Vào cung, vẫn đến Từ Ninh cung của thái hậu hầu hạ đầu tiên như năm trước.
Bởi vì bà bà qua đời, ta không có việc gì thì rất ít đến cung Thái hậu,
nhưng tóm lại Thái hậu đối đãi ta cũng không tệ lắm.
Lúc này chạy tới Từ Ninh cung, nội mệnh phụ (những quý phụ trong cung) cao nhất
Triệu Hoàng quý phi, và các quý Phi, tần, mẹ chồng nàng dâu hoàng gia đã sớm ngồi đầy cả sảnh đường, nói chuyện trêu ghẹo thật náo nhiệt, mấy
ngoại mệnh phụ như Thân Vương phi, Quận Vương phi, nhất, nhị phẩm phu
nhân cũng ngồi đầy, ta mới vào cửa Từ Ninh cung, liền có mấy vương phi,
Quận Vương phi bình thường quen biết rối rít lên tiếng kêu, vừa khách
khí dối trá tiến lên hỏi thăm, vừa nhiều chuyện thúc giục tiểu cung nữ
tiểu thái giám chờ đợi một bên: đi báo Tín thân vương phi tới. Đổ mồ
hôi, chắc là Tín thân vương phi ta đây ở gần thái hậu được sủng ái,
người ngoài đường đều biết.
Nghe thái giám trong cung bẩm báo: "Tín thân vương phi đến". Ta liền biết, lại có người tới giày vò ta.
Thái hậu đáng yêu cư nhiên bỏ lại cả đám nàng dâu, kêu tổng quản Hà Tiền đỡ ta tiến lên đối mặt.
Ai, cam chịu số phận đi, đã vào mắt lão phu nhân này, chỉ đành phải nhìn mọi người chung quanh tránh ra nhường chỗ.
Bỏ rơi ánh mắt nhìn chằm chằm bốn phía, tất nhiên khéo léo nhìn phía trên, mặc lão phu nhân quan sát một lần, cuối cùng nhìn hài lòng, Thái hậu
hiền lành cười, thấy ta không trang điểm đậm, làm như mới nghĩ đến Tín
thái phi vừa đi năm nay. Rốt cuộc đứng hồi lâu, hốc mắt như có ánh nước
chớp động, kéo qua tay của ta, thở dài: "Đứa bé Linh Tuyết này, cũng rất làm cho người đau lòng. Vốn nghĩ con ở vương phủ dầu gì cũng sống mấy
năm tốt đẹp, nghe nói Thái phi rất là chăm sóc, ai gia cũng rất vui
mừng. Đáng tiếc, Thái phi sống không thọ, hiện tại chuyện cả nhà đều rơi trên người con, đáng thương . . . ." Dứt lời nước mắt có xu thế tràn
mi.
Gần sang năm mới mà chọc Thái hậu thương tâm sẽ không tốt. Ta hết sức nhịn xuống bi thống trong lòng, vội vàng tiến lên trước vịn bà
khuyên lơn: "Thái phi bà ấy đã đủ tu vi, giờ phút này không chừng đang ở trên trời nhìn chúng sanh!" Rõ ràng ta mới là người phải buồn, ngược
lại còn phải an ủi mấy người làm dáng như các ngươi, thói đời gì! ~~~
Rốt cuộc đợi được trưởng công chúa đến, ở dưới sự trợ giúp của tỷ ấy, ta
mới tuôn ra trùng vây của những ánh mắt ăn thịt người kia, có thể thấy
được bình thường luôn một mình vắng lạnh cũng có chỗ tốt, ít nhất sẽ
không phải trò chuyện vô vị với một đám quý phụ thượng lưu lại không
khác gì mấy bà bán thức ăn ngoài chợ.
Trưởng công chúa lặng lẽ
kéo ta đến chỗ không người, nhỏ nhẹ khuyên bảo: "Muội muội hôm nay phải
cẩn thận làm việc, hôm nay trong cung không yên ổn." Ta tỏ vẻ xem
thường, "Cuộc sống đang thái bình, sẽ có chuyện gì?"
Tỷ ấy thấy ta không tin, thở dài: "Muội muội tốt, bất kể như thế nào, chúng ta đều là tỷ muội tốt."
Thấy tỷ ấy nói như thế, ta nhất thời lại nổi lên nghi ngờ: "Tỷ tỷ, rốt cuộc
là chuyện gì?" Tỷ ấy thấy vẻ mặt ta chân thành không giả dối, miễn cưỡng cười cười: "Không có việc gì, hôm nay ta và đại phò mã trở về Hoàng phủ chúc tết, nhìn thấy Hoàng thần tướng công công ta và binh bộ thượng thư Cát Tồn Trung, thống lĩnh cấm quân Chu Bột ở phía sau phòng mật của thư phòngthần thần bí bí, ta cảm thấy kỳ quái, bọn họ bình thường đều không mấy lui tới với Chu Bột, mới vừa tới thì lại thấy thủ vệ trong cung
nghiêm cẩn hơn bình thường, nhất định là có chuyện."
Nhìn thấy
dáng vẻ như có chuyện lạ của tỷ ấy, trong lòng ta cũng cả kinh. Vì để tỷ ấy vui vẻ, ta thân thiết lôi kéo tay của tỷ: "Yên tâm, hôm nay bên
ngoài có triều đình trọng thần, Tướng quân, Vương Gia đếm không xuể, đều có các nam nhân chống, chúng ta khỏi phải lo lắng."
Tỷ ấy suy
nghĩ một chút, hé miệng cười cười: "Cũng đúng, tỷ muội ta cũng không có
phạm tội gì lớn, chắc chắn không phải vì chúng ta." Sau đó nói đùa về
chuyện khác một phen, rốt cuộc, dạ tiệc chánh thống của hoàng cung hoa
lệ lệ mở màn.
Dầu gì cũng là dạ tiệc hoàng cung, nghe trưởng công chúa nói, ta lưu ý nhìn một chút năm nay có gì khác với năm trước.
Những người tổ chức tiệc không mấy khác so với năm ngoái, bởi vì quý phụ đều là những gương mặt quen. Những người bảo vệ cũng không có tăng lên, tất cả như cũ. Đổ mồ hôi, ta đây thoăn thoắt nhạy cảm, thông minh lanh
lợi, sao lại không cảm thấy chút bóng dáng nào của âm mưu? (Thiên Sứ
nói: các độc giả có thể tự động coi thường một câu cuối cùng. Linh Tuyết vương phi phản bác: này, bà rốt cuộc có phải mẹ ruột của tôi không?
Thiên Sứ giận: mẹ ruột mà có thể mở mắt nói mò sao?)
Năm nay quy
củ của bữa tiệc cũng như năm trước, cho nên ta cũng ở bên trong những
sắc màu rực rỡ, ngọai mệnh phụ cùng nhau tụ chung một chỗ, Hoàng thái
hậu và hoàng thượng thì ở trên tiệc phía trước các quần thần. Giờ phút
này ở khu mệnh phụ, chỉ có Triệu Hoàng quý phi chức vị cao nhất, gia thế nàng ta thường thường, lại bởi vì từng là trắc phi khi hoàng thượng còn là thái tử, phu thê thiếu niên, lại sinh một hoàng trưởng tử, sau khi
hoàng đế lên ngôi cũng lập tức phong nàng làm Hoàng quý phi, sau khi
hoàng thượng thân chánh, vẫn chưa từng lập hoàng hậu, cho nên hắn mơ hồ
là người đứng đầu hậu cung này, thường ngày cũng rất là khiêm tốn, đối
với những nữ tử trong hậu cung cũng rất không tệ, cũng không có phi tử
gia thế tốt, được sủng ái hơn đi chèn ép nàng, nàng và Thái hậu bình
thường đối đãi ta thân thiết, rất là thân cận.
Vậy mà, trong tiềm thức, ta cảm thấy được một nữ tử gia thế thường thường ở hậu cung, muốn được sủng ái, sanh con đầu tiên, lại làm Hoàng quý phi đầu tiên trong
đám nữ nhân, sống ở trong hậu cung giai lệ chuyên ăn thịt người, bằng
chân như vại, không thể không lợi hại. Hơn nữa sau đó lại. . . ngoại
tình với Gia Tĩnh đế, cho nên lại càng không có thói quen múa may với
rắn cùng các nàng.
Trưởng công chúa phụng mệnh ngồi cùng bàn với
các công chúa khác, ta chỉ đành phải ở chung với chúng thân vương phi.
Vậy mà, khi ta trò chuyện với đám người nhiều chuyện này, nghị luận về
mấy việc linh ta linh tinh, thì không hăng hái lắm, chỉ lúng ta lúng
túng ngồi, ta trái lo phải nghĩ, lại sợ người ta cho là ta gần Hoàng
thái hậu, lại xem thường ứng phó những người khác, còn không bằng nói
chuyện với Lưu thị, nàng ta mặc dù lòng dạ hẹp hòi, lại không giao tiếp
với người khác giỏi, nhưng nàng ta cũng có chút ít tâm tư, rất dễ dàng
khiến người ta nhìn thấu, lại nói ở trường hợp lớn cũng không thể gây
loạn gì, sau khi cân nhắc hơn thiệt, liền làm chủ kéo Lưu thị vốn nên
ngồi ở bàn của trắc phi tới đây, những trắc phi khác đều tỏ vẻ hâm mộ,
đợi nàng ngồi vào chỗ của mình, thỉnh thoảng liền nói đôi câu với Lưu
thị, đầu tiên nàng ta cố làm ra vẻ đáp một câu không đáp một câu, ta rất là bực bội, không biến sắc nói một câu: "Nếu để cho Vương Gia biết Lưu
trắc phi làm mất mặt mũi của phủ Tín thân vương vào trường hợp lớn này,
ngươi đoán hắn sẽ nhìn ngươi thế nào?" Nàng nhất thời không biết làm
sao, vậy mà, cuối cùng có chút thông minh , lập tức diễn ra một cuộc tỷ
muội tình thâm với ta, hoặc giận hoặc cười, rất náo nhiệt. Tất cả mọi
người không ngừng hâm mộ, thấy hai tỷ muội ta nói chuyện, cũng đều thức
thời không đến quấy rầy.
Vậy mà Tín thân vương chúng ta hôm nay
hưng phấn qua đầu, tùy tiện đi tới khu nữ quyến, cười thật dịu dàng với
ta, Lưu thị bên cạnh cũng lập tức khẩn trương lên. Nhìn hắn lướt qua đám người, thẳng tắp đi về phía ta, các quý phụ bàn khác đều rối rít ban
chú ý.
Lại đổ mồ hôi, quan hệ của ta và hắn khẩn trương cũng
không phải là chuyện một ngày hai ngày, vẻ mặt dịu dàng thương tiếc giờ
phút này thật hù dọa chết ta, vô sự mà ân cần, không phải gian cũng là
trộm. Ta cảnh giác nhìn hắn, mắt quét qua ánh mắt mọi người nhìn ta,
dường như phản ứng của ta không có ở trong lẽ thường, nên tất cả mọi
người đều tỏ vẻ xem trò vui. Ta liền đổi vẻ mặt hiền thê, mặt thâm tình
nhìn đến gần Dực Phong, mỉm cười mà đứng. Hắn đi tới trước mặt đứng lại, cầm tay phải của ta, thanh âm không cao không thấp nói: "Hôm nay Hoàng
thượng đặc biệt ban thưởng,cho phép đích phi của chúng Thân Vương và vợ
cả của các bộ Thượng Thư cùng với trưởng công chúa đi ra ngoài dự tiệc
với trượng phu, vạn tuế thấy tình cảm của ta và nàng tốt, nên để cho ta
đi trước truyền khẩu dụ."
Lời này vừa nói ra, chúng quý phụ một
mực trầm ngâm nghe hai vợ chồng ta lặng lẽ nói chuyện đều có vẻ mặt vui
mừng, rối rít đứng lên quỳ tạ thánh ân.
Hắn không nỡ buông ra tay của ta, Lưu thị thủy chung ngồi yên một bên duyên dáng đứng lên, gọi
nhỏ: "Vương Gia. . . ." Thanh âm ngọt đến xương của những người ngồi bàn này đều mềm rồi.
Dực Phong nhìn nàng một cái, chần chờ nhìn ta
một cái, lại khảo nghiệm hiền thê như ta, ta dùng sức gật đầu một cái,
hắn liền hòa khí nói với Lưu thị: "Được rồi, nể mặt vương phi, nàng cũng cùng đi đi!" Thấy thần sắc hôm mộ trên mặt của các trắc phi bàn bên
cạnh càng sâu, đổ mồ hôi, về sau danh tiếng hiền thê của ta lại được lưu truyện khắp kinh thành rồi.
Tín thân vương Dực Phong dặn dò tất
cả rồi đi ra, ta và trưởng công chúa vượt lên đầu song song, một đường
vừa đi vừa suy tính, tối nay sợ rằng thật sự có chuyện, tình huống cho
truyền nữ quyến đến quả thật quá không bình thường. Trưởng công chúa
lặng lẽ đưa tay tới nắm lấy tay ta nhẹ nhàng lắc lắc, ta chân thành cười một cái với tỷ ấy, hai người vênh váo tự đắc đu vào đại sảnh bữa tiệc.
Cả đại sảnh vốn cũng không quá ồn trong nháy mắt yên tĩnh, có lẽ những đại thần này chưa bao giờ có kinh nghiệm dự tiệc với nữ quyết, lại chưa
từng thấy dung nhan của ta và trưởng công chúa, giờ phút này ta và
trưởng công chúa không kiêu ngạo không tự ti thản nhiên đi vào trước mặt đám đại thần, dù bình thường bọn họ khéo léo thế nào, giờ phút này cũng ngây ngẩn cả người. Ta và trưởng công chúa ngoảnh mặt làm ngơ đối với
tất cả, thần sắc tiêu sái tự nhiên ngồi xuống vị trí của mình.
Tiệc lớn của quần thần khác với tiệc của những nữ quyến, tiệc trong là vài
người một bàn, theo như phẩm cấp mà ngồi vào chỗ của mình. Tiệc ngoài
lại sắp xếp theo phẩm cáp, một người làm chủ, trước mặt mọi người có một cái bàn nhỏ, phía trên tự có đồ ăn vua ban. Ta ngồi xuống ở tay
trái Dực Phong, không bao lâu, Lưu thị đứng cuối trong nhóm Thân vương
phi mới an phận đi vào, ngồi xuống ở bên phải Dực Phong.
Lưu thị
xinh đẹp, quốc sắc thiên hương, cung là hạng nhất ở Đại Hán triều, quả
nhiên, nàng vừa đi vào, ánh mắt của chúng triều thần đều bị nàng ta hấp
dẫn, từ từ di động theo bước chân của nàng. Có người bưng ly rượu, làm
đổ rượu cũng không biết.
Đổ mồ hôi, thì ra là. . . . Thì ra là nam nhân ở chức vị cao, đều là động vật thị giác.
Từ khi ta đi vào đã nhìn trộm hết, nơi này triều đình trọng thần thật đúng là nhiều. Thân Vương, lục bộ Thượng Thư, Đô đốc năm quân, vương hầu
tướng quân tụ tập dưới một mái nhà. Hoàng đế cao cao tại thượng, các
vương gia ngồi ở cấp thứ nhất, các trọng thần ngồi cấp thứ hai. Tầng thứ ba là đại đường, còn lại là các quan văn, võ tam tứ phẩm đang được
trọng dụng. Xem ra không phải nữ quyến của mỗi người đều có vinh hạnh
tới hội trường tiệc lớn.
Đợi chúng nữ quyến của cao quan hoàng
thân quốc thích đều ngồi vào chỗ của mình, ta lại nhìn lên ghế trên. Bộ
dáng giờ phút này của người nọ, ta chưa từng thấy, trước kia có mấy lần
vào cung, đều tháo long bào mặc thường phục xuất hiện, mặc dù uy nghiêm
lại vẫn lộ khí người. Mà giờ khắc này, mặc hoàng bào, ngồi một mình trên cao, tách ra xa với quầnt hần phía dưới, phối hợp nụ cười chuyên nghiệp không tới đạt ánh mắt, có vẻ cô tịch và lạnh lùng không nói ra được.
Giờ phút này, hắn thật xa lạ, không phả nam nhân ôn hòa ngồi chung một
ghế với ta, mặc ta nằm ở trên người tùy ý làm nũng.
Thấy ta vẫn
nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cũng nhìn tới đây, hơi cười một tiếng, mặt
tràn đầy nụ cười, làm người ta ấm áp rất nhiều. Ta quẫn bách, liên tiếp
thay đổi ánh mắt, nhìn về trưởng công chúa và đại phò mã ở đối diện. Đại phò mã vẫn trước sau như một cúi đầu trầm tư, trưởng công chúa cũng
nhìn ta không chuyển mắt, đoán chừng biểu tình giữa ta và hoàng thượng
vừa rồi đã bị tỷ ấy nhìn thấy hết, tỷ ấy cười một tiếng với ta, nâng ly
ra hiệu, ta cũng cười lại một tiếng, cũng nâng ly uống cần.
Trong quá trình uống ta cũng liếc mắt qua lại, nụ cười hơi có vẻ dịu dàng của Gia Tĩnh đế dành cho ta vừa rồi, đoán chừng đã có không ít người để ở
trong mắt.
Hừ, ta là người sống vì ánh mắt của mọi người sao? Đã
lâu không quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì, ta cùng với trưởng công chúa
tự ngu tự vui, liên tiếp cùng uống.
Sau khi nữ quyến đi vào, Dực
Phong lại trầm mặc hiếm thấy, cũng không để ý tới ta cùng với Lưu thị,
tự nhiên nâng ly uống một mình. Thỉnh thoảng nâng ly uống với chúng võ
tướng và tướng quân đối diện. Lưu thị vẫn là tiêu điểm trong ánh mắt của chúng thần cấp ba, không có biện pháp, ai biểu dáng dấp người ta thật
sự là đẹp mắt? Nàng thẹn thùng cúi đầu, hoặc là ngẩng đầu thoáng nhìn
thật nhanh, lại vội vã cúi đầu, khiến cho trái tim một đám thần tử ngứa
ngáy khó chịu, luống cuống không dứt.
Nhưng vương hôn đại thần
cấp thứ hai lại không chú ý tới người nàng, chỉ là trấn tĩnh tự nhiên
uống rượu hoặc cùng ngồi cạnh nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Ta
đây mới phát hiện, thì ra Dực Phong quả thật rất khác biệt, hắn từ Quận
Vương tiến vào Thân Vương, mà nhưng huynh đệ của Gia Tĩnh đế vẫn không
có mấy người xếp vào hàng vương, Thân Vương cũng chỉ có một hai người.
Mà Tín thân vương vẫn là xếp vị trí cao trong thân vương hệ chánh, nhìn
chỗ liền biết, hắn ngồi vị trí Thân Vương thứ hai. Vị thứ nhất là Sở
Vương rồi, hắn ta cũng là Thân Vương trong tay tiên hoàng.
Sở
Thân Vương phi đã là lão phu nhân ngoài bốn mươi, khinh thường trao đổi
với tiểu Thân Vương phi như ta, chỉ nói vài vấn đề không đau không nhột
với hoàng thái hậu ngồi cách một bậc.
Thái hậu cũng là người rất
thú vị, cũng không mặn không lạt trả lời Sở Thân Vương phi mấy câu, vẫn
cách một bàn hỏi ta: "Cảm thấy như thế nào?", "Bé ngoan, uống ít rượu
thôi, hại thân" hoặc là "Phỉ Thúy hoàn ở bàn này của ai gia làm ngon
lắm, có muốn nếm thử một chút hay không?" Đổ mồ hôi nhiều, nghiêng mắt
nhìn ánh mắt ăn thịt người chằm chằm của chúng nữ quyến nhất là Sở Thân
Vương phi, ta rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là như đứng đống lửa,
Thái hậu tất nhiên nhìn tất cả ở trong mắt, lạnh nhạt càn quét một phen, rốt cuộc lại khiến cho ánh mắt ăn thịt người thu lại, bà cười cười với
ta, lại săn sóc không nói chuyện với ta nữa, tự trình diễn mẹ con hài
hòa với Hoàng đế.
Cho nên nói, ở chỗ này nhìn quân quân thần
thần, cũng rất có thú vị. Ít nhất, thú vị hơn ngồi ăn cơm nói chuyện
phiếm với một đám quý phụ nhiều lắm. Vẫy lui cung nư tỷ tỷ xinh đẹp muốn tiến lên hầu hạ, ta và trưởng công chúa không coi ai ra gì nâng ly uống tiếp, hoặc là vùi đầu ăn, thật là thoải mái.
Ta chú ý tới Gia
Tĩnh đế căn bản không ăn gì, chỉ uống hai ly rượu, nói mấy câu xã giao,
thật ra thì luôn mỉm cười quan sát chúng thần ăn uống đàm tiếu, càng về
sau, những người khác đều chỉ để đũa xuống uống rượu nói chuyện với
nhau, đoán chừng đều đã no rồi, vì vậy ta cho trưởng công chúa một ánh
mắt chúng ta tiếp tục, nàng nâng ly ý bảo nhận được, a, hai tỷ muội ta
tiếp tục. Gia Tĩnh đế quét ta thấy tình huống của ta và trưởng công chúa thì hơi dừng lại, lại tiếp tục đánh giá chung quanh.
Đợi ta và
trưởng công chúa hài lòng cơm nước no nê, để xuống ly đũa, Hoàng đế ở
trên lên tiếng: "Chúng ái khanh cảm thấy dạ tiệc như thế nào?" Đổ mồ
hôi, đang chờ chúng ta à? Ta nhìn trưởng công chúa, nàng cũng có biểu
tình như vậy. Chúng Triều thần liên tiếp đứng dậy, dập đầu tạ ơn: "Tạ bệ hạ ban thưởng thịnh yến, bọn thần tận hứng rồi." Ta và trưởng công chúa hậu tri hậu giác phát hiện, vẫn là hai ta phản ứng chậm nhất, vội vàng
thừa nước đục thả câu trong đội ngũ dập đầu.
Gia Tĩnh đế cười to: "Tận hứng rồi hả? Không, không, không, tiết mục tận hứng vẫn còn ở phía sau, chúng ta cho dẹp thức ăn, xem một chút có việc vui gì. Chúng ái
khanh bình thân! ~"
. . . . . .
Đợi đám cung nhân dẹp hết
rượu và thức ăn, bưng trái cây và ngự rượu lên lần nữa, ta uống không ít rượu, giờ phút này kêu cung nữ tỷ tỷ sau lưng, khách khí hỏi: "Có trà
không?" Nàng hé miệng mà cười cười: "Thái hậu biết vương phi Điện hạ say rượu nhất định muốn dùng trà, đặc biệt bảo nô tỳ chuẩn bị Quân Sơn Mao
Tiêm, giải rượu rất tốt. Điện hạ có muốn bưng lên hay không?" Ta cảm
kích cười một tiếng với thái hậu, quay đầu lại thưởng cho cung nữ tỷ tỷ, tất nhiên thưởng thức trà xem cuộc vui.
Ở đây có một mảnh đất
trống rất lớn, đang thay phiên trình diễn tiết mục, tổng quản Chu Tiểu
Tam ăn nói lanh lợi đảm đương người chủ trì, giới thiệu từng chương
trình.
Đầu tiên là tiết mục đoàn thể không chút nào ngoại lệ ——
tổ hợp vũ điệu 《Thịnh Thế Hạ Tân Xuân》 mà các tỉnh tuyển ra, đổ mồ hôi,
cũng thật giống với tiết mục cuối năm ăn mừng Tết ở thế kỷ 21? Cũng
thích làm ra vẻ hình thức.
Sau đó là xiếc ảo thuật. Biểu diễn
nâng ly, nuốt lửa v.v... Mấy thứ này ta đều đã xem ở xã hội mới, nhưng ở Đại Hán triều là biểu diễn mới lạ, vì vậy đoàn người đều xem ngây
người. Ta không nhanh không chậm uống trà, nhìn mỗi người một vẻ.
Sau đó lại là ca hát, tiết mục này thì thật làm khó ta, nhìn mấy chàng trai trẻ ở trên đài, hoặc giả trang nữ hoặc giả trang lão ông lão bà, y y ô ô nửa ngày một câu hát, chúng cao quan quý phụ dưới khán đài xem như si
như say, thậm chí có một số ít người ngâm nga theo, lúc cao triều còn mở miệng trầm trồ khen ngợi một tiếng. Đổ mồ hôi, quốc túy (tinh hoa văn
hoá của đất nước) của đại Hán này, thật rất không bằng kinh kịch Trung
Quốc, nhất là mấy câu hát kinh kịch xen lẫn trong Hỏa Bạo Kim Khúc lưu
hành năm 2006.
Tiết mục hát lâu nhất, rốt cuộc chịu đựng qua
được, kế tiếp là vũ nương Tây Vực đầy nhiệt tình múa bụng, nghe nói còn
có mỹ nhân Tây Vực múa kiếm! ~ nghe nói chúng đại thần đều từng mời đoàn diễn tương tự đến nhà biểu diễn. Nhưng đoàn diễn tối nay, là cấp bậc
cao nhất của Tây Vực, là xử nữ của Đại Hán triều diễn xuất đấy. Còn đẹp
hơn mấy vũ nương trước kia, kỹ thuật nhảy cũng tốt hơn. Ta lập tức có
tinh thần. Căn cứ tiểu thuyết truyền hình hun đúc, định luật thứ hai của trò chơi: mỗi khi biểu diễn đến cao triều đều là lúc mà vũ nương Tây
Vực biểu diễn.
Lúc này là thời gian chúng Triều thần biểu hiện
thanh cao, mọi người vì biểu hiện mình là một chính nhân quân tử, đều
hết sức không nhìn tiết mục, tự uống rượu hoặc nói chuyện, đều không tập trung tầm mắt ở trên người vũ nương, nhưng ánh mắt tham lam len lén
nhìn da thịt lộ ra ngoài của vũ nương vẫn không che giấu được.
Đổ mồ hôi, tới cổ đại lâu như vậy, ta còn chưa từng thấy cao thủ so chiêu
tại hiện trường. Ta hiểu biết rõ cao thủ so chiêu, là tranh đoạt từng
giây, vì không bỏ mất bất kỳ đặc sắc, ta cố gắng mở to hai mắt, nháy mắt cũng không nháy mắt chết nhìn chằm chằm chúng mỹ nhân trên đài biểu
diễn. Đột nhiên phía trên truyền đến tiếng cười rõ ràng, ta và mọi người quan sát tiết mục đều giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Hoàng đế đang ngồi
phía trên nhìn chúng giai lệ biểu diễn, cười đến tao nhã lịch sự, bộ
dạng thưởng tiết mục thật thú vị, không chút nào để ý tình trạng của
người khác.
Nhưng ta đáng chết lại biết, vừa rồi hắn là cười ta.
Thôi, nữ nhân tốt không tranh với Hoàng đế, ta tiếp tục xem một chút, thật
khiến ta thất vọng, mãi cho đến vũ nương múa xong, cũng không thấy thích khách xuất hiện. Ta thất vọng thở dài một cái, Gia Tĩnh đế lại cười vui vẻ ra tiếng, thôi, thôi, thôi, vừa rồi có lẽ là trực giác, giờ thì ta
càng khẳng định hắn một mực vụng trộm quan sát ta.
Nhưng ngay sau đó chính là múa kiếm, ta liền biết, kịch hay còn có. Vẫn tích đủ hết
tinh thần, nhìn vũ nương nhẹ nhàng múa kiếm như rồng lượn.
Ta
nhìn tơ bạc ở trong chậu than đang cháy hừng hực ở bên cạnh bàn, trong
lòng có so đo, ngộ nhỡ đánh nhau, nếu có kẻ gian mở to mắt muốn động vào ta, ta liền cầm chậu than nhanh chóng ném qua để tự cứu.