Nửa Đời Sau Của Ta

Chương 52: Chương 52




Chàng khẽ đẩy ta đang tựa vào cổ chàng ra, hai mắt tựa như kinh tựa như vui vội vàng nhìn ta: "Nàng để ý sao?" Ta bĩu môi, nói nhảm, ai muốn dùng chung trượng phu với mấy oanh oanh yến yến kia? Chàng nở nụ cười, thanh âm lại giảm vài phần, mang theo khàn khàn hấp dẫn, mị hoặc lại nhẹ nhàng nói: "Chỉ có một mình nàng. Họ đều không phải nữ nhân của trẫm, chỉ là con cờ, trẫm muốn giữ vững giang sơn, đều là con cờ mà thôi." Thấy ta xem thường, chàng lại cười: "Trẫm muốn giữ vững giang sơn, có rất nhiều phương pháp, kết thân là một cách nhanh nhất trực tiếp nhất, trước kia trẫm đều cảm thấy không có gì, nhưng nếu Tiểu Tuyết Nhi không vui, chúng ta có thể dùng phương pháp khác. Chỉ là phải chầm chậm, Tiểu Tuyết Nhi phải thông cảm trẫm."

Cũng may chàng không nói gì bất đắc dĩ, hận nhất người ta nói bất đắc dĩ, phàm đã làm sai chuyện, hoặc là được tiện nghi đều làm ra vẻ thông minh, tất cả đổ cho bất đắc dĩ, tất cả đều là lời khốn. Trần Kiệt khẳng định là một nghiêm quân, trước mắt chàng không lừa ta, biết ta không phải nữ tử ngu ngốc, càng không phải vài ba lời là có thể khuyên được, cho nên cũng biết nói ra sự thật là phương pháp tốt nhất.

Ta không thể cầu xin một Hoàng đế chỉ có một nữ nhân, đây là vô cùng không thực tế, không cần tự làm mất mặt. Nhưng người chính là như vậy, một nam nhân yêu ngươi có thể vì ngươi làm đến một trình độ không cách nào tưởng tượng, ngươi sẽ yêu cầu nhiều hơn, không có biện pháp, được voi đòi tiên là bản tính của nữ nhân.

Thấy ta có thể hiểu chàng, lại không so đo với chàng, chàng rất nhanh liền vui mừng trở lại, bản tính cuồng vọng không kềm chế được bình thường lại lộ rõ, giờ phút này tà nịnh cười một tiếng: "Hơn nữa, trẫm là một nam nhân bình thường, nàng đã hơn hai năm không trở lại, điều này có thể trách ta sao?"

Mặt ta đỏ lên: "Không phải ta không cần nam nhân à?" Lệ mỹ nhân hoa lê đẫm mưa chuyển khóc mỉm cười, vẻ xấu hổ quyến rũ khơi dậy dục vọng ẩn nhẫn lâu ngày của nam nhân. Ánh mắt dần dần chuyển nồng, dần dần đến gần, rốt cuộc môi dán môi, mắt nhìn vào mắt, hai người đều trơ mắt nhìn đối phương, môi ấm áp quen thuộc lẳng lặng dừng lại vài giây ở trên môi của ta, mới lưu luyến không rời đẩy mạnh vào chút, tim ta không khỏi đập nhanh hơn, đỏ mặt càng sâu, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào như vậy, khiến chàng nhìn thấy mà động tình, tim chàng rung động, như có lửa vọt lên, ánh mắt sáng rỡ nhìn ta, dụ dỗ: "Ngoan, nhắm mắt lại!" Hô hấp cực nóng phun vào mặt ta từng chút, ta nháy mắt mấy cái, nhất thời không cách nào phản ứng, môi của chàng lại trườn lên lần nữa sau thời gian cực ngắn, hô hấp của ta từ từ trở nên suy yếu, nhắm mắt lại cảm thụ, không khí lạnh nhạt bị chàng chiếm đi từng chút, lại bố thí hô hấp thuộc về chàng cho ta, ta từ từ bị lạc trong sự dịu dàng bá đạo lại thân thiết của chàng, cảm thụ tiếng thở dốc kiều diễm thuộc về hai người, rốt cuộc, khi hai người sắp hít thở không thông, chàng nhẹ nhàng thả ta ra, môi lưỡi liếm láp môi đỏ của ta, như gần như xa vờn giữa môi ta, ta nửa mê muội nửa hưởng thụ, cảm thụ da thịt, tóc mai ma sát ngọt ngào hành hạ. Bởi vì ngồi ở trên đùi của chàng, giờ phút này có thể cảm thụ rõ ràng dị vật bị áp bực đang nhúc nhích dưới người ta.

Chàng hết sức tự chế kiềm lại lửa dục, ôm ta càng ngày càng chặt, đầu tựa vào trong cần cổ ta, tựa như đang cố gắng cảm thụ hơi thở của ta. Nửa chung trà đi qua, mới buông ta ra thở phào một hơi, giọng nói đè nén khàn khàn: "Buổi trưa nàng ăn quá no, bây giờ không nên!" Ghét nhất nam nhân làm việc bỏ vở nửa chừng, ừ, ăn cơm xong phải đi một đoạn đường không ngắn, lại ôm ôm ấp ấp thật lâu, đã hơn một tiếng rồi, he he, mặc kệ, cứ chủ động dựa vào ngời của chàng, khi hai môi chỉ cách một tí, lại nhẹ nghiêng đầu sượt qua bờ môi, tỏ vẻ quyến rũ, cười nhẹ nhàng gọi: "Kiệt lang! ~~~"

Tình dục ầm ầm tới trong mắt chàng, lại gần môi ta hung hăng hôn, ôm lấy ta, ra khỏi phòng khách, lướt qua hành lang, bởi vì cách cục giống vương phủ ở kinh thành như đúc, chàng quen cửa quen nẻo quẹo qua hai cua, đi tới trước phòng ngủ của ta, dùng chân đá văng cửa, vào cửa rồi lại dùng chân đóng cửa lại, từ khi nghe được tiếng Kiệt lang kia, động tác của chàng làm liền một mạch, mắt không chớp nhìn chằm chằm ta, tình dục lan bốn phía. Nhét ta lên trên giường mềm mại, hàm hồ lầm bầm: "Tiểu yêu tinh, đây là nàng tự tìm." Ngay sau đó cả người che lên, từ cái trán bắt đầu điên cuồng hôn xuống. Tay cũng không nhàn rỗi, một cái tay đã sớm ăn ở xấu duỗi vào từ vạt áo, một cái tay khác thì theo nụ hôn lướt xuống cởi xiêm áo ra.

Theo nút cài mở ra, cổ liền bị phơi bày mát mẻ, ta tức khắc tỉnh táo lại, thấy động tác chàng thô lỗ cuồng dã, trên người ta vẫn mặc triều phục chưa thay, chàng cũng thế, trên người còn mặc long bào, sợ chàng bị lửa dục đốt người kéo hư xiêm áo, chỉ đành phải thở hổn hển nhắc nhở chàng: "Chậm một chút, chớ kéo hư y phục." Chàng hơi dừng một chốc, những nụ hôn dầy đặc đầy trời lại xông tới, vừa hôn vừa đứt quãng hàm hồ: "Không sao. . . . xiêm áo hư, trẫm. . . . cho nàng. . . . bộ tốt hơn." Trước khi chưa hoàn toàn luân hãm, ta nỗ lực lắng đọng suy nghĩ: đổi tốt hơn? Từ trang phục Thân Vương phi đổi thành trang phục Quý Phi hay là trang phục hoàng hậu?

. . . . . .

Thành công cởi xuống phần y phục cuối của ta, chàng ngẩng đầu lên, than thở nhìn cảnh xuân xinh đẹp trước mắt, ánh mắt càng trở nên thâm thiết, cả đầu óc cũng nóng bỏng đến không thể suy tư, trong phòng tuy có đốt hương, lại có hai lò than đang cháy, trong cơ thể cũng rất nóng, nhưng cơ thể không mặc gì vẫn thấy lành lạnh, ta không khỏi lẩm bẩm: "Lạnh. . . .", chàng rất nhanh cởi xuống long bào cản trở trên người mình, lập tức phủ lên, dịu dàng dụ dỗ: "Ngoan, rất nhanh sẽ hết lạnh."

Bàn tay dây dưa chặt với tay nhỏ bé, lấy môi làm bút, vẽ qua vẽ lại trên người ta, trong không khí chỉ nghe tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ đứt quãng hấp dẫn, rốt cuộc, chàng không nhịn được, ý loạn tình mê tiến lên trước nói nhỏ: "Tiểu Tuyết Nhi. . . . ?" Ta mị hoặc cười một tiếng, tránh tay của chàng, ôm cổ của chàng nhẹ nhàng hôn lên, chàng không tự kìm hãm được rên rỉ ra tiếng, dùng lực, rốt cuộc chân chân thiết thiết hợp hai làm một, trong lúc nhất thời, trong trời đất giống như chỉ còn lại tứ chi cọ sát lẫn nhau, liều chết triền miên cuồng dã phóng túng.

. . . . . .

Không biết qua bao lâu, đến khi ta mệt mỏi vô cùng ngủ thiếp đi, rồi bị chàng đánh thức dậy thì ta đã mặc quần áo trong đàng hoàng, đang bị ôm vào một lồng ngực quen thuộc mà ấm áp, trên mặt nóng bỏng, đều là người đàn ông này dùng môi làm ra.

Ta cười, không để ý cả người đau nhức, trở tay ôm lấy chàng, cọ xát trong lòng chàng, ngẩng đầu nhìn vào hai mắt thâm tình làm người tan chảy kia, dịu dàng hỏi: "Là chàng giúp ta mặc y phục?" Chàng hả hê cười một tiếng với ta: "Đúng vậy, có con mèo hoang, ăn uống no đủ liền ngủ mất rồi, phải có người xử lý khắc phục hậu quả chứ?"

Liền dùng sức hôn lên đôi môi vểnh lên kia, cũng không keo kiệt khen ngợi: "Thật là một nam nhân tốt!" Chàng cười hài lòng hơn: "Về sau ta ngày ngày đều mặc quần áo cho nàng."

. . . . . .

Ta biết rõ ta chính là kiểu cách, chỉ muốn cả đời sóng vai nằm với chàng như thế, nói mấy chuyện xấu, tóc mai giao nhau, mặc kệ giang sơn mỹ nhân của chàng, mặc kệ thân phận tình cảnh của ta, tất cả hạn chế vặt đều không cần để tâm, không có lo được lo mất hay sợ hãi, ai bỏ ra cho tình yêu nhiều hay ít, chỉ lẳng lặng cảm thụ hạnh phúc ân ái mà thôi.

Hai người đã tỉnh lại, nhưng đều không muốn rời giường, chỉ bị chàng êm ái lại kiên định ôm vào trong ngực, câu được câu không nói mấy chuyện vụn vặt sau khi ly biệt, lò than vẫn cháy vui mừng, có lẽ là mới thêm than không lâu, trong bếp lò mơ hồ phát ra thanh âm 'xèo xèo', trong buổi chiều mùa đông yên tĩnh này, thật có cảm giác hết sức thoải mái và an nhàn.

Mắt thấy mặt trời ngoài cửa sổ dần dần hạ xuống, sợ là sắp cuối giờ Thân rồi, chàng thấy ta lại sắp thiếp đi, nghỉ trưa qua cả buổi chiều, kinh sợ bỏ qua bữa ăn tối, sợ không tốt cho sức khỏe, cho nên nói ngon nói ngon, rốt cuộc cũng dụ dỗ ta rời giường được.

Chàng thường ngày ở vào vị trí có thể bốc đồng, bản thân lại cực kỳ tự phụ, nói một không hai, giờ phút này chịu hạ thấp dụ dỗ ta rời giường, chỉ vì ngủ nhiều không tốt, trong lòng liền có so đo khác: một người tự tin như ta, sao có thể tham an bình nhất thời? Hoặc là rời đi chàng xa xa, hoặc là. . . . khiến chàng một đời một thế chỉ nhớ rõ một mình ta thì tốt hơn.

Nam nhân này, tốt cũng được, xấu cũng được, tóm lại, nếu chàng chết sống đều không bỏ qua cho ta, giờ phút này lại nồng tình mật ý như thế, mặc kệ có phải tùy hứng nhất thời, vậy ta nhất định phải tùy hứng cả đời, dây dưa chàng cả đời, nhất định.

. . . . . .

Nhìn Hoàng đế nào đó đưa lưng về phía ta tự mình mặc quần áo, không khỏi ngạc nhiên nói: "Chàng học được tự mặc quần áo từ khi nào?" Chàng quay người lại cười cười: "Biết nàng không chào đón cung nữ giúp trẫm mặc quần áo, trẫm lại không muốn cho Chu Tam vào phục vụ, cho nên trẫm không thể làm gì khác hơn là tự mình động thủ." Ừ, Mao chủ tịch nói thật hay: tự mình động thủ, cơm no áo ấm. Lao động phải từ Hoàng đế huấn luyện lên, chỉ là. . . . Thái giám đi vào hầu hạ chàng cũng không cho thấy? Nam nhân hẹp hòi, nhìn chàng cúi đầu mặc quần áo, ta cười rực rỡ hơn, từ trong chăn chui ra, bước qua kéo chàng, ôm cổ chàng, nhìn vào tròng mắt nuông chiều kia, hôn mạnh lên môi mỏng hấp dẫn kia, ngọt ngào nói: "Chàng giúp ta mặc quần áo." Bình thường thấy chàng mặc long bào, uy nghiêm tự có, giờ phút này chàng cũng mặc long bào, lại đưa ra một tay ôm ta, phối hợp khóe miệng nhếch lên, quả nhiên làm động lòng người!

Chàng lắc đầu một cái, mỉm cười nhìn ta, khi tầm mắt quét tới ngón chân lõa lồ thì cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, ẵm ta lên đặt nhè nhẹ trên giường, dịu dàng hôn lên trán: "Tuyết Nhi ngoan, nằm yên trước, đợi trẫm mặc xong rồi trở lại mặc cho nàng." Ta thỏa mãn cười, không cầu gì khác, chỉ nguyện đời này như thế.

Hai người mặc xong xiêm áo đi ra ngoài viện thì Chu Tam đang lo lắng đi qua đi lại. Hai chúng ta nhìn cười một tiếng, quả nhiên, Chu Tam vừa thấy hai ta nắm tay ra ngoài, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cúi chào: "Bệ hạ, nương nương, quan viên địa phương mở tiệc ở phủ nha, tẩy trần cho bệ hạ. . . ."

Thấy Hoàng Đế Gia Tĩnh tự tin ta nhìn ta cười, ta sửng sốt, nhất thời lại giật mình cười: quan viên địa phương muốn nịnh bợ Thánh thượng, dạ tiệc đã sớm chuẩn bị xong, ca múa mừng cảnh thái bình cũng nhất định là đầy đủ hết, vốn tưởng rằng mọi chuyện sẵn sàng. . . . Chỉ đợi bệ hạ ăn trưa ở biệt viện Đoan Kính vương phủ xong, nghỉ ngơi chốc lát, thay xiêm áo xong sẽ đến phủ nha tiếp tục làm việc, nào ngờ bệ hạ lại lưu luyến khuê phòng vương phi, quả nhiên khiến một đám nô tài phía dưới gấp gáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.