Ting~ Nhiệm vụ chính tuyến (phụ 2): Nụ hôn của Long Ngạo Thiên hoàn thành. (Nhận thưởng: Điểm phân phối: 5 Điểm kinh nghiệm: 200 Độ bền: +5p) *Phân phối sau.* Doãn Y Ngưng ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng Đông Phương Vũ cái tai cụp xuống một cách buồn rầu, cái đuôi cũng không có hứng thú để ngoe ngẩy. Cô có cảm giác bất an a~ “Meo~?” Đông Phương Vũ lơ cô nhóc nào đó bước nhanh về phòng nghỉ của mình sau đó ném tiểu Y Ngưng xuống chiếc giường màu đen rồi nằm đè lên người cô nhóc. Bàn tay nắm chặt cái cằm bé nhỏ khẽ nâng lên, tiểu Y Ngưng nhìn vào đôi mắt nâu sâu thẳm cảm thấy hít thở không thông. Vũ ca ca đang tức giận... làm sao bây giờ a~ Chỉ nghe *cạch* hai tay bé con bị khóa lại ở hai góc giường. Trong tình trạng này tiểu Y Ngưng bất chợt muốn khóc thét lên...khuôn mặt nhăn nhó như lấy lòng Đông Phương Vũ, hắn nhìn thẳng mắt cô nhẹ nói. “Gặp ai cũng có thể động dục a~?” Doãn Y Ngưng chợt sững người... động dục? Cô sao? “Vũ ca ca~ Y Ngưng không có~” rõ ràng là cô không có động dục... hức Đông Phương Vũ nghe giọng nói nghẹn ngào của cô nhóc nào đó lại cảm thấy mềm lòng. Bất quá... “Nhưng ta thấy khi được hôn muội rất thích a~” Không có rất thích được không.... Rõ ràng là cô đã rất ngạc nhiên nên đã trợn tròn mắt. “Không có thích~ meo~” “Không thích sao? Vậy....” như để xác định cô nhóc nào đó có thích hay không hắn cúi đầu hôn cánh môi hồng sau đó thô lỗ cắn xé cho đến khi đôi môi sưng đỏ lại toát ra mùi tanh của máu. Doãn Y Ngưng cảm thấy môi mình đau quá, cô biết môi mình bị rách da rồi... còn chảy máu nữa... Vũ ca ca thật đáng sợ.... “Oa~ Vũ ca ca làm Ngưng nhi bị thương rồi... meo~ ô...~” Đông Phương Vũ thấy cô nhóc khóc thê thảm như vậy hắn thấy tim mình như nghẹn lại, cánh môi khẽ hôn lên khuôn mặt cô, liếm khô hạt nước mắt còn vươn trên lông mi sau đó mới liếm nhè nhẹ vào cánh môi sưng đỏ. Tiểu Y Ngưng lúc này khẽ duỗi ra cái lưỡi thơm tho trúc trắc đáp lại anh. Cô chạm nhẹ lưỡi mềm của anh rồi giật mình rụt lại sau đó lại đưa lưỡi vào miệng anh khẽ thăm dò. Đáy mắt Đông Phương Vũ lóe lên tia vui vẻ. Bàn tay to nhanh chóng thoát đi y phục cô nhóc sau đó lại thoát luôn y phục của bản thân. Tiểu Y Ngưng bị hôn cho hồ đồ, đến một lúc sau cô nhóc mới nhận ra bản thân mình trần như nhộng. Y Ngưng định lấy tay che chắn cơ thể mình nhưng lại quên mất hai tay đang bị khóa. Đông Phương Vũ đỡ nhóc con ngồi dậy sau đó bản thân mình đi xuống giường tìm đồ. Hắn cầm chiếc máy quay phim chỉnh góc độ nhắm ngay phía giường sau đó kệ chiếc ghế đặt máy quay lên nó. Doãn Y Ngưng hồng hốc mắt mếu máo nhìn vẻ mặt cười đê tiện ai kia ai oán lên án. Sao lại để máy ở đó a~ Đông Phương Vũ cười nhìn đang mếu máo nhóc con dụ nói. “Quay lại gửi cho Mặc a~ Đại ca muội rất thích nhar~” Gửi cho ca ca? Nhưng mà... nhưng mà.. Y Ngưng không có mặc đồ a~ “Vũ ca ca~ ...Tắt... tắt nó đi.. meo~” Tắt sao? Làm sao tắt được... hắn muốn lưu trữ từng hình ảnh dâm đãng của cô, tương lai sẽ có lúc cần nó ngar~ Hảo chờ mong. Doãn Y Ngưng tim đập thình thịt nhìn dáng người hoàn mỹ Đông Phương Vũ... sau đó nhìn từng khối cơ bụng săn chắc rồi cô thấy cái vật dài dài đang run lên...run lên một cách hưng phấn... Doãn Y Ngưng cảm thấy cả người cô đột nhiên nóng ran sau đó phía phần bụng ấm dần rồi nơi dưới bụng như có một thứ gì đó muốn tràn ra. Cô nhóc khép chân lại một cách nhanh chóng nhưng vẫn không kịp. Đông Phương Vũ ma mị nở nụ cười...thật là nhạy cảm... chỉ mới nhìn thôi mà đã chảy nước rồi. Hắn leo lên giường đi tới phía sau lưng cô nhóc ôm trọn cô vào lòng rồi đưa tay tách hai chân cô ra, banh về phía máy quay. “Mặc nhìn xem... bảo bối của chúng ta đang chảy nước a~ rất ngọt.” Hắn dùng ngón tay quẹt vào khe nhỏ thần bí rồi đem sợi tơ bóng đưa lên miệng liếm láp. Tiểu Y Ngưng đỏ thẳm mặt, cô cảm thấy như vậy là không đúng... cô không nên như vậy... cái eo nhỏ vặn vẹo thỉnh thoảng ma sát côn thịt cứng rắn của con sói sau lưng. Đông Phương Vũ bế thân mình cô ngồi lên chiều dài côn thịt sau đó nhấc người cô ma sát làm cho nước dịch dính đầy cả từ phần gốc đến phần đầu côn thịt. Tiểu Y Ngưng nhìn hình ảnh dâm mỹ qua gương liền khóc thút thít... chính là khi đó cô cảm thấy dòng điện xoẹt qua người... Phía dưới tiểu huyệt cùng hạt trân châu bị ma sát đến đỏ hồng, phía trên đầu đôi tai mèo lại bị liếm láp khiến người cô run rẩy. Tiểu Y Ngưng từ từ chìm sâu vào dục vọng. Đông Phương Vũ cảm thấy hoa huyệt của cô đang tham lam hôn lấy chiều dài côn thịt của hắn...... từng chút một... rồi hắn đẩy nhanh tốc độ ma sát. Chỉ thấy hoa huyệt nước dâm càng ngày càng nhiều rồi cả người cô nhóc run rẩy... một dòng nước ấm phụt ra tưới lên đỉnh côn thịt hắn rùng người rồi bắn lên lưng cô. Đông Phương Vũ cảm thấy lần đầu tiên xuất tinh của mình quá nhanh thầm ai oán trong lòng sau đó hắn nâng người cô ngồi lên đùi hắn tiếp tục chơi hoa huyệt bé nhỏ. Ta up hơi lâu nhá. Khụ ...lo viết hăng say nên quên up... thông cảm cho ta... giờ up lun 2 chap nhá... =]] Ta cảm thấy nam chính đang từ từ tăng thêm... [Tiểu Y Ngưng thẩn thờ nhìn mỗ tác giả ...sau đó ôm hai tai mèo chạy tới góc phòng run cầm cập.... “Ác ma... ngươi là ác ma... ngươi đang phá hoại mầm non của đất nước.” Mỗ nữ nhìn run rẩy mèo con cười khẩy “mầm non là gì? Có ăn được không?” Sau đó phủi mông bước đi.]
-------------------------------
Doãn Mặc vừa tắm xong đang lấy khăn vò đầu thì nhận được một cuộc gọi từ bạn tốt hắn leo lên giường rồi bắt máy thì chợt cứng người... “Ca ca~ tiểu hoa huyệt... thật ngứa... meo~” “Y Ngưng... uhm~ Y Ngưng... muốn ~ ca ca ... côn thịt... Meo~” “Ca...ca~ tiểu huyệt.... Mau bị sáp hư rồi~ meo...ô~” Doãn Mặc thề nếu hắn có thể mở ra đường hầm không gian hắn sẽ phóng ngay tới chỗ tiểu dâm oa này.... “Mặc~ Cảm thấy sao a~ Thật dâm đãng phải không? Ân~” Đông Phương Vũ bật cười khanh khách nghe từng tiếng thở hổn hển của bạn tốt. Khẽ thở dài... từ khi quen anh em nhà họ Doãn hắn cảm thấy càng ngày mình càng biến thái... “Vũ. Ngươi muốn chết.” Doãn Mặc cảm thấy hắn điên rồi nên mới để điện thoại bật lớn loa để nghe bên kia những tiếng kêu dâm đãng của muội muội hắn. Hắn còn vì vậy mà cảm thấy hưng phấn mới chết. Đông Phương Vũ... ngươi là cầm thú mà.... Cứ nghe tiếng thở dốc nghẹn ngào của bé con là biết tên biến thái kia đang làm gì... đồ con sói đuôi to đáng chết. “Hàr... Hàr... muốn xem trực tiếp không? Ta đang bật phần mềm LTD nha~ Phòng VIP 01” (Giải thích: Phần mềm LTD có thể xem hình ảnh, chat, nghe nhạc, xem phim, chơi game tùy người chơi... giống phần mềm YY TQ.) Doãn Mặc mắt sáng lên lục lọi cái phần mềm bị bỏ xó từ kiếp nào trong thư mục ổ D. May mắn là khi dọn dẹp laptop hắn không xóa... không thì mệt rồi... Phòng VIP 01 phần mềm LDT. Trong màn hình là một cô nhóc xinh xắn như thiên thần đang bị chà đạp một cách....dâm đãng... chỉ thấy người nam nhân phía sau đang liếm mút vào hoa huyệt cô nhóc tay kia lại cầm đuôi mèo vuốt ve... Doãn Mặc bật âm thanh lớn thì nghe tiếng mút chậc chậc vang lên rồi cả tiếng rên rỉ nho nhỏ như tiếng mèo kêu... Có lẽ vì bị đùa bỡn trong thời gian quá dài nên cô nhóc không còn sức để gọi chỉ khóc thút thít làm người ta đau tiếc. Cái tên cầm thú này.... Bất quá... tai và đuôi ở đâu ra a~ “Vũ. Ngươi cho bé con cosplay?” Doãn Mặc tò mò cầm lên điện thoại hỏi. “Làm sao có thể? Ngươi quên ta là ai sao Mặc?” Đông Phương Vũ lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình bị đả kích, hắn tức giận véo mạnh vào hạt trân châu bé nhỏ của cô bé. “Meo~” lại là một lần cao triều. Doãn Y Ngưng cảm thấy chóng mặt... hôm nay cô đã tè rất nhiều lần... hoa huyệt cũng hơi đau rồi... hức... Vũ ca ca... tha cho Ngưng nhi đi~ ô ô... Doãn Mặc thầm rủa tên bạn tốt một câu khi thấy dòng suối phun tuyệt đẹp nơi u cốc của muội muội. “Thời hạn?” không biết lúc hắn về tai và đuôi của cô nhóc có còn hay không... thật muốn sờ sờ nó.... “Ngươi đoán...” “1 tuần?” “No...No..No... Mặc ngươi quá coi thường ta rồi... là hai tháng cơ.” Ar~ Mặc... có phải hay không cảm thấy rất kinh hỉ a~ “Hai tháng? Khục~ Vũ... ngươi làm vậy bảo bối của chúng ta sẽ khóc ngar~ bất quá... ta cảm thấy rất vui... Vũ” Ting~ *Ác Ma tham gia phòng chat.* *Sad tham gia phòng chat.* Hai con hồ ly cùng sói đang trò chuyện vui vẻ mà không hề hay biết phòng chat đã thêm hai người. Long Ngạo Thiên đờ đẫn nhìn khung cảnh dâm mị trước mặt sau đó cả khuôn mặt đỏ lên, hắn nhanh tay lấy điện thoại quay lại sau đó khóe môi khẽ nhếch. “Anh họ~ thật là rất hưởng thụ đâu... tội nghiệp bé mèo con a~ Ra vẻ đã mệt lả... bất quá... ra vẻ dòng suối kia rất thơm ngon... anh họ a~ giành ăn một mình là không tốt đâu..Làm sao đây? Rất muốn đem về nhà vòng dưỡng a~ Điều giáo nên có thêm em nhar anh họ đáng kính~” *Tút... tút...tút...* “ Đây là Long gia . Xin hỏi vị ấy.” “Là ta. Gia gia ta đâu?” “Thiếu gia. Xin ngài đợi một chút.” “Ngạo Thiên a~ Có việc gì sao?” “Gia gia... ta kiếm cháu dâu cho ngài có được hay không a~?” Lão nhân nào đó chợt sững sờ sau đó vuốt chòm râu cười hề hề... “Tốt... tốt a~... Bất quá là đứa bé nhà ai ar~?” ông rất tò mò là nha đầu gia đình nào khiến đứa cháu nội khiết phích của hắn đòi cưới.... “Doãn gia. Thật xinh xắn..” “Hảo...hảo...hảo~ bất quá...Ngạo Thiên~ cháu gọi cho ta?” Đừng tưởng lão già này lẩm cẩm... rõ ràng là có việc cần nhờ mới gọi hắn.. “Cô bé đó... Khụ... là con dâu nuôi từ bé của anh họ.” tên nhóc nào đó ấp úng... “Khụ... của Vũ? Arg~ Mấy đứa tự giải quyết đi. Tút...tút...tút...” chớ đùa... tên nhóc đó là ác ma ar~ nhắc tới cháu ngoại hắn cảm thấy rùng mình... bất quá xem ra sắp có kịch vui để xem a~ *Tút...tút...tút...* Long Ngạo Thiên xanh hết cả mặt. Lão già... ông được lắm... đợi đó cho ta... để xem ta đâm thọt ra sao với mỹ nhân nãi nãi.. Ở một nơi khác của thành phố khác. “Ar~ Xem hắn nhìn thấy gì này... điều giáo sao? Ra vẻ cô nhóc chỉ mới 4,5 tuổi... chậc... thật là thú vị ngar~ Ta có nên tham gia bữa tiệc này? Ân~ Dạy dỗ tiểu mèo con ... ra vẻ đôi tai này cùng chiếc đuôi cũng là thật arg~ thật muốn lộng hư nó đâu~” *Tạch... tạch... tạch...* Ánh mắt màu xám khẽ cười một cách đầy thích thú.. ra vẻ... chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi... mèo nhỏ... Chương tạ lỗi đây... up liên tiếp nhá.. =]] Giờ ta đi ăn cơm đây... khục... khục.... Hình chap là của nhân vật cóidSad=]]