Nửa Đời Thanh Tình

Chương 8: Q.1 - Chương 8: Quy củ thư phòng Tứ gia




Cơm nước xong xuôi quay về, đêm nay Thu Hạnh phải trực đêm ở chỗ Trắc phúc tấn Lý thị nên không ở trong phòng. Vân Yên không thay quần áo mà đi nằm luôn, cả người xụi lơ, đầu lúc nóng lúc lạnh. Mê man thiếp đi, vô số những hình ảnh kiếp trước kiếp này xuất hiện chập chờn trong cơn mơ ——

Chu Duệ Đình trong đêm lạnh nhẹ nhàng phủ thêm áo khoác ngoài cho nàng, tiếng thở hổn hển của phụ nữ trong điện thoại, giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng. Từng cơn đau nhói khi bị củi gỗ đâm vào tay, từng lời trách cứ khi đang giã gạo, một người đàn ông với đôi mắt đen như mực, đôi môi mỏng lạnh nhạt, một người đàn ông chuếnh choáng say với âm cuối hơi nhấn mạnh... Hỗn loạn, đan xen vào với nhau, nửa thật nửa giả như một giấc mộng dài không cách nào tỉnh lại.

Đợi đến khi nàng bừng tỉnh, trời đã sập tối. Cổ họng giống như bị lửa đốt, toàn thân đau đớn mỏi nhừ. Chỉ làm hạ nhân thì làm gì có mệnh được chiều chuộng, cũng làm gì được chờ người đến hầu hạ? Nên làm những gì phải làm thôi. Nàng đứng dậy tập tễnh giẫm lên tuyết đi tới phòng trà nước, muốn uống một chút nước nóng. Đáng tiếc nước nóng trong phòng trà nước đã bị cướp sạch, còn lại cũng là để cho chủ tử các phòng tắm rửa.

Vân Yên đành phải lặng lẽ quay người trở về phòng. Vừa mới bước vào, Thu Hạnh đã ngồi ở đó, Khuôn mắt non nớt của con bé nhìn nàng đầy ganh ghét, Vân Yên có phần mù mờ, rồi lại nhìn bộ váy mới đích phúc tấn vừa mới ban cho nàng để ở đầu giường, có lẽ con bé đã biết rõ chuyện nàng được điều tới thư phòng rồi. Ai, tranh đấu giữa đám hạ nhân vĩnh viễn không có giới hạn. Thư phòng là nơi như thế nào, không phải là nơi để nha hoàn xách giày sao?

Vân Yên yên lặng khép lại vạt áo, vẫn theo nguyên tắc trầm mặc trước sau như một, cúi đầu xuống lu nước múc một ít nước lạnh rửa chân tay. Vào ngày đại hàn, lại không có nước nóng, nước lạnh thật sự giống như cây kim đâm tận vào trong xương tủy. Vân Yên cắn răng chịu đựng, nhưng thà phải lau rửa bằng nước lạnh còn hơn không lau. Cũng may cơ thể này đã làm nô chịu khổ từ nhỏ, khổ mãi cũng thành quen rồi. Đau đầu nhức óc ngủ một giấc là ổn thôi.

Một đêm không nói chuyện, Vân Yên ngủ không ngon lắm. Chủ yếu là đau đầu, cổ họng đau, cả người cũng đau. Qua canh ba trời bắt đầu sáng, Thu Hạnh vẫn chưa tỉnh. Nhìn quần áo mới ở đầu giường, Vân Yên cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, đúng là làm mất mặt Bối lặc gia mà, dù sao chênh lệch giữa phòng bếp và thư phòng rất lớn. Nếu nàng mặc thế này đứng trước cửa thư phòng Bối lặc gia, phỏng chừng sẽ bị gã sai vặt đuổi đi mất. Khe khẽ thở dài, tiện tay cầm áo khoác mùa đông màu vàng nhạt ở trên cùng lên bắt đầu thay vào. Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuyên không Vân Yên được mặc bộ quần áo đẹp như vậy. Mặc dù không phải làm được đặt làm riêng, số đo cũng không vừa vặn, còn hơi rộng một chút.

Tuyết rơi một đêm, sáng sớm vô số bông tuyết lơ lửng trong không trung. Vân Yên không dám chậm chạp, cũng đúng lúc không có khẩu vị, vì vậy không đi đến phòng ăn. Ngày đầu tiên tới thư phòng, cho dù là đi sớm hơn chờ bên ngoài, nhưng càng sớm càng tỏ lòng cung kính.

Trời vẫn còn tối đen, đạp trên lớp tuyết dày đi qua cầu, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy tấm hoành phi với ba chữ “Tứ Nghi Đường” anh tuấn tinh tế treo trên cửa viện, nghĩ thầm có lẽ là chủ nhân thư phòng tự tay viết.

Vừa bước vào sân đã đụng phải gã sai vặt, thoạt nhìn có phần quen mắt, chính là Tiểu Thuận Tử ngày ấy đến báo tin. Y ngẩng đầu nhìn Vân Yên, lộ ra hàm răng trắng tinh.

- Cô tới sớm thế, ta tên là Tiểu Thuận Tử, cô là Vân Yên à, Cao quản gia đã dặn dò với ta rồi.

Vân Yên nhất thời không quen người khác có thái độ thân thiện với mình như vậy, ngẩn người vội vàng hành lễ vái chào tiền bối, chắc không ai lại đi trách mình đa lễ đâu nhỉ? Tiểu Thuận Tử thoáng cái đỏ bừng mặt, gãi gãi cái ót, khuôn mặt rất đáng yêu.

- Gia mỗi ngày đều dậy rất sớm, bình thường đúng canh bốn sẽ dậy. Chúng ta ở đây chời, một lúc sau sẽ tiến vào hầu hạ gia lêntriều sớm.

Vân Yên khiêm tốn kính cẩn gật đầu lắng nghe, trong lòng thầm nghĩ may mắn hôm nay mình không tới muộn, hạ nhân trong thư phòng còn thức dậy sớm hơn so với những nơi khác. Hai người đợi chưa tới một lúc, đã nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng ho khan rất nhẹ.

Tiểu Thuận Tử sau khi nghe thấy thì nhẹ nhàng gõ cửa phòng. Phía trong cửa truyền đến giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn:

- Vào đi.

Tiểu Thuận Tử vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Vân Yên, cùng nàng đẩy cửa đi vào.

Sau khi vào trong phòng, Tiểu Thuận Tử dẫn Vân Yên đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra thấy trong phòng có một chiếc giường lớn buông màn trướng màu vàng, Dận Chân đang vén màn ngồi dậy.

Chàng mặc một bộ quần áo ngủ, đôi mắt đen dưới ánh nến phát sáng rực rỡ, nước da sáng bóng như một mảnh noãn ngọc* hảo hạng. Không biết có phải do vừa mới rời giường hay không, bộ quần áo này mặc trên người lại toát ra vẻ mềm mại đáng yêu.

Tiểu Thuận Tử và Vân Yên vội vàng thỉnh an, giọng nói của Vân Yên thỏ thẻ. Dận Chân cũng không ngẩng đầu lên nói một tiếng miễn lễ.

Trong phút chốc Vân Yên không biết tiếp theo nên làm gì, cũng may Tiểu Thuận Tử làm mẫu tiến lên vén một bên màn trướng còn lại lên treo lên cái móc bạc bên cạnh, rồi lấy triều phục khoác ngoài bên trong tủ quần áo. Bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa nhẹ nhàng, Tiểu Thuận Tử ra hiệu ý bảo Vân Yên đi, Vân Yên ra khỏi phòng ngủ mở cửa ra, là một gã sai vặt khác tên Tiểu Ngụy Tử bưng chậu nước nóng và dụng cụ súc miệng đứng chờ ngoài cửa, chậu nước còn đang bốc hơi nghi ngút, thời gian đưa tới được căn cực kỳ chuẩn xác. Hai người thân thiện cười với nhau một cái, Vân Yên vội vàng nhận lấy chậu nước và dụng cụ súc miệng quay trở lại phòng ngủ. Chậu nước nóng màu xanh vừa tinh xảo nhưng cũng khá nặng, trong lòng chậu có khắc hoa văn hình rồng.

Vân Yên theo sự chỉ bảo của Tiểu Thuận Tử đặt chậu rửa mặt lên cái giá bên cạnh, Tiểu Thuận Tử hầu hạ Dận Chân súc miệng. Vân Yên lấy chiếc khăn được đặt ở bên nhúng vào trong nước, vắt cho tới khô một nửa rồi cung kính đưa tới tay Dận Chân. Chàng nhận khăn mặt lau hai gò má, sau đó tự mình đến trước giá đặt chậu rửa mặt nhúng tay vào trong nước một lát rồi mới lau khô.

Tiểu Thuận Tử đã chuẩn bị xong triều phục và mũ mão đứng chờ bên cạnh, Dận Chân đi đến, Tiểu Thuận Tử thuần thục bắt đầu giúp chàng cởi quần áo. Vân Yên đứng một bên nhìn quần áo trong tay, rất hàm chứa ý nghĩa giáo dục. Vân Yên nhìn hàng cúc áo trên bộ triều phục hoa văn rồng phức tạp cũng đủ để làm khó một người đàn ông như Tiểu Thuận Tử rồi. Mặc hết lớp này đến lớp kia, dưới sự chỉ bảo kỹ lưỡng từng ly từng tý của Tiểu Thuận Tử, Vân Yên rốt cuộc cũng cài xong chiếc cúc áo cuối cùng trên bộ triều phục

Vân Yên đứng trước mặt Dận Chân mới xác định nếu ở hiện đại chàng cao tầm mét tám. Tầm mắt của nàng từ đầu đến cuối vẫn cung kính, không vượt qua hầu kết bên ngoài cổ áo của Dận Chân. Hầu kết của chàng rất cao, cũng rất gợi cảm, một loại mỹ cảm không phải phái mạnh nào cũng có.

Vân Yên điều chỉnh lại hô hấp, bàn tay hơi run run cài từng cái cúc áo, trong lòng có cảm giác giống như làm việc không tốt sẽ bị ông chủ mắng. Cũng may từ đầu đến cuối chàng không hề nói gì, chờ Vân Yên cài xong, chàng vuốt ống tay áo rồi quay lại giường ngồi.

Vân Yên thấy Tiểu Thuận Tử nâng giày lên, mới nhớ còn phải đeo giày, vội vàng đi lên phía trước, cầm giày đến bên giường rồi quỳ xuống dưới chân Dận Chân. Cái này đúng là xách giày cho chủ tử mà! Vân Yên tự giễu ngẫm lại. Nàng đặt giầy xuống đất, nhìn xuống đôi bàn tay hồng hồng của mình, rồi hạ quyết tâm dùng đôi bàn tay xách giày không xứng này nhẹ nhàng nâng cổ chân của chàng lên, xỏ giày vào bàn chân đã được đeo tất sẵn, xong chiếc này rồi lại nâng chiếc kia lên khẽ phủi nhẹ, sau đó xỏ vào cho chàng.

Dận Chân nhìn tiểu nha hoàn đang ngồi xổm trước mặt, vóc người nhỏ nhắn của nàng thọt lỏm trong bộ quần áo mùa đông màu vàng nhạt hơi rộng, ấm áp mềm mại như con chim non. Nàng cực kỳ cung kính chăm chú giúp chàng xỏ hai chiếc giày, giống như đang làm một việc vô cùng trọng đại vậy. Là một nô tài an phận nghe lời.

Đeo giày xong, Dận Chân đứng lên ra khỏi phòng ngù. Vân Yên đứng dậy ngẩn người, nhìn thấy giường chiếu trước mặt, giường chủ tử đương nhiên là do nô tài dọn rồi. Mà nàng lại chính là nô tài. Nàng bắt đầu gấp chăn, sắp xếp lại giường chiếu. Làm xong, nàng xếp lại ngay ngắn chậu rửa mặt và dụng cụ súc miệng, bê ra khỏi phòng ngủ. Vừa bước ra đã thấy Tiểu Thuận Tử đang đứng bên bàn hầu hạ Dận Chân ăn bữa sáng. Sau khi chàng cầm khăn lau miệng rồi đứng lên, Tiểu Thuận Tử liền nâng mũ đến, chàng đội mũ bước về phía cửa, gã sai vặt hầu hạ chàng lên triều đã đứng sẵn ở cửa. Bước thẳng ra cửa đầu không hề ngoảnh lại, hơi nghiêng người nói với Vân Yên:

- Vào phòng sách tìm cho ta vài quyển sách, đặt lên trên bàn để ta về dùng, tên sách có trên bàn.

Vân Yên sững sờ, lập tức ý thức được chàng đang nói chuyện với mình, nhanh chóng kính cẩn trả lời:

- Vâng, Tứ gia.

Đưa mắt nhìn theo bóng hình của chàng bước khỏi sân trong sắc trời tảng sáng, Vân Yên mới thở phào nhẹ nhõm. Gần vua như gần cọp, không cẩn thận không được.

Tiểu Thuận Tử đứng bên cạnh nhìn Vân Yên, sờ sờ cái mũi của mình an ủi Vân Yên:

- Mới bắt đầu thì hơi căng thẳng, nhưng Gia trong sinh hoạt hàng ngày không so đo lắm đâu, bình thường rất nhiều việc tự mình làm, cho nên cũng không cần nha hoàn đến hầu hạ. nhưng dù sao chân tay chúng tôi cũng vụng về không chu đáo cẩn thận bằng phụ nữ, hiện tại thì tốt rồi, cô đã đến đây. Sau này sẽ hầu hạ Gia chu toàn hơn chúng tôi.

Vân Yên nhìn chàng trai ngây thơ đáng yêu này, trong lòng lại có phần vui vẻ:

- Đa tạ tiểu ca chiếu cố. Trong thư phòng có quy đinh cụ thể nào không? Vân Yên mới tới còn rất nhiều chuyện không biết, sợ rằng sẽ làm sai.

Tiểu Thuận Tử nở nụ cười nói:

- Cũng không có gì, chỉ có một điều, viện Tứ Nghi Đường này là nơi Gia sinh hoạt hàng ngày và xử lý công việc, tất cả nữ quyến đều không được bước vào, người vi phạm sẽ phải chịu phạt.

Y lại sửng sốt nở nụ cười hì hì, nói:

- Đương nhiên, cô không tính.

Vân Yên sau khi nghe xong vội vàng cười gật đầu —— mình là nô tài hầu hạ ở thư phòng, nô tài là một loại nghề nghiệp, đương nhiên không tính là nữ quyến.

Trong đầu lại nhớ đến tấm bảng được các nữ sinh viên đại học treo trước cửa phòng ngủ: Tứ Nghi Đường, nữ quyến dừng bước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.