Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Huyền Diệp trở lại nhìn thấy hai người, không lên tiếng, cởi áo choàng, sắc mặt hắn không tốt, Tề Đức Thuận nhận lấy không dám thở mạnh một tiếng.
Đã hâm nóng lại canh xương, hắn chỉ nếm thử một miếng rồi để ở một bên.
Thay xong quần áo chuẩn bị đi Nam thư phòng.
Đi tới bên cạnh hai người bọn họ chợt dừng chân.
“Hai người các ngươi không cần khẩn trương như vậy, nữ nhân của trẫm còn chưa tới phiên tham dự vào chánh sự, đứng lên đi.” Nói xong định muốn đi, nhưng lại quay đầu nói: “Chuyện này phân phó hậu cung cho tốt, không được để bất kì kẻ nào truyền tới tai Kỵ phi, nếu nàng ấy biết chuyện, trẫm sẽ đánh chết, không chừa một ai!”
Hai hoàng phi run run rẩy rẩy, ở trong cung lâu như vậy nhưng chưa bao giờ thấy bộ dáng lạnh lẽo của hắn. Hắn không lạnh tình nhưng cũng cũng không đa tình.
Lúc Quế tần cùng Vân tần thăm Nguyên quý nhân có nhắc tới chuyện này. Quế tần cười nói: “Vân tỷ tỷ, muội muội, đừng trách ta lắm mồm, ta cảm thấy không phải là Kỵ phi chưa được sủng ái mà do cha nàng ta muốn hành thích vua, đây chính tội lớn nhất, hoàng thượng nhất định là sẽ không sủng ái một nữ nhi của tội thần. dien,dan.le.quy.don. Ta chưa từng đi Vân Phù Hiên, chỉ nghe nói nơi đó cách xa Càn Thanh cung, ngày tuyết rơi còn phải đi hơn nửa canh giờ. Nói cho cùng hoàng thượng còn là sủng ái Nguyên muội muội, trong khoảng thời gian này luôn lo lắng. Bây giờ muội chỉ cần chú ý đến cái bụng, không phải lo lắng cái khác nữa, hảo hảo sinh một hoàng tử, vị trí sẽ an ổn.”
Nguyên quý nhân che miệng của nàng, không ngừng lộ ra nụ cười: “Muội muội không biết trong hoàng cung này lại ngọa hổ tàng long như vậy. Trước đây muội thường không thấy Kỵ phi, muội nghĩ hoàng thượng cực kỳ thiên vị nàng, bây giờ lại chứng kiến chuyện này, đúng là tất cả nữ nhân trong hoàng cung đều có toan tính riêng.”
Vân tần cũng có chút cảm thán: “Mấy ngày trước, ta còn lo lắng trong cung nói bóng nói gió ảnh hưởng đến Nguyên muội muội. Nhưng hiện tại xem ra, đúng là hoàng thượng muốn bảo vệ ngươi. Ta tới cung lâu như vậy, không có nữ nhân nào có thể ở bên cạnh hoàng thượng lâu dài. Muội muội, ta thấy hoàng thượng đối với muội rất khác biệt, nhưng vẫn phải nắm lấy cơ hội. Bình phi, Ôn quý phi không phải người dễ chọc. Hiện giờ Ôn quý phi bị liên lụy nên tạm thời không phải lo lắng, nhưng muội muội nhất định phải bắt được trái tim hoàng thượng, không nên khinh địch sẽ bị người khác cướp mất.”
Nguyên quý nhân nhíu mi, buông mắt: “Tỷ tỷ, những lời này không nên nói lung tung, thân thể muội giờ không thể hầu hạ, sao có thể giữ được thánh tâm. Bây giờ hai vị tỷ tỷ phải hầu hạ hoàng thượng vui vẻ mới đúng, muội muội còn phải chiếm vinh quang của hai người đấy.”
Có lẽ Nguyên quý nhân cũng đã hòa hợp với cuộc sống trong cung, lời nói cũng bắt đầu cẩn thận, nịnh nọt.
Chỉ là những lời đó cũng chỉ nửa thật nửa giả. Từ ngày đó, nàng đã nhìn ra, ánh mắt của hoàng thượng nhìn Kỵ phi không giống khi nhìn tần phi trong cung. Trong giọng nói trách cứ của hoàng thượng, hoàn toàn cho mình là người ngoài còn Kỵ phi kia trở thành người nhà.
Hoàng thượng muốn nàng ta nói xin lỗi với mình, nhưng lời xin lỗi này giống như trước kia ở nhà phụ thân dạy dỗ mấy ca ca đệ đệ không được đánh nhau với người ngoài, không được khi dễ người khác, lời nói khiển trách nhưng thật ra lại chứa vô vàn yêu thương.
Có lẽ đầu óc mình thật sự suy nghĩ nhiều. Xảy ra chuyện lớn như vậy, khẳng định hoàng thượng sớm biết. Khi đó đối với kỵ phi cũng chỉ là thương tiếc thôi, Nguyên quý nhân nghĩ có chút nhức đầu.
Thái y bắt mạch xong nàng mới vừa nằm xuống, bên ngoài liền tuyên hoàng đế tới đây, vội vàng đứng lên hành lễ, Huyền Diệp đưa tay xoa nhẹ nàng.
Đại khái hắn cực kỳ mệt mỏi, khuôn mặt mệt mỏi.
“Ngươi mang bầu không nên đi lại nhiều.”
Hắn cầm tay Nguyên quý nhân, dìu nàng nằm xuống.
Hoàng thượng hình như trầm mặc rất nhiều, ánh mắt nhìn cửa sổ bên ngoài, tùy ý hỏi: “Nàng không nên trách trẫm, về sau trẫm sẽ bồi thường cho nàng.”
Nguyên quý nhân lắc đầu một cái dịu dàng, lời nói nhỏ nhẹ: “Nô tì không dám trách tội hoàng thượng, nô tì biết hoàng thượng khó xử, trong lòng có thể cảm nhận được.”
Huyền Diệp nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn nàng: “Trời càng ngày càng lạnh, trẫm sẽ phân phó Ngự Thiện Phòng nấu canh gừng, trẫm nghe nói tối hôm qua nàng ho khan vài tiếng, lúc này không nên bị cảm.”
Lời nói, hành động giống như tình nhân khiến tất cả nghi ngờ cùng khổ sở bị quét sạch.
“Khiến hoàng thượng lo lắng, hôm qua đạp chăn, bây giờ đã tốt.”
Huyền Diệp cười cười, yên lặng nhìn nàng một khắc. Hắn luôn nhanh chóng bắt được gì đó trong mắt nàng.
“Lục Nhi, trẫm là hoàng đế cũng là người phàm, có lúc ngay cả ngưởi tri kỉ cũng không dám nói lời trong lòng, nàng an tĩnh hiểu chuyện, trẫm coi nàng là người tri kỷ của mình, không có quân thần không có tôn vị, có thể nói lời trong lòng.”
Lời vừa nói ra, Nguyên quý nhân lập tức đứng dậy ra ngoài quỳ trước hắn.
Huyền Diệp một phát bắt được cánh tay của nàng: “Nàng không cần như thế, sẽ khiến trẫm lo lắng.”
Nguyên quý nhân nằm trên người hắn, nước mắt chảy xuống.
Lúc mới tới cung, nàng cũng ảo tưởng một người chung tình với mình.
Nhưng người nàng được gả chính là một vị đế vương, cho dù có chung tình chân ái đến đâu đi chăng nữa thì nàng cũng không được nhận.
Cái thế giới này thật rất kỳ diệu, kỳ diệu giống như một giấc mộng.
Hắn cứ lẳng lặng ôm nàng đợi đến khi nàng ngủ như vậy, ánh mắt lưu chuyển trong lòng phức tạp, từ từ lạnh nhạt dần, buông thân thể nàng rồi rời đi.
Lúc ra ngoài, trời mưa nhỏ, trời đất đầy ý thu, càng ngày càng lạnh.
Tề Đức Thuận lạnh cóng, hơi run run, bên ngoài, xe đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hắn đỡ hoàng đế đi ra, nhỏ giọng hỏi “Hoàng thượng, hôm nay có lật thẻ bài không?”
Huyền Diệp hơi mệt chút, xoa mày, mệt nhọc nói: “Đi gặp Định phi vậy.”
Đến Định Cung, hắn không nói cái gì, đi tới nằm xuống liền ngủ thiếp đi.
Định phi không dám quấy rầy, nhẹ giọng hỏi Tề Đức Thuận: “Hoàng thượng từ đâu đến đây, đã xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm nương nương, hoàng thượng mới dỗ Nguyên quý nhân ngủ. Hai ngày nay thương nghị chánh sự đều canh ba mới ngủ, buổi sáng lại phải dậy sớm, cơm cũng ăn ít. Vốn muốn Nguyên nương nương khuyên nhủ, cũng không biết nương nương có nói hay không. d.d. lequydon Định phi nương nương ngài thông cảm giúp nô tài, khuyên nhủ vạn tuế gia. Thân thể hoàng thượng mạnh mẽ, nếu lão tổ tông biết người không ăn cơm, nô tài lại chịu không nổi.”
Định phi khó xử: “Hiện giờ thân phận của bổn cung không ổn, gia thế lại xảy ra chuyện, không dám nhiều lời.”
Tề Đức Thuận lắc đầu một cái: “Nương nương đi theo hoàng thượng lâu như vậy sao vẫn không hiểu rõ tâm tư vạn tuế gia. Kỵ phi bị lãnh lạc, trong lòng hoàng thượng không đành lòng, ngài và Kỵ phi là bà con dĩ nhiên là hi vọng ngài an ủi nhiều hơn một chút, sau đó thay thế hoàng thượng đến thăm Kỵ phi nương nương, như vậy hoàng thượng cùng nương nương sẽ có thể tháo khúc mắc trong lòng.”
Định phi bỗng chốc tỉnh ngộ, đi vào phòng trong, cầm một hộp đồ ra: “Đa tạ công công chỉ điểm, hiện tại bổn cung thân đang ở trong hiểm cảnh, chút những này ngài cứ cầm, hi vọng sau này trước mặt hoàng thượng nói giúp bổn cung một chút.”
Tề Đức Thuận không dám cầm: “Ơ, nương nương, hoàng thượng ở chỗ này sao nô tài có thể dám nhận hối lộ.”
Định phi ở thâm cung lâu như vậy, hiểu rất rõ tập tính người trong cung, nhất định đẩy vào tay hắn mới buông ra.
Huyền Diệp khi tỉnh lại thấy nữ tử bên cạnh đang dựa vào giường nhắm mắt ngủ, hắn vừa động thân Định phi liền tỉnh lại.
“Hoàng thượng, lúc này mới canh tư, người ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Hắn kéo nàng ngồi ở trên giường, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều.
“Ngồi cả đêm sao?”
Định phi rũ hai mắt xuống: “Hoàng thượng một ngày kiếm tỷ bạc mệt nhọc như vậy, nô tì ở đây, nếu ở xa, người có phân phó sợ nô tì không nghe được.”
Huyền Diệp vỗ vỗ tay của nàng, muốn nói lại thôi.
“Bây giờ tiểu công chúa như thế nào?”
“Hồi hoàng thượng, tốt lắm. Mỗi ngày nàng đều rất nhớ hoàng a mã.”
Nàng chưa bao giờ thấy hắn thả lỏng như vậy, dựa đầu vào giường cảm giác nói không ra lời.
Định phi giúp hắn đắp chăn, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai nô tì đến thăm Kỵ phi, hoàng thượng không để cho nàng biết, nô tì hiểu là vì Hoàn nhi suy nghĩ, nàng ấy tùy hứng tùy ý quen, từ nhỏ được người chiều chuộng, chỉ sợ khó có thể tiếp nhận, lại làm ra chuyện điên rồ.”
Lúc này Huyền Diệp mới lấy lại tinh thần, nhìn nàng, ánh mắt rất cảm kích, “Nàng ấy tính tình hời hợt nhưng trong lòng rất nhạy cảm, không cần nói tốt quá nhiều, nàng tới đường đột như vậy sẽ khiến nàng ấy lo nghĩ, qua ít ngày nữa, trời sẽ bắt đầu lạnh, mặc thêm y phục rồi hộ tống trẫm cùng đi.”
Mưa to gió lớn như vậy nhưng hắn vẫn mặc kệ, ngày trước hắn làm việc không chừa đường lui, hôm nay làm cũng không lưu dấu vết.
Nàng biết hay không biết cũng chỉ do một ý niệm của hắn mà thôi.
Lâu lắm mới gặp, hắn không dám nghĩ, lúc nữ tử này nghe được tin tức sẽ cảm thấy như thế nào. Nếu nàng khóc lóc nức nở hắn có mềm lòng thả cha nàng hay không? Nếu nữ tử này tìm cái chết mình có thể chán ghét rồi giết nàng hay không?
Nàng có hận hắn không? Hay là khổ sở cầu xin hắn
Nếu nàng vừa khóc vừa nháo, hắn không chắc chắn mình sẽ làm chuyện gì
Nhất thời cảm thấy rối loạn, cho nên kết quả duy nhất chính là trốn tránh, để cho nàng từ từ dùng thời gian chữa lành vết thương. Nếu người này hoàn toàn biến mất, trong cuộc sống thường ngày, mình cũng sẽ không xuất hiện những cảm xúc khác thường.
Hoàng đế chuẩn bị sang năm đi tuần tra phương nam, mấy ngày gần đây rất bận, cũng quên luôn những chuyện khác. Nguyên quý nhân bụng đã ba tháng rồi, giai đoạn nguy hiểm vừa qua thấy thèm ăn hơn rất nhiều.
Mỗi ngày Ngự Thiện Phòng đều tỉ mỉ chọn thức ăn mang cho nàng. Một ngày muốn ăn năm sáu lần, các loại điểm tâm nhỏ thuốc bổ. Mặc dù người khác mang thai không kiểu cách như vậy, coi như có gây vạ hơn nữa nhưng cũng không ngăn người ta được sủng ái nhất.
Ngày gần đây vừa đúng qua sinh nhật nàng, mượn hào quang đứa bé, hoàng thượng hạ chỉ yêu cầu làm cho nàng một bữa tiệc sinh nhật đầy phong quang.
Tất cả mọi chuyện giống như một giấc mộng, sợ rằng trong giấc mộng cũng không hoàn mỹ như vậy.
Từng nhóm vương công quý tộc cũng tới cung chúc, Nguyên quý nhân cũng càng ngày càng thuần thục trong việc xử lý những chuyện như vậy, nói chuyện giọt nước không lọt, làm việc không kiêu ngạo không tự ti, hiểu chuyện chu toàn khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy có hảo cảm.
Trong cung náo nhiệt nhưng đối với những người khác lại giống như là ngăn cách.
Mỗi ngày Thanh Hoàn tỉnh dậy, ăn chút thức đơn giản rồi an vị ngẩn người trên lầu các, nếu không thì đến ao nhỏ câu cá, ngồi xuống chính là cả ngày.
Trước kia dễ dàng bỏ phí thời gian, nhưng hiện tại càng ngày càng khó chịu đựng, gần đây trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy bồn chồn không yên, làm việc gì cũng hỏng, không tập trung được.
Thanh Hoàn vứt bỏ cần câu, đi tới cửa cung, muốn ra ngoài, một hàng thị vệ lập tức ngăn trở.
Nàng có chút buồn cười hỏi “Làm cái gì vậy? Giữ đại lao à?”
Thị vệ mặt không chút thay đổi nói: “Hoàng thượng có chỉ, Kỵ phi nương nương không được bước ra cửa cung.”
Nàng cười, hừ một tiếng, chân lập tức bước ra một bước: “Giờ thì sao? Ta bước ra rồi.”