Tiểu Thuận Tử dẫn một gã sai vặt gầy gò nhỏ bé có diện mạo rất bình
thường đi qua cầu vào trong sân Tứ Nghi Đường, Vân Yên đến bên cửa chờ
đợi, đi lên phía trước, mới có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng như tuyết
và đôi mắt đỏ au của gã sai vặt ấy.
- Hoan Sênh... mau vào đi!
Vân Yên khi nhìn thấy nàng ấy suýt không nhận ra, khuôn mặt bầu bĩnh
trước đây gầy đến mức cằm nhọn ra, xanh xao hốc hác, cải trang thành gã
sai vặt trông càng đáng thương hơn.
Hoan Sênh nhìn thấy Vân
Yên, trong phút chốc không ngăn nổi mình bật khóc, lao nhanh đến ôm chặt Vân Yên. Tiểu Thuận Tử lặng lẽ kéo cửa vào, Vân Yên đứng nguyên tại chỗ ôm Hoan Sênh, mắt cũng đỏ ửng. Sao nàng không biết nàng ấy khóc vì ai?
Vân Yên vỗ nhẹ vào lưng nàng, một lát sau Hoan Sênh mới bình tĩnh trở
lại. nhìn từ phía xa, giống như Vân Yên và một gã sai vặt đang ôm nhau.
Bên tai có tiếng ho khẽ, Hoan Sênh quay đầu sang nhìn thấy Dận Chân,
cuống quýt bỏ tay xuống, buông Vân Yên ra như vừa tỉnh lại từ giấc mộng, xoay người lại hoảng hốt quỳ xuống thỉnh an.
- Tứ gia cát tường, nô tỳ Hoan Sênh vô lễ xin Tứ gia tha tội!
Dận Chân ngồi sau bàn đặt tách trà xuống, khuôn mặt nhìn không ra cảm xúc, chỉ nói “đứng lên đi”.
Vân Yên nhìn chàng, bỗng nhiên cảm thấy hóa ra dáng vẻ chàng đối xử với người khác vẫn như trước đây, thậm chí còn khiến người đó hoảng sợ. Có
lẽ nàng đã nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ khác nhau của chàng, nhưng ít
nhất, trong Tứ Nghi Đường, nàng có thể bình đẳng nắm tay nhìn thẳng vào
người mình yêu thương.
Từ trước đến giờ người Hoan Sênh sợ nhất là Dận Chân, nhìn thấy chàng là tự nhiên co rúm lại, muốn nói lại thôi. Vân Yên thấy Hoan Sênh như vậy bèn vội vàng đến kéo nàng ấy lên, liếc
chàng một cái rồi động viên:
- Em đừng sợ, cứ nói đi. Em cải trang thành gã sai vặt đến tìm chị nhất định là có chuyện đúng không?
Hoan Sênh gật đầu, dường như đã an tâm hơn. Nàng lại quỳ xuống, giọng run rẩy nói với Dận Chân:
- Nô tỳ muốn cầu xin Tứ gia đưa nô tỳ vào hầu hạ Thập Tam gia!
Gia nô tỳ ở trong nơi bẩn thỉu ấy chân tay phải chịu rét cóng, ngày đêm
khó chịu, một mình Tiểu Xuyên Tử sao có thể hầu hạ gia chu đáo. Nhưng nô tỳ không có đến chỗ nào cầu xin, chỉ đành xin Tứ gia!
Dận Chân hơi cau mày lại, nói:
- Phúc tấn các ngươi biết không?
Hoan Sênh đáp:
- Nô tỳ đã cầu xin rồi, phúc tấn cũng vô cùng lo lắng. Nhưng nói sau khi gia bị giam, Tứ gia đã chăm sóc phủ chúng ta rất nhiều, chuyện
này quá phức tạp, gia đã dặn không thể làm liên lụy đến Tứ gia thêm nữa.
Dận Chân trầm lặng, Vân Yên cũng vậy. Lời này nếu là người khác nói,
thì còn cho rằng lấy lùi để tiến. Nhưng Dận Tường, cậu ấy chính là một
người như vậy. Có lẽ khi ở trong bốn bức tường cao cao đó, tấm lòng của
cậu ấy với Tứ gia chưa từng thay đổi.
Hốc mắt Vân Yên chua xót, nhìn khuôn mặt Dận Chân hơi nghiêng nghiêng, cảm nhận một nỗi đau mơ hồ nhưng sâu sắc.
Hoan Sênh thấy chàng trầm lặng, lo lắng ngẩng đầu nhìn Vân Yên. Vân Yên nhìn lại, cố gắng kiềm chế con sóng đang cuồn cuộn mỉm cười với nàng,
bình tĩnh đưa tay đỡ nàng đứng lên, nhẹ nhàng nói:
- Mặt đất lạnh, đứng lên ngồi đi.
Mắt Hoan Sênh đỏ au, nàng nắm chặt tay Vân Yên.
- Chị Vân Yên, chị giúp em cầu xin Tứ gia đi. Em biết, chị chắc chắn sẽ có cách.
Tay Vân Yên bị Hoan Sênh nắm chặt đến đau nhói, nhưng nàng vẫn mỉm cười dùng tay còn lại nắm lấy tay nàng ấy.
- Em đừng lo, gia chỉ đang nghĩ cách thôi.
Hoan Sênh ngập ngừng rồi vui mừng mở to mắt:
- ... Thật sao ạ?
Vân Yên kéo nàng ấy lên, dìu nàng ngồi vào ghế, rút khăn giúp nàng lau nước mắt.
- Khóc thành con mèo rồi này, thế này sao gặp Thập Tam gia được?
Ánh mắt Hoan Sênh càng sáng ngời, một tay nắm chặt Vân Yên, từ từ bình tĩnh trở lại.
Lúc này Dận Chân mới mở lời:
- Ta bảo Tiểu Thuận Tử đưa ngươi về, ngươi hãy nhanh chóng chuẩn bị tất cả đồ đạc cần đưa cho Thập Tam gia, cũng không cần phải cải
trang thành gã sai vặt. Nhanh nhất là hôm nay, chậm nhất là ngày mai, ta sẽ bảo Tiểu Thuận Tử tới đón ngươi.
Hoan Sênh vội đứng lên, kích động không biết nói gì.
- Tứ gia!
Vân Yên cúi đầu, lặng lẽ cong khóe miệng, tuy nàng không biết Dận Chân
sẽ làm thế nào, nhưng nàng tin chàng nhất định có cách. Nàng vỗ vỗ lên
mu bàn tay Hoan Sênh, nói:
- Giờ đã tin chưa.
Hoan Sênh vô cùng cảm kích quỳ xuống tạ ơn Dận Chân, tạ ơn Vân Yên. Vân
Yên lắc đầu, thương xót phủi bụi trên quần áo nàng ấy, sau đó gọi Tiểu
Thuận Tử đưa nàng về.
Trong tim Hoan Sênh đều là Dận Tường,
dường như không nhận ra giữa Dận Chân và Vân Yên có gì đó khang khác,
còn Vân Yên đương nhiên cũng không tiện nói ra.
Vân Yên nhìn bóng lưng họ xa dần, mới chậm rãi khép cửa lại, lặng lẽ trở về sau bàn đứng bên Dận Chân.
Dận Chân cũng không ngước mắt lên, rất tự nhiên đưa tay ôm lấy hai đầu
gối nàng, kéo vào lòng mình. Khuôn mặt hai người kề sát nhau, hai tay
đan vào nhau.
Rất lâu sau, Dận Chân mới nói:
-
Qua một hai canh giờ nữa là đến giờ bãi triều rồi, ta phải vào cung. Đêm qua nàng không ngủ ngon, vào trong nằm một lát đi.
Vân Yên nghe xong, từ bên khuôn mặt chàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn chàng.
- Chàng nghĩ ra rồi?
Dận Chân cũng nhìn lại nàng:
- Ừ, thời gian cũng không còn sớm nữa, nàng yên tâm.
Vân Yên bỗng nhiên nhớ tới một việc, chậm rãi nói:
- Thiếp chỉ muốn nói một câu, cuối tháng này chính là sinh nhật thứ ba mươi mốt của chàng.
Dận Chân ngẩn người, ánh mắt càng u tối hơn:
- Nếu phu nhân không nhắc, chắc ta cũng quên rồi.
Vân Yên chủ động hôn lên gò má chàng, nhìn chàng:
- Cẩn thận mọi chuyện, thiếp ở nhà chờ chàng về.
Ngày đó, Dận Chân cùng Đích phúc tấn Na Lạp thị vào cung thỉnh an Khang Hi và Đức Phi. Dận Chân đích thân mời hai người họ đến Viên Minh Viên
thưởng ngoạn, chia vui, tham gia dự gia yến sinh thần chàng vào cuối
tháng này. Buổi trưa, Khang Hi ở lại cung Vĩnh Hòa dùng cơm, giữ Dận
Chân và Na Lạp thị ở lại cùng.
Sau khi ăn cơm xong thì tán gẫu, trong lúc nói chuyện Na Lạp thị và Đức Phi vô tình nhắc tới Phúc Tấn
Triệu Giai thị của Thập Tam gia, có phần thương xót. Đức Phi hỏi, Na Lạp thị liền trả lời đơn giản, nghe nói chân Dận Tường phải chịu rét cóng,
ngày đêm khó chịu.
Khang Hi ngồi bên cạnh không nói gì, tiếp
tục đàm đạo về Phật pháp cùng Dận Chân. Sau một tách trà, Khang Hi cùng
Dận Chân quay về noãn các ở cung Càn Thanh nói chuyện, Na Lạp thị ở lại
cung Vĩnh Hòa bầu bạn cùng Đức Phi.
Dận Chân ra khỏi cung Càn
Thanh thì đến cung Vĩnh Hòa đón Na Lạp thị, sau đó cùng quay về phủ.
Trên đường đi chàng nói với Na Lạp thị:
- Lát nữa nàng
đến phủ Thập Tam một chuyến, xem xem trong phủ cậu ấy còn thiếu gì, nói
với Triệu Giai thị, Hoàng A Mã đồng ý cho phép đưa một nô tỳ vào cung
chăm sóc cho chân đau của Dận Tường. Ta sẽ phái Tiểu Thuận Tử đến đón.
Na Lạp thị nghe chàng nói xong liền hiểu rõ, cung kính nói vâng.
Trở về Tứ Nghi Đường, nơi đó vẫn yên tĩnh. Dận Chân vào trong phòng,
vén màn lên, bên trong không có người. Tim bỗng nhiên thắt lại, chàng
bước nhanh đến rồi mở cánh cửa bí mật trên tường, đi vào.
Lư
hương trên bàn thờ Phật vẫn thong thả tỏa khói, chiếc màn màu đỏ trên
giường hỉ đang khép vào, ẩn hiện một bóng hình đang ngủ. Chàng nhẹ nhàng vén rèm ra, nhìn mái tóc dài đang xõa trên gối, lưng quay về phía ngoài co tròn trong chăn, dường như đang ngủ rất say. Chàng tháo giày, cởi áo ngoài ra, trèo lên giường buông màn xuống.
Chui vào trong chăn, hơi thở ấm áp chậm rãi. Trái tim vẫn luôn căng thẳng, bây giờ mới được thả lỏng.
Dận Chân nghiêng người ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Vân Yên từ đằng sau,
cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua eo nàng,
muốn đến gần nàng hơn.
Vân Yên khẽ ưm một tiếng, yếu ớt xoay
người lại, mắt vẫn chưa mở ra rất tự nhiên chui vào lồng ngực chàng,
cánh tay mảnh khảnh ôm lưng chàng.
- Tướng công...
Vân Yên rất ít khi chủ động gọi chàng là “Tướng công”, đa phần đều là
khi trên giường chàng kêu nàng gọi. Hơn nữa, khi nàng khóc gọi “Tướng
công”, thật sự gợi cảm muốn lấy mạng chàng.
Nụ hôn Dận Chân rơi xuống tóc nàng:
- Tướng công về rồi.
Vân Yên khẽ hừ một tiếng, hơi thở rơi vào khoang miệng chàng. Chóp lưỡi thân mật quấn quýt không rời, trong miệng đều là hơi thở của nhau. Nàng dần dần tỉnh lại, khóe môi còn mang theo ý cười nhàn nhạt, ôm chặt bờ
lưng rộng lớn của chàng.
- Dận Chân, thiếp mơ thấy chàng quay trở về.
Dận Chân nhìn nàng cười, tâm trạng nhanh chóng sáng sủa hơn.
- Nhớ ta ư?
Vân Yên thản nhiên nói nhỏ:
- Ừm, thiếp luôn nghĩ khi nào chàng trở về, có thuận lợi hay không.
Dận Chân lại hôn lên môi nàng:
- Ta đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, hiện giờ thái y đã đến khám cho
Dận Tường, tối nay Tiểu Thuận Tử sẽ đón Hoan Sênh vào cung chăm sóc Dận
Tường.
Vân Yên nghe xong vui vẻ híp mắt lại, chủ động ôm chàng, hôn chàng một cái.
Môi Dận Chân cong lên, nhéo eo nàng:
- Thế thôi sao?
Vân Yên ngẩng đầu cắn môi, cọ cọ vào cằm chàng, nũng nịu nói:
- Tướng công, chàng rất giỏi nhé ~
Lần đầu tiên Dận Chân nghe thấy tiếng khen nũng nịu của Vân Yên, trái
tim mềm oặt, trong phút chốc thần sắc trên khuôn mặt chàng dịu dàng hơn
bao giờ hết, chàng lại cố tình hỏi:
- Vậy nàng thích không?
Vân Yên nằm sấp trên ngực chàng, khép mắt cười nói:
- Chàng nói xem.
Dận Chân nghe thấy ừ hử một tiếng bên tai nàng, cắn thùy tai, nói nhỏ:
- Vậy giữ lại để tối nói lại với ta.
Vân Yên hơi ngẩn người, khuôn mặt ửng đỏ tay đánh nhẹ chàng. Sao nàng lại gả cho một người đàn ông xấu xa như vậy?
Dận Chân cuối cùng bật cười thành tiếng, cầm nắm đấm nàng hôn lên.
Vân Yên vùi đầu vào ngực chàng, nghĩ một thoáng rồi hỏi:
- Những chuyện khác... vẫn ổn chứ ạ?
Dận Chân biết nàng đang lo lắng điều gì, chàng vuốt ve bờ lưng mảnh dẻ của nàng, chậm rãi nói:
- Ừ, ta không nói chuyện liên quan đến chính trị với Hoàng A Mã, ta chỉ nhắc lại những chuyện hồi nhỏ giữa hai anh em, còn cả những ngày bên Hoàng A Mã, ông ấy nghe xong hết sức thương nhớ, cũng nói với ta
rất nhiều.
Chàng hơi ngừng lại rồi nói tiếp:
- Ta nghĩ, Thái tử có thể sắp được thả ra rồi.
Cả người Vân Yên cứng lại, ngẩng đầu lên nhìn chàng đầy mong đợi.
- Có bao gồm cả Dận Tường không ạ?
Dận Chân đáp:
- Ừ, có lẽ cần thêm một khoảng thời gian nữa. Còn Lão Đại, e rằng không thể.
Vân Yên nhạy cảm khi vừa nghe chàng nói đến “Thái Tử”, một lúc sau mới
hiểu ý của chàng. Xem ra qua cuộc nói chuyện với Khang Hi, Dận Chân
không chỉ giành lại cảm tình của ông ấy, mà còn hiểu rõ thêm thánh ý và
tình thế.
Nhưng, nếu như Thái tử được thả ra, hết thảy mọi
chuyện sau đó sẽ diễn ra như thế nào? Đối với Dận Chân là phúc hay là
họa? Thật ra khi đã đi vào bụi gai, thì chỉ còn cách thận trọng từng
bước.
Tay nàng rời khỏi lưng chàng, giơ lên vuốt ve gò má chàng:
- Thiếp nghĩ, có lẽ hiện giờ thiếp sẽ nói.
Dận Chân sửng sốt, hiếm có lúc hồ đồ mà hỏi:
- Gì cơ?
Vân Yên lại gần hôn chàng, cười nói:
- Chàng nói xem.
Tối hôm đó, đích thân Dận Chân và Vân Yên đưa Hoan Sênh tới cổng Tây
Hoa. Dận Chân và Tiểu Thuận Tử đứng bên cạnh, Vân Yên đưa bao đầu gối
bằng da cáo đỏ mình tự tay làm cho Hoan Sênh, để nàng ấy đặt vào bọc đồ
mang vào cùng. Hai người ôm nhau một lúc, khi cánh cửa màu đỏ son được
mở ra, họ đưa mắt nhìn theo nàng.
Khi thấy bóng dáng nàng ấy
dần dần biến mất, hốc mắt Vân Yên đỏ ửng. Quay trở về xe ngựa, Vân Yên
chui vào lòng Dận Chân, yếu ớt nói:
- Không biết lúc nào mới gặp lại.
Dận Chân ôm chặt nàng, nói:
- Tin ta, một ngày nào đó không xa.
Ngày ba mươi tháng mười, Dận Chân nhân bữa tiệc sinh thần ở Viên Minh
Viên tiếp đón Khang Hi và Đức Phi tới thưởng ngoạn, bầu không khí thấm
đượm tình cảm gia đình. Khang Hi và Dận Chân say sưa nói về Phật pháp,
tức cảnh làm thơ. Khang Hi quan sát thư pháp của Dận Chân, khen chàng
ngày càng tinh thông. Trước mặt vua Dận Chân vô cùng săn sóc, biết tiến
biết lùi.
Vân Yên đương nhiên vào Viên Minh Viên cùng Dận Chân, ở trong Tứ Nghi Đường trên Cửu Châu Thanh Yến như thường lệ, rộng rãi
tĩnh mịch lại không có ai làm phiền, ngay cả khi Khang Hi ngự giá đến
thưởng ngoạn nàng cũng không đi.
Khi Dận Chân vội vã tiếp đón,
vì sợ Vân Yên nôn nóng, chàng liền tìm rất nhiều sách và đồ cổ cho Vân
Yên. Vân Yên trừ thích đọc sách ra, còn bắt đầu nghiên cứu các loại
ngọc, gốm sứ tinh xảo và tác phẩm hội họa nổi tiếng. Ngoài ra, nàng còn
viết phỏng theo chữ Dận Chân treo trong tiền sảnh Tứ Nghi Đường, cả ngày thoạt nhìn còn bận rộn hơn cả Dận Chân. Khi chàng quay lại, sẽ cầm lấy
khuỷu tay nàng dạy nàng viết.
Ngự giá Khang Hi cuối cùng cũng
rời khỏi, buổi tối khi trở về trên người Dận Chân còn mang theo mùi
rượu, được Tiểu Thuận Tử đưa về. Vân Yên đặt sách trong tay xuống dìu
chàng ngồi xuống ghế. Sau khi Tiểu Thuận Tử đi, Vân Yên chuẩn bị đi lấy
nước vò khăn cho chàng lau mặt, nhưng bị chàng vươn cánh tay dài ra kéo
vào lòng mình.
Giọng nói Dận Chân mang theo men rượu vô cùng khàn khàn gợi cảm:
- Đừng đi.
Vân Yên sờ sờ trán chàng nói:
- Thiếp không đi, chỉ mang nước đến để chàng lau mặt cho thoải mái hơn thôi.
Dận Chân kéo tay nàng xuống, đặt lên môi mình:
- Bận rộn mấy ngày nay... nàng không nhớ ta ư?
Mặt Vân Yên nóng bừng.
- Ngày nào cũng ở bên nhau mà.
Dận Chân dùng răng cắn lên ngón tay mảnh khảnh của nàng một cái, rồi liếm.
- Nàng đừng quên, chúng ta mới thành thân được một tháng.
Vân Yên bỗng bị chàng vừa liếm vừa cắn, không kìm được hít mạnh một hơi, cả người run lên, sau đó được chàng bế bổng lên.
- HẾT CHƯƠNG 122 -