Huyền Diệp giữ chặt năm ngón tay không an phận của nàng, khung cảnh ấm áp, nhẹ nhàng không lời nào có thể diễn tả được. Không lời nào có thể diễn tả được cái chạm nhẹ nhàng, tinh tế ấy, nhắm mắt lại, hé mở đôi môi phấn nộn. Những cảm xúc tinh tế sau ân ái khiến nàng nhanh chóng an tĩnh lại, cực kỳ mệt mỏi, nàng khẽ hô hấp nhắm mắt lại.
Hắn giống như ăn một khối bánh ngọt, từng chút từng chút cắn nuốt, thưởng thức từng xíu một.
Rốt cuộc vẫn không đành lòng quấy rầy nàng yên giấc nữa, dừng lại, tiến lên ôm hông nàng.
Nàng ngủ rất say, rất an tường, không có bất kỳ tâm tư gì, bình thản, an lạc.
Lâu như vậy, rốt cuộc người không buông được lại là chính hắn, thức cả đêm đến gần sáng hắn mới khẽ ngủ.
Vừa mới híp mắt lại, tiểu Tề tử nhẹ giọng kêu: “Vạn Tuế Gia, nên lâm triều rồi.”
Buồn ngủ muốn chết, lần đầu tiên muốn lười biếng, muốn ôm nàng đến khi tỉnh ngủ, đến tối lại ngủ tiếp.
Mỗi lần qua đêm, Thanh Hoàn không lần nào giúp hắn mặc quần áo. Hai người gặp mặt, nhanh thì nửa tháng một tháng, lâu thì có thể ba tháng, bốn tháng không thấy một lần. Coi như hoàng đế muốn quên thì nàng lại nhiệt tình như lửa, trực tiếp nhảy đến bên hắn, gương mặt lúc nào cũng tươi cười sang lạn như mặt trời khiến đáy lòng áp chế lâu ngày của hắn lại bắt đầu kích động, sau đó buông lỏng chính mình, hành sự tùy ý.
Cho nên mỗi sáng nàng đều xụi lơ giống như bùn nhão, còn chả nói được to huống chi là làm thê tử đứng lên hầu hạ thay quần áo.
Thị nữ cùng thái giám mặc quần áo tử tế, Thanh Hoàn khẽ mở mắt, sau gáy hắn như mọc lên một con mắt lập tức cảm thấy.
Xoay người đi tới, khom lưng xuống nhìn nàng.
Nữ tử đứng dậy, hai cánh tay ôm eo hắn, hắn nhanh nhẹn kéo chăn che kín thân thể này, lại sợ tay lạnh nên ôm thật chặt nàng vào trong ngực.
“Làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?”
Nàng ôm chặt hắn, đầu chôn ở bả vai im lặng không lên tiếng.
“Trở về trẫm cùng nàng ăn sáng, ngủ một lúc nữa đi.”
Thanh Hoàn nằm trên bả vai hắn gật đầu một cái quay đầu nằm xuống, tay kéo chăn che kín khuôn mặt.
Trừ phi sinh lý không thoải mái, hay tâm tình không tốt hoặc trong cung có gia yến cần nàng tham dự nếu không thì nàng sẽ không dậy sớm, cũng không phải là từ nhỏ đến lớn đều thế.
Từ trước khi tiến cung nàng luôn dậy sớm một chút theo huynh trưởng trong nhà luyện công, mặc dù công phu rất kém nhưng cũng rèn luyện được thân thể, có thể len lén chạy ra phủ ăn chút điểm tâm trong kinh thành. dien dan le,quy,don Sau khi vào cung thì thức dậy sớm cũng chả có việc gì làm, mỗi ngày trừ ngẩn người thì chính đi chơi, dần dà những ngày chăm chỉ hoàn toàn ít đi, trở nên lười biếng, buổi tối lại mất ngủ.
Cho nên lúc hoàng đế hạ triều, nàng mới mơ mơ màng màng mặc y phục, súc miệng, ma ma giúp đỡ chải đầu.
Huyền Diệp lớn như vậy đây là lần đầu tiên có người chầm chập trang điểm, chọn y phục một lúc lâu mới ra ngoài.
Nàng vừa đến, Huyền Diệp rất phong độ đứng dậy đi tới dắt tay nàng, sau đó trên dưới đánh giá một phen, toàn bộ đều là tơ lụa Giang Chiết mới đến, màu sắc hết sức hoa lệ mềm mại, trang phục diễm lệ như vậy lại phối hợp với gương mặt phía trên ngược lại nổi bật lên nét dí dỏm mà đáng yêu.
“Lần đầu tiên trẫm thấy y phục này lại có cảm giác bất đồng như vậy, y phục đúng là không bằng nàng.”
Thanh Hoàn nghe khích lệ, trong lòng rất vui vẻ, về phần có ý gì mặc kệ nó, nắm chặt tay của hắn đi tới bàn cơm.
Bữa chính buổi tối cũng chả nhiều bằng như này, một bàn lớn đủ loại bánh ngọt canh ngon, không khỏi có chút lãng phí.
“Cõi đời này cũng chỉ có ngươi biết ta thích những thứ này, cũng chỉ có ngươi biết ta có thể ăn nhiều như vậy.”
Nàng quen phô trương, Huyền Diệp khẽ cười nhỏ giọng ở bên tai nàng nói: “Những thứ này không phải là nàng cầu sao?”
Ah? Nàng yêu cầu sao?
Hình như có, vậy lúc nào thế?
Dường như mấy canh giờ trước đó.
Vì cái gì mà lại cầu xin, giống như quá đói, quá đói. . . . . .
Vì thế không đắn đo kể lể ngày mai muốn ăn cái gì một lúc lâu.
Hắn nhớ rõ ràng như vậy, cho nên hôm nay như vậy sao?
Được rồi, nàng không nói.
Ma ma đã sớm chuẩn bị một chén canh hạt sen đậu đỏ hồng hồng ngọt ngọt.
Thuở nhỏ nàng thích ăn canh đậu đỏ, Huyền Diệp biết được, cho nên mỗi lần hắn tới đây cùng ăn sáng đều làm một chén nhỏ mang qua.
Buổi sang hoàng thượng chưa bao giờ ăn nhiều cơm, thứ nhất là không có khẩu vị, thứ hai là hắn không thích những thứ này. Nhưng khi nhìn tướng ăn của nữ nhân trước mắt này lại cảm thấy có khẩu vị.
Thái giám Phúc Yên thường trực đứng một bên cười nói: “Hoàng thượng, hôm nay ngài nên thưởng ban cho Ngự Thiện Phòng, Kỵ phi nương nương thích ăn chưa kìa.”
Hắn gắp thức ăn cho Thanh Hoàn, miệng lên tiếng: “Nên thưởng cho Ngự Thiện Phòng, nhưng người phụ trách Tịnh Nhàn cung nên bị phạt. Những thứ này đều là đồ ăn hàng ngày, dd lqd ngược lại trẫm muốn biết trong cung mỗi ngày Kỵ phi ăn thứ gì mà lại thích thú với những món này như vậy.”
Nếu là ngày thường chắc chắn đã nổi giận, nhưng hôm nay nàng ở bên cạnh, lại khó được tâm tình tốt, động khí thật sự không đáng.
Phúc Yên vội vàng quỳ xuống sắc mặt đại biến: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết, mỗi ngày nô tài đều tự mình an bài cơm canh của Kỵ phi nương nương cơm canh, mỗi bữa đều hết sức tận tâm, tuyệt đối không dám nửa điểm sai lầm, hoàng thượng minh xét!”
Thanh Hoàn nhìn thấy bộ dáng sợ mất mật của hắn, nhoẻn cười.
“Cẩu nô tài, trẫm lại đổ oan cho ngươi hay sao, hàng ngày ngươi ăn cái gì cũng cao hơn rất nhiều nữ nhân trong lãnh cung rồi, dám lỗ mãng coi Tịnh Nhàn cung là lãnh cung!”
Giọng nói hắn cũng không nặng, vẫn còn gắp thức ăn cho nàng, bình tĩnh như vậy đối lập với người quỳ dưới đất quả thật mất hồn vía.
Phúc Yên không ngừng khấu đầu: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.”
Thanh Hoàn cười trêu ghẹo hắn nói: “Chủ tử trêu ngươi lại sợ đến như vậy, sao lại lo sợ như thế.”
Rõ ràng Kỵ phi bên cạnh đang nói giúp, Phúc Yên vội vàng dập đầu, trong miệng không ngừng kêu: tạ hoàng thượng tạ Kỵ phi nương nương.
Lúc này không nên đánh chủ ý nhận thưởng, mạng thiếu chút nữa thì mất rồi.
Bên này mới vừa vô sự, thái giám Xuân Ngọc cùng Tề Đức Thuận vội vội vàng vàng đi tới.
Trên mặt vui sướng, Tề Đức Thuận quỳ trên mặt đất, mặt mày hớn hở: “Đại hỉ, đại hỉ nha hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng.”
Hai người đang nhỏ giọng nói nhỏ, Hoàng đế nghiêng đầu sang chỗ khác cau mày: “Gào to rống lớn như vậy làm cái gì, không có quy củ, có cái gì vui?”
“Hồi hoàng thượng, sáng nay Nguyên quý nhân đi thỉnh an Thái Hoàng thái hậu bị nôn, mới vừa truyền đến thái y đến Xuân Ngọc các chẩn đoán bệnh, phát hiện Nguyên quý nhân đã có thai hơn một tháng.”
Huyền Diệp rõ ràng có chút sững sờ, trước tiên là nghiêng đầu sang nhìn Kỵ phi vẫn còn ăn canh. Không biết vì sao hắn muốn xem tâm tình của nàng đầu tiên.
Trên mặt nữ tử này không có bất kỳ gợn sóng nào, cũng không biểu hiện cảm xúc gì, bị người nhìn chằm chằm mới ngẩng đầu. Nàng nghiêng đầu nhíu mày nghi ngờ nhìn về phía hắn, một bộ dáng ngươi nhìn ta làm gì.
Chỉ là hoàng cung một hai năm rồi cũng không có chuyện vui như vậy, trong lòng hoàng đế nháy mắt bị chuyện mang thai trùng kích.
“Có muốn trẫm tiễn nàng trở về hay không?”
Nàng còn chưa ăn xong đã bị hạ lệnh đuổi khách, Thanh Hoàn để đũa xuống.
Có chút không xác định hỏi: “Sẽ đưa thật sao?”
Hắn vươn tay nhận lấy nàng cười nói: “Dĩ nhiên.”
Lần đầu tiên nàng cùng hắn sóng vai đi trước mặt nhiều người như vậy, lần gần nhất trong quá khứ cũng đã rất rất lâu rồi.
Hắn nói với nàng, sau khi vào cung, ta sẽ bảo vệ cho ngươi bình an vui vẻ.
Khi đó ở ngoài cung, sau lưng tất cả thị vệ cùng tùy tùng lớn nhỏ, chỉ dám theo sau từ xa, hắn muốn nàng vào cung làm phi tử của hắn, nữ nhân của hắn, muốn một đời một thế ở chung một chỗ. Ngay cả suy nghĩ cũng không cần, trực tiếp đồng ý. Lúc ấy, tất cả mọi người trong phủ đều chúc mừng, bọn họ liền nắm tay cùng đi qua.
“Hoàn nhi.” Hắn đột nhiên dừng bước nhìn nàng, “Hay là như vậy, nàng trở về trước đi, ít ngày nữa trẫm sẽ đi thăm nàng.”
Thanh Hoàn xót xa dừng bước, nhìn hắn gật đầu một cái, nụ cười trước sau như một: “Vậy thì ta chờ ngươi.”
Trong lòng nàng vẫn còn đếm thầm hai người cùng đi mấy bước, nhưng không được 20 bước đã tách ra như vậy.
Đi tới Xuân Ngọc các, tần phi phẩm vị không cao trong cung đều tới chúc mừng, còn lại đều là cung nhân đang vội vàng làm việc.
Hoàng thượng vừa đến, mọi người cùng tản ra một bên, tạo thành một con đường. Hắn nhanh chóng đi tới bên giường, cầm tay Nguyên quý nhân, mỉm cười: “Như thế nào, bây giờ có cảm thấy khó chịu không?”
Nguyên quý nhân cúi đầu nhẹ nhàng lắc đầu một cái, khuôn mặt hạnh phúc: “Làm phiền hoàng thượng quan tâm, đâu thể yếu ớt như vậy, bây giờ nô tì còn chưa có có cảm giác đấy.”
Nữ nhân ở trước mặt nam nhân của mình luôn kiều mỵ cùng đáng yêu.
Ôn quý phi đứng ở một bên dặn dò: “Muội muội cũng không nên không lo lắng, nữ nhân mang thai rất cực khổ, về sau ăn uống nhất định phải chú ý, như vậy thì hoàng thượng mới bớt lo lắng, ngươi cũng an tâm sinh long tử.”
Huyền Diệp kéo tay Ôn quý nhân: “Nàng cẩn thận nhất, về sau làm phiền nàng chăm sóc Nguyên nhiều quý nhân, trẫm có lúc quá bận rộn không thể chăm sóc, ái phi nhất định thay trẫm chăm sóc thật tốt.”
Ôn quý phi gật đầu một cái: “Hoàng thượng không cần phải nói thế, tất nhiên nô tì sẽ chăm sóc thật tốt Nguyên quý nhân. Bây giờ nàng là người yêu quý nhất trong lòng hoàng thượng, tỷ muội chúng ta đều nên săn sóc nàng, hoàng thượng không cần lo lắng.”
Huyền Diệp nhìn Nguyên quý nhân cười khẽ một tiếng nói: “Nàng đúng là có phúc.”
“Nô tì có phúc cũng là phúc của hoàng thượng.”
Vân tần cười khẽ: “Muội muội cùng hoàng thượng đúng là phúc phối phúc, trong cung đã lâu không có chuyện vui như vậy rồi.”
Nguyên quý nhân cười trách nói: “Cũng không nhất định là hoàng tử, có khi là một tiểu cách cách đấy.”
Hắn sờ mặt của nàng một cái, nhẹ nhàng nói: “Mặc kệ là hoàng tử hay là cách cách, trẫm đều thương yêu.”
Liếc mắt đưa tình như vậy khiến người khác không tiện ở lại, mọi người thức thời hành lễ cũng rời đi.
Huyền Diệp có chút không hiểu rõ tâm tình mình, hắn thật vui mừng, đây là tự nhiên, hoàng gia khai chi tán diệp rất bình thường, chỉ là trong chớp nhoáng thay đổi thật đúng là có chút không quen.
Hai người đơn độc ở chung một chỗ, Nguyên quý nhân cẩn thận nằm ở trên người hắn.
“Hoàng thượng, nô tì thật hạnh phúc, thật vui vẻ, nô tì vào cung lâu như vậy, lại được hoàng thượng yêu mến, hôm nay tất cả giống như một giấc mơ, có cảm giác không chân thật.”
Huyền Diệp chưa bao giờ thích bẻ cong lời nói như vậy, đặt nàng nằm xuống nói: “Lục các, về sau thức ăn phải chú ý, trước khi dùng bữa phải để cho thái y nhìn một chút, bất kỳ cái gì trong cung đưa tới cũng phải như thế.”
Trong cung hiểm ác, nàng biết, chỉ là không ngờ hoàng đế lại nói những lời này ra ngoài.
“Trẫm sẽ phái Giang thái y mỗi ngày trông nom cơm nước của nàng, không thể ăn lung tung đâu đó.”
Hắn giống như dạy dỗ một đứa bé, Nguyên quý nhân nghe lời gật gật đầu.
Huyền Diệp tiếp tục nói: “Qua ít ngày nữa trẫm không thể thường xuyên đến thăm nàng, nhất định cẩn thận một chút. Đợi đến sinh ra đứa bé, trẫm nhất định thăng chức cho nàng, không uổng phí nàng hoài thai mười tháng khổ cực.”
Mắt Nguyên quý nhân hiện tầng sương: “Nô tì nhất định ghi nhớ ý chỉ hoàng thượng.”
“Ừ.” Hắn đắp chăn cho nàng, “Nghỉ ngơi thật tốt, trẫm trở về sẽ phái người tới hầu h ạ.”
Giống như một giấc mộng, chỉ trong dăm ba tháng, từ một nữ tử không có phẩm vị được vạn người chú mục, chính là sủng phi.