Hắn quả nhiên bị chọc giận, đang muốn nổi giận, từ phía sau hắn đã truyền
đến một thanh âm hơi già: "Lớn mật, lại dám mạo phạm thiên nhan!" Ta vốn có đầy ngập tức giận, giờ phút này đánh mấy cái, mới hơi dịu xuống, vậy mà phía sau hắn không biết lúc nào đã có một vị lão thần tử đi theo,
nhìn y phục chắc là quan nhất phẩm, vị quan viên này đang căm tức nhìn
ta. Hỏa khí của ta lại nổi lên, cả giận nói: "Mắc mớ gì tới ngươi?"
Lão thần tử không đoán được ta lại hỏi thế, sửng sốt một lát: "Bệ hạ là vạn thừa tôn sư. . . ."
"Hắn không nói chuyện, ngươi có ý kiến gì?"
Lão thần tử cũng thông minh, lại quay đầu nói: "Bệ hạ. . . ." Ta nhìn Gia Tĩnh, cũng giận dữ: "Trần Kiệt. . . . ."
Hoàng Đế Gia Tĩnh gắt gao nhìn chằm chằm ta, cuối cùng chuyển hướng tới thần tử: "Lý khanh gia, không ý kiến."
Lý đại nhân lại vội la lên: "Nàng. . . . Nàng còn gọi thẳng tục danh của bệ hạ, rất bất kính."
Ta lạnh lùng nói: "Ta thích gọi tục danh của hắn, hắn cũng vui cho ta kêu. Nhiều chuyện!" Lý đại nhân bị ta làm nghẹn, cơ hồ quỳ khóc: "Bệ hạ. . . . . ."
Gia Tĩnh chậm rãi trấn an thần tử của hắn: "Tốt lắm, tốt
lắm, đừng nói chuyện này, vừa rồi nơi này xảy ra chuyện gì?" Nửa câu sau là hỏi ta. Nghĩ đến chuyện xấu xa mới vừa xảy ra, sự tức giận của ta
lại vọt lên lại: "Hỏi ái phi tốt của ngài đi!" Đang muốn xoay người rời
đi, hắn lại níu ta lại: "Nàng khoan hãy đi" lại xanh mặt quay đầu hỏi Lý Hiền phi quỳ trên mặt đất: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Hỏi hai lần, đám phi tử kia chỉ lắp bắp, nói là ôn chuyện.
Gia Tĩnh cắn răng
nghiến lợi nhìn về một thái giám đang làm nhiệm vụ trong Ngự Hoa Viên:
"Ngươi đến nói." Thái giám đó cũng mồm miệng lanh lợi, một chốc đã thuật lại đầy đủ đối thoại vừa rồi, gồm cả giọng nói, thần thái, không thiếu
chữ nào.
Lúc này Hoàng Đế Gia Tĩnh mới quay đầu lại quan sát ta,
ta tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới hắn. Hắn cũng không để ý, chỉ là giọng nói tăng thêm sự lạnh lùng hỏi Lý đại nhân bên cạnh: "Lý khanh gia, dạy con thật tốt. Tìm hiểu chuyện trên tiền triều thật
là kỹ càng đó."
Thì ra Lý đại nhân này, chính là Lại Bộ Thượng
Thư Lý Thông Tắc. Giờ phút này cũng chỉ liên tiếp khấu đầu, xin hoàng đế bệ hạ thứ tội. Gia Tĩnh trầm giọng nói: "Các đời tối kỵ hậu cung tham
gia vào chính sự thảo luận chính sự, Lý Tuyết Nhi nghe chỉ, bỏ phong hào phi tử, đổi thành mỹ nhân, trừ lương lộc nửa năm."
Gia Tĩnh Bệ
Hạ tôn quý không thèm nhìn Lý Hiền phi —— không, Lý Mỹ Nhân khóc lóc rối rít, chỉ lo kéo ta lên kiệu đến Thừa Càn cung ăn trưa, ta đầu tiên là
ngơ ngác mặc hắn kéo, suy nghĩ một lát thấy không được, mỹ nhân của hắn
vẫn là mỹ nhân, chuyện của chúng ta còn chưa giải quyết, ăn cơm cái gì?
Muốn ăn tự ta về nhà ăn!
Vừa nghĩ đến đây liền vung tay một cái
quay đầu đi trở về, trong ngự hoa viên từ trên xuống dưới mười mấy đôi
mắt ngơ ngác nhìn ta và Gia Tĩnh bệ hạ gây gổ, giật mình ngơ ngác nhìn
đến mức con ngươi cũng sắp lòi ra ngoài, ta còn có thể nghĩ đến bọn họ
chắc đang nghĩ: tiểu tình nhân Đoan Kính vương phi này thật không biết
điều, bệ hạ đã vì ngươi phế Hiền phi, còn muốn gì? Cãi lộn cho bệ hạ sắc mặt xem, còn bỏ đi đưa lưng về phía bệ hạ, ngươi quá mức rồi!
Tự suy nghĩ một chút cũng cảm thấy buồn cười mà. . . . Thê lương.
Đối với mấy hành động không phối hợp thậm chí phản nghịch của ta hôm nay,
hắn rốt cuộc tức giận, đứng ở phía sau lớn tiếng quát: "Ngươi rốt cuộc
muốn như thế nào?" Ta cắn răng hận hận nói: "Ta còn có thể làm gì? Trở
về. . . . Nhà."
Ta mệt mỏi vô cùng, lúc này lại khàn cả giọng cãi lộn với hắn mà không hề có lý do, đây là hoàng cung của hắn, vừa rồi đã vì một người tình mà xử tử sủng phi của hắn, mà phụ thân sủng phi đó
lại còn là thần tử đắc lực nhất của hắn, ta phải biết đủ vui vẻ, dù sao
nữ nhân đó là phi tử danh chánh ngôn thuận của hắn mà ta chỉ là người
tình, rất có mặt mũi không phải sao? Ta dùng hết hơi sức toàn thân mới
có thể không để mình mất mặt tại chỗ, càng không thể nào giữ vững phong
độ ưu nhã cùng ăn cơm trưa với hắn. Giờ phút này, ta chỉ muốn về nhà.
Sắc mặt hắn trầm xuống, bước nhanh về phía trước bắt lấy cánh tay của ta
lần nữa: "Ngươi quá tùy hứng." Ta lạnh lùng nhìn hắn: "Ta tùy hứng đó.
Giận à? Muốn làm thế nào thì ngươi cứ làm thế đó." Dứt lời không quay
đầu lại vén rèm kiệu lên, vẫn không quên trầm giọng phân phó: "Lập tức
trở về phủ."
Cả đường im lặng không lên tiếng trở về phủ, lên đảo Như Ý, cơm cũng chưa ăn, lại cự hết các thị nữ tiểu tử ở ngoài Hương
Tạ, một mình vùi ở quầy rượu uống rượu.
Ta cũng muốn kiên cường,
cũng muốn không để ý, trong đầu nghĩ đến các cô nương xuyên qua trong
truyện ở Tấn Giang làm sao thành thạo xử lý đến mức một giọt nước mắt
cũng không chảy khi tranh cãi, mà ta thì không có bản lãnh này, cũng
biết mình đã bị thương nên chỉ muốn trốn. Sống mơ mơ màng màng hơn nửa
buổi chiều, không có tin tức của hắn. Ta phẫn nộ không dứt, đi chết đi,
cái gì thề non hẹn biển, tất cả đều là giả.
Sắc trời bắt đầu tối, trên Hương Tạ không có nha hoàn đi lên thắp đèn, đen như mực, càng lộ
vẻ bi thương. Cuối cùng Lục Ngạc không nhịn được, không để ý cấm lệnh
của ta, xách theo cái hộp thức ăn hai mắt sưng đỏ vọt vào trong phòng,
dùng sức đặt cái hộp lên bàn, chạy tới trước mặt quỳ xuống, giọng nói
dồn dập: "Chủ tử, hôm nay nô tỳ không sợ chết khuyên một câu, ngài xem
tội gì phải thế? Bệ hạ một lòng một dạ, chủ tử cũng không để ở trong
lòng, chủ tử lúc trước ngài cũng không phải không biết hậu cung bệ hạ
đầy đủ, trong lúc mấu chốt này còn vừa đánh vừa mắng bệ hạ, bệ hạ không
so đo đã là hết sức thương người, không nỡ nói nặng, ngài lại làm bệ hạ
khó chịu lần nữa, bây giờ còn không ăn không uống, không phải tự làm hại mình sao, không lo lắng cho các nô tài sao?"
Nghe những lời này
rồi, chỉ muốn cười lạnh: Đúng vậy, ta chà đạp mình cho ai xem? Hắn rất
tốt với ta, người người nhìn ở trong mắt, trước mặt mọi người mặc ta
đánh chửi cũng không có câu oán hận, ta còn không biết đủ, còn vọng
tưởng độc bá thánh giá, chắc đều khi dễ ta?
Không khỏi cười khổ:
"Lục Ngạc, ngươi cũng xem thường ta à?" Lục Ngạc vừa nghe, nước mắt liền bị dọa ra, bò hai bước tiến lên ôm chân của ta khóc không ra tiếng: "Nô tỳ làm sao xem thường chủ tử? Nô tỳ chỉ đau lòng chủ tử, ngài tốt xấu
ăn chút ít, ngài uống rượu làm tổn hại sức khỏe thì tụi nô tì biết sao?" Ta đỡ nàng dậy, miễn cưỡng cười nói: "Ta không sao, xem một chút hôm
nay ăn món gì?"
Ăn không biết ngon, nhưng thấy ánh mắt mong chờ
của Lục Ngạc, vẫn bới một chén cơm đầy, nàng rốt cuộc cười rộ lên, hài
lòng thu dọn đồ đạc, lại cùng Thanh Thanh thắp sáng chung quanh lên hết, dọn dẹp cả phòng bừa bãi ngăn nắp, bỏ thêm chút than vào cái lò, rồi
mới đồng loạt lui xuống.
Nhìn họ làm những việc vặt này đâu vào
đấy, sự tức giận nghẹn cả buổi chiều của ta rốt cuộc dịu xuống, đầu óc
cũng dần dần tỉnh táo. Tự động thủ cầm lấy ấm thiếc ở trên lò lên hứng
nước nấu trà, không hoảng loạn ngồi yên trong phòng khách vừa uống trà
vừa chờ Đế Vương đến.
Nghe đồng hồ báo giờ trên tường vang lên
chín tiếng thanh thúy, ta xem chừng chàng đã sắp tới, chàng đối đãi ta
thật không tệ, đồng hồ báo giờ này là do đại sứ Tây Dương hiến tặng mấy
ngày trước, chỉ mới vài hôm, hắn không nói hai lời đã trực tiếp đưa đến
chỗ ta, lúc ấy còn khiến trong triều xôn xao một lần, nhìn chuông lớn
nạm vàng khảm ngọc này, xúc động thật lâu. Đang thổn thức, Hoàng Đế Gia
Tĩnh rốt cuộc tới trễ.
Vừa vào cửa, thấy ta lạnh lùng nhìn chàng, chàng sửng sốt, rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt dịu dàng: "Còn chưa
ngủ?" Ta dịu dàng trả lời: "Đang đợi chàng." Giọng nói hai người đều
thong thả, không còn thấy vẻ mặt tức giận như lúc ở ngự hoa viên.
Chàng nhíu nhíu mày, dưới sự giúp đỡ của Chu Tam cởi áo khoác ra, nhẹ nhàng
đi tới hôn nhẹ lên mặt ta như chuồn chuồn lướt nước: "Không nổi giận nữa à?" Ta không có kháng cự, chỉ bưng trà đưa tới: "Long Tĩnh vừa mới pha, hai lần nước, cũng không tệ lắm." Chàng cười cười, nắm tay bưng trà của ta không thả, dùng một tay khác nhận lấy uống một hơi cạn sạch: "Ta
không phải tới uống trà . . . ." Vừa dứt lời liền chuẩn bị lấn người tới đây.
Ta tránh thoát sự kiềm chế của chàng, không chậm không nhanh nói: "Chúng ta nói chuyện một lát."
Chàng vẫn chen vào trên cái giường lớn trải lông chồn của ta, dùng ngón tay
phất nhẹ lọn tóc rơi xuống của ta, lòng không yên hỏi: "Ừ, nói chuyện
gì."
Tựa vào lồng ngực bền chắc của chàng, chàng thuận thế ôm ta: "Nói kế hoạch của chàng, nói chàng chuẩn bị dùng số tiền kia thế nào?"
Tay chàng căng thẳng, ngay sau đó lại buông lỏng: "Lời này nói thế nào?"
Giọng nói của ta mềm mại: "Chàng thương ta là thật, yêu ta. . . . Có lẽ cũng
là thật, nhưng 19 sản nghiệp được ban cho, có 15 chỗ ta không hiểu rõ
lắm, Kiệt lang nguyện ý giải thích cho ta không?"
Chàng đẩy ta ra mấy tấc, ánh mắt thâm trầm: "Nàng nghĩ biết cái gì ta đều có thể nói
cho nàng biết, nhưng nàng không thể hoài nghi tấm lòng của ta dành cho
nàng." Ta cũng không muốn nói nhảm với chàng, ngồi thẳng người lạnh lùng thốt: "Vậy chuyện tranh giành hậu vị là thế nào? Tại sao tiền của chàng lại mang danh nghĩa của ta?"
Mặt của chàng căng thẳng: "Tuyết
Nhi, nàng cho là ta cố ý khiến người ta ngăn trở nàng trở thành hoàng
hậu của ta?" Ta lắc đầu một cái: "Bây giờ chàng giữ vững trầm mặc, mặc
cho đại thần trong triều nói hết lời, dung túng hậu phi nặng nhẹ với ta, thả ra tiếng gió nói Lưu Hiền phi có năng lực tranh giành hậu vị với
ta, cho nên nàng vênh váo tự đắc cưỡi trên đầu ta, lại lấy thân phận
Chúa cứu thế xuất hiện, cứu vớt ta trong nước sôi lửa bỏng, cuối cùng
đặt ta lên hậu vị, tất cả cũng chỉ vì khiến ta khăng khăng một mực yeu
chàng. Hoặc là. . . tất cả cũng chỉ vì chàng yêu ta, Kiệt lang, đáng giá sao?"
Chàng trầm ngâm nhìn lại ta, lộ vẻ xúc động. . . . Cùng
với thâm tình thật nhiều, thở dài đưa tay xoa xoa tóc ta: "Nàng cũng
đoán được? Ta biết ngay dựa vào sự thông minh của Linh Tuyết, nhất định
sẽ nghĩ ra được. Nhưng mà ta lại có thể khẳng định nói cho nàng biết,
tất cả đều đáng giá! Linh Tuyết, nàng đáng giá! Ta bảo đảm về sau sẽ
không bao giờ xuất hiện chuyện như vậy nữa, đừng tức giận, nàng yêu ta,
không phải sao?"
Ta cười một tiếng êm tai, giọng nói kiên trì mà
kiên quyết: "Uh, ta yêu chàng, nhưng đây không phải là toàn bộ. Chuyện
này bỏ qua, nhưng lần tới xuất hiện trò đùa vụng về này nữa. . . Chàng
biết là ta nói được làm được đó."
Trong lúc bất chợt thần sắc của chàng buông lỏng xuống, giống như để xuống tất cả trọng trách, nuốt
xuống tất cả kiêu ngạo, dùng sức ôm chặt ta, tựa đầu vào vai của ta,
thanh âm khàn khàn khẩn thiết: "Ta biết rõ một khi nàng tỉnh táo lại sẽ
hiểu ra tất cả, ta chỉ muốn dùng tất cả sủng ái để khiến nàng bỏ qua tất cả, kéo một ngày chính là một ngày, cho đến khi nàng không thể rời bỏ
ta nữa." Tình cảm sâu đậm thế quả thật khiến ta xúc động, vùi vào trong
ngực chàng lần nữa, lẩm bẩm: "Ta không có tốt như vậy, chàng xem ta, cầm kỳ thư họa cái gì cũng không biết, sống phóng túng vô tích sự. . ."
Chàng thu hẹp cánh tay, như muốn khảm ta vào trong xương của chàng, khóe
miệng lộ vẻ khổ sở, nói rõ ràng từng chữ: "Ngôi vị hoàng đế có được
không dễ, người mơ ước nó rất nhiều, từ lúc ta còn rất nhỏ đã cảnh giác, cho đến khi nó thuộc về ta, vẫn không thả lỏng, mỗi ngày chăm lo việc
nước, chỉ vì muốn làm danh quân, một ngày không dám lười biếng, dần dà,
chỉ biết mình là một Hoàng đế, mà quên niềm vui thú làm người, mỗi khi
nhìn thấy một đại thần, liền phải nghĩ đến hắn là trung hay gian, có dị
tâm không; sau khi thấy một cung nữ lại phải nghĩ đến người sau lưng
nàng ta là ai, cưng chìu họ có lợi hay hại cho chính sự, mọi người nhìn
thấy ta đều kính cẩn không dứt, miệng gọi ‘ bệ hạ ’, Trần Kiệt. . . .
Cái tên này đối với ta mà nói, không có ý nghĩa gì, ta chỉ là ‘ trẫm ’,
nhưng việc này không thể trách người khác, đây đều là thứ ta nên được."
Dừng một lát, "Phụ hoàng vì một nữ nhân, công tư bất phân, ta ngoài mặt
hết sức chán ghét, nội tâm lại không ngừng hâm mộ. Ta rốt cuộc trở thành một Hoàng đế thành công, nhưng trong lòng luôn có mất mác, ta liền
nghĩ, nếu như có một nữ nhân —— có thể vào được mắt của ta, mà nàng lại
chân thành ái mộ Trần Kiệt, ta nhất định sẽ không bỏ qua, ta muốn làm
tốt hơn phụ hoàng, chu toàn hơn cả ngài. Sau đó, ta gặp được nàng. . .
."
Chàng xoa mặt của ta, khẽ dùng sức nậng mặt ta, chóp mũi chà
chóp mũi: "Một vật nhỏ thông minh, giảo hoạt, ích kỷ, mâu thuẫn lại bốc
đồng, mấy phen tiếp xúc, ta liền biết nàng chính là nữ nhân ta muốn, là
nữ nhân mà ta muốn ở chung cả đời. Hôm đó nàng và trưởng hoàng tỷ đứng ở bên hồ, ta cách rất xa đã thấy, khi đó bên hồ rất nhiều người, nhưng
bắt mắt nhất, chói lọi nhất là nàng, đến gần mới phát hiện, trên người,
trên mặt nàng đen sì sì, cười sáng rỡ như ánh mặt trời, giống một con
bươm buớm tự do tự tại, màu sắc rực rỡ, xuất hiện trước mắt của ta. . . . . Trước kia ta cảm thấy, chỉ cần có thể gặp lại nàng, thỉnh thoảng ở
chung trò chuyện, nhìn nàng, trông chừng nàng vui vẻ." Ta kinh hãi, lời
nói phía sau thật nặng nề, ta đột nhiên co rụt lại, chàng ôm thật chặt,
không cho ta né tránh, giọng nói êm ái vô cùng, sóng mắt dịu dàng nhìn
ta, nói từng chữ từng câu: "Nhưng bây giờ chung đụng đã lâu ta cảm thấy, nàng rất là tốt, mặc kệ cuối cùng như thế nào, ta có thể nào để cho
người khác thấy, và lấy được vẻ đẹp chỉ thuộc về ta? Cho nên về sau ta
muốn giữ nàng luôn ở cạnh mình, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không! Nếu
như nàng muốn bay khỏi, ta. . . . Trẫm thà đánh gãy cánh của nàng, cũng
phải giữ nàng ở bên cạnh ta."
Ta hít một hơi thật sâu, mở to hai
mắt nhìn chàng: "Nếu như chàng chán ta thì sao?" Chàng cười, ánh mắt
sáng như ngôi sao dịu dàng nhìn chằm chằm ta: "Linh Tuyết, Tuyết Nhi của ta, nàng cho rằng cõi đời này còn có thể tìm ra một người khác như nàng sao?"
Ta nghiêm mặt nói: "Trần Kiệt, chuyện tình cảm có qua có
lại, ta cũng cần tự do tuyệt đối, có chuyện gì chúng ta có thể thương
lượng, chàng không thể lúc nào cũng cấm cố hành động của ta, nếu không. . . . Cùng lắm thì đến lúc đó cắt đứt quan hệ."
Ánh mắt của chàng
tối lại, hung hăng nói: "Cắt đứt? Chớ hòng mơ tưởng, vật nhỏ tuyệt tình
này, thà ngọc đá đều vỡ cũng không để cho ta tốt hơn?" Dừng một lát, vừa tựa như nổi giận vừa tựa như thề: "Biết nàng lợi hại, không ai quản
được, cho nên ta dùng sự quan tâm của nàng dành cho hoàng tỷ, Tiểu Lâu,
Lục Ngạc Phi Hồng để giữ lại nàng, dù nàng không quan tâm, nhưng nàng
hãy nghe cho kỹ, đừng hòng vứt bỏ ta thành tiên, lên trời xuống đất ta
đều dây dưa nàng đến cùng." Uh, ta chính là một người lạnh lùng từ
xương, sống thật tốt, vui vẻ tự nhiên sẽ chăm sóc tốt những người quan
tâm ta, nhưng chính ta cũng không còn đường đi, tình trạng vạn kiếp bất
phục, làm sao còn bận tâm đến họ nữa! Ta đâu có vĩ đại như vậy! ~
Thất thần xong mới phát hiện, nam nhân ngồi đối diện đang có vẻ mặt xanh mét chờ đáp án của ta, bất đắc dĩ gật đầu một cái, con rồng này rốt cuộc
cũng đè lửa giận xuống.
Thôi, nói nhân quyền với một nam nhân
mạnh mẽ làm hoàng đế ở xã hội phong kiến, ta bèn đổi đề tài, thật gặp
quỷ, rõ ràng là thời gian thẩm tra ban đêm, sao lại biến thành thổ lộ
chân tình?
"Gia sản đếm không hết của ta lại là thế nào?"
Chàng sửng sốt, hiển nhiên còn đang tính toán từ ‘ đếm không hết ’, rồi sau
đó cười: "Tuyết Nhi ngoan cho là chuyện gì xảy ra?" Ta không lộ vẻ gì
nói: "Không phải là thế này sao, ngôi vị hoàng đế hiện tại của chàng đã
ổn định, nhưng luôn có vài người không phục tùng, tài chánh trong triều
vốn phân tán, qua các đời, quốc khố đã trống không, có chuyện gì chàng
còn phải mở miệng bảo thần tử dâng tiền, hôm nay được thời cơ, nên khống chế mạch máu kinh tế." Hai mắt chàng lóng lánh mỉm cười kỳ dị, dúi đầu
vào tóc ta: "Xem, trẫm thích nhất nữ nhân thông minh lại không lanh
chanh, Linh Tuyết biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra, còn phối hợp với
trẫm không chê vào đâu được, nàng nghĩ trẫm làm sao buông tha nàng
được?"
Ta từ từ nói: "Điều tốt của ta mà chàng thấy thì đếm không hết, nhưng lần này lại thành toàn tiếng xấu hồng nhan họa thủy, yêu phi thiên cổ của ta." Hai mắt chàng mỉm cười: "Sợ cái gì, ta là hôn quân
vạn đời đó, vừa đúng một đôi."
Thấy chàng tỏ vẻ thiên cổ tình thánh, ta buồn cười hỏi: "Ta thật sự tốt thế sao? Đáng giá chàng đối đãi ta như thế?"
Chàng cố chấp gật đầu: "Ta không biết nàng rốt cuộc tốt hay không tốt, tóm
lại rất hợp mắt ta." Thấy ta nhún vai xem thường, chàng lại cười bổ
sung: "Chỉ là tính khí hơi nóng tohi6." Ta hung hăng róc xương lóc thịt
chàng một cái.
Chuyện này rốt cuộc dừng lại, để qua một bên, đột
nhiên nghĩ đến buổi trưa đạp chàng một cước, có lẽ không nhẹ, không khỏi ân cần nói: "Chân chàng còn đau không?" Chàng gật đầu: "Đau." Ta tức
mắng: "Phải, cái mũi treo lên mặt rồi, đây không phải là tự tìm sao?"
Chàng chỉ cười không nói lời nào.
Con ngươi đột nhiên chuyển một
cái, giống như nghĩ đến chuyện gì thú vị, vui, thấy ta kỳ quái nhìn
chàng, chàng lúc này mới lao thao không ngừng: "Tối hôm qua ta triệu Lý
Hiền phi hầu ngủ, nhưng lại không muốn đụng nàng, không thể làm gì khác
hơn là nói ‘ trẫm và vương phi quá vui, túng dục thường xuyên, cho nên
lực bất tòng tâm, ái phi tự mình nghỉ ngơi, lần tới lại nói. ’ nàng mang danh tiếng hầu ngủ vô ích, có lẽ thấy mất mặt, cho nên hôm nay tìm nàng xả giận thôi."
Mặt ta đỏ lên, thẹn thùng nhìn chàng: "Thật là không có da mặt, cái gì gọi là túng dục thường xuyên?"
Chàng nhất thời cợt nhã, tay cũng không còn quy củ chạy loạn ở trên người ta: "Là còn chưa đủ thường xuyên, sáng nay khiến Tuyết Nhi uất ức, ta giảm
nhiệt cho nàng. . . ."
. . . . . .
Lại cả đêm chưa chợp mắt.
Sáng sớm, chàng tự đứng dậy mặc quần áo, ta nằm ở mép giường dặn dò: "Hai
chuyện. Một, chuyện ta làm hoàng hậu phải trì hoãn một chút, hiện tại ta sống vô cùng tốt." Chàng đang muốn tỏ thái độ, ta cau mày theo dõi
chàng, thấy ta kiên trì, chàng rốt cuộc không còn cách nào, thở dài nói: "Được rồi, chuyển đến Tết sang năm lại nói. Một chuyện khác là gì?" Ta
nhất thời lộ vẻ mặt đau khổ suy tư hồi lâu, mới cắn răng nghiến lợi nói: "Chàng không thể nhiều lần ‘ lực bất tòng tâm ’, nhưng Trần Kiệt chàng
nghe kỹ cho ta, trừ quy định tổ chế cho Hoàng quý phi hầu ngủ, nữ nhân
khác nên làm gì thì làm đi, chàng đừng lấy danh tiếng lôi kéo triều thần để trêu chọc họ, nếu không. . . . Nê Bồ Tát cũng tức giận."
Ánh mắt chàng sáng ngời, cười như hoa nở, lại loạn hôn: "Uh uh uh, biết,
tiểu Linh Tuyết của ta không phải là Nê Bồ Tát, là Tiểu Tiên Tử dục hỏa
Phượng Hoàng, rất dễ giận, ta không dám trêu."
Ta lấy gối đầu qua ném tới, chàng đã sớm vọt đến cửa, lớn tiếng cười nói: "Tuyết Nhi nghỉ
ngơi đi, trẫm hạ triều sẽ tới với. . . . Nàng." Một chữ cuối cùng vừa
dứt thì người cũng đã sải bước ngẩng đầu đi đến trên bậc thềm ngọc rồi.