Đồ cưới của ta rất tốt. Cực kỳ phong phú, hoàn toàn không thua kém công
chúa được gả ra. Bởi vì đều là vật phẩm hoàng gia, đại bộ phận là Thái
hậu và trưởng công chúa mua thêm, ba ngày trước đã đưa đến Tín thân
vương phủ rồi, phía sau của ta rất mạnh. Nói chính xác là cực kỳ cứng
rắn. Thái hậu, trưởng công chúa thậm chí là hoàng thượng đều rất nể
tình, không nói việc gả đi, mấy ngày liên tiếp đều giúp ta nhất định tốt lắm, hơn nữa mọi việc đều tự làm, tất cả chi tiết không rõ đều có họ
gánh chịu; nam nhân của ta cũng rất không tệ, dáng dấp lại dễ nhìn, biết văn biết võ, chức vị cao, quyền lực lớn. Nhiều thứ không tệ như vậy
khiến cho trên dưới cả nước nghe thấy đều kinh ngạc, làm những đại gia
khuê tú có cha mẹ khỏe mạnh, quyền cao chức trọng hâm mộ chết. Cho nên. . . . Ta nên vui vẻ. Nếu như mà ta không vui, đoán chừng nhân dân toàn
thế giới đều sẽ khi dễ ta, cho nên, ta vui vẻ xuất giá rồi.
Ngày
đó phải dậy thật sớm, bởi vì giờ Thìn phượng giá của Thái hậu đi đến phủ trưởng công chúa, cho nên không có cơ hội ngủ nướng. Buổi sáng phải đi
một chuyến về nhà cũ của Trương phủ cùng với đám nha hoàn ma ma thị vệ,
kể từ sau khi lửa cháy, hoàng thượng đã cho người ta xây lại bức tường
ngoài bị lửa cháy, bên trong lại không hề động tới. Cho nên ta trở vềphủ lạy vài cái, coi như là cáo biệt cha mẹ đã mất, từ đó không còn là
người họ Trương. (Ý tứ của Thái hậu, không có biện pháp, ta chỉ nghe
theo tổ chức an bài)
Về phủ công chúa đã gần buổi trưa rồi, mới
vừa ăn bốn miếng điểm tâm. Ngay cả nước cũng chưa kịp uống, đã bị Thái
hậu an bài cho mấy ma ma khéo tay giằng co ở trên mặt trên người ba canh giờ, (ta không có ý kiến, thật. Cho dù có ý kiến đánh chết ta cũng
không dám nói ra) rốt cuộc làm xong, nhìn lại mình trong gương, chỉ cảm
thấy trang điểm lộng lẫy, đầu đầy châu ngọc, đội mũ phượng, dây châu rơi xuống che mặt, quả nhiên hết sức vui mừng.
Bởi vì trên dưới
Trương phủ đã bị điều đi, chỉ có thể làm khách bình thường khi đến vương phủ, cho nên lúc ta hành lễ không có trưởng bối, nhờ Thái hậu để mắt,
xung phong nhận việc làm trưởng bối của ta, vẫn rất không tồi. Vì vậy
lại kì kèo mè nheo biểu diễn một phen mẫu từ nữ hiếu, mấy quỳ mấy lạy,
đã là cuối giờ Thân rồi, ta thật không còn cách nào.
Rốt cuộc. . . . Rốt cuộc, nửa đời sau của ta đã có lần cao triều đầu tiên rồi, chỉ
nghe tiểu tử lớn tiếng gọi ở cửa chính, "Tới, tới rồi!" Ta đây mới thở
dài một hơi.
Khiến ta khó chịu chính là, phu quân ngày sau của
ta, Tín thân vương Điện hạ tôn kính, tôn quý phi phàm, mà bên nữ cũng
không thể miễn đi lễ bái, lý do. . . . Giống như trên.
Chờ hắn
lại dẫn ta làm lễ ra mắt xong lần nữa, trưởng công chúa tự mình cột một
sợi dây vào bên hông ta, ta cầm khăn, theo Tín thân vương đi tới cửa,
phủ thêm áo khoác rồi lên xa, đợi ta ngồi vào chỗ của mình, Tín thân
vương Dực Phong đóng cửa kiệu, lại chuyển hướng tới phía trước cởi Hãn
Huyết Bảo Mã từ biên giới phía tây đưa tới, đoàn người lồng lộng hùng
dũng đi về phía phủ Tín thân vương.
Trên đường kiệu hoa đến vương phủ, ta vén một góc khăn voan rũ xuống lên, từ cửa sổ nhìn ra, hộ rầm
rộ, rất là khí phái: phía trước nhất chính là mở đường, theo sát chính
là chấp sự, thắp đèn, đánh trống tấu nhạc, sau đó là Tín thân vương cởi
ngựa cao, sau đó mới là kiệu của ta. Dọc theo đường sáo và trống luôn
diễn tấu, thật là cảnh tượng vui mừng.
Dọc đường tuy có cấm vệ
quân và thị vệ vương phủ mở đường, nhưng khi kiệu hoa đi ngang trong hẻm nhỏ, hành lang lầu hai của cửa hàng quán trà, các cửa sổ, thậm chí còn
nóc nhà, đều là quần chúng vây xem, kinh thành lại diễn ra trường hợp
mọi người đều vây xem
Cuối cùng đến phủ thân vương cửa, dừng
trước kiệu xu thế, đằng trước Tín thân vương đã hạ được Mã Lai, đi tới
trước kiệu tượng trưng đá một cái, liền có bà tử tiến lên một tả một hữu mở ra cửa kiệu, từ phía dưới khăn voan chỉ thấy một cải thảm đỏ tươi
trải thẳng vào trong phủ, ta cả kinh, không phải để cho ta đi vào chứ?
Căn cứ kinh nghiệm cuộc sống ở phủ công chúa và biệt trang của ta, biết
từ cửa chính đến phòng khách, cự ly này cũng không phải gần.
Đang lúc ta buồn bực thì ma ma bên trái tiến lên nói: "Cung nghênh vương phi nương nương dời kiệu!" Ta bất đắc dĩ thở dài, thì ra quả thật phải đi
vào. Đang muốn xuống đất, lại bị ma ma bên phải kịp thời ngăn lại:
"Vương phi nương nương, nô tỳ cõng ngài qua." Cõng ta? Ngươi cõng ta đi
vào? Bà dì này đi được bao xa! Ta vẫn nghe lời dựa vào lưng bà, vậy mà
mới đi mấy bước, đã dời đến trên một cái kệu mềm đỉnh đỏ tinh xảo. Ngất, đây mới là dời kiệu! Cũng may.
Lại say lảo đảo ngồi kiệu nhỏ một hồi, cuối cùng đến cửa phòng khách. Được ma ma đỡ xuống kiệu, lại đươc
người ta đeo cho một cái đồng tâm kết bằng gấm màu xanh đỏ, cùng Tín
vương cũng đang cầm một đầu gấm khác đi vào cửa, mới vừa đứng ở trong
phòng đốt nến long phượng đỏ thẫm, liền nghe la lên: "Tân lang vén khăn! ~" a, lại bị phim truyền hình hại, ta vẫn cho là khăn voan phải đợi đến động phòng mới được bén, thì ra ở đại sảnh đã được vén rồi.
Rất
nhanh, Tín thân vương dùng đòn cân vén khăn voan của ta, lần này tầm mắt tốt hơn nhiều, mặc dù trên mặt còn có một tầng dây ngọc từ mũ phượng
buông xuống, nhưng từ giữa khe ngọc vẫn có thể thấy được người, vật .
Theo khẩu hiệu của lễ quan, tân lang tân nương bái thiên địa trước, sau đó
bái kiến bà bà, lấy được một phần quà tặng không rẻ. Cảm tạ, cuối cùng
phu thê giao bái, xong xuôi, ta và Tín thân vương bị nhóm quý tộc la hét đưa vào tân phòng.
Ta đi tới trước cửa tân phòng thì lại bị hành hạ phải bước qua chậu than, nói là áp tà tỏ vẻ bình an.
Đến động phòng vẫn không để cho người ngừng nghỉ, lại bị đám ma ma theo hầu đưa lên "Rượu giao bôi", lúc đó ta vẫn rất tò mò với ly rượu đó, vì nó
là cặp ly hổ phách, theo trưởng công chúa nói đó tượng trưng cho sự kết
hợp làm một của hai phu thê, tượng trưng phu thê mặc dù hai người nhưng
một lòng.
Uống rượu giao bôi xong, lại để cho ma ma an bài cắt ít tóc trên đầu Tín thân vương xuống giao cho ta, để tóc của ta và hắn kết lại với nhau, xưng là "Kết tóc".
Ta chỉ cảm thấy mọi thứ đều lộn xộn lung tung, cũng không biết là như thế nào, tóm lại ta chỉ nghe được một câu nói, "Kết thúc buổi lễ rồi." Cám ơn trời đất. Kết thúc buổi lễ
xong, toàn bộ người phục vụ trong phòng đều đi ra, hơn nữa còn rất săn
sóc đóng cửa lại.
Trong lúc hành lễ, Tín thân vương từ đầu tới
đuôi không nói một lời, sau đó hắn liền từ trên giường xuống, nói:
"Ngươi cứ ngồi đây, ta ra phòng ngoài tiếp khách." dứt lời liền đi ra
ngoài, ta một thân một mình tiếp tục ngồi yên sau màn.
Qua một
hồi lâu không thấy động tĩnh, ta đã đói bụng một ngày, đánh giá chung
quanh một phen, phòng này rất tinh xảo, nghe nói sau khi tân phòng hoàn
thành, Thái hậu phái chuyên gia khảo sát một phen, còn chỉ điểm ít
nhiều, quả nhiên là tráng lệ, hoa lệ cực kỳ. Nhìn bốn phía không người
nào, mấy đĩa điểm tâm trên bàn xem ra rất phong phú, vì vậy vén dây ngọc trước mắt lên một chút, liều mạng đi đến bên bàn, cầm lấy một cái để
ăn.
Còn chưa kịp nuốt xuống, chỉ nghe ngoài cửa truyền đến tiếng
gõ cửa: "Chủ tử, nô tỳ đến rồi!" Nghe được là thanh âm Phi Hồng, không
khỏi vui vẻ nói: "Vào đi!" Phi Hồng bưng một chén mì trong tay, ở trong
đêm đông này, nghiễm nhiên có thể cảm nhận được nóng hổi và hương thơm
ngào ngạt, ta cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, cười quyến rũ nói: "Phi
Hồng tỷ tỷ đưa đồ ăn cho ta?"
Phi Hồng hơi đỏ mặt như dự đoán, cãi lại: "Chủ tử, đã là chủ mẫu rồi, còn trêu chọc ta? Cẩn thận ta không để ý tới người."
Phi Hồng rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Ta vội vàng nịnh nọt nói: "Phi Hồng tốt, ta đói bụng đến sắp hôn mê, mau bưng lại, đây là ai làm? Là Lục Ngạc sao?"
Phi Hồng tới vén ống tay áo hỉ bào cho ta, cười đáp: "Nào có, Lục Ngạc ở
bên kia đuổi những người hầu khác rồi, chủ tử người không phải không
biết chứ, trưởng công chúa điện hạ tặng nhiều người làm cho chủ tử ngài
sai bảo, Lục Ngạc bận rộn dàn xếp họ, đây là Úy Lam tỷ tỷ làm, nàng theo trưởng công chúa tới. Nghe nói là trưởng công chúa phân phó, trưởng
công chúa còn nói, ban đầu nàng thành thân cũng đói bụng đến hai mắt tỏa ánh sáng."
"Hả? Trưởng công chúa thật có lòng rồi." Ta vừa ăn vừa đáp.
Phi Hồng không khỏi bật cười, ta kỳ quái nhìn nàng, nàng không khỏi đỏ mặt: "Trưởng công chúa còn nói, chủ tử ăn một ít, nếu không đợi. . . . Đợi
lát sẽ không tốt."
Ta chấn động, đúng! Ta trốn thật lâu, cũng hết sức tránh đề tài nhạy cảm này. Tối nay. . . . Tối nay, nhất định phải
qua. Ta thật không có bản lãnh bàn điều kiện như các tỷ muội xuyên qua
khác, nếu ta thật nói ra năm điều nguyên tắc cơ bản[1], không chừng ngày mai ta sẽ thành trò cười cho cả Đại Hán triều.
Nghĩ đến đây
không khỏi hung ác, hừ, có gì đặc biệt hơn người, không phải là chuyện
như vậy sao? Nửa đời trước cũng không phải chưa từng làm. . . . Cái đó
thôi! ~~ về phần ta, huống chi ‘ Cổ Thiên Lạc ’ ánh mặt trời cũng không
kém, ta làm gì phải tính toán chi li?
Vì vậy vẫn vui vẻ tiếp tục
ăn đồ của ta, nhỏ trọng nói đủ thứ chuyện phiếm với Phi Hồng. Không bao
lâu, Lục Ngạc cũng tiến vào, hai nàng thấy ta thật vui vẻ, cũng vui
theo, mọi người vui vẻ ra mặt.
Cứ hàn huyên như vậy đã qua hồi
lâu, Lục Ngạc tươi cười rạng rỡ: "Chủ tử, đã là giờ Tuất rồi, đoán chừng Vương Gia sắp tiến vào."
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe bên ngoài
sân bên truyền đến một tiếng khấu đầu: "Chúc mừng Vương Gia, chúc mừng
Vương Gia! Chúc vương gia sớm sinh quý tử."
Dừng một chút, chỉ
nghe Vương Gia say khướt trả lời: "Được, được, đồ khỉ con, chỉ biết đòi
phần thưởng, đi, Triệu Tam, thưởng cho tất cả người trong viện. Xong rồi tất cả cút ra ngoài."
Quả nhiên một tiếng ầm ầm phụ họa.
Chốc lát, cửa phòng liền bị dùng sức đẩy ra, không nói cái khác, chỉ thấy
màu da như lúa mạch của ‘ Cổ Thiên Lạc ’, bởi vì say, càng thêm lóe
sáng, xuyên thấu qua tua ngọc trước mắt, sáng rõ chói mắt.
Ngay
từ lúc hắn lên tiếng trong viện thì ta đã đoan đoan chánh chánh ngồi ở
mép giường. Hắn chao đảo đến trước mặt ta, nhe răng cười một tiếng,
khoác tay với Phi Hồng, Lục Ngạc đang đứng chờ hai bên: "Đi ra ngoài!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Năm điều nguyên tắc cơ bản: tôn trọng chủ quyền của nhau, không xâm phạm
nhau, không can thiệp chuyện riêng của nhau, ngang hàng và có lợi, sống
chung hòa bình.