Tiểu Xuyên Tử mời Dận Chân và Dận Tường đến tiền sảnh tiếp khách, họ đi từ trong sảnh Di Tâm Trai ra, Vân Yên lơ đãng ôm chiếc tráp nhỏ bằng gỗ sưa đi đằng sau. Nàng vừa mới biết chuyện mình khó thụ thai, thêm cả lời chúc phúc nhiều cảm xúc đan xen của Dận Tường khiến lòng nàng rối như tơ vò, lo lắng xen lẫn bất an không nói thành lời.
Dận Chân thấy sắc mặt nàng không ổn, vội sờ trán nàng.
- Không thoải mái sao?
Vân Yên ngước mắt lên mờ mịt nhìn Dận Chân, rồi lắc đầu. Hàng mày chàng càng cau chặt hơn, nghĩ đến yến tiệc ở tiền sảnh nên dằn lại.
- Ta bảo thị vệ đưa nàng về trước nhé? Tiệc tan ta sẽ về sau.
Dận Chân nói xong với Vân Yên thì nghiêng đầu nhìn Hoan Sênh.
Hoan Sênh vội vàng đi đến, nói:
- Tứ gia yên tâm, nô tì sẽ đưa xe ngựa chị Vân Yên đến tận cửa phủ.
Dận Chân lại ngước mắt nhìn Vân Yên:
- Đi về nghỉ ngơi đi.
Vân Yên gật đầu:
- Vậy thiếp về đây.
Dận Tường đứng phía sau Dận Chân nhìn Vân Yên, không nói gì, lặng lẽ đi cùng Dận Chân. Hoan Sênh đưa Vân Yên từ một viện yên tĩnh khác đến cửa trước.
Hoan Sênh nắm tay Vân Yên, biết nàng có lẽ đang khó chịu vì chuyện khó mang thai, nên có phần tự trách. Vân Yên mỉm cười nhìn Hoan Sênh, vỗ nhẹ lên tay nàng ấy, nhưng trong lòng rối bời, chỉ muốn quay về Tứ Nghi Đường, yên tĩnh một lát tâm trạng có lẽ sẽ ổn hơn.
Vân Yên trầm mặc, hai người đi qua đình viện vắng lặng đến cửa hông phía trước, chợt nghe thấy tiếng người nói, trong phút chốc hai người không biết trốn vào đâu.
Một người phụ nữ mặc bộ đồ trong cung màu xanh ngọc vịn tay một nha hoàn đi từ cửa vườn ra, xinh đẹp tuyệt trần.
- Nô tỳ thỉnh an Bát phúc tấn! Phúc tấn cát tường!
Vì chạm mặt, nên Hoan Sênh phản ứng mau lẹ kéo tay Vân Yên lại, vội vàng cung kính quỳ xuống thỉnh an, đầu cúi thật thấp, hèn mọn quỳ dưới chân Bát phúc tấn Quách Lạc La thị diễm lệ cao quý.
Vân Yên cúi thấp đầu quỳ xuống, trong đầu nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp nàng đã từng gặp qua trong lễ đại hôn của Thập A Ca Dận Nga hơn mười năm trước, khi ấy nàng ta đứng bên cạnh Bát Bối Lặc Dận Tự, kiều diễm quý phái, nàng còn thầm tán thưởng nàng ta đúng là cô con gái cưng của trời.
Bát phúc tấn Quách Lạc La thị không nói đứng lên, giày đế bồn hoa (1) tinh xảo dừng trước mặt hai người, rồi không di chuyển nữa. Trên đôi giày bằng gấm xanh cầu kì được thêu hình phượng đùa mẫu đơn nhìn vô cùng đẹp mắt, tầm mắt của Vân Yên chỉ dừng lại trên đó, rồi chuyển sang chỗ khác.
- Ngẩng đầu lên.
Nàng ta có một giọng nói trong trẻo cao vút du dương, khí chất kiêu ngạo thẳng thắn, không hề nể nang dù đang làm khách.
Hoan Sênh và Vân Yên đều sững người, đành phải nghe lời ngẩng đầu lên, nhưng không dám ngước mắt, cung kính duy trì vẻ mặt ngoan ngoãn dễ bảo.
Tầm mắt nàng ta lướt qua khuôn mắt thanh tú của Hoan Sênh, dừng lại trên nét mặt bình thản của Vân Yên, một hồi lâu không nói gì.
Tâm trí Vân Yên đang cuộn trào quay cuồng, khoảng thời gian im lặng này khiến nàng cảm thấy hít thở không thông. Tại sao vị Bát phúc tấn này lại làm như nhận ra nàng? Không rét mà run. Hết Bát Bối Lặc Dận Tự... giờ lại đến đích phúc tấn cao sang của hắn, thế giới này nào còn đạo trời gì.
- Giày của ta đúng lúc bị lỏng, ngươi đến giúp ta xỏ lại.
Quách Lạc La thị hờ hững mở miệng, cao quý nhưng cứng rắn.
Hoan Sênh nghe thấy vội vàng thưa vâng, định đưa tay ra. Quách Lạc La thị soi mói:
- Ta nói cô ta.
Khuôn mặt Hoan Sênh trắng bệch, muốn nói rồi lại ngập ngừng cúi đầu không dám nói. Tuy nàng ấy là người của Thập Tam phủ, nhưng cũng chẳng là gì, mà Vân Yên dù có là người của Tứ phủ, thì trong mắt chủ tử phúc tấn bọn họ đều chỉ là nô tài mà thôi.
Vân Yên sợ hãi, nàng ta đã thật sự ra oai phủ đầu khi không dùng nô tài của mình mà lại gọi nàng, nhưng lãng phí thời gian đôi co không muốn làm chỉ làm mọi chuyện hỏng bét hơn mà thôi. Nếu như chuyện nô tài trong phủ Thập Tam bị làm ầm lên, Dận Chân lại đương lúc được tấn phong Thân Vương, thì mặt mũi của cả hai bên đều không dễ nhìn, cũng gây thêm buồn phiền cho Dận Tường vừa mới được thả ra.
Nếu đã bị đánh đòn phủ đầu, thì có trốn cũng không trốn nổi. Nàng vội cúi đầu khiêm nhường thưa vâng, lau tay vào vạt áo, đưa tay đến nhẹ nhàng nâng gót chân nàng ta lên.
Vạt váy lướt nhẹ qua bàn chân, hơi cản tầm mắt Vân Yên, nàng tập trung toàn bộ tinh thần cẩn thận định chạm lên gót chân Quách Lạc La thị, nhưng nàng ta lại hít sâu một hơi kêu lên một tiếng “ôi chao”, bàn chân bỗng nhiên nghiêng đi giẫm mạnh lên mu bàn tay nàng!
Vân Yên nhói đau như kim châm muối xát, nghẹn ngào một tiếng liền cắn chặt môi. Hóa ra là vậy.
Cơn đau khi giày đế bồn hoa giẫm lên ngón tay mình vô cùng chân thật, đặc biệt khi bàn tay trái của nàng đã từng bị gãy xương.
Nha hoàn đứng bên cạnh Quách Lạc La thị vội đỡ lấy nàng ta, quan tâm hỏi han mắt cá chân nàng ta có bị trẹo hay không. Giày đế bồn hoa của Quách Lạc La thị vẫn như cái cối giẫm lên mấy ngón tay Vân Yên, Vân Yên đau đến mức sắc mặt trắng bệch, bên tai đã ong ong lên.
Hoan Sênh vừa sợ hãi kêu “a” lên, vừa cầu xin:
- Bát phúc tấn khai ân, chị ấy không cố ý đâu ạ.
Nói xong nàng ấy toan kéo tay Vân Yên ra, nhưng bị Quách Lạc La thị nhìn chòng chọc rồi quát lên:
- Ngươi rắp tâm muốn ta bị ngã sao? Ngay cả giày cũng không biết xỏ, ngươi xứng làm nô tài sao? Nô tài xuất thân dung mạo ti tiện như ngươi, ngay cả con chuột trong phủ ta còn cao quý hơn!
Giọng nàng ta cay nghiệt gay gắt, tất cả sỉ nhục khinh thường đều thể hiện rõ trong lời nói.
Nói xong nàng ta nâng chân lên rồi định tiếp tục giẫm mạnh xuống lần nữa, tư thế này đủ để biến ngón tay nàng thành tàn tật. Vân Yên cảm thấy chân nàng ta di chuyển trên ngón tay mình, trong nháy mắt vội vàng rút tay về, dẫu sao vẫn phải bảo vệ bốn ngón tay đang đau như kim châm của mình.
Đôi Kỳ hài dưới chân Quách Lạc La thị duyên dáng thanh mảnh, đế giày bồn hoa cao lênh khênh, chân nàng ta không kịp hạ xuống, tiếp đất lại quá mạnh, giẫm không giẫm trúng nên lảo đảo sắp ngã ngửa về phía sau, nha hoàn bên cạnh nàng ta hoảng sợ biến sắc, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, tay chân luống cuống vội vã đỡ nàng ta đứng thẳng lại, sợ đến mức hãi hùng khiếp vía.
Nàng ta vừa mới đứng vững, xấu hổ tức giận mặt đỏ bừng bừng, chỉ ngón tay vào Vân Yên đang quỳ dưới đất, quát:
- Vả vào mồm! Lục Nhân, ngươi vả thật mạnh vào mồm ả cho ta!
Hoan Sênh mở to mắt, vội vã ngăn trước người Vân Yên, quỳ xuống đất cầu xin.
- Bát phúc tấn khai ân, thật sự chị ấy không cố ý đâu ạ, hơn nữa chị ấy không phải là người phủ chúng nô tài, mà là người phủ Tứ gia, hôm nay cùng qua dự tiệc, nếu làm ầm chuyện này chủ tử sẽ không vui. Phúc tấn, chuyện này không đáng!
Quách Lạc La thị nghe xong ngược lại còn cười, trên khuôn mặt xinh đẹp còn có cả mỉa mai ngạo mạn.
- Nô tài trong phủ ai cũng đều là nô tài cả, ta là phúc tấn của hoàng tử. Hôm nay dạy dỗ một nô tài hạ tiện thì có gì không hài lòng? Ngươi nghĩ các ngươi là cái thá gì! Lục Nhân, ngươi cứ lên, ta xem ai dám cản! Ai cản thì đánh nó!
Đến lúc này Vân Yên sao lại không biết vị Bát phúc tấn này tại sao đến đây, trước đây nàng chưa từng va chạm với người khác, cũng để mặc người khác ức hiếp. Nàng còn có thể khóc sao? Có lẽ chỉ đành phải nuốt nước mắt vào bụng mà thôi.
Thế gian này, chỗ nào còn đạo trời đây? Sao nực cười đến vậy.
Nàng sợ Hoan Sênh phải chịu thiệt cùng mình, ngộ nhỡ bị liên lụy thì lại bị phạt. Nàng cuống quýt đẩy nàng ấy ra, mái tóc đã bị nắm chặt.
Hoan Sênh loạng choạng bị Vân Yên dùng sức đẩy ra, thấy Bát phúc tấn và nha hoàn nàng ta đi lên, Hoan Sênh vội vã lật đật chạy đi, trong lòng nghĩ phải tìm người tới.
Lục Nhân thấy Hoan Sênh đâm đầu bỏ chạy, vội nói:
- Chủ tử, con nha hoàn đó không to gan gọi người tới chứ ạ? Chuyện này... nếu như gia biết thì...
Quách Lạc La thị không chịu thua, hừ một tiếng:
- Để nó đi, ta không tin nó gọi được người đến, chẳng lẽ ta không được phép phạt một con nô tỳ cố ý đẩy ngã ta sao?! Mà có người đến cũng tốt, ta muốn hỏi xem chủ tử ả ta có muốn đánh ả đến chết không!
Mái tóc Vân Yên bị Lục Nhân kéo mạnh, da đầu đau đớn. Không thể nào gọi Hoan Sênh về, mắt thấy nàng ta đã chạy xa.
Bát phúc tấn nói không sai, nàng láng máng nhớ nàng ta là cháu ngoại của An Thân Vương Nhạc Lạc, lại là đích phúc tấn của hoàng tử bối lặc. Nàng ta dạy dỗ nàng ở đây, đừng nói là tìm lý do, không có lý do vẫn đánh được nàng, nàng chẳng qua chỉ là một con chuột sống trong cống ngầm, là con sâu cái kiến dưới chân bọn họ. Một con chết lúc nào cũng chẳng ai hay. Cho dù nàng thật sự không vào Tứ phủ làm đằng thiếp (2) thì còn có thể thế nào.
Tâm trạng nàng đau xót, vừa sợ nàng ấy gọi người đến, lại vừa muốn nàng ấy gọi thật.
Nếu như đi gọi Dận Chân đến, thì sẽ thế nào? Chẳng lẽ trở mặt ngay tại bữa tiệc giữa các hoàng tử chỉ vì một nô tài sao.
Nếu Dận Chân cứu nàng, là sự kích động, như vậy mất còn nhiều hơn được; Dận Chân không cứu nàng, vậy thì rõ ràng chàng lạnh lùng tàn nhẫn. Hai sự lựa chọn này đều không thể, ai cũng có thể khiến nàng đau khổ.
Một bên là biển sâu hun hút, một bên là vách núi chót vót, bắt buộc nàng phải chọn một trong hai.
Một cơn gió mạnh lướt qua má nàng, vang lên một tiếng bốp lanh lảnh. Bên tai bị đánh kêu lên ong ong, một nửa khuôn mặt sưng phù đỏ rần rật, nơi bị đầu móng tay cô ta xượt qua còn rỉ máu rõ ràng.
* * * * *
Hoan Sênh cuống cuống quýt quýt chạy vào tiền sảnh, thiếu chút nữa đâm sầm vào Tiểu Xuyên Tử, Tiểu Xuyên Tử thấy sắc mặt nàng ấy hoảng loạn bèn vội hỏi làm sao, đẩy nàng đến cửa hông. Nàng ngửa cổ nhìn vào bên trong, thấy lác đác một vài hoàng tử và phúc tấn đang ngồi nói chuyện, nhanh chóng thì thầm vào tai Tiểu Xuyên Tử kể lại chuyện xảy ra. Tiểu Xuyên Tử nghe xong hít sâu một hơi, nói, cô đừng hoảng, để tôi đi nói với gia.
Tiểu Xuyên Tử không hề ngước mắt khom người đến bên cạnh Dận Tường, giả bộ bình thường nói bên tai Dận Tường mấy câu. Dận Tường nghe xong, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, nhưng chỉ dừng lại một vài giây sắc mặt liền bình thường trở lại, mỉm cười đứng dậy nói phải ra phía sau một lát.
(1) Giày đế bồn hoa: hay “giày đế móng ngựa”, “giày đế cao”, được gọi chung là “Kỳ hài”, là loại giày cao gót của phụ nữ là Thanh.
(2) Đằng thiếp: Là thiếp có xuất thân từ nha hoàn hoặc chị em vợ cả, quy cách cao nhất là chị em cùng gả. Quy cách trung bình là phụ nữ có xuất thân khá cao hoặc phụ nữ quý tộc cùng gả cho một người. Quy cách thấp nhất là thị nữ nhà gái gả vào cùng. Đằng thiếp thường là thiếp thất do vợ cả lúc xuất giá chuẩn bị cho phu quân