Mùa xuân năm Gia Tĩnh thứ tám ta quả thật rất bận rộn. Tất cả quan to quý
phụ đều nóng lòng lấy lòng Đoan Kính vương phi đang được thánh sủng ——
ách, có lẽ vương phi này còn có thể vào trong cung cũng không chừng.
Dù sao từ khi truyền ra gian tình của Hoàng đế và vương phi đến bây giờ
tình thâm ý nồng, đã bốn năm rồi, theo cách làm người lạnh nhạt của
hoàng đế bệ hạ trước kia, hậu cung giai lệ được cưng chìu nhất cũng
không vượt qua hai tháng, bây giờ sợ là nghiêm túc rồi.
Trước kia ta đã mang đến nhận thức sai lầm từ thế kỷ 21 —— cho là quý phụ cổ đại
hoàn toàn không có chỗ đi, hoặc xem chồng là trời, mọi chuyện khúm núm;
hoặc là ỷ mình tài cao, coi trời bằng vung; hoặc giống như thôn phụ, ra
đồng cả ngày. Cộng thêm mình là người xuyên qua, trong lòng tất nhiên
nghĩ mình cao, nên kéo ra một cự ly không gần không xa giữa mình và các
quý phụ này, dù là ở trước mặt Gia Tĩnh cũng giống như vậy, theo bản
năng cho mình là người xuyên qua, chàng không thể đối đãi ta giống nữ
nhân bình thường ở Đại Hán triều, sau đó mới biết mình sai lầm rồi, hơn
nữa sai vô cùng, hồn ta đã về đại Hán, không phải nữ nhân đại Hán, chẳng lẽ còn muốn mở buổi họp báo riêng như thế kỷ 21 ở đại Hán triều, tuyên
bố ta là người xuyên qua độc nhất vô nhị?
Hạ thấp tâm tình, mới
phát hiện đám quý phụ này, cũng có rất nhiều nữ nhân cực kỳ đáng yêu. Nữ nhân có thể đến phủ ta thỉnh an, tự nhiên sẽ không có tiểu thiếp thiếp
tỳ... Đều là phu nhân hạng nhất, mệnh phụ phòng lớn đường đường chánh
chánh xuất thân thế gia.
Nếu đi tới Đại Hán triều, lại có người
tình Hoàng đế làm núi dựa, ta không thể mất bản tính, tự nhiên phải làm
ra sự nghiệp riêng.
Mùa xuân này không quá vắng lạnh, bởi vì thái độ của ta biến chuyển mập mờ không nguội lạnh như trước, quý phụ đến
chúc tết thỉnh an lập tức nhiều hơn, mặc dù vẫn như trước kia —— ách,
sai lầm rồi, đây là chỗ mà tất cả nữ nhân đến tập hợp, nhưng ta rốt cuộc đã tủm tỉm đối mặt, trải qua nhiều ngày quan sát thì ta phát hiện,
không phải tất cả nữ nhân đều cam tâm tình nguyện đến thỉnh an cho ta,
cũng có một số như ta, chỉ làm chút công phu mặt mũi.
Khó trách
Trương Ái Linh từng nói —— nữ nhân cực kỳ vô dụng cũng là nữ nhân lợi
hại nhất, huống chi những nữ nhân này đều không phải là nữ nhân vô dụng, ít nhất, có gần nửa bộ phận không phải.
Lạc đề rồi, lạc đề rồi, xin lỗi! ~
Mùa xuân này ta quả thật rất thoải mái, ngọt ngào với Gia Tĩnh đến mức chỉ
cần nghĩ đến liền muốn bật cười. Nhi tử có, nữ nhi nuôi có, bọn tỷ muội
có, mọi chuyện không thiếu, tự nhiên thích thú mười phần, mùa đông này
cũng không còn lạnh như trước.
Chẳng qua bọn tỷ muội ta tất nhiên không thể vui, bởi vì ta cùng các quý phụ ở chung nói chuyện trời đất,
bỏ quên các nàng. Theo như lời của họ, những chuyện này đều không coi là cái gì, cực kỳ làm cho người ta chịu không nổi là —— ta cư nhiên cự
tuyệt ý đón ta vào cung của Gia Tĩnh bệ hạ
Họ cho là ý tưởng của
ta tệ hết biết rồi. Trưởng công chúa Cẩn Ngọc - mẹ chuẩn mực nói: "Tuy
nói muội mới vừa vào cung, nhiều lắm là chỉ có thể lấy được danh hiệu
tần hoặc phi, nhưng theo tính tình hoàng đệ, không ngoài một năm, muội
chắc chắn sẽ thành hoàng hậu." Nói xong còn thở dài một cái, nói rõ nàng thất vọng với ta vô cùng.
Mẹ tiên tử - Tiểu Lâu nói: "Tỷ tỷ một
ngày không có danh phận chính thức, về sau sợ là phải thua thiệt." Ở
phương diện này, trước kia, nàng nếm nhiều đau khổ, cảm khái rất nhiều.
Ta trả lời họ như vậy.
"Vào cung nhiều quy củ." Họ xem thường.
Ta còn nói, "Là bởi vì không ở chung hoài, nên mới lưu luyến không rời,
mỗi đêm nói lời từ biệt. Đều lưu lại một chút cảm giác mới mẻ." Hai vị
tiểu thư muội chỉ trừng mắt, ý bảo ta tiếp tục.
Ta thở dài: "Được rồi, rối bù, ngáp, không biết nói gì thì ít gặp mặt, phá hư ấn tượng
thì hai người bảo thế nào?" Họ không nói thêm gì nữa.
Vì vậy, Đoan Kính vương phi vẫn là Đoan Kính vương phi, há —— vẫn là là nữ nhân Gia Tĩnh bệ hạ sủng ái nhất.
15 tháng Giêng năm Gia Tĩnh thứ tám. Hoàng đế bệ hạ hạ chiếu: lệnh hai ngàn cấm vệ quân duy trì trị an Đoan Kính vương phủ.
Hai ngàn cấm vệ quân này chính là hai ngàn người theo ta đến Giang Nam, ban đầu cũng không có gì, hôm nay rõ ràng đưa thân binh của Hoàng đế cho
Đoan Kính vương phi ta đây, chính là cho ta hết bọn họ, hoặc là nói, dù
ta vào cung hay không, đều đã là phẩm cấp Quý Phi trở lên rồi, tất cả
đối chiếu quy củ trong cung, danh tiếng này to lắm.
Trưởng công
chúa rốt cuộc hỏi một câu như vậy trong hôn lễ của Ngụy Tiến và Phi
Hồng: "Có phải nếu hoàng đệ cũng có thể dùng tam thư lục lễ giống Ngụy
đại nhân cưới muội làm trung cung, muội mới có thể hớn hở đồng ý vào
cung?" Vẻ mặt hết sức không hiểu, ta lắc đầu không nói.
Giọng nói của Tiểu Lâu bên cạnh hơi tiếc nuối: "Không biết trong đầu Tuyết tỷ tỷ
cả ngày nghĩ cái gì, chỉ lo nhìn trước mắt. . ."
Ta cười giải
thích: "Hiện tại ta rất tốt, tại sao còn phải vào cung tranh một ngày
dài ngắn với đám hậu phi của hắn?" Họ chỉ là không hiểu. Ta nói tiếp:
"Ta bây giờ có nhiều tiền đến mức ngắm quyển sách cũng ôm bụng cười lăn
lộn, ta lại có một đứa con trai, cực hài lòng với cuộc sống, không cần
nhiều vật chất bổ túc tâm hồn hơn, huống chi, cái gì nên có đều có, còn
khổ cực luồn cúi vậy làm chi?"
Tiểu Lâu chưa từ bỏ ý định hỏi: "Tỷ cứ như vậy, thật không có tiếc nuối sao?"
Ta cười: "Cuộc sống làm sao không có tiếc nuối? Tiếc nuối duy nhất là nửa
kiếp trước chưa được sung túc, nhưng, thời gian đã qua, cũng không thể
tránh được."
Từ đó họ không nhắc đến chuyện ta tiến cung nữa, cho đến chết già. Được hai tri kỷ thế này, là chuyện may mắn cả đời ta.
Hôn lễ của Phi Hồng hết sức long trọng. Ta và Tiểu Lâu làm trưởng bối đàn
gái tự mình từ Phủ Quốc Công đưa nàng lên kiệu hoa, nàng cũng thành tâm
thành ý dập đầu mấy cái với ta và Tiểu Lâu. Ta rất vui mừng, Phi Hồng và ta, tuyệt đối không chỉ một chủ tử và nha hoàn, hoặc là bằng hữu với
nhau, khi ta khốn hoặc mê mang nhất nàng đã dùng sự thuần phác thiện
lương bồi bạn ta, dùng sự đơn thuần kém cỏi vui vẻ an ủi ta, toàn tâm
ủng hộ và duy trì mọi việc không đúng lý hợp tình mà ta làm, cho dù là
ta nói lời đại nghịch bất đạo, họ chỉ khiếp khiếp nghe theo ta, hết sức
thân thiết, thật đã làm cho ta toàn tâm toàn ý với hai tỷ muội nàng.
Bởi vì hoàng đế bệ hạ và Đoan Kính vương phi chú ý cùng coi trọng, hôn lễ
của Ngụy Tiến và Phi Hồng —— sủng thần quan trọng và nữ quan hợp ý chỉ
hơi thua hôn lễ của Tín thân vương và vương phi năm đó.
Ngụy Tiến tự nhiên hết sức cảm tạ, ngày thứ ba sau tân hôn là kỳ lại mặt, liền
dẫn phu nhân Trương thị Phi Hồng đến trước rèm quận chúa Tiểu Lâu - hiện đảm nhiệm gia chủ Phủ Quốc Công tạ ơn, xong rồi chuyển hướng tới Đoan
Kính vương phi tạ ơn ta. Ta chúc phúc bọn họ xong, vẫn giữ một mình Ngụy Tiến lại nhàn nhạt nói một câu: "Chuyện cầu hôn ngày đó, mong rằng Ngụy đại nhân luôn để ở trong lòng." Ngụy Tiến trịnh trọng dập đầu: "Ân điển của nương nương dành cho tiện nội, phu thê ta ghi nhớ cả đời, Ngụy mỗ
bất tài, tự khắc bạch đầu giai lão, cả đời không rời xa tiện nội, và cả
đời cũng sẽ không cưới vợ bé."
Ta mỉm cười đi ra khỏi mành, tự
mình đỡ hắn dậy, cũng chân thành nói: "Kể từ hôm nay, Ngụy đại nhân tức
là muội phu Linh Tuyết, Phi Hồng phó thác cho đệ rồi." Phi Hồng nghe
tiếng mà vào, cảm tả không dứt, khóc không thành tiếng.
Hôm nay
Phi Hồng đã gả, chuyện của ta và Gia Tĩnh đã ổn thỏa, mùa xuân lại đến,
tự nhiên nâng cao tinh thần thực hiện kế hoạch lớn của ta.
Kinh
Thành đầu thế kỷ mười chín, quốc thái dân an, có thể được xưng tụng hai
chữ phồn hoa, cộng thêm ta cũng chỉ giới hạn trong vương phủ — hoàng
cung — Phượng Hoàng Sơn trang — căn cứ quý tộc khác. Thỉnh thoảng xuất
cung du ngoạn, cũng chỉ đến chỗ náo nhiệt, tất nhiên không có cách nào
xâm nhập tầng dưới chót xã hội quan sát, trong đô thị phồn hoa ở thế kỷ
21, cũng đều có khu dân nghèo tồn tại.
Ta không phải thánh nhân
hoặc tiên nữ, không đảm đương nổi nữ thanh thiên vì dân trừ hại hoặc là
làm một vương phi trừng trị kẻ ác tuyên dương đều tốt mà mọi người đều
biết, tình cảm sâu đậm cỡ đó ta không nhận được. Gia Tĩnh Hoàng Đế
chuyển phần lớn tiền tài của hắn đến dưới tên ta, trong lúc nhất thời
trở thành đối tượng bị thần dân bách tính Đại Hán triều phỉ báng trong
lòng. Dĩ nhiên, danh hồng nhan họa thủy hồ ly tinh cuảta khẳng định
không thiếu bị người ghim tiểu nhân ngày ngày mắng. Ta cho tới bây giờ
đều không phải là người lương thiện gì, thậm chí có thể nói là vô cùng
yêu mua danh chuộc tiếng, thử hỏi đám người trẻ tuổi ra đời cuối thế kỷ
20 hội nhập văn hóa phương đông phương tây, có ai không thương tiếc
tiếng tăm của mình? Ta chẳng những thương tiếc tiếng tăm của mình, càng
yêu tiếc tiền tài của mình, đoán chừng cũng là chịu ảnh hưởng nửa đời
trước, sống ngày nghèo khó quen, nên coi trọng tiền tài ngoài định mức.
Chỉ là hiện tại nhiều tiền rồi, cũng không thể cả ngày nhìn con số không ngừng tăng trưởng mỗi một ngày mà thờ ơ ơ hờ, cho nên hiện tại ở dưới
tình huống có năng lực, vẫn suy nghĩ xem phải giúp những người cần giúp
thế nào —— mẹ goá con côi nữ nhân và trẻ con.
Ta chưa từng nghĩ
tới giúp nam nhân, nam nhân nghèo khổ, mặc kệ thông minh hay không, phần lớn có sự ngu dốt không biết tên, ngươi làm một nữ nhân có tiền có năng lực, không giúp hắn, hắn không sao cả; ngươi giúp hắn, đợi được thời
cơ, hắn nhất định phải cắn trả ngươi một hớp, nam nhân hận nhất ở dưới
nữ nhân, chịu sự giúp đỡ của nữ nhân, đối với bọn họ mà nói là sỉ nhục
rất lớn trong đời. Từ xưa đến nay ví dụ nhiều, nhất là nhằm vào những nữ tử thanh lâu lăn lộn trong phong trần nửa đời rồi tự cho là gặp được
phu quân, chuyện bánh bao thịt cho chó còn thiếu loại nào? Chứ đừng nói
có nam nhân đắc đạo nào sẽ nhận bà vợ xấu từng đồng cam cộng khổ da đen
mặt vàng?
Một đám khinh người, còn không bằng ra đường cái nhặt mấy động vật lưu lạc trở lại nuôi còn vui hơn.
Ta phát giác nữ tử trên đời này đáng thương nhất, nhất là nữ tử không có
trượng phu, trượng phu ở bên người thì ăn chơi mọi thứ, không có tiền đồ thì cũng thôi đi, tại bên ngoài bị mặt lạnh về nhà dùng vợ con trút
giận, làm cho nữ tử ngày ngày ở nhà cầu nguyện cho ma quỷ biến thành ‘
người chết ’, chờ trượng phu thật thành người chết rồi, cô nhi quả mẫu
còn sót lại càng không sống tốt, không có biện pháp thực tế chính là như vậy, nhất là ở xã hội phong kiến này.
Giặc Oa hung hăng ngang
ngược ở vùng duyên hải cũng không phải là chuyện một hai năm, bọn họ
hung tàn thành tính, lòng dạ độc ác lại giảo hoạt khác thường, thường
phân tán làm việc, chiếm đoạt rồi không cho ai sống, hành động cũng hết
sức nhanh chóng, trên biển lại cực kỳ quen thuộc, vì vậy qua mấy năm rồi triều đình cũng không thể trừ hết giặc Oa.
Quân đội triều đình
phái ra ở vùng duyên hải cũng có tổn thất, năm ngoái ở Nam Kinh đã từng
thấy một gia đình, nam nhân xuất chinh khắng giặc, chết trận tha hương,
xác cũng không chở về, mà an táng ngay tại chỗ, nữ nhân cầm phí mai táng ít ỏi, mua cho trượng phu được bộ y quan, tiền còn lại thì bị thúc bá
huynh đệ lấy danh nghĩa chăm sóc người cháy đã mất cầm đi, đáng thương
nữ nhân kia, tiền không có, nhi tử còn dựa vào chính mình nuôi, chỉ đành phải thức dậy mài đậu mỗi đêm khuya, sáng sớm gánh đậu hũ, sữa đậu nành ra đường lớn tiếng rao hàng, thỉnh thoảng hái một ít hoa trà trong bụi
hoa ở chỗ sâu nhất một con hẻm để bán, lúc ở phía sau hẻm nghe được
tiếng rao hàng của nữ nhân kia xong, liền kêu Phi Hồng đi mua, nhưng
không ngờ có một người lấy phân thấy hẻm sau vắng lạnh, theo đuôi mà vào muốn làm chuyện cẩu thả, Phi Hồng chỉ dùng một chiêu liền đánh gục
người nọ, sau đó hỏi nàng hận hay không hận, nàng lại nhàn nhạt nói: ta
đã quen, chỉ vì đứa bé. . . .