Nửa Đời Thanh Tình

Chương 17: Chương 17: Gia yến (một)




Ngày hôm sau khi Dận Chân tỉnh lại men say đã không còn, sau một đêm chìm vào sâu trong giấc ngủ ấm áp, tinh thần chàng quay trở về với sự minh mẫn và trẫm tĩnh. Đồng hồ sinh học hàng ngày vẫn là canh bốn thức dậy, mồng một năm mới hôm nay không cần phải vào triều.

Vân Yên dậy từ rất sớm, hầu hạ Dận Chân rời giường thay áo bào mới màu tím, chỉ có cổ áo màu đỏ sậm mới toát lên một chút không khí vui mừng.

Chàng cầm quyển sách ngồi trên tháp yên tĩnh đọc, Vân Yên đứng sau lưng nhẹ nhàng giúp chàng tết tóc, mái tóc đen suôn mềm lướt qua từng đầu ngón tay nàng, từng sợi tóc được tết lại thành một bím dài, nàng linh hoạt buộc tua vàng vào đuôi tóc, đặt bím tóc dài sau lưng, mái tóc chàng rủ đến tận bên hông, càng làm nổi bật thêm vóc dáng khoan khoái tuấn dật của chàng. Đàn ông tết tóc mà vẫn tuấn dật như vậy, quả thực là khó tìm. Đàn ông nhà Ái Tân Giác La là một trong số đó. Mà hơn nữa Dận Chân là nhân tài kiệt xuất.

Sau khi sửa soạn xong tất cả, thì cũng sắp đến canh năm.

Vân Yên đi theo Dận Chân đến tiền sảnh. Đích phúc tấn Na Lạp Thị dẫn theo tiểu a ca Hoằng Huy, Trắc phúc tấn Lý thị dẫn theo đại cách cách và một thiếp thất khác tên Tống thị đã đứng ở tiền sảnh chờ Dận Chân. Tuy đã tiết kiệm hơn rất nhiều, nhưng không khí lễ mừng năm mới của Hoàng gia vẫn rất tôn quý và trang trọng.

Thê thiếp có người đoan trang nền nã có người xinh đẹp e lệ, thật sự là mỗi người một vẻ, đều đồng loạt kính cẩn dịu dàng thỉnh an Dận Chân, khóe mắt đều vui sướng nhìn chàng. Sắc mặt Dận Chân điềm đạm ôn hòa ra hiệu cho mọi người miễn lệ đứng dậy, vén vạt áo bào ngồi trên ghế, mở miệng cho phép mọi người nhập tọa. Gã sai vặt tiến lên xin ý kiến sau đó chạy ra ngoài, phía ngoài cửa lớn vang lên tiếng pháo nổ mừng năm mới náo nhiệt. Vân Yên vẫn cúi đầu yên lặng đứng sau lưng Dận Chân, nhỏ bé yếu ớt lại mờ nhạt, lúc này nàng biết rõ mình là nô tài bên người của Tứ gia.

Nghe thấy tiếng pháo nổ ồn ã, nhìn vợ lớn vợ bé và con cái ngồi vây xung quanh Dận Chân, đại cách cách năm tuổi, Hoằng Huy bốn tuổi đúng là viên ngọc đáng yêu, một đại gia đình cùng hòa thuận vui vẻ

Vân Yên chợt nhớ tết âm lịch là tết đoàn viên đông đủ nhất, nhưng chính nàng là một cô hồn lưu lạc đến thời gian này, không những không tìm thấy đường về, mà còn không có người thân, không có gia đình. Nàng cũng không dám hi vọng xa vời sẽ có được một gia đình hạnh phúc ở nơi đây. Lúc trước, khi nhập phủ nàng đã từng nghe một nha hoàn trong phòng hạ nhân nói nhỏ, tiểu thiếp trong những phủ này ít nhất cũng là con gái nhà quan cấp bậc tam tứ phẩm.

Thở dài một tiếng, đám thiên kim tiểu thư xuất thân từ gia đình đàng hoàng đều đi làm thiếp, vậy nàng sinh ra đã là một nô tài tiện tịch quả nhiên xách giày cũng không xứng mà.

Con người, chính là cam chịu số phận.

Vân Yên nghĩ đến đây khuôn mặt rất bình thản, cung kính cẩn thận hầu hạ Dận Chân trà nóng và bữa sáng. Dận Chân ngồi ở giữa thỉnh thoảng quan tâm hỏi thăm thiếp thân và con cái ngồi xung quanh đôi ba câu. Mọi người càng thêm vui vẻ. Mùa đông năm nay, Dận Chân quả thật rất ít khi đặt chân đến hậu viện, có thể ngồi cùng nhau ăn bữa sáng như thế này đúng là không dễ dàng.

Vân Yên yên lặng gắp cho Dận Chân một ít thức ăn chàng thích ăn hàng ngày, khi thấy chàng đặt đũa xuống vội vàng đưa khăn tay chuẩn bị bên người để chàng lau khóe miệng.

Dận Chân đứng lên nói với mọi người mình phải vào trong cung, buổi tối trong phủ sẽ bày gia yến. Mọi người cung kính tiễn chàng ra cửa.

Vân Yên đi theo sau chàng đến cửa, Dận Chân trước khi bước lên kiệu nghiêng người nói:

- Gia yến buổi tối, thay quần áo mới.

Vân Yên nghe thấy lúng túng gật đầu đồng ý. Chàng vào kiệu, đoàn người rời phủ.

Hầu hạ chàng trong cuộc sống hàng ngày mặc dù phối hợp ăn ý, nhưng thình thoảng chàng vẫn nói một số câu bất ngờ, khiến năng lực tiếp nhận của Vân Yên càng trui rèn càng mạnh mẽ.

Vân Yên nhìn bóng dáng cỗ kiệu biến mất dần mới quay người vào phủ. Cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, nghĩ chẳng lẽ vẫn chưa cho chủ tử đủ mặt mũi sao. Vốn là một nô tài nho nhỏ thấp kém nhất, sau này lại không ngờ bản thân mình sẽ ăn mặc xa xỉ như vậy. Hừm, có lẽ nên thay bộ quần áo ít mặc nhất trong mấy bộ mà Na Lạp thị lần trước ban cho nhỉ.

Vân Yên vừa mới bước vào tiền sảnh, Hoằng Huy đung đưa cơ thể nhỏ xíu nhào vào người nàng:

- Vân Yên!

Tên nhóc này bây giờ miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru.

Vân Yên vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy cậu nhóc, thằng bé liền mở to mắt cười nhe răng.

Trắc phúc tấn Lý thị vì đang có bầu nên dẫn đại cách cách cáo lui về viện mình trước, trong sảnh chỉ còn lại đích phúc tấn Na Lạp thị, tiểu a ca Hoằng Huy và một thiếp thất Tống thị khác.

Na Lạp thị cầm khăn tay che miệng cười:

- Vân Yên, ngươi dẫn thằng bé đi chơi đi, lúc a mã ở đây nó không dám đi tìm ngươi. Cũng đúng lúc ta phải đi sắp xếp gia yến buổi tối.

Vân Yên vội vàng cung kính cúi đầu cười nói:

- Vâng, Phúc tấn.

Hoằng Huy nghe xong mặt mày càng thêm hớn hở, hai cánh tay nhỏ xíu ôm cổ Vân Yên:

- Vân Yên, nặn người tuyết!

Vân Yên ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng trên người thằng bé, thấy khuôn mặt nhỏ xíu quá giống phiên bản dễ thương của Dận Chân, không thể không đầu hàng.

- Được rồi, nhưng nhóc phải ngoan ngoãn mặc thêm quần áo, không được nghịch tuyết. Nô tỳ nặn một người tuyết nho nhỏ cho nhóc chơi được không?

- Được! Chúng ta đi thôi! Vân Yên

Hoằng Huy vui vẻ dường như nhảy dựng lên trong lòng Vân Yên.

Vân Yên mỉm cười, thỉnh an cáo lui với Na Lạp thị và các thiếp thị, đưa Hoằng Huy ra khỏi sảnh đến sân của chính phòng nặn người tuyết chơi. Một lớn một nhỏ chơi đùa vui vẻ, hai người khó khăn lắm mới nặn được một người tuyết nhỏ xíu. Hoằng Huy vui vẻ hoạt bát lanh lợi. Giữa trưa còn ăn được thêm một chén cơm, Na Lạp thị vô cùng vui mừng. Sau khi ăn xong dỗ Hoằng Huy đi ngủ, Vân Yên mới cáo lui trở về Tứ Nghi Đường.

Vân Yên nhớ tới chuyện phải mặc quần áo mới ở gia yến buổi tối mà Dận Chân giao phó, liền vào gian phòng nhỏ bắt đầu tìm quần áo. Tìm thấy một chiếc áo choàng ngắn màu hồng cánh sen mà trước đây Na Lạp thị ban cho, nàng sợ bẩn nên chưa bao giờ mặc. Coi như là một bộ quần áo mới, tốt xấu gì thay vào cũng không làm mất mặt Tứ gia.

Thay xong quần áo, Vân Yên cầm kết ngồi trên nhuyễn tháp bắt đầu thắt —— Kết Cửu Châu hôm qua Thập Tam gia giao cho nàng làm không thể sơ suất được, theo tình hình năm nay chắc chắn cậu ta sẽ đến phủ Tứ gia.

Khi Dận Chân quay trở lại đẩy cửa Tứ Nghi Đường, đã thấy Vân Yên thay một bộ quần áo hồng cánh sen dịu dàng ngồi trên nhuyễn tháp chăm chú thắt kết Cửu Châu, thần sắc như đang trong một thế giới khác, đang làm một chuyện không hề liên quan gì đến mọi người. Thế nhưng, chàng biết rõ kết trong tay nàng là dành cho Dận Tường.

Vân Yên ngẩng đầu lên thấy Dận Chân đang đứng trước cửa nhìn nàng, vội vàng buông kết trong tay đứng dậy nghênh đón chàng. Thay chàng đóng cửa lại, lấy mũ xuống, phủi nhẹ những bông tuyết rơi trên vai chàng. Dận Chân ngồi xuống nhuyễn tháp, Vân Yên đặt lò sưởi dưới chân chàng, rồi rót cho chàng một tách trà nóng, sau đó đứng sang một bên.

Dận Chân chậm rãi uống trà nóng, hơi thở tỏa ra quanh người, có lẽ trưa nay trong cung chàng đã uống một ít rượu nhạt.

Đặt tách trà xuống, chàng tựa nửa người vào nhuyễn tháp:

- Lấy cho ta quyển sách trên bàn.

Vân Yên theo lời lấy sách cho chàng.

Dận Chân tựa vào tháp đọc sách, không nói tiếng nào. Vân Yên đứng bên cạnh cúi đầu. Cho đến khi chàng mệt mỏi, nhắm mắt lại. Quyển sách từ từ trượt khỏi người.

Vân Yên nhẹ nhàng đặt quyển sách sang một bên, phủ thêm áo choàng cho chàng. Tiếp tục yên lặng ngồi một bên thắt kết.

Mặt trời lặn xuống núi, trong căn phòng ánh sáng lờ mờ, Dận Chân mở mắt ra. Nhìn Vân Yên bên cạnh đang cúi đầu thắt kết Cửu Châu, nhìn thật lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.