Trích dẫn: Vân Yên lẻ loi quay trở về Tứ Nghi Đường, không thể không nói tinh thần có phần chán nản, đối mặt với người như vậy, ngoài việc trốn tránh ra, không còn cách nào khác.
Cầu mà không được, trằn trọc. Cầu mà được, vứt bỏ như chiếc giày rách.
Nô tài sống ở thời đại này, không khác gì một bộ quần áo cũ rách, không khác gì gia súc có thể bị giết bất cứ lúc nào.
Vân Yên cúi đầu đang định lên cầu, bỗng gặp Tiểu Ngụy Tử cầm đồ vội vã chạy, thấy Vân Yên, y vội vàng nói:
- Vừa rồi Tiểu Thuận Tử tới tìm cô, bảo muốn lấy thuốc trị ho trong phòng Tứ gia, cái loại chuyên dùng trong cung ấy, mang đến chỗ trắc phúc tấn, nhưng lại không tìm thấy cô, cũng không biết thuốc ho được để ở đâu.
Vân Yên vội hỏi:
- Tiểu Thuận Tử đâu? Bây giờ tôi đi lấy.
Tiểu Ngụy Tử đáp:
- Tôi cũng không rõ, chắc là quay về rồi, quản gia vừa bảo tôi mang đồ đến chính phòng. Cô mau đi lấy đi.
Nói xong bưng đồ vội vã chạy đi.
Vân Yên nghe xong vội vàng cảm ơn, rồi nhanh chóng chạy về phòng, mở chiếc tủ nhỏ ở đầu giường Dận Chân ra, lấy lọ thuốc trị ho nhỏ được cất cẩn thận ở ngăn thứ hai đếm ngược từ dưới lên.
Ngẩng đầu lên mím môi quan sát bên ngoài phòng, Có lẽ Tiểu Thuận Tử sẽ không quay lại nữa. Nàng đành phải cầm lọ thuốc đến viện của trắc phúc tấn Lý thị phía tây bắc, không thể để chủ tử chờ lâu được.
Vân Yên vội vàng đi nhanh, giống như chạy bước nhỏ. Khó khăn mới đến được viện của Lý thị, chạm mặt Thu Hạnh đứng trước cửa, rất lễ phép hỏi:
- Thu Hạnh, xin hỏi Tiểu Thuận Tử có ở bên trong không? Ta tới đưa thuốc Tứ gia cần.
Thu Hạnh ngẩng đầu nhìn nàng, nói:
- Tiểu Thuận Tử không ở đây.
Vân Yên cúi đầu nhìn lọ thuốc rồi lại ngẩng đầu,
- Tứ gia có bên trong không?
Đôi mắt giống quả hạnh nhân của Thu Hạnh không khỏi lườm nàng một cái:
- Đang uống trà, ngươi mang vào đi.
Vân Yên vội vàng gật đầu cảm ơn, đi vào bên trong. Vân Yên rất ít khi đến hậu viện, bình thường ngoại trừ Tứ Nghi Đường, thì cùng lắm nàng tới chính phòng vài lần, đưa Hoằng Huy đi chơi. Còn chỗ của Tống thị hay Lý thị, số lần nàng đặt chân vào đếm trên đầu ngón tay, Dận Chân cũng rất ít khi đưa nàng đến.
Vân Yên bước vào sảnh ngoài, thấy không có ai. Loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện ở phòng trong, đành phải cúi đầu đi vào.
Vừa mới đến gần cánh cửa, đang định bẩm báo, thì nghe thấy một tiếng ngâm khe khẽ mềm mại yêu kiều…
Sắc mặt Vân Yên trong phút chốc trắng bệch, nàng ngẩng đầu lên ——
Cánh cửa khép hờ, bên trong tấm màn lớn màu đỏ bạc thấp thoáng hai bóng hình đang quấn vào nhau, bóng lưng vững chãi màu xanh thẫm của người đàn ông mông lung nhưng lại vô cùng quen thuộc. Người phụ nữ có thân hình duyên dáng yêu kiều ôm lây cổ của người đàn ông, đôi tay trắng như tuyết, quần áo đã xộc xệch. Tiếng ngâm nga mềm mại không ngừng truyền ra: “Gia, để thiếp thân hầu hạ gia...” Mơ hồ có tiếng đàn ông thở gấp, tiếng thở gấp cuối cùng cũng khiến Vân Yên mặt cắt không còn một giọt máu.
Tiếng thở gấp của người phụ nữ càng ngày càng lớn, giữa ban ngày ban mặt khiến huyết quản người khác phải sôi sục.
Con người như lạc vào một thế giới khác.
Hiện thực không bao giờ là câu chuyện cổ tích, ông trời đã phơi bày bộ mặt tàn nhẫn nhất cho nàng, để nàng hiểu rõ cái gì là cuộc sống, còn nàng, là thân phận gì.
Vân Yên nắm chặt lọ sứ nhỏ trong tay, cơ thề gầy gò run lên bần bật, nàng hoảng sợ cắn môi, không phát ra bất cứ tiếng gì, nhẹ nhàng lui về phía sau.
- Ai ui, ngươi gặp quỷ à, đến đường cũng không nhìn.
Vân Yên vừa lui về con đường gần tiền sảnh, bỗng nhiên đụng phải một người phía sau lưng!
Thu Hạnh hung hãn lườm Vân Yên một cái, đưa tay xoa xoa bả vai. Vân Yên bị giọng nói bỗng nhiên cao vút của nàng ta làm giật mình, suýt thì hồn bay phách tán.
- Ai?
Trong phòng vang lên giọng nói hơi khàn của Dận Chân, mang theo sự tức giận.
Trong lòng Vân Yên run rẩy co thắt lại, thật sự gây họa rồi, có lẽ ngay cả tính mạng cũng không giữ lại được.
Sắc mặt nàng trắng bệch, vội vàng quỳ xuống đất.
- Tứ gia tha tội, nô tài tội đáng muôn chết!
Căn phòng trầm lặng ——
Cửa phòng bị mở ra, Dận Chân chầm chậm bước tới, nhìn thấy cơ thể nhỏ bé mỏng manh đang quỳ trước lối đi, nàng hèn mọn cúi thấp đầu, nhìn không rõ khuôn mặt, hai tay nắm chặt lọ thuốc nhỏ trị ho, đốt ngón tay mảnh khảnh dùng sức trên trắng bệch. Đôi vai gầy không ngừng run rẩy.
Vân Yên cảm thấy bản thân như đang bước vào hầm băng, lạnh đến mức vỡ vụn ra từng mảnh, mơ hồ thấy máu thịt lẫn lộn. Cả cơ thể lạnh run lên từng cơn, đến hàm răng cũng đánh vào nhau cầm cập. Nước mắt từ khóe mắt bắt đầu tuôn trào, nhưng bị nàng mạnh mẽ ép ngược trở về.
Dận Chân chậm rãi bước đến gần, vạt áo bào màu xanh thẫm xuất hiện trong tầm mắt nàng, trên vạt áo vốn dĩ không dính bụi trần khi lướt qua nàng đã có một vết nhăn.
Dận Chân ngẩng đầu híp mắt nhìn Thu Hạnh bên cạnh Vân Yên, Thu Hạnh sợ tới mức vội vàng quỳ xuống nói:
- Tứ gia, nô tài không cố ý... Nô tài bị nàng ta đụng vào.
Trắc phúc tấn Lý thị bước từ trong phòng ra, trên khuôn mặt xinh đẹp còn hơi phiếm hồng, sắc mặt lộ rõ vẻ u oán và tức giận, khó khăn lắm mới... vậy mà lại bị tiếng kêu của Thu Hạnh cắt đứt!
Nàng ta nhìn Thu Hạnh, nha hoàn của mình và Vân Yên, nha hoàn của Dận Chân đang quỳ gối trước mặt chàng.
- Đám nô tài các ngươi càng ngày càng không biết quy củ!
Cơ thể nhỏ bé của Vân Yên quỳ gối dưới chân Dận Chân, giọng nói khàn đặc thỉnh tội:
- Phúc tấn thứ tội, xin phúc tấn Tứ gia trách phạt.
Ánh mắt Lý thị đảo quanh, nũng nịu yêu kiều nói với Dận Chân bên cạnh:
- Gia, ngài làm chủ đi.
Đúng lúc này Tiểu Thuận Tử tìm không thấy Vân Yên lại gặp được Tiểu Ngụy Tử, biết nàng mang đồ tới cho y, vội vàng chạy đến viện Lý thị, vừa mới vào sảnh đã chứng kiến tình cảnh này, cũng nhanh chóng quỳ xuống cầu tình.
Dận Chân yên lặng vẫn đứng đó, không hề nói gì. Trên khuôn mặt nhìn không thấu cảm xúc, nhưng đường cong chiếc cằm đã đanh lại.
- Niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, đến viện của mình quỳ hai canh giờ.
Giọng nói trầm thấp của chàng nói từng câu từng chữ.
Vân Yên nghe xong, yên lặng khom người dập đầu tạ ơn, đứng dậy lui ra ngoài. Bóng lưng nhỏ bé, vẫn co rúm lại run lên nhè nhẹ.
Thu Hạnh thấy Lý thị, nên ỷ lại một phần. Vô cùng oan ức mở miệng cầu xin tha thứ:
- Tứ gia phúc tấn minh xét, nô tài vô tội, là Vân Yên đụng phải nô tài, nô tài mới...
- Nếu không muốn quỳ hai canh giờ, thì lĩnh hai mươi gậy!
Dận Chân cắt đứt lời giải thích của Thu Hạnh, sắc mặt sa sầm đến dọa người.
Thu Hạnh hoảng sợ bật khóc thành tiếng, không ngừng cầu xin tha thứ. Lý thị cũng sợ đến mức không nói lên lời, trừng mắt nhìn bóng lưng nàng ta bị gã sai vặt kéo xuống mà không nói được gì.
Vân Yên buông thõng cả người đi trên đường, gió dường như lùa qua cơ thể nàng, trống trải không gì che đậy. Nàng rụt bả vai lại cúi thấp đầu, giống như chỉ có tư thế này mới có thể giúp nàng ngăn lại những lạnh giá và đau đớn đang lan tỏa khắp đáy lòng, nỗi đau chưa đến mức rên rỉ lên thành tiếng. Vân Yên đi vào trong sân, yên lặng cúi đầu, hai đầu gối quỳ xuống. Làn da dưới chiếc áo mỏng manh chạm tới mặt đất lạnh như băng, ướt sũng nước. Nhưng nàng tựa hồ không còn cảm giác gì nữa rồi, bởi vì cơ thể nàng còn lạnh hơn, hàm răng không còn theo sự khống chế bắt đầu run lên.
Còn có thể quỳ trong này, đã là vạn lần may mắn, phải cảm tạ trời xanh rủ lòng thương, còn phải cảm tạ Tứ gia khoan dung độ lượng.
Ở thế kỉ 21 đi làm công cho người khác, mỗi ngày đều phải cẩn thận, chỉ sợ đánh vỡ bát cơm, khiến nàng và mẹ phải sống lang thang nay đây mai đó, không có tiền ăn cơm mua thuốc. Mà bây giờ làm nô tài, một thân một mình. Không chỉ lo không giữ nổi bát cơm, mà bất cứ lúc nào cũng khó bảo toàn được tính mạng.
Trời đất không có lòng người, coi bách tính như chó rơm (1). Nhân sinh mà bất bình đẳng, bao nhiêu mạng người như con kiến hôi, đau khổ vùng vẫy. Chuyện đáng sợ nhất của một người, là không ai biết bản thân mình là gì. Vân Yên biết, vẫn luôn biết.
Nước mắt từ tận đáy lòng và nơi hốc mắt không biết nên chảy từ đâu, tính mạng giống như bị khoét rỗng. Ba chữ “Tứ Nghi Đường” trên tấm hoành trước cửa viện, ba chữ vẫn thanh tú phóng khoáng như vậy, gió thu thổi qua đình viện, lá cây bắt đầu tàn lụi. Có những chiếc lá khô rơi xuống bờ vai nàng, rồi cuốn theo chiều gió.
Bàn tay Dận Chân buông xuống bên người, nắm chặt lại thành quyền, đáy mắt đã không che giấu nổi sự đau đớn. Chàng chậm rãi bước vào trong sân, nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ bé cuộn tròn giữa đại viện, rõ ràng nàng đang run rẩy trong gió thu, nhưng vẫn thẳng tắp cúi đầu quỳ gối.
Chàng biết rõ, nàng đã nhìn thấy.
Nàng thấp kém như vậy quỳ dưới chân chàng, giọng nói thê thảm: “Tứ gia tha tội, nô tài tội đáng muôn chết!”
Đôi mắt chim ưng sâu thẳm của chàng yên lặng nhìn nàng, cắn chặt răng đi tới trước nàng đang quỳ gối. Trong tầm mắt Vân Yên xuất hiện vạt áo bào màu xanh thẫm, hoảng sợ đau đớn.
- Đứng lên đi, theo ta về phòng.
Trong mỗi câu chữ trầm thấp của Dận Chân đều chứa sự đau xót.
Vân Yên rụt bả vai lại, nỗi đau và sợ hãi cắt thành một vết sắc lẹm trong tim nàng. Nước mắt ngưng tụ nơi đáy mắt, rơi xuống mặt đất. Cúi rạp người xuống, dập đầu trên nền đất.
- Nô tài không dám.
Bốn chữ được nói ra, giọng nói đã khàn đặc.
Dận Chân cúi đầu nhìn cơ thể nhỏ bé của nàng, đưa tay ra muốn nâng nàng dậy. Vân Yên nhận ra, trong nháy mắt hoảng sợ né tránh, cơ thể nghiêng ngả ngã xuống mặt đất, nước mặt theo hai gò má tái nhợt chảy xuống.
Trời đã sập tối, ánh trăng vén chiếc mạng che khuôn mặt dịu dàng của nàng lên. Trong đêm tối đầu thu, trong sáng xinh đẹp khiến người khác phải xúc động. Vân Yên vẫn đang quỳ trong sân, thân hình gầy gò dường như lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng lại vô cùng kiên cường.
Dận Chân đứng trong căn phòng tối mịt, nhìn chằm chằm vào bóng hình trong sân, trong mắt đều chứa đầy sự xót xa, trần trụi không cần che giấu.
Mưa từ từ rơi xuống, trong gió thu ban đêm càng thêm lạnh lẽo. Quần áo mỏng manh của nàng từ từ bị cơn mưa càng lúc càng to thấm ướt, nhưng nàng lại không để ý.
Dận Chân nghe thấy âm thanh rào rào bên tai, nương theo ánh trăng mới phát hiện trời đang bắt đầu mưa. Dận Chân lao ra, một tia chớp sáng chói đánh xuống nơi chân trời, chiếu sáng đôi mắt đã trắng bệch!
Dận Chân lao ra ôm Vân Yên đang quỳ trên mặt đất vào trong phòng!
Vân Yên trong phút chốc không kịp giãy dụa, giống như một con mèo nhỏ bị dọa sợ, toàn thân ướt đẫm được Dận Chân lao đến ôm vào ngực.
Vừa vào trong phòng, Vân Yên bắt đầu hoảng sợ vùng vẫy muốn xuống, Dận Chân sợ làm thương nàng nên không dám siết chặt. Nàng vừa thoát khỏi kẽ hở liền chạm chân xuống mặt đất, hai chân đều đau đớn như không phải là của mình, đầu gối bủn rủn như bị kim châm, cả cơ thể như muốn ngã xuống.
Dận Chân thoáng cái ôm nàng từ phía sau, Vân Yên càng thêm hoảng sợ giãy dụa, muốn xông ra bên ngoài.
Dận Chân buộc phải đưa tay đóng mạnh cửa lại, để ánh trăng và mưa gió ở bên ngoài cánh cửa.
Đầu Vân Yên áp trên cánh cửa, cơ thể cuộn tròn bị Dận Chân ôm trọn, nàng cắn chặt môi, tiếng nức nở nơi cổ họng giống như con thú nhỏ sắp chết.
Dận Chân ôm chặt lưng nàng, đầu đã đặt trên bả vai gầy gò của nàng, cõi lòng tan thành từng mảnh.
- Vân Yên... Vân Yên... Vân Yên...
Dận Chân không ngừng nỉ non bên tai Vân Yên, không nói gì khác, chỉ gọi tên nàng từng tiếng. Giọng nói kia, đau đớn tận trong xương tủy còn hơn cả nước mắt, giống như một con dao sắc nhọn đâm thật sâu vào trái tim.
Nước mặt nàng rơi xuống, cả cơ thế căng cứng tựa người trên cánh cửa, tiếng nức nở nghẹn ngào như kéo dài không ngừng. Dận Chân đứng sau lưng khom người ôm chặt nàng, ôm trọn vòng eo mảnh mai của nàng vào lồng ngực, dường như muốn hòa lẫn nàng vào xương máu mình…
Bên ngoài sấm sét đùng đoàng, mưa như trút nước, gió lạnh mưa to, cả thế giới là một mảnh hỗn loạn.
– HẾT CHƯƠNG 58 –
(1) Trích từ “Đạo Đức Kinh” – Lão Tử.