Nữ Vương Và Trung Khuyển

Chương 51: Chương 51




Thời gian cách ngày Lục Tử Hoành về còn ba ngày nữa, chuyện nên làm cũng đã làm gần xong, Hứa Mạt hẹn Thẩm Gia Bích tới. Thẩm Gia Bích nói qua rất nhiều lần muốn tới thăm Lục Tử Hoành, nhưng Lục Tử Hoành rõ ràng không cảm kích.

Hai người hẹn gặp nhau ở một tiệm sách.

“Tiệm sách này mở ra cũng lâu năm lắm rồi, trước kia ta và cha của Tử Hoành đã tới một lần.” Là lén lút tới xem Lục Tử Hoành, Thẩm Gia Bích bỏ thêm một chút đường đỏ vào trong trà, đây là sở thích cá nhân của bà ta.

“Chuyện của mẹ con người phụ nữ kia, mẹ định xử lý như thế nào? Đối với Tử Hoành mà nói, những tài sản này cũng không là gì, bất quá, đối với mẹ, thì không giống nhau.” Đó là bảo

đảm nửa đời sau thanh thản của bà ta.

“Không phải con sẽ giúp ta xử lý tốt sao?” Thẩm Gia Bích cười bí hiểm với Hứa Mạt.

“Mẹ làm sao lại khẳng định là con sẽ xử lý?”

“Bởi vì con là vợ của Tử Hoành, con yêu nó. Con ta vốn là đại thiếu gia, lại mất đi những thứ xứng đáng thuộc về nó, cho dù nó không thèm để ý, với cá tính của con, cũng sẽ giúp nó dành về, bồi thường cho nó.”

“Tuy rằng tôi tôn trọng bà là mẹ của anh ấy, nhưng, thật xin lỗi, tôi muốn nói một câu, bà không xứng gọi anh ấy là “con“.”

Thẩm Gia Bích nhíu mày, Hứa Mạt nhếch một bên khóe miệng. Chuyện năm đó bà ta vứt bỏ anh không nói, rồi hai mươi năm sau, bà ta rõ ràng có cơ hội tìm anh về, nhưng bà ta lại không làm, cho tới sau này, Tiếu lão gia bệnh nặng muốn chia tài sản, nói muốn chia cho Lục Tử Hoành thì mới đột nhiên xuất hiện muốn đưa anh về.

Thẩm Gia Bích tự giễu nở nụ cười.

“Con nói đúng, ta không có tư cách...Ta yêu tiền, cũng rất ích kỷ.”

Thẩm Gia Bích nói bình thản, Hứa Mạt cũng không muốn nói về đề tài này, hôm nay hẹn bà ta đến mục đích cũng không phải nói những chuyện tán dóc như thế này.

Hứa Mạt đem một túi văn kiện để trước mặt Thẩm Gia Bích, “Bên trong có người mà bà tìm mấy năm nay, sử dụng nó cho tốt, nó sẽ mang đến cho bà kinh hỉ không tưởng tượng được.”

Hứa Mạt nói xong, chào tạm biệt rồi đi trước. Sáng hôm nay cô còn muốn đi làm kiểm tra thai nhi, không muốn trì hoãn nhiều.

Thẩm Gia Bích mở túi hồ sơ ra, trên đó viết gì đó, làm cho bà ta kinh ngạc, thêm vào đó là mừng như điên. Đó là giấy chứng nhận kết hôn, mặt trên là bức ảnh hình ảnh một đôi nam nữ cười thân mật ngọt ngào, nam Thẩm Gia Bích không biết, nữ...chính là Đại Y Thiến.

Thẩm Gia Bích tiếp tục lật xem, trước kia không phải bà ta không điều tra qua, trước đây tìm được tin tức nói rằng người đàn bà đó là trẻ mồ côi, cha chết sớm, mẹ tái giá với người khác, chỉ có một mình bà ta ở thành phố. Không nghĩ tới, tư liệu trước đây của bà ta đều là giả.

Hứa Mạt thế nhưng có thể tìm được tiêu liệu đầy đủ như vậy, hơn nữa Hứa gia quen biết nhiều người, giao thiệp rộng, nha đầu này chỉ cần dựa vào cái tên Hứa Minh Sơn, lại ngồi vào vị trí chủ tịch Long Khoa, so ra thuận tiện điều tra hơn bà...

Thì ra Đại Y Thiến là người ở thị trấn lên thành phố làm công, ở quê nhà cũng đã kết hôn, còn sinh ra một cô con gái, cũng chính là chị của Tiếu Thiên Cần. Vậy rất cuộc Tiếu Thiên Cần có phải là con ruột của Tiếu Hoành không, còn phải xem lại...

Thẩm Gia Bích siết chặc cặp hồ sơ, hai mắt híp lại.

Tiếu Thiên Cần là con ruột cũng tốt, không phải con ruột cũng tốt. Bà chỉ cần dựa vào những thông tin này, gây áp lực khiến Tiếu Thiên Cần không mang họ “Tiếu” là được.

Không tồi, may mà chân tướng bị khám phá ra, bằng không, bà phỏng chừng bị tiện nhân Đại Y Thiến đó làm bộ làm tịch không biết gì. Chỉ là, Tiếu Hoành biết chuyện này sao? Hai người bọn họ thân mật cũng không phải một ngày hai ngày, nếu như nói là hoàn toàn không biết, cũng rất không có khả năng.

Thẩm Gia Bích trong mắt thoáng hiện lên hận ý. Mấy năm đầu, bà đối với Tiếu Hoành đã sớm hết tình cảm, chỉ hận không thể một gậy khiến hắn cùng Đại Y Thiến chết, làm cho hắn nếm cảm giác đau khổ!

Thẩm Gia Bích nghĩ tới một kế hoạch, nở nụ cười.

****

Hứa Mạt đi kiểm tra, vừa lúc đi ra cửa lại đụng phải Chu Thanh Dự! Hai ngày nay, hắn giống như cơn gió, có ở mọi nơi!

“Ôi, trùng hợp vậy, cô tới bệnh viện làm gì vậy, bị bệnh?” Chu Thanh Dự giả bộ hỏi. Hứa Mạt làm sao không nhìn ra. Nhìn hắn một bộ ung dung, bên cạnh lại không có phụ nữ đi theo, một người đàn ông tới bệnh viện phụ sản để làm gì...

“Khám thai, Chu đại thiếu gia tới đây làm gì? Cũng tới kiểm tra?”

“Tôi vừa vặn đi ngang qua, nghĩ có lẽ cô tới đây khám thai, chồng cô cùng chị của tôi ở Nhật Bản, cô không có chồng đi cùng sao được chứ, vì thế tôi nghĩ, rõ ràng tôi thấy việc nghĩa hăng hái làm cùng cô đi?” Chu Thanh Dự mặc dù là đang hỏi, nhưng động tác của hắn không phải là đang hỏi ý kiến.

Hứa Mạt đi vào trong, Chu Thanh Dự theo kịp. Vì thế, Chu Thanh Dự quả thực là kiên nhẫn cùng cô làm xong kiểm tra.

Đêm đó, Lục Tử Hoành liền gọi điên thoại tới, dấm chua ăn rối tinh rối mù, “chất vấn” Hứa Mạt, nửa đùa giỡn nói, “Mạt, em ngàn vạn lần đừng làm chuyện có lỗi với con, được không.”

Hứa Mạt buồn cười không thôi. “Anh cũng vậy nha, Lục tiên sinh, con gái Nhật Bản xinh

đẹp nhiều như mây, anh cũng ngàn vạn lần không được làm chuyện có lỗi với con đó.”

Hai người trò chuyện xong, khúc mắc của mỗi người cũng được tháo gỡ hết.

Dựa theo an bài lúc trước, ngày mai Lục Tử Hoành trở về.

“Thư ký Trâu, yến tiệc chuẩn bị xong hết chưa?”

“Dạ đại tiểu thư, chuẩn bị xong hết rồi, chỉ là...” Trâu thư ký có chút do dự, “Ngộ nhỡ làm không tốt, bị nhìn ra sẽ không tốt.”

Hứa Mạt cười một tiếng, “Đương nhiên sẽ bị nhìn ra.”

Trâu thư ký nghe vậy kinh hãi.

“Chỉ có điều...Chu Tĩnh Nhã coi như hiểu cũng không có biên pháp bắt tôi.”

Ai bảo cô ta đúng là âm hồn bất tán luôn gây rối, tôi nói cũng đã nói, nhượng bộ cũng đã nhượng bộ, cô ta không biết tốt xấu là gì, tôi là hung hăn cho cô ta một cái tát.

“Đúng rồi chú Trâu, Khương Lệ Châu ở Tiếu gia làm được không sai biệt lắm, tôi đồng ý cho cô ta đi đến Long Khoa phụ trách bên mảng buôn bán của công ty, làm phiền chú sắp xếp một chút.”

“Làm phiền thì không dám nhận, đại tiểu thư yên tâm tôi sẽ sắp xếp cho cô ta đúng chỗ. Cái cô gái này co được dãn được, làm người có tham vọng, là người biết làm kinh doanh, tiểu thư thật tinh mắt!”

Hứa Mạt cười, “Chú Trâu, gần đây vất vả chú rồi.”

Trâu thư ký đem mọi chuyện nói hết cho Hứa Mạt xong, rời khỏi Hứa gia.

Lục Tử Hoành sau khi trở về cả người đều rất hưng phấn: đại sư bên Nhật Bản đối với sản phẩm của Lục Tử Hoành rất là hài long, đồng ý cùng hắn hợp tác thử một chút phản ứng của thị trường.

“Chúc mừng anh, ông chủ Lục.” Hứa Mạt nói.

“Không khách khí, vợ của ông chủ Lục.”

“Em biết là anh có thể, cho nên...” Hứa Mạt giả bộ thần bí, “Em chuẩn bị cho anh một buổi tiệc chúc mừng, đem mấy người đứng đầu ngành gốm sứ mời tới, đến lúc đó anh có thể ra oai được rồi.”

Lục Tử Hoành cao hứng, điểm cái mũi của cô, “Ngốc, anh biết hết rồi.”

Hứa Mạt nghi hoặc, “Làm sao anh biết? Em hai ngày nay mới chuẩn bị, lúc ấy anh còn đang ở Nhật Bản mà.”

Lục Tử Hoành cười, “Mấy người...thương nhân gốm sứ kia, trước đây ở nhà ông nội đã gặp qua, lại nói tiếp, anh biết tin tức này, còn phải dựa vào mấy ông lão nặn gốm nói cho anh biết.”

“Hi! Hóa ra anh đều biết, hại em lại tranh công một hồi.” Hứa Mạt thở dài.

“Khong tính là tranh công, vợ chuẩn bị thỏa đáng như vậy, anh vui vẻ vô cùng.”

Ban đêm Lục Tử Hoành ôm vợ cùng nhau ngủ. Song, trừ việc giúp Lục Tử Hoành khuếch trương nghệ thuật gốm sứ ra bên ngoài, trong lòng Hứa Mạt kỳ thật còn có một tính toán khác. Cô sẽ tặng cho Chu Tĩnh Nhã một kinh hỉ, ngay tại bửa tiệc.

Chu Tĩnh Nhã hơn hai mươi tuổi, cũng đã trải qua mấy đoạn tình cảm. Khách quan mà nói,

điều kiện của Chu Tĩnh Nhã rất tốt, bất kể gia thế hay khuôn mặt, dáng người, bằng cấp. Những bạn trai trước của cô ta toàn là những người ưu tú tự phụ, nhưng đều bị cô ta bỏ vì bắt cá hai tay. Cái vòng này nhỏ như vậy, trong hai người vừa rồi đó, Chu Tĩnh Nhã có ý kiến nhất chính là “Bạn trai trước” nhưng trong nhà lại đúng dịp có chút hợp tác với Hứa gia, nên mời cũng là chuyện đương nhiên.

Hứa Mạt yên lặng suy nghĩ một chút, Chu Tĩnh Nhã thật ra cũng không tính là tội ác tày trời, so với Từ Tiểu Cẩn và oán hận của cô thì không tính là sâu. Thời gian dài áp dụng phương pháp “đối chội gay gắt” chính diện, rõ ràng cho thấy không dọa được cô. Trên mặt tình cảm, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng.

“Mạt, em đang suy nghĩ gì vậy?” Lục Tử Hoành mơ mơ màng màng hỏi Hứa Mạt.

“Em đang nghĩ...Có phải anh đã từng suy nghĩ chuyện đi Nhật? Nếu như thiết kế của anh bên kia bán được, có thể hay không tiếp cận, đả thông thị trường còn là một vấn đề lớn, ở bên đó đều có người kiểm soát, quan hệ đều cần phải mở rộng, sản phẩm mới muốn đi vào thị trường cũng không phải chuyện dễ dàng.” Hứa Mạt lo lắng nói.

“Ừm, đúng vậy, đó cũng là chuyện khiến anh lo lắng, nếu nhóm hàng đầu tiên hướng đi không tốt, nhóm thứ hai liền khó khăn, bất quá có mấy doanh nghiệp gốm sứ cùng làm, hẳn là sẽ khó hơn một chút.”

“Ù, thương nhận đều là người gian trá, hơn nữa thương nhân Nhật Bản lại gian xảo, anh phải chú ý.” Hứa Mạt nói.

Lục Tử Hoành vui mừng ôm lấy Hứa Mạt, “Dự tính ngày sinh không còn xa nhỉ.”

“Bác sĩ nói còn khoảng một tháng nữa.”

Lục Tử Hoành dường như đang ngủ, có lẽ là mệt mỏi. Hứa Mạt nửa mê nửa tỉnh, nghe thấy Lục Tử Hoành nói nhỏ bên tai:

“...Mạt, anh thật mong chờ được làm ba...Mấy ngày nay, anh thường cảm thấy dường như mình đang ở trong mộng, luôn luôn có cảm giác không nỡ...Tựa hồ, mọi chuyện không phải phát triển như vậy, tốt đẹp, không chân thực...rất không chân thực...”

Không chân thực, quả thật không chân thực...Nhớ lại kiếp trước cùng kiếp này, cô cũng hiểu được không chân thực...Nhưng có xác thực là còn sống.

Quý trọng người trước mắt khi mình còn sống.

Nơi tổ chức tiệc rượu được chọn ở khách sạn thế kỷ Anh Hoàng, cô cũng không có chờ cho Tiếu gia rảnh rang, sân bãi, đồ ăn,v.v...đều cần phải quan tâm, trực tiếp đặt ở khách sạn, bớt được nhiều việc.

Hứa Mạt không có thông báo cho Sở Nam, cô vô tình biết được Lưu Thi Ngữ dự tính ngày sinh chính là mấy ngày nay. Người đàn ông kia hẳn là ở bên cạnh chăm sóc vợ mình, mà không phải là tới nơi này, đứng ở trong đám người nhìn người phụ nữ khác.

Để cho Hứa Mạt bất ngờ chính là, Sở Nam vậy mà cũng tới.

“Là anh mời hắn, lần trước cùng hắn nói chuyện mới chút, phái hiện hắn là người rất có ý kiến, cho nên...” Lục Tử Hoành thẳng thắng, nhìn mặt Hứa Mạt càng ngày càng đen.

“Được rồi, anh sai rồi, bà xã.”

Sở Nam là Chu Tĩnh Nhã gọi tới, chẳng biết tại sao, có Sở Nam ở bên cạnh, cô ta có thể an tâm một chút. Sở Nam, luôn lúc nào gọi thì đến, chuyện này, cô ta chưa bên giờ đem chuyện hắn có vợ để ở trong lòng. Hôm nay là lần đầu tiên hắn nói cô ta chờ, nói cách khác chính là tới trễ.

“Nam, sao hôm nay anh lại tới trễ như vậy?” Chu Tĩnh Nhã hỏi.

Sở Nam vẫn trầm ổn như cũ, chỉ là ánh mắt có chút khác thường.

“Trong nhà có chút việc nên bị trì hoãn.”

Chu Tĩnh Nhã gật gật đầu. “Tối nay em không lái xe đến, một chút anh đưa em đi nha anh Nam.”

Sở Nam trong lòng vui mừng.

“Được.”

Sau khi nói xong, trong đầu Sở Nam chợt nhớ tới một khuôn mặt, không trang điểm phấn son, ở trong mắt của hắn, không đẹp bằng một phần mười của Chu Tĩnh Nhã, bình thường như vậy. Cô ấy bây giờ, không biết đứa nhỏ có hay không ra đời...

Buổi chiều Lưu Thi Ngữ đau bụng, là muốn sinh. Sở Nam lập tức đưa Lưu Thi Ngữ tới bệnh viện, đúng lúc này, Chu Tĩnh Nhã gọi điện thoại tới. Chu Tĩnh Nhã gọi điện thoại tới nói cô ta và người khác bất đồng, hắn có thể xác định, Lưu Thi Ngữ cũng nghe thấy được...

Sở Nam đạo nghĩa không thể chùn bước xoay người rời đi, đi mấy bước, quay đầu lại nhìn—

Lưu Thi Ngữ nằm trên giường bị đẩy vào phòng sinh, lúc cửa sắp đóng lại, cô nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, không có cái nhìn tủi hờn, chờ đợi, lo lắng, kính trọng như ngày thường nhìn hắn, đôi mấy lúc ấy chỉ trừ bỏ hờ hững, không có gì cả...

Ánh mắt như vậy của Lưu Thi Ngữ, trong lòng Sở Nam một trận lo lắng, nóng nảy.

Tiếp theo, cánh cửa đóng lại. Hắn lại nghe thấy một trận kêu đau truyền tới.

Người phụ nữ nằm bên trong, chính là người đang sinh cho hắn đời sau...

Hắn vẫn dứt khoát đi, Từ lúc vừa mới bắt đầu, Lưu Thi Ngữ đối với hắn, chính là dùng để sinh con, tình yêu đối với Chu Tĩnh Nhã, hắn chỉ cần cho đi, không cần đáp lại. Nhiều năm như vậy, yêu cô ta đã thành thói quen.

Roman”;”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.