Ba người này đi lên trước đám lính, một nam nhân già già lên tiếng:
- Các ngươi còn không mau xuống đây nhận thua?!
- Uây ông già...ông nói ai nhận thua?! - Trịnh Lam Dực một chân đạp lên thành lan can, tay kia chỉ nam nhân đó, hỏi
- Chính là Liệt Hỏa đường các ngươi! - nam nhân già còn lại
- Hừ...các ngươi nắm chắc phần thắng?! - Cảnh Trinh San phe phẩy chiết phiến, khinh bỉ
- Ha..phải xem các ngươi chống cự được bao lâu!! - nam nhân trẻ kia kiêu căng hất mặt
- Thật kiêu căng! Chướng mắt! - Hồng Ngục Đào phía sau cô khinh bỉ
- Nữ nhân, ăn nói cẩn thận chút. Không chết lúc nào.....
Nam nhân trẻ kia chưa dứt câu, cảm thấy có gì đấy không đúng lắm. Tại sao....tầm mắt của mình lại ở dưới chân binh lính?! Đám binh sĩ, hai vị nam nhân già già, nữ nhân tăng động kia cùng toàn thể mọi người đều trợn mắt nhìn đầu của nam nhân trẻ kia cứ thế rơi xuống. Từ yết hầu lập tức phụt ra một đống máu đỏ lòm. Cả thân thể nam nhân đó ngã phịch xuống. Ngựa bị dọa sợ, hí một tiếng, chân trước chân sau cuống cuồng, không cẩn thận liền một cái “BỘP“. Rất chi là chuẩn nhắm thẳng cái đầu của nam nhân kia, một búng máu bắn ra, một loạt các thứ trắng trắng xám xám nhăn nheo xuất hiện. Đám lính xung quanh rùng mình, nhiều người chịu không nổi liền ói luôn. Hồng Ngục Đào đứng cạnh thân xác kia, vẩy tay một cái. Vẻ mặt tột cùng kinh tởm. Hai nam nhân già kia vẫn chưa hết hoảng, nữ nhân phía sau trợn mắt, không nói được lời nào. Đám bọn hắn cũng cảm thấy thật muốn tìm chỗ nào đó ói. Chỉ có cô, Thần, Nguyệt và Uyển vẻ mặt không đổi. Chúng huyết y nhăn mày, thầm cảm thán - Quá tàn nhẫn!!!
Hồng Ngục Đào thoắt cái xuất hiện bên cạnh cô, nhìn Thần cứ cọ a cọ vào ngực mình cũng cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm đi. Hắn thấy cô không phản ứng, hỏi
- Không sao chứ?!
- Hửm?! À, không sao! Cũng bình thường! - cô nhìn hắn, vẻ mặt có chút...mơ hồ
- Ngục Đào tiểu thư, ra tay thật nhanh! - Trịnh Lam Dực chắp tay, vẻ mặt gọi đòn nói
- CÁC NGƯƠI DÁM GIẾT CON TRAI TAAAAAAAAAAAAAAAAA! - một nam nhân phía dưới bất chợt gào lên làm cả bọn nhảy dựng. Trịnh Lam Dực suýt thì trượt chân té.
- Người đâu....giết!!
Nam nhân còn lại kìm nén lửa giận, phất tay. Những binh lính phía dưới lập tức ồ ạt xông lên. Trịnh Lam Dực xua xua tay, hất mặt một cái. Những huyết y ngay tức khắc liền nhảy xuống tham chiến. Lúc này, Ám cùng Âu Dương Lâm cũng tới, nhận được cái gật đầu của hắn, cũng xông vào. Cô ở trong lòng hắn, nhìn mấy người phía dưới lao vào nhau đánh đánh chém chém đâm đâm đến lòi luôn cả ruột gan phổi tim cật ciếc các loại cũng cảm thán. Não với xương trắng trắng cứ rơi lả tả, không thì cũng ở trên thân thể, nhìn khá ghê. Trịnh Lam Dực hỏi Tần Úy Diên bên cạnh:
- Ngươi nghĩ sao?!
- Ân...khá quái dị! - Tần Úy Diên một bên sờ cằm, nói
- Trúc Vũ môn mặc dù nhân số rất đông, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của chúng ta! - Cảnh Trinh San gật gật đầu
- Có ai hỗ trợ?! - Huyên Loan Tả ngó ngó xung quanh
- Khả năng! - Tần Úy Diên gật đầu
- Aizzz, chờ xem hắn là gì thôi!
Trịnh Lam Dực lười biếng dựa vào người Tần Úy Diên. Cảnh Trinh San và Huyên Loan Tả ở một bên lôi bàn cờ ra đánh. Cô ở trong lòng hắn, cùng y nói chuyện phiếm.Nhóm Hồng Ngục Đào bên kia túm tụm lại bàn tán. Lúc này, một nam nhân phía dưới lấy từ trong ngực ra một cây sáo nhỏ, đưa lên miệng, thổi một hơi. Tiếng sáo vi vu theo gió, bọn cô nhìn nam nhân đó. Những binh lính của Trúc Vũ môn nghe thấy tiếng sao lập tức bỏ binh khí, xoay người chạy dần. Hiển nhiên là đã được nói từ trước. Những huyết y cùng đám hắc y, Ám và Âu Dương Lâm vẻ vặt như thể - Chạy rồi!?? Cái tình huống gì vậy?!
Nó lia mắt một cái, thấy trên ba gương mặt phía dưới lộ ra một nụ cười man rợn, nhẹ giọng bảo:
- Cẩn thận chút!!
Mà đúng lúc này, những tiếng “Ầm, Ầm, Ầm” cứ lần lượt vang lên. Như kiểu là có một đàn động vật đang chạy đến đây vậy. Trịnh Lam Dực huýt sáo một tiếng, toàn bộ huyết y liền nhảy lên. Ám và Âu Dương Lâm cũng chỉ huy người của mình nhảy lên. Cả bọn chăm chú nhìn làn bụi lớn trước mặt, thấp thoáng những cái bóng vô cùng kỳ dị. Khi những cái bóng đó chạy gần tới nơi, bọn hắn liền hút một ngụm lãnh khí, bọn cô thì vô cùng tò mò. Trịnh Lam Dực chịu không được liền lên giọng chửi bới:
- Mẹ nó, là nhân yêu!!!!!!!
- Hừ...lần này các người chết chắc! - nam nhân bên dưới khinh bỉ
- Các ngươi cư nhiên dám sang Đại lục Giai Uy đầu quân Yêu quốc?! - Tần Úy Diên cũng quát một tiếng
- Chỉ cần các ngươi chết...ta cũng không màng là tới đâu đầu quân!!!
Nam nhân kia vừa dứt lời, cả cơ thể liền “BÙM” một tiếng nổ tung. Vương vãi trên nền cỏ xanh là những bãi dung dịch màu xanh ghê tởm. Nam nhân bên cạnh cơ mặt co lại, thân thể vặn vẹo, biểu cảm quái dị, lát sau liền “OA” một tiếng. Từ trong miệng y có một cánh tay dính đầy dịch nhờn màu vàng vươn ra. Mọi người bên trên không khỏi rùng mình ớn lạnh. Ngay tiếp là một bàn tay khác vươn ra, nắm lấy hai hàm răng của nam nhân đó, “Rắc” một tiếng xé toạc ra. “Phụt”, huyết dịch cứ thế bắn ra, rơi đầy trên đất. “Bộp, Bộp” hai tiếng, đôi tay kia vứt xuống hai hàm răng đã lìa khỏi cơ thể, lại dùng mặt và ngực của nam nhân kia làm chỗ dựa, tựa hồ muốn đi ra. Dùng sức một cái, mọi người liền có thể thấy từ cổ họng nam nhân kia chui ra một cái đầu đen sì, giây sau là khuôn mặt của một con quỷ chính hiệu. “Xoẹt” một cái nữa, cả thân thể nam nhân kia liền bị xé thành hai. Bây giờ, cả thân thể “con quỷ” kia có thể nhìn thấy. Cả một thân bầy nhầy, màu da xanh xao, khuôn mặt dữ tợn, mắt to, miệng rộng đỏ lòm, điều kinh dị hơn cả là....... “con quỷ” này toàn thân đều là những khuôn mặt khác nhau. “Con quỷ” này nhìn xung quanh một chút, lát sau liền ngồi xuống ngấu nghiến cơ thể của nam nhân kia. Trịnh Lam Dực thét lên:
- Con mẹ nó, ngươi là cái tên thần kinh, lại còn dám cấu kết với cả Quỷ tộc. Ngươi con cụ nội nó súc vật ghê tởm!!!!!!!!!!!!!!!!! AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!! Mắt taaaaaaaaaaaaaaaaaa! Đậu mẹ ngươi!!! AAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!