Huyền Diệp ra ngoài một chuyến thực không dễ, hai người vừa gặp mặt liền lưu luyến nắm tay người yêu nói ra nỗi nhớ.
Từ đáy lòng hắn cũng không ghét tiểu nữ tử này, mặc dù còn nhỏ nhưng dáng dấp cao gầy thanh xuân, giống như ánh mặt trời tỏa hào quang chói mắt, hơn nữa phát hiện mình cực kì thích được theo đuổi.
Nếu như nói ba lần trước bởi vì có việc mà xuất cung thuận tiện sang thăm nhìn nàng thì lần thứ tư lại thật sự vì nhớ nhung không thể ngủ được, muốn ra ngoài cùng nàng hẹn hò. Hoàng thượng chưa bao giờ có thói quen xuất cung chơi bời lêu lổng, mỗi lần ra ngoài đêu là có chuyện, giữa tháng ba bốn ra ngoài ba bốn lần, đúng là hiếm thấy.
Lần này Thanh Hoàn một hơi nói xong tất cả những lời cần nói, hơn nữa hết sức chăm chú giao phó: “Công tử, cha ta thấy tiền là sáng mắt, muốn gả ta cho người có quyền có thế. Cha cảm thấy có quyền thế mới có thể sống tốt. Lúc ngươi cầu hôn nhất định phải lấy thêm chút bảo bối tới đây, cha ta thấy ngươi có tiền khẳng định không phản đối.”
Huyền Diệp khẽ cười, nghiêng đầu hỏi nàng: “Nếu không có tiền thì phải làm thế nào?”
Thanh Hoàn ngơ ngác đứng, nín thở toàn thân, cuối cùng thở dài một hơi, hai con mắt trợn to nhìn hắn, nét mặt hung phấn: “Nếu không, chúng ta bỏ trốn nhé.”
Đến nay Huyền Diệp cũng không biết Thanh Hoàn biểu hiện ra bộ dáng không cách nào kháng cự sức hấp dẫn của hắn chỉ trong mấy lần gặp mặt có bao nhiêu phần là thật, nhưng hắn càng ngày càng thích phần tình ái này, không mất chút sức lực nào đã mang được nữ nhân về.
Cảm xúc bị động này ảnh hưởng trực tiếp đến phán quyết hiện tại.
Nếu như nàng biết, nàng nhất định hận chết hắn. Hiện tại những chuyện này không thể dùng lý trí giải quyết, tuyệt đối không thể.
Mấy ngày nay đều không yên lòng, ở điện Ngõa Cách gọi mấy tiếng hắn cũng không nghe thấy.
“Hoàng thượng, Khố Nỗ Nhĩ đã tự vẫn.”
Chỉ có những lời này mới khiến hắn chú tâm.
Ban đầu thái hoàng thái hậu phụ hắn lên ngôi hoàng đế, Khố Nỗ Nhĩ dứt khoát cầm binh quyền ủng hộ, ảnh hưởng rất lớn đến quyền vị của hắn. Nhưng giờ hắn là phụ thân của Kỵ phi, cũng là quốc trượng, vì nữ nhi mà tự vẫn, không thể phán định hình pháp cao nhất nữa.
Cả đêm cùng mấy vị đại thần thương nghị sẽ giáng tội như thế nào.
Sau khi thương lượng cả đêm cuối cùng tuyên bố kết quả, bốn phần công sáu phần tội. Tuy có ý giáng tội nhưng có thể miễn cưỡng công bù tội, cái gọi là miễn cưỡng chính là nhờ hoàng đế nhân từ lòng dạ rộng lượng, lại để cho người ta cảm thấy hắn khoan hậu cựu thần.
Năm nay trời lạnh sớm hơn so với quá khứ, mới vừa đầu đông đã có một trận tuyết rơi.
Bởi vì không biết đối mặt ra sao nên hôm nay nhân lúc bầu trời đầy tuyết tung bay cùng Định phi đến Vân Phù Hiên. Thị vệ bên ngoài đã rút lui hơn phân nửa, từ ngày hắn rống giận sợ rằng nàng sẽ chả có lá gan đi ra.
Huyền Diệp toàn thân bạch y, khoác áo choàng lông chồn. Quần áo như vậy khiến hắn trở nên xa cách, giống như cổ nhân từ xa bước đến.
Thanh Hoàn từ trên lầu đã nhìn thấy hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú, những đóa hoa tuyết nhỏ bé khẽ bay trên bầu trời, không thấy rõ vẻ mặt của nhau ra sao.
Thanh Hoàn khôi phục lại bộ dáng giống như mọi lần gặp gỡ, nhanh chóng xuống lầu, mặt cười cực kì rực rỡ.
Nhiều ngày không thấy Thanh Hoàn gầy rất nhiều, ánh mắt cũng ảm đạm, còn mặc y phục mỏng manh như vậy, nụ cười cố giả bộ này làm cho người ta có chút mất hồn.
Huyền Diệp cầm hai tay của nàng, cúi đầu muốn hôn nàng, nhưng nàng lại run run tránh né hắn. Huyền Diệp thổi một hơi nóng nàng. nhẹ giọng hỏi: “Thế nào?”
Thanh Hoàn nhìn hắn lắc đầu một cái, cười nói: “Có chút ngoài ý muốn.”
Mấy cung nữ phía sau Định phi ôm một rương đẩy đồ, đều là y phục mới dệt, hết sức ấm áp.
Nàng hình như cố ý né tránh hắn, buông tay ra đi tới trước mặt Định phi, ngón tay sờ sờ tú y mỉm cười nói: “Cám ơn Nghiên cô cô, giờ thì tốt rồi, mùa đông cũng sẽ không lạnh.”
“Ngươi cũng không nên cám ơn ta, hoàng thượng đã phân phó làm từ sớm, chỉ là năm nay y phục mới tới chậm nên lâu như vậy mới đưa tới.”
Thanh Hoàn vui sướng nói: “Đều cảm ơn nha, cách xa thế này, lại còn có tuyết rơi, tới đây thật không dễ dàng, thật là cực khổ.”
Định phi đang muốn lấy quần áo ra để cho nàng thử một lần, Huyền Diệp trực tiếp nhận lấy nhàn nhạt nói: “Trẫm nhiều ngày gặp Kỵ phi, Định phi về trước đi, rảnh rỗi trẫm sẽ đến thăm nàng.”
Định phi gật đầu một cái, rất thức thời rời đi.
Người khác vừa đi, hắn đem y phục trong tay ném sang một bên, kéo nàng vào phòng ngủ. Cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên gáy nàng, lên gương mặt nàng, sau đó nhìn chằm chằm. Thanh Hoàn giống như tiểu tức phụ thẹn thùng, lắc người tránh né, không được tự nhiên.
Hắn khều cằm của nàng, cợt nhả nói: “Có vẻ nàng có ý kiến với trẫm.”
Thanh Hoàn tóm cánh tay đang nâng cằm nàng xuống, quệt miệng nói: “Có chút ý kiến, nhưng có thể bỏ qua không tính.”
Huyền Diệp đưa tay sờ thân thể nàng, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần rồi cúi xuống hôn nàng. Bờ môi của nàng lạnh lẽo mà mềm mại, còn có chút nhàn nhạt chua sót. Hắn quen nàng tự nguyện, có biểu hiện hơi bài xích như vậy liền lập tức dừng lại.
Thanh Hoàn mở mắt nhìn hắn, ngơ ngác nói: “Thế nào – tại sao dừng lại?”
“Bộ dáng nàng giống như ra chiến trường coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, giống như trẫm cưỡng ép nàng vậy, hôm nay không làm nữa.”
“Cũng tốt.” Thanh Hoàn trút giận, “Mỗi lần công tử đều một mình tới đây, đột nhiên hôm nay lại có thêm Nghiên cô cô, đúng là không quen đấy.”
“Được rồi, thường ngày ngay trước mặt Nhữ Văn, trẫm còn không thấy nàng xấu hổ cái gì.”
“Chuyện đó khác.”
“Sao lại khác?”
Thanh Hoàn loay hoay chiếc nhẫn trên ngón tay, nói: “Nhữ Văn có người yêu rồi, nàng không thích ngươi, nhưng người khác thì chỉ biết mặt mà không biết trong lòng như thế nào.”
“Chậc chậc.” Huyền Diệp ôm nàng vào ngực, “Lời này nghe thế nào cũng thấy mùi dấm.”
Ghen cũng được xấu hổ cũng tốt, dù sao không chuyện khác thì trong lòng cảm thấy an tâm rồi.
Nhữ Văn giúp Thanh Hoàn mặc tú y mới, rất vừa vặn.
“Ah ~ nô tỳ không biết sao Phủ Nội Vụ phủ có thể ước lượng được dáng người nương nương nhỏ bé, lại có thể may đồ vừa vặn như vậy, thật là thần kỳ.”
Người bên cạnh tùy ý nói: “Là trẫm ước lượng tương đối chính xác mà thôi.”
Thanh Hoàn lập tức trừng mắt nhìn hắn, ý bảo, không nên nói lung tung, nàng biết lúc nào tay của hắn từng đo đạc thân thể nàng rồi.
Nơi này thật sự xa xôi, nhà cửa lớn lại âm lãnh, Thanh Hoàn không thích nơi này, cộng thêm ánh mắt đáng thương của nàng cầu khẩn nên hoàng đế đồng ý cho chuyển về Tịnh Thục cung.
Cuối cùng Huyền Diệp cũng từ bỏ ý định giữ nàng ở một chỗ. Mấy ngày nay lấy mấy bộ y phục của nàng từ Tịnh Thục mang đến Tây Noãn Các, để chuẩn bị cho yêu cầu muốn ở thường trú của nàng.
Cùng Huyền Diệp mỗi ngày ở chung một chỗ đương nhiên là tốt, nhưng trong lòng Thanh Hoàn cứ có cảm giác gì đó rất lạ?
Buổi tối Thanh Hoàn cùng hoàng đế đến thỉnh an thái hoàng thái hậu rồi dùng cơm, lão tổ tông hết sức ngụ ý sâu xa nói: “Kỵ phi, ngươi đã đến được hai năm rồi, mau có một đứa bé đi, hoàng nhi sẽ không thiên vị người khác nữa.”
Hoàng thượng trực tiếp chen vào nói: “Hoàng tổ mẫu, Hoàn nhi còn nhỏ, trẫm cũng không muốn nàng sớm có đứa bé, về sau có đứa bé thì phải toàn tâm toàn ý lo cho đứa bé đấy.”
Thanh Hoàn gật đầu một cái: “Nô tì nghe hoàng thượng.” Huyền Diệp cầm tay của nàng, một bộ dáng trẻ con dễ dạy.
“Trong lòng hoàng thượng có tính toán thì tốt rồi, ai gia chỉ lo lắng cho Kỵ phi bị uất ức.”
“Người khác có thể chịu uất ức nhưng Kỵ phi làm sao mà chịu được uất ức đưỡ. Về sau chỉ sợ nước mắt vừa rơi thì trẫm lập tức mềm lòng, muốn mặt trăng trên trời cũng đồng ý.”
Thanh Hoàn cắn chiếc đũa nhìn hắn, vừa muốn mở miệng, Huyền Diệp lập tức nói chuyện: “Chuyện mặt trăng sau này hãy nói.”
Thật ra thì tính khí thái hoàng thái hậu như thế nào nàng cũng không biết. Khi bé, lúc mẫu thân dạy nàng nữ công có nói, nữ tử gả đi quan trọng nhất là hòa hợp với mẹ chồng. Hôm nay phu quân của nàng không có mẹ mà có một bà nội, mà nàng lại không nghe thấy mẫu thân đại nhân nói sống chung với bà nội như thế nào, cứ coi như lúc ở nhà, dù sao cơ hội gặp mặt cũng không có bao nhiêu.
Cho nên từ khi nhìn thấy thái hoàng thái hậu, nàng vẫn gọi bà là hoàng tổ mẫu, chưa bao giờ sửa đổi.
Hôm nay nhìn vị tổ mẫu này đối xử với nàng rất tốt, không quá hà khắc.
Hoàng đế cùng thái hậu ngầm hiểu lẫn nhau, không ai nói chuyện buồn. Thanh Hoàn cười thực sự quá ngọt ngào, không có ai nguyện ý để cho nàng biết chuyện nhà tan cửa nát.
Trời rất là lạnh, Tây Noãn Các đốt lò sưởi rất ấm, hoàng thượng có chút chuyện nên Thanh Hoàn đi theo một người từ Từ Ninh cung trở về.
Nước tắm đã chuẩn bị xong, Lần đầu tiên nàng nghiêm túc nhìn nơi này rõ rang như vậy. Phồn hoa rực rỡ, cực kỳ cao quý. Nước tắm ấm áp vô cùng thoải mái, khiến nàng rất buồn ngủ.
Nhữ văn đứng một bên khẽ ho một tiếng, nhẹ nhàng cúi đầu nói: “Nương nương, lên long sàng ngủ.”
Lúc này mới tỉnh lại, vội vã mặc quần áo vào.
Đệm và ga giường rất mới, giống như đều được thay lại. Nàng ngã xuống, trở mình mấy lần, tay đong đưa màn trướng tơ lụa, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cần cổ có cảm giác hơi lạnh, rải rác nho nhỏ ướt át, còn có hô hấp quen thuộc.
Thanh Hoàn mở hai mắt, tay vỗ vỗ mặt của hắn, nhỏ giọng nói: “Công tử, có thể hái mặt trăng trên trời xuống sao?”
Huyền Diệp nhìn nàng, cười nói: “Sẽ lấy cho nàng.”
Không chỉ cho nàng mặt trăng mà còn cho nàng tất cả sao trên trời.
Rõ ràng là lần này nàng có vẻ lo lắng, hoàn toàn ở trạng thái □□.
Hắn càng đánh càng hăng, lúc giảm tốc độ thì nàng bắt đầu nói mớ. Sau khi nói mớ thì nàng trở nên nhu mỹ gợi cảm, còn kèm theo mấy tiếng thở dốc mỗi lần hắn đi vào.
“Công tử, lúc chúng ta bái đường ta nói cái gì, ngươi còn nhớ rõ không?”
Hắn đè trán nàng, nói: “Nàng nói cái gì, nói lại cho ta nghe đi.”
“Vĩnh viễn yêu ngươi, quyết không chia rời.”
Lời này giống như lời tâm tình trong mộng, lúc này nói ra dường như không thích hợp, không biết người trước mặt có nghe rõ hay không, trực tiếp bị bao phủ trong những dao động va đập mạnh mẽ.