Lưu thị thấy giọng nói ta không lắm cung kính, cho là bắt được nhược điểm,
êm dịu nói: "Tỷ tỷ, nói chuyện với mẫu phi phải cung kính chút, tránh
người ta nói chúng ta không biết kiềm chế."
Tín vương phi vừa
thấy nàng mở miệng liền tức: "Ta cho phép nàng nói như vậy thì sao?
Ngươi có ý kiến? Có thời gian học làm người thế nào, đừng không có việc
gì lại nói bậy cả ngày lẫn đêm. Còn nữa, ngươi bao nhiêu tuổi? Linh
Tuyết mấy tuổi? Cái gì tỷ tỷ muội muội? Nghe rất khó chịu."
Chuyện này có lẽ đụng phải chỗ đau của Lưu thị, (nàng năm nay 19, còn lớn hơn
Tín thân vương hai tuổi): "Chẳng lẽ để vương phi gọi Hương Nhi muội muội sao?"
Tín vương phi châm biếm: "Không phải ngươi gọi vương phi
thật là hay sao? Không có gì sao lại nhận bà con? Hương Nhi, Hương Nhi,
trừ Phong nhi, chắc khogn6 còn ai khác có thể gọi vậy?"
Dực Phong bị vương phi châm biếm như thế, lại thấy Lưu thị này rất không hiểu ánh mắt, làm mất mặt mũi hắn, nhìn Lưu thị nói: "Trước mặt nương nàng nói
ít lại đi." Lưu thị thấy Dực Phong cũng quát nàng, mặt đỏ lên, mỹ nữ
này, nhất là mỹ nữ tuyệt sắc, làm ra vẻ nàng dâu nhỏ, ngay cả nữ nhân
như ta nhìn cũng tim đập thình thịch, huống chi là thanh niên trẻ quá
mức khí huyết phương cương như Tín thân vương?
Hắn lặng lẽ kéo
tay của nàng, nửa ôm nửa níu dụ dỗ nàng, "Ngoan, vừa rồi ta hơi lớn
tiếng, ngươi đừng để ý, ngồi ăn đi." Liền muốn kéo nàng ngồi vào bàn
trước mặt.
Tín vương phi thấy thế, hung ác hỏi: "Là ai không có
mắt? Rõ ràng chỉ có ba chủ tử, nào có đạo lý bày bốn cái ghế? Còn không
mau rút đi?"
Bích Vân bên cạnh vội vàng lấy một cái ghế đi, lần
này nước mắt của Lưu thị hoàn toàn chảy ra. Khóc như hoa lê đẫm mưa,
thật là kiều diễm.
Tín thân vương của chúng ta rốt cuộc không
nhịn được nói: "Hôm nay nương làm sao thế? Trước kia nhìn Hương Nhi
không vừa mắt, nói vài lời cũng không sao, hôm nay sao lại nhất quyết
không tha?"
Bàn tay Tín vương phi vỗ mặt bàn: "Ngươi được đấy con bất hiếu, còn dám tranh luận với ta? Ta chính là không ưa con hồ ly này giả bộ đáng thương, giả bộ cái gì giả bộ? Ngươi xem Linh Tuyết bình
thường cỡ nào? Cũng không thấy nàng làm bộ như vậy."
Lúc này Dực
Phong ắt được câu chuyện: "Hừ, một phụ nữ không bó chân cũng gọi là bình thường? Nương, Hương Nhi vốn chính là dáng vẻ như vậy, cái gì mà hồ ly? Huống chi ban đầu nương cũng không phải bị người ta nói hồ. . . ."
‘ Chát ’ thanh âm thanh thúy vang lên, Tín thân vương không biết lựa lời
nói nên bị vương phi tát một cái. Hắn bụm mặt liếc ta, hận hận: "Đều là
ngươi, nữ chân to, ngươi vừa vào cửa liền huyên náo cả nhà không được an bình. Chỉ như vậy, về sau đừng mơ tưởng Bổn vương cho ngươi sắc mặt
tốt!"
Dứt lời cũng không hành lễ cho vương phi, một tay kéo tay Lưu thị hầm hầm phóng ra ngoài.
Ta ngơ ngác nhìn tất cả mới vừa xảy ra, chờ bọn họ đi không thấy bóng, mới xoay người hỏi Tín vương phi bà bà của ta: "Ta cũng phải đi, hôm nay
Dực Phong phải đi bái tạ Thái hậu hoàng thượng."
"Nói dóc, tạ ơn là ba chuyện ngày sau, hôm nay chúng ta tâm sự."
"Chúng ta còn ăn sáng hay không?"
Vương phi nhìn chằm chằm ta, cười: "Nha đầu giỏi, gặp chuyện không loạn, ăn,
sao lại không ăn? Bị nữ nhân kia làm mất hứng thì không ăn sao? Mặc kệ
bọn họ, chúng ta ăn phần chúng ta."
Nàng lại vẫy lui chúng bộc
muốn tiến lên phục vụ, bảo các nàng tìm địa phương cùng nhau dùng bữa
sáng với hai người Hồng Lục, thật cao hứng ngồi xuống lần nữa. Nàng cầm
lấy một phần bánh trứng, há mồm hỏi: "Ngươi tới lúc nào?"
Ta cười đáp: "Tới đây hơn một năm."
"Hả? Ta đã sống ở đây mười hai năm, một ngày bằng một năm." Nàng cười khổ nói.
"Nói như vậy khi ngươi đi tới, nhi tử cũng bảy tuổi rồi hả ?"
"Đúng, làm một người mẹ có săc4."
"Khó trách ngươi và ngươi nhi tử không thân!" Ta cười trêu nói.
Nàng thở dài, "Mặc dù có thể là từ bụng mình ra đời, nhưng mà ta lại không phải người qua tay chính tông, cho nên. . . ."
Ta thấy nàng sắp buồn bực, cố vòng vo đề tài hỏi: "Ba Lê Hương Tạ? Ngươi
tới đây năm công nguyên thứ mấy? Trước kia làm nghề gì?"
Nàng
cười cười: "Ta xuyên tới ngày 1 tháng 4 năm 2006, thú vị chứ, ngay ngày
Cá Tháng Tư, trước kia ở Bắc Kinh, là thiết kế sư kiến trúc, yêu thích
trồng hoa. Công việc quá bận rộn, xây một căn nhà cho người ta dùng kết
hôn vào ngày mồng một tháng năm. Loay hoay trời đất mờ mịt nên mắng Diêm Vương đòi mạng muốn chết, cho nên tới, ngươi thì sao?"
"Ta là
ngày 20 tháng 9 năm 2006 từ Trường Sa xuyên tới, 26 tuổi, chưa cưới,
từng là bà chủ của một tiệm trang phục nhỏ, bị Bồ Tát đưa tới."
Ta nghĩ đến một chuyện cực kỳ buồn cười, không khỏi cười ra , nàng thấy thế hỏi: "Có gì đáng cười? Nói ra nghe một chút!"
Ta hỏi: "Khi ngươi xuyên tới, có dùng từ ca phú gì để đả động người cổ đại không? Khiến cho người cổ đại ái mộ theo đuổi như người hiện đại."
Nàng buồn cười nói: "Ta xuyên qua thì đã là một người mẹ có con, sao còn có
người theo đuổi? Chờ ta biết rõ tình trạng, mới biết là Hữu Lượng huynh
nắm quyền, những người này còn quen thuộc thơ Đường văn Tống hơn ta,
huống chi ta lúc đầu ở Phục Sáng, ta học ngành kiến trúc, vốn là không
quen thuộc mấy cái cổ văn, lúc ấy lưu hành lên JJ xem truyện, cũng may
học thuộc vài bài thơ của Mao Trạch Đông. Hồng Lâu Mộng cũng chỉ nhớ
mang máng mấy câu, đều không hoàn toàn. Sau lại được thánh sủng lần nữa, chính là dựa vào nó."
Ta cười to: "Cũng may ta không có cơ hội
cũng không có thời gian đọc diễn cảm văn tập Mao thị với người cổ đại,
nếu có người xuyên qua dùng trước, thì toi rồi!"
Nàng giật mình cười: "Thật may, thật may là trước ta chưa ai dùng, nếu không. . . . Cũng là hàng dỏm."
Ta hiếu kỳ hỏi: "Ngươi được thánh sủng lần nữa? Đó là chuyện gì xảy ra?"
"Ta xuyên qua năm Đức Thọ 23, tới mới phát hiện, sống thật không tốt, nhi
tử là con riêng của Hoàng đế, lão tử không thích hắn, lại giận mà không
dám nói gì, lão bà cũng không dám gặp mặt, sợ đến lúc đó Hoàng đế tìm
phiền toái, trời mới biết, ban đầu Hoàng đế đã năm năm không để ý thân
thể này. Sau đó ta thấy tiểu tử Tiểu Phong ngược lại cả ngày chạy vào
cung, rất được cha ruột hắn thích, cho nên liền nghĩ biện pháp, dùng văn thơ của Mao thị, thông qua Dực Phong khiến Đức Thọ đế chú ý lần nữa,
lại làm ‘ Tình nhân của Quốc vương ’ ba năm. Càng về sau. . . . Sau đó
đắc tội hắn, hắn lại hồi cung rồi."
Ta hỏi: "Đắc tội hắn? Tại sao?"
"Còn không phải là ỷ sủng mà kiêu? Vốn thấy hắn đối đãi ta đặc biệt, cho nên quản hắn không cho hắn phong lưu, nhân tử Hoàng đế trong lòng hắn bộc
phát, giận dữ liền bỏ ta mà chuyển qua Lưu tần —— cũng chính là Thái hậu bây giờ đó. Ngay lúc đó ta. . . . Vô cùng thống khổ cùng khổ sở."
Nàng nói đơn giản chuyện ban đầu, cả người còn đang phát run, trên người tản mát ra ý buồn nồng đậm.
Bây giờ nhìn nàng, mang số lượng đồ trang sức vừa phải, cao quý, hào phóng, hoa lệ, đầy đủ cho thấy sức quyến rũ thành tánh. Tư thái của nàng tràn
đầy lòng tin, nhìn sao cũng không thấy nàng giống một tiểu phụ nhân bàng hoàng thống khổ luống cuống.
Nàng hít thở khôi phục bình thường: "Chỉ là tiểu tử này không có tiền đồ, ỷ vào Hoàng đế thương yêu, không
biết thu lại, bị thái tử nhìn chằm chằm. . . ."
Ta tò mò tiếp tục truy vấn: "Sau đó như thế nào?"
"Sau đó ta sợ hắn chết cũng không biết, nể tình mẹ con, cho nên cho viết thơ nói rõ tình huống với Hoàng đế, mới có di chiếu tứ hôn kia."
Ta cười nói: "Cho nên mới có nàng dâu như ta. Thật là duyên phận! Đúng rồi, viện này của ngươi xây lúc nào?"
Nàng cười khổ nói: "Ban đầu ta cũng biết rõ, bằng vào mấy bài thơ là có thể
giữ lòng vua, sau đó được sủng, lại giằng co sửa chữa vườn này một phen, lúc ấy hoàng thượng rất là bội phục."
Ta nghĩ đến một vấn đề,
không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Ngươi trước kia và Hoàng đế. . . . Uhm. . . . ở chung, hắn đến bằng cách nào? Cửa chính? Vi phục?"
Nàng giận
cười: "Ngươi thật là nhiều chuyện, phía sau viện của ta tuy có hàng rào, nhưng vẫn còn có một đường bí mật, đi thông vào trong cung, nếu như sau này ngươi muốn giở trò sau lưng nhi tử ta, ta có thể cho ngươi mượn
đường."
Ta cười to: "Ngươi đối đãi với nhi tử ngươi thế sao? Còn ủng hộ nàng dâu đội nón xanh cho nhi tử?"
Nàng bất đắc dĩ thở dài: "Nhi tử của ta, thật là đáng giận. Cá tính giống y
chang lão tử của hắn, hoa tâm vô cùng. Ta chỉ là nửa người mẹ, vốn là
tình cảm bình thường, dù sao cũng qua thêm hai ba năm với lão tử của
hắn, nhưng với hắn lại giống như kẻ thù, knói đôi câu thì có mâu thuẫn.
Ta làm mẹ thật quá khó, ban đầu ta chưa xuyên qua, hắn lúc nào cũng ở
trong cung, một năm trở lại hai ba lần, sau đó ta được sủng rồi, hắn mới trở về thêm mấy lần. Huống chi ban đầu bảo vệ hắn một mạng, đã là hết
lòng quan tâm giúp đỡ rồi."
"Vậy hôm nay sao ngươi muốn tìm Lưu Ngưng Hương gây sự?"
Nàng hận hận: "Ban đầu ta và Hoàng đế trở mặt, chính là lão tử nàng ở bên
trong biến khéo thành vụng. Sau đó nàng vào cửa, dáng dấp họa thủy lại
ưa thích làm bộ, thường ngày sau lưng cũng thích nói xấu bà bà như ta
làm tình nhân, còn dùng nước mắt trị Dực Phong ngoan ngoan ngoãn ngoãn,
ta thấy liền tức."
Thì ra là, Lưu thị không phải chỉ hơi đáng ghét.
Ta lại kỳ quái: "Dực Phong cũng nghe nàng?"
Nàng hừ một tiếng: "Còn không phải là bị sắc mê hoặc?"