Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 76: Chương 76




Edit: Yunchan

Sau khi Văn Đan Khê nhận được tin của Trần Tín thì tâm trạng mấy ngày liền đều tốt lên trông thấy. Lý Băng Nhạn thấy thế cũng vui hẳn lên, đồng thời lại bắt đầu giở trò trêu chọc cô. Văn Đan Khê thấy được sự hâm mộ mơ hồ trong mắt Lý Băng Nhạn, nên lòng khẽ động. Trần Tín đã nhắc chuyện Lý Băng Nhạn với cô từ lâu, có ý định tác hợp tỷ ấy với Tần Nguyên. Nhưng do cô chưa biết rõ ý của Lý Băng Nhạn, cho nên vẫn để mãi trong lòng chưa hỏi. Hôm nay cô không nhịn được muốn thăm dò quân tình chút đỉnh.

Nghĩ tới đây, Văn Đan Khê vừa cười vừa nói: “Tỷ tỷ, tỷ đừng cười muội, chờ sau này tỷ thành thân muội nhất định sẽ trả lễ cho xem.”

Nhắc tới hai chữ thành thân thì nụ cười trên môi Lý Băng Nhạn vụt tắt, cô thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Như thế này đã tốt rồi.”

Văn Đan Khê nói giọng đùa cợt: “Tỷ tỷ thấy Tần Nguyên thế nào?”

Sắc mặt Lý Băng Nhạn hơi thay đổi, cúi đầu trầm ngâm giây lát, khi ngẩng đầu lên thì lắc đầu một cách kiên định: “Tần tướng quân tài giỏi tuấn tú, tương lai nhất định sẽ bay lên rất cao, còn người như tỷ… người như tỷ đâu dám vọng tưởng.”

Văn Đan Khê thấy Lý Băng Nhạn nói vậy thì đành phải dừng đề tài này lại. Bởi vì cô không xác định được lòng dạ của Tần Nguyên, mà cũng chẳng thể đi hỏi thẳng được. Chỉ còn biết chờ Trần Tín về, bảo hắn thăm dò ý của Tần Nguyên trước rồi hãy nói.

Văn Đan Khê vừa tận tâm tận lực xử lý chuyện trong thành, vừa kiên nhẫn chờ Trần Tín trở về.

Sau khi Tần Nguyên làm xong công vụ, có ghé ngang qua Trần phủ cầu kiến Văn Đan Khê.

“Nhị đệ ngồi đi.” Văn Đan Khê cười chào đón. Lý Băng Nhạn vốn đang ngồi nói chuyện phiếm với Văn Đan Khê, lúc thấy y tới bèn vội vàng đứng lên tránh đi.

Tần Nguyên vội khoát khoát tay cười nói: “Lý cô nương không cần lánh đi, ta chỉ bàn với tẩu vài câu chuyện nhà thôi.”

Lý Băng Nhạn đành phải ngồi xuống lại, tiếp tục làm chuyện thêu thùa của mình.

Tần Nguyên hơi dừng lại một lát, lựa vài ý chính trong thư của Hàn sư gia để thuật lại cho Văn Đan Khê: “Giặc Đông lỗ lần này rất đông đảo dũng mãnh, bốn cánh đại quân chỉ có Thanh Châu và chúng ta là vấp phải phản kháng, hai cánh còn lại đều đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Đến mức, quan quân đóng giữ chưa tan đã chạy, bọn lục lâm thảo khấu cũng co đầu rụt cổ. Giặc Đông lỗ dọc đường đốt giết cướp bóc, giờ đây không chỉ bắt phụ nhân làm tù binh, mà còn bắt đầu bắt bớ cả thanh niên trai tráng. Nơi Thát tử đi qua chó gà đều không tha…”

Văn Đan Khê lắng nghe rất nghiêm túc, chỗ nào không hiểu sẽ thành thật hỏi lại y. Lý Băng Nhạn ngồi bên cũng nghe tới chăm chú, có chỗ nào không hiểu thì cô sẽ thầm ghi nhớ, định bụng sẽ lén hỏi lại Văn Đan Khê.

“Phải rồi, tẩu, còn một việc nữa. Hôm trước Thát tử đã nhờ Hồ thương đàm phán với ta, bảo rằng muốn dùng tài vật để chuộc lại tù binh Thát tử bị chúng ta bắt.”

Văn Đan Khê ngờ vực hỏi: “Chẳng phải việc này đã phái Triệu Lục Cân nói với bọn họ rồi sao? Lúc đó còn kiếm được một khoản lớn.”

Tần Nguyên cười giảo hoạt: “Thả đi đợt đó toàn là Thát tử bình thường, còn mấy thủ lĩnh đã bị ta âm thầm giữ lại. Lần này bọn chúng muốn chuộc chính là mấy người này. Theo tẩu thấy, chúng ta nên đặt điều kiện gì thì tốt đây?”

Văn Đan Khê không khỏi than thầm Tần Nguyên suy nghĩ chu đáo, cô cúi đầu ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói ra suy đoán sư phụ của Trần Tín có lẽ đã bị Thát tử bắt làm tù binh. Tần Nguyên lập tức gật đầu đồng ý:

“Từ lâu ta đã nghe nói giặc Đông lỗ vào Trung Nguyên không chỉ cướp đoạt vàng bạc tài bảo và phụ nhân, mà cả nam tử tráng niên cũng bắt. Nhưng vì lúc đầu dọc đường có quan binh ngăn chặn, mang theo dân thường lại hành động bất tiện, cho nên chúng chỉ chọn những người có bản lĩnh để mang đi, số còn lại thì giết ngay tại chỗ. Ngày nay thiên hạ chia năm xẻ bảy, không còn ai cản trở, e là lá gan của chúng sẽ càng to hơn, kiếp nạn của bách tính Trung Nguyên có lẽ sắp tới rồi.”

Lòng Văn Đan Khê bỗng rét run. Cô nhớ trước đây có xem qua một bộ phim lấy loạn Tịnh Khang làm bối cảnh, chứng kiến cảnh người Hán bị quân Kim bắt làm tù binh vì không theo phong tục của họ, lúc đó máu nóng của cô sục sôi, phẫn nộ cùng cực. Mà ở thời đại này, thảm cảnh đó đang diễn ra sờ sờ trước mắt cô.

Tần Nguyên thấy sắc mặt cô trắng bệch, thần sắc hoảng hốt, thì cho rằng cô bị lời của mình dọa, nên vội an ủi: “Tẩu không cần lo lắng, có mấy huynh đệ chúng ta ở đây, giá nào cũng có thể bảo vệ tẩu.”

Văn Đan Khê cười gượng gạo, buột miệng hỏi: “Nếu trả những Thát tử này về, lỡ sau này chúng đối địch với chúng ta thì sao? Đây chẳng phải là thả cọp về rừng sao?”

Tần Nguyên cười lạnh: “Việc này thì không cần lo lắng, những tên đó đang phải lao động khổ sai, chỉ còn thoi thóp mà thôi. Dù cho chúng có may mắn sống sót, thì ta còn có chiêu khác, ta đã sai người khắc lên má chúng câu “Tù binh Dịch Châu, muôn đời không được nhập quan”, những chữ đó bất luận dùng loại nước nào cũng không tẩy nổi.”

Văn Đan Khê thầm bội phục đầu óc của Tần Nguyên, cả cách như vậy mà cũng nghĩ ra được.

Văn Đan Khê suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Hay là lần này chúng ta không lấy tiền của, mà lấy người đổi người, một thủ lĩnh Thát tử đổi một trăm người Hán. Với tên thủ lĩnh Thát tử lớn nhất thì báo đích danh Trần sư phụ, bảo rằng ngoại trừ người này ra thì những người khác đều không đổi. Như vậy bọn chúng dĩ nhiên sẽ cố hết sức tìm kiếm.”

Tần Nguyên gật đầu hài lòng, nghiêm mặt nói: “Tẩu quả là cân quắc không kém tu mi, xin tẩu sau này hãy góp ý cho đại ca thật nhiều, một câu của tẩu bằng mấy trăm câu của chúng ta.”

Văn Đan Khê hơi mất tự nhiên, vội chen vào: “Nhị đệ nói sai rồi, đại ca đệ không hồ đồ, sao lại không nghe các đệ góp ý chứ?”

Tần Nguyên cười chứ không đáp. Nói chuyện công xong, Tần Nguyên không ở lại lâu mà lập tức đứng dậy cáo từ, đi giải quyết chuyện tù bình Thát tử.

Thời gian thấm thoắt, thoáng cái đã lại nửa tháng trôi qua. Bên phía Tần Châu vẫn chưa có tin tức gì.

Song, bên phía Đông lỗ lại truyền về một tin tốt. Trong bộ lạc Thát tử quả nhiên có một tù binh tên là Trần Quý Hùng (Tên của sư phụ Trần Tín), Thát tử đã áp giải ông và mấy trăm người người Hán lên đường.

Văn Đan Khê nghe xong mà mừng rỡ hết sức, cô nóng lòng muốn chia sẻ tin tốt này với Trần Tín. Lúc cô chuẩn bị cầm bút viết thư thì sực nghĩ tới, biết đâu Trần Tín sắp về tới nơi, phong thư này chưa chắc hắn đã nhận được, thế là bèn bỏ luôn ý định này.

Văn Đan Khê ngày mong đêm nhớ, rốt cuộc vào trung tuần tháng mười đã nhận được tin chính xác, Trần Tín và mấy trăm thân binh hai ngày sau sẽ về tới. Tới ngày hôm đó, nhóm Văn Đan Khê và Tần Nguyên đã đứng chờ ở cửa thành từ sớm. Thế nhưng người về trước không phải Trần Tín, mà là Hạ hắc tử và Hàn sư gia. Trong lòng Văn Đan Khê thất vọng, nhưng lo lắng lại nhiều hơn. Sau khi Hàn sư gia xuống ngựa, chuyện đầu tiên chính là bước lên mỉm cười giải thích, Trần Tín không sao cả, chỉ vì chút việc nhỏ nên chậm trễ, sẽ về nhanh thôi. Hạ hắc tử thì lập lòe hai mắt, không nói chi tiết. Cơn hoài nghi của Văn Đan Khê dâng lên, nhưng cô lại không tiện hỏi kỹ trước mặt mọi người, đành phải cười bảo mọi người nghỉ ngơi như chẳng có việc gì.

Đêm đó, Tần Nguyên mở tiệc rượu chiêu đãi Hàn sư gia, Hạ hắc tử cùng với các vị tướng sĩ. Văn Đan Khê là nữ quyến nên không tiện tham gia, cô chỉ sai người đưa vài vò rượu ngon tới giúp vui. Bọn Hạ hắc tử say sưa chè chén tới khuya mới vãn.

Buổi sáng hôm sau, Triệu Lục Cân lại báo cáo công tác với Lý Băng Nhạn như thường ngày. Có điều, hôm nay hắn rõ ràng có hơi lơ đãng, lúc nói chuyện còn nhìn quanh quất. Lý Băng Nhạn cũng nhận ra vẻ bất thường, bèn hỏi vội: “Lục Cân, cậu có việc gì sao?”

Triệu Lục Cân nhếch miệng nhăn mày, hỏi một câu chẳng ăn nhập gì: “Lý tỷ tỷ, phu nhân có ở nhà không?”

Lý Băng Nhạn cười nói: “Ở hậu viện đấy.”

Hai người đang nói chuyện thì bỗng nghe Văn Đan Khê cất giọng hỏi: “Lục Cân tìm ta có việc à?”

“Ờ, à… cũng có tý việc.” Ánh mắt Triệu Lục Cân có vẻ né tránh. Nói rồi hắn lại nhìn sang Lý Băng Nhạn, Lý Băng Nhạn hiểu ý, biết hắn có chuyện riêng muốn nói bèn mượn cớ ra gian ngoài.

“Lục Cân, cậu ngồi xuống đi, có chuyện gì cứ từ từ nói.” Văn Đan Khê nói với vẻ mặt ôn hòa.

Triệu Lục Cân lắc đầu: “Phu nhân, ta không ngồi đâu.”

Hắn ngần ngừ một lát, sau đó ấp úng nói: “Phu nhân, có vài lời, ta không nói thấy nghẹn, nhưng nói ra lại sợ chia rẽ tình cảm của phu nhân và tướng quân, dù sao chuyện này cũng không có bằng chứng…”

Văn Đan Khê ngớ ra, chợt liên tưởng tới điệu bộ khả nghi của Hạ hắc tử lúc về thành. Trong đầu đã lờ mờ đoán ra. Nhất thời lòng cô sôi trào như lửa đốt, tuy nhiên, nếu chưa điều tra rõ ràng thì cô vẫn sẽ tin tưởng Trần Tín. Bởi vậy cô không thể hiện tâm trạng ra nét mặt, vẫn giữ vẻ bình tĩnh hỏi: “Cậu cứ nói đi, để ta tự suy xét.”

Bấy giờ Triệu Lục Cân mới hạ quyết tâm, kể lại sơ lược chuyện đã xảy ra. Hóa ra tối qua lúc Tần Nguyên mở tiệc chiêu đãi Hàn sư gia và Hạ hắc tử, trong bữa tiệc cũng có mấy tướng lĩnh bậc trung của quân Phá Lỗ ở đó, mọi người cao hứng nên uống quá chén, vì vậy có người say rượu nói ra lời thật, ý của bọn họ rằng, Trần Tín gặp lại tình nhân cũ ở Tần Châu. Nữ nhân kia gặp lại ngài ấy thì bám dính lấy, muốn theo Trần Tín về, Trần Tín sợ Văn Đan Khê ghen nên không dám cho cô ta đi theo, và vân vân. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Trần Tín về trễ.

Tình nhân cũ? Văn Đan Khê ngẫm lại một lát, hình như từ trước tới nay Trần Tín chưa nói với cô chuyện này. Trước khi thành thân cô đã từng thử bằng mọi cách, Trần Tín vẫn luôn nói chưa từng có nữ nhân nào khác. Vậy mà bây giờ đột nhiên rơi xuống một nữ nhân là sao?

Triệu Lục Cân vội trấn an: “Phu nhân, chuyện còn chưa rõ ràng. Tướng quân đối xử với phu nhân rất tốt, đó là chuyện rõ như ban ngày, nói thật ta cũng không tin có chuyện này. Cho nên chờ Tướng quân về hỏi rõ vẫn tốt hơn.”

Văn Đan Khê cười nhạt gật đầu: “Cậu yên tâm đi, ta sẽ giải quyết việc này ổn thỏa. Cậu không làm sai, nếu sau này có chuyện tương tự thì cứ tới báo với ta.”

Triệu Lục Cân gật đầu, khom lưng thi lễ lui ra ngoài.

Văn Đan Khê thong thả dạo quanh phòng, suy nghĩ xem Trần Tín về sẽ hỏi thế nào.

Có lẽ Hạ hắc tử chột dạ nên cả ngày hắn không dám xuất hiện trước mặt Văn Đan Khê, ngay cả Tần Nguyên cũng mất dạng. Ở mặt này, cô không thể không bội phục nam nhân về phương diện dấu diếm nữ nhân, đúng là đoàn kết chưa từng thấy. Nhớ lại trước kia, một nhà họ hàng xa của cô cũng y như vậy, anh họ ngoại tình bên ngoài, còn anh em của anh họ thì hết lòng hết dạ che giấu giùm, khiến chị dâu mãi chẳng hay biết gì. Trái lại, nếu phụ nữ ngoại tình, thì bạn bè của cô ta sẽ rêu rao hết cho cả thế giới biết.

Văn Đan Khê nghĩ ngợi hồi lâu, bèn giơ tay sai người mời Hạ hắc tử đến, cũng bảo Triệu Lục Cân tới chuẩn bị tiệc. Hạ hắc tử tới trước, hắn nhìn Văn Đan Khê có vẻ áy náy bất an: “Phu nhân, người tìm thuộc hạ có việc ạ?”

Văn Đan Khê cười thản nhiên: “Lần này cậu tới Tần Châu mệt nhọc, nên ta muốn mời cậu ăn một bữa cơm rau thôi.”

Nếu như bình thường thì Hạ hắc tử khẳng định sẽ mừng tới nhảy cẫng, nhưng hôm nay hắn lại hơi thấp thỏm, vội nói: “Phu nhân quá khách khí, tối qua Tần tướng quân đã mời rồi. Hơn nữa Tướng quân không ở nhà cũng rất bất tiện.”

Văn Đan Khê cười đáp: “Y là y, còn ta là ta, sao giống nhau được? Nói gì mà tiện hay không tiện, cậu đâu phải người ngoài.”

Hạ hắc tử thấy tình hình này thì cũng không tiện từ chối nữa, đúng lúc này Triệu Lục Cân cũng vừa chạy tới. Văn Đan Khê liếc mắt nhìn Triệu Lục Cân, hắn hệt như cái cửa sổ giấy, chỉ liếc một cái đã sáng tỏ, lập tức chào hỏi khách sáo với Hạ hắc tử.

Ban đầu Hạ hắc tử khá là câu nệ, song, chờ rượu với thức ăn lên tới, hắn uống mấy chén liền đã hết dè dặt. Lúc rượu quá ba tuần, ăn quá ngũ vị, Triệu Lục Cân thấy thời cơ đã đến, bèn bắt đầu nhử hắn.

“Hắc tử này, ngươi ở Tần Châu luôn đi theo Tướng quân phải không?”

Lưỡi của Hạ hắc tử đã hơi líu lại: “Tất nhiên, ta một tấc cũng không rời.”

Triệu Lục Cân lại hỏi tới: “Nói vậy, chuyện của Tướng quân ngươi đều biết hết hả?”

Hạ hắc tử vỗ ngực bình bịch: “Ta biết hết.”

Triệu Lục Cân ra vẻ thần thần bí bí, hạ thấp giọng hỏi: “Hôm qua ta mới nghe lời đồn về Tướng quân, muốn ngươi chứng thực một chút.”

“Ngươi cứ nói đi, hai huynh đệ ta phân đây đó làm gì.”

Có điều, Hạ hắc tử vẫn giữ lại phần nào lý trí, hắn bổ sung một câu: “Cơ mà, ta nói trước, việc quân ta không biết gì đâu, ngươi đừng hỏi ta.”

Triệu Lục Cân cười gian trá: “Hề hề, ta hỏi chuyện đó làm gì. Mà là chuyện đó đó, có người nói Tướng quân nuôi một nữ nhân bên ngoài, có việc này không?”

Hạ hắc tử vỗ bàn đánh “Rầm”, làm bát đĩa chén dĩa bay hết cả lên, hắn nổi giận đùng đùng quát: “Là tên khốn kiếp nào nói hả, bịa chuyện trắng trợn!”

“Vậy ngươi nói coi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế.”

Hạ hắc tử xúc động xong, buột miệng thốt ngay: “… Chuyện là thế này.”

Văn Đan Khê ở sau tấm bình phong nghe rất rõ ràng. Thì ra sau khi Trần Tín thống lĩnh đại quân đánh hạ Tần Châu, bách tính Tần Châu ai nấy đều dắt díu già trẻ ra hoan nghênh đại quân vào thành, hai bên đường vây kín người đông như trẩy hội. Đúng lúc này, có một phụ nhân trẻ tuổi kêu to tên Trần Tín với vẻ vô cùng kinh ngạc. Trần Tín sửng sốt, lập tức bảo mọi người nhường đường để xem là ai.

Chẳng bao lâu sau, phụ nhân kia đã băng qua biển người, chen tới trước mặt Trần Tín. Phụ nhân này ước chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, khá có nhan sắc. Cô ta nhìn thấy Trần Tín thì bật khóc, cứ gọi hắn “Tín đệ, Tín đệ” suốt. Trần Tín ngồi trên lưng ngựa cau mày, hình như phải suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra người đó là ai. Hắn lập tức phái thân binh dẫn nữ nhân này qua một bên chờ, sau đó trực tiếp đi xử lý công sự.

Nữ nhân kia nhân cơ hội này bám rịt lấy hỏi thăm tình hình gần đây của Trần Tín. Thân binh chẳng biết làm sao, đành phải nói với cô ta những chuyện mà họ biết. Trần Tín làm xong công sự thì đêm cũng đã khuya, hôm đó nữ nhân kia không thể đợi được hắn, nên sớm hôm sau đã đứng chực sẵn ngoài cửa. Trần Tín chỉ bình thản hỏi cô ta trong nhà có khó khăn gì, cũng bỏ ra vài nén bạc, bảo cô ta hãy sống tốt.

Ai dè nữ nhân kia không lấy bạc, cô ta nói rằng chồng của mình đã chết, hiện nay cô ta lẻ loi một mình, nên muốn tới Dịch Châu nương nhờ Trần Tín. Trần Tín đã cự tuyệt ngay lập tức, nữ nhân kia vừa khóc lóc vừa gây rối, hình như còn nghe cô ta nhắc tới nghĩa phụ hay sư phụ gì đó. Nghe tới đây lòng Văn Đan Khê giật nảy, lẽ nào nữ nhân này là thân thích gì đó của Trần sư phụ?

Triệu Lục Cân gạ chuyện xong, thấy Hạ hắc tử đã say mèm, bèn dìu hắn về phòng. Văn Đan Khê bảo nhóm Lý thẩm dọn dẹp, còn mình thì ôm tâm sự về phòng.

Cô ngồi đọc sách bên bàn, chỉ đọc được mấy dòng đã bắt đầu buồn ngủ. Lúc cô đang mơ màng định đánh một giấc thì bỗng cảm thấy sau lưng ấm áp, lòng cô giật bắn, mở choàng mắt ra thì bắt gặp Trần Tín đang đứng ngay trước mặt mình với vẻ mặt mừng như điên.

Trần Tín cười hì hì: “Đan Khê, ta về rồi.”

Văn Đan Khê nhìn hắn đăm đăm chốc lát, cười đáp: “Về là tốt rồi, chàng có mệt không, mau ngồi xuống uống chén trà nóng đi.”

Trần Tín thấy dáng vẻ của cô lòng bỗng thắt lại. Bình tĩnh mà xét thì cô chẳng có gì khác trước, vẫn cười dịu dàng quan tâm săn sóc như vậy. Nhưng hắn cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Hắn hỏi với giọng thấp thỏm: “Vợ ơi, nàng làm sao vậy?”

Lẽ nào vì hơn một tháng xa cách nên nàng làm lạ với mình? Lòng Trần Tín lưỡng lự bất an.

Văn Đan Khê đưa tay véo mũi hắn, bảo hắn đi tắm. Trần Tín nhanh nhảu nghe lời, ai ngờ hắn vừa mới chạy ra tới cửa đã vòng ngay lại, nhét thật nhanh cái túi mang theo người vào trong ngăn kéo, sau đó lại nghiêng đầu cười nịnh với Văn Đan Khê, rồi mới chạy nhanh vào phòng tắm.

Lòng Văn Đan Khê thoắt cái chùng xuống, trong đó là vật gì mà khiến cho hắn phải lộn trở lại giấu chứ? Mắt cô nhìn chằm chằm vào cửa tủ đang đóng chặt, trong lòng bắt đầu đấu tranh không ngừng: Coi hay không coi? Theo lý thì cô không nên động vào đồ cá nhân của hắn. Nhưng mà…

Lòng Văn Đan Khê vẫn đang vật lộn, nhưng chân thì đã dịch ra sẵn rồi, cuối cùng cô cắn răng một cái: Cái gì của hắn cũng là của mình, cái túi rách đó mình đương nhiên có quyền coi!

Thế là cô giật cửa tủ, gấp rút tháo bọc vải ra, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào đồ bên trong.

Bên trong là một con búp bê vải béo mập theo phong cách cổ đại. Trên người con búp bê còn mặc cái yếm màu xanh mà cô thấy rất quen. Cô xách con búp bê lên lườm cái yếm một cách hung hăng, rồi sực nhớ ra, chẳng phải đây là cái yếm cô bị mất một tháng trước sao?

Văn Đan Khê đang nhìn tới thất thần, Trần Tín đã chạy ào ra ngoài với tấm thân ướt nhẹp, hắn vừa thấy cô mở cái túi bí mật của mình, nói năng cũng lộn xộn theo: “A… sao nàng lại lục đồ của ta?”

Văn Đan Khê liếc xéo hắn, nói dõng dạc: “Chàng đã nói, của chàng cũng là của ta. Đồ của chàng cũng là đồ của ta, sao ta không thể nhìn hả!”

Trần Tín bất đắc dĩ nói tiếp: “Được rồi, nàng cứ xem đi. Nhưng nàng đừng tức giận.”

Văn Đan Khê ném phắt con búp bê lên giường, còn mình thì ngồi xuống dựa vào lưng ghế, nhìn hắn cười mập mờ. Chả cần nói gì nhưng khí thế vẫn bừng bừng. Chiêu này cô học từ bà ngoại mình, bà ngoại cô từng làm thẩm phán, nghe nói thẩm vấn kiểu này rất hiệu quả, vô thanh thắng hữu thanh.

Trần Tín bị ép tới không thở nổi, cuối cùng hắn đầu hàng: “Được rồi, ta khai, ta khai hết.”

“Ừ.” Văn Đan Khê đáp cụt ngủn.

“Con búp bê vải kia nàng thấy rồi chứ?”

“Ừ.”

“Hơn một tháng qua, ta coi nó là nàng, ôm ngủ mỗi ngày.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.