Nữ Xứng Xuyên Qua Sách: Nam Chính Né Ra Xa

Chương 26: Chương 26: Gặp Lại Âu Dương Hàn.




Hôm nay tiểu Y Ngưng lại tới chơi ở Prosela... lần này cô nhóc rất phấn khởi bởi vì ca ca nói hôm nay cô có nguyên cả căn phòng gấu bông trong căn phòng của ca ca... Vì sao ư? Đơn giản vì lần đầu tiên đến công ty mọi người đều có ấn tượng tốt đối với cô em bảo bối của CEO Doãn. Tấm hình thiên sứ mặc đầm xanh được truyền tay nhau khắp nơi trong công ty... chưa kể một vài cô nàng nào đó đã up hẳn một tấm hình cô bé thiên sứ lên mạng... còn bình luận hẳn hoi .... “Thiên sứ lạc xuống Prosela” Sau đó... tấm hình đó đã được down về với một số lượng chóng mặt... một số lớn còn đặt hình làm hình ảnh đại diện.... Số khác khoa trương hơn là tải hình về sau đó làm thành một tấm áp phích lớn.... Những việc này bé con đương nhiên là không biết... cô nhóc này có khi nào lên mạng đâu chứ.... Doãn Y Ngưng nắm tay ca ca Doãn Mặc tung tăng bước đi. Kể từ ngày bị Thiên ca ca khi dễ rồi còn bị bỏ vào tiểu huyệt cái đồ tròn tròn rung rung gì đó... hôm nay cô được đặc xá không cần phải mang theo trên người nên bây giờ cô nhóc cảm thấy rất thoải mái~ Những cô nàng tiếp tân đang nghiêm túc ngồi ghi chép tên khách hàng chợt nghe tiếng leng keng vang lên... sau đó họ bỏ dở hết công việc bu lại xem bé mèo con... Hôm nay cô nhóc được diện một chiếc đầm tím xinh xắn, từng làn váy bồng bềnh điểm những đóa hoa nhỏ... làn váy xòe ra như những cánh hoa đang khoe sắc. Trên đầu là đôi tai mèo được buột chuông, cái đuôi mèo lại được trang trí thêm cái nơ màu tím to đùng. Mái tóc xõa tung nhìn cô nhóc như một ....tinh linh mèo... đáng yêu không chịu được... Đám tiếp tân bu lại rồi đẩy cái người được gọi là CEO Doãn ra ngoài sau đó xuýt xoa cưng nựng cô nhóc .... Lớp xoa đầu... lớp hun hít rồi chụp hình.... Một người bạo gan lên tiếng đuổi người... “CEO Doãn a~ Ngài bận rộn thì cứ đi trước... để tiểu thư nhỏ lại cho bọn thuộc hạ là được rồi~” sau đó xuy tay như đuổi ruồi bọ.... Chỉ thiếu điều cầm cây đập ruồi quất thẳng... Doãn Mặc cảm thấy địa vị trong công ty của hắn đang xuống dốc không phanh... còn cô nhóc nào đó chỉ bằng khuôn mặt xinh xắn mà bắt hết đám tim của lũ ....nhân viên phản bội này... thật là phản rồi~ Doãn Y Ngưng cảm thấy ca ca bị nhân viên mình xua đuổi như ruồi bọ thì cười khanh khách khiến người xung quanh mãi xuýt xoa.. xong cô nhóc vẫy vẫy tay tạm biệt ca ca nhà mình. Dù gì đã đến chơi thì cô muốn đi tham quan khắp nơi cho thỏa thích... cho nên... “Ca ca~ lát gặp lại a~” Doãn Mặc thấy muội muội đuổi người chỉ cảm thấy bất đắc dĩ... hắn sờ sờ sống mũi thở dài sau đó lớn tiếng nói. “Nhớ canh chừng con bé cho cẩn thận a~ Đừng cho cô nhóc ra khỏi công ty.” “Hảo a~ CEO Doãn ngài mau đi đi~” “Tái kiến a~” “Bye bye~” “CEO Doãn ngài nhanh đi đi...” Kèm theo đó là hàng loạt tiếng xua đuổi khác... Doãn Mặc chợt cảm thấy mình trả lương cho đám người kia thật là quá oan ức a~ Không biết xem trọng lãnh đạo tí nào.... Doãn Y Ngưng được tiếp tân ôm đi khắp nơi để chụp hình... nào là đại sảnh kế bình hoa.....nào là kế hình chiếu 6 chiều... nào là trong nhà vệ sinh cái này cô nhóc cảm thấy rất khoa trương... trong nhà vệ sinh có gì đẹp cơ chứ? Người ôm cô vừa chụp hình vừa nói “Bởi vì trong này đủ ánh sáng a~...Đến cục cưng~ SMILE~” Y Ngưng cảm thấy bản thân mình bị tia sét~ đánh trúng.... Sau đó là bị bế lại quầy tiếp tân và đặt ngồi thẳng trên mặt quầy...cô nhóc có cảm giác mình là một chú mèo cầu tài của công ty. Ca ca mà biết hình tượng công ty bị hủy sẽ không trách cô chứ? Một vài vị khách hàng thấy cô nhóc xinh xắn cũng bu tới chụp hình... có khách còn khoa trương hơn up hẳn tầm hình vừa chụp lên trang cá nhân của mình với lời bình “Mèo cầu tài tổng công ty Prosela. Moe~~~~~” Âu Dương Hàn cảm thấy hôm nay là ngày may mắn của mình khi gặp phải cô nhóc con hắn mong nhớ, nửa tháng trước xem cảnh điều giáo của cô nhóc hắn vừa thương vừa tức lại cảm thấy rất kích thích... nhưng mọi cảm giác đều không bằng sự ghen tỵ trong lòng hắn... hắn cảm thấy tên nhóc kia chết tiệt chướng mắt... Bất quá nghe đồn tên ôn con kia đang ở quân doanh.... Như vậy hắn sẽ không khách khí a~ Đăng ký 1 năm quân huấn sao? Như vậy sao được chứ... đã vào đó là phải 3 năm a~ Ở một nơi của quân khu nào đó Long Ngạo Thiên chợt cảm thấy rùng mình. Sau đó vào một ngày đẹp trời nào đó... hắn chợt nhìn thấy thời gian đăng ký quân huấn của mình thì sùi bọt mép ngất xỉu. 3 năm...3 năm.... 1 năm hắn đã đủ muốn chết... đằng này lại là 3 năm... người ta nói là Âu Dương Phong thượng tá ra mệnh lệnh thay đổi lịch tập huấn. Lại nói về Doãn Y Ngưng, cô nhóc con đang nhàm chán đưa tay vẫy vẫy như chú mèo cầu tài thực thụ nhìn phía cửa ra vào...chợt cô nhóc mắt sáng lên đứng thẳng lên bàn tiếp tân khiến các nhân viên tiếp tân xanh mặt đứng hết lên để canh chừng cô nhóc... Nói đùa~ Tuy ban nãy xua đuổi CEO Doãn nhưng đó chỉ là đùa giỡn... nếu cô bé này mà té xuống là bọn họ xong đời... Ai cũng biết Doãn tổng bảo bối cô nhóc ra sao, hơn nữa họ cũng đặc biệt biết rõ....đỉnh núi tuyết rơi xuống Prosela lạnh lẽo như thế nào...áp lực của mọi nhân viên từ thủ trưởng cho tới người dọn vệ sinh là rất lớn khi cô nhóc bị mất tích. Lần đó nghe nói cô bé còn phải nhập viện.... Nên lần này cứ 3s họ lại nhìn cô nhóc một lần để canh giữ. Cho nên nói chỉ có ngươi bị thương...cho dù gãy tay gãy chân cũng không sao...công ty còn sẽ khen thưởng ngươi...nhưng còn mèo cầu tài của Prosela thì không được rụng một sợi lông nào.... Khụ... sợi tóc nào... Tiểu Y Ngưng giang tay về phía vừa xuất hiện Âu Dương Hàn luôn mồm hô “Ôm ôm...meo~” Không biết vì sao cô rất thích vị đại ca ca này... từ đáy lòng cô lúc nào cũng muốn hắn xuất hiện ở bên người.... Tim cô từ khi gặp hắn vẫn luôn nói hắn là người cô đang tìm kiếm... bất quá... phải hay không còn cần chờ một thời gian mới xác định. Tăng năng suất làm việc đây các nàng... sao sao đát~

-------------

Âu Dương Hàn dẫn theo trợ lý, luật sư cùng vài vị bảo tiêu vào đại sảnh. Hắn nhìn thấy cô nhóc đang toét miệng cười ngọt ngào rồi đưa tay đòi hắn bế. Âu Dương Hàn cảm thấy trong lòng thật ấm áp cũng rất ngọt ngào... hắn bước nhanh lại phía quầy tiếp tân... Doãn Y Ngưng nhìn phía đang bước tới Âu Dương Hàn thì gấp gáp nhún nhún...sau đó cô nhóc bước trượt chân, cả người nghiêng ngã.... Nhân viên quầy tiếp tân xanh cả mặt có người đưa tay định tiếp nhưng vẫn không kịp. Âu Dương Hàn chạy như bay lại tiếp kịp thời cô nhóc. Hắn thở dài nhẹ nhõm sau đó hôn trán cô một cái, một tay đỡ mông cô nâng lên một tay lại khẽ bóp mũi cô nhóc một cách dung túng cùng sủng nịch... “Bướng bỉnh~” Bé ngốc này làm hắn xanh cả mặt... chỉ tí xíu nữa thôi... chỉ tí xíu nữa là bắt không kịp... thật là đày đọa trái tim mỏng manh của hắn quá... khi thấy cô nhóc té tim hắn như ngừng đập...rồi như phản xạ bình thường... hắn dùng nhanh nhất tốc độ chạy tới ôm lấy cô... nếu bắt hụt... hắn không biết mình sẽ ra sao nữa... Hàng loạt nhân viên tiếp tân khẽ thở dài nhẹ nhõm... may là tiểu cô nãi nãi không sao a~ Thật là... đau tim quá đi mất.... Doãn Y Ngưng ôm cổ Âu Dương Hàn bật cười khanh khách... cô biết hắn sẽ tiếp được cô... cô tin chắc là như vậy... Doãn Y Ngưng vẫn không nghĩ rằng mình lại tin tưởng vào người nam nhân vừa gặp chỉ hai lần... là do cô đặt quá nhiều hy vọng vào Âu Dương Hàn sao? Nếu không phải là người đó ....liệu cô có còn tin tưởng hắn? Có lẽ có... hoặc là...có lẽ....không... Bởi vì cô cần thời gian... một thời gian rất dài để tin tưởng những nam nhân xung quanh cô... rằng họ dung túng... sủng nịch cô vì chính bản thân cô mà không phải do dòng máu thuần quý giá. Đám người đi sau lưng Âu Dương Hàn xanh cả mặt... sau đó nhìn phía đang ôn nhu Âu Dương tổng tài bọn hắn cảm thấy đây là đang khảo nghiệm trái tim của mình.. thế giới này thật huyền huyễn... đến cả con heo mẹ cũng có thể leo cây... Sát thần mặt lạnh mà cũng có lúc ôn nhu như vậy sao? Đừng đùa... Lần “ôn nhu” gần đây nhất là nửa tháng trước không biết nguyên nhân gì mà vị sát thần này nổi cơn tan bành sau đó cười mặt hồ ly phát ra một câu. “Cút!” ...thế là chấm dứt công việc trưởng phòng của nhân viên nào đó. Kể cũng tội tên nhân viên đó a~ chỉ là viết sai chính tả thôi mà lại bị mất việc... nhưng cũng thật may mắn vì sau khi phát tiết xong... vị sát thần đó đã bình thường trở lại. Bất quá lần này họ thật sự được mở rộng tầm mắt... xem cái mặt ôn nhu sủng nịch... bọn hắn cũng rất muốn a~ “Hàn ca ca sẽ không thích mấy người~ Meo~” Tiếng cô nhóc nào đó khiến đám nhân viên bên Sadylan tỉnh mộng... nằm tào... sao lại vạch trần sự thật đau lòng như thế chứ... “Hàn ca ca không phải đồng tính~ Meo~” Phụt máu.... Tổng tài bọn họ đồng tính hồi nào a~ rõ ràng là rất thuần đàn ông... nhưng mà cho dù có đồng tính thì vẫn là công... mỗ các nhân viên nào đó lại YY. “Hàn ca ca tuyệt đối không là thụ~ Meo~” Phải a~ mạnh mẽ như thế phải là công... làm sao có thể là thụ được... một nhân viên ngu ngốc nào đó lớn tiếng nói. “Âu Dương tổng tài phải là công a~” “Phụt... khanh khách...meo~” Mỗ cô nương nào đó cảm thấy đám nhân viên của Hàn ca ca quá sức đậu... bất quá... xem Hàn ca ca đã xanh mặt... khụ... tốt nhất là Ngưng nhi nên im lặng... Thế là tên đầu sỏ nào đó cúi đầu sám hối... bất quá thân mình lại run rẩy không ngừng... Âu Dương Hàn cảm thấy thật bất đắc dĩ... hắn xoa nhẹ lưng cô nhóc vỗ vỗ “Đừng nghẹn.” sau đó áp cái đầu nhỏ vào cổ hắn... Tiểu Y Ngưng như được đặc xá khanh khách nở nụ cười... cái đầu nhỏ run run... đôi tai cũng run rẩy... cái đuôi nhẹ nhàng đảo quanh mấy cái.... Âu Dương Hàn ôn nhu ôm cô vào lòng rồi đi về phía thang máy... Hắn nghĩ có lẽ sẽ thưởng cho đám nhân viên làm cô nhóc vui mừng... tuy rằng bị người khác đàm luận về giới tính rất mất mặt nhưng có thể đem cô nhóc vui vẻ như thế là đủ rồi... chỉ cần thấy nụ cười trên khuôn mặt cô là đủ... Trước khi ngủ nha cảnhà....

Ngủngon nè =]]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.