Trích dẫn: Những ngày đông này vẫn chưa lạnh lắm, ngay cả việc vui cũng tới cửa.
Cách cách Tống thị trong Tứ phủ sắp lâm bồn, sau khi bãi triều Dận Chân thỉnh thoảng tới thăm hỏi mấy lần. Mà trước đó giữa tháng mười một trắc phúc tấn Qua Nhĩ Giai thị trong Thập Tam phủ bình an sinh một tiểu a ca, đặt tên là Hoằng Xương. Đây là con trai đầu tiên của Dận Tường, mang ý nghĩa cực kì quan trọng. Dận Chân vô cùng vui mừng, bảo trắc phúc tấn Na Lạp thị chuẩn bị một phần quà mừng long trọng cùng đến thăm.
Đây là lần đầu tiên Vân Yên cùng Dận Chân ra ngoài sau khi vết thương lành, nàng cẩn thận sửa lại áo mũ cho Dận Chân, chàng mặc quần áo mùa đông bằng lông cáo màu đen, thân hình cao lớn vô cùng rắn rỏi mạnh mẽ, anh tuấn kiệt xuất.
Đích phúc tấn Na Lạp thị đã nhìn thấy Vân Yên sau lưng Dận Chân, Vân Yên kính cẩn hành lễ thỉnh an với nàng ta.
Na Lạp thị mặc trang phục phúc tấn mùa đông, đoan trang lại phóng khoáng. Nàng ta hòa nhã hỏi vết thương của Vân Yên đã khỏi hẳn chưa, lần này hộ tống chủ nhân tuy có công lớn nhưng phải chịu khổ cực rồi, cũng may bình an vô sự. Vân Yên khiêm tốn đáp lại, tạ ơn Na Lạp Thị đã quan tâm.
Trong phủ Dận Tường, điềm lành tới bầu không khí vui vẻ. Quà mừng của các huynh đệ và khách khứa đến tới tấp.
Nghe thấy tin Tứ Bối Lặc và Tứ phúc tấn đến, Dận Tường vui vẻ mang theo đích phúc tấn Triệu Giai thị ra nghênh đón.
Khi bước vào cửa, Dận Chân và Dận Tường cùng sóng vai nói chuyện, Dận Chân còn vỗ bả vai Dận Tường. Na Lạp thị và Triệu Giai thị cũng ôn hòa nhã nhặn đi theo. Vân Yên và Đông Mai đi phía sau bọn họ, vô cùng cung kính.
Khi nhìn thấy Hoan Sênh và một nhũ mẫu ôm tiểu a ca Hoằng Xương bụ bẫm như cục bông màu hồng, Na Lạp thị liền đi lên bế bé, đôi mắt đong đầy yêu thương ngắm bé. Dận Chân cũng đứng bên cạnh dịu dàng nhìn đứa cháu nhỏ. Vân Yên đứng sau lưng Dận Chân, nhìn khung cảnh này, không thể không nhớ tới Hoằng Huy. Chắc hẳn trong lòng phúc tấn bây giờ cũng như thế.
Ngẩng đầu, thấy Dận Tường đứng bên cạnh Dận Chân đang nhìn mình. Vân Yên hành lễ.
- Chúc mừng Thập Tam gia!
Dận Tường gật đầu, mỉm cười, nhưng trên khuôn mặt lại hàm chứa thứ gì đó sâu xa.
Buổi trưa ở lại Thập Tam phủ dùng cơm. Trong bữa cơm đều rộn ràng tiếng nói cười.
Dận Chân và Dận Tường uống vài chén rượu, hai người đều đã hơi say. Dận Chân uống rượu, gò má hơi ửng đỏ, trong đôi mắt đen như mực có làn sương mù che phủ, trong chớp mắt giống như từng con sóng gợn lăn tăn.
Tiểu Xuyên Tử ở ngoài cửa bỗng nhiên đi vào thỉnh an, có tin cấp báo:
- Thập Tam gia, có người trong Tứ phủ tới muốn báo tin cho Tứ gia.
Dận Chân nghe thấy, xoay người nói với Tiểu Xuyên Tử:
- Nói đi.
Tiểu Xuyên Tử vội vàng nói:
- Cao quản gia sai người tới báo, nói rằng Tống cách cách trong Tứ phủ nửa nén hương trước đã bắt đầu lâm bồn rồi ạ.
Dận Chân hơi trầm ngâm rồi quay lại nói với Na Lạp thị:
- Nàng ra ngoài trước hỏi xem tình hình thế nào, ta nói vài lời với Thập Tam đệ đã rồi đi sau.
Nạp Lạp Thị kính cẩn đáp vâng, cáo từ Dận Tường và Triệu Giai thị, rồi cùng Đông Mai ra ngoài.
Dận Chân và Dận Tường nói thêm mấy câu nữa, Dận Tường nói rằng chuyện con cái trong Tứ phủ quan trọng hơn, cậu ta và Triệu Giai thị hai người chúc mừng trước. Dận Chân liền đứng dậy cáo từ.
Khi ra ngoài Na Lạp thị nói vài câu với Dận Chân về tình hình, đại ý là Tống thị lâm bồn hơi sớm, sức khỏe sợ không tốt lắm. Dận Chân ừ một tiếng, nói về phủ đã.
Dận Chân và Na Lạp thị quay trở về Tứ phủ, nghe báo Tống thị vẫn còn đang sinh. Dận Chân nghiêng đầu nhìn Vân Yên, ngập ngừng chần chừ như muốn mở miệng. Na Lạp thị hỏi gia có muốn qua không, Dận Chân quay đầu lại ừm một tiếng, rồi cùng đi đến viện của Tống thị phía đông bắc.
Vân Yên rất ít khi đặt chân tới hậu viện, viện của Tống thị thì càng chưa bao giờ tới. Trên đường tới viện phía đông bắc còn gặp hai vị cách cách trẻ tuổi của một viện nhỏ khác, chính là hai vị mà Khang Hi đưa cho Dận Chân sau khi Hoằng Huy mất vào năm thứ bốn mươi ba.
Trước đây trong gia yến, gia quyến rất nhiều, thời gian các nàng đến ngắn nhất nhưng lại ngồi xa nhất. Đây cũng là lần đầu tiên Vân Yên nhìn rõ dung mạo của hai nàng, một người có khuôn mặt trái xoan trắng trẻo thanh tú xinh đẹp. Còn người kia có khuôn mặt tròn trịa da trắng môi đỏ với đôi mắt hạnh. Tư sắc hai vị đều vô cùng diễm lệ, không thể không nói là đẹp động lòng người.
Hai người các nàng bỗng nhiên nhìn thấy Dận Chân đi về phía viện này, vô cùng sợ hãi kính cẩn hành lễ thỉnh an với chàng và Na Lạp thị. Dận Chân chỉ nói đứng lên đi, rồi đi qua, tất cả cùng đi vào tiểu viện Tống thi bên cạnh.
Vào trong tiểu viện, Vân Yên ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí Dận Chân vừa bước đến tiền sảnh, chợt nghe phía sau có nha hoàn đến báo:
- Chúc mừng Tứ gia, là một tiểu cách cách ạ!
Con nối dõi trong Tứ phủ ít ỏi, từ khi Hoằng Huy ra đi, chỉ có Trắc phúc tấn Lý thị có hai trai một gái dưới gối. Hai ba năm nay mặc dù có người mới vào, nhưng công việc của Dận Chân bận rộn, hậu viện vẫn không có tin tức gì. Tống thị vào phủ cũng đã lâu, thị tẩm Dận Chân đã nhiều năm, tuổi cũng không trẻ. Đứa bé này tuy là cách cách, nhưng cũng vất vả lắm mới có được.
Tiểu cách cách được nhũ mẫu tắm sạch sẽ quấn bằng chăn bông ôm ra, Na Lạp thị ngắm nhìn trước, rồi ôm đến cho Dận Chân xem. Đôi mắt nhỏ xinh còn chưa mở, chỗ nào cũng nhỏ xíu. Dận Chân nhìn sau đó gật đầu nói ban thưởng cho toàn bộ hạ nhân trong viện, bảo Na Lạp thị sắp xếp những đồ vật khác đưa tới cho Tống thị. Nhũ mẫu đằng sau bẩm báo đã thu dọn xong, Dận Chân đứng dậy vào sương phòng thăm Tống thị vừa mới qua đợt vượt cạn.
Tống thị nằm trên giường, trên đầu buộc băng vải, thấy Dận Chân vào xúc động muốn ngồi dậy, đôi mắt ửng đỏ, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy hạnh phúc.
- Gia!
Dận Chân đi đến vỗ bả vai nàng ta, ngồi xuống. Dịu dàng nói mấy câu, trong giọng nói chếnh choáng say lại có phần khàn khàn êm tai.
Trong hai ba năm này, chàng rất ít khi có giọng điệu dịu dàng như vậy.
Nha hoàn bên cạnh ôm tiểu cách cách tới đặt vào trong lòng Tống thị, Tống thị nhu mì dịu dàng bế bé đưa cho Dận Chân xem, muốn có được sự yêu thương của chàng, nói khuôn mặt của bé con giống Dận Chân như đúc.
Vân Yên yên lặng đứng ở cửa phòng chờ đợi, trong mắt tràn ngập khung cảnh gia đình vui vẻ hòa thuận vợ đẹp con xinh, mí mắt run rẩy chầm chậm cụp xuống. Sắc mặt lạnh nhạt, có phần thất thần.
Một tiểu nha hoàn bưng bát canh nhân sâm vào, có lẽ do hơi nóng nên cô bé đi rất nhanh, vội vàng đến nỗi đụng phải một nha hoàn khác, nước canh bắn tung tóe rơi cả vào người Vân Yên. Tiểu nha hoàn giật mình, vội vàng hoảng sợ nói xin lỗi. Vân Yên nói không sao cả đâu.
Dận Chân quay người lại, nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt thất thần của Vân Yên, trái tim bỗng nhói đau. Vân Yên chạm phải ánh mắt của chàng lập tức cúi đầu, nhìn ống tay áo mình bị bát canh nhân sâm nóng hổi đổ vào, để lại dấu vết màu nâu nhạt.
Dận Chân quay đầu đứng dậy dặn dò Tống thị nghỉ ngơi cho tốt, rồi bước chân ra khỏi cửa. Ngoài cửa đã có rất nhiều người tới, quả thật trong Tứ phủ đã lâu lắm rồi chưa có chuyện vui. Na Lạp thị dẫn theo hạ nhân mang đồ tới, đi về phía viện này. Thấy Dận Chân, nàng ta đoan trang hành lễ.
Đi không được bao xa, vừa mới đến cầu, Tiểu Thuận Tử đã chạy tới trước mặt thỉnh an chúc mừng Dận Chân, rồi bẩm báo bên trắc phúc tấn nói tiểu a ca
Hoằng Thì cảm thấy khó chịu, có thể là nhiễm phong hàn, gia có thể nhanh qua đó thăm không.
Dận Chân nghe xong hơi cau mày, nói biết rồi. Chàng dừng lại, xoay người nhìn Vân Yên nói:
- Ta đi một lúc rồi về.
Vân Yên cúi đầu cung kính nói vâng, hành lễ xong thì một mình qua cầu quay trở lại Tứ Nghi Đường.
Trở lại Tứ Nghi Đường, Vân Yên nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoa xoa hai bàn tay hơi lạnh của mình vào với nhau, cảm nhận sự lạnh cóng khi tay áo ẩm ướt thấm vào da thịt, cả cơ thể đều lạnh run.
Nàng vào gian phòng nhỏ của mình khép cửa lại, bắt đầu cởi chiếc áo bị ướt ra để thay. Sau khi cởi áo ngoài, Vân Yên sờ tay áo của áo trong hình như cũng bị ướt, nàng đành phải thay tất cả. Mở vạt áo trong ra, vết sẹo gần chiếc yếm phía dưới xương quai xanh cũng dần dần lộ ra, tuy nhìn khó coi nhưng lâu dần cũng thành quen, chính mình cũng đâu thể ghét bỏ bản thân mình.
Trong những ngày mùa đông này, vết thương của Vân Yên đã gần khỏi. Vảy kết lại dần dần bong ra, để lộ vết sẹo màu hồng nhạt. Mấy hôm trước đại phu còn tiếc nuối nói, da của Vân Yên mỏng nên vết sẹo vô cùng khó đi, cho dù bôi thuốc cũng cần phải có thời gian vết sẹo mới mờ. Vân Yên chỉ mỉm cười không quá để ý. Một cô gái tầm thường đâu có thể so sánh với những tiểu thư lá ngọc cành vàng toàn thân lấp lánh, có thể nhặt được cái mạng về đã là quá đủ rồi. Huống chi, một mình Vân Yên từ nhỏ đã bị lưu đày ở Ninh Cổ Tháp làm nô lệ, sau khi trở về kinh thành thì thành nha hoàn làm việc nặng. Cũng chính vết thương cũ đan xen vết thương mới hiện giờ đã phá nát cơ thể nàng.
Một ngày sau khi bãi triều trở về Dận Chân đưa cho Vân Yên một chiếc bình nhỏ màu xanh lá cây xinh xắn, nói rằng có ích cho việc hồi phục vết thương của nàng, dặn nàng mỗi ngày đều phải bôi. Vân Yên cúi đầu nhìn dòng chữ trên bình, hóa ra là cao trị thương do thái y viện đặc biệt chế ra, nàng yên lặng gật đầu, nhỏ giọng nói tạ ơn.
Trong thời đại này, những người có vết thương đều là những người có tì vết, nếu như trên người có vết sẹo thì càng là người xấu. Trong hoàng gia lại càng phải chú ý, bọn họ là những người từ đầu đến chân, đến cả da thịt cũng tôn quý. Ngay cả hoàng gia tuyển tú nữ, trên người chỉ cần có một vết sẹo bé tý cũng bị loại. Không phải người bình thường nào cũng có thể so sánh với hậu duệ quý tộc hoàng gia, Vân Yên lại càng không thể so sánh với họ.
Đang cầm áo sạch trong tay định thay vào, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa phòng ngoài, bước chân cực kì nhanh. Vân Yên cuống quít mặc áo vào bắt đầu cài cúc áo, chợt nghe thấy tiếng Dận Chân gọi khi đi vào:
- Vân Yên...
Trong giọng nói hơi say có phần lo lắng.
Vân Yên càng vội vàng càng luống cuống, đành phải lên tiếng, không biết tại sao Dận Chân lại trở về nhanh vậy. Quay đi quay lại cũng chỉ mất năm phút đồng hồ, quả thực khó bề tưởng tượng nổi.
Dận Chân nghe thấy giọng nói ấy thì đi tới cửa phòng nàng, thấy nàng đã đóng cửa lại.
Bóng hình cao lớn của chàng in trên ván cửa gỗ mỏng.
- Vân Yên, sao lại đóng cửa?
Giọng nói hơi khàn hòa lẫn với men say,
- ...
Vân Yên vừa mở miệng ra lại ngậm miệng vào, sợ Dận Chân nghe thấy thành phiền phức.
Dận Chân đã bắt đầu gõ cửa, Vân Yên hốt hoảng mặc kệ áo trong đã cài đủ cúc hay chưa, vội vàng lấy áo ngoài cũ trên giường mặc vào. Vừa mặc vừa chạy tới đè vào cửa, sợ chàng sốt ruột bất ngờ đẩy cửa ra.
- Tứ gia, có việc gì gấp sao?
Bên ngoài cửa chỉ đáp:
- Mở cửa ra, Vân Yên.
Vân Yên dựa người vào cửa cuống quýt cài cúc áo ngoài, khi mở cửa ra đầu ngón tay còn run rẩy.
- Tứ gia...
Dận Chân nhanh chóng bước vào ôm Vân Yên vào trong lòng, khuôn mặt cương nghị áp lên trán nàng, rồi đưa tay nâng hai má nàng lên. Trên cơ thể ngập tràn hương rượu thoang thoảng và nỗi đau.
- Vân Yên...
Động tác ấy khiến Vân Yên hoảng sợ, theo quán tính đẩy ngực chàng ra.
Dận Chân chợt nhớ đến vết thương trên người nàng, đành phải thả lỏng cánh tay mình, cách xa một chút sợ lại làm thương nàng.
Chàng mở miệng nói:
- Đừng cử động, cẩn thận vết thương.
Trong giọng nói hơi khàn còn có cả sự trầm lắng và quyến rũ.
Vân Yên lắc đầu, không biết nên làm gì, không biết phải nói gì.
Ánh mắt Dận Chân chạm tới chiếc gáy trần và quần áo hơi lộn xộn trên người nàng, hơi thở có phần gấp gáp.
- Nàng vừa mới bôi cao trị thương...
Vân Yên ngẩn người, phản ứng lại lúng túng đẩy chàng ra, muốn vào trong phòng mình chỉnh trang lại quần áo. Nhưng chàng lại không buông eo nàng, cổ áo của áo trong không được cài chặt hơi hé ra, dây buộc đỏ thẫm của chiếc yếm trên cần cổ trắng ngần thấp thoáng ẩn hiện.
Vân Yên quýnh quáng giẫy dụa, giọng nói ngẹn ngào khàn khàn thốt ra từ cổ họng:
- Tứ gia...
Dận Chân ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Yên, bất giác giọng nói mềm mại hẳn đi:
- Ta chỉ muốn hỏi nàng, loại cao này có tác dụng hay không thôi.
Vân Yên cắn môi, bóp mạnh bàn tay nàng, cuối cùng cũng đẩy được chàng ra, câu trả lời để lại cho chàng là —— đóng rầm cửa lại.