Lúc Bạch Ca tỉnh lại, Tiểu Nha đang lẳng lặng ngồi bên giường đút nàng
uống thuốc. Nàng từ từ mở mắt ra, trong lòng không biết vì sao lại cảm
thấy trống trải, mạch kí ức trong đầu tối tăm mù mịt, không nói rõ được
cũng không tả rõ được.
Tiểu Nha thấy nàng tỉnh lại, bèn vội vàng
đỡ nàng ngồi lên, ân cần hỏi nàng có khó chịu hay không, rồi tiếp tục
đút nàng uống thuốc. Đây là một cảnh tượng vô cùng quen thuộc, năm đầu
tiên ở biệt trang Đài Loan hầu như nàng đều như thế này.
Bạch Ca vô thức uống thuốc mà Tiểu Nha bón cho, cảm thấy mờ mịt hỏi:
- Sao tôi lại ngủ thiếp đi vậy?
Bàn tay cầm thìa của Tiểu Nha hơi ngập ngừng, sau đó lại đút thuốc vào miệng Bạch Ca, rũ mắt chậm rãi thử dò xét:
- Mấy hôm trước mưa to, cô có nhớ không?
Bạch Ca khẽ cau mày, cố gắng tìm kiếm lại kí ức trong đầu, mấy ngày hôm trước…
A, đúng rồi, lúc đó nàng đang thay quần áo đi ngủ thì đột nhiên trời đổ
mưa xuống, Bát gia dẫn theo Tiểu Nữu Tử và Tiểu Khấu Tử đêm khuya trở
về, khó tránh khỏi nhiễm lạnh, bệnh thương hàn tái phát...
Sau đó thì sao nữa? Tại sao nàng lại không nhớ được gì?
- Nhớ, nhưng sau đó thì sao? Tại sao tôi…
Bạch Ca chần chừ nói, sắc mặt hơi tái nhợt, nàng hơi cau mày, dường như đang rất cố gắng đẩy lớp sương mù mịt mờ dày đặc trong đầu ra.
Trong đáy mắt Tiểu Nha như âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, đút muỗng thuốc cuối cùng vào miệng nàng, nhẹ nhàng nói:
- Lúc trước không phải cô dừng uống thuốc sao, nào biết rằng cứ
nhiễm lạnh là bệnh tái phát, la hét đau đầu… Nếu vẫn uống thuốc như
trước, có phải sẽ tốt hơn hay không? Đại phu dặn dò, sau này phải tiếp
tục uống thuốc, mỗi ngày đều uống mới khỏi.
Bạch Ca nhìn Tiểu Nha, mặc dù trong đầu cảm thấy có chút hỗn độn nhưng quả thực không thấy đau, cơ thể cũng dễ chịu hơn.
Mấy năm qua, Tiểu Nha đối xử với nàng rất tốt, hơn nữa cũng là người mà
nàng tin tưởng nhất. Nàng vừa nuốt thuốc xuống vừa gật đầu, nhìn Tiểu
Nha mấy năm qua vừa chăm sóc làm bạn với nàng, vừa cực khổ bón thuốc cho nàng, Bạch Ca cảm thấy vô cùng áy náy, nắm chặt tay của Tiểu Nha mà
nói:
- Cực khổ cho cô rồi… luôn là cô chăm sóc tôi… Đúng rồi, Bát gia…
Tiểu Nha lắc đầu một cái, một tay cầm bát một tay cũng nắm chặt tay nàng, vẻ mặt hơi u sầu đáp:
- Bát gia cũng thế, mưa to bị nhiễm lạnh, lần này bệnh thương hàn tái phát rất nặng…
Bạch Ca giật mình:
- Đại phu đã đến khám chưa… Tôi… Sao tôi lại không nhớ rõ…
Tiểu Nha nắm lấy tay nàng động viên, vừa gật đầu,
- Không phải cô không nhớ rõ, mà là vì cô vừa tỉnh lại… Lần tái phát này thái y nói rất nguy hiểm.
Bạch Ca nghe xong, không để ý tới cảm giác mông lung trong đầu, mặc quần áo chỉnh tề rồi chạy đến thư phòng.
Ung thân vương Dận Chân quay về Nhiệt Hà thị giá (1), quả nhiên đã bị vua
Khang Hi nghi vấn, trách móc có phải chàng bè cánh với Bát a ca hay
không, phải chăng cũng cảm thấy chuyện mà Bát a ca làm không sai trái.
Ung thân vương Dận Chân liền phủ nhận, chỉ đáp lại ngắn gọn đó là tình
cảm huynh đệ. Vua Khang Hi không nghe, chuyện này cứ thế không nhắc tới
nữa.
Đồng thời Thành thân vương Dận Chỉ cũng tấu rằng cuối tháng
tám Dận Tự mắc bệnh thương hàn, bệnh tình càng ngày càng nặng, thế nhưng Khang Hi cũng chỉ phê bằng mực đỏ bốn chữ “Cố gắng trị liệu” mà thôi,
quả nhiên vẫn bạc bẽo lạnh nhạt như vậy.
Lần này Bát bối lặc Dận
Tự quả thực bệnh không nhẹ, thậm chí so với mùa đông năm ngoái còn nặng
hơn, cả người gầy rộc. Lúc Bạch Ca đi vào, hắn chợt tỉnh dậy, lúc mở
mắt, hắn trở nên rất dịu dàng, đôi đồng tử nổi bật trên khuôn mặt càng
có vẻ rực rỡ.
Cả ngày, hơn nửa thời gian là Bạch Ca nấu thuốc,
bởi vì nàng lại bắt đầu uống thuốc, hơn nữa còn nấu thuốc cho cả Bát bối lặc Dận Tự. Nàng không còn đau đầu, giấc ngủ cũng tốt, nhưng Bát bối
lặc Dận Tự lại không ổn, dần gầy gò đi.
Khi Bạch Ca đối mặt với
Dận Tự, từ ánh mắt của hắn, cử chỉ của hắn, lời nói của hắn, không hiểu
sao luôn cảm thấy có gì đó lại khiến nàng căng thẳng.
Ngày hôm
sau, lúc nàng ngồi bên giường giúp hắn uống thuốc, hắn bỗng nhiên nắm
lấy tay của nàng, nàng theo phản xạ hất ra, suýt chút nữa đánh rơi chén
thuốc. Hắn nhìn chằm chằm nàng, thẳng thắn hỏi:
- Bạch Ca… Nàng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta sao?
Bạch Ca không hiểu rõ lời của hắn, sợ hãi, từ ngồi biến thành quỳ, cảm thấy
hai lỗ tai đều ù đi. Nàng cụp mắt, Giọng nói run run cung kính trả lời:
- Nô tài là thị nữa của Bát gia, đương nhiên sẽ làm trâu làm ngựa tận tâm hầu hạ ngài.
Sắc mặt của Bát bối lặc Dận Tự tái nhợt mà ảm đạm, hắn chậm rãi nở nụ cười. Nhưng trong nụ cười không hề có một chút ngọt ngào nào
Buổi tối
khi Bạch Ca trực đêm, nửa đêm Bát Bối Lặc Dận Tự khát nước, nàng đứng
dậy đi vào rót nước cho hắn. Bạch Ca đốt đèn, cố sức đỡ hắn ngồi dậy, kê đệm sau lưng hắn, lúc nàng đang cúi đầu bận rộn, chợt hắn đưa tay ra
kéo nàng vào trong lòng, trở tay không kịp.
Bạch Ca sợ đến mức lập tức muốn đứng lên, cảm thấy cả người hắn nóng hổi, nhưng sức lực lại khỏe không ngờ.
Ngũ quan gầy gò mà đẹp đẽ của hắn kề sát khuôn mặt của nàng trong gang tấc, khiến nàng ngừng thở, tim run rẩy.
Hắn thực sự quá đẹp, dù cho đã ngắm hắn vô số lần, dù cho sắc mặt hắn tái
nhợt vì vẫn còn đang bệnh, nhưng nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của
hắn, vẫn khiến người ta cảm thấy đẹp không sao kể xiết. Như gọt như mài, chân mày khóe mắt đều mang vẻ đẹp trời sinh.
- Vĩnh viễn đừng rời bỏ ta, Vân…
Tiếng nói của hắn khàn khàn, thanh âm càng lúc càng nhỏ, cuối cùng còn chưa nói xong đã im bặt.
Thân thể Bạch Ca không kiềm chế được khẽ run lên, bỗng trong đầu nàng ong ong, mơ màng nói:
- Gì cơ ạ?
Rốt cục Bát bối lặc Dận Tự cũng buông nàng ra, thở sâu một hơi, vô cùng mệt mỏi đáp lại:
- Không có gì… chỉ là ta… rất mệt thôi.
Bạch Ca không biết hắn bị làm sao, Bát gia trong kí ức nàng luôn ôn hòa nhã
nhặn. Nhưng trong nháy mắt nàng thấy rõ sự xa lạ trong đáy mắt Dận Tự,
nàng sợ hãi nhìn vào khuôn mặt hắn, trên đó chỉ còn lại lo lắng.
Ngày mười bảy tháng chín năm Khang Hi thứ năm mươi lăm, ngự y đến tấu bệnh
tình của Bát bối lặc Dận Tự một lần nữa, Khang Hi lại phê nhanh như sau: “Hắn từ lúc chào đời đến nay luôn tin vào bùa chú, bị tiểu nhân vô lại
lừa, uống thuốc quá nhiều, tích độc quá mức, lần này tái phát, nếu may
mắn bệnh khỏi, là do có phúc, nếu độc phát tác phải dùng thuốc bổ, thì
khó điều trị hết.”
Trong lời nói đã nói rõ đây là tội lỗi hắn
phải chịu. Cha con quân thần làm đi đến nước này cũng coi như chuyện lạ
nghìn năm, thật khiến người ta thở dài.
Bởi sắp kết thúc chuyến
đi tái ngoại, trên đường trở về kinh thành có dừng chân ở Sướng Xuân
Viên nằm ở ngoại ô phía tây, mà nơi dưỡng bệnh của Bát bối lặc Dận Tự
chính là ngự viên Hòa Xuân Viên, nơi này cũng nằm ở đó, vì để tránh
nhiễm bệnh của Dận Tự, nên Khang Hi đã gợi ý, ngày hai tám tháng chín
kết thúc chuyến đi tái ngoại, ông ta và Hoàng Thái Hậu ở lại Sướng Xuân
Viên trước một ngày, các hoàng tử còn lại đến Hòa Xuân Viên sớm hơn.
Ngày hai mươi bảy tháng chín, Bạch Ca bưng thuốc ra khỏi phòng nhỏ bên cạnh, thì nghe thấy ngoài viện có tiếng huyên náo, nàng nghiêng đầu nhìn ra
ngoài viện, liền thấy Tiểu Nữu Tử và Tiểu Khấu Tử chạy đằng trước, phía
sau là một đám người đông nghịt, nhìn từ xa đều là hành bào màu xanh,
hoa văn hình rồng trên bả vai rực rỡ chói mắt.
Tiểu Khấu Tử và
Tiểu Nữu Tử lướt mắt thấy Bạch Ca bưng chén thuốc đi ra, thì vội vàng ra hiệu cho nàng. Mắt thấy các hoàng tử mặc hành bào màu xanh thêu hoa văn rồng, eo đeo thắt lưng vàng đi vào viên, Bạch Ca sợ hãi lập tức bưng
khay thuốc cúi đầu quỳ xuống sát bên mép đường.
Nhưng Bạch Ca chỉ là một thị nữ ăn mặc tầm thường, hơn nữa còn cúi đầu quỳ, cho nên ở
trong mắt các hoàng tử không khác ngọn cây cọng cỏ trong vườn bao nhiêu, không một ai chú ý, chỉ ngoại trừ hai người trong đó.
Cửu a ca
Dận Đường từ xa đã nhìn thấy Bạch Ca bưng chén thuốc đi ra, trong lòng
căng thẳng, đến khi thấy nàng thông minh lập tức cúi đầu quỳ gối bên rìa đường, lòng mới thoáng thả lỏng xuống. Khóe mắt âm thầm liếc nhìn bóng
lưng của Ung thân vương Dận Chân phía trước, lộ vẻ âm trầm.
Thành thân vương Dận Chỉ hỏi Tiểu Nữu Tử:
- Hiện tại Bát bối lặc thế nào? Đang ngủ hay đã tỉnh?
Vẻ mặt của Tiểu Nữu Tử như đưa đám, dùng ống tay lau nước mắt trả lời:
- Bây giờ Bát gia của chúng thần bệnh đến u u mê mê, từ sáng đến tối không biết tỉnh được mấy giờ.
Tiểu Khấu Tử cũng phụ họa nói theo, hai người đều có vẻ vô cùng thương tâm.
Thành thân vương Dận Chỉ vô cùng khó xử, bèn nhìn Ung Thân Vương Dận Chân,
Hằng Thân Vương Dận Kỳ, Thuần Quận Vương Dận Hựu và Cửu a ca Dận Đường.
Ung Thân Vương Dận Chân nãy giờ không nói gì.
Trái lại Cửu a ca Dận Đường mở miệng kiên quyết phản đối:
- Hiện tại Bát ca bệnh nặng như vậy, nếu như di chuyển về phủ, ngộ nhỡ có gì bất trắc, ai sẽ chịu trách nhiệm.
Thuần quận vương Dận Hựu nói:
- Phụ Hoàng đã nói trước: Bệnh của Bát ca cực kì trầm trọng, lúc
tỉnh lúc mê, nếu như muốn về nhà, trẫm sẽ không ngăn cản, lời ấy chúng
ta ở đây đều đã nghe, thật là khó từ chối.
Hằng thân vương Dận Kỳ tiếp lời:
- Trước tiên vào xem tình hình đã.
Đoàn người vừa đi vừa nói, lướt qua người Bạch Ca, bước về phía thư phòng.
Bạch Ca vẫn luôn để khay thuốc trên đầu gối, khí nóng trong chén thuốc
không ngừng tỏa ra làm mờ khuôn mặt nàng, nàng vẫn nín thở cúi đầu chờ
bọn họ đi qua, rồi mới dám khẽ khàng ngẩng đầu lên, nhưng đột nhiên cảm
thấy như có ánh mắt ai đó bao trùm người nàng, nàng theo phản xạ ngước
mắt lên...
Trong nhóm hoàng tử, vương gia vừa đi qua, người đàn
ông cao lớn nhất trong đó vừa chậm rãi bước tới vừa hơi nghiêng người,
đôi mắt ưng đen kịt sâu thẳm nhìn nàng, trong ánh mắt như có một vòng
xoáy khổng lồ.
Bạch Ca chạm phải ánh mắt của hắn trong không
trung, giật mình cúi đầu thấp hơn, trái tim như mất khống chế thít chặt
lại, huyệt thái dương đập thình thịch, mấy ngón tay đang nắm trên khay
trở nên trắng bệch, nước thuốc trong bát hơi sóng sánh.
Nàng chưa từng gặp người đó, nhưng lại chợt có một cảm giác vừa xa lạ vừa quen
thuộc. Thoạt nhìn người đó cũng khoảng ba mươi lăm tuổi trở lên, trên bả vai có thêu bốn con rồng, chắc là cấp bậc thân vương, đôi mắt ưng và
đôi môi mím chặt, kiên nghị lại thâm trầm, nàng không biết vì sao người
đó lại nhìn nàng như vậy, thật lâu sau vẫn không dám ngẩng đầu.
Mãi đến khi bọn họ đều tiến vào sảnh ngoài thư phòng, Bạch Ca mới dám chậm
rãi đứng lên, thuốc trong bát đã hơi nguội, mắt nhìn thấy đám người bọn
họ đã đi tới thư phòng, Bạch Ca liền yên lặng chạy về phòng nhỏ đóng cửa nấu lại thuốc.
Bạch Ca vừa nhìn than cháy trong bếp lò vừa muốn
lên nghe ý của họ, nhưng hoàng thượng đã gợi ý muốn đưa Bát Bối Lặc Dận
Tự từ Hòa Xuân Viên trở về phủ bối lặc trong kinh thành dưỡng bệnh. Thế
nhưng bệnh tình của hắn như vậy, hậu quả của phong hàn cực kì kinh
khủng, có điều chuyện này Cửu a ca Dận Đường cũng không khuyên cản được, nàng cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Qua một lúc lâu sau,
Tiểu Nữu tử cuống quít chạy đến gọi thái giám và thị vệ vào phòng, Bạch
Ca đang đứng trước cửa sổ thấy vậy thì hoảng hốt, Tiểu Nữu Tử nhìn hai
bên, rồi nhấc chân chạy vào căn phòng nhỏ.
Bạch Ca vội vàng mở cửa ra hỏi:
- Sao rồi?
Tiểu Nữu Tử ủ rũ không kịp nói tỉ mỉ, gấp gáp nói:
- Mấy vị vương gia mang theo ý chỉ, hiện tại xe ngựa ở ngoài viên đang muốn đón Bát gia trở về phủ trong kinh thành.
Bạch Ca ngạc nhiên nói:
- Đi bây giờ sao? Chưa thu dọn cái gì cả, ta phải lập tức đi giúp Bát gia…
Tiểu Nữu Tử vội ngăn lại:
- Cô không cần về cùng!
Trước đó Bát gia không có ý định gì nên không thể để Bạch Ca xuất đầu lộ diện về phủ Bát Bối Lặc, chỉ cần sau khi những Vương gia kia đi rồi, Cửu a
ca Dận Đường sẽ tới viên sắp xếp tiếp.
Bạch Ca sững sờ nói:
- Ta cũng đâu nói ta phải về… Nhưng không cần ta giúp thu dọn sao? Bát gia còn mang bệnh, không chịu nổi mệt nhọc…
Từ lúc nàng làm người hầu trong Hòa Xuân Viên, cũng chưa từng tới phủ Bát
bối lặc ở trong thành, nghĩ chắc trong phủ nhất định sẽ nghiêm ngặt hơn
trong viện rất nhiều, càng phải nơm nớp lo sợ sống qua ngày.
Lúc sau, Tiểu Nữu Tử có chút lúng túng:
- Đúng đúng, ta gấp quá nên nhất thời hồ đồ rồi, mà hiện tại cũng
không kịp đâu, chủ tử không cần mang theo đồ đạc gì hết, trong phủ đều
có, cô yên tâm đi. Ta phải đi trước, hiện tại có nhiều Vương gia đến,
các cô cẩn thận một chút đừng để xảy ra sai lầm, tốt nhất chờ người đi
hết rồi hãy ra ngoài.
Bạch Ca gật đầu, Tiểu Nữu Tử liền quay đầu chạy đi, còn tiện thể khép cửa lại.
Bạch Ca bước đến cửa sổ nhìn về phía cửa thư phòng, trong lòng trống trải,
không biết tình hình bên trong thế nào, rồi lại nghĩ cũng không phải
chuyện nàng có thể bận tâm được, nàng chỉ muốn Bát Bối Lặc Dận Tự không
vì vậy mà ảnh hưởng đến bệnh tình, đến phủ Bối Lặc có thể sẽ được chăm
sóc chu đáo hơn ở trong viện.
Thuốc đã nấu xong nhưng đáng tiếc
không dùng được nữa, không cần nữa rồi. Nàng nhấc ấm thuốc xuống, rồi tự nấu thuốc cho mình, lẳng lặng ngồi nhìn thuốc trong ấm tỏa hơi nóng,
nghe tiếng huyên náo bên ngoài dần lớn lên, lại dần nhỏ xuống.
Bát bối lặc Dận Tự đi rồi, bởi vì vẫn còn mang bệnh, nên không thể đi trên
con đường Khang Hi và Hoàng Thái Hậu đến Sướng Xuân Viên, vì thế các
huynh đệ đưa hắn về phủ bằng xe ngựa, vội vội vàng vàng rời đi. Như hí
kịch hoàng gia vậy, Bạch Ca không hiểu gì, chỉ cảm thấy có một nỗi bi ai không tên trong lòng.
Sau khi Bạch Ca uống thuốc của mình xong,
bèn mở cửa đi ra ngoài, trong hoa viên vắng lặng không một bóng người,
sắc trời cũng dần tối lại. Nàng đẩy cửa thư phòng ra bước vào, trên
giường lớn trống rỗng, chăn đệm vẫn còn vén lên, vương nhiệt độ dần lạnh còn lại của chủ nhân, có phần ngổn ngang. Bạch Ca khom lưng lặng lẽ bắt đầu gấp chăn, thu dọn giường chiếu gọn gàng.
Nàng đi ra sân lướt qua hoa viên, đi thẳng đến cửa viện. Đang lúc hoàng hôn, nên trong vườn chợt hơi lạnh, tất cả đều như người đi nhà trống, nhìn ra ngoài viện,
xa xa vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng xe ngựa rời đi.
Trong lúc
nàng đang ngẩn người, trong tầm mắt bỗng dần xuất hiện một điểm nhỏ,
người đi tới dần dần rõ ràng hơn. Bạch Ca xoay người lại, sững sờ nhìn
người đàn ông từ xa chậm rãi tiến đến gần.
Người đó mặc hành bào
thêu rồng, đôi mắt ưng đen như mực sáng ngời nhìn nàng không rời, đôi
môi mím chặt, chân vững vàng đi từng bước. Trời hoàng hôn dần tối, người ấy như bước ra từ chân trời.
Người đàn ông đó là ai?
Không phải người ấy đã đưa Bát Bối Lặc đi rồi sao?
Sống lưng Bạch Ca hơi lạnh, nhưng không thể quay đầu bỏ chạy.
Thị vệ đứng trước cửa thấy chàng cũng có vẻ rất kinh ngạc, lập tức quỳ một chân xuống đất hành lễ nói:
- Nô tài thỉnh an Ung thân vương, Ung thân vương cát tường!
Bạch Ca cũng chỉ có thể quỳ xuống.
Ung thân vương Dận Chân không nói gì, đưa bàn tay rộng lớn ra đỡ Bạch Ca
đứng lên, Bạch Ca cả kinh sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu nhìn chàng. Tiếng nói của chàng trầm thấp lại truyền cảm, trong hoàng hôn yên tĩnh mang
theo sự uy nghi mà quyết đoán.
- Bây giờ lập tức đi theo ta.
Bạch Ca không kịp nói gì, Ung Thân Vương Dận Chân đã kéo nàng đi ra ngoài,
Bạch Ca sao có thể ngăn được chàng lại, chỉ dám gọi “Vương gia, vương
gia”, nhưng bàn tay to lớn của chàng không buông lỏng chút nào, Vân Yên
cắn môi nhìn thị vệ hai bên cửa cầu cứu.
Hai thị vệ cũng trợn mắt há mồm, một thị vệ muốn mở miệng liền bị Ung Thân Vương xoay người liếc mắt nhìn, hai người lập tức im lặng. Nói cho cùng, dù sao nàng cũng chỉ là một nha hoàn.
Bạch Ca kêu trời trời không thấu, kêu đất đất
chẳng hay bị chàng kéo đi về phía trước, bước chân lảo đảo, phía sau
lưng lạnh lẽo, nhưng lòng bàn tay của nàng lại nóng hổi, sắc trời dần
tối hơn, trong lòng nàng sợ hãi, nhưng lại không có cách nào. Nàng nhìn
bóng lưng người phía trước, cố ép bản thân dần tỉnh táo lại, chỉ còn lại bàn tay hơi run trong tay chàng.
Bọn họ đi đến lối rẽ, một chiếc xe ngựa lộc cộc tiến đến, từ từ dừng lại trước mặt họ.