Ban đêm trăng mờ gió mạnh, khí trời vô cùng. . . . . Thích hợp làm chuyện xấu.
Giờ phút này trong phòng khách Tích Bão hiên, ta và Gia Tĩnh đế khách khí
ngồi ở bên cạnh bàn, lịch sự uống trà. Nếu như có thể coi thường tiếng
hít thở mập mờ vì bị thuốc thúc giục lại mạnh mẽ đè xuống của hai người
và ánh mắt mê hoặc không tự kìm hãm được, thì tuyệt đối là một bức tranh tuấn nam mỹ nữ vui tai vui mắt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tam
đỏ lại đỏ, xanh lại xanh, ở một bên đứng cũng không được, đi cũng không
được, rất là tức cười. Lục Ngạc đứng ở một bên, cũng cực kỳ lúng túng,
chủ ử bị người ta bỏ thuốc, lại muốn lén nam chủ nhân giải quyết với nam nhân khác ở bên ngoài. . . . , làm nha hoàn cũng hơi khó chịu, huống
chi nam nhân khác đó cũng không phải là nam nhân bình thường.
Nam nhân đối diện phất tay ý bảo bọn họ lui xuống, Chu Tam còn rất khéo léo đóng cửa lại. Trong phòng càng thêm an tĩnh lại.
Không khí rất quỷ dị, không khí rất táo bạo, ta. . . . Ta rất nóng, tim nhột
không chịu nổi. Nam nhân ngồi đối diện đoán chừng cũng không khá hơn
chút nào, trên trán cũng ẩn hiện gân xanh, nếu ta không phải người trong cuộc, ta sẽ rất tốt bụng nhắc nhở hắn: huynh đệ, trên đầu chữ sắc có
cây đao, nhịn quá mức khổ cực, về sau. . . . Thân thể sẽ không tốt.
Ta không động là bởi vì ta muốn nói rõ với hắn, lúc này là bị ép, sẽ không có chuyện thế nữa. Bởi vì ta không muốn đi đường cũ của bà bà ta, nhưng nếu nói thẳng với nam nhân đối diện như thế, chỉ sợ trên tâm lý hắn
không thể tiếp nhận, không có biện pháp, làm lãnh đạo quen luôn có chút
tật xấu.
Ta đoán nguyên nhân hắn không động là vì địch không động ta cũng bất động, có lẽ hắn cũng đang nghĩ, ngộ nhỡ tương lai ta dây
dưa không ngớt tìm hắn phụ trách. Có lẽ hắn căn bản cho rằng ta không
phải nữ nhân đơn giản, cho nên chờ ta ra tay trước.
Nhìn hắn thật chuẩn bị ngồi cả đêm với ta như vậy, ta lại thở dài trong lòng, ta nhận thua, vạn tuế gia. Dù sao động thủ thật cũng không sao, đều không phải
là đứa bé, lần này coi như mua một giáo huấn. Nhưng. . . . Dường như
quyến rũ Hoàng đế là chuyện nhỏ, khiến Hoàng đế nhịn hỏng về sau không
thể. . . . làm chuyện đó,thật sự là không tốt lắm.
"Ha ha. . . . . ." Ta chuẩn bị xong cười một tiếng, chỉ cảm thấy cổ họng căng lên, "Nô
tì. . . . . Có mấy câu, muốn thương lượng với hoàng thượng."
Hắn không giấu được giọng nói khàn khàn: "Mời Vương phi nói."
"À. . . . . Có ba điểm. Xem chúng ta có thể đạt thành hiệp nghị hay không."
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu ta tiếp tục.
"Một, hôm nay chúng ta đều bị hãm hại, cho nên, cho nên cũng không quan hệ
với sau này đúng không? Về sau ngài vẫn là vạn tuế gia, nô tì vẫn là Tín Thân Vương phi." Ta lắp bắp.
Hắn sửng sốt, vẫn dịu dàng đáp: "Tốt."
Ta cả gan tiếp tục: "Hai, chuyện hôm nay, cũng không biết là vì người hay
vì ta, đầu tiên nói trước, nếu như là vì người, người hãy giúp ta rửa
sạch hiềm nghi, nếu như là nhằm vào ta, ngài liền khỏi phải nhúng tay,
được không?"
"Ừ, nên đợi trẫm tra rõ nguyên nhân, nếu như có liên quan với Tín thân vương phi, trẫm tự sẽ giao ngươi xử trí." Hắn cười
dịu dàng hơn.
Ta bất cứ giá nào, "Ba, tối nay chúng ta đều là
người bị hại, không phải là Hoàng đế vương phi gì, chỉ là nam nhân nữ
nhân, người không được nói trẫm hay tỏ vẻ hoàng đế trước mặt nô tì hoặc ở trên giường, nô tì dù là lửa dục nặng nề cũng không sao, xin Hoàng đế
ngài tự tiện." Dứt lời vụt một cái đứng lên, anh dũng hy sinh giống liệt sĩ Hồ Lan[1] của chúng ta.
Ánh mắt của hắn dịu dàng đến mức chảy ra nước, nhanh chóng đưa tay từ trên mặt bàn níu lại ta, đứng lên, chậm rãi đưa đến trước mặt, cầm tay khẽ hôn, cười nói: "Ta nghe nàng."
Kế tiếp. . . . Chuyện kế tiếp thực chứng minh, người nhịn quá mức, lực bộc phát thật kinh người. Ta chỉ cảm thấy cả đêm kiều diễm, cuộc đời thật
tốt, chỉ mong thời gian dừng lại không đi, vĩnh viễn lưu luyến vào thời
khắc này.
Đêm khuya thanh vắng, nam nhân nữ nhân từ trong ý loạn
tình mê tỉnh táo lại lẳng lặng nằm ở trên giường, tán gẫu câu được câu
không.
Sau đó nói chuyện phiếm hiển nhiên không phải ý kiến hay,
huống chi. . . . Nam nhân trong chuyện cũng không phải là nam nhân của
mình. Nhưng không có biện pháp, ‘ Nhất Dạ Xuân Ân ’ này quá mức mạnh mẽ, mặc dù đã trực tiếp phá giải nó, nhưng. . . . vẫn còn dư hơi, người mặc dù mệt mỏi vô cùng, lại không ngủ được.
"Đang vẽ cái gì?" Nam
nhân bên cạnh đưa mắt nhìn ta một hồi lâu. Ta đây mới phát hiện ra trong lúc vô tình mình đã vẽ ra dấu "!" trên chăn.
Nhìn biểu tình mập
mờ của hắn, cũng biết hắn lại nghĩ sai, vì vậy trịnh trọng nói cho hắn
biết: đây là dấu chấm than, bất kỳ tâm tình gì biến hóa, cũng có thể
dùng nó thổ lộ ra. Hắn lập tức hỏi: "Vậy nàng đang cảm thán cái gì?"
"Ta không hiểu rõ tại sao mọi người không thể sống chung hòa bình, nhất
định giật đồ ở trong tay người khác, trên thế giới này, không phải ánh
mắt tất cả nữ nhân đều ở trên người một nam nhân." Ta bất đắc dĩ đáp.
Hắn cười cười: "Nếu như người nam nhân kia ở vị trí cao, lại là rồng trong
loài người, dĩ nhiên là muốn cướp." Tự đại cuồng, ta cũng không phải nói ngươi, ta cho cái liếc mắt.
"Nếu như. . . . Ta chỉ nói là nếu
như khi đó ta không có giữ ngươi, ngươi có phải chuẩn bị trở về phủ đi
tìm Dực Phong hay không?"
"Đó là đương nhiên, hắn là chồng ta."
"A, trượng phu tồn tại trên danh nghĩa của ngươi sẽ chịu được ngươi ở bên ngoài ăn đồ bậy, rồi trở về phủ tìm hắn. . . ."
Tồn tại trên danh nghĩa? Ta rét, đối với chuyện nhà chúng ta, thật là rất
hiểu rõ. Ta không phải tự luyến đến cho rằng hắn là vì ta, như vậy. . . . Hắn muốn đối phó Dực Phong?
Suy nghĩ một chút, cười nói: "Cho nên ta liền chấp nhận chứ sao."
Nam nhân kia không ngờ ta lại không ủng hộ lời của hắn, cho là ta làm hắn
mất mại, một cái tay xấu xa tiến đến gần, "Tiểu nương tử nhìn như tinh
thần không tệ, còn có thể tranh luận mạch lạc, ta không ngại hy sinh một lần nữa."
Ta hoảng hốt, luống cuống tay chân đẩy cái tay làm loạn ra, "Tinh thần của ta không tốt, vô cùng không tốt, ngủ."
Trong lúc bối rối bắt được bàn tay kia, còn chưa kịp hất ra, chỉ cảm thấy
bụng dưới nóng lên, dòng nước ấm từ chỗ nắm tay truyền khắp toàn
thân lần nữa. Chủ nhân của cái tay kia cũng ười khổ: "Vốn chỉ muốn đùa
giỡn, nào ngờ ‘ Nhất Dạ Xuân Ân ’ quả nhiên là cả đêm xuân ân, tác dụng
thuốc thật không chịu bỏ qua cho người."
Chỗ đáng hận nhất của
thuốc này là, khi dược tính của nó phát tác, người vẫn rất thanh tỉnh,
chỉ là lý trí khống chế bản năng không được, có thể cảm thụ được xuân â. . . . trải quan từ đầu đến chân.
Ta liếm liếm môi khô ráo, hài
lòng nhìn thấy hô hấp của nam nhân tăng thêm, "Xem ngươi quen thuộc với
thuốc như vậy, chẳng lẽ thường dùng thứ này đối với hậu cung giai lệ?"
Hắn nhướng mày, nhào lên, nụ hôn như mưa rơi đã sớm rơi xuống: "Ta muốn nữ
nhân còn cần dùng thuốc?" Heo đất tự đại. Không đợi hắn phản ứng kịp, ta đã lật người lên: "Ta muốn nam nhân cũng không cần phải bỏ thuốc."
Hắn mở to mắt ngắm ta không nói, một hồi lâu cười ra tiếng, buông tay mặc ta đốt lửa làm loạn trên người của hắn.
Đêm vẫn còn rất dài. . . . . . Đêm đẹp ngắn ngủi.
. . . . . .
Mơ hồ nghe được thanh âm đánh canh tư, mặt trời sắp mọc lên, bóng tối
trước bình minh hết sức yên tĩnh. Ta ngồi phịch ở trên giường, miễn
cưỡng kéo chăn nhìn Chu Tam phục vụ hắn đứng dậy mặc quần áo. Hắn nhận
thấy được ánh mắt của ta, xoay người đi tới ngồi ở mép giường, cười trêu nói: "Vương phi thật dũng mãnh, xem cả người trẫm vết thương chồng chất . . . ."
Ta xem thường nói lại: "Hoàng thượng cũng rất không tệ, nô tì đến bây giờ cũng còn chưa dậy được." Chu Tam chưa từng nghe lời
nói trần trụi như vậy, ho lại ho, ý bảo còn có người ngoài như hắn ở đó, muốn chúng ta chú ý chút. Gia Tĩnh đế liếc nhìn Chu Tam, lành lạnh nói: "Chu tổng quản không khỏe, có cần nghỉ ngơi một chút?"
Chu Tam bị dọa, liên tiếp khoát tay nói không muốn, vội vàng lui ra ngoài: "Thời gian còn sớm, hai vị chủ tử chậm tán gẫu."
Ta ở một bên rực rỡ cười to. Hắn ngơ ngác nhìn ta hồi lâu, cuối cùng hạ
thấp giọng, dùng ngữ điệu cực kỳ dịu dàng nghiêm túc nói: "Về sau nàng
đừng cười với người khác như vậy nữa, sẽ xảy ra chuyện."
Ha, dùng thủ đoạn bình thường dỗ nữ nhân của ngươi đến trên người ta? Rõ ràng đã nói một đao chia hai không còn dây dưa, ngươi lại muốn để lại ấn tượng
tốt vào thời khắc cuối cùng, vậy ta cũng không thể không cho mặt mũi.
Giận trách nghía hắn, mắt to liếc xéo lộ vẻ quyến rũ, từ trong chăn gấm
đưa ra cánh tay trần trụi, ôm cổ của hắn, thân thể thuận thế bò lên, lại gần đôi môi khêu gợi nhẹ nhàng liếm một cái, dính vào trong lòng hắn
mềm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Hoàng thượng."
Một đôi tròng
mắt đen của hắn vừa nồng sáng, giọng nói của hắn khàn đục, hô hấp bắt
đầu có vẻ dồn dập, giọng căm hận bất đắc dĩ: "Tiểu yêu tinh này, muốn
khiến trẫm trở thành hoàng đế Đại Hán triều đầu tiên chết dưới hoa mẫu
đơn sao?" Cũng không chờ ta phản bác, hung hăng hôn lên, nhanh chóng cởi ra xiêm áo vừa mặt vào người, kéo qua thân thể của ta, một tay nhấc cao cái mông của ta, một tay nâng chân của ta lên, một giây kế tiếp, hắn đã đưa phần tức giận vào trong cơ thể ta, thô bạo lại dã man.
Trời
ạ, ta chỉ muốn hôn tạm biệt hắn thôi, nào ngờ biến thành cái bộ dáng
này? Nam nhân này, quá đáng sợ, thể lực kinh người. Ta. . . . . . Ta
không chơi có được hay không? Ta sai lầm rồi!
Hắn trực tiếp sử
dụng hành động cự tuyệt lời phản đối! ~~ khi hắn như vậy, như vậy, còn
như vậy, lại bận rộn như vậy thêm nửa canh giờ, rốt cuộc hài lòng, sảng
khoái tinh thần nghênh ngang rời đi, thuận tiện nói: "Chúng ta còn có
thể gặp lại."
Sai lầm rồi, tất cả đều sai lầm rồi, ta không muốn
vậy, như vậy không phải là điều ta muốn. Ối giời ôi, hình như ta chọc
phải một vị đại thần rồi.
Đang lúc ta ở N độ xuân ânm, bên ngoài
lại xảy ra rất nhiều chuyện. (trở xuống là chân tướng của sự tình một
tháng về sau ta mới biết)
Khi ta và hoàng đế đi tới Tích Bão
hiên, bên ngoài phủ đã bị có người dự mưu canh chằm chằm rồi, người canh chằm chằm chính là Hái Hoa Đại Đạo Liễu Vô Yên mà nhạc phụ Lưu Dương
của Tín thân vương - Lưu đại nhân mời tới từ giang hồ. Khinh công hạng
nhất, thủ pháp theo dõi của hắn dĩ nhiên cũng hạng nhất, không cho hắn
thất vọng, hắn chỉ biết bổn vương phi và ‘ gian phu ’ cùng nhau đến một
tòa sơn trang ở thành Tây, được đặt tên là Phượng Hoàng sơn trang. Hắn
trở về phục mệnh, cầm bạc trốn đi. Khi ta và hoàng đế đang cùng hưởng
gió xuân, Lưu Dương vì ra mặt thay nữ nhi, mang theo kinh cơ vệ đỉnh đạc đi tới Phượng Hoàng Sơn trang, dĩ nhiên, bị hộ vệ sơn trang chặn lại.
Ước chừng đợi đến khi ta và Hoàng đế hưởng gió xuân lần hai, Lưu đại
nhân nghĩ thông, nếu không bắt được hiện trường, thì phải đợi gian phu
ra ngoài, rồi lại cẩn thận ngẫm lại, hôm nay Tín vương phi ra vương phủ, một mực ở quán trà Trục Lộc, nhất định là có giao tình với đại phò mã,
lúc này bị hạ thuốc, lại trở về Phượng Hoàng sơn trang trước, gian phu
này tám chín phần mười chính là đại phò mã rồi.
Chuyện Lưu Dương
Lưu đại nhân hối hận nhất chính là nữ nhi đã không phải nữ nhân đứng đầu vương phủ, lại không hiểu tâm ý vương gia, hiện tại Vương Gia đang cảm
thấy kích Tín vương phi cưới vợ bé cho hắn, hiện tại đang ngâm mình ở
trong phòng di nương xuất thân kỹ nữ, đột nhiên nói vương phi thông gian ở ngoài, Vương Gia chết sống không tin còn chửi nữ nhi mình là cả ngày
chỉ biết ăn dấm lung tung.
Vai nam chính không xuất hiện, phụ
thân của vai nữ phụ là một người ngoài làm sao có thể danh chánh ngôn
thuận đi bắt kẻ thông dâm? Huống chi gian phu này có thể là đại phò mã.
Hắn biết rõ đại phò mã, Tín vương phi đều là người không dễ chọc, chỉ có một chiêu cuối cùng: lời đồn.
Đến ngày hôm sau, trên dưới Kinh Thành đều truyền ra: Linh công tử phong
lưu phóng khoáng chính là Tín thân vương phi nữ giả trang nam trang, làm như vậy là để làm này chuyện cẩu thả với đại phò mã. Rõ ràng tình đồng
tỷ muội với trưởng công chúa, lại làm ra chuyện không như heo chó, nhất
thời đưa tới công phẫn.
Ta mặc cho Lục Ngạc lau sạch thân thể ta
hai lần, đau lưng chuột rút bò xuống giường, mặc xong xiêm áo, mới ra
viện, liền phát hiện hai ám vệ đảm đương đánh xe đột nhiên đứng ở chỗ
sáng coi chừng. Nhìn thấy ta ra cửa, một người trong đó bước ra khỏi
hàng hồi bẩm: "Vừa rồi trước khi đi hoàng thượng phân phó ty chức, bảo
ty chức hộ tống vương phi nương nương trở về phủ."
Hoàng thượng? Các ngươi nghe hắn hay sao? Các ngươi rõ ràng là người của bà bà ta, cư nhiên nghe lời Hoàng đế nói. "Ah, quan hệ của các ngươi và hoàng thượng không tệ." Ta nhẫn nhịn không ngừng đưa đẩy nói. Thị vệ kia ngẩn ngơ,
còn chưa đáp, ta lập tức phản ứng kịp, con bà nó, ám vệ các ngươi cũng
vụng trộm bảo vệ Hoàng thất, hắn mới là lão bản lớn của các ngươi, đảo
đi đảo lại thì ra các ngươi mới là người một nhà. Ta cười khổ khoát
khoát tay, ngoan ngoãn ngồi lên xe ngựa trở về đảo Như Ý.
Lặng lẽ trở lại trên đảo, đã là mặt trời chiếu cao rực rỡ rồi.
Tín thái phi say mê cuồng nhiệt ngồi ở trong phòng khách uống trà, ta muốn
qua loa vài câu liền trốn vào trong phòng ngủ ngon, vậy mà bà bà xuyên
qua tiên phong này thật tinh, vẫy lui mọi người, gương mặt nhiều chuyện, cười thật gian: "Thành thực giao phó, tối hôm qua tàn phá mầm non phong kiến ở đâu?" Trời ạ, tại sao ta có thể có bà bà như vậy?
Ta trốn tránh kinh nghiệm bị người bỏ thuốc, chỉ kể sơ lược sau khi thuốc phát
tác, nhưng mà bà bà thông minh của ta vẫn nghe được ra, cười thật rực
rỡ, đột nhiên dừng lại, cả giận nói: "Không đúng, vô cùng không đúng. Rõ ràng tiểu tử Gia Tĩnh kia ngày hôm qua mới đến, người ám toán làm sao
tính toán được? Còn nữa, tiểu nhị đưa nước trà chỉ rõ là đưa cho Linh
công tử, theo thứ tự là vì ngươi mà tới. Người mà ngươi đắc tội ở đây,
chỉ có một, chính là con tiện nhân Lưu Ngưng Hương kia." Gương mặt nàng
bừng tỉnh hiểu ra, nhìn gương mặt bình tĩnh của ta, ngây ngô nói: "Chắc
ngươi cũng đoán ra rồi, tại sao con tiện nhân kia muốn hại ngươi?"
Ta ngửa mặt lên trời thở dài: "Nàng ghen tỵ quá!" Tín thái phi giật mình
cười: "Ngươi gần như là vợ bị bỏ rồi, nàng còn ghen tỵ gì? Chẳng lẽ. . . . ghi nợ vụ Yên Chi trên đầu ngươi luôn?"
Ta cười khổ nói: "Có
lẽ, ai kêu ta làm vương phi, ban đầu không cho nàng hoà nhã, lại để cho
một cô nương thanh lâu thuận thuận lợi lợi vào cửa rồi hả ?"
Ai, bản thân dầu gì cũng cách 5000 năm, biết sơ một hai điều, sao chạy đến cổ đại làm một hiền thê cũng khó như vậy! ~~~
Không để ý bà bà mập mờ không nghỉ tỉ mỉ đề ra nghi vấn, trở về phòng ngủ
thật ngon, cho đến hoàng hôn mới tự nhiên tỉnh lại. Tắm rửa sạch sẽ thay thường phục bước đi thong thả ra phòng khách. Còn chưa có vào cửa, bà
bà xuyên qua tiên phong của ta đã sải bước ra ngoài, cầm thật chặt tay
của ta, vẻ mặt thành khẩn: "Linh Tuyết, đứa bé ngoan, khiến con mệt muốn chết rồi đi, đều do thân thể này của mẹ. . . ." Dứt lời nước mắt tràn
mi.
Thấy bà bà biểu diễn tốt, ta lại không ngu ngốc, ước chừng
cũng biết xảy ra chuyện gì, cố gắng nhịn không để cho mình cười thật to
ra tiếng, tiêu điều lạnh lẽo nói: "Ai, ở chỗ này chỉ có mẫu phi toàn tâm toàn ý đối đãi ta, vô luận Linh Tuyết làm cái gì đều đáng giá."
Bà bà ta nhanh chóng ngẩng đầu nhìn ta một cái, sử dụng ánh mắt nói: Nhóc con, phối hợp không sai chứ sao.
Vẻ mặt như cha mẹ chết của ta rốt cuộc đả động người ngồi ở trong phòng,
Dực Phong chậm rãi đi tới, ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Là hài nhi sai lầm rồi, hôm qua hài nhi cũng không tin, hôm nay Hương Nhi nhất định bắt
hài nhi, cho nên. . . . . ."
"Cái gì có tin hay không? Nhìn cái gì?" Phối hợp vẻ mặt ngây thơ, ta kỳ quái hỏi.
Tín thái phi nhất thời hết buồn, ngồi thẳng lên cả giận nói vào sảnh:
"Ngươi được đấy Lưu trắc phi, ba ngày hai bữa khích bác thị phi, tiểu
vương phi dời đến trên đảo đã không có làm phiền ngươi chuyện gì, sao
ngươi còn không thả nàng?" Dứt lời lại quay đầu đồng tình nhìn ta, "Linh Tuyết, đêm qua rõ ràng là thân thể ta không khỏe, con không ngủ không
nghỉ ở với ta suốt cả đêm, Lưu Ngưng Hương tiện nhân này, lại còn nói
đêm qua con chạy ra phủ, lén Dực Phong chạy ngoài làm loạn, ta. . . ."
Nói xong nước mắt lại tràn mi ra, ôm ta khóc không thành tiếng: "Ta biết rõ con là bé ngoan, hiện tại ta đã già, chỉ muốn che chở con chu toàn
cũng không có khả năng, về sau. . . . Về sau thì phải dựa vào chính
con."
Ta nghe lời nói phía sau của nàng, dần dần thật, nghĩ đến
thân thể nàng ngày càng lụn bại, trong lòng đau khổ, cũng không kìm hãm
được lệ rơi đầy mặt.
Dực Phong thấy mẹ chồng nàng dâu chúng ta
càng lúc càng thật, nhất thời không biết làm gì, chỉ tức giận quát Lưu
thị: "Bổn vương đã nói bao nhiêu lần, bảo ngươi ít gây chuyện, hôm nay
ngươi càng thêm tệ hại hơn rồi, cũng được, về sau ngươi ở trong viện
của mình suy nghĩ thật kỹ, không có việc gì cũng đừng ra ngoài khiến Bổn vương mất mặt."
Dứt lời lại mềm giọng an ủi mẹ chồng nàng dâu chúng ta một phen, níu lấy Lưu thị đang ấm ức đi ra ngoài.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Hồ Lan: tên là Hà Hồ Lan, năm 1933 tham gia cách mạng, là chiến sĩ của
đoàn tam quân (lục quân, không quân, hải quân) Nhâm Hồng, 1934 hy sinh
khi tác chiến, thọ 21 tuổi.