Nửa Đời Thanh Tình

Chương 175: Q.1 - Chương 175: Có Chết Cũng Phải Chết Cùng Nhau




Mặt băng vỡ tan, hai chân nàng rơi xuống làn nước lạnh thấu xương, như hàng trăm hàng nghìn cây kim cùng đâm vào da thịt, mọi thứ trước mắt nàng nhoà đi.

Vân Yên bám chặt vào tảng băng trước mặt theo bản năng, nhưng không thể ngăn nổi cơ thể mình đang dần chìm xuống, nỗi sợ hãi ùa tới như cơn lũ năm ấy, hai tai chỉ còn lại tiếng ong ong.

Bỗng có tiếng gọi như xé tim xé phổi:

- Vân Yên, Vân Yên!

Nàng ngỡ rằng mình đang chìm dần xuống, nhưng vào giây cuối cùng, bỗng nhiên có người kéo bàn tay đã đông cứng của nàng lên! Dọc theo mặt băng sắc nhọn, có một vật ấm nóng chạm vào lòng bàn tay lạnh lẽo, nhưng nàng không biết đó là gì. Chỉ nhớ nó rất nóng, giọng nói ấy, như ánh lửa chiếu sáng đôi mắt đã hoa lên của nàng.

Gương mặt người đàn ông ấy xuất hiện trước mắt Vân Yên, không còn sự ung dung điềm tĩnh như hàng ngày, nàng không nhìn rõ gương mặt chàng, chỉ nhớ đôi mắt đó, sáng vô ngần.

Hình như nàng nói không thành tiếng, nhưng vẫn nghe thấy tiếng rắc rắc rất nhỏ khi băng vỡ. Thật đáng sợ, còn đáng sợ gấp vạn lần khi đối diện với cái chết.

Nàng khó khăn dùng chút hơi tàn còn lại, nhưng chỉ thốt ra được những tiếng yếu ớt:

-... Buông... ra... đi... băng... sắp... vỡ rồi.

Chàng càng tăng thêm lực, chất lỏng nóng hổi không ngừng rơi tí tách lên ngón tay lạnh buốt của Vân Yên, lúc này nàng mới biết.

Hoá ra, đó là máu.

Bàn tay chàng bị mép băng sắc nhọn cắt vào, máu chảy đầm đìa, nhưng dù chết chàng vẫn nằm trên băng kéo nàng lên, chàng càng dùng lực, tiếng lớp băng nứt bên dưới càng rõ ràng.

Nàng chưa từng nghe thấy giọng chàng tuyệt vọng đến vậy.

- Vân Yên... Đừng nói gì hết... Cánh tay đó có thể giơ lên không... Ta kéo nàng lên!

Cánh tay vùi trong băng đã đông cứng, tưởng chừng không phải tay của nàng, hoàn toàn không cử động được. Chàng nằm sấp trên băng, không tìm được điểm mượn lực, cơ thể đã không còn cảm giác, quần áo mùa đông ướt sũng nước nặng nề chỉ chực chờ kéo cả người nàng xuống vực sâu thăm thẳm không đáy.

Hai người nắm chặt tay nhau trong gió tuyết, cổ tay càng lúc càng đông cứng lại, lạnh buốt không thể nhúc nhích. Nàng dần dần không cảm nhận được chàng nữa, bàn tay thấm đẫm máu của chàng nắm tay Vân Yên thật chặt.

Dường như chàng biết nàng đang sợ hãi, không ngừng dùng sức kéo nàng lên khỏi mặt nước, nhưng vị trí chàng bắt được tay nàng quá thấp, chỉ cần cử động mạnh, mặt băng phía dưới càng vỡ nhanh hơn, tiếng nứt lọt vào trong tai như con dao cùn lăng trì tim nàng.

Nàng không biết trong mắt mình sao lại có lệ nóng trào ra, dùng chút sức tàn cuối cùng để hét lên, lặp lại hết lần này đến lần khác:

- Mau... buông ra... Băng... sắp... vỡ rồi! Ngài... đừng...

Chàng đừng chết cùng thiếp, đừng chết trong làn nước lạnh lẽo này, đây không phải, cũng không thể là chốn chôn thây của Ung Thân Vương.

Nàng không nhìn rõ nét mặt Dận Chân, nhưng giọng nói của chàng, từng tiếng đều mang theo máu, thê lương và tuyệt vọng nhưng tuyệt đối không thả lỏng tay:

- Nàng đừng mơ... đừng mơ rời khỏi ta... dù có chết cũng phải chết cùng nhau.

Đau đớn như hàng nghìn mũi tên xuyên qua tim bỗng dâng lên trong lòng nàng, nước mắt trên gương mặt, tiếng gió bên tai, tiếng băng nứt càng ngày càng to, tất cả làm nàng thêm quyết tâm giãy khỏi bàn tay đầy máu của chàng, tiếng khóc nàng tràn ngập bi thương:

- Ngài sẽ... chết, sẽ chết... thật đấy!

Nước sông quá buốt giá tối tăm, một khi rơi xuống, thì khó thoát chết.

Giang sơn của chàng, vương quyền của chàng, chàng không cần nữa ư? Dận Chân, chàng không cần ư?

Nàng nghe thấy chàng khàn khàn gằn từng chữ:

- Kết tóc làm vợ chồng, sống chết không chia xa.

Một giây trước khi mặt băng hoàn toàn vỡ ra, gió tuyết dường như ngừng lại, cả thế giới trở về với yên tĩnh, giọng nói chàng sao dịu dàng vô cùng.

- Dù chết cũng phải bên nhau.

Giây phút ấy, dù không thể sống, chàng cũng không tiếc nuối.

Giây phút ấy, Vân Yên cảm thấy một sức mạnh dùng bằng cả tính mạng kéo nàng khỏi làn nước băng giá, nháy mắt sau đó nàng ngã sõng soài trên mép băng.

Tiếng băng vỡ ầm ầm, tiếng vật rơi xuống nước, tất cả làm Vân Yên bừng tỉnh.

Băng vỡ rồi, trái tim nàng cũng tan hoang theo!

- Không!!!

Bên hố băng đang nứt ra, nàng dùng toàn bộ sức mình để bò dậy, trái tim như như vỡ vụn thành từng mảnh, đau đến nghẹt thở.

- Dận Chân!!! Dận Chân!!!

Cổ họng Vân Yên như từng tờ giấy nhám thô ráp bị xé rách, cuối cùng đến một tiếng gọi cũng không thốt thành lời, nước mắt đã cạn rồi, tất cả không còn gì hết.

Nhưng chỉ trong tích tắc, nàng nằm nhoài xuống, chân liên tục giẫm lên mặt băng, không hề do dự toan nhảy xuống nước hồ lạnh lẽo tối tăm.

Bỗng có một bàn tay rộng lớn từ phía sau kéo mắt cá chân nàng lại, vừa thở gấp vừa nói bằng giọng khản đặc:

- Vân Yên, ta ở đây...

Cả thế giới như kì tích xuất hiện, trong màn đêm tối đen như mực, hai người nhếch nhác nằm trên mặt băng, tìm kiếm bàn tay của nhau, rồi nắm chặt không buông. Chàng dùng sức kéo nàng vào lòng mình, hai người vừa sống sót trong gang tấc ôm nhau thật chặt, ngay cả tiếng khóc cũng không kêu lên thành tiếng, xương máu trong cơ thể đều đang run rẩy.

Thế giới bị chôn vùi, chỉ còn lại chàng và nàng.

Vòng ôm rộng lớn của chàng sao ấm áp, sao an toàn đến vậy. Nàng biết, dù cả thế giới này sụp đổ, chỉ duy nhất một người tuyệt đối sẽ không vứt bỏ nàng.

Hoá ra, từ hàng ngàn năm trước, bọn họ đã hoà vào làm một.

Vân Yên hoàn toàn mất tri giác, trước mắt tối sầm ngã vào lòng Dận Chân. Giao tính mạng cho chàng, không còn gì bận tâm.

Khi Vân Yên mơ màng tỉnh lại, gió tuyết trong bóng tối vẫn đang thét gào, nàng nằm trên bờ lưng vững chãi của Dận Chân, trên đầu đội chiếc mũ thân vương mùa đông dày rộng, nắm chặt bàn tay tuy đông cứng nhưng vẫn ấm áp hơn nàng. Chàng giẫm lên lớp tuyết dày cộm, đầu đội gió rét, loạng choạng bước đi, nhưng luôn giữ vững nàng trên lưng.

Toàn bộ người nàng đã đóng băng, không nhìn rõ con đường phía trước, cũng không biết đang đi về hướng nào. Nhưng nàng vô cùng an tâm, dù đi đâu, dù phải chết, cũng là giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời này.

Nàng không có gì, nhưng có chàng

Còn hạnh phúc hơn khi có cả thế giới.

- Dận... Chân...

Thanh âm của nàng mỏng manh, dây thanh đới tổn thương, nhưng nàng chỉ muốn gọi tên chàng thôi.

Chàng siết tay nàng chặt hơn, giọng nói cũng khản đặc không thành tiếng:

- Đừng sợ, có ta ở đây.

Nàng đáp vâng, áp gò má lạnh lẽo lên gáy chàng. Lông cáo dày dặn trên cổ Dận Chân nhẹ nhàng cọ vào gương mặt Vân Yên, giống như tình cảm dịu dàng. Vành tai chàng cảm thấy lạnh buốt đến đóng băng, Vân Yên cố gắng mở miệng, hà hơi vào tai chàng, muốn truyền cho chàng một chút ấm áp.

- Có... ấm... không?

Chàng cúi đầu cõng nàng đi trên lớp tuyết đã dày đến đầu gối, hai chân đã không còn cảm giác, nhưng vẫn kiên định bước về phía trước:

- Ấm.

Đêm ba mươi tết, trong tối tăm có người vội vã, đi mà tưởng như không có điểm cuối.

Bỗng dưới lớp tuyết có một hòn đá, chàng vấp phải, cả người té nhào trong tuyết, Vân Yên trên lưng cũng bị ngã, nằm sõng soài.

Chàng mặc kệ vết máu loang lổ khắp người mình, xót xa gạt tuyết trên người Vân Yên ra, dùng sức ôm nàng dậy.

- Vân Yên, Đau ở đâu? Nói cho ta biết, nàng đau ở đâu? Đều là lỗi tại ta.

Vân Yên chỉ lảo đảo nghiêng người, chàng kéo tay nàng, tuyết lại dày thêm, nhưng nàng không ngã.

Mượn ánh trăng lờ mờ, nàng cố gắng dùng bàn tay lạnh buốt của mình nâng gò má chàng lên, cẩn thận giúp chàng phủi tuyết, khàn khàn nói:

- Không, không phải... Chàng... rất tốt... tốt nhất.

Chàng quỳ trên tuyết, ôm chặt nàng.

- Không, ta đã từng thề... trao nàng những điều tốt nhất... nhưng lại làm nàng... đau lòng. Ta không biết... không biết phải... cho nàng thứ gì... để nàng không rời xa...

Ánh mắt Vân Yên như một người mẹ hiền từ nhìn đứa con của mình, nhìn chàng mà chỉ lắc đầu.

- Không... Thiếp không cần gì hết... Thế là đủ rồi... Thật mà... Thiếp... Chết mà không nuối tiếc.

Chàng đứng vụt dậy như bị kim đâm, muốn cõng nàng lên lần nữa.

- Không, không được nói linh tinh! Ta đưa nàng về, Dạ Sư chạy về rồi... Rất nhanh thôi... Sẽ có người tới...

Nàng không nỡ để chàng làm thế, nàng đặt đôi môi lên má chàng, thanh âm yếu ớt:

- Hôm nay... không phải... thiếp... muốn chạy trốn... Thiếp đưa... bé con... đến... Đại Giác Tự... ngồi dưới Đại Nhật Như Lai... Hai bé rất vui... chàng... có vui... không...

Giọt lệ nóng hổi cay đắng rơi tí tách lên cánh môi khô nứt buốt giá của nàng. Nàng không biết là nước mắt của mình, hay của chàng.

Dận Chân ôm đầu Vân Yên, từng tiếng mang theo máu, từng chữ đều run rẩy:

- Vui lắm... Ta... chưa từng... vui như thế.

Nàng nở nụ cười hạnh phúc.

- Chàng... chàng còn có giang sơn... lê dân... sau này...còn có...ngưỡng mộ muôn đời... Cả thời đại này... đều... thuộc về chàng... vậy nên...

Chàng lập tức mở to mắt, vội vã ngắt lời nàng:

- Vậy nên cái gì!... Vậy nên... Nàng muốn ta đi trước! Nàng đang ép ta chết, ép ta chết!!!

Chàng quá hiểu nàng, nàng sao có thể, sao có thể làm vậy!

Vân Yên yên lặng nhìn chàng, trong gió tuyết vô tận, trong nước mắt ấy có sự che chở và thương yêu vô bờ.

- Sao... có thể... thiếp không thể... lại rời xa chàng... chết cũng không... được không?

Cuối cùng chàng đã chờ được câu này, mười tám năm, cuối cùng cũng chờ được, một tiếng “được” mà như rút cạn toàn bộ sức lực chàng.

- Được.

Bàn tay hai người đan vào nhau, hai trái tim cùng chung nhịp đập, trong trời tuyết đất băng tối tăm lạnh lẽo, họ trao nhau cái ôm như hoà vào làm một.

Vân Yên dựa vào lòng Dận Chân, giá băng không còn, hệt như một giấc mơ.

Thấp thoáng phía xa xa, có tiếng vó ngựa và tiếng người truyền đến, ánh đuốc lập loè, dần dần đi về phía họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.