Mồng một tháng tư, ta đến Quan Âm Tự dâng hương.
Hoàng hậu lên đường, đội hình thật là hùng vĩ. Ta từ chối yêu cầu dùng ngự
liễn kiểu thiên tử của Gia Tĩnh, vẫn ngồi trên xe ngựa có dấu hiệu 'Đoan Kính' đặc biệt của ta.
Tới cổ đại đã sống quen ngày tôn qu1y,
tất cả phô trương đều coi là chuyện đương nhiên. Hôm nay vén rèm nhìn
lại, mới biết thường ngày ta ra ngoài là nhiễu dân tổn tài cỡ nào.
Hai ngàn cấm lâm quân ta nuôi trong phủ và kinh kỳ vệ cùng nhau tiến về
Quan Âm Tự khiến con đường chật đến nước chảy không lọt, dân chúng đều
phải tránh trong mấy con hẻm xa xa. Ta còn nói sao Kinh Thành nhỏ như
vậy, tùy tiện đi, một lát thôi đã đến, thì ra mỗi lần đều là thế.
Thấy Tự Miếu ở ngay trước mắt, liền nhẹ giọng phân phó Lục Ngạc bên cạnh:
"Ngươi và Chu Nhan đi vào với ta là được, những người khác đều ở bên
ngoài chờ đợi, đừng quấy rầy Phật Môn thanh tỉnh. Ta thắp nhang thì vẫn
để cho những khách khác thắp nhang bình thường, không thể ngăn trở
nhiều."
Đến trước Quan Âm Tự, ta quy củ xuống xe ngựa.
Sớm có phương trượng trụ trong chùa trì dẫn theo hòa thượng tu hành trong
chùa ra đón, hành lễ với nhau xong, liền đi thẳng đến đại điện Bảo Hùng.
Đặt hoa tươi và trái cây lên bàn cúng, lạy Quan Âm, Địa Tàng, Văn Thù Bồ
Tát xong liền cầm nhang thơm ngát, trịnh trọng van xin: xin Bồ Tát phù
hộ hài nhi trong bụng con bình an ra đời lớn lên khỏe mạnh, phù hộ phu
quân con long thể an khang, phù hộ người thân kiếp trước kiếp này của
con đều được bình an, phù hộ giang sơn Đại Hán của con quốc thái dân an. Lại thành tâm dập đầu mấy cái, mới đến điện khác quỳ lạy tiếp.
Sau khi đến hết các điện quỳ lạy xong, thì cảm thấy thể lực cạn kiệt, nên
vịn tay Lục Ngạc, còn Chu Nhan đã đi thu thập sương phòng để nghỉ ngơi.
Cửa sổ sáng sủa, một bàn mấy cái ghế, giường êm, trước cửa sổ quả nhiên
có cái bàn nhỏ, trên bàn đặt bình sứ men xanh, mấy cành hoa trong bình
vẫn còn tươi, đưa mắt nhìn đi, hết sức lịch sự tao nhã. Ta vốn không
phải người đặc biệt xem trọng hoàn cảnh, nên tùy ý ngồi dựa ở trên
giường, Chu Nhan lập tức tới nhẹ nhàng đấm vai, cũng thoải mái. Đang
nhắm mắt dưỡng thần, Lục Ngạc đã đi vào nhẹ giọng trả lời: "Chủ tử, nô
tỳ nhìn thấy tộc lão phu nhân dẫn theo cháu chắt đến dâng hương, lúc nãy nhìn thấy nô tỳ, biết là chủ tử ở đây, nên muốn đến thỉnh an."
Ta kinh ngạc, hơn nữa còn xấu hổ: tộc lão phu nhân, ta chỉ là xuyên qua,
xuyên qua thì biết cả nhà đã chết hết, sau đó lại tự mình quen bằng hữu, hoàn toàn quên mất cả tộc Trương thị không còn một mống. Cho dù là ở
Nam Kinh, cũng chỉ cho đó là biệt viện của Đoan Kính vương phủ, căn bản
không xem đó là nhà mẹ khác của mình.
Nghĩ tới đây, càng xấu hổ, liền vội vàng đứng dậy phân phó: "Mau mời."
Chu Nhan đứng bên cạnh nãy giờ lâu không lên tiếng chần chờ đề nghị: "Chủ
tử, họ không phải người ở phẩm cấp Cáo Mệnh, nếu gặp nhau thế này, sợ là không hợp quy củ. . . ."
Lục Ngạc khó xử nhìn ta, rất dễ nhận
thấy nàng cũng biết quy củ này. Ta không kiên nhẫn phất tay: "Đều là mấy người nhà mẹ, nói quy củ cái gì? Truyền tiến vào đi."
Lục Ngạc
lĩnh mệnh đi, Chu Nhan không lên tiếng nữa, chỉ rón rén giúp ta thêm
trà, lại phân phó ma ma bên ngoài bưng mấy món điểm tâm mang theo lên.
Không bao lâu, Lục Ngạc đi vào cửa, nhỏ giọng nói: "Chủ tử, tới đây là thúc
lão phu nhân (là vợ của ông chú = bà cô) nhà chúng ta, con dâu thứ hai,
và tiểu tôn tử của bà." Lục Ngạc thật khéo léo, biết ta sau trận lửa lớn kia đã quên sạch hết mọi chuyện (nhưng thật ra là đổi canh không đổi
thuốc), đặc biệt nhắc nhở ta.
Tán dương gật đầu một cái: "Truyền."
Màn cửa được vén lên, Lục Ngạc dẫn đầu, tiểu nha đầu đi phía sau đỡ một vị
lão thái thái tinh thần khỏe mạnh, ăn mặc thanh nhã, tóc mai như bạc
vào. Nhìn kiểu dáng xiêm áo mặc trên người không mới lắm, nhưng chất vải thì tốt, xem chừng gia cảnh cũng tốt. Lão thái thái thấy ta ngồi ở
trên, mặt vui vẻ, cũng không kiêu ngạo không tự ti quỳ xuống: "Trương
Vương thị xin thỉnh an vương phi nương nương." Ta vội vàng kêu Lục Ngạc
đỡ dậy, tự mình vịn Chu Nhan, đi tới trước mặt bà cười: "Không dám chịu
lễ của lão thái quân."
"Nương nương nói quá lời. Ngu phụ không có phẩm cấp, được gặp ngọc nhan của nương nương, đã là phúc phận to lớn,
tất nhiên không dám quên lễ." Lão thái thái vẫn giữ cử chỉ đúng mực,
tuân thủ quy củ. Lại khẽ khom người nói cám tạLục Ngạc: "Làm phiền nữ
quan đại nhân." Lục Ngạc hé miệng cười không nói. Thấy bà giữ lễ, lại
nói chuyện có lý, ta cũng không tiện nhiều lời, liền cười: "Lão thái
quân nói cũng phải, sau quốc lễ Linh Tuyết còn phải hành gia lễ."
"Ngu phụ sợ hãi." Gương mặt bà kính cẩn.
Ta trở lại trên giường ngồi xuống: "Mời lão thái quân ngồi." Bà lại khách khí mấy phen mới nhẹ nhàng ngồi xuống.
Thấy bà dụng tâm coi trọng thân phận tôn ti, ta lại hết sức nhức đầu, vốn
muốn kéo sát quan hệ với người trong tộc Trương thị, lại sợ lời nói quá
mức càn rỡ, từ khi xuyên qua chưa bao giờ cùng gặp lão thái thái tuân
theo quy củ này, nhất thời cũng không biết mở đầu như thế nào, liền cười nói: "Sức khỏe lão thái quân tốt không? Mọi người trong phủ đều bình
an?"
Bà vội nghiêm nghị đáp: "Phiền vương phi nhớ thương, trong
nhà đều tốt, ngu phụ có hai nhi tử không tranh giành, năm tôn tử, bình
thường đều tốt, chỉ là không quá tốt."
Lại không có đề tài. Lão
phu nhân này quy củ quá mức, ta không hỏi, bà cũng không nói, hiện nay
ta lại không có gì hỏi, thấy sắp tẻ ngắt rồi, nên đành đưa mắt nhìn Lục
Ngạc. Lục Ngạc hiểu ý, cúi người thi lễ cười xin phép: "Chủ tử, nhị
thiếu phu nhân con dâu của lão phu nhân dẫn theo tiểu công tử đang chờ
bên ngoài, chủ tử có muốn truyền tới nói mấy lời không?"
Ta gật đầu cười nói: "Được."
"Không dám làm phiền ngọc nhan của nương nương." Lão thái thái liền vội vàng đứng lên cáo lỗi.
Ta an ủi lắc đầu một cái với bà: "Không sao."
Nghe đối thoại của chúng ta, ma ma chờ đợi bên ngoài vội vàng vén rèm, Lục
Ngạc đi ra ngoài, nhỏ giọng nói chuyện với người trên hành lang xong,
rất nhanh lại đi vào.
Nhị phu nhân này khoảng bốn mươi tuổi, Liễu Diệp Mi, mắt xếch, áo tơ màu hồng, váy hoa hồng. Không biết sao, vừa
nhìn thấy nàng, ta liền liên tưởng đến Phượng tỷ trong Cổ phủ[1]. Phía
sau có một đứa trẻ cỡ ba bốn tuổi đi theo, tuy là cuối mùa xuân, lại ăn
mặc rất là ấm áp, áo rộng nách nhỏ màu đỏ càng nổi bật lên dáng vẻ môi
hồng răng trắng, có một đôi mắt xếch di truyền từ mẫu thân, ẩn có tướng
đào hoa, không cần ta đoán, hai mươi năm sau bảo đảm lại là một họa
thủy.
Đang tính toán, Nhị phu nhân đã vội mang dẫn nhi tử quỳ
xuống: "Dân phụ Trương Diêu thị dẫn theo nhi tử Trọng Vân đến bái kiến
nương nương." Sai người dọn chỗ, Nhị phu nhân cám tạ rồi ngồi xuống, đứa bé kia chắc là ở nhà cực kỳ được sủng ái, mặc dù không nói lời nào,
nhưng cũng không hề sợ, chỉ dùng mắt phượng long lanh quét qua mấy món
điểm tâm tinh xảo trên bàn. Thỉnh thoảng quét qua ta, rồi lại thẳng tắp
nhìn sang, nhìn thấy ta ăn mặc hoa lệ, mặt tràn đầy hiếu kỳ mà quan sát, hoàn toàn không có sự thận trọng của đứa bé cùng lứa bình thường. Ta
thấy cử chỉ của nhóc hoạt bát đáng yêu, trong lòng lại nghĩ, nếu như con của ta và Gia Tĩnh cũng khỏe mạnh hoạt bát như vậy, thật là tốt biết
bao, không khỏi vuốt nhẹ cái bụng chưa lộ ra, cười hỏi: "Muốn ăn điểm
tâm à?"
Nhóc cười nhẹ nhàng: "Muốn." Mẫu thân nhóc lập tức nhỏ
giọng quát lớn: "Vân nhi, không được vô lễ." Lại lập tức quỳ xuống cáo
lỗi: "Tiểu nhi không hiểu chuyện, xin nương nương trách phạt." Ta cười
lắc đầu một cái, dịu dàng nói: "Ngoan, tới đây cho ta xem." Nhóc gạt bàn tay đưa tới của Lục Ngạc ra, trực tiếp chạy tới dựa vào ta: "Ta biết rõ ngài, mẫu thân nói nương nương theo như bối phận là Đường tỷ của ta,
hôm nay sắp làm hoàng hậu rồi, thật không?" Giọng nói lại hết sức khẳng
định.
Ta sửng sốt, giương mắt thấy mọi người đều hoảng hốt, không khỏi cười. Ta đúng là sắp làm hoàng hậu rồi, đáng tiếc chỉ là ‘ sắp ’,
mà không phải ‘ đã ’, cho nên tất cả mọi người có ăn ý không đề cập tới, hôm nay đứa nhỏ này không có cao không có thấp nói ra, làm cho mọi
người bị dọa.
Tổ mẫu và mẫu thân của hắn đều bị sợ đến nằm trên
mặt đất, trong miệng liên miên nói: "Tiểu nhi đáng chết. . . . Xin nương nương khai ân." Ta chỉ cảm thấy buồn cười, đã đáng chết thì làm sao
khai ân?
Thấy kia đứa bé cũng bị làm sợ, ta an ủi khẽ vuốt bờ vai của nhóc: "Uh, ta sắp làm hoàng hậu rồi." Sắc mặt Chu Nhan cũng thay
đổi: "Nương nương, lời này khó mà nói." Ta nhàn nhạt nói: "Thế nào, ai
nói không đúng?"
Tất cả mọi người không nói nữa. Tổ mẫu của nhóc
rốt cuộc thông minh uyên bác, cuống quít dập đầu: "Ngu phụ đáng chết,
Vân nhi là do lão nhị và con dâu trung niên mới sinh ra, lại hết sức
lanh lợi, cho nên người nhà cưng chiều quá độ mới thành to gan lớn mật
như vậy, xin nương nương trách phạt."
Ta bảo Lục Ngạc dẫn đứa bé
đang không biết làm sao qua một bên ăn điểm tâm. Lại dặn dò đôi mẹ chồng nàng dâu này: "Đứa nhỏ này tính tình bướng bỉnh, hoạt bát đáng yêu, ta
rất thích, trước kia nuôi thế nào, sau này hai người cứ nuôi như thế,
đừng để những quy củ không đâu kia gò bó."
Đôi mẹ chồng nàng dâu
này liên tiếp lĩnh mệnh, thoáng cái đỏ mặt, ngượng ngùng ở lại, vội vàng chào từ giả. Ta bảo Lục Ngạc gói mỗi loại điểm tâm một chút, để cho họ
mang về, ;ại thưởng cho họ một vài món nữa, đứa bé Trọng Vân kia, ta
thật thích, nên trọng thưởng vài thứ, rồi dặn dò họ chớ quản thúc tính
tình của nó, sau này ta vẫn còn muốn gặp. Lại nói mấy câu với tiểu Trọng Vân mới thả bọn họ rời đi.
Khi Chu Nhan uyển chuyển thúc giục, chúng ta lại ngồi một lát nữa mới đi trở về phủ.
Về nhà thì Gia Tĩnh còn chưa tới đây, chắc hẳn lát nữa lại muốn hỏi đông
hỏi tây, nên ta lên giường ngủ một lát dưỡng sức, tỉnh lại quả thật nhìn thấy Hoàng Đế Gia Tĩnh tựa tại trên giường đọc sách. Thấy ta tỉnh, cũng trực tiếp hỏi: "Đứa bé kia thật được lòng nàng như thế?" Biết nhất định là Chu Nhan cẩn thận kể lại rồi, nên duỗi lưng một cái, xoay người nằm
nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, lại ngoắc ngoắc tay, chàng cười cười,
nghe lời dựa tới kéo ta hỏi: "Thì thế nào?"
"Ta nghĩ, con của chúng ta nhất định đáng yêu hơn, thông minh hơn, họa thủy hơn đứa bé kia. . . ." Ta hả hê kiêu ngạo tuyên bố.
Chàng nhướng mày đẹp lên: "Càng họa thủy. . . . ?" Ta khẳng định gật đầu:
"Đúng, giống như cha nó, làm mẹ nó mê mệt xoay đầu." Chàng cưng chìu ôm
lấy ta, không tiếng động siết lại. Qua một hồi lâu, giả bộ lơ đãng hỏi:
"Nàng muốn trẫm nâng đỡ nhà mẹ nàng không?" Ta khẽ mỉm cười: "Ta muốn
nâng chàng sẽ nâng sao?"
"Không sao cả, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi." Sắc mặt chàng nhu hòa.
Tâm tình ta thật tốt, miệng tự nhiên cũng thao thao bất tuyệt: "Thật ra thì không cần phong hầu bái tướng, ngoại thích không nên làm lớn, nhưng nhà mẹ của hoàng hậu quá mức yếu kém cũng không mấy tốt, chàng chỉ cần
thưởng tước hầu gia hữu danh vô thật cho vài người trong đó, ta sẽ triệu tập người trong tộc Trương thị đến để giao phó, cả tộc Trương thị không bao giờ làm quan hôn tam phẩm, nhưng có thể thừa kế chức hầu tước, phàm một ngày còn Đại Hán triều, chỉ cần Trương thị không làm chuyện đại
nghịch, thì sẽ luọn được phú quý, chàng thấy thế nào?"
Chàng hồi
lâu không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm ta, một hồi lâu mới dịu dàng
nói: "Tuyết Nhi, nàng quả thật là người hiểu biết, ta thấy nàng không đề cập chuyện nhà mẹ, cho là. . . . Sợ nàng sẽ hiểu lầm, cho nên cũng kéo
mãi, ngoại thích không nên kiêu ngạo thật là chuyện vướng mắc trong lòng ta, nàng biết, nếu như. . . . Nếu như nàng sinh ra hoàng nhi, tương lai ta chắc chắn truyền ngôi vị hoàng đế cho nó, hôm nay nàng hiểu chuyện
như thế, ta càng yên tâm hơn."
Ta dịu ngoan nằm ở trên vai hắn,
nhưng mà trong nội tâm lại thẹn thùng: nếu như mà ta không phải xuyên
qua, không mấy để ý tình thân nửa đường này, chàng làm sao biết ta sẽ
không xin cho tộc Trương thị làm lớn?
. . . . . .
Năm Gia Tĩnh thứ tám ngày mười bốn tháng tư. Sinh nhật Đoan Kính vương phi —— chính là ta.
Vốn là làm sinh nhật của Đoan Kính vương phi, người tình hoàng đế bệ hạ
sủng ái nhất, nên xa hoa náo nhiệt vô cùng. Nhưng năm nay lại không hề
tự do, năm nay Đoan Kính vương phi bắt đầu từ sinh nhật này, đã không
phải Thân Vương phi nữa, mà là Gia kính hoàng hậu bệ hạ.
Nguyên
nhân của việc này có bốn. Một, hoàng đế kiên trì; hai, Thái hậu hiểu
được; ba, vương phi có thai —— long chủng; bốn, bách quan cùng tiến cử
(hoàng tộc hay thần tử không cam tâm tình nguyện thì cũng đành cam chịu)
Sinh nhật này trôi qua vừa nặng nề vừa cực khổ, thì ra hoàng hậu thật đúng
là không dễ làm. Lúc trước Gia Tĩnh đả thông cửa sau của đảo Như Ý với
nội cung, tự nhiên có cửa, nhưng hôm nay không phải đi cửa này thành
thân với chàng. Phượng quan hà bí, trang sức màu vàng, hai tay nâng
chuỗi Phật châu, được Lục Ngạc, Chu Nhan nâng đỡ, đi trên con đường vàng đón hoàng hậu.
Ta hạ quyến tâm sắc đá, về sau, ta chính là hoàng hậu rồi, sẽ không thể sống không kiêng kỵ như vậy nữa.
Lên trước đại điện dập đầu tạ ơn. Tổng quản Chu Tam tuyên đọc chiếu thư
phong hậu lần nữa, ta quỳ chờ hắn đọc xong, chưa kịp đứng dậy, đã bị đôi tay thon dài có lực vô cùng quen thuộc nâng lên, ta ngẩng đầu, trong
ánh mắt chàng như có áy náy, chắc là nghĩ ta phải quỳ trước chàng trước
mặt mọi người, nên ta đã chịu uất ức, ta bèn cười an ủi, lúc này chàng
mới để chân mày xuống, tự mình dắt ta: "Tuyết Nhi, từ ngày mai trở đi,
trẫm sẽ khiến người khắp thiên hạ quỳ gối trước mặt nàng, cũng giống như trẫm, được vạn dân quỳ bái." Ta nắm tay chàng thật chặt, ý bảo đã biết. Đồng học Chu Tam bên cạnh vẫn không đổi được gương mặt tiểu thụ ửng đỏ
vạn năm: "Bệ hạ, nương nương. . . . Này. . . . Tay. . . . Không mấy hợp
quy củ?" Ta cúi đầu cười thầm, Gia Tĩnh không biết đã thưởng hắn ánh mắt gì, tóm lại đồng học Tiểu Tam rất mau an tĩnh lại.
Trong nội
điện, lại quỳ lần nữa, sau đó chính là lễ bái bài vị đế tông, rốt cuộc
có thể nghỉ xả hơi. ĐƯợc ngự kiệu nâng tới một cung điện rồi hạ kiệu. Ta nỗ lực giương mắt nhìn lên: "Khôn Ninh cung". Ta thầm than: rốt cuộc
thành yêu hậu một đời rồi. Nghĩ đến quân vương các triều đại trước, phần lớn đều thương tiểu lão bà, Khôn Ninh cung này hơn phân nửa đều là oán
phụ ở.
Đang chuẩn bị vào cửa, Chu Tam đã vội vã tới tuyên khẩu
dụ: "Hoàng hậu phượng thể khiếm an, trẫm nghĩ về ngoại Trung Cung không
mấy thỏa đáng, Khôn Ninh cung này vốn là Trung Cung của hoàng hậu, nghi
thức phong hậu xong, chúng hậu phi đều phải đến Khôn Ninh cung thỉnh an
cho hoàng hậu."
Cả ngày nay, dập đầu, cười, lại dập đầu, rồi đợi người khác dập đầu cho chúng ta.
Đồ quỷ này, không phải muốn cho tiểu lão bà của chàng tới nhìn ta khoe
khoang sao? Còn phải bảo Chu Tam cố ý tới tuyên chỉ? Quỳ đến ta chóng
mặt luôn, lát nữa hai ta sẽ 'bàn bạc' tính món nợ này.
Lặp lại
như thế, ta mệt nhọc quá độ lại có mang thai, sau khi một vị Chiêu Nghi
cuối lui về sau, lập tức dựa vào trên giường ngủ thiếp đi.
Tỉnh
lại lần nữa đêm đã khuya, vừa động động, thì Gia Tĩnh nằm ở bên cạnh lập tức tỉnh, chàngn vội vã ngồi dậy hỏi: "Hiện tại sức khỏe khá hơn chút
không? Có đói bụng không, có muốn ăn gì không? Trẫm bảo Ngự Thiện Phòng
luôn phải chờ đợi, chờ nàng tỉnh lại liền có thể ăn."
Ta gật đầu: "Chàng cũng mệt rồi, có đói bụng không, cùng đi ăn chút gì đi." Chàng
lại không nói chuyện, khoác đại cái áo khoác, lại dùng chăn mỏng quấn
lấy ta, ẵm lên đi ra phòng ngoài, Chu Tam Lục Ngạc sớm nghe động tĩnh,
đã chuẩn bị xong dụng cụ, tùy ý rửa mặt một phen, nhìn thấy ngự thiện
phòng đưa tới cháo đặc nóng hổi, phối hợp cái đĩa tinh xảo, ngửi tương
củ cải thơm. Lúc này mới phát hiện ra mệt mỏi cả ngày, thật sự đói bụng, nhưng chỉ ăn hai chén, vì sợ ăn nhiều không ngủ được, rồi mới lưu luyến không rời buông chén xuống nhìn thấy nam nhân của ta đã uống một chén
cháo, sớm để thìa vàng chén ngọc xuống, mỉm cười nhìn tướng ăn không để ý hình tượng của ta, thấy ta ngừng lại, mới cười hỏi: "No rồi?" Thấy ta
gật đầu không nói, lại ẵm ta ngồi vào trên giường: "Hai phu thê mình tâm sự đi, dù sao ăn no thì không ngủ được."
Thấy Lục Ngạc đang chuẩn bị lui xuống, chàng vội phân phó: "Lục Ngạc ngươi chờ một lát, trẫm còn có việc nói với người."
Nhìn thấy gương mặt ngạc nhiên của Lục Ngạc, ta cũng tò mò hỏi: "Chuyện gì?"
Chàng hồi tưởng nửa ngày, buồn cười: "Hôm qua ở trong thượng thư phòng, có
thần tử tố cáo trẫm, nói trẫm chỉ lo cùng ở cùng bay với hoàng hậu,
không chú ý hạnh phúc cả đời của thần tử."
Ta vừa nghe, cũng
cười. Điển cố này ta biết rõ. Năm ngoái ở Giang Nam, bởi vì quan hệ của
ta, nên Chu Bột thống lĩnh cấm lâm quân phải bảo vệ an toàn của ta, vì
cố kỵ, khi có chuyện vụn vặt, Chu Bột đều tìm Lục Ngạc bên cạnh ta. Lục
Ngạc cực kỳ thông minh hiểu chuyện, biết ta không để ý những chuyện này, đều báo với ta xong rồi trả lời hắn luôn. Chu Bột là người rất cẩn
thận, cho nên số lần tăng nhiều, đến bây giờ, hai người chắc chắn nhìn
trúng nhau rồi.
Vốn là chuyện ngươi tình ta nguyện, ta và Gia
Tĩnh cũng không phải là người thích làm khó, đáng ra nên thuận buồm xuôi gió, vậy mà Lục Ngạc thấy Phi Hồng cả ngày đi theo tiểu thế tử Hàm nhi, lại gả đi sớm, sợ bên cạnh ta không có người đắc lực, nên từ sớm đã lên tiếng: khi nào bồi dưỡng được một người đắc lực hầu hạ chủ tử thì ta
mới gả. Kéo tới kéo đi, mặc cho Chu Bột bình tĩnh cỡ nào cũng sẽ nóng
vội, dựa vào tình cảm anh em họ với hoàng đế, cho nên cũng thỉnh thoảng
càu nhàu ở bên tai hoàng đế.
Thấy mặt Lục Ngạc càng ngày càng
hồng, chắc hẳn cũng biết bạn đời của nàng lại làm trò cười rồi. Thấy Lục Ngạc cắn răng chuẩn bị quỳ xuống, tựa hồ lại muốn độc ác cự tuyệt Chu
Bột, ta liền thọc hông của Gia Tĩnh, chàng dùng tay ngăn cản Lục Ngạc,
lại cười lớn một hồi rồi mới lên tiếng: "Tình cảm của Lục Ngạc và hoàng
hậu, trẫm biết. Trẫm cũng rất vui vì ngươi có thể đối xử hoàng hậu như
thế, người hầu hạ hoàng hậu có thể tìm ra, nhưng trẫm nghĩ không thể
thân thiết như thế. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có điển lệ ngoại mệnh
phụ không được đi vào hầu hạ hoàng hậu. Cho nên trẫm quyết định cho
ngươi và Chu Bột thành thân, sau đó trẫm phong ngươi làm ngoại mệnh phụ, lại gia phong chức Thượng Thư nội cung, phụ trách cuộc sống ăn uống
thường ngày của hoàng hậu. . . ." Suy nghĩ một lát, lại bổ sung ". . . . Tuy như vậy vẹn toàn đôi bên, nhưng tóm lại là trẫm thiếu sót vợ chồng
son các ngươi, ngươi ở trong cung, thì không thể quản lý phu gia của
mình, bây giờ trẫm hỏi ngươi một câu, ngươi có bằng lòng gả rồi vẫn hồi
cung hầu hạ hoàng hậu hay không?"
Lục Ngạc nghe Hoàng Đế Gia Tĩnh nói chuyện, đã sớm quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ: "Nô tỳ nguyện ý. Trong
lòng nô tỳ luôn xem chủ tử là trời, bệ hạ lại thương nô tỳ, đã tính toán đường lui cho nô tỳ. Nô tỳ cảm kích khôn cùng. Nô tỳ không cầu gì khác, cũng không cần thưởng ngoại mệnh phụ gì, chỉ cầu bệ hạ cho phép nô tỳ
về sau vẫn hầu hạ hoàng hậu nương nương, tận lực vì nương nương thì
chính là ân điển trời ban rồi."
Ta tìm được tay của hắn, đặt ở
trong lòng bàn tay, hắn nhanh chóng cầm ngược lại, nhìn ta, lại xoay
người nói: "Thôi, trẫm nói thưởng liền thưởng. Hôm nay trẫm cho ngươi
nghỉ, đi thương lượng ngày thành thân với Chu Bột đi, sau đó trẫm với
hoàng hậu sẽ làm chủ cho ngươi."
Lục Ngạc lại trịnh trọng dập đầu rồi mới đi ra ngoài. Gia Tĩnh quay đầu lại cười hỏi: "Hiện tại tinh
thần của Tuyết Nhi tốt hơn chưa?" Ta không hiểu, gật đầu.
Hắn mập mờ cười cười: "Nếu tinh thần tốt rồi, hai phu thê ta phải nghỉ ngơi
thôi, dầu gì tối nay cũng là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta."
". . . . . ."
Tuy có thai, nhưng hai bên có tình, lại còn cẩn thận, thành ra trằn trọc triền miên, cả đêm ân ái không ngừng.
Sử ký sau đó:
Năm Gia Tĩnh thứ tám mười hai tháng sáu, giữa hè. Hoàng hậu Gia kính ở
ngoại Trung Cung — Phượng Thọ cung (tức chánh viện vương phủ) triệu kiến họ hàng tộc Trương thị nhà mẹ, gần cả trăm người. Căn cứ vào thông tin, hoàng hậu đối với tộc nhân khác đều thường thường, chỉ bảo vệ tộc của
thúc tổ phụ (ông chú).
Lúc đó, Hoàng Đế Gia Tĩnh hạ chỉ, phong
Trương Hoành Quang thành Trung Nghĩa hầu, cũng chỉ định ấu tử Trương
Trọng Vân thừa kế Trung Nghĩa hậu. Phong Vương thị mẹ hắn làm Trật nhất
phẩm phu nhân, thê tử hắn làm Nhất phẩm Hầu phu nhân.
Ngày mười
lăm tháng sáu, Hoàng Đế Gia Tĩnh lại hạ chỉ, phong di tử Triệu Hàm của
nguyên Tín vương Dực Phong thành Tín vương. Tấn thăng di thiếp Trần Oanh Nhi, Trần Yến Nhi của nguyên Tín vương thành Thái Vương phi.
Hoàng Đế Gia Tĩnh vì hoàng hậu đánh vỡ cấm lệnh lần nữa, di tử của Tín vương
mới 12 tuổi đã Tấn vương tước, tấn phong di thiếp của Vương Gia đã qua
đời thành Thái Vương phi, đúng là lần đầu mới có.
Từ đó trở đi,
tộc Trung Nghĩa hầu Trương thị từ bình dân tiến vào hầu trước, trở thành hào môn thế tộc, thần thoại không ngã suốt 200 năm sau.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đây là nhân vật trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng. Phượng tỷ là vợ của Cổ Liễn ở Cổ phủ. Phượng tỷ lén cho vay khiến Cổ phủ bị tịch thu tài sản.