Dận Chân phủ phục trên người Vân Yên, đôi tay giày vò đôi bồng đào căng
tròn trắng ngần của nàng, tham lam nụ hoa đỏ tươi đáng yêu như đứa trẻ,
thỉnh thoảng ngước đôi mắt đen tuyền với hàng mi dài nhìn sâu vào nàng,
khiến gương mặt nàng đỏ bừng, cả người run rẩy như có dòng điện xẹt qua, chớp mắt một cái, bóng hình thướt tha sau màn trướng buổi chiều cũng
trở thành đôi tay người yêu uyển chuyển mập mờ.
Vân Yên nhìn
gương mặt tuấn tú của Dận Chân chỉ cách mình trong gang tấc, khép mắt
lại trao chàng nụ hôn nồng nàn. Dưới tay chàng, trên cơ thể nàng chỉ còn lại bộ quần áo lót.
Vân Yên mở choàng mắt thở gấp gáp, nhận ra lửa trong mắt chàng đã bốc cháy ngùn ngụt, nàng cắn môi giãy giụa:
- …Lục Thập sẽ tỉnh lại đấy…
Chàng ép nàng phải nhìn mình, bàn tay rộng lớn từ phía trên men theo làn da
run rẩy trượt xuống dưới, trêu đùa cái rốn trên bụng dưới bằng phẳng mềm mại, ấn lên chiếc quần nhỏ tam giác xinh xắn, tay còn lại đã tháo dây
lưng bằng ngọc trên eo mình xuống, cởi vạt trước của mãng bào ra.
- Ngoan nào.
Vân Yên thoáng nghiêng đầu thở dữ dội, Dận Chân dùng một tay mạnh mẽ tách
hai chân nàng ra, tay kia kéo dây quần lót nàng xuống, không chờ nàng
lên tiếng, chàng đã cởi quần trong của mình, đi vào bên trong nàng như
con sóng lớn.
Vân Yên vẫn chưa kịp chuẩn bị xong, đau đớn cắn lên vai chàng, phía dưới nhỏ hẹp siết chàng thật chặt, cổ vũ Dận Chân đi
vào sâu hơn, dường như lúc ấy có thể nghe thấy chàng nặng nề hít vào một hơi.
Sóng tình ngầm cuộn và vội vã làm cả hai người đều run lên, trong màn tiếng rên rỉ mang theo tiếng hít thở, hòa quyện gắn bó vào
nhau.
Trên gò má đầy sắc tình của Dận Chân lấm tấm những giọt mồ
hôi nóng hổi, có cả giọt đọng trên hàng mi dày của chàng, ánh mắt nóng
bỏng nhìn nàng chằm chằm, mồ hôi trên cơ bắp cường tráng chảy xuống ngực nàng mỗi khi chàng cử động, vóc dáng nam tính ấy không biết gợi cảm và
quyến rũ đến cỡ nào.
Cả người nàng được chàng đỡ trên đầu giường
nên không cách nào thối lui, nàng mơ màng ngẩng đầu nhìn vào mắt chàng,
giơ tay vuốt ve gò má và vành tai người thương, rồi được chàng hôn thật
sâu, trên cơ thể mảnh mai cũng đẫm mồ hôi, mồ hôi trên hai người không
biết của ai với ai.
Vân Yên cắn môi nín thở chịu đựng cơn đói của người đàn ông đã nhịn mấy tháng nay, không dám bật ra tiếng rên rỉ như
tiếng mèo kêu nghẹn ở cổ họng, nơi nơi trong màn đều là âm thanh thân
mật nhất.
Khi không chịu được nàng chỉ có thể cắn Dận Chân, nước
mắt trào ra, đôi tay ôm chặt bờ lưng rộng lớn của chàng, run rẩy mở cơ
thể đón nhận chàng, cảm thấy như tim gan đều bị thiêu đốt. Nàng nghe
thấy chàng ghé vào tai mình gọi Vân Yên, thế giới này chỉ còn lại mình
chàng, pháo hoa năm màu nở rực rỡ trong đầu, nhấn chìm toàn bộ nàng.
Mưa tạnh mây tan, Vân Yên chầm chậm mở mắt ra, thấy Dận Chân vẫn đang quỳ
trên người mình, nhẹ nhàng hôn lên quả đào mật thơm mềm, ánh mắt yêu
thương khiến trái tim chàng đập mạnh một nhịp, giọng nói cũng trầm khàn
hẳn đi.
- Ta…
Nét mặt sau cơn hoan ái càng thêm xinh đẹp, đôi mắt ngập nước chỉ chực chảy ra, Vân Yên thì thầm:
- Đồ xấu xa.
Dận Chân nâng lưng nàng lên để nàng gần với khuôn mặt mình, đáp bằng giọng khàn đặc:
- Đêm nay không bảo nàng khen ta người tốt.
Vân Yên xấu hổ đẩy chàng ra, chàng hừ một tiếng, Vân Yên mới thấy mấy dấu răng mình cắn trên bả vai chàng, đau lòng xoa nhẹ.
- Có đau không?
Dận Chân kéo ngón tay nàng lên hôn, nói:
- Nàng cắn thế nào ta cũng vui.
Vân Yên đẩy lồng ngực cường tráng của chàng, che ngực mình, cúi đầu ngồi
dậy, muốn tìm quần áo lót. Kết quả được chàng đưa kèm theo câu nói mập
mờ:
- Bộ bằng sa mỏng sao không thấy nàng mặc?
Vân Yên kéo áo lót che ngực, hờn dỗi:
- Càng già càng không đứng đắn.
Người đàn ông ấy không thích nghe chữ “già”, cả mặt xị xuống, sống mũi nhăn nhó:
- Già?
Vân Yên lập tức cười nịnh nọt, nựng má chàng:
- Không già, lão Tứ nhà chúng ta trẻ trung nhất.
Ánh mắt Dận Chân tối sẫm xuống:
- Nàng nói lại đi.
Chóp mũi Vân Yên cọ lên sống mũi cao thẳng của chàng, nũng nịu:
- Đương nhiên là người đàn ông của thiếp, lão Tứ là chúng ta, Tứ gia...
Cuối cùng Dận Chân bật cười, hôn nàng say đắm.
- Ta thích nàng gọi ta như thế.
Hai người thu dọn xong giường chiếu thì đi ra ngoài, mặt trời đã xuống núi, nhưng kì lạ thay cậu nhóc Lục Thập không hề khóc nhè.
Vân Yên
chưa chải đầu tóc đàng hoàng đã chạy tới bên nôi nhìn bé, bé đã tỉnh dậy từ lâu, mở to đôi mắt trong veo, cười hi ha, không biết đang nghĩ gì.
Gương mặt Vân Yên lại nóng bừng, tuy biết đứa bé mấy tháng tuổi còn chưa được gọi là trẻ con, nhưng nàng vẫn cảm thấy có tật giật mình.
Dận Chân cười híp mắt bước khỏi sau lưng nàng, bế Lục Thập lên rồi ôm nàng, gia đình ba người ấm áp hạnh phúc.
Không đến nửa tháng, Dận Chân phải tuỳ giá đến hành cung Nhiệt Hà tránh nóng, hai người bàn bạc tới lui cũng không thể đưa Tiểu Lục Thập đi cùng,
hoặc để thằng bé cho hạ nhân chăm sóc, Vân Yên quyết định ở lại Tứ Nghi
Đường. Còn Dận Chân có thể đưa hai a ca hơn mười tuổi Hoằng Lịch và
Hoằng Trú đến Sư Tử Viên, mượn cơ hội này để hai cậu gặp Khang Hi, có lẽ còn được Khang Hi yêu quý.
Tình cảm giữa hai người luôn sâu đậm, trừ quãng thời gian đánh mất nhau, nhiều năm qua vẫn luôn như hình với
bóng, chưa từng chia xa như bây giờ. Lúc sắp đi hai người bịn rịn quyến
luyến, tóc mai quấn vành tai.
Vân Yên cẩn thận sắp xếp hành lý
cho chàng, dặn dò chàng trên đường đi phải chú ý tránh nắng. Dận Chân
không nỡ để chàng và đứa bé ở nhà, càng yêu thương muôn phần.
Tháng sáu, Dận Chân đưa Hoằng Lịch và Hoằng Trú xuất phát cùng thánh giá Khang Hi đến hành cung Nhiệt Hà.
Vân Yên không dám đưa Lục Thập ra ngoài, chỉ ru rú trong nhà, sợ thằng bé
sẽ đổ bệnh, hoặc xảy ra chuyện gì. Đêm nằm trên chiếc giường lớn trống
trải, nàng mới nhận ra bao nhiêu năm nay, xuân hạ thu đông, mình đã quen với vòng tay người ấy cỡ nào, cái ôm đó, như bến cảng dành riêng cho
nàng.
Chưa đến ba ngày, khi Vân Yên đang dỗ Lục Thập, Lan Tịch dẫn Tiểu Phúc Tử vào, vui vẻ nói:
- Phu nhân, chủ tử gửi thư về ạ!
Vân Yên ngạc nhiên, chỉ mới đi mấy ngày, sao đã có thư về rồi. Nàng đưa Lục Thập cho Lan Tịch, ngồi trước cửa sổ đọc thư.
Bên ngoài chỉ có bốn chữ: “Thân gửi vợ yêu (1), từng con chữ đẹp đẽ, đong đầy tình cảm.
Bóc thư ra, nét bút phóng khoáng với kiểu chữ tiểu khải cực nhỏ:
”Vợ yêu của ta, vi phu đang ở Dao Đình, tất cả đều bình an, nàng khoẻ không? Lục Thập khoẻ không?
Tuy thời tiết mùa hè dần mát, nhưng đừng tham lạnh, tối ngủ phải đắp chăn, dậy đêm phải mặc thêm áo.
Chồng nàng.”
Thỉnh thoảng Vân Yên sẽ ngẩn ngơ, người đàn ông này, người chồng lo mọi
chuyện trong nhà và vua Ung Chính trong lịch sử sao có thể là một người? Nhưng nhớ đến chàng trước đây cứu tế Hoàng Hà, trừ tham quan, đi săn
bắn, nét mặt uy nghi, nàng không dám nghi ngờ nữa.
Nàng đọc đi
đọc lại bức thư ngắn ngủi nhưng câu chữ càm ràm, ánh mắt lưu luyến từng
dòng thấm đượm yêu thương, khoé môi cong lên, ngọt ngào trong lòng cũng
chầm chậm tan chảy, còn ấm áp hơn cả ánh nắng mùa hè.
Nàng chưa
từng viết thư cho chàng, viết bằng bút lông từng được chàng cầm tay dạy, nhưng giờ đây không cách nào đưa tay ra được, bao lời muốn nói cũng chỉ có thể viết thành mấy chuyện vụn vặt, thư vừa gửi đi, nàng nhận được
phong thư thứ hai của chàng.
”Một ngày không gặp như cách ba thu, vi phu đã tới Hoa Dụ Câu, làm một bài thơ, để ái thê giải trí:
Tảo hành tình dã thụ như yên, nhật xuất đông sơn ánh tú tiên. Tịch tịch
hoang thôn lâm thuỷ tế, phiên phiên phi điểu hướng vân biên.
Không mông triêu lộ xâm y nhuận, diễm dã nhàn hoa nhập mục nghiên. Hỗ thung
loan dư thừa sắc tiếu, hân tuỳ báo vĩ khoái dương tiên. (2)
Chồng nàng.”
Vân Yên thấy chàng trân trọng đặt hai chữ “Vân Yên” vào trong bài thơ, cùng với mấy từ hoa dại rực rỡ (diễm dã nhàn hoa), nhận được nụ cười (thừa
sắc tiếu)... bèn che miệng bật cười, nhấc bút viết thư đáp lại, hỏi
chàng hoa dại rực rỡ đẹp như thế nào? Cảm nghĩ ra sao? Có phải chàng
đứng núi này trông núi nọ rồi không?
Nàng vừa viết vừa cười, làm
Lan Hà Lan Tịch cũng cười theo. Lục Thập không hiểu gì hươ tay múa chân, bàn tay nhỏ xíu lắc qua lắc lại.
Mỗi phong thư gia đình, từng
nét bút tình cảm, dù dừng chân ở nơi nào, trong tim chàng luôn luôn có
nhà. Chàng đến Nhiệt Hà, đến Sư Tử Viên, đi săn thú, cách vài ngày đều
có thư gửi về, tương tư chưa từng gián đoạn.
Tết Trung Nguyên (rằm tháng 7 âm lịch), chàng đưa Hoằng Lịch Hoằng Trú lên dãy núi Sư Tử, làm một bài thơ:
”Vãn đăng Sư Tử lĩnh, tứ vọng tịnh vân yên.
Diệp lạc sấu nhai thụ, vũ quá hưởng giản tuyền.
Nhân nhan di tuế nguyệt, thu sắc lão sơn xuyên.Linh tiết tu thù thưởng, thiên không nguyệt chính viên.” (3)
Trong thư chàng nói Khang Hi đang ở sơn trang kiểm tra hai a ca mới gặp lần
đầu, hỏi Hoằng Lịch về Luận Ngữ, thằng bé đều trả lời rất trôi chảy, xem ra hoàng a mã có ấn tượng rất tốt với Hoằng Lịch.
Vân Yên đọc mà bỗng nhiên hiểu ra, vở kịch lớn trong lịch sử với cuộc gặp gỡ giữa ba
vị hoàng đế Khang Ung Càn đã chính thức mở màn.
Cuộc sống trong
Tứ Nghi Đường vẫn bình yên, Tiểu Lục Thập càng ngày càng cứng cáp, nhưng do sinh non, nên luôn nhỏ hơn những đứa trẻ cùng lứa, cũng chưa mọc
răng sữa. Hai nha hoàn Lan Hà và Lan Tịch càng chăm sóc đứa bé thêm cẩn
thận, Vân Yên bắt đầu học làm quần áo cho Lục Thập, từng mũi kim từng
đường chỉ tuy còn vụng về, nhưng chứa đầy tình thương.
Khi hương hoa quế bay vào trong gió, Khang Hi đã hồi cung, và Dận Chân cũng trở về.
Sau khi nhận được thư chàng, ước chừng khoảng buổi sáng ngày hôm sau chàng
sẽ về đến nhà, trong lòng Vân Yên vô cùng vui mừng, cả Tứ Nghi Đường
cũng nhộn nhạo hẳn lên. Vân Yên cùng Lan Hà Lan Tịch thay mới hết chăn
đệm trong phòng, còn mình cũng đến phòng tắm tắm rửa xức nước thơm.
Ai ngờ, người đàn ông hai ba tháng nay chưa về bỗng nhiên vén màn đêm bước vào phủ.
Khi chàng đẩy cửa phòng tắm, Vân Yên đang ngồi trong thùng tắm giật mình
chưa kịp quay đầu lại, thì đôi tay quen thuộc đã vuốt ve sống lưng trần
trụi mềm mại của nàng.
Đôi tay ấy đã bị sương gió hun thành màu
đồng, trên ngón tay cầm roi thúc ngựa có vết chai mỏng, và chiếc nhẫn
ngọc lành lạnh, đỡ lấy sống lưng trắng muốt của nàng như đang xoa bóp,
đè thấp giọng nói:
- Ái thê có khoẻ không?
Vân Yên chợt quay đầu lại nhìn chàng...
Chàng đen đi hẳn, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm chàng có râu, đường nét
khuôn mặt góc cạnh mạnh mẽ, tinh thần khá tốt, đôi mắt chim ưng đen
tuyền như đá hắc diệu long lanh sáng ngời, hành bào nhuốm gió bụi đường
trường trên người càng làm chàng thêm tuấn tú, càng làm tăng theo hương
vị chín chắn khoẻ khoắn của đàn ông.
Hai người ôm chầm lấy nhau,
nước trên người Vân Yên thấm vào quần áo chàng, cánh hoa hồng xinh xắn
vương lên sống lưng mịn màng quyến rũ.
Nàng vùi đầu vào lồng ngực chàng, hít sâu mùi hương thân thương trên ấy, sạch sẽ và quen thuộc.
Chàng kéo nàng ra, nhìn khuôn mặt nàng, ánh mắt vừa chạm vào nhau, hai
người đã trao nhau nụ hôn say đắm.
Bàn tay lớn của Dận Chân lùa
thật sâu vào mái tóc ẩm ướt của nàng, nụ hôn càng sâu, bàn tay ấy không
ngừng vuốt ve mái tóc trên bờ lưng mảnh khảnh ấy, tay còn lại giữ chặt
eo nàng, để nàng áp sát vào người mình hơn.
Hàng râu lên đôi môi
lành lạnh sượt qua làm nàng vừa ngứa vừa tê, một xúc cảm kì lạ dâng lên. Không khí trong phổi dường như đã bị hút cạn, trao toàn bộ cho chàng,
hai người ngừng lại, trên môi vẫn còn hơi thở của nhau.
Nàng hơi cụp mắt xuống, thở gấp gáp vòng cánh tay mình qua người chàng, giúp
chàng cởi áo, chàng bế bổng nàng lên bước vào trong thùng tắm, hai người tựa sát vào nhau, yêu thương vô bờ.
Đến khi chàng bế nàng ra,
lấy khăn tắm quấn kín người nàng rồi vào phòng ngủ, căn phòng đã trở về
với vẻ yên tĩnh, ngay cả Lục Thập cũng được nha hoàn bế ra ngoài từ lúc
nào.
Chiếc màn đỏ rực, chăn bông ấm áp, Dận Chân thủ thỉ bên tai Vân Yên:
- Muốn ta không?
Muốn chàng không ư? Đây là câu hỏi không cần phải trả lời. Nàng cụp mắt nhìn chàng chăm chú hôn lên từng tấc da tấc thịt mình, hàng râu cương nghị
trên đôi môi càng làm chàng thêm mạnh mẽ. Chàng còn cố ý dùng bộ râu nam tính ấy cọ lên làn da trắng ngần của nàng, làm nàng không ngừng thở
gấp.
Cả người nàng đẫm mồ hôi nằm trên lồng ngực vững chãi của
chàng, thở hổn hển, học theo chàng chầm chậm hôn, trên gương mặt là nụ
cười ngọt ngào. Khi nàng hôn đến hõm bụng cũng là lúc chàng hoàn toàn
không còn lý trí, chàng cứ nghĩ, nàng thật sự rất muốn mình, nhưng sau
đó nàng khẽ hé cánh môi đỏ, vô tội thốt ra hai chữ:
- Không muốn.
Chàng sao có thể tha thứ cho nàng? Đương nhiên, nàng cũng không cần tha thứ.
Khi Vân Yên tỉnh lại mặt trời đã lên cao, nàng ôm bờ lưng rộng lớn cường
tráng, vùi đầu vào lồng ngực của chàng nhẹ nhàng hít thở, cảm thấy chàng thay đổi nhiều so với trước đây, quả nhiên loại hình vận động như đi
săn rất thích hợp với đàn ông.
Cổ họng Dận Chân khẽ hừ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, bàn tay lớn lại chui vào trong chăn trượt lên người nàng, giọng nói khàn khàn:
- Từ hôm nay trở đi, hai ba tháng này nàng phải đền bù cho ta.
Vân Yên đấm nhẹ chàng, kháng nghị:
- Sao không phải là từ hôm qua?
Dận Chân nhàn nhã đáp lại:
- Vì hôm qua nàng nói không muốn, sáng sớm hôm nay mới khóc nói muốn.
Vân Yên tức giận, ôm chăn xoay người đi, người phía sau lại ôm lấy nàng
thầm thì vào tai. Nàng đè thấp giọng nói râu của người nào đó rất có
phong cách đàn ông, phải bắt người đó để lại.
Hai người rửa mặt
chải đầu xong, Dận Chân bế Lục Thập, nhận ra hai ba tháng không gặp,
thằng bé nặng hơn nhiều, tuy chưa biết nói, nhưng đôi mắt long lanh như
nước đã biết nhận ra ai với ai rồi.
Lục Thập nhanh chóng có thân
phận trong Vương phủ, không cần cả ngày trốn trong Tứ Nghi Đường nữa.
Trắc phúc tấn Niên thị trong phủ Ung Thân vương hạ sinh bát a ca, Ung
Thân vương đặt tên mụ là Phúc Huệ. Do sau khi sinh sức khoẻ trắc phúc
tấn Niên thị không tốt, nên phái thị nữ thay nàng ta chăm sóc tiểu a
ca.
Ngày ấy, Vân Yên để hai bà vú đáng tin bế đứa bé đi theo
Dận Chân đến phòng của Trắc phúc tấn Niên thị, coi như là một hình thức. May mà Lục Thập sinh sớm, vẻ bề ngoài cũng nhỏ hơn so với những đứa bé
bình thường. Dù sao, thật ra cũng chỉ là làm cho có, dăm ba ngày lại đưa về cho nàng chăm.
Ngày giỗ của Hoan Sênh, trời đổ tuyết. Vân Yên bế Lục Thập cùng Dận Chân ngồi xe ngựa đến khu mộ ngoại thành thăm
nàng. Khi họ đến, trước tấm bài vị nhỏ lẻ loi đã rải đầy tiền giấy và đồ cúng tế, tuyết cũng được dọn sạch sẽ, trên nền tuyết gần đó vẫn còn in
lại dấu chân lờ mờ.
Vân Yên chớp mắt, khuôn mặt ướt đẫm. Nàng
biết, Dận Tường đã tới đây rồi. Mẹ của Hoan Sênh mất sớm, cha đi lấy vợ
hai, có lẽ họ còn chẳng nhớ tới Hoan Sênh nữa.
Người đàn ông đó
vẫn nhớ đến nàng ấy. Không phụ công nàng ấy đã hầu hạ chàng ta hơn hai
mươi năm, yêu chàng ta bằng cả tính mạng mình.
Hai người Tô công
công và Trương công công bày đồ cúng tế trước mộ, Vân Yên ôm Lục Thập,
hơi vén lớp vải gấm trên tã lót lên, nói khẽ:
- Hoan Sênh, chị
đưa Lục Thập tới thăm em đây, em xem, lúc mới sinh thằng bé nhỏ xíu, giờ đã lớn không thua kém những đứa trẻ bình thường rồi, trở thành Bát a ca của phủ Ung Thân vương, sau này, chúng ta sẽ cố gắng cho bé những điều
tốt nhất, em yên tâm nhé.
Đôi mắt to tròn ngây thơ của Lục Thập
nhìn nước mắt trong mắt Vân Yên, nhưng không biết vì sao nàng khóc, Dận
Chân giúp họ cầm dù, đắp lại tấm vải trên bọc tã lót của Lục Thập rồi
nói:
- Tết năm nay, bảo Lão Thập Tam đến thăm Lục Thập nhé, Hoan Sênh chắc chắn cũng hi vọng thế.
Vân Yên lẳng lặng gật đầu:
- Vâng.
Mùa đông năm nay, Dận Chân tổ chức một bữa tiệc tiếp đón Khang Hi ở Viên
Minh Viên, còn dẫn theo Hoằng Lịch đi cùng, ông cháu cùng ngắm hoa ở đài Mẫu Đơn, sự thể hiện của Hoằng Lịch làm Khang Hi rất hài lòng, Dận Chân đề nghị để Hoằng Lịch đi theo Khang Hi học hành, ông ta vui vẻ đồng ý,
đưa Hoằng Lịch vào cung.
Năm tháng dường như có thể chôn vùi mọi niềm vui và đau thương, chỉ còn lại những điều quý báu đáng giá nhất.
Giống như vận mệnh không cách nào báo trước, chú mèo nhỏ Lục Thập sinh vào
năm Khang Hi thứ sáu mươi dần dần mọc răng sữa, biết bò biết đi, có thể
phát âm ra từ “mạ” (mẹ). Dân gian có câu, quý nhân thì chậm nói, mọi
việc của Lục Thập dường như đã bắt kịp tiến trình của những đứa trẻ bình thường.
Ung Thân vương Dận Chân vô cùng tự hào mà nói, đó là
chữ “mã” trong a mã. Vân Yên chỉ cười mà không tranh luận với chàng, từ
xưa đến nay, từ đầu tiên đa số đứa bé nói sẽ là “mẹ”, chỉ có người Mãn
gọi mẹ là “ngạch niết” (ngạch nương), phát âm khó như thế trẻ con không
thể học ngay được, trái lại từ “a mã” dễ học hơn.
Quả bóng tuyết
Lục Thập vô cùng đáng yêu, chân tay nhỏ xíu mũm mĩm, mặt mũi giống hệt
Hoằng Huy lúc nhỏ. Mỗi lần Vân Yên nói vậy, Dận Chân cũng gật đầu.
Mỗi khi Lục Thập nằm trong lòng Vân Yên sẽ bập bẹ “mạ”, “mạ”, Vân Yên dạy
thằng bé kêu mẹ, cậu nhóc toét miệng càng gọi càng hăng, nước miếng cũng vương đầy lên chiếc yếm trước ngực.
Lục Thập mới nhú răng sữa
rất thích gặm đồ, Dận Chân trêu chọc cậu nhóc, bé bèn ngậm lấy ngón tay
của chàng, đến khi rút ra ngón tay có thêm hai hàng dấu răng nhỏ cộng
thêm nước miếng.
Ung Thân Vương Dận Chân bốn mươi lăm tuổi từng
bước vào cung làm việc mình nên làm, nhưng chàng chưa bao giờ đưa sự
lạnh lùng và sát phạt của mình vào Tứ Nghi Đường, trái tim chàng ấm áp,
trong thế giới nhỏ của hai người chỉ có cuộc sống thuộc riêng về họ.
Vân Yên nhận ra tuổi tác Dận Chân càng lớn thì chàng càng thêm lưu luyến
gia đình, từ khi Lục Thập biết gọi a mã, họ gần như đã quên Lục Thập đã
là đứa bé ba tuổi. Mỗi ngày Dận Chân về nhà, chàng đều bế thằng bé, một
lớn một nhỏ ngồi trên giường chơi trống bỏi vui vẻ, cũng không biết cha
con dùng ngôn ngữ nào để giao tiếp với nhau.
Mùa hè Dận Chân hộ
tống long giá, Trắc phúc tấn Niên thị càng thêm chủ động sai hạ nhân đến Tứ Nghi Đường đón Phúc Huệ về chăm nom, vốn dĩ không có gì đáng trách,
dù sao vẫn phải thể hiện ngoài mặt, nhưng thời gian nàng ta bế Lục Thập
về trả càng ngày càng trễ.
- HẾT CHƯƠNG 186 -
(1) Ở đây từ gốc là thân khải (亲启): chỉ người nhận mới được phép mở thư.
(2) Bài thơ” Tảo Hành” của Ung Chính. Tạm dịch nghĩa:
Đi sớm trời trong núi rừng như mây khói, mặt trời ló rạng ở ngọn núi phía đông chiếu lên yên ngựa.
Thôn dân tĩnh mịch kề sát sông, cánh chim trời tung tăng về phía những đám mây.
Sương mai mênh mang mềm mại, hoa dại rực rỡ lọt vào tầm mắt càng thêm xinh đẹp.
Hộ giá long xa để nhận được nụ cười, quất roi vui vẻ đi theo đuôi báo.
(3) Bài thơ 中元登狮子岭感怀 Trung Nguyên Sư Tử lĩnh cảm hoài (cảm nghĩ về leo núi Sư Tử vào tết Trung Nguyên) của Ung Chính. Tạm dịch:
Buổi tối leo núi Sư Tử, nhìn xung quanh đều là mây khói trắng tinh.
Lá cây rơi trên tùng bách gầy, mưa qua khe suối chảy róc rách.
Nhan sắc ai đi qua năm tháng, sắc thu tô điểm cho núi sông.
Tết năm nay phải nâng cốc chúc mừng, trăng nơi cao cao tròn vành vạnh.