Nửa Đời Quen Thuộc

Chương 2: Chương 2




Một khoảng thời gian sau, Hạ Hi nhận được lệnh điều động của cấp trên đến phối hợp với đội đặc nhiệm để phá hoạch một vụ án quan trọng, trong lúc hành động, thì cô bị thương ở đùi, sau vụ án đó, cô được anh họ của chị dâu họ, cũng chính là phó cục trưởng mới nhậm chức của thành phố -Mục Nham khen ngợi. cho rằng nếu để cô ở cục chính trị, phụ trách nghiệp vụ của các cán bộ kỳ cựu về hưu thì thật uổng phí, nên đã cố ý điều cô vào đội cảnh sát hình sự

8 giờ đêm, khi Hạ Hi trở về quân khu đại viện, Hạ gia vừa mới tiễn một lượng khách lớn đến chúc mừng, trong phòng khách, Hạ Hoành đang chơi cờ với Hạ Chính Tùng, Hạ Diễn đang bận rộn trong phòng bếp

Lúc mở cửa, Hạ Hoằng Huân nhìn thấy bộ dạng phong trần mệt mỏi của cô, thì nhịn không được khẽ trách

“Còn biết đường mò về nhà hả, bà cô trẻ?”

Sau khi chào hỏi với các trưởng bối, Hạ Hi không biết lớn nhỏ mà xoa xoa mái tóc ngắn của anh họ, oán giận nói

“Bảo vệ là ai vậy?. Gặng hỏi nửa ngày cũng không cho em vào , còn sững sờ nói chưa từng gặp em. Lúc em còn chạy nhảy, chơi đùa ở trong sân, không biết ông ấy ở đang ở chỗ nào nữa”

Hất móng vuốt không an phận của cô ra, Hạ Hoằng Huân muốn bắt chéo cánh tay của trói ở sau lưng, lại bị cô linh hoạt tránh được, đành phải vô lực phê bình “Cũng không xem, bao lâu rồi em chưa trở về, nếu là anh, anh cũng không cho em vào”

Hạ Chính Tùng đang cúi đầu xuống đánh cờ, cũng đúng lúc hừ một tiếng tỏ vẻ đồng ý, mí mắt cũng chưa từng nâng lên, nói với Hạ Hoằng Huân

“Xem, trong sư đoàn của cháu có người nào thích hợp hay không. Tìm một người để mà quản nó, càng ngày càng không biết điều”

Vỗ vỗ cái đầu nhỏ của em họ, Hạ Hoằng Huân mỉm cười nói “Chỗ ấy của bọn anh cái gì cũng thiếu, nhưng không thiếu đàn ông, nếu như em còn không ngoan ngoãn, anh sẽ tìm một người để thu thập em”

“Coi chừng em xử luôn cả anh ta” Hạ Hi không yếu thế trả miếng, sau đó thì cọ đầu vào cánh tay ông của cô, kéo cánh tay của ông hơi làm nũng nói “Xem đi, quả nhiên ông có cháu dâu rồi, thì không cần cháu gái nữa, đã vội vã muốn đẩy cháu ra ngoài?”

“Cháu có thể không về nhà, ông không thể ép hôn sao?”

Hạ Chính Tùng khẽ trách “Nhìn xem, đã mấy giờ rồi?. Còn bận rộn hơn cục trưởng như ba cháu”

Cố gắng bỏ qua cảm xúc phiền muộn ở trong lòng, Hạ Hi nhe răng cười “Cháu nào dám so với ba cháu ạ, ba cháu có thư ký, nhưng cháu cũng cần có một tham mưu mà, đúng không ba?”

Sau đó giải thích nói

“Lúc ở trên đường cao tốc bị tông vào đuôi xe, cho nên mới chậm trễ thời gian về nhà”

Nhìn thấy người trong nhà nhìn cô chằm chằm, cô mới vội vã nói “Cháu không sao, chỉ là xe cháu bị hỏng một lớp sơn, con không muốn làm phiền thư ký Từ, cho nên mới đi đường vòng để sửa xe”

Hạ Chính Tùng vừa nhíu mày, vừa nói “Cháu, con bé này, cũng không làm cho người ta đỡ lo một chút”

Vừa nói vừa kéo cháu gái đến trước mặt mình, nhìn từ trên xuống dưới một lần, xác định Hạ Hi không bị thương, mới yên lòng

Không muốn người nhà phát hiện ra cô có chỗ không thích hợp, nên cố ý dẫu môi nói

“Cháu nào không làm cho người khác bớt lo ạ, cháu là người vô tội ấy, nói chung, bình thường lái xe cũng có thể bị va chạm”

Hạ Hành không giúp cô, ngược lại còn nói “Không mua xe cho con là được rồi”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô xụ xuống, lầm bầm nói

“Không phải con vẫn chạy bộ tới đấy sao?” Vì nói sang chuyện khác, cô làm nũng, lắc lắc cánh tay của Hạ Chính Tùng

“Có gì cho cháu ăn không, cháu đó bụng lắm rồi”

“Con gái chỉ biết ăn, ăn đi không phải cái tội” Nhìn em gái của mình, Hạ Hoằng Huân không đề cập đến chuyện thay đổi công tác của Hạ Hi, cười cười đi vào phòng ăn

“Đợi em về ăn cơm đấy, anh đói sắp chết rồi đây”

Hạ Hi đi theo giúp đỡ, trong miệng vẫn còn làm nũng theo kiểu trẻ con nói “Phi, phi, phi, lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, ngày mai sắp kết hôn rồi, còn nói cái gì mà chết với không chết. Chị Ngôn đâu?. Sao em không thấy chị ấy?”

“Bị Hách Nghĩa Thành dẫn đi rồi, cơm chiều ăn ở bên kia” Hạ Hoằng Huân quay người lại, tựa tiếu phi tiếu nói “Em khẳng định không muốn làm phụ dâu cho chị dâu em hả?. Không cần tiền lì xì sao?”

“Tiền lì xì dĩ nhiên phải cần rồi” Hạ Hi vừa bày bát đũa vừa nói “Chỉ là em không làm phụ dâu đâu, làm phụ dâu thì không lấy chồng được”

“Không tồi, cô cũng nhìn thẳng vào cuộc sống rồi đấy, không bằng để anh giới thiệu cho cô một người, trong sư đoàn của anh….”

Lại nữa rồi, Hạ Hi chậc một tiếng, giận dỗi nói “Đừng xem em như bánh mứt khó tiêu thụ, mà các anh cần đẩy mạnh tiêu thụ có được không?. Sắt tốt không làm đinh, phụ nữ tốt không lấy chồng nhà binh…Ôi, bác cả, sao bác lại đánh cháu?”

Hạ Hi phồng má xoa đầu bị Hạ Diễn đánh đau, bên kia Hạ Chính Tùng và Hạ Hành ngồi xem diễn không nhịn được cười ra tiếng

Không thể trách Hạ Diễn- trên vai mang quân hàm thiếu tướng sửa chữa cô, ông nội cũng không giúp cô, ai bảo nghề nghiệp của người nhà họ Hạ lại đơn điệu khiến người ta nhàm chán chứ, đương nhiên không cho phép cô công kích quân nhân rồi?. Như vậy không phải là đả kích tất cả đàn ông trong nhà sao?

Cơm tối qua đi, ba thế hệ người nhà họ Hạ vui vẻ hòa thuận ngồi ở trong phòng khách uống trà, đề tài câu chuyện chuyển từ chúc mừng đám cưới ngày mai của Hạ Hoằng Huân, đến cặp đôi oan gia Hạ Nhã Ngôn và Hách Liên Thành, cuối cùng lại đến Hạ Hi. Mãi cho đến khuya, trong phòng vẫn tràn ngập tiếng nói tiếng cười như trước

Tình cảm gia đình ấm áp làm cho Hạ Hi cũng cảm thấy ấm áp theo, trước khi đi vào giấc ngủ, cô im lặng nhắc nhở mình, chuyện quá khữ đã qua rồi, không nên nghĩ lại

Ngày thứ hai là ngày mùng 7 tháng 7 âm lịch, là ngày kết hôn của cháu đích tôn Hạ gia- Hạ Hoằng Huân với Mục Khả

Nhìn Hạ Hi nóng lòng như muốn tỷ thí, Hạ Nhã Ngôn không nhịn được nhắc nhở “Anh của em đi cưới cô dâu, chứ không phải đi cướp cô dâu, em nhã nhặn một chút đi”

Hạ Hi nhìn cô ấy một cái “Chị không hiểu đâu”

Sau đó cãi lại “Nhã nhặn cái gì?. Cũng không phải đi tuyển tú. Đón dâu đương nhiên phải có khí thế, nếu không phải ông nội nói muốn tổ chức đơn giản, em còn muốn mang 18 anh em, lái 18 chiếc xe bọc thép, mặc 18 áo bành tô, khoác khăn quàng cổ màu trắng, còn dội mũ giống Hứa Văn Cường trong Tân Bến Thượng Hải, hút 18 điếu thuốc, đến Hách gia đá văng cửa chính, cướp cô dâu và của hồi môn đấy”

Hạ Nhã Ngôn nghe xong cảm thấy vui vẻ, quay đầu nói với Hạ Hoằng Huân “Anh, em có ý kiến, không nên cho nó ra ngoài, trực tiếp ném vào phòng tạm giam đi”

Người có chuyện vui, đương nhiên cũng thích sôi nổi, tâm trạng của anh hôm nay rất tốt “Được được, chút nữa đến nhà chị dâu em, anh cướp cô dâu, còn em cướp đồ cưới”

Hạ Hi đứng nghiêm, tinh thần phấn chấn nói “Kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ”

Tại sao lại giống thổ phỉ như vậy. Trong lòng Hạ Nhã Ngôn thầm oán

Đến Hách gia, Hạ Hoằng Huân có chút ngoài ý muốn bị giữ ở ngoài cửa, người giữ cửa nói, nếu như chú rể không hát sẽ không giao cô dâu ra

Thấy tình cảnh như vậy, Hạ Hi vỗ vỗ tay, cao giọng nói “Em, em”

Trên mặt treo nụ cười hạnh phúc, bàn tay to của anh vung lên “Được, đối xử với quân địch, không cần phải khách sáo”

Hạ Hi đáp lại anh bằng một động tác ok, vừa làm động tác làm nóng người, vừa gào thét về phía cánh cửa “Từ xưa đến nay, Hoa Sơn có một câu nói, không thể dùng trí chỉ có thể tiến công. Chị dâu, hãy tha thứ cho em”

Lời còn chưa dứt, vừa đá cửa có tiết tấu, vừa xuyên tạc lời bài hát “Lên trước, lên trước, lên trước, đội ngũ chúng ta hướng về phía đại dương, chân đạp ruộng nương của Tổ quốc, lưng đeo “Hy vọng” của chú rể, chúng tôi là một lực lượng không thể đánh bại…”

Mọi người đều cười sằng sặc

Sau khi giọng “gầm rú” của Hạ Hi lọt vào tai của Hách Nghĩa Thành, cậu của Mục Khả làm cho anh không thể nào bình tĩnh được, anh tuyệt đối không nghĩ tới Hạ gia lại có kẻ dở hơi như vậy, ngày trước gặp nhau, mặc dù cảm thấy cô bé này có chút kì quái nhưng không mất vẻ dịu dàng, nhã nhặn, lúc này, ngược lại rất mạnh mẽ, khiến anh nghĩ, mình đã sinh ra ảo giác rồi, anh bắt đầu xoa xoa huyệt thái dương của mình

Để phòng tránh cửa gỗ của căn nhà phải “hy sinh anh dũng”, đang muốn đứng dậy gọi mấy đứa con gái ở trong nhà mở cửa, thì chợt nghe Hạ Hi hát

“Vùng lên nào, những người không muốn làm nô lê….” Đầu của anh lại cảm thấy đau nữa rồi

Hạ Nhã Ngôn cũng không nhịn được nở nụ cười, kéo cánh tay của Hách Nghĩa Thành, thấp giọng nói “Nghe nói các quân nhân của sư đoàn 532 lúc náo động phòng sẽ đá văng cánh cửa, em không muốn cửa nhà anh cũng hy sinh anh dũng như thế, nên anh mau mở cửa cho bọn họ đi”

Hách Nghĩa Thành cười khổ “Em nói xem, anh em nhà các em tại sao lại bạo lực như vậy?”

P.s Đố vui một chút Nếu vợ của mình là cháu gọi bạn trai của em gái mình bằng cậu, và sau này em gái của mình lại là vợ của cậu của vợ mình, mà vợ của mình lại là chị dâu của mợ của mình, vậy họ phải xưng hô với nhau thế nào?

Thế nào là bao che khuyết điểm của người nhà, chính là như cô Hạ Nhã Ngôn đây

Hạ Nhã Ngôn nghe vậy, lập tức nhéo cánh tay của anh, sửa chữa nói “Đây gọi là sức chiến đấu, sức chiến đấu đó, anh hiểu không?”

“Đúng, đúng, là tinh thần chiến đấu, thật là bá đạo” Sau đó rất ra dáng trưởng bối mà quát “Ngừng lại cho tôi”

Rốt cuộc là “người có thân phận, có địa vi” Cậu nhỏ Hách Nghĩa Thành cuối cùng cũng ngăn được Hạ Hi, chẳng qua là anh dùng tiền lì xì để đổi lấy cánh cửa Hách gia còn nguyên vẹn

Đắc ý quơ quơ tiền lì xì trong tay, Hạ Hi nghịch ngợm khom người chào Hách Nghĩa Thành “Cảm ơn anh rể”

Cuối cùng bối phận cũng hòa nhau một ván, nhìn vẻ mặt Hách Nghĩa Thành đen lại, Hạ Hoằng Huân cười vang

Lại náo loạn thêm một lúc, Hách Nghĩa Thành mới nắm chặt thời gian, mới giao đứa cháu gái anh yêu thương từ bé trong lòng bàn tay cho Hạ Hoằng Huân

Trước khi làm lễ, Hạ Hoằng Huân nói còn có người chưa tới, bảo Hạ Hi ra cửa chờ người, Hạ Hi vội vàng chào hỏi khách khứa, sau đó ba chân bốn cẳng chạy ra cổng, cũng quên mất hỏi xem đó là ai, cũng không nghe rõ là mặc quân trang hay thường phục, đã chạy ra khỏi sảnh bữa tiệc, lại vụng về hấp tấp đụng vào ai đó ở bậc cầu thang

Hạ Hi phản ứng rất nhanh “Thật xin lỗi” sau đó đưa tay kéo đối phương, chỉ có điều người đó còn nhanh hơn cô, không đợi cô chạm vào cánh tay đối phương, thì người đó đã linh hoạt nghiêng người, đứng sát vào vách tường phía sau lưng, nhanh nhẹn tránh khỏi cú va chạm

Mặc dù như thế nhưng Hạ Hi vẫn lịch sự hỏi một câu “Không có bị thương gì chứ, có cần….” Chờ khi cô ngẩng đầu lên nhìn rõ là ai, thì vẻ mặt ân cần lập tức biến mất, chuyển sang vẻ mặt lạnh lùng

“Là cô?” Hạ Tri Dư cũng nhận ra cô, khi mở miệng thì giọng nói lộ ra chút sắc bén “Không thể ổn trọng một chút sao?. Tại sao đi đường lại hớt ha hớt hải như vậy, vội vàng đi đầu thai sao?”

Kẻ xấu đi cáo trạng trước đã làm cho người ta rất khó chịu rồi, giọng điệu kiêu ngạo răn dạy người khác càng làm cho Hạ Hi tức giận, cô đứng thẳng, khiêu khích mở miệng, châm chọc nói “Tôi chính là một người như vậy đấy, không quen nhìn thì tránh sang một bên, kẻo bị thương lại đổ thừa cho tôi”

Khóe môi Hạ Tri Dư hơi nhếch lên, khuôn mặt dù đã trang điểm tinh xảo nhưng không giấu được sự khinh thường “Là tôi sợ tôi đổ oan cho cô, hay cô không dám đắc tội với tôi?”

Trời sinh Hạ Hi không phải là người có tính tình tốt. Từ trước đến nay cô luôn quan niệm Người không phạm ta, ta không phạm ta, người phạm lần đầu ta nhúng nhường 3 phần, nếu còn tái phạm ta sẽ nhổ cỏ tận gốc. Lúc này đối mặt với sự đối chọi gay gắt của Hạ Tri Dư, cô ngừng một chút sau đó trên môi nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại rất lạnh “Nếu như tôi nói cả hai, thì cô sẽ làm thế nào?”

“Đủ hống hách” Hạ Tri Dư hừ lạnh, ánh mắt lặng lẽ quét nhìn cô một cái “Tôi nhắc nhở cô, đừng không xem air a gì”

Hống hách?. Được, tốt lắm

Cô biết rõ không nên gây sự vào lúc này, nhưng Hạ Hi đột nhiên phát hiện mình không có cách nào bình tĩnh được

Vì thế lời nói của Hạ Tri Dư bị cô cười khẽ một tiếng đánh gãy

“Nhắc nhở?”

Ánh mắt rơi trên khuôn mặt minh diễm của cô ta, thanh âm của Hạ Hi tản ra, từ tốn mà lạnh như băng phun ra 3 chữ “Cô không xứng”

Giọng điệu như thế, có thể không khơi màu chiến tranh sao?. Cuối cùng, Hạ Tri Dư gỡ bỏ lớp mặt nạ hiền lành, ôn hòa trước tiên, hoàn toàn đã quên mất quy định không được đánh nhau ở đây, cô bỗng chốc xoay người, vung nắm đấm lên

Một trận này, rốt cuộc tránh cũng không tránh được. Hạ Hi nghĩ như thế, nên trong khoảng khắc Hạ Tri Dư ra đòn, thì cô đã dịch sang bên trái đồng thời nâng tay phải lên để chế trụ cổ tay của cô ta. Động tác rất nhanh vừa chuyên nghiệp vừa linh hoạt

Hạ Tri Dư lập tức đoán được chiêu thức của cô, nhanh chóng thu tay lại, cứ như thế đầu ngón tay của Hạ Hi chỉ chạm đến mu bàn tay của đối phương. Tiếp theo, Hạ Hi hóa bị động thành chủ động, co chân đá về phía cánh tay của Hạ Tri Dư, động tác cực nhanh làm cho người ta không kịp thu tay. Cô vốn mang ủng quân nhân, cho nên một cước này đá vào tay của cô ta cũng không nhẹ

Đôi mắt lạnh lẽo bắn ra tia sắn bén, Hạ Tri Dư bước nhanh lên phía trước tiếp cận cô, tay trái nắm lại nhanh chóng ra đòn, thân thể của Hạ Hi ngửa ra sau, tránh được một đòn tấn công của cô ta, nhưng không ngờ cẳng chân lại trúng đòn của Hạ Tri Dư, sức lực quá lớn khiến cô đảo đảo lùi về sau, đụng trúng nữ phục vụ đang bưng khay

Tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, con mắt của Hạ Hi lạnh như băng, trong mắt lộ ra tia nguy hiểm. Cô đưa tay đỡ lấy người vụ phục bị đụng trúng, Hạ Hi lui về phía sau, không ngờ Hạ Tri Dư lại tấn công lần nữa, Hạ Hi quyết định lấy cứng chọi cứng, bắt lấy cổ tay của đối phương, đồng thời gập hai tay xuống dưới

Hậu quả của động tác này có thể nặng, có thể nhẹ, nếu như đổi lại là đánh nhau thật hoặc đổi lại là một người đàn ông, thì tay của Hạ Tri Dư có lẽ đã bị bẻ gãy, nhưng may mắn là Hạ Hi cũng không định làm tổn thương cô ta, chẳng qua là hơi dùng sức để trừng phạt cô ta một chút, song, với một người kiêu ngạo như cô ta, sẽ không vì thế mà ra tay lưu tình, sau khi cô rút tay lại, thì cô ta không chút khách khí đánh tiếp, từng chiêu từng chiêu hung ác, từng bước ép sát cô

Không muốn để mọi người chú ý, Hạ Hi vừa tiếp chiêu vừa lui lại phía sau, cho đến khi cách sảnh bữa tiệc khá xa, đã có thể lui lại phía sau, thì Hạ Tri Dư tìm được cơ hội, đột nhiên cô ta giơ chân lên, đá về phía cô, Hạ Hi theo bản năng ngửa về phía sau, không ngờ dưới chân lại giẫm phải mép bậc thang, trong lúc thân thể mất cân bằng, cô chỉ còn kịp dùng tay bắt lấy quả đấm của tay vịn cầu thang, hoàn toàn không thể tránh được đòn công kích của Hạ Tri Dư

Các cô đánh nhau thực ra đã kinh động đến mọi người, lúc Hạ Hành đứng dậy đi qua đây, thì Hạ Hoằng Huân đã chạy đến, nhưng mà không đợi anh ra tay, lúc Hạ Hi ngửa về phía sau đã có một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy eo của cô, mà cú đá của Hạ Tri Dư một giây sau sẽ đá vào vai cô cũng bị người nào đó đẩy ra

Thanh âm không cao, nhưng giọng nam hết sức rõ ràng, mạnh mẽ vang lên từ phía sau, Hạ Hi nghe được anh nói “Không nể mặt thầy tu thì cũng phải nể mặt phật tổ, đánh nhau thì cũng phải chọn chỗ”

Không phải vì đau đớn, mà do bị hơi thở đàn ông vây quanh, khiến Hạ Hi nhất thời bừng tỉnh, nghiêng đầu theo bản năng

Ánh đèn nhu hòa chiếu vào đường nét khuôn mặt rõ ràng, khuôn mặt vốn tuấn lãng lại mang theo vẻ nghiêm nghi, đó là khí chất chuyên thuộc về quân nhân

Ánh mắt quyến luyến nhìn khuôn mặt tinh tế của Hạ Hi, giọng nói nghiêm khắc đã chuyển thành dịu dàng tự bao giờ

“Em không bị thương chứ?” Dễ nhận thấy, câu nói có ý trách cứ là muốn nói cho Hạ Tri Dư nghe

Không biết là do không thích ứng với giọng điệu anh chuyển đổi quá nhanh, hay là do tim đập quá nhanh, Hạ Hi lại ngây tại chỗ, không nói gì

Nhìn thấy em gái không có bị thương gì, Hạ Hoằng Huân thở phào nhẹ nhõm, ho nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo ý cười, chào hỏi với Lệ Hành

“Tới rồi?”

Lệ Hành thu hồi ánh mắt và tay ở bên hông của Hạ Hi, khuôn mặt anh thu lại nét dịu dàng, quay về vẻ lạnh lùng vốn có, giọng nói trầm thấp vang lên “Đoàn trưởng và chính ủy sư đoàn không đến được, nên phái tôi làm đại diện đến chúc mừng”

Hạ Hoằng Huân gật đầu, cười như không cười, giới thiệu hai người với nhau “Đây là tham mưu trưởng của sư đoàn anh- Lệ Hành, còn đây là em họ của tôi Hạ Hi”

Nhìn thẳng vào đôi mắt trầm tĩnh như nước của anh, Hạ Hi xa cách mà lạnh nhạt nói “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu”

Lệ Hành trầm mặc nhìn cô, màu mắt rất rõ ràng

Thấy thế Hạ Hoằng Huân hơi nhíu mày, lại nhìn về phía Hạ Tri Dư, anh nghi ngờ hỏi “Có hiểu lầm gì với em của anh sao?. Dạ Diệc đâu?. Sao không thấy anh ta tới?”

Hạ Tri Dư mỉm cười, khi mở miệng thì thanh âm đã mềm mại trở lại “Anh của em đi huấn luyện binh rồi, bảo em qua đây để gửi lời chúc mừng và xin lỗi phó đoàn trường”

Nhìn Hạ Hi, cô ta làm ra vẻ ân hận nói “Chỉ là hiểu lầm thôi, thật là ngại quá”

“Hiểu lầm là được rồi” Ánh mắt của Hạ Hoằng Huân ra hiệu với Hạ Hi “Tiểu Thất”

“Hiểu lầm?”

Hơi dừng lại một chút, Hạ Hi cong lên khóe môi

“Nhưng em không xin lỗi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.