Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 92: Chương 92




Edit: Yunchan

“Mấy người đi dọn dẹp buồng, hai người đi đun nước sôi, còn các người…” Quách phu nhân vừa đặt hòm thuốc xuống đã bắt đầu phân công nhiệm vụ đâu ra đó.

Cuối cùng, bà nhìn thoáng qua Trần Tín đang quýnh tới độ như kiến bò trên chảo nóng, dặn: “Tướng quân, nam nhân không thể vào phòng sinh, là chuyện không may, ngài nên ra ngoài thì hơn.”

Trần Tín lại cố sống cố chết không đi, còn lầm bầm trong miệng không ngừng: “Sao lại không thể vào? Mấy nam nhân chưa từng vào phòng sinh cũng có thấy họ may mắn đâu. Ta không đi.”

Quách phu nhân khuyên một hồi, thấy thái độ đối phương quá kiên quyết thì lắc đầu chẳng biết làm sao. Bà đỡ đẻ nhiều lần như vậy, nhưng chưa từng gặp loại nam nhân nào thế này.

Đỗ thị cũng bước lên khuyên nhủ: “Lập Hổ, con nên ra ngoài thì hơn, nào có nam nhân vào phòng sinh chứ.”

Trần Tín liếc nhìn Đỗ thị một cách lãnh đãm, Đỗ thị vội vàng ngậm miệng lại.

Văn Đan Khê cũng cười miễn cưỡng nói: “Nhị Tín, chàng mau ra ngoài đi, ta không sao đâu.”

Trần Tín lắc đầu kiên định. Ngồi xổm xuống trước giường, nắm chặt lấy tay cô không thả. Cơn đau quặn trong bụng càng ngày càng mãnh liệt, cả người Văn Đan Khê sắp ướt đẫm mồ hôi.

Sắc mặt Trần Tín tái nhợt như giấy, trông hắn còn căng thẳng hơn Văn Đan Khê rất nhiều. Hắn nhìn chằm chằm vào cái bụng nhô lên thật cao, lòng vẫn đang suy nghĩ: Hài tử lớn như vậy sao có thể đi ra từ cái lỗ nhỏ như vậy?… Hắn càng nghĩ càng khẩn trương. Hai tay nắm Văn Đan Khê cũng bắt đầu run rẩy.

Văn Đan Khê thấy hắn còn lo lắng hơn mình thì vội an ủi: “Nhị Tín, đừng sợ, không có chuyện gì đâu.”

“Phu nhân, người nên bớt nói chuyện lại, dồn nhiều sức, hài tử này khá lớn, lát nữa người còn phải mệt mỏi.”

Văn Đan Khê gật đầu, sau đó Lý thẩm bưng tới một bát mỳ gà, nói: “Phu nhân, ăn bát mỳ này đi, lát nữa sẽ rất tốn sức.”

Trần Tín vội vàng nhận lấy, đút cho cô từng miếng một.

Đỗ thị đứng một bên nhìn, tâm trạng rối rắm khó tả, bà vừa lo lắng vừa xúc động, còn có chút chua xót và cay cay mắt. Năm đó bà cứ tưởng sau khi sinh Trần Tín sẽ rất được coi trọng, nhưng so với con dâu thì lại kém xa vạn dặm, khoan hãy nói tới những biến cố và ghẻ lạnh sau khi sinh con. Nhìn vẻ khẩn trương căng thẳng của con trai mình, bà sống bao nhiêu năm nay chưa bao giờ thấy nam nhân nào yêu thương vợ như thế.

Mới ăn mỳ xong chỉ chốc lát, Văn Đan Khê đã cảm thấy bụng bắt đầu đau dữ dội, nhưng cô sợ về sau kiệt sức nên vẫn cắn răng chịu đựng không dám la.

Trần Tín quýnh tới độ mồ hôi đổ như mưa, nhưng lại chẳng giúp được gì. Hắn chỉ có thể nắm tay cô, không ngừng tiếp sức cho cô, chốc chốc còn lau mồ hôi cho cô.

Trần Tín quýnh quáng trong phòng, Tần Nguyên ở bên ngoài cũng nóng ruột tới độ đi vòng vòng không yên. Lý Băng Nhạn vốn cũng muốn vào trong, nhưng nghĩ mình vào rồi cũng chẳng giúp được gì, sợ hãi hoảng loạn càng gây thêm phiền, cho nên cũng ở lại ngoài cửa.

Cả trong lẫn ngoài phòng đều chung một bộ dạng khẩn trương, chỉ có mỗi đứa trẻ trong bụng là thong dong thủng thẳng, rục rịch một hồi rồi lại nghỉ ngơi một lát. Văn Đan Khê đã ướt đẫm toàn thân, đầu tóc đều rối bời như cỏ dại, cả người bị hành hạ tới nỗi đuối sức. Trần Tín thì hệt như con ếch bị trụng nước sôi, vùng vẫy đau đớn. Lý thẩm được Văn Đan Khê dặn, bèn vội vàng ra ngoài chuyển lời, có lẽ phải lăn qua lộn lại rất lâu, trừ Quách đại phu và Cao đại phu ra, những người khác hãy về nghỉ, không nên chờ nữa.

Mặt Thẹo và Đào Quyên Tú về trước, cuối cùng chỉ còn lại Lý Băng Nhạn và Tần Nguyên, Lý Băng Nhạn là vì lo lắng, còn Tần Nguyên một là vì lo lắng hai là vì nóng lòng muốn biết tin. Chẳng qua, lúc y nhận phải ánh mắt khác thường của người bên ngoài không chỉ một lần, thì có hơi chùn chân. Dù sao, Văn Đan Khê chỉ là tẩu kết nghĩa của y, quan tâm quá mức sẽ khiến mọi người cảm thấy kỳ dị. Xem tình hình này y buộc lòng phải lặng lẽ quay về.

Mọi người đợi mãi tới gần canh năm, bụng Văn Đan Khê mới có động tĩnh lần nữa. Cơn đau bụng sinh lần này kịch liệt hơn mấy lần trước. Văn Đan Khê gần như cắn nát môi mình, Quách phu nhân vội vàng lấy một chiếc khăn vải sạch nhét vào trong miệng cô. Trần Tín nhìn rồi quyết định vứt đi không dùng, đưa cánh tay mình tới bên mép Văn Đan Khê, nói: “Nương tử, nàng cắn cánh tay ta đi, cắn mạnh vào, cắn rách thịt cũng không sao.”

Văn Đan Khê lắc đầu yếu ớt.

Trần Tín nhét ngay tay mình vào miệng cô mà không cho cơ hội thương lượng nào, để cô không thấy gánh nặng vì cắn tay mình, hắn lớn tiếng nói: “Nương tử, nàng phải cắn thật mạnh vào, nàng sinh vì ta, mang thai vì ta. Nàng ngậm đắng nuốt cay mang thai mười tháng, bây giờ còn phải mệt chết để sinh nó ra. Mà ta trừ lúc đào hố là dùng sức ra, thì chưa từng mất sức lần nào, chuyện này thật không công bằng, nàng cứ cắn mạnh đi…”

Mấy người phụ nữ trong phòng quay qua nhìn nhau, xấu hổ ra mặt. Lúc này Trần Tín chẳng đoái hoài gì tới ánh mắt người ngoài, cứ lảm nhảm lải nhải liên tục trong miệng.

Hắn đang nói thì Văn Đan Khê chợt cảm thấy một cơn đau khủng khiếp ập tới, thai nhi trong bụng bắt đầu trượt xuống, cô bất ngờ há mồm, cắn một phát vào cánh tay Trần Tín. Trần Tín ngay cả chân mày cũng không nhíu lấy một lần.

“Phu nhân, giữ khí, đừng gấp.” Quách phu nhân đổ mồ hôi ướt đầu, ấn bụng Văn Đan Khê xuống, Lý thẩm và Đỗ thị cũng ở bên hỗ trợ.

Máu loãng bưng ra từng chậu, mỗi một chậu bưng ra, Trần Tín lại cảm thấy cơ thể mình lạnh đi một phần. Hắn cuống tới độ nổi gân xanh, huyệt thái dương giật lên rần rật.

Sau đó, Văn Đan Khê lại cắn hắn thêm phát nữa, chợt nghe Quách phu nhân kêu lên mừng rỡ: “Phu nhân, dùng sức, đầu của đứa bé ra rồi!”

Trần Tín nghiêng đầu nhìn, Quách phu nhân lập tức bảo Lý thẩm lấy khăn trải giường đắp lên.

Trần Tín nổi giận quát: “Nàng là nương tử của ta, ta có gì không thể nhìn hả!”

Quách phu nhân nói cương quyết: “Dù là chồng của không thể nhìn, chuyện này không tốt cho phu nhân sau này.”

Trần Tín nghe xong câu này, chẳng thể làm gì hơn là quay đầu lại.

Trải qua một đêm vật lộn, rốt cuộc tới khi mặt trời ló dạng, Văn Đan Khê cũng sinh hạ được một bé gái nặng nửa cân. Đứa trẻ phát ra tiếng khóc to, nhưng Văn Đan Khê đã mệt lả, tới cả sức để liếc mắt cũng chẳng còn, lệch đầu đi đã ngủ vùi. Còn Trần Tín thì toét cái miệng khô nứt cười ngây ngô, sau đó bịch một tiếng ngã xuống đất ngất xỉu.

Lúc hắn té xỉu, một tay còn siết chặt góc áo của Văn Đan Khê. Mọi người không còn cách nào khác, đành phải để hai người ngủ cạnh nhau.

Các đại phu chờ ngoài phòng cũng thở phào nhẹ nhõm, ra về với nụ cười mệt mỏi trên môi. Tần Nguyên vừa thức dậy, chuyện làm đầu tiên chính là chạy tức tốc tới Trần phủ. Nhưng khi nghe Quách phu nhân báo tin rằng phu nhân sinh một thiên kim mập mạp, thì y bỗng thấy hụt hẫng. Có điều nhìn vẻ mặt hân hoan của những người khác thì y không tiện bày ra vẻ mặt cụt hứng, đồng thời không ngừng an ủi mình: “Không sao, cái thai tiếp theo nhất định là một bé trai.”

Văn Đan Khê ngủ suốt cả ngày, mãi tới lúc hoàng hôn mới tỉnh lại. Vừa thấy cô tỉnh lại, Đỗ thị đã hớn hở bế cháu gái xông tới: “Đan Khê, con mau xem cháu gái ngoan ngoãn của ta này.”

Gương mặt Văn Đan Khê ngập tràn hạnh phúc, cô đưa tay nhận lấy, trước đây cô thấy trẻ con mới ra đời phần lớn đều nhăm nhúm như khỉ, nhưng đứa bé này lại mịn màng trắng trẻo. Cô quan sát cẩn thận ngũ quan của đứa trẻ, tuy chưa nảy nở nhưng với cái tướng to lớn này thì có thể thấy, đứa con này lớn lên nhất định sẽ giống cha nó. Trán cao đầy đặn, mặt mày phúng phính, lông mày lỗ mũi không có chỗ nào là không giống. Thảo nào mọi người thường nói, con gái giống cha, con trai giống mẹ, đúng là không sai mà.

Trần Tín cũng đã tỉnh lại từ lúc nào chẳng hay, hắn kinh ngạc sáp lại, nhìn đăm đăm đứa con vừa hành hạ nương tử nhà mình tới chết đi sống lại, thầm thề đợi nó trưởng thành phải đánh cho nó một trận.

“Nào nào, để ta ôm nhi tử một cái nào.” Miệng Trần Tín sắp toét tới mang tai.

Văn Đan Khê nhìn hắn cười tít mắt nói: “Nhi tử cái gì, là nữ nhi.”

“À, như nhau như nhau.” Trần Tín chẳng thèm quan tâm tới giới tính.

Hắn nhìn chằm chằm đứa bé nhỏ xíu một hồi, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, sau đó hắn ngập ngừng vươn tay ra, cực nhẹ nhàng vén mí mắt đang khép chặt của đứa trẻ mới sinh, lúc hắn nhìn thấy đôi đồng tử đen như mực của nó thì mới thở hắt ra một hơi. Đỗ thị và Văn Đan Khê ở bên thấy rõ, trong lòng hiểu ra nỗi lo của hắn.

Điều này càng làm cho bà nhớ lại chuyện đau lòng của mình năm xưa, bà quay mặt đi, rơi nước mắt.

Trần Tín nhìn thoáng qua Đỗ thị, rồi đột nhiên hỏi Văn Đan Khê: “Có phải nữ nhân sinh con đều gian nan như thế không?”

Văn Đan Khê gật đầu đáp: “Chàng không nghe người ta nói sao, sinh con giống như là bước một chân vào quỷ môn quan.”

Trần Tín gật đầu xúc động, hắn do dự một hồi, rồi bất ngờ kêu về hướng bóng lưng của Đỗ thị: “Mẹ, mẹ mệt mỏi cả đêm rồi, về nghỉ ngơi đi.”

Đỗ thị sửng sốt, bà quay đầu nhìn Trần Tín bàng hoàng, Trần Tín có vẻ hơi ngượng ngùng, hắn khẽ nghiêng mặt qua chỗ khác, rồi gọi thêm tiếng nữa: “Mẹ, con nói mẹ về nghỉ ngơi.”

Đôi mắt vừa lau sạch thoắt cái lại trào nước mắt, bà mừng rỡ nói: “Mẹ không mệt, không mệt chút nào.”

Văn Đan Khê không thể làm gì khác hơn: “Mẹ, Lập Hổ bảo mẹ về nghỉ ngơi, mẹ nên đi thôi, để chàng đỡ phải lo lắng.”

Đỗ thị vội vàng gật đầu nói: “Được rồi, mẹ về nghỉ ngay đây.” Nói rồi mở cửa lau nước mắt đi ra.

Văn Đan Khê tựa vào vai Trần Tín hỏi: “Nhị Tín, chàng chịu tha thứ cho mẹ rồi sao?”

Trần Tín gật đầu: “Tối qua thấy nàng sinh con chật vật như vậy, ta đột nhiên nghĩ tới lúc mẹ sinh ta nhất định cũng rất đau, mặc kệ thế nào, dù gì bà cũng đã sinh ta, còn nuôi ta mười năm. Ta nên tha thứ cho bà.”

Văn Đan Khê gật đầu: “Nhị Tín, chàng nghĩ được như vậy là tốt rồi, kỳ thật lúc chàng hận bà thì chính bản thân chàng cũng chẳng sung sướng gì đúng không?”

Trần Tín lại trầm giọng nói: “Nhưng tha thứ thì tha thứ, ta cũng không thể đối xử với bà giống như những nhi tử khác. Lát nữa ta phải nói với bà, chuyện trước kia coi như bỏ qua, nhưng sau này quyết không được dính líu tới bất kỳ nam nhân nào. Nếu chuyện này lại xảy ra, thì suốt đời ta sẽ không nhận bà ta nữa.”

Văn Đan Khê gật đầu, Trần Tín lo phải, chỉ cần từ nay về sau Đỗ thị sống yên phận, thì cô không ngại chăm sóc phụng dưỡng bà tới già.

Trần Tín nhìn thê tử mình cảm kích, cô là người rất hiểu ý người khác, lúc nào cũng biết rõ tâm tư của mình. Hắn lại cúi đầu mừng rỡ nhìn con gái trong lòng, một sự vui sướng thỏa mãn lan ra khắp người, khiến hắn không dằn được lại toét miệng cười tươi rói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.