Nữ Vương Và Trung Khuyển

Chương 49: Chương 49




Nửa đêm, Từ Tiểu Cẩn đang ngủ, mơ hồ nghe thấy có tiếng động ở cửa, đứng dậy nhìn lại không có gì cả. Mấy đêm ngủ không ngon, cô ta thật sự rất mệt mỏi, ngủ mê mệt, nhưng lại giật mình tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng cười phát ra từ tivi! Sau khi tỉnh lại lại nghe thấy thanh âm nấu nước của ấm điện! Nước sôi, tiếng động ùng ục phát ra, đặc biệt quỷ dị!

“Ai! Ai đó!” Từ Tiểu Cẩn vừa sợ lại vừa tức giận, từ trên giường nhảy xuống, đi kiểm tra cửa, lại nghe thấy hai tiếng răng rắc----

Nguy rồi! Khóa trái, cô ta bị khóa trái ở bên trong!

Chuyện quỷ dị như vậy mỗi ngày đều gặp phải, trời ạ! Từ Tiểu Cẩn hai mắt đỏ ngầu, bắt đầu hoảng sợ mọi thứ chung quanh, nhiều ngày không ngủ, mắt nhìn mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo.

Là Lưu Lạc Bằng, nhất định là oan hồn chết oan của Lưu Lạc Bằng trở về báo thù lấy mạng!

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lưu Lạc Bằng chết đột ngột... Trên đất đầy máu, dao nhọn, ánh mắt dữ tợn!

“A...a...a...a!!!” Từ Tiểu Cẩn kêu lên đầy sợ hãi, xông tới cầm điện thoại di động lên, toàn thân đều run rẩy, nhấn gọi mấy lần đều không gọi được. Từ Tiểu Cẩn gọi cho Đỗ Khang.

“Cứu tôi, mau cứu tôi...” Từ Tiểu Cẩn hoảng hốt, kèm theo tiếng khóc nức nở.

“Làm sao vậy Tiểu Cẩn! Em ở chỗ nào!”

Từ Tiểu Cẩn tê liệt ngã xuống đất, nhìn mọi thứ xung quanh sợ hãi đến cực hạn.

“Mau cứu tôi... Mau cứu tôi... Mau cứu tôi... Cứu tôi...” Một lần lại một lần.

****

So với bên phía Từ Tiểu Cẩn kinh hồn bạt vía, Hứa Mạt thì đang thong dong tự tại, ở trong vườn tưới hoa.

Hướng Tả gọi điện thoại đến.

“Tiểu thư, Từ Tiểu Cẩn bị dọa sợ đến điên rồi, A Hổ mở khóa thật là lợi hại, cái cửa đó khóa cùng không khóa đối với hắn mà nói đều giống nhau!” Ý tại ngôn ngoại của Hướng Tả là: Người này thật đáng sợ, phải đề phòng nha! Ngộ nhỡ thành kẻ trộm chuyên nghiệp....

“Ừ, đã biết, các anh lại tiếp tục làm đi...”

“Dạ.” Hướng Tả dừng một chút, “Chỉ có điều, hiện tại làm tiếp không được tốt lắm, nửa đêm hôm qua cô ta đi theo một người đàn ông rồi.”

“Đi theo một người đàn ông?”

“Dạ, người đàn ông đó vẻ mặt quang minh chính đại, không giống như là loại người cấu kết làm việc xấu, bất quá nhìn người không thể nhìn bề ngoài, tôi đi điều tra một chút.” Hướng Tả tự

đắc, lần này hắn thật là có mắt, chủ động đề nghị.

“Để cho A Hổ và Lý Trường An đi, bọn họ là người trong nghề.”

“Da, dạ, đại tiểu thư.”

Hứa Mạt và Lục Tử Hoành dời đến một căn nhà gần bệnh viện thành phố, Lục Tử Hoành thật sự rất bận, nhà ở đây gần chỗ làm. Lý Tinh Tinh đi theo tới đây, ba người A Tả hàng ngày cũng thường lui tới.

Hai ngày này, Hứa Mạt tìm những người bạn trước đây tụ họp, nhưng thật ra cũng không có chuyện gì đặc biệt. Lục Tử Hoành hai ngày nay bận rộn như con quay, trở về còn phải tiếp tục xem này nọ đến nửa đêm, nằm xuống liền ngủ. Ngày thứ hai, khi Hứa Mạt tỉnh lại, anh đã đi rồi.

Hứa Mạt nhìn tờ giấy ghi chú tình yêu dán ở đầu giường-----”Hôm nay có mưa, đi ra ngoài nhớ mang theo áo khoác. Mặt khác, không được đi một mình, ba người A Hổ bọn họ, ít nhất phải có người đi theo. Tử Hoành.”

Hứa Mạt tùy tiện lật một xấp tài liệu để ở trên bàn, đều là liên quan đến ngành y học, “Nhìn lại hành trình giới y học mười năm gần đây”, “Hướng dẫn đầu tư vào bệnh viện”, “Tổng kết khái quát về ngành kinh tế của Harvard” cùng với một ít tự liệu về các công ty, tiếng Anh, tiếng Trung đều có, những điểm trọng yếu đều dùng bút khoanh lại.

Hứa Mạt sờ sờ những bản phác họa. Cho dù thông minh đến đâu đi chăng nữa cũng cần phải nỗ lực, không có vất vả, thì làm sao có thể thu hoạch được thành tựu. Hứa Mạt trong lòng một hồi cảm thán, vui vẻ.

Hứa Mạt hôm nay không dự định đi ra ngoài, lại không nghĩ rằng, có một người khách không mời mà đến---Giang Đông Linh.

“Chị dâu... Hứa Mạt.”

“Thật là hiếm thấy nha, Đông Linh, đến đây ngồi.”

“Dạ.” Giang Đông Linh cười, ngồi xuống sopha bên cạnh Hứa Mạt, kéo tay cô. Cô cũng mang thai, bụng rất rõ ràng, lúc trước bởi vì có thai, mới vội vàng kết hôn.

Mấy tháng không thấy, Giang Đông Linh mặt mày thành thục không ít, nhưng dưới mi mắt lại có một chút quần thâm.

“Gần đây có khỏe không?” Hứa Mạt hỏi Giang Đông Linh. Nghĩ tới Giang Đông Linh, Lý

Lộc Cát và người tình của hắn ta, trong lòng Hứa Mạt thở dài. Mỗi người đều có số mạng của mình, đều là con đường mình đã chọn, có thể trách ai được.

“Cũng tạm được...” Ba chữ, nói vô cùng khổ sở.

“Chồng em đối xử với em tốt không?”

Hứa Mạt vừa hỏi, vẻ thoải mái Giang Đông Linh cố gắng duy trì liền hoàn toàn sụp đổ, nước mắt tuôn trào.

“Hứa Mạt... Em... Em cảm thấy cuộc hôn nhân này không có cách nào tiếp tục được nữa. Tên cặn bã Lý Lộc Cát đó, ở bên ngoài có tình nhân... Em chất vấn hắn, hắn lại nói cái bộ dạng bây giờ của em, không thỏa mãn được “đòi hỏi” của hắn, đi ra ngoài tìm phụ nữ không có gì là sai cả...”

Giang Đông Linh khóc không thành tiếng, ở Giang gia, cô không thể trở về khóc lóc kể lể, ban đầu là do cô cố chấp muốn gả cho Lý Lộc Cát, ai khuyên cũng không nghe, hiên tại “tự mình gánh chịu”, cô sợ mất thể diện, không có mặt mũi nói cho người khác biết. Chẳng những không dám nói, trước mặt người khác, vì tự ái của mình, còn muốn giả bộ làm ra bộ dạng gia đình hạnh phúc.

Ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ không nói ra được. Cho nên hôm nay cô mới nhớ tới tìm đến Hứa Mạt, chua xót trong lòng cô, phải tìm một người để nói ra, nếu không cô sẽ điên mất.

Hứa Mạt nghe đủ loại hoa tâm của Lý Lộc Cát, bạc tình, không khỏi nghĩ tới Lục Tử Hoành. Cái loại “đòi hỏi” của Lục Tử Hoành, đủ loại quấn quýt si mê, giống như đứa trẻ đòi kẹo vậy. Mỗi lần hai người bọn họ thân mật xong, Hứa Mạt tùy tiện khen anh vài câu, cũng có thể làm cho anh vui vẻ cả buổi sáng.

“Đông Linh, em bây giờ cứ coi hắn như người ngoài, không quen biết, hắn yêu ai tìm ai mặc kệ, em cứ an tâm dưỡng thai, sinh con ra, đến lúc đó rồi ly dị hắn ta. Bằng thân phận thiên kim của Giang gia, em không cần sợ, coi như... là một cơn ác mộng đi.”

“Hứa Mạt... em thật là khổ sở...”

Giang Đông Linh dựa vào trên vai Hứa Mạt khóc, Hứa Mạt vỗ vỗ lưng của cô.

“Phụ nữ, vĩnh viễn không được vì một người không xứng đáng mà rơi lệ, nhớ kỹ.”

Giang Đông Linh đôi mắt ngấn lệ trong mông lung, nhìn Hứa Mạt, trong ánh mắt của cô, tựa hồ như hiểu ra cái gì, “Dạ.”

Thật ra những đạo lý này, mấy người không biết? Chỉ là nói thì dễ, nhưng làm thì khó. Hứa Mạt trong lòng cảm thán.

Giang Đông Linh ngồi nửa ngày rồi rời đi. Hứa Mạt thở dài, cô cũng chỉ có thể làm được những việc này. Hai chân sinh ra ở trên người của mỗi người, con đường của mình chỉ có thể do mình tự bước đi, ai cũng không giúp được, mặc kệ con đường đó có bao nhiêu nhấp nhô, cũng phải tự mình đi tiếp.

Đời này cô có thể sớm tỉnh ngộ, giải quyết nhanh chóng, không muốn giống như kiếp trước, vì đứa nhỏ và tình cảm còn sót lại, nén giận nhiều năm như vậy, phí hoài tuổi thanh xuân, để thời gian trôi qua một cách vô ích.

Liên quan tới hạng mục biệt thự kia, Hứa Mạt đã sớm phỏng đoán đó là một củ khoai lang nóng bỏng tay. Gần đây giá cả thị trường không được tốt, cộng thêm việc phong thủy mảnh đất

đó không bình thường, gần sông, vừa đến mùa đông càng lộ vẻ ẩm ướt. Giai đoạn tiêu thụ có thể còn là một vấn đề.

Về phần đứng ra đại diện cho hạng mục này đều giao cho công ty bất động sản của Lưu tổng, Giang Dịch Thần cũng rất phối hợp, hai bên hợp tác coi như thuận lợi. Mặc dù chợt có tin đồn nói hai bên không hợp tác nữa, một bên muốn rút lui, nhưng Giang Dịch Thần vẫn không để ý tới lời đồn đó.

Đối với Giang Dịch Thần, Hứa Mạt không muốn nghĩ quá nhiều. Ai nấy tự sắp xếp đi.

Hôm nay rất rảnh rỗi, Hứa Mạt tự mình xuống bếp cùng Lý Tinh Tinh nấu mấy món ăn mới. Tuy rằng cách mùa đông còn xa, nhưng hôm nay có chút lạnh, cô liền tâm huyết dâng trào nấu một nồi thịt dê lớn.

Gần đến cơm tối, Lục Tử Hoành lại nói cơm chiều sẽ không về ăn, không cần chờ anh.

Việc này thật kỳ quái. Cô biết Lục Tử Hoành không bao giờ để cho cô nấu ăn, nghe thấy cô muốn nấu anh luôn “sợ chết khiếp” chạy cực nhanh quay về ăn.

Hứa Mạt bồn chồn.

Nấu đồ tốt như vậy, không ai ăn thật đáng tiếc! Vì vậy Hứa Mạt gọi điên thoại cho hai vợ chồng Dương Thục Du.

“Mẹ, con nấu thịt dê, mẹ và ba qua đây ăn đi, con cho Hướng Tả lái xe tới đón hai người.”

“Bây giờ ăn thịt dê hả? Ôi, ha ha ha, hai chúng ta thật ra cũng đang nghĩ đến, nhưng mà đêm nay thật không đúng dịp, ngày mai trường học có lễ tổng kết giữa kỳ, mẹ với Vệ Quốc đang đốt đèn viết tổng kết đây.”

Dương Thục Du cười bất đắt dĩ nói.

“Haiz, thật là tiếc quá.” Nấu xong không ai ăn.

“Con ăn nhiều một chút nha? Bổ sung khí huyết đối với em bé rất tốt...”

Hứa Mạt múc canh thịt bỏ vào một cái bình giữ nhiệt lớn, để Lý Trường An đem đưa tới cho hai vợ chồng.

Hứa Mạt hướng về phía nồi canh đang sôi trào, thở dài. Nấu rồi mà không có ai ăn, thật là tiếc. Uổng công cô nỗ lực như vậy, nếm thử một chút, hương vị không tệ nha! Không ai chia sẻ, không ai khen ngợi, aiz...

Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên.

Lý Tinh Tinh ở nhà bếp lau dọn, Hứa Mạt đi mở cửa, lại càng hoảng sợ---

“Tại sao lại là cậu?!”

“Thơm quá...” Chu Thanh Dự nhắm mắt, mũi hít sâu một hơi.

“Sao cậu lại tới đây?” Hứa Mạt ngăn ở cửa không để cho hắn đi vào.

“Lái xe ngang qua dưới lầu, ngửi được trên lầu có mùi thơm, giống như cá bị cắn câu liền lên

đây.” Chu Thanh Dự dùng ngón trỏ gãi gãi mặt, nhíu mày, “Phụ nữ có thai không thể tức giận, nếu không sẽ dễ ảnh hưởng tới thai nhi, Hứa tiểu thư đừng nổi giận, nên để cho tôi đi vào đi.”

“Cửa nhà tôi không chào đón người nhà họ “Chu”, tạm biệt!”

Hứa Mạt đóng cửa, Chu Thanh Dự ngăn lại----”Ai ai ai, đừng mà, đừng lạnh lùng như vậy. tôi đói bụng, thương xót tôi đi mà, được không? Làm việc thiện sẽ tích thêm đức cho đứa bé sau này, có lợi đối với việc xây dựng xã hội tốt đẹp đó.”

“Không nhọc Chu đại thiếu gia hao tâm tổn trí!” Hứa Mạt đẩy.

“Cô không muốn biết vì sao tối nay Lục Tử Hoành không về dùng cơm sao, mà tôi thì lại tới sao?”

Những lời này của Chu Thanh Dự thành công làm cho Hứa Mạt mở cửa.

“Vào đi!”

Chu Thanh Dự vô cùng tự giác đi vào, lại vô cùng tự giác đi rửa tay, ngồi vào bàn rồi lại giục Hứa Mạt ngồi xuống ăn cơm.

“Mùi vị không tệ, chỉ là muối hơi nhiều, thịt dê vốn mang tính nhiệt, muối nhiều ăn sẽ nóng người. Nếu ăn thịt dê sợ nóng thì nên ăn cùng canh bí đỏ. Bên nhiệt bên hàn sẽ trung hoà với nhau.” Hứa Mạt nghe, vừa mới bắt đầu còn bực mình, sau lại có chút nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Người đàn ông này cũng hiểu biết không ít về đạo dưỡng sinh nhỉ.

“Nói lâu như vậy, cậu còn chưa nói cho tôi biết vì sao Tử Hoành không trở về mà cậu lại tới.”

Chu Thanh Dự từ từ dừng lại cười đùa, nhìn Hứa Mạt, “Bởi vì... Anh ta tới nhà của tôi, đang cùng chị của tôi ăn cơm.”

“Xoảng....” Chiếc đũa của Hứa Mạt rơi xuống đất.

“Cậu nói thật?” Hứa Mạt nhớ tới lúc Lục Tử Hoành gọi điện thoại, anh nói, cô không cần chờ cơm anh, buổi tối cũng không cần chờ cửa, anh có chút việc, sẽ về trễ một chút. Lẽ nào anh nói “có chút việc”, chính là đi tới nhà Chu Tĩnh Nhã cũng cô ta ăn cơm...

Một cổ đau đớn lan tràn trong lòng của Hứa Mạt.

Chu Thanh Dự đợi xem nét mặt xanh đỏ luân phiên trên mặt của Hứa Mạt, ủy khuất hay là tức giận, nhưng không nghĩ tới còn chưa kịp trông thấy biểu tình như hắn mong đợi, Hứa Mạt đã đứng dậy, đi ra cửa.

“Cô đi đâu vậy?”

“Đến nhà cậu!”

Chu Thanh Dự ngoài ý muốn, bất ngờ đuổi theo.

Hứa Mạt cầm chìa khóa mở cửa xe, Chu Thanh Dự kéo lại.

“Nếu cô muốn đi, tôi sẽ đưa cô đi, cô đang mang thai, có chút bất tiện.”

Hứa Mạt ngầm đồng ý. Chu Thanh Dự giúp cô mở cửa ghế sau, “Ngồi phía sau đi, ngồi ở ghế phụ không an toàn, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi rất sợ chết, nhất định sẽ đánh tay lái về bên trái.”

Hắn suy nghĩ thật chu toàn.

Từ đây đến Chu gia, mất khoảng một giờ. Hứa Mạt trong lòng không nói ra được có bao nhiêu nặng nề. Vừa rồi cô nói muốn đến Chu gia, cũng là do nóng giận nhất thời, không cam lòng chờ đợi vô ích. Cô cũng không muốn chờ đến sau này mới hỏi Lục Tử Hoành, tình cảm, tín nhiệm, sẽ không qua nổi chữ “nghi ngờ“.

Dọc theo đường đi, Chu Thanh Dự tìm mấy đề tài cùng cô tán gẫu, Hứa Mạt trả lời cho có lệ. Chu Thanh Dự nói một chút tình sử của hắn, toàn là những kỷ niệm đều cùng đủ loại phụ nữ vui vẻ.

“Chu thiếu gia, nếu như cậu chịu im lặng một chút, tôi sẽ cảm thấy rất vui.” Hứa Mạt ôn nhu nói.

Chu Thanh Dự nhún nhún vai, tà khí cười cười.

Hứa Mạt nhìn ngoài cửa sổ xe nhanh chóng xẹt qua đèn đường. Chu Thanh Dự từ trong gương liếc nhìn Hứa Mạt đang quay mặt, thỉnh thoảng có ánh sáng bay qua, chiếu sáng khuôn mặt không trang điểm của cô.

Hình ảnh điềm tĩnh như vậy, Chu Thanh Dự lại có loại cảm giác kỳ quái trong lòng, giống như hai vợ chồng đến nhà người thân, ăn xong cơm tối, đang cùng nhau về nhà...

Trong lòng, có một vòng rồi lại một vòng gợn sóng đang nhẹ nhàng lay động nhẹ nhàng lay động.

****

Hứa Mạt cùng Chu Thanh Dự đến trước cửa nhà Chu gua, Hứa Mạt lại không vào trong, Cô không muốn vào, ở đây chờ Lục Tử Hoành đi ra. Chu Thanh Dự sợ cô buồn chán, cũng ngồi chờ cùng cô.

Đêm thu hơi lạnh, Chu Thanh Dự cởi áo khoác trên người mình, khoác lên người Hứa Mạt, cô giống như mặc một cái áo khoác ngoài.

Chu Thanh Dự đem áo khoác đắp lên cái bụng hơi nhô lên của cô, “Đừng chỉ lo làm ấm cho mình, ở đây cũng có một người bị lạnh nè, chớ khi dễ nó không biết nói chuyện.”

Hứa Mạt liếc hắn một cái.

Đợi nửa giờ, cuối cùng người ở bên trong cũng đi ra. Là hai người trung niên, cha mẹ của Chu Tĩnh Nhã đưa Lục Tử Hoành đi ra. Xem bộ dáng vui vẻ của hai vợ chồng già đó, bữa cơm này ăn có vẻ rất vui.

Lục Tử Hoành tạm biệt hai người, liếc mắt một cái nhìn thấy Hứa Mạt trong bóng đêm. Vợ của anh đang mở đôi mắt to nhìn mình. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không che giấu được ủy khuất cùng tức giận.

Lục Tử Hoành vô cùng kinh ngạc, nhưng trong lòng lo lắng, hai ba bước đi qua kéo tay của Hứa Mạt. Lúc này mới phát hiện cô đang khoác trên người áo khoác mắt tiền của đàn ông, mà...

Bên cạnh còn có một người đàn ông đang đứng, dáng dấp tương tự anh----Chu Thanh Dự!

“Tử Hoành, tối nay chơi có vui không? Tôi có việc, không thể tiếp, thực sự là tiếc quá.” Chu

Thanh Dự khách khí nói.

“Không sao, hôm khác tới nhà của tôi, tôi làm chủ, chúng ta cùng nhau uống vài chén, bổ sung cũng như nhau.” Lục Tử Hoành cười, trong lòng lại đang nổi lửa. Phàm là đàn ông có vọng tưởng đối với vợ anh, đều giống nhau sẽ nằm trong sổ đen của anh. Nếu như có một chút điểm khác thường... anh sẽ... không chút lưu tình... đạp đổ.

“Tôi tối nay đã qua rồi, Mạt làm đồ ăn mùi vị không tệ. Mẹ tôi nói qua, phụ nữ làm được đồ ăn ngon, đều là người phụ nữ tốt!” Chu Thanh Dự tán dương, một chút cũng không dẻo miệng.

Hứa Mạt nghe hắn nói “làm được một bàn thức ăn ngon”, dường như cùng thực lực kém cỏi của cô vẫn có một khoảng cách không ngắn, không khỏi có chút thẹn thùng. Xấu hổ này, trong lòng Lục Tử Hoành cũng là xấu hổ đó!

“Cậu tối nay đến nhà của tôi...” Giọng của Lục Tử Hoành trầm thấp xuống mấy phần, Hứa Mạt cảm thấy không khí xung quanh thấp xuống mấy độ.

“Ừ, đã tới.”

“Tử Hoành, anh chờ một chút...” Chu Tĩnh Nhã từ trong nhà đi ra, cầm trong tay hộp đựng thức ăn, “Những thức ăn này anh mang về đi, đều là món anh thích ăn.”

Lục Tử Hoành thân mình cao lớn, ngăn chặn để Chu Tĩnh Nhã không nhìn thấy Hứa Mạt.

“Đều là em tự làm, đừng lãng phí tâm sức của em.”

Chu Tĩnh Nhã đột nhiên phát hiện sự tồn tại của Hứa Mạt, cùng với Chu Thanh Dự,

“A, con khỉ kia, cậu trở lại rồi, chị Hứa Mạt cũng ở đây à.”

Lục Tử Hoành nói không trở về ăn đồ ăn của cô, đi xe hơn một giờ, tới nhà Chu Tĩnh Nhã, ăn đồ ăn cô ta làm? Hứa Mạt chỉ cảm thấy lửa trong lòng nháy mắt cháy lớn. Cô miễn cưỡng cùng mấy người Chu gia nói tạm biệt, chui vào trong xe.

Lục Tử Hoành thấy vợ mất hứng, cũng liền vội vã chui vào.

“Mạt, em không vui sao?” Lục Tử Hoành thử dò xét hỏi.

“Vui vẻ, em rất vui!”

“...”

Cô đang giận lẫy.

Lục Tử Hoành cố tình bắt chuyện vài lần, Hứa Mạt cũng không để ý.

Rùng mình.

Hai vợ chồng về đến nhà đã hơn 12 giờ, chỉ cần có Lục Tử Hoành, Lý Tinh Tinh cùng A Hổ sẽ không ngủ qua đêm ở đây, tối nay chỉ có hai vợ chồng bọn họ.

Lục Tử Hoành vội vã để chìa khóa xuống, muốn ôm Hứa Mạt, dỗ dành cô. Nhưng Hứa Mạt chưa từng liếc mắt nhìn anh một cái.

Bà xã ghen, anh đâu phải không nhìn ra!

Làm vợ chồng, từ trước đến nay Hứa Mạt cũng chưa từng nghi ngờ anh như vậy. Hứa Mạt ở trước mặt anh cởi hết quần áo, thân thể trần truồng đi vào phòng tắm. Lục Tử Hoành nhìn dáng người đầy đặn của cô, lập tức nhộn nhạo.

“Mạt...”

Hứa Mạt cũng không nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh, nhìn cũng chưa từng nhìn, đi vào phòng tắm “phanh” đóng cửa lại. Tiếng nước rào rào vang lên.

Lục Tử Hoành hướng về phía cửa kiếng thở dài.

Hứa Mạt ở trong phòng tắm tắm xong, nhìn chính mình trong gương. Làn da nhợt nhạt, bụng nhô ra. Mang thai đến tháng thứ tư, cô bắt đầu thèm ăn mãnh liệt, quần áo đều không che được. Hứa Mạt sờ sờ vòng eo to của mình.

Chu Tĩnh Nhã thân hình như rắn nước nhưng thật ra rất...

Hứa Mạt nhớ tới lời Giang Đông Linh nói, Lý Lộc Cát bởi vì cô mang thai nên không thỏa mãn “yêu cầu” của hắn, ra ngoài ăn vụng. Trong ngực buồn buồn. Cô tin tưởng Lục Tử Hoành, đời trước, anh yêu cô nhiều năm như vậy, yêu sâu đậm như vậy... Cô tin anh...

Mặc dù lý trí nghĩ như vậy, nhưng không thay đổi được chuyện thực tối nay anh bỏ cô chọn Chu Tĩnh Nhã!

Hứa Mạt tắm xong, mặc quần áo xong.

Lục Tử Hoành nhưng lại không thấy nữa, anh không ở phòng ngủ, cũng không ở thư phòng. Anh đi đâu?

Hứa Mạt trong lòng trầm xuống, tìm tìm, mới phát hiện, Lục Tử Hoành nằm tở trên ghế salon trong phòng khách ngủ thiếp đi. Trên bàn cơm một nồi lớn canh thịt dê đã thấy đáy.

Anh ăn?

“Mạt, em tắm xong rồi... Ah, anh lại có thể ngủ thiếp đi.” Lục Tử Hoành híp mắt một cái, xoa xoa đầu. “Mạt, sau này không được làm đồ ăn cho người đàn ông khác ăn, biết không?”

Anh sẽ ghen.

“Anh không phải đã ăn thức ăn Chu Tĩnh Nhã làm sao, làm gì còn phải miễn cưỡng ăn đồ ăn em làm, nhiều như vậy, không phải là muốn phá hư bao tử sao.” Hứa Mạt oán trách.

“Ai nói anh ăn đồ ăn cô ta làm...” Lục Tử Hoành điểm nhẹ chóp mũi của vợ, “Anh muốn để dạ dày trống để về ăn đồ ăn em làm, trong đầu anh đều là đồ ăn của em, tưởng tượng em sẽ làm ra món ăn dạng gì. Là món ngon, hay là khó ăn, nếu khó ăn, anh cũng sẽ nói dối, không thể đả kích em.”

“Vậy, ăn ngon không?”

“Ăn ngon.”

“Anh nói thật đi, không nên nói dối để dỗ em.”

“Là lời nói thật, không có lừa em, trên đời này đẹp nhất là bà xã, dùng hai bàn tay đẹp, làm ra món ăn ngon nhất...”

“Miệng lưỡi trơn tru...”

Lục Tử Hoành đi tắm, Hứa Mạt thay đổi một bộ váy ngủ tình-thú, chờ Lục Tử Hoành đi ra, muốn tăng thêm một chút tình cảm.

Lục Tử Hoành tắm xong, ngã xuống giường, nỉ non nói một câu, “Mạt, anh yêu em“.

Hứa Mạt vừa thấy, anh thế nhưng ôm cô ngủ thiếp đi. Mỗi ngày bôn ba quả thật khiến an mệt muốn chết rồi...

Hứa Mạt ở trong ngực anh, tìm một tư thế thoải mái, đặt tay ở trước ngực anh, cảm thụ hơi thở có tiết tấu của anh. Dường như không phải mộng, trong đầu xẹt qua rất nhiều chuyện, đời trước Lục Tử Hoành té ngã nằm trong vũng máu, lúc sắp chết nằm trên giường nhìn cô không nhắm mắt, Lục Tử Hoành bá đạo lãnh khốc, Lục Tử Hoành ấm áp đơn thuần, Lục Tử Hoành nũng nịu...

Suy nghĩ một chút, cô từ từ ngủ mất. Ý niệm cuối cùng trong đầu là: Aiz, thật tiếc vì cô đã mặc cái váy khêu gợi màu trắng này...

Có lẽ, “tính” cũng không phải là lý do “yêu” để vụng trộm bên ngoài. Cô không phải Giang Đông Linh, Lục Tử Hoành cũng không phải Lý Lộc Cát.

nt-fami4܌

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.