Ta tên là Chu Tú, phụ thân nói hi vọng ta lớn lên có thể làm tú tài, vẻ
vang giống Ngô tú tài thôn kế bên, dĩ nhiên, cha ta cũng rất oai, ông
gọi là Chu tú tài, tú tài sẽ lấy được cô nương xinh đẹp nhất trong thôn. Cha ta thường nói: mẹ của con, nàng gả cho ta mười năm vẫn xinh đẹp
thế. Phụ thân đặt tên cho tỷ tỷ là Chu Nhan, hi vọng tỷ tỷ có thể làm
hồng nhan may mắn, tốt hơn ở nhà làm ruộng.
Từ nhỏ đến lớn, tất
cả mọi người nói ta là đứa bé vừa thông minh vừa đẹp. Ngoại hình của ta
và tỷ tỷ rất tương tự, phụ thân cũng rất lo lắng cho ta: nam sinh có
tướng nữ là họa không phải phúc. Ta không biết họa phúc như thế nào, chỉ là từ nhỏ ta đã biết, rất xinh đẹp vẫn có chỗ tốt, nói ví dụ: ra phố sẽ có rất nhiều bà bà di di cho ta đồ ăn vặt. Cha mẹ không ở nhà thì Hạnh
thẩm thẩm nhà bên sẽ chủ động nấu cơm cho hai tỷ đệ ta.
Nhưng tỷ
tỷ lớn hơn ta một tuổi lại không thích ta như vậy, tỷ ấy cho là một nam
nhân từ nhỏ đã phải có dáng nam nhân, không thể bằng gương mặt kiếm cơm. Ta xem thường, tiếp tục kiếm cơm bằng mặt, cho nên báo ứng đã tới rất
nhanh. Nhà chúng ta ở kế dòng sông, năm đó đã gặp phải cơn lũ ác liệt
nhất Đại Hán triều. Mẹ ta bị nước lũ dìm chế, mà cha. . . . Cha lại vì
chừa lương thực còn dư lại cho chúng ta ăn, nên sau đó đói chết.
Mà ta. . . . Sau lần lũ lụt đó giữ được tánh mạnh, còn sống, nhưng. . . .
đã không còn là nam nhân. Ta bị ngâm trong nước quá lâu, khi ta được tỷ
tỷ quỳ khóc đưa đến chỗ đại phu, phần eo trở xuống đã mục rửa. Năm ấy,
ta 5 tuổi, tỷ tỷ ta Chu Nhan 6 tuổi.
Sau đó, hai tỷ muội ta ăn
xin đến Kinh Thành, nghĩ là tới địa phương lớn xin ăn, có thể sẽ được ăn no hơn. Sau đó, lúc đánh nhau bể đầu chảy máu với một tên ăn xin ở Kinh Thành để giành một cái bánh bao, ta và tỷ tỷ được một vị thúc thúc thần bí dẫn đi.
Sau đó hai tỷ muội chúng ta theo thúc thúc thần bí
kia học võ công, cùng luyện với chúng ta còn có mười mấy bằng hữu khác,
mỗi ngày mỗi người chúng ta có thể ăn hai mươi cái bánh bao lớn —— nếu
học thật tốt. Học không tốt cũng có thể ăn —— nhưng ăn roi. Ta học rất
nhanh, mà tỷ tỷ cũng rất cố gắng nên thúc thúc đó dần dần không đánh ta
và tỷ tỷ nữa, ông thường sờ đầu của ta nói: thật là một đứa bé thông
minh.
Không biết qua bao lâu, chỉ biết lúc chúng ta tới đây là
mùa hè, mà hiện tại đã sắp đến mùa đông rồi. Tỷ tỷ nói là hai năm, còn
ta thì chưa từng tính.
Quả nhiên là hai năm, khi thúc thúc thần
bí đưa chúng ta đến trước mặt Cung chủ, Cung chủ nói: "Hai đứa bé đều
thông minh, hai năm đã có thành tựa như vậy rồi, thật không dễ dàng, giữ lại đi!" Ta tò mò hỏi: "Những bằng hữu khác thì sao?" Cung chủ cười
cười: "Ám Cung không cần phế vật." Không biết sao, Cung chủ cười lên rõ
ràng rất đẹp mắt, ta lại cảm thấy cả người lạnh rờn rợn.
Cung chủ cũng thật là kỳ quái, rõ ràng là nam nhân, lại thích dùng phấn bột
nước, mặc y phục tươi đẹp, nói chuyện rất là êm tai, lại thích. . . .
Làm người ta buồn nôn. Sau đó ta liền thành số ba, trực tiếp học võ công với cung chủ. Mà tỷ tỷ lại là số bảy, chỉ có thể làm đệ tử Đường chủ.
Cung chủ chỉ dạy ta và hai người khác, số một không bình thường, thỉnh
thoảng mới tới, lúc đó Cung chủ sẽ trở nên bình thường hơn, nói chuyện
khách khí nhiều lắm. Số hai là một ca ca lớn hơn ta một tuổi, sau đó
nghe nói hắn không nghe lời, nên bị Cung chủ đưa ra khỏi cung rồi. Ta
biết rõ cái gì gọi là đưa, bởi vì ta đã chín tuổi, cũng biết đọc sách
biết chữ hiểu đạo lý. Mỗi ngày lúc rãnh rỗi, ta sẽ ca hát chơi đùa, hoặc là xem tỷ tỷ luyện công.
Cung chủ đã từng dùng giọng nói rất kỳ
quái hỏi ta: "Sao tư chất của con tốt vậy? Sao mỗi ngày con đều vui vẻ
thế?" Tại sao à? Bởi vì mỗi ngày ta có thể ăn đủ no, mặc đủ ấm, còn có
thể ở chung với tỷ tỷ, vì sao ta không vui vẻ?
Năm năm sau, ta 14 tuổi trở thành đường chủ Đệ Nhất đường ở Ám Cung. Khi ta ra ngoài thi
hành nhiệm vụ mới phát hiện, số một chính là thái tử Đại Hán triều. Cung chủ nói: về sau chủ nhân của ta chính là thái tử điện hạ. Thái tử điện
hạ đối đãi với ta rất tốt, kể từ sau khi nói rõ thân phận với ta, sẽ
thường xuyên cùng ta luyện võ, thậm chí khi ta ra ngoài Ám Cung thi hành nhiệm vụ, còn len lén đi theo sau ta cùng chiến đấu.
Năm ta 18
tuổi, ta chính thức thay thế Cung chủ thành tân nhiệm Cung chủ. Năm sau, thái tử điện hạ cũng chính thức kế vị, trở thành Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ
hạ.
Hoàng đế bệ hạ là người rất tinh minh, ngài cho ta làm Tổng
Quản Thái Giám. Trong trong ngoài ngoài, đều nắm đại quyền. Tỷ tỷ và mọi người Ám Cung không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thái bình thịnh thế, ta và
người trong cung cũng có thể sống thoải mái. Ai ngờ. . . . Mấy năm mà ta cho rằng mọi người sống không thoải mái mới thật sự là những ngày tháng thoải mái, còn mấy năm sau này mọi người cho rằng sẽ thoải mái mới thật sự là không thoải mái.
Nói thế nào đây? Tất cả đều là bởi vì một nữ nhân, nữ nhân của Hoàng đế.
Cuối mùa xuân năm Gia Tĩnh thứ nhất, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta biết rõ chủ tử động lòng, cho nên khi nàng trêu cợt ta, . . . Ta chịu.
Ngày mười chín tháng mười năm Gia Tĩnh thứ hai, nàng vào điện tạ ơn sau khi
đại hôn, ta liền biết rõ chủ tử đã muốn đối phó trượng phu của nàng -
Tín vương cho nên dung túng nàng, cho nên nàng mặt mày chèn ép, . . . .
Ta lại chịu.
Vào ngày tháng nào đó năm Gia Tĩnh thứ tư, chủ tử và nàng ở Phượng Hoàng Sơn trang ‘ cả đêm xuân ân ’ xong lại cùng nhau
trêu chọc ta, . . . . Ta cắn răng chịu tiếp.
Cắn răng chịu một
lần lại một lần, ta vô lực nghĩ, một ngày nào đó bệ hạ chủ tử không chú ý nàng nữa thì ta sẽ tính sổ với nàng, nàng cho rằng bắt nạt Cung chủ Ám
Cung, ngự tiền tổng quản là vui lắm sao? Sau này ta sẽ khiến nàng 'nhận' lại hết.
Vốn tưởng rằng sau khi án mưu phản của nam nhân của
nàng - Tín vương gia bị dẹp, bệ hạ chủ tử sẽ phủi sạch quan hệ với nàng, nhưng đêm 30 năm đó bệ hạ lại tuyên bố trên đại điện: muốn cho nàng làm hoàng hậu của ngài, ta liền nhức đầu phát hiện, bổn cung chủ còn phải
tiếp tục 'chịu'.
Ta thừa nhận kể từ lần đầu nhìn thấy nữ nhân
kia, chủ tử của ta liền si mê nàng. Trong mắt chủ tử, vĩnh viễn chỉ có
giang sơn, hôm nay, lại đặt nữ nhân này vào trong, cho nên ta hiểu, nữ
nhân giảo hoạt này sẽ làm chủ tử chúng ta ăn đủ đau khổ. Chủ tử của ta
rất là kiêu ngạo, làm sao chịu được nữ nhân sơ ý lại bướng bỉnh đó?
Trên thực tế mỗi lần chủ tử đều chịu được, thậm chí rất dễ nhận thấy ngài
còn thích thú. Nàng không để ý quy củ tán tỉnh nhau với chủ tử, chủ tử
cũng vui vẻ mây mưa với nàng. Nàng ném một tờ giấy nhỏ cho chủ tử, chủ
tử có thể bỏ qua sự giận dữ lôi đình, bỏ lại đại thần run run rẩy rẩy
đầy đất, chuyên tâm suy nghĩ về thư tình của nàng. Nàng ném cho một câu
nói bóng, chủ tử lại liều mạng ngẫm nghĩ, vui vẻ đi qua đường ngầm,
trình diễn Tây Sương Ký. Lúc nàng đau lòng, chủ tử cũng bất an, khoác
đại áo khoác đi qua đường ngầm, nhìn thấy nàng đã ngủ, chứ không phải
một mình khóc đến trời sáng mới yên tâm. Thậm chí khi Tín thân vương ở
trong ngục, nàng và bệ hạ chủ tử lại ở Thừa Càn cung nói chuyện nói tới
trên giường, hừ, tuy nói ta. . . . Không thể làm chuyện đó, nhưng ta là
người có võ công tốt nhất, tai thính nhất Ám Cung, những tiếng vang làm
người ta đỏ mặt tía tai này, thật là rất ước át mê loạn.
Ta rốt cuộc không nhịn được nhắc nhở bệ hạ: có đại thần ở trước điện chờ truyền vào.
Ta nghĩ, bệ hạ luôn luôn lấy quốc sự làm đầu, nhất định không sẽ vì một nữ nhân vứt bỏ bách quan không để ý, trước kia ở hậu cung, vô luận làm với hậu phi hứng thú cỡ nào, đều không chút do dự đứng dậy rời đi. Nô tài
như ta đánh cược thế, vậy mà. . . . Bệ hạ không có ra ngoài, còn quăng
cho ta một câu nói: "Ngươi làm tổng quản thế nào, còn cần trẫm dạy sao?" Bệ hạ nhìn ra tâm tư của ta, ngài vì nàng ta mà chỉ trích ta.
Ta uất ức hồi lâu lại chờ thêm nửa canh giờ, trước khi bọn họ ra khỏi cửa
phòng ta đã nghĩ rõ ràng: thôi, cứ đối xử với nàng như chủ tử đi, dù sao chủ tử xem nàng quan trọng còn hơn mình mà.
. . . . . .
Nhưng nữ nhân đáng ghét này, cư nhiên khiến chủ tử đau lòng lần nữa. Bởi vì
nghịch thần Trần Dực Phong đó, nàng ta cư nhiên bày sắc mặt, muốn rời
nhà trốn đi. Mà. . . . Mà bệ hạ chủ tử nghe xong khó qua một hồi lâu,
lại để cho nàng đi.
Cũng được, nữ nhân này đi, Chu Tú ta ——
không, thế giới của Chu Tam ta liền an tĩnh, sẽ không có ai nhìn thấy ta liền muốn trêu cợt ta, cũng sẽ không có ai giòn giã kêu ta: "Chu Tiểu
Tam", "Tiểu Tam tổng quản" rõ ràng chiếm đậu hũ của ta, hừ, một nữ nhân
của Hoàng đế lại luôn muốn chiếm đậu hũ của một thái giám, dĩ nhiên
không phải nữ nhân tốt.
Nhưng. . . . Tại sao từ sau khi nàng đi,
bệ hạ chủ tử lại càng phiền não, ta cũng càng nhàm chán đây? Chẳng lẽ. . . . bị ngược đãi quen rồi? Nhìn thấy chúng đại thần càng ngày càng khẩn trương, sợ hãi, ta cười khổ: người đáng thương, đều bị nữ nhân kia làm
hại.
Nghe nói bệ hạ muốn hạ Giang Nam tìm nữ nhân kia thì ta liền thở phào nhẹ nhõm, đúng, phải bắt nữ nhân kia lại, quản giáo cho tốt,
như vậy mới không còn chuyện gì. Ừ, cũng không biết ở bên ngoài lâu vậy, cái vẻ giảo hoạt càn rỡ tùy hứng kia có còn giữ lại không?
Lần
đầu gặp lại nàng, trong ánh mắt nàng nhìn ta tràn đầy ác ý, ta liền biết rõ, nàng muốn dò xét lòng của bệ hạ chủ tử. Ta là ai? Ta chính là tổng
quản biết giữ ý nhất Đại Hán triều đó. Nhưng nàng lại không hề nói năng
uyển chuyển như lần trước, cũng không nói bóng nói gió như lúc trước, cư nhiên trực tiếp hỏi ra. Trời ạ, sao nữ nhân này mỗi lần đều có các
chiêu khác nhau? Tổng quản lợi hại hơn nữa cũng chống không được, thôi
thôi, có sao nói vậy đi, khó trách. . . . Khó trách chủ tử sẽ thua trong tay nàng, y như chủ tử, là hai con hồ ly giảo hoạt, rất dễ nhận thấy,
hồ ly đực thường không đấu thắng hồ ly cái.
Nhìn hai phu thê ân
ân ái ái, ngọt ngọt ngào ngào cùng ra cùng vào, nhất thời không muốn
chia lìa, ta liền căm giận bất bình. Trước kia chủ tử đều xem Tiểu Tam
ta là người thân cận nhất, hôm nay lại xa lạ, cho dù nữ nhân của ngài
khi dễ ta, ngài cũng không giúp ta mà còn bỏ đá xuống giếng, ta rốt cuộc không còn gì nói với ông trời, yên lặng rưng rưng chịu đựng tất cả, mặc dù. . . . Mặc dù ta là Cung chủ Ám Cung, ngự tiền tổng quản Đại Hán
triều.
Dĩ nhiên, thân phận Cung chủ Ám Cung cao hơn nữa, cũng
không cao hơn Hoàng đế hoàng hậu được. Sau khi hồi kinh, bệ hạ liền tích cực thuyết phục nàng làm hoàng hậu, nàng không chịu nghe, ngài liền đổi thành tự làm, cả ngày mong đợi gạo sống nấu thành cơm chín, thuận tiện
nhóm lửa nấu canh.
Hoàng đế bệ hạ là người vạn năng nhất ta đã
gặp, có chuyện gì mà ngài làm không được đâu? Nàng vẫn thành hoàng hậu,
ôm bảo bảo ba tháng vênh váo tự đắc thành hoàng hậu Gia Kính. Ta thở
dài, cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có con rồi, nàng sẽ hiểu chuyện,
cả ngày không còn nghĩ xem trêu chọc ta thế nào! Ta thật sự hạnh phúc,
sau này có thể sống thoải mái.
. . . . . .
Vậy mà. . . . . . Khi nàng 27 tuổi dẫn theo hai long nữ phượng nữ 2 tuổi xếp giấy ở Ngự Thư Phòng —— dùng máy bay giấy công kích ta, khi thái tử đã trầm ổn học kiến thức mà tiểu công chúa vẫn hấp ta hấp tấp đi theo sau lưng mẫu hậu chơi ‘ Ở Nhà Một Mình ’ (hoàng hậu nói) với mục tiêu là tổng quản Tiểu
Tam ta, khi tân hoàng giảo hoạt hơn vào chỗ, thái thượng hoàng hoàng
thái hậu đi xa, còn ta phải kế nhiệm ngự tiền tổng quản thì công chúa
Bảo Luân cười xưng "Tổng quản Tiểu Tam xinh đẹp đáng yêu thế cư nhiên
cũng có lúc có tóc bạc", ta mới bỗng nhiên phát hiện: cả đời này ta sẽ
không thể nào có được những ngày tháng sống thoải mái.