Bình sinh Nhữ Văn coi thường nhất những người vênh váo đắc ý, ỷ thế hiếp người. Bình thường ỷ vào tiểu thư không thèm để ý những thứ này, hiện tại ai cũng dám lên mặt.
Quý phi nương nương, quý phi! Địa vị cao như vậy mà cũng dám phách lối, đúng là quá khinh người rồi.
“Tiểu thư, người không phát uy, họ sẽ coi người là mèo bệnh. Đây là đâu chứ, ở Khôn Ninh cung mà cũng dám giương oai, không phải là gần đây hoàng thượng vẫn sủng ái nàng sao? Có cái gì tốt mà hả hê, giỏi hơn nữa không phải cũng là tần ư, đúng là thiếu đòn! Kẻ dưới mà xúc phạm người ở trên sẽ bị đánh 20 gậy, lần sau nhất định tiểu thư không được mềm lòng.”
Thanh Hoàn đưa cánh tay, khoác lên bả vai Nhữ Văn: “Hôm nay ngủ cùng ta đi.”
“Không – không nên đâu, đó là nơi mà hoàng thượng và tiểu thư ngủ.”
Thanh Hoàn quẫn bách.
“Chuyện này – chúng ta ngủ ở phòng của ngươi.”
Hai người ngủ cùng giường là lúc còn rất rất nhỏ. Khi đó nàng luôn gặp ác mộng, vô cùng sợ hãi. Lúc còn là tiểu cô nương có rất nhiều tâm sự muốn nói, bỏ qua tất cả các quan niệm, cũng chỉ có nàng có thể cùng bản thân nói chút chuyện.
“Tiểu thư, người không ngủ được sao?”
“Đúng vậy, có chút không ngủ được.”
Nhận được câu trả lời Nhữ Văn lập tức hoạt bát.
“Tiểu thư, ta nhớ trước kia chúng ta ở ngoài cung, len lén chạy ra vương phủ nghe diễn trò, thật vui vẻ nha.”
Thanh Hoàn không muốn nhớ lại quá khứ, xoay người cầm tay Nhữ Văn: “Nhữ Văn, về sau hai chúng ta sẽ sống nương tựa lẫn nhau, ta ích kỷ, không muốn để ngươi xuất cung nữa, sau này vẫn muốn ngươi chăm sóc ta thật tốt, dụ dỗ ta vui vẻ.”
Lời nói dịu dàng này ngay lập tức đã đâm trúng tuyến lệ của Nhữ Văn, nàng không thể nhịn được vì tiểu thư đã từng vui vẻ như thế nào mà giờ lại biến thành đa sầu đa cảm như vậy, khóc nói: “Tiểu thư, từ nhỏ ta đã không chỗ nương tựa, hiện tại cũng chỉ có người, ta không đi đâu hết, về sau chúng ta mãi mãi không xa rời nhau, cùng nhau sống hết một đời.”
Mặt mày nàng hớn hở: “Nhữ Văn, ta rất vui, lúc đau khổ nhất, khó chịu nhất còn có một người ở cùng với ta, còn có ngươi đi cùng với ta. Nếu lúc vào cung không mang ngươi theo, không biết những năm sau này sẽ sống thế nào nữa, tính nết này của ta, chỉ sợ sẽ không ai chịu được.”
“Tiểu thư là tiểu thư tốt nhất trong thiên hạ. Trước kia lúc còn ở vương phủ, đại thiếu gia sủng ái tiểu thư nhất, bởi vì người cùng lão gia ầm ĩ nhiều lần, cũng là bởi vì tiểu thư vừa thiện lương chính trực vừa đáng yêu, gặp chuyện bất bình còn rút dao tương trợ, cho nên dù có nhiều tai họa hơn nữa, thiếu gia cũng sẽ giúp người đỡ lấy.”
Giọng nói nàng rất nhỏ: “Đúng vậy, ca ca thật tốt với ta. Ta thật sự tùy hứng, lúc vào cung, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không kịp nói với huynh ấy, từ biệt chính là mãi mãi cả đời cũng không thể gặp lại nhau. Lúc đó luôn khiến mình sung sướng, vui vẻ, muốn mình và Diệp công tử ở chung một chỗ, quên hết bọn họ, cũng không biết hiện tại huynh ấy có tốt hay không.”
Nhữ Văn bảo đảm nói: “Tiểu thư yên tâm đi, đại thiếu gia là người tốt, ông trời sẽ phù hộ, khẳng định đang sống rất vui vẻ với thiếu phu nhân, sau đó sinh một đứa bé mập mạp, à không, phải là một đám nhóc xinh đẹp.”
Trong lòng Thanh Hoàn cũng mạnh mẽ đồng ý, nhất định, nhất định.
Nàng quyết định buông tha việc dựa vào người kia, mặc dù trong lòng không nỡ nhưng thay vì hai người lúng túng, không bằng mình buông tay trước, như vậy không cần gây khó chịu cho nhau nữa.
Nhưng mà vẫn sẽ tiếp tục thích hắn, chỉ đổi thành một phương thức thích khác, đứng xa nhìn, hay trong giấc mơ, có thể gặp gỡ rồi cùng nhau vui vẻ trò chuyện.
Có lẽ ngày trước Nhữ Văn đã nói đúng, vui vẻ hay không là do mình tạo ra, không liên quan đến người khác. Nếu như có một ngày có người khống chế tình cảm của ngươi, như vậy thì ngươi sẽ biến thành một tên nô lệ cúi đầu trước nó, không còn cảm xúc thuộc về mình. Nàng nghĩ, đó đã từng mình.
Nếu có thân phận khác chung sống với hắn, có lẽ sẽ có khả năng xuất hiện kết quả khác.
Cảm xúc thay đổi, cả người cũng cảm thấy tốt lên.
Chỉ cần nơi sâu thẳm nhất trong nội tâm không bị người khác đụng vào, thì dường như nàng cũng không cảm thấy đau đớn.
Nàng đang học thêu thùa, mặc dù không đâm được, nhưng lại rất quyết tâm, quyết tâm không suy nghĩ những chuyện khác.
Hôm nay có chút kỳ quái, kỳ quái là mí mắt phải của Thanh Hoàn cứ nháy liên tiếp, kim trên tay cũng đâm nhiều lần, rất đau.
Buổi sáng không hiểu sao nàng lại muốn ăn đậu đỏ. Mùa này vốn không có đậu đỏ để ăn, không biết khẩu vị ở đâu ra lại rất nhớ nhung cái mùi vị kia.
Từ trước đến giờ, yêu cầu của nàng không nhiều lắm, Nhữ Văn rất sảng khoái đồng ý.
Đi đã lâu như vậy, đã qua giờ cơm trưa mà vẫn chưa trở về.
Tay đã khâu lệch bảy tám cái khuy áo, không nhìn ra được hình dạng gì, có chút cảm giác không an lòng.
Nhất thời sốt ruột, đứng dậy ra cửa hỏi thăm cung nhân bên ngoài cung, tất cả mọi người đều nói không nhìn thấy.
Cho nên ngay lập tức hoảng hồn.
Bình thường Nhữ Văn ham chơi, nhưng làm việc rất có chừng mực, đặc biệt là nếu giúp nàng làm việc, tuyệt đối không dám kéo dài thời gian.
Chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy tốt hơn là không nên kinh động đến hoàng thượng. Nếu cho hắn biết, khẳng định hoàng cung lại bắt đầu náo loạn, mưa gió bão bùng không ngừng.
Gần đây tinh thần không ổn định, cho nên lúc Nhữ Văn trở lại, nước mắt cũng rơi xuống.
“Tiểu thư người sao vậy?”
Nàng khóc khẽ nói: “Tại sao ngươi lâu về thế, ta rất lo lắng đấy.”
Nhữ Văn cười ha ha đứng lên: “Tiểu thư đừng thần kinh như thế, nô tỳ đã đi hỏi thăm một ít chuyện.”
“Về sau không được ham chơi, ngươi làm gì cũng phải tới đây báo cho ta một tiếng, đừng khiến ta lo cho ngươi.”
Nàng kéo Thanh Hoàn, lặng lẽ nói: “Tiểu thư người yên tâm, tuyệt đối ta sẽ không gặp chuyện không may. Chỉ là Vệ tần này thật là đáng ghét, lại dám nói xấu người ngay trước mặt Hoàng quý phi, Bình phi. Nô tỳ đứng ở một bên thật sự ngứa mắt nên đã nói mấy câu, nàng ta té luôn! Cũng may là Hoàng quý phi đã nói giúp tiểu thư, nàng ta không dám làm gì.”
Thanh Hoàn đã không thèm để ý những thứ này.
“Người khác nói gì ngươi không cần để ý, trong lòng nàng đè nén buồn bực, nói một chút cũng không sao, dù sao ta không thèm để ý, hoàng thượng cũng sẽ không để ý.”
“Tiểu thư.” Vẻ mặt nàng đau khổ nói: “Ta không quen bộ dạng này của người. Người có thể không dựa dẫm vào hoàng thượng, nhưng trong lòng tiểu thư thích hoàng thượng thì vẫn phải theo đuổi, nếu không làm sao có thể vượt qua những năm tháng dài đằng đẵng trong hoàng cung này.”
Thanh Hoàn thở ra một hơi, cười nói: “Không phải vậy đâu, chờ học xong thêu thùa, ta sẽ may cho hắn một bộ y phục, để mặc giữ ấm mùa đông.”
“Đến lúc đó khẳng định hoàng thượng sẽ bình tĩnh nói: Hoàn nhi của trẫm thêu thật là quá đẹp, không tệ không tệ.”
Thanh Hoàn nhìn nàng bắt chước dáng vẻ lúc nói chuyện, mắt cong cong cười ha ha.
“Đừng nói lung tung nữa, hoàng thượng sẽ không biết nói thêu đẹp đâu, chỉ biết cau mày nói: trẫm chưa từng thấy thứ kỳ lạ như vậy.”
Hai người cười cực kỳ vui vẻ.
Cho nên lúc buổi tối Huyền Diệp đến đây, lại đưa đến tiếng cười không thể giải thích được.
Hắn vốn buồn bực cả ngày, bị nụ cười sáng lạn này lây lan. Mặc dù không hiểu nụ cười này có ý gì, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân thả lỏng, ôm nàng hôn thật lâu.
Mấy ngày liên tục trời đều không tốt, gió thổi âm u. Hôm nay trời rất trong xanh, thời tiết đẹp khiến Thanh Hoàn cũng nổi hứng.
Buổi trưa ăn cơm trưa xong, bỗng dưng buồn ngủ, nằm ở trên giường ngủ một giấc.
Trước kia, vào buổi trưa, chính là lúc nàng hoạt động mạnh nhất. Trừ ăn cơm ra chính là đi chơi. Nhưng ánh mặt trời ấm áp hôm nay khiến cho người ta có ham muốn nghỉ ngơi.
Trong giấc mộng bị tiếng kêu sợ hãi liên tiếp đánh thức.
Trong lúc mơ hồ, nàng cũng không mở mắt.
“Quý phi nương nương, quý phi nương nương, quý phi nương nương. . . . . .”
Mở mắt, nghiêng đầu nhìn sang khuôn mặt lo lắng của cung nữ.
Nàng còn nhập nhằng mở mắt: “Thế nào?”
Cung nữ kia thở hổn hển nói: “Hồi quý phi nương nương, Nhữ Văn cô nương, Nhữ Văn cô nương, nàng?”
Nghe được tên của Nhữ Văn, Thanh Hoàn lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm nàng: “Nhữ Văn làm sao, nàng ấy thế nào?”
Cung nữ khẩn trương đến run rẩy: “Nhữ Văn cô nương bị trách phạt, đã. . . Đã chết.”
Thanh Hoàn như bị sấm đánh giữa trời quang, giống như trong không gian quang đãng, đột nhiên một dòng lôi điện cực lớn, bổ thẳng tắp vào đỉnh đầu nàng. Đầu tiên là sững sờ, cuối cùng chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, khuôn mặt tái nhợt trong nháy mắt.
Nàng bước chân đi về phía cửa, cũng không để ts bậc cửa, cả người té ngã trên đất.
Trên phiến đá bên ngoài cung, tiểu nha hoàn duy nhất nói chuyện với nàng, sống nương tựa vào nhau, đang lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Mấy cung nhân tiến lên đỡ quý phi đang nằm trên mặt đất, nàng từng bước bước đi qua.
Toàn thân người nằm trên đất đầy vết máu, hoàn toàn thay đổi.
Mắt còn mở thật to, chính là đang vẻ chết không nhắm mắt.
Thanh Hoàn nghiêng đầu, giống như đứa bé ba tuổi không có suy nghĩ, ngốc nghếch nhìn người kia. Ngây dại một khắc, trên mặt một giọt hai giọt ba giọt, cuối cùng nước mắt như châu rơi xuống.
Nàng cố nín thở, đôi tay run rẩy đưa ra, khép mắt nàng lại.
Không gian cực kì yên tĩnh thời, không ai dám nói chuyện, ngay cả nàng khóc cũng không ai dám lên tiếng.
Nàng không biết tại sao có thể như vậy, tại sao!
Chỉ ở trong nháy mắt, Thanh Hoàn đứng dậy, chạy vào trong phòng, cầm thanh kiếm đã lâu không sờ vào lên, nhanh chóng đi ra cửa.
Phúc Yên nhìn thấy quý phi nương nương cầm kiếm trong tay, cực kỳ tức giận, vội vàng quỳ xuống ngăn lại.
“Nương nương không nên vọng động, nương nương ngàn vạn lần không được ra tay.”
Không biết sức ở đâu ra, một đạp đá cho văng Phúc Yên, đi ra cửa cung.
Tóc nàng rối bù, đi giày bình thường, ngay cả khuôn mặt cũng không thèm trang điểm.
Thật ra nàng biết đó là ai, không cần bất luận kẻ nào nói, cũng có thể đoán được.
Mọi người trên đường chỉ cảm thấy phi tử này đang phát điên, trong đôi mắt, trừ nước mắt rơi xuống thì tất cả đều là sát khí và tức giận.
Lương Văn Các ở phía tây nam Ngự Hoa Viên, là nơi của những người có tài văn chương đi học, cũng là nơi đất lành để làm thơ ngắm hoa.
Người thông báo còn chưa nói xong, Thanh Hoàn đã chạy vào trong.
Vừa đến, trực tiếp rút kiếm ra, ném chuôi trên mặt đất, ánh kiếm loé lên sáng ngời dưới ánh mặt trời, hai mắt nàng chăm chú nhìn Vệ tần.
Nữ nhân kia thấy Thanh Hoàn như bị bỏ bùa, sợ hãi đứng dậy, lùi về phía sau, miệng lảm nhảm: “Ta đang mang bầu, ngươi muốn mưu hại long tự sao! Hoàng thượng sẽ chém đầu ngươi!”
Một đôi ánh mắt quyết tuyệt nhìn chòng chọc nàng như muốn liều mạng, Hoàng quý phi thấy tình hình này, sợ hết hồn.
Vội vàng tiến lên kéo Thanh Hoàn.
“Thanh Hoàn, nàng là hoàng phi, ngươi kiềm chế lại đi, không thể gây tổn thương nàng.”
Người đang tức giận còn quản người nào lên cơn thần kinh, tiến lên đẩy Hoàng quý phi ra.
Thanh Hoàn khóc, thét chói tai, vặn hỏi: “Tại sao! Tại sao ngươi muốn giết nàng! Tại sao giết nàng! Nàng làm gì ngươi mà khiến ngươi hạ độc thủ như vậy!”
Âm thanh đầy cuồng loạn, đứng bên bờ biên giới sắp sụp đổ.
Toàn thân Vệ tần đều run rẩy: “Vì – vì sao ư?! Ta là phi, là chủ tử, nó là nô tài! Chủ tử trừng phạt nô tài có gì sai chứ?”
“Ha ha ha.” Thanh Hoàn nhìn nàng cười lên, “Chắc là không vừa mắt đúng không, ta cũng là người trên, hôm nay ngứa mắt ngươi!”
Nói xong mũi kiếm vung lên, hung hăng quẹt trên mặt nàng ta một phát.
Máu trong nháy mắt chảy ròng.
Định phi, Hoàng quý phi, Di đáp ứng, Quế tần đứng một bên sợ đến che miệng lại, không dám lên tiếng. Nữ nhân này trong cung hơn ba năm nhưng chưa từng động đến ai, sảng lãng như cô nương không có tâm sự.
Hôm nay lại quyết tuyệt, lòng dạ ác độc như thế!
Đầu kiếm chỉ ở trên cổ họng của nữ nhân.
Bởi vì bi phẫn, khuôn mặt có chút dữ tợn nhìn nàng: “Hôm nay ta sẽ giết ngươi, cũng là dạy dỗ người không hiểu chuyện, xem ai dám nói gì?”
“Ngươi dám!”
Âm thanh đầy giận dữ cất lên!