Nửa Đời Quen Thuộc

Chương 16: Chương 16




Không biết là do khả năng chịu đựng đả kích vô cùng mạnh mẽ hay là bị chế nhạo như vậy tập mãi đã thành thói quen mà Hạ Tri Dư không hề nổi giận. Cô ta đứng tại chỗ, nâng cao âm lượng hỏi

“Cần gì phải như vậy chứ?”

Lệ Hành dừng lại bước chân, khi xoay người thì mặt mũi lạnh lùng nghiêm nghị lạ thường, Hạ Hi nghe anh hỏi

“Lời này, tôi nên hỏi cô”

Đối thoại như vậy thật làm cho người ta khó hiểu, mặc dù Hạ Hi đã cố gắng không quan tâm nhưng vẫn nghe được đầu mối, cô nhếch môi. Cố gắng giãy khỏi tay của Lệ Hành nhưng vẫn bị anh nắm chặt

Vẻ mặt của Hạ Tri Dư vẫn hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu được, cong môi nói

“Đúng vậy, không đáng”

Trong mắt của cô lộ vẻ khinh thường rõ ràng như vậy, Hạ Hi không thể xem như không thấy, nên trong lòng cô cảm thấy có chút tức giận

Bị Hạ Tri Dư bất ngờ phá rối, khiến cho ngọt ngào sau khi tiểu biệt trùng phùng sớm tan thành mây khói. Dọc đường, sắc mặt của Hạ Hi luôn không tốt, lại bị Lệ Hành kéo cô đến một góc khuất người trong công viên

Thấy vẻ mặt cô tức giận giống như bị người yêu phản bội, Lệ Hành hơi tức giận, khi mở miệng giọng điệu cũng không được tốt, anh mở miệng nói

“Sao vậy?. Dáng vẻ của em bây giờ giống như mới bắt gian anh tại giường không bằng, không lẽ em không tin tưởng anh chút nào sao?”

Anh không chỉnh sửa thì thôi, anh chỉnh sửa lời nói, càng khiến cơn tức giận của Hạ Hi vụt lên càng cao, cô tức giận nói

“Có phải chỉ có bắt gian tại giường, anh mới thừa nhận giữa 2 người có quan hệ gì không?. Cô ta có ý gì?. Dựa vào cái gì lại dùng ánh mắt đó nhìn em?. Lệ Hành, em nể mặt anh, nếu đổi là người khác, em đã tát cô ta rồi, mặc kệ anh có tin hay không tin”

Hạ Hi chính là một cô gái như thế, có thể dịu dàng, biết làm nũng, nhưng tính tình mãi mãi vẫn nóng nảy, không vừa ý một chút là muốn đánh nhau.

Đó là lý do vì sao nói, không phải chỉ có đàn ông mới có khuynh hướng bạo lực. Yêu nhau lâu như vậy, đương nhiên Lệ Hành hiểu tính của cô, vì thế anh nói

“Tin, đương nhiên anh tin, có phải bây giờ em cũng muốn đánh anh luôn không?”

“Tin, dĩ nhiên anh tin. Có phải bây giờ em cũng muốn đánh anh không?”

Hạ Hi bật thốt lên “Anh nghĩ em không dám sao?”

Lệ Hành cũng lộ ra hơi kích động “Vậy em đánh đi, nếu như anh mà trốn thì họ của anh sẽ viết ngược lại”

Hạ Hi bị kích thích, giơ bàn tay lên cao, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô lại không ra tay được. Cuối cùng, vành mắt cô đỏ lên, xoay người bỏ đi. Một giây sau, đã bị Lệ Hành ôm lấy

“Anh biết em không nỡ”

Lệ Hành cười khẽ, cánh tay ôm ngang eo Hạ Hi hơi siết chặt, cúi xuống dịu dàng nói ở bên tai cô

“Đừng làm loạn nữa, thật vất vả mới gặp nhau một lần, chúng ta cãi nhau vì cô ta không đáng. Trước tiên, nghe anh giải thích một chút được không?”

Cơn tức giận của Hạ Hi rất lớn, cô dùng tay huých vào bụng của Lệ Hành “Còn có gì để giải thích, anh không cần kiếm cớ, em đã phát hiện hết rồi…”

“Em phát hiện cái gì, em nói giống như giữa anh và cô ấy có chuyện gì đó vậy, anh hoàn toàn trong sạch”

Cánh tay nhỏ của cô đánh anh không đau, nhưng anh vẫn không nhịn được oán giận

“Mưu sát chồng a!. Dịu dàng một chút đi, con gái nhà người ta đều ôn nhu, dịu dàng”

“Nói không biết ngượng!. Anh nhảy vào sông Hoàng Hà rửa sạch cho em” Không tránh được, Hạ Hi đành giẫm lên chân anh

“Ai dịu dàng thì anh đi tìm người đấy”

“Đến tên chó cũng dùng tên anh để đặt, em không nỡ bỏ nó mà nỡ bảo anh nhảy xuống sông Hoàng hà?”

Bị tính trẻ con của cô chọc cười, Lệ Hành ôm cô càng chặt hơn, dịu dàng dỗ dành nói

“Anh thích em như vậy, em bảo anh đi tìm ai đây?. Đừng quậy nữa, chúng ta nói

chuyện một chút có được không?”

“Nói chuyện như thế nào?”

Hạ Hi dùng sức đẩy Lệ Hành 2 cái, nhưng cũng không thoát khỏi vòng ôm của anh, tức giận xoay mặt đi

“Được, anh bịa đặt đi”

“Anh bịa đặt cái gì?. Nếu anh có câu nào nói dối em, cho thiên lôi đánh chết anh đi”

Lệ Hành nới tay để cho Hạ Hi xoay người lại, nâng cằm của cô lên để tầm mắt hai người giao nhau

“Giữa anh và cô ấy không có chuyện gì, cô ấy chỉ là bạn học của anh. Nghiên cứu vũ khí hạng nhẹ…Em đừng dùng ánh mắt muốn nhìn thấu linh hồn ấy để nhìn anh, đúng, cô ấy có chút tình ý với anh, nhưng anh thì không, người anh thích là em”

“Chỉ có vậy?”

Hạ Hi hiển nhiên không vừa lòng với giải thích của anh, đề cao âm lượng nói

“Đơn giản như vậy?. Anh chỉ nói cho có lệ”

“Vậy còn có gì phức tạp?. Phải nói như thế nào mới không có lệ a!. Đừng đoán mò, tính anh như thế nào, em còn không biết sao?”

Hạ Hi hừ một tiếng “Dù có hay không cũng chỉ có mình anh biết, sao em biết được”

“Còn nói những lời y như trẻ con”

Trong mắt lộ ra yêu thương, Lệ Hành đưa tay véo véo khuôn mặt của cô

“Em nhỏ như vậy đã đồng ý làm bạn gái của anh, nếu như anh không một lòng một dạ với em, vậy anh chính là cầm thú rồi”

Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, anh kiên định nói

“Tin tưởng anh, tiểu Thất, trong lòng anh chỉ có em là cô gái tốt, anh đã dự định cưới em, thì sẽ không trêu chọc người khác”

Hạ Hi trừng mắt nhìn anh

“Vậy người khác trêu chọc anh là được rồi?”

Lạc đề rồi. Lệ Hành nở nụ cười

“Đương nhiên không được, nếu ai dám trêu chọc anh, cũng như trêu chọc em, anh sẽ xử người đó”

Hạ Hi bĩu môi, "Thiệt là, anh còn chuẩn bị làm sĩ quan đấy, quan điểm cơ bản thời buổi này là hoà bình đấy, anh không biết hả? Lại còn nói sẽ xử người đó, anh không sợ không giảng nổi đạo lý à?"

Lệ Hành hơi có chút nhíu mày, trịnh trọng nói, "Kỳ thật anh phản đối bạo lực, bạo lực không thể giải quyết vấn đề. Nhưng em vẫn thường sử dụng bạo lực với anh đấy thôi, qua nhiều lần, mưa dầm thấm đất nên mới như bây giờ nè..."

"Giờ đổ cho em à?" Hạ Hi nở nụ cười, giơ tay lên đánh anh một cú, rồi sẳn giọng, "Đừng nghĩ là có thể nói sang chuyện khác."

"Anh nói thật đó." Lệ Hành cũng cười, thuận thế giữ cô rồi ôm chặt vào trong lòng, hôn cô rồi nói thầm, "Anh luôn nguyện ý để em đánh..."

Hạ Hi lại bắt đầu không an phận, cắn chặt răng không để ý tới anh, nhưng Lệ Hành không buông tay và hôn nhẹ lên vành tai cô, sự chống chế của cô mới dần được buông lỏng. Sau đó, anh nâng mặt nhỏ nhắn của cô lên và hôn, cuối cùng cô gái nhỏ cũng thẹn thùng dưới sự tấn công mạnh mẽ của anh, ngoan ngoãn vươn tay ôm lấy eo của anh...

Cho dù đã hoá giải được sóng gió này, nhưng để tránh trong lòng của Hạ Hi lại sinh ra xa cách, Lệ Hành vẫn nói rõ chuyện Hạ Tri Dư từng thổ lộ với anh cho cô biết rõ. Ba Hạ và ba Lệ là chiến hữu, trong lúc đó bậc cha chú có chút giao tình, nhưng bởi vì mẹ Lệ bề bộn với sự nghiệp của mình mà không theo quân, thế là cùng với ba Lệ sinh sống ở hai nơi. Cho nên Lệ Hành từng sống ở trấn nhỏ cạnh bờ biển, và trong đại viện quân khu ở thành phố A, nên anh không có gặp Hạ Tri Dư nhiều. Thậm chí khi hai người gặp nhau ở trường quân đội, căn bản anh cũng không hề nhận ra cô. Mãi cho đến khi Hạ Tri Dư nói ra tên của ba cô, Lệ Hành mới nhớ đến chú Hạ còn có một cô con gái. Về sau, Hạ Tri Dư luôn tìm anh giúp đỡ, hoặc nhờ anh chỉ những vấn đề không có độ sâu. Mới đầu Lệ Hành không có nghĩ quá nhiều, càng ngày càng nhiều nên mới bắt đầu để ý, để tránh bị hiểu lầm nên anh bắt đầu từ chối cô.

Sự lạnh nhạt của Lệ Hành làm Hạ Tri Dư mất hứng, vì thế cô thẳng thắn lớn mật đâm thủng từng tầng cửa sổ, chủ động đề nghị anh yêu cô. Ý kiến của Lệ Hành trong lúc đó là làm rõ mọi chuyện, nếu anh trực tiếp từ chối cô thì về sau cô sẽ không tới tìm anh nữa. Cho nên anh thực sự trả lời cô, "Tôi không có ý gì với cô. Tôi đã có bạn gái rồi, và cũng cực kỳ yêu cô ấy. Tôi có ý định chờ cô ấy tốt nghiệp đại học, chúng tôi sẽ kết hôn."

Không phải là không có nghe thấy Lệ Hành nói mình đã có bạn gái, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, lại càng không thể ngờ anh đã nghĩ tới chuyện kết hôn, Hạ Tri Dư thật sự bị đả kích, sau khi ổn định tâm tình, cô kiêu ngạo nói, "Người nào mà làm cho anh để tâm như vậy?"

Trước mặt hiện ra nụ cười rực rỡ của Hạ Hi, bộ dạng thật sự vui vẻ và thoả mãn làm cho Lệ Hành không nhịn được bất giác khoé môi nâng lên một nụ cười, anh trả lời, "Một người mà tôi cho rằng là thích hợp."

"Người thích hợp?" Hạ Tri Dư nhướng mày, "Cuộc đời này rất dài, về sau có xảy ra chuyện gì thì có ai biết được, làm sao anh có thể khẳng định hai người sẽ đi đến tận cùng?"

"Tôi nhớ có một bài hát như thế này "Mong muốn chỉ trong một đêm đi đến già," nghe làm cảm động rất nhiều người. Mà tôi cho rằng chỉ dùng một bước chân mà đã muốn vượt qua mấy mươi năm cuộc sống và tình yêu, là không thể có được một tình yêu một đời một kiếp, đầu bạc răng long. Tôi không tin chỉ trong nháy mắt mới là vĩnh hằng, tôi tin tình yêu chân thật và sâu đậm có thể chống lại khảo nghiệm của thời gian." Chống lại ánh mắt của Hạ Tri Dư, Lệ Hành nói tiếp, "Hiện tại quả thật tôi không thể bảo đảm gì cho tương lai, nhưng ít ra vào giờ phút này, tôi đã nhận định đó chính là cô ấy."

Nhìn qua Lệ Hành thật sự không giống như người có lý giải sâu sắc về tinh yêu như vậy. Ánh mắt khoá trên người anh hiện rõ một dấu chấm hỏi lớn, Hạ Tri Dư hỏi, "Tại sao?"

"Tại sao ư?" Vuốt tóc, Lệ Hành thành thật trả lời, "Nói thật vấn đề này tôi cũng chưa từng nghĩ qua, dù sao đã yêu rồi, thì cũng chẳng cần lý do gì nữa." Lệ Hành chỉ nói có một nửa, cách nghĩ ở trong lòng anh chính là, "Sau khi ở chung sẽ cảm thấy càng ngày càng yêu, cảm thấy bọn họ nên ở cùng với nhau, thì Hạ Hi liền thuộc về Lệ Hành anh."

Cho nên nói, tình yêu thật sự không có quy tắc gì cả. Về phần tại sao, lại càng không có câu trả lời đúng nhất.

Lệ Hành nói trắng ra làm cho tự tin của Hạ Tri Dư trong nháy mắt đều như quân lính tan rã. Nhưng, tâm tư của con người luôn rất phức tạp, có khi không chiếm được thì lại càng muốn chiếm cho bằng được. Trong lòng của Hạ Tri Dư, cô đã nhận định đó là Lệ Hành, quyết chinh phục người đàn ông đã cự tuyệt cô cho bằng được, nhưng cô lại sai lầm, cô càng như vậy anh càng ghét cô. Vì thế cô lấy giọng như bị tình thế bắt buộc nói, "Lệ Hành, tôi sẽ không buông tay. Vật mà Hạ Tri Dư tôi muốn, chưa bao giờ có chuyện không chiếm được."

Đối với sự cố chấp của cô, Lệ Hành có phần buồn bực, "Tôi đã nói rõ ràng như vậy rồi, mà cô còn nghe không hiểu sao? Cô coi tôi là cái gì? Rồi coi bản thân cô là cái gì? Cái gì gọi là vật mà cô không chiếm được chứ? Hạ Tri Dư, tôi nhắc cho cô nhớ, đừng làm tôi mất phong độ, ba tôi và chú Hạ còn gặp nhau đấy." Nói xong anh xoay người rời đi, dứt khoát đến không có nửa điểm để cứu vãn.

Đương nhiên, sau này Hạ Tri Dư vẫn còn làm phiền Lệ Hành đến hết chỗ nói, nhưng cho dù là như thế, biết có một cô gái xinh đẹp đang mơ ước bạn trai của mình, sự chiếm hữu rất mạnh của Hạ Hi vẫn cực kỳ mất hứng. Sau đó một khoảng thời gian rất dài, bất kể là viết thư hoặc là gọi điện thoại, cô đều có chút tức giận nhỏ với Lệ Hành, cô cứ theo thói quen lấy lời lẽ không tốt che dấu đi lo lắng và quan tâm của mình. Lệ Hành cũng đón ra được tâm tư của cô, một mặt tránh những tiếp xúc với Hạ Tri Dư, một mặt lại đối với Hạ Hi ngày càng tốt, anh nghĩ muốn lấy hành động thực tế chứng minh cho tình cảm của mình, nhưng chỉ là đối với cô.

Tâm ý của Lệ Hành, Hạ Hi cũng cảm nhận được. Nhưng đối với Hạ Tri Dư, cô không có cách nào có thể phớt lờ. Cũng từ lần gặp đó, Hạ Hi lại đối với Lệ Hành bắt đầu sinh ra cảm giác lo được lo mất.

Từ trong hồi ức tỉnh dậy, Hạ Hi dịch một góc chăn cho Lệ Hành, cô nói, "Sự xuất hiện của Hạ Tri Dư làm cho em bỗng nhiên cảm thấy có nguy cơ, em cảm thấy em không có cố gắng vượt qua cuộc thi tới thành phố A, nên mới bị cô ấy nói không bằng cô ấy." Sau đó cô nở nụ cười xấu hổ, tự nhủ nói, "Rất là ngây thơ phải không, vì anh ấy mà ghen tuông."

"Trong lòng cực kỳ để ý chuyện bọn họ học cùng trường, nhưng em còn có thể làm sao đây...Sau đó em liền lên cấp ba, bài vở cực kỳ nhiều làm cho em không có thời gian rảnh để đi gặp anh ấy, em chỉ có thể viết thư và gọi điện."

"Lúc tới gần thời gian thi vào trường cao đẳng, tin tức của anh ấy bỗng nhiên bị chặt đứt, em gọi điện tới ký túc xá của anh ấy, nhưng lúc nào cũng không có người nghe máy. Cho dù có người nghe cũng nói anh ấy không có ở đấy, hỏi đi đâu thì cũng chỉ nói ậm ừ vài câu. Sau đó mấy ngày anh ấy có gọi điện cho em, nhưng lại không cho em có cơ hội nói nhiều, chẳng qua chỉ nói anh ấy đang chuẩn bị diễn tập cho buổi tốt nghiệp, bận quá nên không rảnh viết thư, lại dặn dò em nhớ chú ý sức khoẻ. Mới đầu em chẳng phát hiện có cái gì không thích hợp, về sau càng nghĩ lại càng thấy không bình thường, đến cuối cùng lại cảm thấy anh ấy rất khác thường. Em liền gạt ba đi thành phố A một chuyến, nhưng trước cửa trường quân đội em lại thấy được..." Dừng lại thật lâu, Hạ Hi mới thấp giọng nói, "Anh ấy và Hạ Tri Dư mới cùng nhau trở về từ bên ngoài."

Cho dù bọn họ đi một trước một sau, không có bất luận cử chỉ thân mật nào, khi đó Hạ Hi cảm thấy chính mình bị lừa gạt, cảm thấy anh đã sớm "ám độ trần thương"* rồi, cô lại vẫn ngu ngốc lo rằng anh đã xảy ra chuyện gì. Lúc đó cô gần như tức điên muốn chạy qua chỗ bọn họ, Lệ Hành như cảm giác được gì nên quay đầu lại, nhưng mà nghênh đón anh lại là một cái tát tai...

*Ám độ Trần Thương (暗渡陳倉)(Một trong ba mươi sáu kế) Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.

Truyện kể rằng Thời Hán-Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.

Lần này Hạ Hi đã không chút do dự, không có ngập ngừng, cô giơ tay lên cao, rồi một cái tát thật mạnh hạ xuống.

Cùng với một tiếng "bốp" giòn vang, Hạ Hi mang theo thanh âm nức nở chất vấn, "Làm sao anh có thể lừa dối em như vậy?"

Sự xuất hiện của Hạ Hi quá mức bất ngờ, Lệ Hành còn chưa kịp phản ứng, Hạ Tri Dư liền tiến lên trước một bước đẩy Hạ Hi ra, hỏi vặn lại, "Cô làm gì vậy, dựa vào cái gì mà cô có thể đánh người?"

Cô ấy một bộ như người phát ngôn còn mang thêm bộ dáng của thần hộ mệnh càng nhìn càng chọc điên Hạ Hi, thêm một cú đẩy mạnh, Hạ Hi đau lòng tới mức lập tức muốn tát thêm một cái vào giờ phút đó. Hạ Tri Dư không nghĩ cô lại dám ra tay một lần nữa, không hề phòng bị và cũng không thể tránh. Nhưng Hạ Tri Dư là loại người kiêu ngạo cỡ sao, làm sao có thể chịu nỗi tức giận này, cô ấy liền lập tức muốn đánh trả...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.