Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 81: Chương 81




Edit: Yunchan

Trần Tín nói xong thì chắp tay sau lưng, sải bước đi mất. Điền Tuệ Anh trố mắt nhìn một lúc lâu mới từ từ tỉnh táo lại, cô ta tức tới nỗi mặt mày đỏ bừng, người run khẽ, thầm mắng Trần Tín là đồ đần độn, óc heo. Cô ta chạy về phòng như chạy trốn, ngồi ở mép giường, lấy tay nhẹ nhàng vỗ ngực như muốn xuôi khí cho mình.

Chuyện xảy ra ở Tây viện đã có người cấp báo cho Văn Đan Khê từ sớm. Văn Đan Khê nghe mà vừa bực mình vừa buồn cười, cô bực là bực Điền Tuệ Anh, còn cười là cười Trần Tín.

Mấy ngày qua, cô ngoài mặt vô cùng khách sáo, không can thiệp vào hành động của Điền Tuệ Anh, song trên thực tế lại nắm hết nhất cử nhất động của đối phương trong lòng bàn tay. Xuân Liễu Xuân Oanh gọi là hầu hạ nhưng thật ra là phụ trách theo dõi cô ta. Đối với loại nữ nhân này, về thái độ thì có thể phớt lờ, nhưng về hành động thì nhất định phải chú trọng, vì chuyện gì họ cũng làm được, nếu không đề cao cảnh giác, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cũng đừng trách sao lòng người hiểm ác.

Văn Đan Khê dựa vào quá khứ và hành vi mấy ngày nay của Điền Tuệ Anh để phân tích nữ nhân này một lần nữa. Tổng kết là: Vong ân phụ nghĩa, không có liêm sỉ, vì giàu sang phú quý mà thứ gì cũng có thể bán đứng. Hơn nữa còn đánh giá bản thân rất cao, cho là xinh đẹp đôi chút thì có thể bách chiến bách thắng, tự cho mình khôn khéo, thật ra cực ngu xuẩn. Khoan đề cập tới chuyện mười năm trước mà chỉ xét ở hiện tại, Trần Tín và Trần Quý Hùng đều là người trọng tình trọng nghĩa, nếu cô ta thật sự chỉ muốn có cuộc sống yên ổn, vì nể mặt cha mẹ cô ta, hai người họ nhất định sẽ đối xử với cô ta không tệ. Hơn nữa tuổi tác của cô ta chưa lớn lắm, dáng dấp cũng rất được, chọn một người đàn ông rồi lấy, sống bình yên qua ngày thì cũng coi như viên mãn.

Vậy mà cô ta cứ khăng khăng vọng tưởng leo lên người Trần Tín. Trần Tín nói giới thiệu binh sĩ Phá Lỗ cho cô ta, thì cô ta lại nghĩ là sỉ nhục mình. Một quả phụ từng làm tiểu thiếp lấy đâu ra khẩu khí lớn như vậy chứ?

Ban đầu Văn Đan Khê cũng khá khó hiểu, sau đó từ từ nghiền ngẫm cũng dần hiểu ra. Kiểu người như Điền Tuệ Anh ở hiện đại rất nhiều. Có nhiều người phụ nữ tình nguyện làm bà hai bà ba của kẻ lắm tiền, chứ nhất quyết không làm vợ người nghèo, họ nghĩ rằng lấy người nghèo là mất thể diện, là bôi nhọ danh dự. Nếu bây giờ Trần Tín là một tên nghèo kiết không xu dính túi, thì chắc là tới liếc người ta cũng chẳng buồn liếc đâu.

Về phần xử lý cô ta thế nào? Văn Đan Khê vẫn chưa nghĩ kỹ, một vì lo cô ta là con gái của bằng hữu Trần Quý Hùng, hai vì hiện nay cô ta chỉ dừng lại ở khiêu khích, chưa có hành động nào to tát. Nếu cô xử nhẹ, không đau không khổ thì cũng không có tác dụng gì. Còn nếu xử nặng thì cũng không hay lắm. Cho nên Văn Đan Khê nhẫn nại chờ đợi, chờ sự ngu xuẩn và tham vọng của cô ta phơi bày ra hết trước mặt mọi người, chờ Trần Quý Hùng thất vọng hoàn toàn với cô ta.

Văn Đan Khê đang mải nghĩ việc này thì chợt nghe Xuân Oanh báo lại, Trần sư phụ đã về, còn dẫn theo một lão đầu. Văn Đan Khê chỉnh lại quần áo, rồi dẫn người tới Tây viện. Trên đường Xuân Oanh còn nhỏ giọng nói: “Vị ở Tây viện kia giả bệnh nằm trong phòng, chắc là không có mặt mũi nào ra khỏi cửa.”

Văn Đan Khê gật đầu, không biết sau khi trải qua chuyện này cô ta có biết thẹn mà lui hay không?

Nhóm Văn Đan Khê vừa đi tới cửa, chợt nghe bên trong vọng ra tràng cười sang sảng.

Sau đó là một giọng nam xa lạ: “Lão ca ca à, chúng ta xa cách cũng gần hai mươi năm rồi nhỉ?”

Trần Quý Hùng cảm khái: “Đúng vậy, khi đó hai ta đều mới có hài tử, bây giờ hài tử đều lớn hết rồi, năm tháng giục người già mà.”

Hai lão đầu lời qua tiếng lại, bùi ngùi nhắc lại chuyện cũ năm xưa, rồi nói tới cảnh ngộ những năm qua.

Trần Quý Hùng vừa nhìn thấy bóng của Văn Đan Khê ngoài cửa thì lớn tiếng cười gọi: “Là Đan Khê sao? Mau vào gặp Đào đại thúc của con chút nào.”

Văn Đan Khê cất bước tiến lên thi lễ. Đào Đại Sơn vừa trông thấy cô thì kinh hãi ra mặt: “Đây không phải là Trần phu nhân sao? Các người là…”

Chuyện là Đào Đại Sơn cũng từng gặp Trần Tín và Văn Đan Khê vài lần, nhưng ông chưa bao giờ nghĩ tới Trần Tín lại có quan hệ với Trần Quý Hùng. Cũng do sát bên tòa viện phía Tây là đường lớn, để cho tiện, bên mé Tây xây một cửa ngách, Trần Quý Hùng cũng ra vào bằng cửa này, chưa kể vừa rồi hai người quá kích động, nên Đào Đại Sơn không chú ý nơi mình vào chính là Trần phủ.

Ông thấy Văn Đan Khê thi lễ với mình, vội vàng đứng lên nói: “Không dám nhận không dám nhận, lão phu không nhận nổi đâu.”

Văn Đan Khê cười thản nhiên: “Ngài là bằng hữu của nghĩa phụ, cũng coi như trưởng bối, nhận lễ của con có gì không phải.”

Đào Đại Sơn cũng là người dễ chịu nên không từ chối nữa, hai người hành lễ xong thì đều ngồi xuống.

Đào Đại Sơn lắc đầu, có chút thương cảm: “Không ngờ lão ca ca lại nhận một nghĩa tử, trước đây khi nhìn thấy Trần tướng quân, ta chỉ cho là trùng họ trùng tên, đâu nghĩ ngài ấy lại có quan hệ với lão ca ca.”

Tiếp đó không đợi Trần Quý Hùng đặt câu hỏi, ông đã kể một hơi chuyện mình và nữ nhi quen biết Trần Tín thế nào, và Đào Quyên Tú gặp phải Thát tử ngoài thành ra sao.

Trần Quý Hùng nghe ông nhắc tới nữ nhi, thì cũng bùi ngùi xúc động: “Nếu trước đây đệ muội không phản đối, thì chúng ta đã thành thông gia rồi.”

Đào Đại Sơn gật gật đầu: “Đúng vậy, đáng tiếc, bây giờ nữ nhi của ta đã qua hai mươi tuổi mà vẫn chưa gả đi được. Cao không thành thấp không xong, sầu chết ta.”

Trong lòng Văn Đan Khê khẽ động, vội vã chen ngang: “Đào thúc, hôm nay nhị lão gặp lại, sao không gọi cả Đào Quyên Tú tới?”

Đào Đại Sơn vui vẻ đồng ý. Văn Đan Khê bèn ngoắc tay bảo Xuân Thảo đi mời Đào Quyên Tú.

Văn Đan Khê đang nghĩ tới chuyện Mặt Thẹo, mấy ngày trước Tần Nguyên nhận được thư báo rằng, bọn Mặt Thẹo đã chiếm được Bá Châu. Song Bá Châu dễ công nhưng khó trị, vì bên trong thành thổ phỉ rất nhiều. Cho nên lúc họ đánh chiếm thành, việc phải làm ngay lập tức chính là diệt phỉ. Thành ra phải trì hoãn khá nhiều thời gian, nên đến nay Mặt Thẹo vẫn chưa về.

Đào gia cách Trần phủ rất gần, chẳng bao lâu Đào Quyên Tú đã tới.

“Cha, sao cha tới đây thế?” Đào Quyên Tú xăm xăm đi vào, lớn giọng hô.

Đào Đại Sơn liếc qua Văn Đan Khê điềm đạm đoan trang bên cạnh, nét mặt có vẻ lúng túng, cười nói: “Quyên Tú, mau tới ra mắt Trần bá phụ của con đi.”

“Hả, dạ.” Đào Quyên Tú đi tới trước mặt Trần Quý Hùng, ôm quyền nói dõng dạc: “Trần bá phụ!”

Trần Quý Hùng thoáng sững sờ một chút, rồi cười hiền hòa nói: “Tốt, cô nương lớn lên thật là tráng kiện.”

Đào Đại Sơn cười bối rối, nếu khen con trai tráng kiện thì ai mà không vui, nhưng mà khen con gái thì…

Trần Quý Hùng vội bổ sung một câu: “Đào Đại Sơn lão đệ, thời buổi này cô nương càng khỏe mạnh thì càng tốt mà.”

Đào Đại Sơn cười cười gật đầu chấp nhận. Hai lão nhân trò chuyện tiếp, còn Đào Quyên Tú thì ngồi xuống cạnh Văn Đan Khê, nhăn nhó một hồi mới thấp giọng hỏi: “Tẩu nè, người đó đó, người của bọn tẩu sao không về đủ vậy?”

Văn Đan Khê cười trộm trong lòng, nhưng nét mặt thì vẫn nghiêm chỉnh, đáp: “Bọn lão Ngũ với lão Tứ phải ở lại Bá Châu diệt thổ phỉ, sẽ về nhanh thôi.”

“À.” Đào Quyên Tú thất vọng thấy rõ.

Giọng hai người vừa lắng, chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rầm rập, tiếp đó là cái giọng oang oang của Mặt Thẹo: “Đại ca, huynh nói với tẩu được không, kêu tẩu hạ lệnh bồi bổ nhiều nhiều cho bọn đệ đi, hơn cả tháng gặm lương khô, miệng cũng sắp khô ra ruồi rồi.”

Văn Đan Khê nghe thấy thì lập tức hớn hở trong lòng, tên này đúng là linh thật.

Sau đó Trần Tín dẫn theo Mặt Thẹo sải bước vào, hai người tiến lên bái kiến Trần Quý Hùng và Đào Đại Sơn. Trần Quý Hùng đã nghe kể về mấy người huynh đệ của nghĩa tử, hôm nay trông thấy Mặt Thẹo, tuy cử chỉ thô lỗ nhưng lòng dạ đơn thuần, mới xuất hiện đã làm người ta thích. Mặt Thẹo ngồi xuống cạnh Trần Quý Hùng, trả lời câu hỏi của ông với vẻ mặt cung kính. Đào Đại Sơn ở bên im lặng nghe hai người nói chuyện, đôi mắt nhỏ đảo mấy vòng trên người Mặt Thẹo.

Trần Quý Hùng bên cạnh thấy rõ, bèn cười thâm ý, nói với Trần Tín: “Được rồi, hai lão già chúng ta còn phải lảm nhảm chút nữa, các con muốn làm gì thì đi làm đi.”

Mọi người đồng loạt đứng dậy cáo từ, vừa ra cửa Trần Tín đã cấp tốc chen tới trước mặt Văn Đan Khê, nhìn trái ngó phải thấy không có ai, bèn nhỏ giọng hỏi: “Nương tử, lâu như vậy chúng ta không gặp nhau, nàng có nhớ ta không?”

Văn Đan Khê hé miệng cười: “Giờ mới bao lâu đâu.”

Trần Tín cười hì hì, nói: “Nương tử, nàng đi theo ta, ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Văn Đan Khê đoán có lẽ hắn muốn nói chuyện Điền Tuệ Anh, nên gật đầu nói: “Chúng ta vừa đi vừa nói.”

Sau đó Trần Tín nói sơ qua nội dung chính. Nói xong hắn gãi đầu: “Để ta sai người tìm một căn nhà ở thành Tây cho cô ta, mấy ngày nữa để cô ta chuyển đi, đỡ phải về sau cúi đầu ngẩng đầu lại đụng nhau, rất bất tiện.”

Văn Đan Khê gật đầu: “Cứ làm theo ý chàng đi.”

Nếu như lúc đó Điền Tuệ Anh chịu dừng tay, thì cô sẽ nể mặt Trần Quý Hùng mà không tính toán nữa. Nhưng chỉ sợ cô ta không cam lòng thôi.

Hai người vừa về tới phòng, Trần Tín đã nhanh nhảu ôm cô ngồi lên đùi mình, kêu nương tử nương tử liên tục.

Văn Đan Khê vùi trong ngực hắn, nghe hắn gọi thì tự dưng thấy buồn ngủ.

Trần Tín hỏi vội: “Nương tử, ta bế nàng lên giường ngủ nhé.”

Văn Đan Khê lắc đầu: “Sao mới vừa thức đã ngủ tiếp được, sắp phải ăn cơm rồi.”

Trần Tín sợ cô cảm lạnh, đang định đưa tay kéo chăn thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa.

“Ai?” Trần Tín lười biếng hỏi.

“Hì hì, đại ca là đệ.”

Cơn buồn ngủ của Văn Đan Khê thoắt cái bị dọa bay hơn nửa. Sao cô có cảm giác trong giọng Mặt Thẹo có vẻ thẹn thùng nhỉ.

Trần Tín mở rộng cửa đón hắn vào, Mặt Thẹo nhìn Văn Đan Khê rồi kêu tẩu một tiếng. Sau đó im thin thít, chỉ nhìn hai người cười ngây ngô.

Văn Đan Khê chớp mắt hỏi: “Lão Ngũ, có phải chúng ta sắp được ăn cưới không?”

Mặt Thẹo ho húng hắng, đáp với giọng hơi ngượng: “Đúng là có chuyện đó, lão nhân gia đề nghị, đệ cũng không tiện từ chối, chẳng qua, đệ còn muốn xin ý kiến của đại ca đại tẩu.”

Trần Tín suy nghĩ một lát, giả bộ thâm trầm, rồi gật đầu: “Với ánh mắt của một người từng trải ta đây, ta thấy cô nương này tạm được.”

Mặt Thẹo cười ha hả: “Đệ cũng thấy được.”

Tiếp đó hai người cùng nhìn về phía Văn Đan Khê, Văn Đan Khê cười tủm tỉm nói: “Hai người rất xứng đôi.”

Ba người đang nói chuyện sôi nổi trong phòng thì Mặt Thẹo như cảm thấy gì đó, lập tức kéo bật cửa ra. Hạ hắc tử đang dán tai vào cửa nghe lén chợt kêu úi một tiếng, loạng choạng vài cái mới đứng vững lại được.

Mặt Thẹo trợn tròn hai mắt: “Họ hạ, ngươi có ý gì hả?”

Hạ hắc tử cười tươi rói: “Lão Ngũ à, không phải quen rồi sao, sau này ngươi nghe lén lại ta trừ.”

Mặt Thẹo hừ mũi một cái, liếc xà nhà.

Hạ hắc tử mặt dầy xáp tới, huých huých Mặt Thẹo: “Nè, lão Ngũ, ngươi không chê bề ngoài của Đào Quyên Tú thật à?”

Mặt Thẹo sờ sờ vết sẹo của mình, lầm bầm trong miệng: “Nàng ấy không đẹp, nhưng tướng mạo của ta cũng không tuấn tú, cái này gọi là nồi nào úp vung nấy, không ai chê ai. Lấy vợ nhất định phải tìm người tốt tính, đầu óc ngay thẳng, còn mấy loại xiên xẹo hiểm độc, dù có đẹp ta cũng không thèm. Các người cứ ngẫm lại đi, bao nhiêu huynh đệ ruột thịt vì chị em dâu bất hòa mà trở mặt thành thù, huống chi chúng ta là anh em kết nghĩa? Cho nên, không chỉ đệ, sau này còn có lão Ngũ lão Tứ, muốn tìm vợ thì cũng phải để mọi người tán thành mới được.”

Văn Đan Khê không khỏi có cái nhìn khác về Mặt Thẹo, người đàn ông này nhìn qua thì thô lỗ, suy nghĩ đơn giản, nhưng không ngờ nhìn nhận vấn đề lại thấu đáo như vậy.

Trần Tín nghe xong thì cười tán đồng, vỗ vỗ vai Mặt Thẹo nói: “Đầu óc của lão Ngũ mở mang rồi.” Đoạn hắn lại bồi thêm một câu: “Xem ra, ta dẫn đầu quá tốt. Đệ xem ta tìm được tẩu của đệ, vợ của các đệ nối đuôi mà tới. Ta còn cho các đệ thấy cảnh đời, biết dạng nữ nhân nào là tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.