Đang ngủ hết sức ngon, đột nhiên bị người dùng sức đánh thức. Nỗ lực mở mắt
nhìn, là Phi Hồng, Lục Ngạc, kỳ quái, trời còn chưa sáng đã kêu ta dậy
làm gì? Phi Hồng cũng thôi, nhưng gương mặt nhỏ nhắn bình thường sóng
nước chẳng xao của Lục Ngạc cũng có đầy vẻ luống cuống hốt hoảng, tim ta ‘ trèo lên ’ hạ xuống, giống như dự liệu được cái gì, quả nhiên, Lục
Ngạc hết sức kinh sợ: "Chủ tử, Vương Gia mới vừa đi rồi." Ta trầm ngâm
hồi lâu mới tiêu hóa được tin tức này, trước đây không lâu hắn còn uống
rượu với ta mà.
Ta vội vàng hỏi: "Đi bao lâu rồi?" Phi Hồng giành miệng nói: "Yến di nương nói, lúc canh hai nàng thấy Vương Gia buồn ngủ mới đi đến nhà cầu, đợi rửa tay xong trở về thì. . . . đã nuốt vàng,
chắc là Vương Gia sớm có tính toán."
Ta xụi lơ tại giường, thì ra là. . . . Vừa rồi hắn đến tạm biệt ta. Ta không để ý tới Phi Hồng Lục
Ngạc kêu lên, một mình đi tới Tiểu Hoa sảnh, hai cái ly và một bình rượu rỗng, cũng yên lặng đặt ở đó. Nhất thời chỉ cảm thấy hơi sức tiêu hết,
tỷ muội nàng theo sát ta, thấy một đống bừa bãi trước mắt, Phi Hồng chen miệng nói: "Lúc nãy chủ tử uống rượu với ai?" Lục Ngạc rất có cảm thán: "Còn có ai? Đương nhiên là bệ hạ, nếu không, có ai có thể tới từ cửa
chính của đảo, cửa chính đóng chặt không có tiếng vang." Ta cầm lên cái
ly rượu hắn vừa mới dùng, chuyện rõ ràng đã rất mơ hồ, lại không cảm
thấy sợ, chỉ có vô hạn thê lương.
. . . . . .
Năm ngoái là Tín thái phi, năm nay chính là Dực Phong, đại tang ở Tín vương phủ này
không dứt rồi. Ta mỏi mệt ngủ thật sâu, trong phủ Tín thân vương không
có trưởng bối, chỉ có một nữ nhân như ta chống đỡ, cho nên đều do Lễ bộ
tới tổ chức. Nguyên nhân là Hoàng Đế Gia Tĩnh lại ra một đạo thánh chỉ:
Tín Quận Vương lấy cái chết tỏ trong sạch, hội đủ trung nghĩa, tình cảm
có đủ, đặc biệt thăng vào Thân Vương, ban hiệu Đoan Kính.
Người
sáng suốt đều biết rõ, lúc này nhờ hồng phúc của hoàng thượng, vương phi lại thăng chức, vương phi như ta, cũng được ăn kheo, quả là có bản
lĩnh, người xem hoa cả mắt. Gia Tĩnh cũng coi là có lòng, cả Tín thân
vương phi cũng không cho ta làm, mà lại tạo ra thêm một Đoan Kính vương
phi, như vậy, không có quan hệ gì với hồ ly Tín thái phi và vương gia
phản bội - Dực Phong. Ta chính là Đoan Kính vương phi của một mình hắn.
Ha, cao thủ so chiêu, hư hư thật thật, cuối cùng một người phải tử vong mới kết thúc. Nếu không, cho dù hai bên tổn hại cũng muốn phân cao thấp,
trả giá nhiều hơn nữa cũng không tiếc. Lúc này Dực Phong sức cùng lực
kiệt, hắn thua hoàn toàn, biết rõ có lẽ còn có một phần vạn cơ hội Đông
Sơn tái khởi, nhưng hắn không muốn chờ, buông tay đi, nói trắng ra là
thành toàn ta, nhưng cẩn thận nhìn lên, giữa ta cùng với Gia Tĩnh, lại
thêm một cái gông xiềng, ai thua ai thắng? Trời mới biết.
Đợi
linh cữu của Đoan Kính Thân Vương Dực Phong đặt ở Hoàng Quốc tự, lúc này mẹ con hắn coi như là chân chính đoàn tụ trên ý nghĩa
Lúc này là chân chánh cự tuyệt sự dò hỏi của mọi người, bao gồm Thái hậu và trưởng công chúa. Chu Bột đã hồi cung báo cáo công tác, cả Tín vương phủ ——
không, bây giờ là Đoan Kính vương phủ đều yên tĩnh, ở buổi chiều bọn hạ
nhân cũng không hay đi lại. Có người nói, không chỉ một lần thấy Vương
Gia một thân một mình đi bộ ở hậu viện vào nửa đêm, nói linh hồn hiện ra như thật, người nghe nơm nớp lo sợ. Trong lúc nhất thời vương phủ vào
đêm không còn tiếng người. Mấy vị lão trắc thái phi, lão di nương và
nhóm công tử đều dọn từ trong phủ ra ngoài, chọn đất tốt mưu tìm an lạc, ta cũng dời đến chỗ tốt, đều gửi quà tặng đến.
Cửa đảo cũng
không cần khóa nữa, hơn nửa đêm ta thường không ngủ được, đi ra đảo đến
phòng mấy di nương ngồi một lát. May mà ba vị di nương Oanh Nhi Yến Nhi
Yên Chi, không một ai có thai, không có đứa bé cũng tốt, ta nhiều lần
nghĩ, có đứa bé có ích lợi gì, làm người khổ sở nhiều, vui thích ít. . . . Không cần cũng được.
Ta khích lệ họ, có người thích hợp lại
thực lòng đối đãi ngươi, thì xuất phủ cũng không sao, Dực Phong cũng
không cần những nữ tử đáng thương này thủ tiết cho hắn.
Mỗi lần
nói tới chuyện này, ba nàng đều không nói nữa, thôi, mỗi người có duyên
số riêng, ta cũng không phải vạn năng, làm sao quản được các nàng cả
đời? Huống chi nói nhiều, không chừng họ còn tưởng ta ghét họ, đến lúc
đó càng thêm oán giận.
Gia Tĩnh đế có tới một lần, ta đóng cửa
không gặp, hắn thở dài, cũng không ép ta, rốt cuộc chán nản rời đi. Có
lẽ, còn chưa đến lúc. Cứ ở trên đảo, ta chỉ cảm thấy sống quá mức đè
nén, lại nhớ lại trước kia Lục Ngạc từng nói: Trương gia chúng ta còn có nhà cũ ở Ứng Thiên phương nam, cũng chính là Nam Kinh, trước khi ta
xuyên qua là người ở Trường Sa, cũng tính về quê nhà xem một chút. Lúc
này nổi hứng, liền phân phó Phi Hồng, Lục Ngạc thu thập châu báu, chuẩn
bị đồ đạc lên đường. Thanh Thanh cũng trở về đảo, ta thấy nàng ngoan hơn rất nhiều, liền làm chủ để cho nàng ở lại giữ đảo, lớn nhỏ cũng xem là
tổng quản rồi.
Ra đảo hỏi mấy di nương, có người nguyện ý ra
ngoài giải sầu với ta không, họ đều lắc đầu không đi. Ta chỉ phải phân
phó Triệu tổng quản, mọi chuyện nghe mấy vị di nương, lại dẫn theo Triệu Hàm cùng với Phi Hồng, Lục Ngạc và bốn ám vệ, đi ra cửa.
Tới tới lui lui chuẩn bị cũng hết mấy ngày, lại sớm báo cho ám vệ chuẩn bị, tuy nói không có trực tiếp đi nói cho Gia Tĩnh đế, nhưng ám vệ tóm lại là
người của hắn, nói vậy hắn cũng có nghe thấy rồi, nhưng hắn không có tới đảo, ta cũng không đi so đo, thôi, không gặp cũng được, tránh cho đến
lúc đó không có đề tài. . . . Vậy mà, nhìn thấy hắn thật không rãnh để ý không hỏi đến ta, nói không tiếc nuối là giả. Đã quen mỗi ngày được che chở ấm áp, chợt tất cả đều không có, nhất thời làm người ta không tiếp
thụ nổi.
Thì ra tất cả chỉ vừa bắt đầu sau khi có được tự do, khó trách thật nhiều nữ nhân căn bản không hướng về trời cao biển rộng, họ
tình nguyện nằm ở trong sào huyệt quen thuộc ngày ngày oán trách.
Ba chiếc xe ngựa đinh đinh đương đương đi ra cửa thành, ở cửa thành cũng
không có ai kiểm tra. Có chút mất mác nhìn xe ngựa chạy thẳng trên
đường. Người trên đường dần dần nhiều hơn, tốp năm tốp ba kết đội nói
chuyện với nhau. Đang kỳ quái, tại sao nơi này nhiều người như vậy? Chỉ
nghe một tiếng ‘ kút ’, chiếc xe ngựa thứ nhất lại ngừng lại. Không bao
lâu, nghe được ám vệ A+ phía trước báo: "Chủ tử, xin ngài đến phía
trước."
Ta hỏi: "Là ai?" Hắn mơ hồ suy đoán, a, còn có thể là
ai? Không phải là Hoàng Đế lão gia sao? Nghe nói ám vệ Giáp Ất đều là
thị vệ hàm nhị phẩm, còn là người làm việc trước mặt vua, vương công đại thần có thể được bọn họ cho sắc mặt tốt không nhiều, huống chi còn cung kính như vậy.
Gặp lại hắn, ta cũng nói không ra là cao hứng hay
là tâm tình gì. Ai, nói ta dối trá cũng được, cao hứng vẫn chiếm nhiều
hơn, hắn còn đang quan tâm ta mà?
Đợi ta xuống xe ngựa, may là ta thấy nhiều biết rộng, mới không bị tình hình trước mắt làm giật mình.
Bốn phía đứng gần hai ngàn tên cấm quân thị vệ mặc áo choàng ngắn màu
vàng. Trên con đường mà ta tới đây, được người dùng thảm lông cừu màu
vàng lót đầy. Gia Tĩnh đế được Chu Tam theo cùng, đứng cô đơn ở trên một ngọn đồi nhỏ không xa. Ta chỉ cảm thấy hốc mắt ê ẩm, đi thẳng về phía
hắn.
Hắn vẫn dùng ánh mắt khiển trách nhìn ta dần dần đến gần. Ta chỉ cúi đầu lắp bắp nghênh đón, đến trước mặt rồi đứng lại không nói.
Hắn hung hăng dùng sức ôm ta vào trong lòng, ta nhăn nhó nói: "Có thật
nhiều người nhìn!" Hắn thở dài nói: "Nữ nhân độc ác này, trẫm đối đãi
nàng như vậy, nàng lại hồi báo trẫm thế này, tim của nàng làm bằng đá
cứng sao?"
Khi dùng sức kháng cự một chuyện là lúc tiêu hao tinh
lực nhất, gần như mệt mỏi chết. Ta chỉ muốn tránh hắn một thời gian, hít thở không khí bên ngoài một lúc, thời gian này hai huynh đệ hắn đã chơi đùa ta thương tích khắp người, có lẽ là lo sợ không đâu, nhưng ta mệt
mỏi thật sự, cần nghỉ ngơi.
Hắn than: "Hôm nay nàng đi, trẫm còn
dư lại cái gì chứ?" Đổ mồ hôi, hai huynh đệ cư nhiên giống nhau như đúc. "Chàng còn giang sơn của chàng" ta trêu chọc. "Nó vốn là của trẫm."
Ngôn từ của hắn trở nên áp chế, cảm thấy ta cười thầm trong lòng hắn,
suy nghĩ một chút không đúng, lại tiếp tục bổ sung: "Nàng cũng cuối cùng sẽ là của trẫm ." ". . . . . ." Hít sâu, có thể ngửi được mùi thơm ngát dễ ngửi trên người hắn, hắn không thích Long Tiên Hương, việc này ta
thấy rất may mắn.
Hắn dừng một lát, rốt cuộc nói: "Trẫm cho nàng
hai ngàn tên thị vệ này, nàng đi đến đâu cũng phải dẫn theo cho trẫm,
không cho phép bỏ bọn họ tự mình lên đường, nếu không. . . . . Chân trời góc biển trẫm cũng bắt nàng trở lại." Ta kinh ngạc: "Ta không có tiền
cung bọn họ ăn cung bọn họ ở."
Hắn giật mình cười: "Nhóc mê tiền, yên tâm, trẫm đã nói, ‘ trên có lão, dưới có tiểu ’ của nàng trẫm đều
nuôi giúp nàng, sẽ không nuốt lời." Dừng một lát: "Bốn ám vệ này, chắc
nàng cũng không biết tên? Mỗi lần đều gọi ‘ ám vệ giả ’ ‘ ám vệ thật ’." Mặc dù ta bội phục trí nhớ tốt của hắn, nhưng rõ ràng là ám vệ Giáp ám
vệ Ất có được hay không, dù thế nào đi nữa bọn hắn cũng chưa nói cho ta
biết tên. Hắn cười: "Bọn họ chia ra gọi Trần Nhất, Trần Nhị, Trần Tam,
Trần Tứ, nhớ không? Trẫm để Chu Bột lại cho ngươi, ngươi để Trần Tam và
Trần Tứ lại cho trẫm." Là heo cũng nhớ ở có được hay không? Tên tiểu
bạch như thế, ta nhún nhún vai, xem thường.
Hắn rốt cuộc buông ra ta, buồn cười nhìn ta: "Từ đâu học được dáng vẻ hoang dã này? Tốt lắm,
còn nữa, trẫm nhớ nàng đã nói ‘ không cho phép quên nàng ’ nàng cũng nhớ cho trẫm ‘ không cho phép quên trẫm ’."
Đổ nhiều mồ hôi, muốn
quên cũng không quên được, cả ngày có một bầy thị vệ đi theo. Hắn nhíu
nhíu mày, âm thầm tháo Bàn Long ngọc bội trên người xuống, nghiêm túc
đeo lên cho ta. Vừa đeo vừa giao phó: "Đây là tín vật của trẫm, nàng giữ nó muốn chơi thế nào đều được, nhưng không cho phép ném, không cho phép tặng người khác." Ta kêu to: "Vậy nếu bị người ta đánh cắp thì sao?"
Hắn cười hết sức vui vẻ: "Cả thiên hạ đều là của trẫm, ai dám trộm đồ của
trẫm trên địa bàn của hoàng thượng, trẫm liền róc xương lóc thịt của
người đó. Thị vệ cũng sẽ nghe nàng chỉ huy, nàng muốn như thế nào đều
được, chọc giận nàng cứ giết cũng không sao, nhưng. . . . Không cho phép có tình với họ." Thấy ánh mắt mập mờ của họ, hừ, canh ta như gà mẹ vậy.
Hắn dắt tay của ta đi tới trước xe ngựa, đổ mồ hôi, mỗi người ở đây mặc dù
đều rất có phong độ cùng nhau chuyển mắt sang nơi khác, ta cũng không
tin bọn họ không nhìn thấy chút gì, hắn thật muốn truyền tin ra, muốn
cho bọn họ một cảnh cáo: nữ nhân này là của Hoàng đế ta, không cho phép
các ngươi tơ tưởng, cũng phải ngăn cản những người khác tơ tưởng về
nàng.
Nhưng mà khiến ta cao hứng là, hắn rốt cuộc nói ra lời kết: "Nhớ, chơi hai ba tháng mệt mỏi hãy về nhà, đừng ở mãi bên ngoài, nghe
được không?" Ta vui vẻ gật đầu. Cuộc sống tốt đẹp, ta tới đây.
Thấy vẻ mặt như thế của ta, hắn thở dài, nghiêm mặt nói: "Thấy tiểu sinh anh tuấn, không thể không chớp mắt, không thể nói chuyện với hắn, không cho tới ăn cơm. .. . Nhất là uống rượu."
"Có thể bỏ trốn với hắn không?" Ta nghẹn họng nhìn trân trối, cười hỏi.
Hắn mở to hai mắt, làm một vẻ mặt dữ tợn.
Ta cười lên xe đi.