Đỗ Văn Cường đã từng là thầy của Từ Thu Yến, năm đó Từ Thu Yến rất xinh đẹp, thành tích tốt, lại biết lấy lòng người khác, thầy trò tuổi tác không chênh lệch nhau lắm, về sau lại vừa là thầy vừa là bạn, quan hệ thân thiết.

Sau đó, Từ Thu Yến giao thiệp với các nhân vật trong thương giới, liên hệ dần dần phai nhạt.

Đỗ Văn Cường là một luật sư thâm niên. Lúc Từ Tiểu Cẩn đi đến nhà giam thăm Từ Thu Yến, Từ Thu Yến cố ý nhắc tới ông. Từ Tiểu Cẩn biết, ý của mẹ là bảo cô ta đi tìm người này. Chỉ tiếc, Đỗ Văn Cường năm ngoái đã di cư sang Anh, liên lạc không được, chỉ có con trai Đỗ

Khang còn ở trong nước.

Từ Tiểu Cẩn đả thông điện thoại---

“Alo... Bảo anh chuẩn bị, làm xong chưa?”

“...”

Hai người nói vài câu, Từ Tiểu Cẩn cúp điện thoại, nhưng thấy màn hình hiển thị tin nhắn tới-----

“Vừa gọi điện thoại cho cô nhưng máy cứ báo bận. Tôi vừa vặn đi ngang qua dưới lầu nhà cô, không bằng buổi tối tôi mời cô đi ăn “món Thái”, mừng ngày gặp mặt?”

Món ăn Thái, cô và Giang Dịch Thần đã từng cùng nhau đi ăn, Giang Dịch Thần thường uống chút rượu vang. Từ Tiểu Cẩn lục tìm dãy số quen thuộc trong danh bạ. Bao lâu rồi cô ta không nói chuyện với Giang Dịch Thần.

Từ Tiểu Cẩn nhìn số điện thoại của Giang Dịch Thần thất thần vài giây, mới trả lời tin nhắn cho Đỗ Khang---”Được, hẹn gặp dưới lầu.”

Đỗ Khang có tình ý đối với cô ta, lần đầu tiên gặp hắn cô ta đã nhận ra. Từ Tiểu Cẩn nhìn tài liệu đặt ở tủ đầu giường, trong tài liệu ghi chép, chính là cái chết trong vụ hợp tác biệt thự của Giang gia cùng Dịch gia...

Trương Đức Cương, nam, 57 tuổi...

****

“Người phụ nữ này đúng là người điên!” Đột nhiên Chu Tĩnh Nhã đùng một tiếng đem văn kiện ném xuống đất.

“Chu tổng, cô trước hết xin bớt giận, xin bớt giận...” Trợ lý của Chu Tĩnh Nhã - Triệu Thanh nâng nâng kính mắt, thấp thỏm trấn an.

Chu Tĩnh Nhã tức giận hừ lạnh. Bớt giận? Cô ta đang tức điên lên, làm sao bớt giận được.

Hứa Mạt! Cô đủ khí phách đó, tôi mới đến ngày đầu tiên, trong cuộc hợp ngay trước mặt nhiều người như vậy, trực tiếp làm một hồi thuyết giáo, nói cái gì Julie&R không hề có đẳng cấp, giá cả cao, cái gì là vốn không có đủ tư cách... hại tôi bị bẽ mặt!

“Cô đi ra ngoài đi!”

Chu Tĩnh Nhã bảo Triệu Thanh ra ngoài, khóa trái cửa phòng làm việc, từ cửa chóp nhìn ra bên ngoài.

Chu Tĩnh Nhã nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại truyền tới một thanh âm trầm thấp.

“Tiểu thư, Từ Tiểu Cẩn bên kia đã mắt câu, cùng công nhân gây chuyện bên kia cấu kết, dự

định ngày mốt bắt đầu tiến hành!”

Chu Tĩnh Nhã cười lạnh một tiếng.

“Được, rất tốt. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần chớ tự mình nhúng tay, tránh bức dây động rừng...” Để cho hai người đó đấu với nhau đi! Ha ha ha.

“Dạ, đại tiểu thư...”

****

“Công tử, người trong hội đều đã biết thân phận của anh, ai cũng sợ hãi không dám la lối muốn chặt tay của anh nữa, nhưng Báo Gấm kia đầu óc toàn đá, châm dầu vô lửa nói muốn anh nhanh chóng gia nhập, vừa vặn vì hội lập công, em... Em nếu không gánh được...” A Hổ lo lắng nói với Lục Tử Hoành.

Lục Tử Hoành đang xem tài liệu, nắm rõ vận hành của bệnh viện cùng các bộ môn trí năng

(trí tuệ và năng lực),nghiệp vụ, trên sóng mũi đeo mắt kính mỏng không gọng, kết hợp với chiếcáo xanh nhạt với nút áo vàng, hình ảnh cao to lạnh lùng rất phù hợp với phong độ của người trí thức, nhu hòa không ít, càng lộ vẻ tuấn tú.

“Cậu không cần lo lắng, hắn không dám làm gì tôi đâu.” Lục Tử Hoành tiếp tục cúi đầu xem văn kiện. Chữa bệnh, đây cũng là một lĩnh vực hoàn toàn mới. Anh cần phải học rất nhiều. Cuộc sống vốn là một quá trình học tập. Đối với Lục Tử Hoành mà nói, học tập những thứ mới mẻ không có gì là khó khăn.

“Còn nữa, không nên gọi tôi “công tử, lần trước Mạt đã hỏi tôi...”

“Dạ...” A Hổ suy nghĩ một chút, “Tử Hoành thiếu gia...”

Lục Tử Hoành giương mắt nhìn chằm chằm A Hổ, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng. A Hổ lập tức

đổi cách xưng hô, “Hoành, Hoành ca...”

Lục Tử Hoành mới coi như không có gì.

“Hoành ca, anh thật sự không dự định để cho đại tiểu thư biết chuyện của Trịnh Tiếu Tiếu và Báo Gấm sao?”

“Ừm. Mạt đã bận rất nhiều chuyện rồi, hiện tại lại mang thai, không cần phải lo lắng nhiều chuyện.”

“Nhưng nếu như đại tiểu thư biết được, sẽ rất tức giận. Anh vì người phụ nữ khác liều mạng như vậy.”

Ánh mắt Lục Tử Hoành vừa ngẩng lên, ánh mắt lạnh như băng. A Hổ vội vàng bổ sung, “Chỉ có điều... Hoành ca đối với Trịnh Tiếu Tiếu chỉ là anh em đồng hương, trượng nghĩa giúp đỡ,

tuyệt đối không có nửa điểm có lỗi với tiểu thư. Tiểu thư đại nhân đại nghĩa, nhất định sẽ không để ý!”

Lục Tử Hoành hài lòng lại cúi đầu xuống, nhìn lại bảng báo cáo.

A Hổ thở phào nhẹ nhõm. Hoành ca thật là một người hai mặt. Ở trước mặt đại tiểu thư ngoan ngoãn như một con mèo, chuyển một cái lại lạnh lùng như một con hổ, một ánh mắt phóng tới là có thể đem người ta đông chết!

Lục Tử Hoành cuối cùng xem xong một xấp tài liệu, Lý An vừa đưa tới toàn bộ tài liệu của một bệnh viện khác, nhân viên, tài chính, nghiệp vụ, tuyên truyền, kế hoạch, tranh chấp... Đợi chút, A Hổ thấy mà không nói nên lời, Lục Tử Hoành cứ bình tĩnh như thường mà xem.

Chờ cho đến lúc Lục Tử Hoành xem xong đống tài liệu đó, A Hổ đã đói bụng đến nỗi ngực dán vào lưng. Buổi trưa. Chợt nhớ tới chuyện quan trọng mới đến.

“Hoành ca, em có một anh họ, cũng là người trong hội, gọi là Lý Trường An, anh ấy nói anh

ấy cũng muốn làm việc cho anh, dù sao ở hội lăn lộn cũng không phải là biện pháp. Anh ấy lớn hơn em 6 tuổi.”

“Anh họ của cậu?”

“Đúng đúng đúng, là người thân, mẹ anh ấy và mẹ em là cùng một mẹ sinh ra. Hoành ca anh yên tâm, anh ấy tuyệt đối đáng tin, quan hệ thân thiết lắm, từ nhỏ rất thương em. À đúng rồi, anh

đã gặp! Chính là lần Trịnh Tiếu Tiếu bị bắt trở về, anh đã hùng hổ xông đến, tên cầm đầu bị anh vung mấy đấm thì răng đã rơi đầy đất.”

Lục Tử Hoành nhướng mi suy nghĩ một chút. Lần đó dường như là có một anh chàng lỗ mãng bị anh đánh. Anh chàng lỗ mãng mặt mũi bị sưng đó nói muốn đi theo anh, anh lúc ấy vội vã mang Trịnh Tiếu Tiếu đi, cũng không để ý. Nghĩ lại người đó ánh mắt thành thật, lại thêm A Hổ nói như vậy, cũng có thể gặp một chút.

“Được rồi, buổi chiều cậu dẫn hắn đến gặp tôi.”

“Được được được, em lập tức gọi điện thoại nói cho anh ấy biết.”

A Hổ vui vẻ đi báo cho Lý Trường An. Buổi chiều, A Hổ dẫn anh chàng lỗ mãng Lý Trường An đến gặp Lục Tử Hoành. Lục Tử Hoành thấy, quyết định giữ lại.

Vừa vặn có thể để bên cạnh Hứa Mạt. Hai người bảo vệ Hứa Mạt kia không có thân thể cường tráng, suy nghĩ chung quy không khéo đưa đẩy, vẫn là cần một người có đầu óc lanh lợi, khỏe mạnh. Nhiều người bảo vệ cũng yên tâm hơn nhiều.

Vậy là Lý Trường An và A Hổ cùng với Hướng Tả hợp thành tổ ba người “nhân viên tùy tùng” của Hứa Mạt. Hứa Mạt cũng đúng lúc thấy hai kẻ cơ bắp của Hứa gia không quá thuận mắt, cả ngày cứ im lặng đi theo mình, toàn là một đống cơ bắp.

Hứa Mạt lần đầu nhìn thấy Lý Trường An thì nhận ra được, người này chính là người bảo vệ ở kiếp trước trước khi Lục Tử Hoành mất đã phân phó bảo vệ cô “Tiểu Lý“. Không nghĩ tới trời xui đất khiến, Tiểu Lý và A Hổ lại vây quanh cô, bảo vệ cô.

Chuyện này thật trùng hợp? Cảm thấy như là cố ý an bài. Nghĩ tới nghĩ lui, nếu như cố ý nói, cũng chỉ có chồng cô Lục Tử Hoành.

Càng ngày càng cảm thấy, Lục Tử Hoành cùng Lục Tử Hoành đời trước rất giống nhau, nhưng Lục Tử Hoành đời trước sẽ không làm nũng! Ôi...

****

Ngày hôm đó, Hứa Mạt dựa thao thói quen thường ngày, đi tới cửa hàng của Lục Tử Hoành giết thời gian, nặn bình gốm. Lúc vào tiệm, Hứa Mạt thoáng cái từ cửa kiếng thấy ở đường đối diện có ảnh ngược, hình như có bóng người chợt hiện lên phía sau biển quảng cáo, hình như đang nhìn cô.

Hứa Mạt lập tức đi qua, nhìn biển quáng cáo ở đường phố đối diện vắng vẻ, không có gì cả, nghi ngờ hai giây.

“Đại tiểu thư, cô đang nhìn gì vậy?” Hướng Tả hỏi.

Hứa Mạt lắc đầu, “Không có gì...”

Vừa rồi chắc là cô hoa mắt?

“Tiểu Lý hôm nay không có ở đây?”

“Vừa rồi Hoành ca gọi anh ấy đi tới bệnh viện một chuyến, tạm thời đi rồi.” A Hổ nói. Thật ra thì hắn cảm thấy khó hiểu, rõ ràng hắn vừa mới nhận được điện thoại, bảo bọn họ đưa Hứa Mạt đến cửa hàng. Sau đó, Lý Trường An nhận được điện thoại, nói để cho hắn đi tới chỗ Lục Tử Hoành. Hoành ca thay đổi suy nghĩ quá nhanh!

Lục Tử Hoành dạo này bận rộn, chẳng quan tâm đến cửa hàng gốm sứ, chỉ có buổi tối sang đây nhìn nhìn, sờ sờ. Trong tiệm mướn hai nhân viên, một người tên là Tôn Bội Bôi, người khác tên là Lưu Lôi. Lưu Lôi xin nghỉ về chăm sóc cha mẹ, Tôn Bội Bội buổi sáng bỗng nhiên bị viêm dạ dày cấp tính, đi bệnh viện. Mùa thu ngay cả bệnh dạ dày cũng có thể bị.

Buổi tối Hứa Mạt hẹn Lục Tử Hoành cùng đi dạo ở công viên. Nhìn thời gian, mới hơn ba giờ chiều, còn rất sớm. Tay chân cô có chút lạnh, mùa thu ngày càng nặng.

“A Hổ, giúp tôi đi mua ly hồng trà về, tôi muốn uống.”

“Tôi đi cho tiểu thư.” Hướng Tả nhận làm, nói.

“Ừ... được rồi. Aiz chờ một chút, mua một chút đồ ăn vặt, kẹo chua, nho chua, còn có nho

đỏ.” Hứa Mạt suy nghĩ rồi bổ sung.

“Được! Tôi lập tức mua về.”

Hướng Tả nói xong lập tức lao ra ngoài tiệm đi mua. Gần đây A Hổ biểu hiện tốt không nói, lại mới tới một Lý Trường An, nhìn ánh mắt tên kia không lớn, tinh quang bắn ra bốn phía, rất giảo hoạt! Hắn cũng không thể bị rớt lại phía sau.

Tên nhóc A Hổ kia được sủng ái nguyên nhân chủ yếu không phải là do lanh lẹ sao! Hắn cũng có thể làm được như vậy.

Hướng Tả biến mất trong một phút.

Hứa Mạt ở trong tiệm đợi đã lâu, vẫn chưa thấy Hướng Tả quay về. Chờ đến vô cùng buồn chán, đông suy nghĩ một chút tây suy nghĩ một chút, nhớ lạị lúc học ở đại học Mỹ có một ít bạn học, bây giờ cũng mỗi người một nơi, Đài Loan, Thượng Hải, Quảng Đông, tây bắc đông bắc Trung Quốc đều có. Cùng Hứa Mạt ở cùng một thành phố, chỉ có nam sinh tên Trương Khả, tên nữ tính hóa, nhưng thật ra là một người đàn ông thuần chất, mày rậm dài nhỏ mắt phượng. Bất quá quan hệ không thân thiết lắm, quay về một năm nay cũng không có liên lạc.

Hứa Mạt đang suy nghĩ, bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại lạ.

“Hứa tiểu thư, đã lâu không gặp, có thể nể mặt uống cà phê không?” Là giọng nói của một người đàn ông, có chút quen tai.

“Anh là?”

“Chu Thanh Dự...”

“Chu Thanh Dự?” Hứa Mạt trong một lúc không phản ứng kịp.

“À, là em trai Chu Tĩnh Nhã.”

Chu Thanh Dự cùng lúc trả lời, Hứa Mạt đã nghĩ ra ----là em trai của tình địch!

“À, nhớ rồi. Anh gọi cho tôi có việc gì sao?”

“Mấy tháng trước, tôi mượn cô bốn trăm đồng, tôi nghĩ muốn trả lại cho cô.”

“Tôi cho anh mượn tiền?” Bốn trăm đồng? Hứa Mạt nghi ngờ. “Anh đang nói đùa hả.”

Trong điện thoại Chu Thanh Dự nở nụ cười, tiếng cười xen lẫn tiếng còi xe. Hắn đang khởi động xe. Ngoài ra, Hứa Mạt còn nghe được thanh âm quyến rũ của phụ nữ, “Nhị thiếu gia anh thật là xấu... Ưm... Người ta nói nơi đó không thể sờ mà...”

Hứa Mạt một trận buồn nôn. Vừa lái xe, vừa gọi điện thoại, còn có thể vừa sờ mỹ nữ?

“Dĩ nhiên không phải nói giỡn. Tôi thiếu cô một lần nhân tình chưa trả. Buổi tối 8 giờ, gần quán bar Hồng Loan, không gặp không về...”

“Buổi tối tôi không có...” Hứa Mạt mới nói được phân nửa.

“Cứ như vậy đi, không gặp không về, bye bye. Đô – đô – đô---”

Hứa Mạt để điện thoại xuống.

Làm gì mà như máy bay trực thăng vậy hả? Vậy mà trực tiếp cúp điện thoại, thực sự là không nói nổi. Nhớ tới giọng nói quyến rũ của cô gái ở đầu dây bên kia, Hứa Mạt liền khinh bỉ một trận. Lại là một người đàn ông tinh trùng lên nào. Người như vậy Hứa Mạt thấy đã nhiều, chẳng có gì lạ.

Buổi tối càng tốt cùng Lục Tử Hoành đi Hồng Loan, trên đường đi vừa vặn có thể từ con đường đi tới quán bar liếc mắt nhìn cũng được.

Hứa Mạt nghĩ tới khuôn mặt cười như không cười của Chu Thanh Dự, tác phong không đứng

đắn, thỉnh thoảng mang theo chút du côn, có khi lại nhìn như rất đứng đắn. Bất quá, khuôn mặt hắn tựa hồ có chút quen thuộc, lại nghĩ không ra đã gặp ở nơi nào.

“A Tả làm sao mà vẫn chưa trở về nữa...” Hứa Mạt nhịn không được sốt ruột, chợt nghe A Hổ kêu đau một tiếng, tiếp theo chính là âm thanh của vật nặng ngã xuống đất!

Hứa Mạt bị dọa sợ, sợ hãi ngẩng đầu, bộng nhiên có một chiếc khăn lông kèm theo mùi thuốc nồng nặc che miệng mũi của cô lại.

“Ưm...”

Tầm nhìn tối sầm... Có người trói tay chân của cô..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.