Thái Tổ lên ngôi tới nay, biên giới phía tây là phần đất không ai quản lý,
chỗ rừng sâu có giặc cỏ xuống núi quấy nhiễu dân vùng biên giới, ngày
tháng mệt mỏi, giặc cỏ đã gần đến vạn người, có tổ chức có kế hoạch công khai tụ lại đối kháng với triều đình. Phò mã của trưởng công chúa và
Tín vương cùng nhau lĩnh thánh chỉ đi đến trừ phiến loạn, khổ nỗi địa
hình không quen, giao thông bất tiện, nhất thời không có cách nào tiêu
diệt bọn chúng hoàn toàn. Cộng thêm hiện tại đã là ngày đông giá rét,
đường núi càng thêm khó đi, giặc cướp núp ở núi sâu không chịu ra, hai
bên đối đầu một khoảng thời gian rồi.
Bởi vì đại phò mã và Tín
vương cùng lĩnh thánh chỉ, cho nên trưởng công chúa đối với ba người chủ tớ chúng ta cũng coi như khách khí, tự mình thu xếp chánh viện phía tây cho ba chủ tớ chúng ta ở. Còn cho ta thêm mười hai nha hoàn và tám tên
hầu, còn dặn bảo mọi người cẩn thận hầu hạ, tiền tiêu hàng tháng giống
các viện khác, ngay cả ta và Hồng Lục đều có phần. Bởi vì mùa xuân đã
tới, trưởng công chúa cùng ta đón giao thừa, cầu phúc. Cuối cùng đã qua
một mùa xuân náo nhiệt đầu tiên ở phủ công chúa sau khi xuyên không.
Trưởng công chúa và những thông tin trong truyền thuyết cũng không khác mấy,
đối đãi người lạnh nhạt, lại thỉnh thoảng lộ ra xa lánh từ trong lòng,
cộng thêm thân phận, cho nên cũng không mấy thân cận người khác.
Ta và Phi Hồng Lục Ngạc ở phủ công chúa cũng thuận buồm xuôi gió. Thái hậu quyết định cho chúng ta mặt mũi, thỉnh thoảng bảo Hà tổng quản tự đến
hỏi thăm tình huống ăn uống thường ngày, năm ngày ba bữa lại ban thưởng, từ quần áo đồ trang sức đến tơ lụa, cuối cùng cả ngự thiện cũng ban
thưởng. Mỗi lần đều phải bày bàn quỳ tạ thánh âm.
Mỗi lần chuẩn
bị theo quy củ, thái giám, thị nữ lo việc vặt trong phủ công chúa cũng
sẽ theo ý chỉ đến, để lấy được ít đồ tốt mà thái hậu thưởng, vừa mới bắt đầu tất cả mọi người đều vui vẻ ra mặt, chỉ ngóng trông vương phi tương lai như ta được sủng ái nhiều hơn. Địa vị ở phủ công chúa của ta đã bay lên tới giai cấp của trưởng công chúa - chủ tử bọn họ, cà Phi Hồng, Lục Ngạc ở trong phủ cũng đều được người ta nịnh nọt xưng 'cô nương'. Nhưng càng về sau đồ được ban thưởng ngày càng nhiều, thì lại càng ngày càng
tạp nhau, thường là mới vừa thu lại dụng cụ bàn, ngoài cửa chính lại
truyền đến giọng của thái giám tuyên chỉ: ý chỉ đến! ~~~ tất cả mọi
người bắt đầu chết lặng, nhưng quy củ đã đặt ra thì không thể không
theo. Trong lúc nhất thời, ta và cả phủ công chúa náo loạn thành một
đám. Thái giám thị nữ tích cực lãnh thưởng giảm bớt nhiều, người người
nghe thấy chỉ cả kinh.
Ban đầu hoạch tội Trương phủ, tuy là tiên
đế bí mật hạ chiếu ban tội, nhưng những người trong triều có ai lại
không phải là người khôn khéo? Trước không nói chủ tử của phủ này đã
càng lúc càng yếu thế, chỉ nói tước vị mỗi ngày một thấp, trong vòng hai năm đã bị hạ đến không còn gì, cả công chức cũng bị giáng từ từ, mọi
người đều biết ngày tốt của phủ này không còn nhiều. Vì vậy các vị quan
liêu đồng sự, quý phụ thường qua lại với phủ những năm trước đã không
mấy lui tới. Nghe Lục Ngạc nói: phu nhân hai năm qua, cũng không có xã
giao gì. Trận lửa lớn vào mùa thu, cháy sạch sẽ lưu loát, trong lòng
đoàn người đều biết, những ngày vinh hoa của phủ này đã hết.
Vậy
mà lại bị ta nửa đường nhảy ra làm một cú hồi mã thương (quay đầu lại
bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch), hoa lệ lệ đi lên đài lớn thượng
lưu xã hội lần nữa. Lại không nói đến truyền thuyết vừa thật vừa giả
kia, hoàng thượng tứ hôn cho vương gia đang được ân sủng, Linh Tuyết ta
đã là vương phi ván đã đóng thuyền, khiến cho các quý phụ rơi bể mắt
kiếng lần nữa. Hôm nay Thái hậu càng thêm ân sủng ta, vì vậy từng người
một lại tự động đến làm thân.
Phủ của trưởng công chúa là phủ đệ
sang trọng nhất trong kinh thành trừ hoàng cung, bên trong phủ có vô số
kỳ hoa dị thảo, chúng quý phụ sớm đã có tâm đi thăm dò một phen, khổ nỗi tính tình công chúa không thân thiện, lần này ta vào ở, nên đặc biệt
tìm mấy lý do "Nghe nói Trương tiểu thư trong phủ bị thương, đặc biệt
tới cửa thăm hỏi chân thành" "Không biết tiểu thư có bị tổn thương gì
trong lần 'tai nạn' này không? Đặc biệt tới thăm." "Tín vương và Trương
tiểu thư sắp thành thân, bọn ta đặc biệt tới chúc mừng" để đến, ngày
ngày dâng lên bái thiếp, nghĩ là vừa có thể nịnh bợ trưởng công chúa và
vương phi tương lai, lại lấy được lòng Thái hậu, còn có thể nhìn xem một phen, khiến cho các quý phụ trong kinh thành thi nhau đến cửa.
Bởi vì bái thiếp đã nói rõ là tới gặp Trương tiểu thư, trưởng công chúa
cũng không thể gây khó dễ. Trong thời gian ngắn, phủ trưởng công chúa
phủ vinh hạnh trở thành "phủ hot nhất trong kinh thành".
Bởi vì
được trưởng công chúa ‘ ngầm cho phép ’, quý phụ trong kinh ba ngày hai
bữa hoặc một mình hoặc kết bạn, thường tới phủ công chúa "xem xét",
trưởng công chúa làm chủ nhân, cũng phải có mặt. Qua nửa tháng, "Mỉm
cười" hòa ái dễ gần của trưởng công chúa dành cho ta cũng dần dần duy
trì không nỗi. Ta chỉ có thể thỉnh thoảng làm một ít động tác, hoặc là ‘ nhức đầu ’, hoặc là ‘ di chứng sau hỏa hoạn ’ để xin được cáo lui
trước, mọi người cũng không tiện giữ lại.
Lúc mới bắt đầu trưởng
công chúa thấy thân thể ta không thoải mái, từng tuyên thái y chẩn bệnh
mấy lần, sau đó phát hiện phát tác một ngày mấy lần thì quá mức thường
xuyên, thái y còn nói không ra nguyên cớ, cũng chỉ cười một tiếng. Chỉ
khổ cho nàng, mỗi khi ta rời đi, nàng lại phải tiếp tục ứng phó. Từ từ,
trưởng công chúa cũng học được ‘ chạy trốn ’, có khách, không đợi ta ‘
ngã bệnh ’ trước, nàng đã lấy lý do "Còn có việc", "Tối hôm qua chưa
nghỉ ngơi đủ" "Chứng nhức đầu lại tái phát", khẩn cấp rút lui trước ta.
Chỉ còn lại ta cười cười, nhưng hận đến nghiến răng.
Trường hợp
họp mặt 'thân thiết' và 'ấm áp' này yêu cầu rất cao về vẻ mặt, nhưng rốt cuộc theo sự bộc phát tức giận của trưởng công chúa mà thuận lợi dừng
lại một thời gian. Nguyên nhân gây ra là hôm đó có một phu nhân Ngự sử
không mấy thông minh đã vô cùng thành khẩn ngăn lại trưởng công chúa và
ta, yêu cầu trưởng công chúa nói về quá trình xây phủ, dạy chồng ngoan
ngoãn; thuận tiện muốn bản cô nương nói ra làm sao có thể một bước lên
trời gả cho Vương gia, từ tiểu thư gặp rủi ro trở thành hồng nhân bên
Thái hậu? Đối với hành động nhiều chuyện thấp kém của bà ta, bọn ta đều
đổ mồ hôi. Đã ‘ tự động loại bỏ ’ rất nhiều từ không lịch sự, bà ta cứ
lảm nhảm mà bỏ quên những động tác bưng trà của trưởng công chúa. Trưởng công chúa không thể nhịn được nữa liền ‘ không cẩn thận ’ làm rơi ly
trà, vô cùng ‘ xin lỗi ’ đứng dậy tiễn khách, chúng ta ân cần đưa nàng
ra cửa lớn cũng thịnh tình mời phu nhân Ngự sử mặt mày đỏ bừng trở về.
Thấy bóng lưng phu nhân Ngự sử biến mất trong tầm mắt, hai ta giật giật mặt
nhìn nhau cười to, bỏ qua buồn bực lúc trước, tâm tình thoải mái rất
nhiều. Mấy vú già hai bên cũng đều che miệng cười. Kể từ khi hai người
cùng chung ứng phó rất nhiều "đạn mềm bọc đường", thông qua "hành động"
của cả hai, "Cách mạng hữu nghị" của ta và trưởng công chúa nhanh chóng
ấm lên, những ngày thanh tỉnh, cũng thường ngồi chung nói đùa.
Sau mấy ngày ngừng nghỉ, người tới phủ tham kiến dần dần lại bắt đầu nhiều
hơn. Chỉ là lúc này không ai đơn độc hành động nữa, thường đều là 16, 17 người cùng đến. Mạnh mẽ chỉnh phủ công chúa thành nhà tắm công cộng,
không còn cách nào, trưởng công chúa tìm ta thương lượng. Lấy lý do
phượng thể công chúa không khỏe, đến biệt trang Kinh Giao tĩnh dưỡng ít
lâu. Ta suy nghĩ cũng đồng ý, ngày hôm đó cùng trưởng công chúa vào cung thỉnh an nói rõ nguyên do, bái biệt Thái hậu, trở về phủ cẩn thận chuẩn bị tất cả công việc xuất phủ.
Việc này không nên chậm trễ, chọn
ngày hoàng đạo mùng năm tháng ba, mang theo chúng gia đinh vú già bình
thường vừa lòng đắc lực, ăn mặc trang phục và đạo cụ, đoàn người trên 16 chiếc xe ngựa lớn lồng lộng hùng dũng ra khỏi thành.
Ra khỏi
thành tây, đi hơn một canh giờ, thì đến một biệt trang rất rộng. Bên
trên còn có tấm biển do Đương Kim Thiên Tử lúc còn là thái tử viết:
Phượng Hoàng sơn trang. Thấy tên này thì trong lòng cũng cũng không khỏi cảm thán, đồ của hoàng gia, luôn có Long Phượng. Chờ đến khi mọi người
dàn xếp xong việc ở sơn trang, tĩnh tâm uống ly trà, đã là chuyện năm
ngày sau.
Ngày hôm đó trưởng công chúa mời ta đi dạo trong ‘ tiểu sơn trang ’ của mình thì ta đồng ý ngay. Lúc thấy mấy vú già cao lớn
khiêng hai cỗ kiệu đi ra, ta ngẩn người. Trưởng công chúa cười nói:
"Ngươi lên trước đi, một hồi sẽ biết."
Hai canh giờ sau, ta rốt
cuộc biết tại sao phải dùng kiệu rồi. Vì đoàn người chúng ta cưỡi ngựa
xem hoa đi dạo trong ‘ tiểu sơn trang ’ này hai giờ, mà công chúa còn
dám nói mới đi không tới một phần năm. Vú già khiêng kiệu cũng đổi hai
đợt người rồi.
Nhìn thấy chỗ nào cũng sắc màu rực rỡ, tráng lệ.
Thị giác rốt cuộc mệt mỏi, kiềm chế kích động đi dạo hơn nửa canh giờ
nữa, rốt cuộc không nhịn được trực tiếp hỏi trưởng công chúa: "Trong phủ của ngài có chỗ gì đặc biệt?"
Trưởng công chúa cười run rẩy hết cả người, cười nói với hai nha hoàn Tử Yên, Đam Lạm bên cạnh: "Xem đi,
ta đã nói rồi, nàng sẽ không nhịn được nửa ngày, quả nhiên. . . .", hai
đại nha hoàn Tử Yên, Đạm Lam rất được lòng của trưởng công chúa, hai
người bình thường thông minh, lúc này cũng nhỏ giọng cười duyên. Bất đắc dĩ đợi nàng ngưng cười, dùng mắt ra hiệu nàng nói tiếp, "Được, chớ làm
ra khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, người ta còn tưởng rằng chủ nhân như ta
ngược đãi khách quý". Nói xong lại nói với Tử Yên: "Đi, dẫn Tín vương
phi đến cái hồ trong trang chúng ta xem." Ta kinh hãi, trong trang còn
có hồ? Không khỏi gật đầu đồng ý.
Lúc này không đi ngang viện, mà đi thẳng trên con đường thật dài, đi ước chừng gần mười phút, nhìn thấy một cái cổng vòm khá lớn. Qua cổng vòm vẫn không ngừng kiệu, tầm mắt
đột nhiên rộng ra, một cái hồ thật lớn. Ở trong gió nhẹ ngày xuân, bên
bờ dương liễu giương nhẹ, các loại hoa hoa cỏ cỏ không biết tên nở rộ
chung quanh, làm cho người ta không kịp nhìn.
Cẩn thận suy nghĩ
một chút, sơn trang này ở thành tây, chẳng lẽ chính là ‘ hồ Thập Sát
’[1] sau này? Ta ngồi yên trong kiệu giương mắtà nhìn, chỉ nghe Đạm Lam
cười nói: "Công chúa nói Linh Tuyết tiểu thư thấy hồ này, không chừng sẽ ngây người. Nguyên lai là thật. . . ."
Lục Ngạc nhỏ giọng hỏi:
"Chủ tử, có muốn xuống đi dạo một chút hay không?" Ta mới phục hồi tinh
thần lại, đỡ tay Phi Hồng đi về phía bờ hồ.
Chỉ thấy liễu rủ, hoa cỏ sum suê, sóng nước nhộn nhạo trên hồ, hay nhất là đối diện hồ có nhà thủy tạ, phong cách thanh nhã. Dựa vào lan can ngắm cảnh, bóng cây lắc
lư, nước hồ lăn tăn, trong thanh nhàn lại có tình thú khác.
Thấy
trưởng công chúa ở bên cạnh, không khỏi cười hỏi: "Công chúa rất có phúc khí, chỗ có linh khí này đều thuộc về công chúa. Không biết hồ này có
tên chưa?"
Trưởng công chúa kiêu ngạo nói: "Ban đầu ta cũng
không thích ở trong phủ cả ngày. Sau đó phụ hoàng thấy ta buồn bực không vui, phò mã lại bận việc, khi ông ấy cao hứng, liền cho ta mảnh đất
này, nói xây khu vườn tiêu khiển. Hồ này vốn không có trong vườn của ta, nhưng bởi vì ta thích ngắm, nên bảo người ta khoanh luôn vào đất của
trang. Đến nay là sản nghiệp của ta, cũng chưa có chính thức đặt tên,
muội muội có tên gì hay không?"
Ta cười nói, "Linh Tuyết không
có học vấn cao, nào biết đặt tên gì?" Nghĩ lại, không khỏi tà ác nói:
"Đây là sản nghiệp của công chúa, cũng nên có một cái tên, Linh Tuyết
thấy cũng không cần lấy tên gì cầu kỳ, hay gọi là hồ Vị Danh (không tên) đi."
Công chúa rất mừng, "Được, về sau cứ gọi là hồ Vị Danh."
Ta và công chúa thương lượng một chút, nói không muốn ở trong viện đã an
bài trước, có thể dời đến viện gần hồ ở không? Công chúa tất nhiên gật
đầu đồng ý, nhưng cũng dời xa chánh viện của nàng, nàng ở Thính Phong
hiên, ta ở Tích Bão hiên. Hai người chọn hai viện gần hồ mà ở. Quyết
định xong lại bận việc thêm mấy ngày, sau lần thì, ta cùng công chúa
luôn ở bên bờ hồ Vị Danh này.
Từ từ quen thuộc với công chúa,
cũng biết trưởng công chúa không thích những thứ ngâm thơ mua vui, cố ra vẻ tao nhã. Những hoạt động nghệ thuật cầm kỳ thư họa, nữ công gia
chánh ở cổ đại, mười ngày nửa tháng đều không dính tới. Việc này rất
được lòng ta, ta vẫn luôn dốc sức sống phóng túng, những phong cách tao
nhã này đều không thích (chủ yếu là không hiểu). Vị trưởng công chúa
này, trừ bỏ vẻ ngoài cao ngạo, cũng là một người thú vị.
Vị Danh
hồ tuy là rất đẹp, nhưng mười ngày nửa tháng, từ từ cũng chán rồi. Sau
đó hợp kế cùng công chúa, Vị Danh hồ này tuy tốt, nhưng mà chúng ta cũng có thể dùng để phát triển những chuyện khác. Ta tỉ mỉ suy nghĩ một
phen, ở cổ đại lâu như vậy, cái gì cũng tốt, chính là thức ăn quá mức
tiêu chuẩn. Ngày ngày ăn những thức ăn này, rồi thêm điểm tâm ngọt, cũng đã chán ngấy. Bây giờ đang vào mùa xuân, chúng ta có thể tiến hành
những hoạt động mà kiếp trước ta thèm thuồng thật lâu. Nói ví dụ như
chơi xuân, ăn cơm dã ngoại, nướng thức ăn ngoài trời, đồ nướng bằng
khung sắt Hàn Quốc. Những hoạt động này, các bằng hữu có hiểu biết, đều
có thể tưởng tượng ra được, triển khai ở bên bờ hồ phong cảnh như vẽ, là chuyện vui tai vui mắt cỡ nào! ~~ vui vẻ nhất chính là không cần phải
lo lắng vấn đề bảo vệ môi trường.
Động lòng không bằng hành động, ở dưới sự ủng hộ mạnh mẽ của công chúa, chỉ huy hơn mười vị đầu bếp đến từ bốn phương tám hướng trong trang, lập tức oanh oanh liệt liệt triển
khai ‘ tháng hoạt động thức ăn ngon ở Vị Danh hồ ’. Tuy trưởng công chúa nghiêm khắc với người làm, nhưng không hề keo kiệt tiền bạc, khen
thưởng đều tăng gấp bội, trong lúc nhất thời tinh thần mọi người càng
lên cao, thức ăn, đồ nướng đều không ngừng đổi mới.
Qua mấy ngày, ta và trưởng công chúa đã tâm đầu ý hợp. Người trước người sau đều gọi tỷ tỷ, muội muội, ‘ ngươi ’, ‘ ta ’.
Ngày vui vẻ luôn ngắn ngủi, mắt thấy mùa hè đến gần, công chúa đề nghị cử
hành hoạt động "Sợ ~ Đá (kick)" để tổng kết du xuân, dã ngoại vui vẻ đầu hè vào năm Gia Tĩnh thứ hai, vì khao thưởng mọi người, mang theo mọi
người cùng nhau hưng trí bừng bừng tập họp ở bờ hồ. Vì tuyên dương đầy
đủ tư tưởng 'tự mình làm việc, cơm no áo ấm của Mao chủ tịch đến các quý phụ. Ta giựt giây công chúa, bảo mọi người tìm chỗ phong cảnh đẹp, tầm
mắt rộng mở, dàn xếp xong, tự mình tản ra, hai người chúng ta tự nướng
đồ ăn. Công chúa ở trong phủ chán chết cả ngày, cộng thêm cuộc sống gần
đây thật thú vị, nên cũng muốn thêm chút kích thích, vì vậy bỏ xuống
thân phận, lập tức đồng ý.
Bởi vì gần đây ăn đồ nướng nhiều, thấy cũng nhiều, hai người tự làm cũng có khuông có dạng. Trưởng công chúa
hưởng xong ‘ thành quả lao động ’ của mình, hô to món ngon nhân gian. Áo ngoài cũng cởi ra, xắn tay áo lớn, kêu ta đã sớm hành trang gọn nhẹ, ra sức nướng thức ăn, loay hoay cực kỳ cao hứng.
Về sau dần dần có
gió nhẹ, thế lửa lớn dần, cộng thêm thức ăn trên giá nướng nhiều, hai
người trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, một xâu gà bị nướng
khét, nhất thời lại sặc khói, cho lui chúng nô tài muốn tiến lên giúp
một tay, hai người chơi đã nghiền, đều là mặt đen nhánh, váy ngắn trắng
thuần đều nhiễm từng cục ố đen, nhìn đối phương nhếch nhác, không cười
lớn một tiếng, tay chân càng thêm rối ren.
Gia Tĩnh hoàng đế bệ
hạ vĩ đại nhất thần vũ lẫy lừng nhất Đại Hán triều chúng ta, tìm theo
tiếng mà đến thì nhìn thấy cảnh tượng thế này: hoàng tỷ cao ngạo lạnh
nhạt, thay đổi biểu tình ba mươi năm như một ngày, cư nhiên có thể cười
thật rực rỡ. Bên cạnh là một vị cô nương, đại khái chính là di nữ Linh
Tuyết của Trương phủ được hắn tứ hôn nửa năm trước, cả người bừa bãi,
trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là tro đen, lại vẫn không che giấu được đôi
mắt to giảo hoạt chói lọi như sao, và nụ cười không hề giả tạo khiến
người động lòng, không thể nào quên.
Chỉ nghe bên cạnh truyền đến mấy tiếng ho càng nghe càng thấy giả. Ta và công chúa chậm nửa nhịp mới ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy hô hấp của công chúa bên cạnh căng thẳng,
đảo mắt lại mất tự nhiên cười cười. Ta nhìn về phía người tới, trước mắt là một đôi mắt hứng thú dào dạt, lỗ mũi vừa cao vừa thẳng, ngũ quan
xuất sắc, khí chất kín đáo, khẽ mỉm cười, ánh sáng trong mắt như lưu ly, đường cong khóe miệng hoàn mỹ, làm cho tim người ta đập thình thịch.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Hồ Thập Sát: bốn phía có mười ngôi chùa nên được đặt tên này, là một thắng cảnh ở Yên Kinh, miền bắc Hà Bắc,Trung Quốc.