Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 5: Chương 5




Edit: Yunchan

“A, hóa ra là Chu công tử, mấy hôm trước ta bị bệnh nên có vài việc hơi mơ hồ. Công tử hạ cố tới đây là có gì chỉ giáo sao?” Văn Đan Khê vừa nghe là Chu gia thì giọng điệu cũng lạnh đi trông thấy.

Ở cổ đại, nữ tử bị từ hôn có khả năng sẽ hỏng luôn cả đời. Dù có tái giá đi nữa cũng chẳng tìm được nhà tốt lành gì. Nữ tử nào yếu đuối một chút thì thắt cổ tự tử là chuyện thường. Văn Đan Khê ngã bệnh không gượng nổi mà phải nhắm mắt xuôi tay lìa đời, cũng vì không chịu nổi sự đả kích này. Có thể nói cả nhà Chu gia này chính là hung thủ giết người gián tiếp.

Sau khi cô vượt thời gian tới đây, mấy ngày đầu cũng có rất nhiều lời đồn đãi. Nhưng vì huynh muội Văn gia luôn hành thiện giúp người, ca ca Văn Đan Nghĩa y thuật cao minh nhưng da mặt lại mỏng, bình thường thôn dân nợ tiền xem bệnh và tiền thuốc men, nhưng y lại ngại tới cửa đòi, nên rất nhiều người trong thôn Thanh Khê này nhận được khá nhiều lợi ích từ nhà cô. Tục ngữ nói, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn (*). Thành ra từ đó đến nay, ngoại trừ những người đặc biệt lắm chuyện ra, thì những người khác đều ngại nói ra nói vào về Văn Đan Khê. Nếu là cô nương nhà khác thì chắc chẳng may mắn như vậy rồi.

(*) Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Lúc Văn Đan Khê lâm bệnh nặng người của Chu gia lẩn tránh rất xa, chưa bao giờ chường mặt tới, sao giờ lại tới cửa tìm, có ý gì đây!

“Nghe nói mấy hôm trước cô ngã bệnh?” Tuy Chu Lương Tuấn đang hỏi về bệnh tình của Văn Đan Khê nhưng giọng thì lấy lệ, trong mắt chẳng có tý thành ý nào, hệt như làm cho xong nhiệm vụ.

Văn Đan Khê cười khẩy trong lòng, đáp nhạt: “Không nhọc lo lắng, lúc ấy huynh và tẩu mất nên đau lòng quá độ mà thôi. Nhờ các hương thân trong thôn khuyên nhủ nên ta đã nghĩ thoáng hơn rồi.” Văn Đan Khê nói rất rõ ràng rành mạch, ta bị bệnh là vì thương xót người thân, chứ chẳng hơi đâu mà buồn vì cái hạng cặn bã như ngươi.

Dường như Chu Lương Tuấn chẳng thèm tin, nhếch mép cười trào phúng, đáp: “À, thế sao? Ta cũng thấy thế.” Nhưng người ngoài thì chẳng thấy thế đâu.

“Vậy thì tốt, nếu Chu công tử đã xác nhận xong rồi, thì có thể đi được hay chưa? Dù sao ta cũng là một nữ nhân khuê các, không tiện bắt chuyện với nam nhân bên ngoài.”

Chu Lương Tuấn nghe vậy thì trên mặt càng lộ rõ vẻ châm biếm, hắn cười khẩy: “Hay cho câu nữ nhân khuê các! Lúc cô xuất đầu lộ diện ra ngoài, mặc sức đụng chạm cơ thể nam nhân trước mặt mọi người thì có nghĩ mình là nữ nhi chưa xuất giá không? Lúc cô tự tiện ra vào doanh trại cướp thì sao không đếm xỉa tới danh tiếng khuê môn của mình chứ?”

Văn Đan Khê nghe mà không nén giận nổi, cô rất muốn thưởng cho tên này vài cái tát vào mồm. Tên cặn bã này, cô không mắng hắn vì cô là người có học, vậy mà tên này dám cắn ngược lại dạy dỗ cô. Thiên lý ở đâu hả!

Giận thì giận, song kinh nghiệm nghề nghiệp đã huấn luyện cho cô thói quen bình ổn tâm trạng. Lửa giận trong lòng chỉ bốc lên một thoáng rồi tắt đi rất nhanh. Văn Đan Khê điều hòa tâm trạng rồi hờ hững đáp lễ: “Thân ta là thầy thuốc nên trị bệnh cứu người là nhiệm vụ, khó tránh khỏi động chạm vào bệnh nhân. Ta và các hương thân trong thôn chưa hề nghĩ xấu về mặt này. Tục ngữ có câu: ‘Người đạo thấy đạo, người dâm thấy dâm.’ Xem ra, ánh mắt của Chu công tử thật là đặc biệt.”

Chu Lương Tuấn thấy cô chẳng những không xấu hổ tự kiểm điểm mà còn mạnh miệng vặt lại, lửa giận bùng lên, hắn lập tức chỉ thẳng vào Văn Đan Khê tức giận mắng: “Thứ nữ nhân ngông cuồng lỗ mãng xem thường nữ tắc như cô, Chu gia ta từ hôn là đúng lắm!”

Văn Đan Khê cười nhẹ đáp: “Công tử nói quá đúng, ta cũng thấy công tử từ hôn là phải. Ta thấy mình may mắn làm sao. Nếu ta gả vào nhà công tử thì thật là bất hạnh biết bao. Chu gia của công tử hồ đồ cả đời bây giờ cũng thông minh được một lần rồi.”

Sau đó Văn Đan Khê không đợi hắn quát tiếp đã cao giọng nói luôn: “Chu công tử, công tử muốn xác định hai chuyện, một là ta ngã bệnh có thật không, hai là người Chu gia từ hôn quá đúng. Bây giờ hai việc đều xác nhận hết rồi, xin hỏi có phải công tử nên về rồi hay không? Nếu không công tử cứ quấy rối thế này, thì người nào không biết còn tưởng công tử tới đây trị bệnh thần kinh.”

“Ha ha…” Chẳng biết từ lúc nào trước cửa Văn gia đã bu đầy người xem trò hay. Họ vừa nghe Văn Đan Khê nói đến đây thì bỗng cười phá lên.

Chu Lương Tuấn bị người ta cười ầm lên, mặt đỏ kè, quát lạnh: “Nếu không phải vì cô tung tin đồn Chu gia bội bạc, thì cô nghĩ ta có thèm tới đây không hả?”

Lúc này ý chí chiến đấu của Văn Đan Khê đã ngóc đầu dậy, cô giở giọng đều đều đáp: “Chẳng lẽ Chu gia bội bạc không phải sự thật ư? Cớ sao lại đổ lên đầu ta chứ? Từ bao giờ mà Chu công tử lại biến thành mụ già lắm chuyện thế này?”

Cái mặt đỏ kè của Chu Lương Tuấn lại chuyển sang lúc trắng lúc xanh. Văn Đan Khê không chờ hắn lên tiếng đã khom lưng chắp tay với các hương thân, nói: “Các vị hương thân, trong các vị có rất nhiều người từng thấy ta lớn lên. Hiện tại ta mời các vị làm chứng giúp, các vị nói xem Văn Đan Khê có từng tung tin đồn Chu gia vong ân phụ nghĩa hay bội bạc gì không?”

Văn Đan Khê vừa nói dứt câu đã có một người phụ nữ tiếp lời: “Nhà họ chu này chỉ biết nói càn, cô nương người ta bị từ hôn thì ai hơi đâu không biết xấu hổ tự đồn chuyện của mình hả?”

“Phải đấy, chuyện Chu gia bội bạc rõ ràng là con rận trên đầu kẻ hói, sờ sờ ra đó thì ai thèm đồn nữa? Chu công tử này thật chẳng biết điều. Chuyện mình làm ra mà còn tới đây nhiếc móc người ta. Gia giáo nhà họ Chu ghê gớm thật nhỉ.”



Mọi người châu đầu ghé tai bàn luận rôm rả.

Chu Lương Tuấn ấp úng một lát, toan mở miệng thì Văn Đan Khê đã chẳng cho hắn cơ hội nào, cô ngoảnh sang mọi người nói với vẻ cảm kích: “Đan Khê xin nói thật, lúc Chu gia mới từ hôn ta cũng rất khó chịu. Dù sao đây cũng là hôn sự mà phụ thân đã mất và Chu thái gia chính miệng quyết định. Đột nhiên gặp biến cố lớn này, ta luôn tự kiểm điểm mình xem có phải đã làm điều gì sai chăng. Rồi dần dần ta cũng biết, ta làm sai thật nên không thể trách Chu gia từ hôn được.”

Mọi người vừa nghe đương sự muốn tung ra tin chấn động, tiếng ồn ào thoắt cái lắng xuống, ai nấy đều nhìn hau háu Văn Đan Khê với ánh mắt lấp lánh. Chu Lương Tuấn cũng thắc mắc trong lòng. Hắn rất muốn biết Văn Đan Khê nói mình sai điều gì.

Văn Đan Khê lần lữa một lát rồi mới cất giọng lảnh lót: “Sở dĩ Chu gia từ hôn, lỗi đều do ta.”

Nói tới đây, cô cố ý dừng lại một lúc, trong nhóm hương dân có người không nhịn nổi bèn lên tiếng giục: “Văn đại phu, cô làm sai chỗ nào? Tất cả là do Chu gia không tuân thủ lời hứa, liên quan gì tới cô đâu.”

“Đúng đúng, cô có lỗi gì chứ.”

“Sai lầm là ở ta.” Văn Đan Khê vẫn khăng khăng: “Nhà ta sai ở ba chỗ, một là cha ta không có được gia tài bạc vạn, gia cảnh nghèo nàn, cho nên không môn đăng hộ đối với Chu gia. Hai là ca ca ta chỉ biết say mê y thuật, không đi thi tuyển công danh. Khiến nhà ta không có được quyền thế như Vương gia, không thể bợ đỡ Chu công tử lên thẳng mây xanh. Ba là ta không nên sống tiếp, nếu ta lẳng lặng chết đi ngay khi Chu gia từ hôn, thì hai nhà Chu Vương đã kết thân suôn sẻ, Chu gia cũng không phải gánh ác danh bội bạc. Ấy cho nên ngàn lỗi vạn sai đều là nhà ta cả, mong rằng Chu công tử đại nhân đại lượng, tha thứ cho nhà ta. Về rồi ta chắc chắn sẽ đốt vàng mã cho phụ thân và huynh trưởng, để họ tặng nó cho Chu lão thái dưới suối vàng thay cho lời xin lỗi.”

Mọi người nghe được những lời này, đờ ra một giây, sau đó thì bật cười lăn lộn. Không ít người còn thầm khen Văn Đan Khê biết ăn nói.

Còn Chu Lương Tuấn, tuy lương tâm không nhiều, nhưng đầu óc thì chẳng thiếu, sao không hiểu cô đang nói xỏ mình. Lúc này, cả bụng tức của hắn không có chỗ để xả, nén tới nỗi da mặt phồng căng tím tái như quả cà tím.

Văn Đan Khê trịnh trọng bước tới trước mặt hắn phúc thân(*), nói với vẻ thành khẩn: “Chu công tử, thật có lỗi, ta nên sớm tới nhà tạ tội mới phải, còn làm phiền công tử ngồi xe ngựa mệt nhọc đích thân tới đây hỏi tội. Ta nói được thì làm được, nhất định sẽ nhờ phụ thân tìm Chu thái gia thỉnh tội, hoặc nhờ phụ thân tìm tới lệnh tôn cũng được.”

(*) Kiểu chào của nữ tử.

Chu Lương Tuấn trừng Văn Đan Khê đầy hằn học, rít qua kẽ răng hai chữ: “Không cần!” Nói xong thì co giò bỏ chạy trong tiếng cười nhạo báng của những người chung quanh.

Nụ cười thành khẩn vẫn đọng lại trên môi Văn Đan Khê, cô cất giọng: “Đa tạ các vị hương thân đã giúp đỡ và bao dung cho ta. Đối với một nữ tử yếu đuối bị nhà chồng từ hôn như ta, mà trong thôn không có lấy một lời đồn đãi, trong lòng ta cảm kích vô cùng. Cũng là nhờ hương thân ở thôn ta nhân hậu độ lượng, nếu ở thôn khác, thì quả thật không lường được chuyện sẽ tới nước nào.”

Các thôn dân nghe xong, phần lớn mỉm cười lên tiếng: “Văn đại phu, là do Chu gia thấy lợi quên nghĩa, phụ bạc tín nghĩa, chứ cô không sai gì hết. Huống chi cô làm nhiều việc thiện cho hương thân như thế, người nào nhẫn tâm nói xấu cô.”

Một số ít thì thầm xấu hổ trong lòng, hạ quyết tâm sau này cấm không được cười nhạo cô nương nhà người ta nữa, bằng không sẽ bị người ta nói là không nhân hậu rộng lượng.

Các hương thân bàn tán một lát rồi mới dần tản đi. Văn Đan Khê cười tiễn mọi người xong, đóng cửa lại rồi cùng Lý Băng Nhạn vào nhà.

Nãy giờ Lý Băng Nhạn không chen lời nào, tới tận lúc này mới có thời gian nói với Văn Đan Khê: “Tỷ cứ sợ muội mặt mềm chịu thiệt, nào ngờ muội lại có tài ăn nói như thế, thật là tỷ có mắt mà không nhận ra ngọc trong đá.”

Văn Đan Khê cười đáp: “Do muội giành được phần lý thôi. Tỷ không nghe người ta nói sao, có lý thì đi khắp thiên hạ chẳng sợ gì.”

Trong giọng cười của Lý Băng Nhạn pha chút sững sờ, yếu ớt than thở: “Có đôi khi có lý cũng chưa chắc đi đường thuận lợi.”

Văn Đan Khê hé môi muốn hỏi thêm, nhưng nghĩ Lý Băng Nhạn chỉ đang cảm khái mà thôi, nên vội vàng biết điều đổi chủ đề.

Lý Băng Nhạn cũng vội vàng lấy lại tinh thần nói tiếp: “Đúng rồi, muội nói coi Chu Lương Tuấn từ xa tới đây để làm gì? Không đơn giản là chỉ dấy binh vấn tội chứ?”

Văn Đan Khê ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Để ý hắn làm gì, chắc chắn không phải chuyện tốt.”

Lý Băng Nhạn suy nghĩ chốc lát rồi nói ra suy đoán của mình: “Tỷ nghĩ rất có khả năng là để cứu vớt danh tiếng, không chừng nhà hắn sẽ không từ hôn đâu.”

Văn Đan Khê cười khẩy: “Nếu không từ hôn thì Vương gia để đâu đây?”

Lý Băng Nhạn dè dặt tiếp lời: “Vương gia thì vẫn lấy, nhưng rất có khả năng Chu gia muốn cho muội hạ mình làm thiếp.”

Lòng Văn Đan Khê chùng xuống. Phải rồi, sao cô lại quên béng mất đây là thời cổ đại với chế độ chồng chung chứ, trông điệu bộ của Chu Lương Tuấn nói không chừng có ý định này thật.

Nghĩ tới đây, trên mặt Văn Đan Khê như phủ lên một lớp sương lạnh, cô cười khẩy vài tiếng liên tục rồi nói: “Chu gia hắn nghĩ mình hơn người sao, Chu Lương Tuấn là cái thá gì? Cho ta cái bồn cầu ta còn thích hơn. Lần tới nếu muội không ở nhà, thì tỷ cứ việc lấy cái chà cầu ra chào hỏi hắn.”

Lý Băng Nhạn thấy cái bản tính thật hiếm khi phơi ra của Văn Đan Khê thì bật cười khúc khích: “Ý hay, tỷ nghe lời muội, cầm cái chà cầu để chào hỏi hắn.”

Lúc này Tuyết Trinh nghe thấy cái chà cầu thì tí tởn chạy tới đưa cho Văn Đan Khê một cái bàn chải chà nồi, nói giọng non nớt: “Cô cô, cô cô muốn lấy cái này đánh người xấu sao?”

Hai người quay qua nhìn nhau mà dở khóc dở cười. Lý Băng Nhạn ngồi xổm xuống, ôm chầm lấy Tuyết Trinh hôn chóc chóc hai cái rồi cười nói: “Đại cô nói cho cháu biết nhé, đây là cái chà nồi chứ không phải cái chà cầu.”

Tuyết Trinh hơi ngượng ngịu gật gật đầu đáp: “A, Tuyết Trinh biết rồi.”

Ba người vừa nói vừa cười đi ra sân sau, nửa mẩu đất mới khai khẩn được một chút, mà giờ cách bữa trưa còn một khoảng thời gian, có thể làm tiếp một lúc nữa. Thế nhưng, khi ba người đẩy cửa sau ra thì bỗng nghệt cả người.

Ở sân sau có ba nam nhân đang đứng. Một là Mặt Thẹo, một người khác là nam tử trẻ tuổi mặc hắc y, người cuối cùng lại là Trần Tín. Mà đất hoang trong vườn đều được xới tung lên, để lộ ra ngoài chỗ đất đen ẩm ướt. Trong không khí tỏa ra mùi bùn đất lẫn với mùi thơm mát của cỏ cây.

“Sao các người vào đây được?” Trố mắt ra một lúc lâu, cuối cùng Văn Đan Khê mới mở miệng hỏi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.