Xung quanh yên lặng như tờ.
Dường như thời gian trong khoảnh khắc này đã bị kéo dài đến vô tận, ở một nơi nào đó có một con sông dài vắt ngang, một bờ là sinh, một bờ là tử, Hề Ngọc Đường đang cầm mộtbông bỉ ngạn, trong đầu đều là lời dạy bảo của Hề Chi Mạc, là Hề Ngọc Lam nhéo gương mặt nhỏ nhắn của nàng, nói với nàng rằng khi muội lớn lên ta sẽ bảo vệ và thương yêu muội, là lời an ủi muội muội đừng sợ trong lúc tuyệt vọng của Đường tỷ tỷ ở cái hố năm ấy, là vẻ mặc vui sướng, vui mừng hay thống khổ, thản nhiên của mọi người trên Tuyết Sơn.
Tất cả bọn họ đã chết rồi.
Mà Việt Thanh Phong vẫn ngồi đó, không chút phòng bị, cả người đẫm máu, gạt bỏ tất cả đường lui và đường sống, giao quyền chủ động vào tay nàng, không màng đến tính mạng.
… Chỉ là người điên mà thôi.
Có giết không?
Dĩ nhiên phải giết!
Thù lớn chưa trả, tất cả nhân tố không thể lường trước đều phải bị bóp chết từ trong trứng nước, nếu không, chẳng phải tất cả cố gắng của nàng sẽ thành công cốc hết sao? Dù cho đối phương là Việt thiếu chủ cũng không được phép biết những bí mật sau lưng nàng.
Cái gì là ‘mục đích là nàng’, cái gì là ‘tới Lạc Dương vì nàng’… Hề Ngọc Đường tin mới lạ. Từ trước tới nay giang hồ không thiếu kẻ không lợi không làm, nàng đã thấy nhiều người vì đạt được mục đích mà không chừa mọi thủ đoạn, hơn nữa cũng đã từng làm qua.
… Huống chi, là bản thân hắn chủ động chịu chết, không thể trách người khác.
Nhưng trước khi ra tay, nàng cần hỏi Việt Thanh Phong một vấn đề.
“Hề Ngọc Lam… Còn sống không?”
Việt Thanh Phong sững sờ, thu mắt tránh khỏi đôi mắt tràn đầy sự mong đợi của Hề Ngọc Đường mà có lẽ ngay cả nàng cũng không phát hiện, một lúc lâu mới nói khẽ: “Không biết.”
Sự thất vọng tràn trề trào tới như nước thuỷ triều, Hề Ngọc Đường trừng mắt, hô hấp cũng bắt đầu loạn.
Nhưng, nàng đã quen rồi.
Ngân châm trong tay lại xuất hiện, Hề Ngọc Đường vận chân khí, ra tay nhanh như chớp…
“Chẳng qua mấy năm trước ta có gặp huynh ấy.” Đột nhiên Việt Thanh Phong lên tiếng.
“!!!”
Hô hấp hơi chậm lại, bỗng nhiên Hề Ngọc Đường trợn to hai mắt, nhưng châm đã rời tay, không thể thu hồi, dưới cơn sợ hãi, từng cây ngân châm liên tiếp được phóng ra, lúc công kích sắp đâm vào tim Việt Thanh Phong, một tiếng đinh nhỏ vang lên, một cây ngân châm lấy một góc lệch khác nhanh chóng bay tới đánh lệch cây châm kia, đồng thời hô lớn: “Tránh ra!”
Việt Thanh Phong nhắm mắt nghiêng đầu theo bản năng, cây ngân châm thứ nhất lướt qua sát người hắn, để lại một dấu hồng thật dài dưới mắt, cây thứ hai trực tiếp đâm vào vai.
Còn kém một chút nữa!
Khi ngân châm rơi xuống đất, hai người cũng không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Ngươi…” Hề Ngọc Đường có chút không phản ứng kịp: “Ngươi vừa mới nói gì?”
Ngân châm đâm vào trong cơ thể, đau đến mức Việt Thanh Phong như muốn chết đi sống lại, ngập ngừng một chút mới cố gắng nói: “… Sáu năm trước, huynh ấy tới tìm ta, chỉ nói cuối cùng thứ huynh ấy tìm kiếm nhiều năm đã có kết quả, định đi làm một chuyện, nhưng lần đi này vô cùng nguy hiểm, rất có khả năng sẽ không thể trở về, vì vậy…”
Hắn dừng một chút, ngẩng đầu: “… Dặn ta phải chăm sóc nàng nhiều một chút.”
Hề Ngọc Đường có chút khiếp sợ: “Sáu năm trước sao? Là lúc đại hội võ lâm phải không? Ở Lạc Dương phải không?”
Việt Thanh Phong cam chịu.
“Sau đó thì sao?”
“…”
Việt Thanh Phong im lặng một cách kì lạ, lúc lâu mới chậm rãi nói: “Không có tin gì.. Chính là tin tốt.”
… Không có tin gì chính là tin tốt.
Hề Ngọc Đường lại ngẩn ra.
Suy nghĩ của nàng rất loạn. Vết sẹo năm xưa đã bị người khác bóc trần mà không hề báo trước, hành động quá khích và cảm xúc thay đổi quá nhanh đã khiến nàng đánh mất năng lực tư duy trong lúc tạm thời. Nàng có cảm giác lời của Việt Thanh Phong vẫn chưa phải là tất cả, những lại không biết phải hỏi từ đâu, không có cách nào để tĩnh tâm suy xét từng chỗ sơ hở trong câu nói đó, trong lòng nàng chỉ còn lại một suy nghĩ điên cuồng, ‘có thể Hề Ngọc Lam vẫn còn sống’.
Trái tim chìm trong mười năm tro tàn lại bùng cháy, chỉ bởi vì một câu nói của người trước mặt. Sống gặp người chết thấy xác, cho dù chỉ là một chút tin tức, cũng đáng.
Hề gia, chỉ còn lại bọn họ.
Mà Việt Thanh Phong đã gặp Hề Ngọc Lam.
Toàn thân Hề Ngọc Đường run rẩy, mười ngón tay siết thật chặt, nội tâm không ngừng giãy dụa, một hồi lâu mới không cam lòng nhắm mắt lại, trong phút chốc nội tâm như một cánh đồng hoang vu trống vắng.
Nàng bước từng bước đầy khó khăn, đột nhiên có chút linh cảm, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, nàng sẽ phải bỏ lỡ rất nhiều thứ chỉ vì sự yếu đuối của mình.
Trầm mặc đi tới sau lưng Việt Thanh Phong, đánh một chưởng nhẹ lên vai hắn, chỉ nghe mấy tiếng ngân châm rơi xuống đất. Hề Ngọc Đường hơi cắn răng, bình tĩnh nói: “… Ta sẽ gọi A Thất đến một chuyến.”
Tiếng nói nhẹ nhàng, như truyền đến từ nơi bình địa xa xôi, mang theo chút cảm giác mỏi mệt, đột nhiên hô hấp của Việt Thanh Phong như sững lại, cảm xúc phức tạp tuôn trào như muốn bao phủ cả thế giới, mừng rỡ như điên, sợ hãi, do dự…
Vô số cảm xúc đan xen, muốn mở miệng, lại vì quá đau đớn mà không nói nên lời.
Hắn đưa lưng về phía Hề Ngọc Đường, lúc lâu sau mới cố gắng bình tĩnh, nói: “Không sao, trong ngăn kéo có hòm thuốc và vải băng sạch, giúp ta được chứ?”
Hề Ngọc Đường yên lặng nhìn bóng lưng của hắn, lâu đến mức Việt Thanh Phong đã cho rằng nàng sẽ đổi ý, bất chợt, nàng thu tầm mắt, cất bước đi vào trong phòng.
Thấy bóng dáng của nàng biến mất sau tấm bình phong, Việt Thanh Phong thở phào một hơi như trút được gánh nặng, cả người mệt lả dựa vào trên ghế, mắt nhìn vào hư vô, sự mệt mỏi từ sâu trong linh hồn như khiến hắn khó giữ được chút thanh tỉnh trong lòng.
Thắng cược rồi.
Lần đánh cược này, hắn đã thắng…
Yên lặng cười mấy tiếng, nam tử lại bắt đầu ho khan, kinh mạch toàn thân co rút, đau đớn đến khó nhịn, nhưng cảm xúc khi sống sót qua đại nạn lại lan khắp tứ chi hắn, giúp hắn có thể tiếp tục tỉnh táo.
Bước cờ này vô cùng nguy hiểm, đáng ra không nên tiến hành khi vẫn chưa chuẩn bị kĩ như thế, nhưng chỉ vì chút ý nghĩ muốn rời khỏi hắn của Hề Ngọc Đường đã khiến hắn thiếu kiên nhẫn, phải lật mở lá bài tẩy của mình.
Chẳng qua mặc dù có chút khó khăn, nhưng kết quả lại khiến hắn có cảm giác dù chết cũng đáng.
Sao trên đời này lại có người có khẩu vị như hắn? Vẫn uống rượu độc để giải khát sẽ dù biết sẽ trúng độc, thậm chí là nghiện. Giờ phút này, chỉ cần nàng mở miệng, chẳng sợ núi đao biển lửa, hắn cũng có thể vui vẻ mà chịu đựng…
Làm sao đây?
Đầu óc của hắn đã bị sự vui sướng này làm cho choáng váng rồi.
Chẳng lẽ đấu tranh tâm lý vẫn luôn khó khăn như vậy sao?
Từ trước đến nay thiếu chủ Việt gia luôn là một cao thủ. Nhưng chuyện hôm nay là một bước cờ hiểm hơn hai mươi năm chưa từng có của hắn, thành công chưa tới một phần, rất có thể sẽ có mười phần là bị Hề Ngọc Đường giết chết tại chỗ… Hắn không hề nghi ngờ chuyện nàng sẽ có thể làm việc đó.
Quân mã duy nhất mà hắn có chính là một vị sư huynh tên Hề Ngọc Lam, người hắn đã từng gặp, từng ở chung, đã từng hiểu rõ. Mặc dù lời nói là vô tận, nhưng bí ẩn trong đó đã bị lược qua, có điều những thứ ấy không hề ảnh hưởng đến việc hắn đã thay đổi tâm cảnh của Hề Ngọc Đường.
Hắn đặt tính mạng của mình vào tay nàng, đánh cược một lần vào sự tín nhiệm của nàng.
Nếu tâm Hề Ngọc Đường cứng rắn hơn một phần, nhất định hôm nay hắn phải chết.
Chẳng biết từ lúc nào, xiêm y trên người đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng hắn không thèm để ý. Hắn đã thành công trong việc rút ngắn khoảng cách giữa mình và Hề Ngọc Đường, mặc dù vẫn còn hơi xa mục tiêu, nhưng cây đã gieo xuống, coi như có thu hoạch lớn rồi.
Vì thế hắn rất vui, rất thoả mãn, tâm tình rất tốt.
Tìm hòm thuốc, lấy kim sang dược, Hề Ngọc Đường trở lại trong sân.
“Cởi ngoại bào ra.” Giọng nói khàn khàn còn mang theo chút hàn khí vang lên, Việt Thanh Phong ngồi dậy, cởi bỏ ngoại bào một cách tự nhiên.
Rửa sạch vết thương, rắc thuốc bột, run rẩy băng bó, Hề Ngọc Đường băng bó cho người trước mặt một cách khó khăn, có cảm giác mình mới là kẻ điên.
“… Ngươi thật sự là đệ tử của Hàn Nhai lão nhân sao?” Nàng mở miệng.
“Ừ.” Lời nói của Việt Thanh Phong có chút cảm giác thả lỏng khi sống sót qua tai nạn.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Mười ba năm trước đây.”
“Ca của ta… Từng đề cập về ta với ngươi sao?”
“Ừ.”
“Huynh ấy có nói phải đi đâu không?”
“Không.”
“Tại sao lại không nói với người khác?”
“Huyền Thiên thế nào cũng không liên quan tới ta, vì sao phải nói?”
“Vì sao lại không liên quan? Chẳng phải ca của ta là sư huynh ngươi sao?
“Đúng là sư huynh, rất thân thiết.”
“Huynh ấy tin ngươi sao?”
“Ừ.”
“Lúc huynh ấy ở Lạc Dương, tại sao lại không đi gặp ta?”
“… Không biết.”
“Nếu huynh ấy trở lại… Sẽ liên lạc với ngươi sao?”
“Sẽ.”
“… Ngươi cảm thấy ta cải nam trang có thành công không?”
“…”
Chờ một chút, cuộc trò chuyện này đi về hướng nào rồi?
Hô hấp của Việt Thanh Phong hơi chậm lại, còn chưa kịp trả lời đã nghe Hề Ngọc Đường tiếp tục hỏi: “Từ trước đến nay ta vẫn tin chắc vào những thứ kịch cổ trang trong mấy… Thoại bản* kia, ‘nữ giả nam trang, sẽ không có ai nhận ra’, đúng là cái rắm, nhưng sau lại phát hiện, không phải là người khác không nhận ra, mà là khi người nọ đã đứng ở một vị trí nhất định, tất nhiên mọi người sẽ tự có phán đoán riêng của mình, cũng không cho ai phản bác.
(*một hình thức tiểu thuyết phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể về chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này)
Cũng như Hề Ngọc Đường nàng vậy.
Mười năm kể từ khi tiếp nhận Huyền Thiên giáo, ngoại trừ lúc tự xưng mình là giáo chủ Huyền Thiên giáo tới bây giờ, chưa lúc nào nàng nói mình là nam nhân, chỉ vì để thuận tiện mà mặc nam trang làm việc, lại khiến thế nhân tin rằng, giáo chủ ma giáo chính là nam nhân.
Nàng chấp chưởng một phương, võ công cao cường, làm việc dứt khoát, thủ đoạn tàn nhẫn, vì thế chắc chắn phải là một nam tử, thế giới này không hề công bằng với nữ nhân, từ xưa đến nay, luôn là như thế.
Cho dù khi nương của nàng tức giận sẽ lấy châm và tơ làm vũ khí, mọi người cũng nói bà trời sinh ẻo lả.
Dĩ nhiên, khi xưa dây thanh quản của mình đã bị thương, giọng nói cũng khàn hơn, dễ tạo thành ảo giác cho người khác.
Giọng của nàng bình tĩnh không gợn sóng, không hề có ý giễu cợt, hệt như chỉ đang trần thuật lại một câu chuyện mà mọi người đã biết.
Việt Thanh Phong lẳng lặng lắng nghe, không hề vạch trần việc nàng cố ý nói lái sang chuyện khác, chẳng qua khi mở miệng thì ngữ điệu lại có chút kỳ lạ: “… Thật sự không phải là do bề ngoài trông giống chứ?”
Hề Ngọc Đường: “…”
Hơi dùng sức, lập tức người sau bị đau đến hít vào một hơi: “Được được, không phải! Nhẹ một chút, đau quá!”
Được lời còn khoe mã.
Hề Ngọc Đường tức giận thắt băng, cúi đầu nhìn gương mặt thê thảm của Việt Thanh Phong, thấy trong mắt hắn có chút vẻ vô tội, trầm mặc hồi lâu, thản nhiên nói: “Việt Thanh Phong, ta biết ngươi vẫn chưa nói hết, tốt nhất ngươi nên nói một tin đáng giá để ta không giết ngươi, ngoại trừ Hề Ngọc Lam… Nếu không, ngươi cứ tin rằng sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới tay ta đi.”
Thấy nàng bình tĩnh như thế, Việt Thanh Phong cũng thu hồi tâm tình của mình, trả lời rất nghiêm túc: “Chuyện ta biết đủ để nàng giết ta diệt khẩu.”
Hề Ngọc Đường hiểu ý của hắn nhưng không đáp lại.
Biết nếu hôm nay hắn không thể nói rõ thì cục diện chỉ có thể kết thúc đầy khó khăn, Việt Thanh Phong trầm mặc hồi lâu, rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: “Ta biết ‘Châm quyết Tố Cửu’ và nửa bộ thượng của ‘Tâm pháp Thái Sơ’ ở Huyền Thiên… Cũng có tin tức của nửa bộ hạ còn lại.
Hề Ngọc Đường: “…”
… Thật sự rất muốn giết hắn…
Nếu như có một ngày nào đó tên này chết một cách bí ẩn, nhất định sẽ vì biết quá nhiều.
“Ai nói cho ngươi?” Nàng lạnh giọng hỏi.
“Hề Ngọc Lam.”
“…”
Sao tên khốn nhà ngươi không thành thân với hắn luôn đi!!
Nhịn, cố nhịn nào… Cuối cùng Hề giáo chủ cũng có thể áp chế được dòng sát khí trong lòng, giơ ba ngón tay lên: “Trước khi có được tin tức của Hề Ngọc Lam, bổn toạ… Không giết ngươi.”
Không cần phải phải thề thốt đến mức ngũ lôi oanh đỉnh, với hai người mà nói, những lời này đã đủ rồi.
Phát thệ, Hề Ngọc Đường không nói gì thêm mà xoay người rời đi, chỉ sợ còn ở lại lâu hơn thì sẽ đổi ý rồi động thủ mất. Việt Thanh Phong bất đắc dĩ che cổ, không hề có ý đứng dậy đưa tiễn, chỉ mong nàng nhanh chóng đi xa, sự mệt mỏi trong mắt cũng không thể che dấu.
Hắn yên lặng đứng dậy, động tác chậm chạp cứng nhắc, đầu óc trống rỗng, lười phải suy nghĩ thêm bất cứ thứ gì khác. Thu Viễn đang ôm tách trà khác trở lại, đột nhiên thấy công tử nhà mình đang lảo đảo hệt như u hồn trong sân, kinh hãi hô lên một tiếng.
Lực chú ý của Việt Thanh Phong bị thu hút, nhìn sang đầy vẻ khó hiểu.
“Công tử, ngài ngài ngài…” Thu Viễn hoảng sợ chỉ vào cổ của hắn.
Việt thiếu chủ bất giác sờ lên chỗ băng vải được quấn qua loa trên cổ mình: “Có phải rất khó coi không?”
Người sau gật đầu như điên.
“Tay nghề rất thảm hại phải không?”
Tiếp tục gật đầu.
“…”
Ai~
Đã biết là không thể trông cậy vào nàng rồi mà.