Kỵ phi nương nương từ trước tới nay luôn là người được thăng quan, làm gì có chuyện bị giáng chức, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa vừa mới bị giáng chức, đã xuống nhanh như vậy, không thể nào tin nổi.
Thật ra chính nàng cũng không tin, xưa nay cho là hoàng thượng luôn nhân nhượng với nàng, lại còn thích nàng nữa, căn bản không thèm tìm ra lí do mà trực tiếp cách chức, quá kỳ quái.
Nguyên quý nhân, Quế tần đã từng xảy ra chuyện với nàng trong lòng vui mừng thì vẫn vui mừng, nhưng đến tột cùng là bởi vì chuyện Ngọc tần hay là hoàng đế có nguyên nhân gì khác thì không biết được, ai cũng không dám ở trước mặt nhắc tới.
Trong 1 tháng sau, Thanh Hoàn sống trong Phật đường niệm kinh suy nghĩ, nghỉ ngơi cũng là phòng khách bố trí phía sau, có ma ma riêng trông coi.
Hoàng thượng hạ chỉ, trừ giờ cơm, bất cứ người nào không thể đi vào.
Thanh Hoàn trong lòng không vui là bình thường, từ từ thông suốt, có thời gian cả ngày, duy nhất có thể làm chính là an ủi mình. Nàng ngược lại không có gì kêu trời trách đất, vốn là hai ba năm này đã thành thói quen một mình ngẩn người, cơ hội yên lặng không nói lời nào còn nhiều, cho nên cũng không thèm để ý những thứ này.
Qua hơn nửa tháng, Nhữ Văn sốt ruột. Xông vào thánh giá mà cầu cạnh hoàng đế. Hắn là người cứng rắn, tức giận trong lòng vẫn chưa giảm, ai khuyên cũng không nghe. Mà Nhữ văn cầu người không giống như Ngọc tần, trực tiếp kêu oan.
Trước tiên là nói về mấy năm trước nương nương nhất kiến chung tình, cả đêm thao thức với hoàng đế như thế nào, lại nói lúc không được triệu kiến lúc giết thời gian như thế nào, cuối cùng giao cả đời nàng cho hoàng thượng như thế nào. trước hết để cho Huyền Diệp biết ngươi có hiểu được nữ nhân mà ngươi biết hay không, tính tình nàng vốn là như thế nào. Tổng kết chính là sau khi vào cung tất cả cũng là vì hoàng thượng, không thể nào vô duyên vô cớ làm ra bất cứ chuyện gì.
Rất rõ ràng Huyền Diệp có lòng trắc ẩn, gác qua chuyện trước kia lập tức thả lỏng người nhưng rồi lại tiếp tục nóng lên, chuyện gì cũng mặc kệ.
Hôm nay chẳng biết tại sao lại có rất nhiều chuyện, về nàng, trong nội tâm có một loại mâu thuẫn, đại khái tâm tư này bắt đầu nảy sinh từ chuyện nàng cự tuyệt đi nam tuần ngày trước, trải qua chuyện này bộc phát ra. Lý trí cuối cùng cũng chiến thắng lời nói tẩy não của Nhữ Văn.
Kết quả Nhữ Văn bị phạt nửa năm tiền lương, cấm túc một năm, Thanh Hoàn lại bị tăng thêm một tháng suy nghĩ.
Trong lúc nhất thời, trong cung hỗn loạn, lòng người lung lay.
Thời gian này có việc mừng không thể vui hơn, phát hiện ra Ngọc tần mang thai. Thái y nói đã được một tháng. Thật đúng là chuyện tốt, Hoàn đáp ứng vừa nhận lệnh cấm túc bên này lập tức mang thai. Huyền Diệp dĩ nhiên là vui mừng, thật lâu không có chuyện vui như vậy. Lập tức đưa nàng một túi thơm hộ thể, phù hộ bình an.
Chỉ là nàng sung sướng còn chưa vui mừng được bảy tám ngày, lại ra khỏi một sự việc.
Tề Đức Thuận tự mình giám sát đưa thức ăn cho Hoàn đáp ứng, thấy Hoàn đáp ứng nôn khan một trận. Với thái giám mà nói, thường thấy những trường hợp như thế, lập tức có thể phán đoán ra chuyện gì. Thật là kinh hỉ lớn, Hoàn đáp ứng mang thai, chẳng phải hoàng đế sẽ vui mừng đến phát điên sao. Tự mình làm chủ phân phó người làm vội vàng kéo Thanh Hoàn đứng lên,ngồi ở một bên. Trời lạnh thế này, quỳ nhiều ngày trên nệm êm như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt thân thể. Sau đó vội vàng hồi cung đi báo cho hoàng đế, quên cả đi gọi thái y.
Đúng lúc Huyền Diệp cùng Ngọc tần, Nguyên quý nhân, Bình phi, Ôn quý phi thăm thái hoàng thái hậu, Tề Đức Thuận cười không ngậm miệng lại được, vội vàng quỳ xuống.
“Hoàng thượng, nô tài mới vừa đưa cơm cho Hoàn đáp ứng đưa cơm thực, Hoàn đáp ứng —- mang thai!”
Lời này vừa nói ra, hoàng đế ngây người, sau đó tiến lên, bắt hắn lại: “Ngươi nói cái gì?”
“Nương nương nôn khan, có lẽ là mang thai rồi.”
Vừa nói ra lời nói như vậy, nét mặt Huyền Diệp khiếp sợ, ngốc nghếch giống như bị đánh thuốc, sau đó lập tức cất bước ra ngoài.
Tề Đức Thuận vội vàng kêu thái y qua.
Thanh Hoàn còn không biết chuyện gì xảy ra, nghe được hoàng thượng giá lâm, vội vàng đặt ly trà xuống, cầm sách lên quỳ xuống, giả bộ niệm kinh Phật.
Cánh tay bị hắn đồng thời nhấc lên.
Nam nhân đối diện nàng cả người tỏa ra hàn khí, ánh mắt nhìn không thấu nhìn nàng. Kèm theo sức lực, do dạ dày lại buồn nôn rồi nôn một trận.
Huyền Diệp hai tay nâng mặt nàng, rốt cuộc lộ ra nụ cười, cuối cùng cười ha ha .
Thanh Hoàn sắp bị hù chết, lôi kéo cánh tay của hắn hỏi: “Công tử, công tử người sao vậy?”
Hắn cúi đầu ngậm miệng nàng, cạy mở đôi môi, hung hăng hôn một cái: “Còn không phải là sướng đến phát rồ rồi, nàng có đứa bé của trẫm! Từ nay về sau trẫm sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm hại nàng!”
Nàng lúc này mới hiểu ra tình cảnh mới vừa rồi, vội vàng khoát tay: “Không không không, hoàng thượng, ngươi có lẽ hiểu lầm rồi. Ta không mang thai, ta không mang thai, ta đây hơn một tháng chưa cùng ngươi. . . . Sẽ không mang thai, có thể là ăn quá nhiều. . . Không mang thai, ta vẫn phải tiếp tục quỳ gối thôi.”
Nói xong lại tiếp tục nôn khan.
Huyền Diệp ôm lấy nàng: “Hoàn nhi, con của nàng dù là nam hay nữ đều coi Dận Nhưng làm huynh trưởng, coi là thân huynh muội, về sau cùng hắn hưởng thụ vinh hoa phú quý.”
Thanh Hoàn không biết làm sao giải thích tóm lại thực vội, lại nhìn bộ dáng hắn vui sướng như vậy, trong lòng rất khổ sở.
Thái y đi tới Noãn Tâm điện, bắt mạch cho Thanh Hoàn. Bởi vì trước đây thân thể bị thương, cộng thêm mạch tượng của nàng vốn hỗn loạn, nhất thời mấy người cũng không tìm ra được.
Thanh Hoàn nhìn Hoàng đế giải thích: “Ngươi xem, không có mang thai, ta chỉ là có xíu không thoải mái, tuyệt đối không mang thai.”
“Nàng chưa bao giờ mang thai thì làm sao nàng biết nàng không mang thai?”
Nữ nhân nhìn hắn, không phản bác được.
Diễn đàn Lê Quý Đôn
Thái y nói qua loa nói là vì dị ứng với thức ăn gần đây, không có gì đặc biệt, hỏi sơ sơ có chuyện gì không tốt xảy ra không. Huyền Diệp lặng lẽ ghé vào bên tai nói chuyện.
“Lần này kinh nguyệt tới chưa?”
Nàng lắc đầu một cái: “Còn chưa có, chỉ là không phải là có thai.”
Huyền Diệp 100% xác định, cánh tay ôm nàng: “Cái người nữ nhân này muốn ăn đòn phải không? Không cho nói lung tung, làm sao sẽ không có bầu!”
Cuối cùng thái y quyết định hai ngày nữa thân thể nàng ổn định, điều chỉnh tốt rồi sẽ chẩn đoán lại.
Nàng ở sâu trong cung niệm kinh không biết, nghe Tề Đức Thuận nói Ngọc tần mang thai lập tức đứng dậy đi tới.
“Ngọc tần mang thai?”
Tề Đức Thuận thay Hoàng đế nói: “Dạ, Ngọc tần nương nương có bầu một tháng rồi, chỉ là nương nương nhất định có sớm hơn nàng.”
“Nhanh như vậy!” Nàng thở dài nói, “Hoàng thượng sủng hạnh nàng sao?”
Huyền Diệp nghĩ nàng có thai, áp chế tức giận: “Chuyện khác nàng không cần phải quan tâm, nàng so với bất cứ ai cũng quan trọng hơn.”
“Ta không quan trọng, chuyện của hoàng thượng quan trọng.”
Hắn cho là ghen, cố ý xệ mặt xuống nói: “Thanh Hoàn, chuyện của trẫm không cần phải thông báo cho nàng, nhanh về nghỉ ngơi.”
Nàng trừng mắt không biết làm sao biểu đạt, xoay người rời đi lại trở về.
Đột nhiên hỏi hắn: “Công tử, đứa bé trên người ta nếu như là của người khác thì ngươi tính sao?”
Huyền Diệp nhìn nàng chằm chằm, chuyện này nhất định là không thể nào, bởi vì hơn một tháng nay đều nhìn nàng, một tấc cũng không rời. Về phần trước, nàng hận không được mỗi ngày đều cùng hắn dính vào nhau, mắt nào có thể nhìn người khác?
Diễn đàn Lê Quý Đôn
Thanh Hoàn nhìn hắn cười cười: “Xem ra ngươi khẳng định là không rồi. Hoàng thượng lâm hạnh nữ tử không có gì khó hiểu, nhưng có lẽ Ngọc tần nương nương này hơi khó hiểu đấy.”
Hắn rất hiểu lòng người, cơ hồ lập tức hiểu ý nàng.
Nàng là người thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng là người chẳng quan tâm đến ai. Cho tới bây giờ tuy nhiều lần nhắc tới Ngọc tần nhưng nửa điểm ghen tuông cũng không có.
Huyền Diệp suy tư một khắc: “Tề Đức Thuận, sai mật thám trong cung, trẫm đã nhiều ngày không nghe tin tức rồi.”