Nửa Đời Thanh Tình

Chương 2: Chương 2: Chiêm ngưỡng phủ Tứ Bối Lặc mới xây dựng




Sáng sớm ngày hôm sau, hạ nhân trong thôn trang xếp hàng lần lượt lên hai chiếc xe ngựa của phủ Bối Lặc. Vân Yên cùng Bích Nguyệt và Phúc Nhi phân thành hai nhóm lên xe của phủ Tứ Bối Lặc và Bát Bối Lặc. Cũng may hai phủ này gần nhau, xe ngựa đi cùng một đường. Trên đường đi, nha hoàn sai vặt xung quanh hưng phấn nhìn con phố càng ngày càng phồn hoa nói chuyện ríu ra ríu rít. Vân Yên co đầu gối lại núp trong góc không lên tiếng, nhìn thành Bắc Kinh tường đỏ ngói xanh, ít nhiều cũng có cảm giác như đã qua mấy đời. Không ai biết rằng, trong cơ thể này là linh hồn của một cô gái hai mươi lăm tuổi của ba trăm năm sau.

Xe ngựa lần lượt dừng trước hai phủ đệ uy nghi trang nghiêm, hạ nhân xuống xe nhìn hai phủ Bối Lặc, nơi này sẽ là nơi họ an thân gửi thận sau này. Ngói lưu ly mới tinh, bức hoành tôn quý, đều tỏ rõ thân phận hoàng gia cao quý của chủ nhân phủ đệ. Quản gia đứng đầu thúc giục bọn họ xếp hàng, đương nhiên hạ nhân không thể vào từ cửa chính, bọn họ cẩn thận từng bước xếp hàng vào phủ từ cửa hông. Vân Yên chen chúc trong đám người, nhìn thấy Phúc Nhi và Bích Nguyệt đã xếp hàng vào phủ bên kia, rồi biến mất trong góc tường. Nàng vội vàng đi theo đám hạ nhân vào phủ đệ rộng lớn trang nghiêm.

Tiến vào trong sân, nhận ra trong phủ hoàng tử mới xây cây cối đều xanh um tươi tốt, cảnh vật vô cùng đẹp. Các sân viện đan xen vào với nhau đầy nghệ thuật, đình đài lầu các không nơi đâu là không tôn quý, dòng nước nhỏ chảy róc rách, con đường nhỏ cổ kính quanh co. Một đám người đi đi rẽ rẽ theo quản gia dẫn đường đằng trước, đến thở mạnh cũng không dám, hiển nhiên bị khí thế hoàng gia làm cho kinh sợ. Vân Yên ở trong đám người hơi cúi đầu xuống, không nhìn bốn phía xung quanh. Một lúc lâu sau mới đến sương phòng dành cho hạ nhân, hai người được phân một phòng, chỗ ở tốt hơn nhiều so với hồi còn sống ở thôn trang.

Cô bé cùng phòng với nàng tên là Thu Hạnh, cũng là con gái của một gia đình nô bộc trong kỳ Tương Bạch, nhưng có chút thân phận hơn Vân Yên, bởi vậy dĩ nhiên là xem thường nàng. Vân Yên cũng quen rồi, không nói lời nào. Nhậm Thu Hạnh trước tiên là chọn giường và đồ dùng, đặt bọc hành lý của mình sang một bên, thu dọn đơn giản. Chợt nghe thấy tiếng bắt đầu tập trung bên ngoài sân, hai người vội vàng buông đồ xuống, nhanh chóng đi ra ngoài.

Bọn họ vừa mới tập hợp xong dưới sự chỉ huy của một gã sai vặt, một người có vẻ là quản gia với dáng người gầy gò nhưng lại cực kỳ có tinh thần bước vào trong sân.

- Ta là quản gia của phủ Tứ Bối Lặc, các ngươi có thể gọi ta là Cao quản gia. Nay các ngươi tới phủ Tứ Bối Lặc này, phải nhớ kỹ mình cả đời này là nô tài của Tứ gia. Hiện tại phủ Tứ gia vừa mới xây xong, có rất nhiều việc cần làm, hy vọng các ngươi đều trung thành với chủ nhân, làm việc tuân thủ đúng quy củ, sau này tất sẽ ngày càng tốt hơn, cũng giành lấy vinh dự cho gia đình các ngươi, kết cục của những kẻ không tuân thủ quy củ, không trung thành với chủ nhân đừng trách ta chưa nói. Các ngươi hiểu chưa?

- Chúng nô tài hiểu rồi ạ, nhất định sẽ trung thành với chủ nhân!

Đám hạ nhân cùng đồng thanh trả lời. khóe miệng Vân Yên giật giật, vẫn không theo kịp câu nói đồng thanh đã dùng hàng ngàn lần của mọi người.

Sau khi quản gia rời đi, tất cả mọi người dưới sự phân công của nha hoàn sai vặt đứng đầu tới các viện làm việc.

Các khu nhà đều mới tinh, phải sắp xếp lại từ đầu. Hoa cỏ trong đình viện cũng vừa mới trồng, phải sửa sang lại. Mỗi ngày đều có đồ dùng gia đình và các vật trang trí cổ xưa quý báu được chuyển vào trong phủ, xa hoa lộng lẫy. Còn có đồ sứ muôn màu rực rỡ và tranh chữ các loại..., phần lớn là sứ Thanh Hoa quý giá được sản xuất từ lò trấn Cảnh Đức (1). Hàng ngày nàng đều cùng với một đại nha hoàn tiếp nhận sắp xếp những món đồ cổ, bài trí cư thất, sửa sang lại hoa cỏ, Vân Yên cảm thấy rất yên bình, nhìn một phủ đệ từ trống rỗng trở nên xinh đẹp phong phú.

Thời gian hơn nửa tháng trôi qua rất nhanh, các sân dần dần sắp xếp xong, lần lượt treo tấm hoành phi lên.

Vân Yên cẩn thận lau một cái bình sứ Thanh Hoa vẽ hình rồng uốn lượn, chất lượng sứ của cái bình tinh tế mà sáng bóng. Nàng thấy dưới đáy bình in dòng chữ “chế tạo Đại Thanh năm Khang Hi”, ngẫm lại làm việc ở nhà Hoàng tử ít nhất cũng làm cho hạ nhân được mở rộng con mắt nhỉ. Nàng vừa lau xong cái bình thì bị Thu Hạnh gọi đến chuyển mấy cuộn tranh. Vân Yên luôn làm những công việc mà những nha hoàn có chút mặt mũi không muốn làm nhất, nàng cũng quen rồi. Chạy đến cửa sân liền nhìn thấy những cuộn thi họa chất đầy trong xe ngựa, nàng bắt đầu đi đến ôm một bó to, trọng lượng không hề nhẹ chút nào, dưới sự chỉ dẫn của một gã sai vặt đưa tới một góc trong căn phòng phía Đông Nam, vị trí chỗ này cực kì kín đáo, loanh quanh luẩn quẩn đi qua một cái cầu bắc qua một dòng nước mới khó vất cả tìm thấy được, Vân Yên dĩ nhiên mồ hôi đã đầm đìa. Ngẩng đầu lên nhìn, bên trên đã treo tấm hoành phi “Tứ Nghi Đường”, khung cảnh xung quanh cực kỳ yên tĩnh trang nhã, trong sân trồng đầy ngô đồng và ngọc lan. Cây ngô đồng lá xanh đung đưa, vỏ cây xanh tươi nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Lúc này đang là cuối hạ, hương hoa ngọc lan xinh đẹp khiến người ta vui vẻ thanh tĩnh, thấm vào lòng người.

Vân Yên bước vào phòng, trong phòng đã kê một cái bàn. Nàng đặt những cuộn tranh trong ngực lên bàn. Rồi quay lại tiếp tục chuyển tiếp, chạy tới chạy lui vài lần, không có người giúp nàng, nàng cũng không hề than một tiếng buồn bực tự làm việc của mình, cũng kiên quyết không mở những cuộn tranh cuốn sách kia ra xem, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Nhưng Vân Yên lại cực kỳ thích góc sân phía Đông Nam, thích những cây ngô đồng, hoa ngọc lan yên bình ở đây. Cuối cùng nàng cũng chuyển xong cuộn tranh cuối cùng, đặt cuộn tranh lên bàn, mới lau mồ hôi trên trán. Xoay người ra khỏi phòng, chuẩn bị trở về tiền viện. Khi đi qua cây ngô đồng, một cơn gió mát mẻ phả vào mặt, cành lá xào xạc, hương thơm phảng phất. Vân Yên ngửa đầu nhẹ nhàng thở dài, xuyên không về ba trăm năm trước, cảm giác khi đứng trong mảnh sân yên tĩnh này rất giống với cảm giác vứt bỏ thế giới mà Lỗ Tấn từng nói “Nấp chốn lầu con thành nhất thống, Kể gì Đông, Hạ với Xuân, Thu (2)”

Đột nhiên có tiếng bước chân không biết xuất hiện từ đâu, Vân Yên theo phản xạ lập tức trốn sau thân cây ngô đồng hớn, cũng may vóc người chỉ là một cô bé gầy gò mười một mười hai tuổi, thân cây to lớn xanh biếc vẫn có thừa sức che cho nàng.

(1) Trấn Cảnh Đức ở tỉnh Giang Tây, Trung Quốc, nơi sản xuất gốm sứ chất lượng cao với lịch sử hơn 1700 năm.

(2) Trích từ bài thơ Tự trào của Lỗ Tấn, bản dịch của Hoàng Trung Thông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.