Sự việc trộm đứa bé tạm thời chấm dứt ở đây, Lưu Thi Ngữ cùng Sở Nam quyết định ly hôn nhưng vẫn bởi vì quyền nuôi dưỡng đứa bé mà xảy ra vấn đề tranh chấp.
Sở Nam ngầm đồng ý ly hôn, đối với đứa bé cũng không tỏ rõ thái độ, nhưng cha mẹ Sở Nam thà chết cũng không chịu đồng ý nhường lại đứa bé. Dù sao cũng là hai người lớn tuổi trong Sở gia, cũng có chút lực ảnh hưởng, còn Hứa Mạt chỉ là người ngoài, trực tiếp nhúng tay vào về tình về lý đều không tốt. Mẹ Sở Nam lấy cái chết uy hiếp, Lưu Thi Ngữ không hạ được quyết tâm, chuyện ly hôn cứ như vậy mà giằng co.
Đồ sứ xuất khẩu sang Nhật Bản, vì thế Lục Tử Hành phải sang Nhật một thời gian.
“Em yêu, chờ anh trở về!” Lục Tử Hành hôn lên trán Hứa Mạt, sau đó cà cà mặt vào Tiểu Hi trong ngực cô: “Cục cưng của ba, đến đây...”
Hứa Mạt cười: “Con trai anh hiện tại chỉ biết đi tiểu, sẽ không hôn.”
Lục Tử Hành khẽ nhéo mũi cô một cái: “Là con của chúng ta, bà xã.”
Chuyện làm ăn của gốm sứ nghệ thuật rất tốt, dựa theo tình hình này, tương lai phát triển không lường được.
Tập đoàn tạm thời giao lại cho Hứa Minh Sơn, Lục Tử Hành không có nhà, Hựa Mạt chán đến chết.
Hôm nay ngày xuân trời đẹp, liền sinh ra chủ ý, dẫn theo Tiểu Lý, A Hổ, Hướng Tả, kéo theo
Lưu Thi Ngữ, cả Lãnh Thừa Phong đi ngoại ô đạp thanh.
“Lưu tiểu thư, đây là mũ tôi chuẩn bị cho cô, mặc dù là mùa xuân, nhưng tháng ba, tháng tư phơi nắng mặt trời vẫn sẽ bị đen.” Lãnh Thừa Phong đem mũ đưa cho Lưu Thi Ngữ.
Lưu Thi Ngữ muốn cự tuyệt, nhưng nhất thời chưa biết cự tuyệt sao cho tốt, Lãnh Thừa Phong đã kịp đem mũ đội lên đầu cô.
“Phụ nữ sau khi sinh con, thân thể đang trong giai đoạn hồi phục, phải chú ý chăm sóc, bằng không sẽ dễ dàng bị tổn thương.”
“Cảm ơn.”
Trong lòng Lưu Thi Ngữ có chút lo lắng. Lãnh Thừa Phong là người đàn ông trải qua không ít chuyện, chưa nói tới vô cùng lãng mạn, lại chân thật mà cẩn thận, cái loại tỉ mỉ mà như không hề cố ý này, giống như xuất phát từ cá tính, rất tự nhiên.
Lục Tử Hành cuối cùng cũng không có nói cho Hứa Mạt biết giữa anh và Lãnh Thừa Phong xảy ra chuyện gì. Hứa Mạt hỏi qua, Lục Tử Hành lại nói —— “Đây là bí mật của đàn ông.”
Một bí mật chính là “không thể nói” hay là “chuyện đàn ông” hoàn toàn đem cô gái ngăn bên ngoài.
Đảo mắt một cái, Lục Tử Hành đã đi Nhật hơn một tháng, cuộc sống an nhàn của Hứa Mạt bất chợt bị một tin tức phá hỏng.
“Đại tiểu thư...” Trong lòng A Hổ run sợ, ấp úng nói.
“Làm sao vậy?”
“Cái đó...” A Hổ không biết phải nói như thế nào.
Hứa Mạt thấy A Hổ tay cầm một phong bì, đưa tới. Vừa thấy, là chồng ảnh.
Mặt Hứa Mạt lập tức biến sắc!
Chu Tĩnh Nhã cùng Lục Tử hành hai người tiến vào khách sạn, cùng vào một phòng.
Một chồng ảnh, mọi bức ảnh đều là hình ảnh “chung chăn gối”, Lục Tử Hành lẳng lặng ngủ bên cạnh Chu Tĩnh Nhã, hai người vô cùng thân mật. Bức ảnh chụp rất rõ ràng, mặt của hai người đều thấy rõ ràng.
A Hổ còn đem theo tin tức nói ra, theo tin đồn thì Chu Tĩnh Nhã cùng Lục Tử Hành hai
người ra vào một đôi, Chu Tĩnh Nhã đến bệnh viện khám thai...
Đúng lúc này, Hứa Minh Sơn gọi điện thoại tới: “Tiểu Mạt, Lục Tử Hành bên kia, rốt cục là xảy ra chuyện gì? Cách xa như vậy, tin tức sao lại truyền nhanh như vậy? Mấy người Trương thúc đều biết, còn gọi điện thoại cho ba, bảo ba nhắc nhở con.”
Lời nói của Hứa Minh Sơn, Hứa Mạt hiểu rất rõ ràng. Nhất định là có vấn đề, là có người cố tình chơi xấu. Mà cái người này trừ Chu Tĩnh Nhã, Hứa Mạt không nghĩ tới ai khác.
Hứa Mạt “đùng” một tiếng, đem toàn bộ đống ảnh vứt xuống bàn.
Hứa Mạt đè nén phẫn nộ trong lòng, lại cầm ảnh lên, xem từng bức ảnh. Góc chụp này, rõ ràng như vậy, cô gần như có thể khẳng dịnh, đây không phải chỉ là chụp ảnh mà là cố ý.
Muốn cho Hứa Mạt cô thương tâm khổ sở, sau đó náo loạn đòi ly hôn, để cô ta được như ước nguyện?
Giỏi cho một Chu Tĩnh Nhã, còn nghĩ thời gian này cô ta có kinh nghiệm trốn đi, thế mà lại lén lút chạy đi Nhật, chẳng biết xấu hổ đùa giỡn loại kỹ xảo này. Cái này cho là mình rất lợi hại phải không? Cô thích ngủ với đàn ông của người khác, tôi khiến cho cô ngủ đủ!
“A Hổ.”
“Vâng, đại tiểu thư.” A Hổ cảm thấy toàn thân Hứa Mạt lúc này đều tỏa ra khí lạnh bén nhọn. Nói tới tất cả những thứ này đều là hắn thất trách, lúc trước mỗi ngày không có theo dõi Chu Tĩnh Nhã, để cho cô ta ra chiêu này.
“Đi, đem toàn bộ tư liệu về bạn bè thân thiết của Chu đại tiểu thư thu thập cho tôi, sáng mai mang tới cho tôi.”
“Vâng.”
A Hổ mặc dù trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi, nhưng cũng không hỏi nhiều, chính mình ra ngoài chuẩn bị, Hứa Mạt cho mấy người A Tả tăng thêm hộ vệ, Tiểu Lý cùng A Hổ trở thành chân chạy vặt, Hướng Tả cùng thường xuyên được cô phân phó đi làm việc, không ở lại.
Hứa Mạt không có gọi điện thoại chất vấn Lục Tử Hành, nhưng tại sao Lục Tử Hành vẫn không gọi điện thoại về?
Tức chết thôi! Hứa Mạt cắn răng.
Tiểu Hi bị tỉnh giấc, oa oa khóc lớn, đi tiểu.
“Con đúng là đứa trẻ giỏi cợt nhã, chỉ nhìn cái bộ dạng này của con là biết ba con không phải là người tốt.”
Hứa Mạt thay tã cho con, Lý Tinh Tinh vội vàng chạy tới giúp đỡ.
Đến nửa đêm, Lục Tử Hành vẫn chưa gọi điện. Hứa Mạt lăn qua lộn lại, di động đặt sát bên gối, một lát lại nhìn, không có điện thoại, cũng không có tin nhắn.
Hỗn đản.
Mặc kệ có phải là bẫy hay không, thời điểm chụp hình Chu Tĩnh Nhã nhất định là ngủ bên
cạnh anh, giữ không tốt có thể phát sinh bất cứ chuyện gì...
Tiếng chuông điện thoại vang lên, trong đầu Hứa Mạt ý niệm đầu tiên là Lục Tử Hành gọi về, vừa thấy màn hình hiển thị, lại thất vọng, là Lưu Thi Ngữ gọi tới.
Lưu Thi Ngữ hai tuần trước đã trở về nhà mẹ đẻ.
“Alo, Thi Ngữ.”
“Hứa Mạt.”
“Ừ.”
“... Sự việc tôi đã nghe nói, cô chớ suy nghĩ lung tung, Lục Tử Hành không phải người như vậy, anh ấy rất yêu cô, sẽ không phản bội cô.”
Ngay cả Lưu Thi Ngữ cũng biết? Hứa Mạt nghĩ nghĩ, đại khái là mấy người A Hổ kia nhiều chuyện, sợ cô khổ sở, nói cho Lưu Thi Ngữ để đến an ủi cô đi.
“Ừ, đúng vậy... Tôi tin tưởng Tử Hành không làm việc như vậy...” Tuy là nói thế, nhưng hình ảnh rõ ràng, cảnh tượng sờ sờ như thế. Cô như thế nào có thể không khó chịu tức giận đây!
Lưu Thi Ngữ khuyên nhủ một hồi, rất lo lắng, hai người trò chuyện một chút lại nói tới chuyện Sở Nam, Hứa Mạt vốn là người được an ủi lại biến thành người an ủi người khác.
Cúp điện thoại, đã hơn mười hai giờ, Hứa Mạt vẫn không ngủ được. Trấn định dưỡng đủ tinh thần, ngay mai “Làm việc” thật tốt, xem ra là phần “Lễ” ngày trước còn chưa đủ, Chu Tĩnh Nhã không hài lòng.
Lần này...
Thời gian từng giây từng phút tiêu sái trôi đi, trời vừa rạng sáng.
“Cộc cộc cộc ——” Cửa phòng ngủ đột nhiên vang lên.
Hứa Mạt đang ngủ mơ mơ màng màng, lập tức bừng tỉnh.
Ai? Lý Tinh Tinh? Nửa đêm tới đây gõ cửa, xảy ra chuyện gì sao?
Hứa Mạt bật đèn, mở cửa, mắt còn díu lại vì buồn ngủ chưa kịp nhìn rõ tình huống, đã bị một đôi tay dài quen thuộc ôm vào lòng. Ngửi thấy mùi vị quen thuộc, cảm giác quen thuộc, nhịp tim đập này...
Hứa Mạt khó mà tin nổi, xoa xoa mắt đang nhập nhèm của mình ngẩng đầu nhìn cằm tuấn tú của người đàn trước mặt, trên cái cằm kia hiện lên tia xanh xao mơ hồ của người mấy ngày nay bận rộn cùng mỏi mệt.
Lục Tử Hành sờ sờ mặt vợ: “Tại sao lại nhìn anh như vậy, không nhận ra anh? Anh mới rời
đi bao lâu mà đã quên, không phải bởi vì nhóc Chu Thanh Dự kia chứ?”
Trong ánh mắt Hứa Mạt dâng lên màng nước mắt, oán trách đấm một cái lên ngực anh, Lục Tử Hành hơi hơi ho khan một tiếng, Hứa Mạt vội hỏi:
“Anh bị ốm?”
Hứa Mạt lúc này mới chú ý đến trên tóc, vai anh đều ướt: “ Ôi, anh bị ướt ——!”
“Vừa rồi bên ngoài có gặp phải mưa, hơi dính một chút thôi.”
“Cái gì mà hơi dính một chút, đều ướt đẫm, mau đi thay đồ.” Hứa Mạt giống như bóc trái quýt, lột sạch áo khoác cùng quần áo trong của Lục Tử Hành, lộ ra cơ ngực bền chắc, trên mặt lập tức có chút đỏ.
“Hơn một tháng chưa thấy qua thân thể trần trụi của anh, có phải nghĩ tới thân thể cường tráng của anh... Hả?” Lục Tử Hành cố ý chỉ chỉ tay nói, một tay đã sờ lên ngực Hứa Mạt. Thời kỳ cho con bú ngực cô vô cùng đầy đặn: “Thật là mềm...”
Hứa Mạt đẩy Lục Tử Hành một phen, chỉ chỉ vào chiếc giường em bé: “Con trai anh còn là vị thành nên, anh chú ý lời nói cùng việc làm một chút, ảnh hưởng không tốt.”
“Nó chỉ là hạt đậu mè lớn một chút thôi, trừ ăn trừ ngủ, chưa có công phu nghĩ tới...”
Lục Tử Hành ôn nhu hôn lên đôi môi mềm, Hứa Mạt nhắm mắt lại, cứng nhắc mặc anh hôn.
Lục Tử Hành cảm nhận được sự khác lạ của cô, cũng biết rõ nguyên nhân vì sao, đau lòng, áy náy. Mặc dù là Chu Tĩnh Nhã hạ thuốc vào ly cà phê của anh, nhưng đúng là đã tạo thành thương tổn.
Là anh sơ sẩy.
“Thực xin lỗi... Mạt, thực xin lỗi... Đây chẳng qua là cái bẫy, anh rất nhanh tỉnh lại, không có phát sinh chuyện gì... Thật sự...”
Chu Tĩnh Nhã ở bên cạnh anh không lâu, anh cũng dần dần tỉnh lại, giận dữ bỏ đi.
Chu Triển Thanh đã giúp đỡ anh, ở Canada, Chu Tĩnh Nhã xác thực có giúp anh vượt qua thời kỳ nguy hiểm nhất, đối với anh có ân, vì vậy, anh mới liên tục nhẫn nhịn. Nhưng Lục Tử
Hành không nghĩ tới, Chu Tĩnh Nhã lại đem chuyện này lan rộng ra ngoài, để cho mọi người quen biết đều nghĩ bọn họ cấu kết với nhau.
Chu Triển Thanh cùng với thương hiệu đồ sứ Nhật bản kia có quan hệ gần, hiện tại là thời kỳ hợp tác mấu chốt. Chu Triển Thanh hôm đó gọi điện thoại tới, buộc anh đưa cho ông ta một công
đạo. Lục Tử Hành nói tất cả đều là hiểu lầm, Chu Triển Thanh lại vô cùng tức giận, cảm thấy Lục Tử Hành khống chế con gái ông ta tính kế hại ông ta, tuyên bố cắt đứt quan hệ hợp tác lần này.
Lục Tử Hành chưa bao giờ sợ người ta uy hiếp, tự nhiên sẽ không cho ông ta câu trả lời hài lòng, Chu Triển Thanh tức giận cúp điện thoại.
Chu Triển Thanh hoàn toàn phô bày khí thế mạnh mẽ vang dội. Ngày hôm sau, thương hiệu gốm sứ Nhật Bản ngáng chân, Lục Tử Hành vốn muốn trở về lúc đó, bất đắc dĩ không thể phân thân đành kéo dài mấy ngày.
“Em chỉ hỏi anh một câu, anh...”
Lục Tử Hành chạm nhẹ ngón trỏ lên môi Hứa Mạt, khàn khàn giọng nói: “Bà xã, anh biết em muốn hỏi gì? Đáp án của anh, thủy chung không đổi, hiện tại sẽ không, tương lai vẫn như cũ sẽ không...”
Tối nay Lục Tử Hành phá lệ nhiệt tình dũng mãnh, lại là tiểu biệt thắng tân hôn, vợ chồng son lửa nóng triền miên, mồ hôi đầm đìa. Trong lúc hai vợ chồng lại lần nữa cùng đi Vu Sơn. Thời khắc then chốt, nhóc Tiểu Hi tỉnh giấc, khóc lớn oa oa. Hai vợ chồng lập tức dừng lại, dỗ dành con trai.
Là đói bụng.
Hứa Mạt ôm lấy con trai cho bú sữa, Lục Tử Hành buồn bực ngồi một bên, nâng cằm nhìn cậu bé, uất hận nói: “Xú tiểu tử, con có biết quấy rầy người khác rất là không đạo đức không?”
Hứa Mạt liếc mắt oán trách anh một cái.
Lục Tử Hành sáng sớm ngày hôm sau không thể không bay sang Nhật Bản, đem mọi việc giải quyết ổn thỏa cho xong, một tuần sau trở về.
Một tuần này tin đồn không ngừng.
Hứa Mạt lật xem tư liệu A Hổ thu thập tới, đều giống như dự đoán, đều là mấy người phụ nữ đứng bên cạnh Chu Tĩnh Nhã. Trong đó cô đã gặp qua vài người, năm ngoái Lục Tử Hành mới từ Canada trở về, trong yến hội của Tiếu gia.
Lý Viện Viện, Triệu Dao, Trần Tư Đồng, ba người phụ nữ này là bạn thân của Chu Tĩnh Nhã, nói là bạn thân trên thực tế chẳng qua là nịnh nọt mà thôi.
Chu Tĩnh Nhã cao cao tại thượng như vị công chúa kiêu ngạo, trong lòng cô ta, căn bản không có người phụ nữ nào có thể so sánh ngang hàng. Lại nói, có ai can tâm tình nguyện liên tục làm nền cho người khác đâu.
Trong tư liệu còn có một vài người khác, Hứa Mạt lật qua một lần, quyết định chọn ba người. Mấy người phụ nữ này tối hôm đó cũng miệt thị trào phúng Hứa Mạt cô không ít.
Hứa Mạt lấy tư liệu của ba người Lý, Triệu, Trần đưa cho A Hổ: “Là ba người này.”
A Hổ thấp thỏm nhận lấy, trong lòng âm thầm vì Chu Tĩnh Nhã mà đổ mồ hôi lạnh.
Cho nên mới nói, ngàn vạn lần không nên chọc vào phụ nữ, nhất là đại tiểu thư, có địa vị lại thù dai. Xem kìa, gặp một lần lại có thể đem mấy người phụ nữ này chọn ra.
Một tuần sau, Lục Tử Hành trở lại, Chu Tĩnh Nhã tự nhiên cũng trở lại theo. Đương nhiên hai người không phải cùng trở về, Lục Tử Hành cự tuyệt đề nghị của Chu Tĩnh Nhã.
Chu Tĩnh Nhã có chút thất bại, cũng không cam lòng. Cô ta không tin chuyện này kết thúc như vậy. Hừ, chờ hai ngày nữa cô đem chuyện đứa bé nói ra, Lục Tử Hành không thể không để ý tới.
Chu Tĩnh Nhã nghĩ đến đấy, khoái trá nhếch khóe miệng. Chỉ cần giở thủ đoạn đúng chỗ, vốn không có gì sẽ thành có gì đó.
Chu Tĩnh Nhã vừa về nhà, Chu Thanh Dự lập tức lôi cô ta tới một góc chất vấn.
“Chị! Sao chị có thể làm chuyện như vậy được? Chị còn mặt mũi sao?”
“Có đứa em nào nói chuyện cùng chị mình như thế không? Đừng có nói lung tung!” Chu Tĩnh Nhã giận dữ.
“Người khác có lẽ không biết, tưởng là Lục Tử Hành phong lưu, nhưng em lại không hiểu rõ sao? Là chị bỏ thuốc anh ta, bò lên giường anh ta đi!”
“Bốp ——” Chu Tĩnh Nhã giận dữ giơ tay cho em trai một cái tát: “Còn coi tôi là chị thì im lặng!”
Chu Thanh Dự lau khóe miệng, cười lạnh: “Chị? Ha ha... Có người chị như vậy em thật sự cảm thấy rất mất mặt!”
Hai chị em cứ như vậy bắt đầu chiến tranh lạnh. Chu Thanh Dự hẹn Hứa Mạt gặp mặt.
“Hứa tiểu thư, thật xin lỗi, tôi thay chị gái xin lỗi cô.” Chu Thanh Dự áy náy nói.
“Xin lỗi? Chị cậu căn bản không không có ý định xin lỗi, chữ “thay” này của cậu từ đâu ra?”
“Tôi biết trong lòng cô tức giận, đem một nhà chúng tôi liệt vào sổ đen, nhưng, xin cô đem tôi từ trong danh sách đen đó loại ra được không? Tôi...”
Đối mặt với Hứa Mạt, Chu Thanh Dự càng ngày càng cảm thấy không biết nên theo ai, không biết phải làm thế nào để cô ấy vui vẻ. Cô nhìn mình, luôn lạnh lùng như băng, làm cho anh luôn không thoải mái, phiền chán.
Chu Thanh Dự lại hàn huyên một vài chuyện khác, về tình trạng gần đây của Hứa Mạt, sở thích vân vân, Hứa Mạt trả lời lấy lệ, một lát sau nói phải đi, Chu Thanh Dự kéo tay cô ——
“Cô không thể nhận ra sự quan tâm của tôi sao? Cô biết rất rõ ràng tôi...” Tâm ý dành cho cô, cô cũng biết, tôi chỉ muốn quan tâm cô, giúp cô, hi vọng cô hạnh phúc, không có mục đích khác...
“Thật xin lỗi, tuy rằng cậu không có chân chính làm tổn thương tôi, nhưng cậu lại dung túng bao che cho Chu Tĩnh Nhã, đã đủ khiến cho tôi bài xích không trở thành bằng hữu. Chị cậu bắt cóc tôi, tội danh này đủ khiến cô ta ngồi tù. Mà cậu, cậu biết rõ rằng chị gái mình thương tổn tôi, vẫn mặc kệ nó, để cho chị gái mình ngày càng càn rỡ, cậu nói xem, tôi hẳn là nên cảm tạ sự quan tâm của cậu sao?”
Chu Thanh Dự không còn lời nào để nói, trong lòng tràn đầy thất bại. Quan hệ máu mủ không thể chối cãi, cho dù Chu Tĩnh Nhã có làm chuyện hoang đường cỡ nào, vẫn thủy chung là chị gái của hắn...
Chu Tĩnh Nhã khẩn trương mong một đêm qua nhanh, hơn chín giờ đã đi ngủ.
Sáng dậy, Chu Tĩnh Nhã trở mình trên giường. Giường cô ta vốn là rất lớn, trên giường cũng không có để thêm đồ chơi lông lá gì. Nhưng... Cái này là cái gì?
Chu Tĩnh Nhã mơ mơ màng màng, cảm giác mông lung xoay người đè lên một cái bóng xù lông... Giống... Một cái đầu!
Chu Tĩnh Nhã đột nhiên bừng tỉnh, bị cảnh tượng xung quanh sợ ngây người!
Đây là nơi nào?
Lại nhìn cái bóng người bên cạnh quấn chặt chăn co người lại ——
Trời ạ! Người đàn ông này là ai?
Chu Tĩnh Nhã lúc này mới phát hiện mình chỉ mặc một cái váy ngủ mỏng manh.
“Anh là ai?! Cút đi ——” Chu Tĩnh Nhã cất tiếng bén nhọn kêu lên, người đàn ông xa lạ mơ hồ tỉnh lại, híp mắt, miệng oán trách không rõ.
“Cục cưng, sáng tinh mơ em rống quỷ cái gì a...”