Nữ Vương Và Trung Khuyển

Chương 24: Chương 24: Dì Bích




Hơn một tháng sau, Giang Dịch Thần cũng chưa từng xuất hiện. Giang gia cũng biết hai con trẻ vô tâm với nhau nên dần phai nhạt, hai nhà kết hợp tổ chức “chuyến đi đến biệt thự trên núi Hawai”, tuyên bố giải trừ hôn ước giữa đôi bên.

Giang Chấn Hoa và Hứa Minh Sơn cùng với các lãnh đạo trong tập đoàn hai nhà cùng ra mặt, mời không ít “bạn bè đối tác“. Ký kết hiệp nghị trao đổi quản lý các tầng địa ốc, mỗi bên một nửa, tầng địa ốc của bên nào thì bên đó tự quản lý cho tốt, thành lập một tổ chuyên môn cùng trao đổi định kỳ, cam đoan song phương phải chặt chẽ hỗ trợ giúp đỡ nhau trong mọi vấn đề phát sinh sau khi tòa nhà hoàn thành.

Hứa Mạt và Lục Tử Hoành cuối cùng có thể về bên nhau, nhưng Từ Tiểu Cẩn lại không thuận lợi như thế, tới cửa lớn của Giang gia còn chưa tiến vào được!

Mẹ con Từ Thu Yến sống trong căn nhà lớn tại thành nam - 6 năm trước được Hán lão tổng đưa cho Từ Thu Yến. Trong TV phát kênh Hồng Kông, Từ Tiểu Cẩn tựa vào sofa thất thần. Sau lần sảy thai, cô ta thường xuyên buồn ngẩn người. Giang Dịch Thần tuy vẫn để ý tới cô ta, nhưng rõ ràng anh không còn si mê, nhiệt tình ôm ôm ấp ấp như trước nữa.........

Trong phòng bếp tiếng nước chảy ào ào, một người đàn ông trung niên xấu xí đang rửa chén, người đàn ông này không phải ai khác mà chính là Nhậm Kiến Xương của tạp chí “Bệnh viện gia đình” có quan hệ thân mật với Từ Thu Yến nhiều năm trước.

Nhậm Kiến Xương xối rửa khay đựng chén, lấy khăn khô lau sạch chén bát rồi cho vào trong tủ.

“Kiến Xương......” Từ Thu Yến từ phía sau ôm lấy Nhậm Kiến Xương: “Kiến Xương, giúp em một chút, ngày mai hẹn Lưu Khải Đông ra cho em gặp nha.”

Lưu Khải Đông bị vợ quản rất nghiêm, Từ Thu Yến nói bóng nói gió thế nào ông ta cũng không chịu gặp mặt. Nhậm Kiếm Xương thoáng qua mất mát, do dự nói: “Được rồi......”

Tỏ ra quan tâm, Từ Thu Yến lau lau bọt rửa chén dính trên cổ tay áo của Nhậm Kiếm Xương: “Kiến Xương a, vợ anh có biết anh tới nhà em không?”

“Cô ta hẳn là không biết đi...... Em yên tâm đi Yến Yến, anh sẽ không để em gặp phải chuyện phiền toái đâu.” Nhậm Kiến Xương cầm tay Từ Thu Yến nói.

Từ Thu Yến kéo mở đôi môi tô son đỏ mọng nở nụ cười.

Từ Tiểu Cẩn “Ba” một tiếng đem điều khiển từ xa của TV ném lên bàn trà, trừng mắt nhìn Từ Thu Yến và Nhậm Kiến Xương liếc mắt một cái.

“Mẹ!” Từ Tiểu Cẩn thống hận nhất là chuyện có đàn ông xa lạ ở nhà mình, thật mất đạo đức, cô sống thanh cao nên loại chuyện này không tiện mở miệng khuyên mẹ. Từ Thu Yến thoáng nhìn Từ Tiểu Cẩn nháy mắt cảnh cáo. Còn không phải là vì con sao!

Từ Tiểu Cẩn chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực muốn nổ tung. Cơm cũng không ăn, phủi tay đi về phòng ngủ đóng cửa lại. Trong phòng ngủ truyền ra tiếng gào khóc điên cuồng, rồi dần dần yên tĩnh lại.....

Vợ chồng Giang Chấn Hoa nói cho Giang Dịch Thần tin tức Hứa Mạt sẽ kết hôn với Lục Tử Hoành, lo lắng con trai kiêu ngạo sẽ phẫn lộ vì bị “Đội nón xanh”, lại không ngờ rằng Giang Dịch Thần vẫn bình tĩnh như thường, một chút khác thường đều không có.

Trên đường cao tốc, Giang Dịch Thần lái xe như bay, đến lúc phục hồi lại tinh thần thì phát hiện mình không tự giác chạy đến trước nhà họ Hứa. Giang Dịch Thần đỗ xe cách đó không xa nhà Hứa Mạt, dựa vào cửa xe hút thuốc lá, mơ màng thấy trên ban công có thân ảnh cô gái nhẹ nhàng lướt qua. Sắc thái tươi trẻ trừ bỏ Hứa Mạt thì còn ai vào đây nữa. Giang Dịch Thần đời này chưa bao giờ mang tâm tình nặng nề, chưa bao giờ bất mãn với bản thân như thế. Hắn luôn luôn tự tin khoe sự ưu tú hơn người, lại cũng không biết chính mình còn có một mặt như vậy. Hắn suy nghĩ sâu xa tới buổi tối hôm đó, trong lời nói của Hứa Mạt..... Đúng lúc này, có tiếng chuông tin nhắn vang lên.

“Thần, chúng ta nói chuyện đi. Tám giờ tối, em đợi anh ở số 13 đường Kỷ Thành quán Lan Đức, không gặp không về.”

Giang Dịch Thần ném di động vào chỗ ngồi trên xe, phun ra vòng khói phiền muộn. Bắt đầu từ lúc nào, Từ Tiểu Cẩn đã dần dần thay đổi....

Tám giờ tối, Giang Dịch Thần xuất hiện tại quán ăn Lan Đức đúng hẹn.

Từ Tiểu Cẩn mặc một thân váy dài màu xanh lá nhạt, tóc chải dài vắt qua vai toát lên vẻ thanh lệ đoan trang, tươi cười chào đón Giang Dịch Thần. Giang Dịch Thần có chút hoảng hốt, nhớ lại thời gian trước đây hai người thường đến quán ăn này.

“Thần, anh uống rượu nho phải không? Em nhớ được anh thích rượu nho của quán này......”

Từ Tiểu Cẩn rót rượu nho cho Giang Dịch Thần, cùng anh tán gẫu truyện ngày xưa của hai người vô cùng thoải mái. Giang Dịch Thần mới uống mấy hớp, đầu choáng váng mắt hoa lên lợi hại, mơ mơ màng màng......

Từ Tiểu Cẩn trong ánh mắt lóe một tia quái dị, đỡ Giang Dịch Thần rời khỏi, đi đến khách sạn thế kỷ Hoàng Anh ngay bên cạnh. Hành lang khách sạn trải thảm mềm mại, trong phòng lượn lờ hương thơm. Từ Tiểu Cẩn đặt Giang Dịch Thần nằm trên giường. Giang Dịch Thần cả người khô nóng, chỉ cảm thấy trong thân thể có một ngọn lửa đang bùng cháy.

“Thần, anh rất muốn em đúng hay không? Đến đây đi, tối nay em là của anh......”

Từ Tiểu Cẩn cởi chiếc váy dài màu xanh, trèo lên giường. Trong lòng lại cảm thấy khuất nhục, khổ sở, phẫn hận. Lúc này cô bắt buộc phải sử dụng thủ đoạn... Anh sẽ không còn lãnh đạm với cô nữa.... Trong góc phòng, máy ảnh liên tục chớp nháy đủ các góc độ. Thời gian trôi qua, Từ Thu Yến vỗ vai phó nháy, hướng Từ Tiểu Cẩn nháy mắt hài lòng, liền rời khỏi khách sạn.

“Cậu, báo cáo tài chính chứng khoán công ty, ngân phiếu và hợp đồng hạng mục đất đai mới ký cậu để chỗ nào nhỉ?” Hứa Mạt tìm tới tìm lui mà vẫn không thấy cặp hồ sơ đâu. Sao lại không thấy, rõ ràng cô đã cất vào cặp hồ sơ để trên bàn làm việc kia mà. Những thứ quan trọng cô không bao giờ để lung tung.

Lưu Lặc Bằng một thân tây trang xa hoa, khí chất lại vô cùng tệ, nghe Hứa Mạt hỏi, ánh mắt tránh né, Hứa Mạt đang mải tìm không để ý tới nét mặt quái dị của Lưu Lạc Bằng.

“Bảng báo cáo tài chính chứng khoán cậu giao cho cậu Trưởng phòng tài vụ rồi, hợp đồng cùng hóa đơn..... Cậu đều thu xong tất cả rồi.”

“Cậu thu hồi? Thu chỗ nào? Giấy tờ này rất quan trọng, giá thành trăm ngàn không để mất huống chi là vài trăm ngàn.”

“Tiểu Mạt, cháu còn không tin cậu sao? Cứ an tâm giao cho cậu lo đi, vài việc nhỏ này cậu vẫn phải có bản lãnh giúp cháu mà.”

Lưu Lạc Bằng luôn mồm cam đoan, tích cực muốn xuất lực, Hứa Mạt ngại hắn là trưởng bối, cũng là người nhà mình liền không truy hỏi nữa. Sau khi tan tầm, Hứa Mạt muốn đi cửa hàng gốm sứ tìm Lục Tử Hoành, Lưu Lạc Bằng nói có việc sẽ về nhà trễ.

“Đồ cô cần ở đây, nói phải giữ lời đó!” Lưu Lạc Bằng đưa báo cáo tài chính, ngân phiếu, hợp đồng hạng mục đựng trong cặp hồ sơ cho người phụ nữ trung niên trang điểm lòe loẹt đối diện.

Người đàn bà này không phải ai khác chính là Từ Thu Yến. Từ Thu Yến thưởng thức móng tay của mình, không chút để ý lại mang theo tia khinh thường: “Một kẻ tội phạm giết người có tư cách nói điều kiện với tôi sao?”

“Cô nhỏ tiếng chút đi!” Lưu Lạc Bằng sốt ruột nhìn ngó chung quanh sợ người khác nghe thấy.

“Hừ.” Từ Thu Yến khinh thường hừ lạnh, đem văn kiện cất hết vào túi xách to: “Anh yên tâm ~ sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ được 3 phần.”

Lưu Lạc Bằng nhìn Từ Thu Yến rời đi, trong lòng bất an lo lắng. Người phụ nữ này quá lợi hại, thế mà lôi ra được bản án năm đó để tới tìm hắn ta, đi theo bên người là một người đàn ông hung dữ, thiếu chút nữa dọa hắn ta tiểu ra quần! Hắn ta còn tưởng rằng người đàn ông kia là cảnh sát tới bắt hắn ta. Cảm thấy có lỗi với hai cha con Hứa Mạt nhưng “người không vì mình trời tru đất diệt” không phải sao? Nếu Hứa Minh Sơn biết được hắn ta là tội phạm giết người, chắc chắn sẽ đem hắn ta giao cho cảnh sát. Không được, tuyệt đối không được! Chờ lấy được tiền hắn ta liền cao chạy xa bay. Đương nhiên, trước khi đi phải đem con đàn bà kia thuận tay giải quyết luôn. Dù sao giết một người hay giết hai người cũng đều là chết....Lưu Lạc Bằng trong lòng tính toán ổn thỏa liền rời khỏi quán café.

Hôm nay là chủ nhật, hôn lễ của Hứa Mạt và Lục Tử Hoành còn cách một khoảng thời gian rất gần – thứ bảy tuần sau, hai bên gia đình đều vui mừng phấn khởi. Hứa Minh Sơn và Lục Vệ Quốc thường xuyên gặp nhau, gặp mặt liền vui vẻ nói chuyện trên trời dưới đất. Hứa Mạt trêu ghẹo hai người như đôi tình nhân lâu năm mới gặp lại nhau, luôn tán gẫu đủ thứ chuyện cũng không dừng.

Lục Tử Hoành tới đón Hứa Mạt đi tới cửa hàng, gần đây doanh thu khá tốt nhưng cách mục tiêu của hai người thực sự còn rất xa.

Trịnh Tiếu Tiếu sau ngày cha mất liền không thấy tới cửa hàng nữa, một phần là muốn vượt dậy cửa hàng tạp hóa của gia đình, càng quan trọng hơn là chuyện Lục Tử Hoành kết hôn với Hứa Mạt, trong lòng khó chịu, trở nên trầm mặc ít nói, mỗi lần nhìn thấy Lục Tử Hoành lại rơi lệ. Tuy rằng mỗi lần cô ta nhìn Hứa Mạt đều không thiện ý, nhưng Hứa Mạt cũng không đi so đo, chán ghét cô ta. Cha vừa mới qua đời, người thầm mến lại sắp kết hôn, quả thật là đau càng thêm đau.

Có một chàng trai trẻ bán quả cầu thủy tinh đang ngồi nghỉ trên bồn hoa trong lối đi của người đi bộ, đối diện của hàng gốm từ. Hứa Mạt cột tóc áo sơ mi lên đến eo, trên đầu buộc khăn trùm đầu, đang lau sổ thủy tinh bóng loáng. Trên bàn có một tờ báo do người khách để quên trong cửa hàng. Trên mặt báo đăng tin Giang Dịch Thần cùng cô gái họ Từ may mưa trong khách sạn, khiến Từ Tiểu Cẩn vì Giang Dịch Thần mà bị sảy thai.

Lục Tử Hoành liếc qua nội dung trên tờ báo, liền thuận tay quăng vào thùng rác, tiến về phía Hứa Mạt, ôm lấy cô, không thành thật sờ soạng trên lưng cô.

“Em yêu, anh muốn......”

Thắt lưng Hứa Mạt bị Lục Tử Hoành khiêu khích, nhẹ nhàng vặn vẹo giãy dụa, lại phát hiện tư thế càng thêm ái muội. Chàng trai trẻ ngồi đối diện bên ngoài vô tình bắt gặp cảnh này, liền ngại ngùng đưa mắt sang chỗ khác. Trong lòng Hứa Mạt như có ngọn lửa càng cháy càng mãnh liệt, cọ cọ ngứa ngáy, anh thế mà da mặt dày dám làm loạn giữa ban ngày ban mặt.

“Đừng nháo, người khác thấy thì không tốt.” Hứa Mạt đập một cái vào cánh tay Lục Tử Hoành.

“Được, anh không nháo. Hai ta tạm đóng cửa đi vào trong phòng “nghỉ ngơi” được không....” Lục Tử Hoành ở vành tai Hứa Mạt liếm liếm. Hứa Mạt làm sao không rõ vào trong phòng nhỏ là muốn làm gì.

“Anh không phải buổi sáng mới.... như thế nào lại...... Lưu manh.” Hứa Mạt đỏ mặt tỏ vẻ bất mãn.

Tuổi trẻ sung sức tinh lực tràn đầy sao? Đời trước chưa từng thấy anh đói - khát như vậy a. Hay do bây giờ mình là vật sở hữu rồi nên mới tận tình sử dụng?

“Nếu em không muốn, anh sẽ không bắt buộc em.” Lục Tử Hoành nói lời thề son sắt: “Anh sẽ ráng nhẫn nhịn lần này....tới buổi tối cùng nhau giải quyết một thể.”

Tới buổi tối? Kia không phải sẽ bị ép buộc tới sáng hôm sau luôn sao? Quên đi, vẫn là làm bây giờ đi.

“Chỉ cho anh mười phút, quá thời gian em cự tuyệt.” Hứa Mạt nghiêm túc nói.

Lục Tử Hoành ánh mắt thoáng hiện tia cười giảo hoạt, bế cố ôm vào phòng nhỏ....

Trong phòng nhỏ lại là một phen lửa nóng triền miên, chờ vợ chồng son thu thập xong đi ra. Hứa Mạt thấy ngồi ở trong tiệm là một người phụ nữ tầm 40 tuổi, trong tay cầm điếu thuốc lá, nhất thời ngây ngẩn cả người!

Là bà ta! Hứa Mạt trong lòng lập tức dấy lên hồi chuông cảnh báo.

“Là bà!” Cô nhớ rõ người đàn bà này chính là mẹ đẻ của Lục Tử Hoành!

“Cô gái, cô biết tôi sao?” Người phụ nữ ung dung nhả ra một vòng khói thuốc.

“Dì, sao lại tới đây!” Lục Tử Hoành thật cao hứng, cười rộ lên lộ ra hàng răng trắng noẵn. Lục Tử Hoành kéo tay Hứa Mạt qua, giới thiệu hai bên với nhau: “Dì, đây là vị hôn thê của con, tên cô ấy là Hưa Mạt. Mạt, đây là dì của anh, em họ của mẹ anh.”

Hứa Mạt miễn cưỡng gật đầu chào hỏi.

Phu nhân đó đề nghị Hứa Mạt kêu bà là dì Bích, họ bà ta là gì chưa thấy nói. Dì Bích ngồi chơi không lâu liền lái xe rời đi. Hứa Mạt chú ý, bà ta lái con xe Porche cũng phải trên dưới một trăm vạn.

Trong lòng cô có cảm giác kì quái, trong mắt dì Bích che dấu chút tính kế, hoặc mang tâm tư khác. Bà ta là dì của Lục Tử Hoành, đánh chết cô cũng không tin, bà ta rõ ràng là mẹ đẻ của anh. Khi khôngbà ta tìm tới cửa làm gì? Chồng bà ta là ai? Tới thân cận với con đẻ sao? Tâm tình Hứa Mạt bất an, Luc Tử Hoành nhìn ra, anh hỏi: “Làm sao vậy bảo bối?”

Hứa Mạt nhíu mi, hỏi: “Bác gái đó thật là dì của anh sao? Sao em cảm thấy hình như không phải nha?!”

“Em đắn đo, cau mày nửa ngày là vì chuyện này?”

Lục Tử Hoành buồn cười, nhéo nhéo má Hứa Mạt. Từ ngày có được cô, anh phát hiện Hứa Mạt ngày càng trở lên thẹn thùng, ngày càng dịu ngoan, nhất là khi cô ở dưới thân anh biểu cảm mê mang bất lực, rất đáng yêu. Đương nhiên, có đôi khi cô vẫn phải cố chấp và bá đạo như cũ....

Hứa Mạt bị Lục Tử Hoành nhéo má vẫn thành thật gật gật đầu.

“Khoảng hai tháng trước, dì ấy bất ngờ đến nhà, mẹ đã nói cho anh biết, mẹ có một người em họ.” Lục Tử Hoành nói xong, kéo Hứa Mạt vào lòng.

“Em cảm thấy bà ấy có vấn đề.” Hứa Mạt còn chưa chú ý tới đôi tay không an phận của Tử Hoành. Lục Tử Hoành ở bên tai Hứa Mạt hôn loạn, hai tay không dừng lại cởi bỏ của áo của cô.

“Này, anh đủ rồi nha! Mới vừa....” Hứa Mạt đè lại tay anh.

Lục Tử Hành nâng lên ánh mắt vô tội, chỉ chỉ phía bên ngoài màn đêm dần dần hạ xuống, hồn nhiên lương thiện nói:“Trời đều đã tối thế kia......” Trước đó nói sau khi trời tối là có thể.

Hứa Mạt đẩy Lục Tử Hoành ra:“Anh cứ sa vào sắc giới như thế rất không tốt!”

Lục Tử Hoành làm sao đồng ý:“Anh phải nhanh chóng để em mang thai cục cưng, đem em gắt gao nắm trong tay!”

Lục Tử Hoành khiêng cô lên vai, sải bước tiến vào phòng trong. Thực tế chứng minh, sau bao ngày cày cấy không nghỉ, Hứa Mạt quả thực mang thai. Trong lúc cùng Tử Hoành thân thiết, Hữa Mạt vẫn còn suy nghĩ về chuyện của dì Bích di. Cô nhất dịnh phải tra ra, nếu quả thực có ảnh hưởng tới hôn sự của cô cùng Tử Hoành, cô nhất định phải sớm loại bỏ.

Dì Bích di quả thật đem đến cho hai người biến hóa nghiêng trời lệch đất, mà cũng mang đến một trận biến cố lớn cho hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.