Làm minh chủ Võ Lâm đời trước, còn là chưởng môn của đại môn phái như Tử Vi Lâu năm đó, đại danh của Trác Chính Dương cả thiên hạ đều biết, dù là giang hồ hay triều đình vẫn luôn có chỗ cho ông ta.
Thiên phú võ học của Trác Chính Dương rất cao, được khen là hạng kì tài nghìn năm khó gặp, vừa được hai mươi đã trở thành đệ tử của Hàn Nhai lão nhân, không bao lâu sau đã danh chấn giang hồ, tiếp đó lại thuận lợi có được vị trí minh chủ, giữ được mấy chục năm. Trong thời gian này, vị đệ nhất cao thủ trong thiên hạ kia cũng tự tay thành lập thế lực riêng của mình là Tử Vi Lâu, lúc tại vị đã đưa nó trở thành thế lực đứng đầu trong giang hồ, gần như có thể đối chọi lại với Việt gia truyền thừa mấy trăm năm.
Tử Vi Lâu như cây lớn rễ sâu, đến lúc Trác Chính Dương năm mươi tuổi vẫn như mặt trời ban trưa, nhưng đột nhiên, tin tức chưởng môn lâu chủ Trác Chính Dương bị tẩu hỏa nhập ma khi luyện công mà bỏ mình bị truyền ra, môn phái lớn đệ nhất thiên hạ như tan đàn xẻ nghé, biến mất biệt tăm biệt tích trên giang hồ.
Những điều ở trên, đều là chuyện mà đại đa số người trên giang hồ biết về Trác Chính Dương.
Tuy nhiên dù là huynh muội Hề gia hay thiếu chủ Việt gia đều biết, Tử Vi Lâu chưa hề giải tán, chỉ chuyển từ ngoài sáng vào tối, nguyên nhân cụ thể thì không rõ, chắc hẳn đang có toan tính gì rất lớn. Mà Trác Chính Dương vốn được xem như đã chết, ai ngờ chỉ là giả, không chỉ như thế, lão còn đánh Hề Ngọc Lam, người sư đệ đồng môn của mình trọng thương!
Trước là việc Tử Vi Lâu huyết tẩy Tuyết Sơn vào mười sáu năm trước, sau lại có chuyện Trác Chính Dương đánh Hề Ngọc Lam trọng thương, cả phái Huyền Thiên đã trở thành kẻ thù với chúng.
Căn cứ theo lời của Hề Ngọc Lam, năm trước khi hắn đang dò xét nguyên nhân thật sự trong cái chết của Hề Chi Mạc và Đường Chỉ Yên, trong lúc vô tình lại phát hiện được tung tích của Tử Vi Lâu, theo tin tức có thể tin được, lúc phụ mẫu còn sống từng phát sinh xung đột với Tử Vi Lâu. Nghĩ đến hai bản bí tịch mà Hề Chi Mạc mang về Tuyết Sơn, Hề Ngọc Lam quyết định tiếp tục điều tra theo hướng này.
Lúc hắn xuống núi vẫn còn quá nhỏ, vì có duyên nên mới đi lầm đường đến Nhất Trượng Phong, được Hàn Nhai lão nhân nhìn trúng thu làm nhị đệ tử, lúc đó vị đại sư huynh Trác Chính Dương kia đã xuất sư hơn bốn mươi năm.
Hề Ngọc Lam vốn không nguyện ý bái sư, nguyên nhân cái chết của phụ mẫu vẫn chưa được tra rõ, sao còn có thời gian để ở lại nơi núi sâu cùng với một lão nhân đơn độc? Nhưng Hàn Nhai lão nhân lại là một lão yêu quái đã sống quá nhiều năm, đã lâu như vậy mới có một tiểu bối khiến ông thích, lại tình cờ nghe thấy tin đại đệ tử đã bỏ mình, một thân truyền thừa võ học không có người nối nghiệp, sao có thể thả Hề Ngọc Lam đi như vật, lúc này mới vừa đấm vừa xoa cố giữ hắn lại.
... Một thiếu niên hoạt bát trước đây không lâu còn nói 'ta sẽ bảo vệ muội muội' đứng trước hoàn cảnh này cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Ngày bái sư thứ hai, Hề Ngọc Lam mới biết trên đầu mình còn có một vị đại sư huynh đã chết, khéo léo làm sao, vừa vặn chính là lâu chủ Trác Chính Dương của Tử Vi Lâu. Chuyện liên quan đến cái chết của phụ mẫu, dù Hề Ngọc Lam có nôn nóng đến đâu cũng chỉ có thể ở lại Nhất Trượng Phong.
Sau này khi Việt Thanh Phong lên núi, trở thành tiểu sư đệ của hắn. Mấy tháng sau, Hề Ngọc Lam báo cho sư phụ mình thân phận thiếu chủ ma giáo của hắn. Hàn Nhai lão nhân theo chính phái nghe đồ nhi ngoan của mình nói bản thân không phải là cô nhi mất cả cha mẹ mà lại đến từ Tuyết Sơn thì trở nên tức giận, dứt khoát đá người ra ngoài.
Nhưng dù giận, thế nhưng ông vẫn không trục xuất Hề Ngọc Lam khỏi sư môn, chỉ ngậm miệng không nhắc tới vị nhị đệ tử này, ngay cả đệ tử bế môn là Việt Thanh Phong cũng không được nhắc tới sư huynh của mình trước mặt ông, nếu không thì phạt một bữa cơm.
Sau khi Hề Ngọc Lam xuống núi cũng không ỷ vào thân phận của Hàn Nhai lão nhân mà làm việc, chỉ căn cứ vào vài thứ manh mối mà sờ tới đuôi của Tử Vi Lâu, truy xét đến tận kinh thành, bắt đầu lập mưu dưới mắt Tư thị và Trác Chính Dương.
Sáu năm trước, cuối cùng hắn cũng tra rõ người đứng sau lưng Tử Vi Lâu chính là Trác Chính Dương, mà bi kịch của Huyền Thiên cũng xuất phát từ tay lão, mục đích chính là hai bản bí tịch kia. Sau khi xác định được mục tiêu báo thù, Hề Ngọc Lam cố ý đến Việt gia một chuyến, giao phó muội muội của mình cho Việt Thanh Phong, tự nhủ hắn phải buông bỏ tất cả, tập hợp tất cả lực lượng mà hắn đã bồi dưỡng nhiều năm qua, làm một kích nhanh gọn thẳng vào Trác Chính Dương đang trọng thương phải bế quan.
Kết quả không cần nói cũng biết.
Lần thất bại này, chưa nói đến chuyện phá hủy một thân võ học của hắn, suýt chút nữa đã giết cả ý định muốn sống của hắn. Nếu không phải nhớ tới việc bản thân mình còn có một muội muội cũng đang tìm cách báo thù, chỉ sợ hắn đã chết từ sớm.
Hắn nằm trên giường suốt sáu năm, vết thương nặng khiến tóc hắn bạc trắng chỉ trong một đêm, mãi cho đến mấy tháng trước cũng không có cách nào để đi lại tự do ngoài ngồi trên xe lăn, hôm nay cuối cùng hắn cũng có thể bình tĩnh nói với Hề Ngọc Đường về thương thế của mình.
Hắn nói rất thản nhiên, chỉ vài ba câu đã diễn đạt kết những chuyện mình từng trải qua trong mười mấy năm, nhưng vào tai Hề Ngọc Đường lại trở thành sóng to gió lớn, mãi một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.
Trong căn phòng tràn ngập mùi thuốc, Hề Ngọc Lam ngừng nói chuyện, hai người còn lại cũng chẳng nói một lời. Một lúc lâu sau, Hề Ngọc Đường chợt đứng dậy, nhỏ giọng nói một câu “Ta ra ngoài hóng mát một chút” rồi xoay người ra khỏi cửa.
Hề Ngọc Lam nhìn thấy mà lo lắng không thôi, lại biết lúc này mình cũng không nên nói bất cứ lời an ủi nào, không thể làm gì khác hơn ngoài than thầm một tiếng, nhắm mắt dưỡng thần.
Đối diện hắn, Việt Thanh Phong nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nhìn Hề Ngọc Lam bằng ánh mắt sâu xa, thấy Hề Ngọc Đường vẫn chưa đi xa thì không nhiều lời, chỉ im lặng dùng tay ra hiệu, tỏ ý nghi ngờ vì sao hắn vẫn chưa nói hết nhưng lại không tiếp lời.
Hề Ngọc Lam nheo mắt, trầm mặc lắc đầu một cái.
Chỉ cần nói rõ chuyện quan trọng là đủ, về phần những thứ khác, hắn không muốn lưng Đường Đường phải gánh quá nhiều.
Cái gì mà tấn công Trác Chính Dương thất bại... Lấy tác phong và thế lực của vị đại sư huynh kia của bọn họ, nếu là người bình thường dám đến hành thích lão, đã sớm phải chết không thể ngờ.
Hề Ngọc Lam hắn không chết, đơn giản chỉ vì hắn họ Hề, đến từ Huyền Thiên Tuyết Sơn.
Nếu Hề Ngọc Đường biết, quan tâm quá sẽ bị loạn, không nghĩ tới điểm này, nhưng không có nghĩa là người ngoài như Việt Thanh Phong sẽ không nghĩ tới.
Đến cùng là Hề Ngọc Lam đã dùng cách nào để trốn thoát khỏi sự truy đuổi hành hạ mỗi đêm của Trác Chính Dương, là ai cứu hắn, lừa dối bao nhiêu, tất cả những thứ này, hắn không muốn nói, Việt Thanh Phong cũng không hỏi nhiều, sau khi nhận được đáp án từ sư huynh mình thì lặng lẽ đứng dậy, lúc đi ngang qua bên cạnh thì vỗ nhẹ lên bả vai gầy của hắn, sau đó ra ngoài tìm Hề Ngọc Đường.
Đi một đường đến Khúc Thủy Lâu phía sâu Vân Yến Viên, Việt Thanh Phong vừa nhìn đã thấy nàng đang ngồi xếp bằng bên hồ, đưa lưng về phía hắn, im lặng nhìn cái bóng đang được phản chiếu trong hồ nước tĩnh lặng.
Nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng của hắn đang dần đến gần, Hề Ngọc Đường không hề quay đầu lại mà nói: “Chân khí của ta vẫn rất ổn định, không có dấu hiệu nhập ma, ngươi không cần phải như vậy.”
Việt Thanh Phong dừng một chút, thu hồi cánh tay đang định dò xét chân khí của nàng, sau đó vén áo ngồi xuống cạnh nàng: “Thật sự không cần ta điều hòa giúp nàng chứ?”
“Ta rất khỏe.” Hề Ngọc Đường quay đầu nhìn khuôn mặt như trích tiên không nhiễm bụi trần của hắn, giọng rất bình tĩnh: “Tốt đến không thể tốt hơn được nữa.”
Việt Thanh Phong bình tĩnh liếc nàng một cái, than thở: “Nói như nàng thì ta càng lo lắng hơn.”
“Trước kia ta không phát hiện ra ngươi lại hào phóng như thế đấy...” Hề Ngọc Đường cười khẽ một tiếng: “Nếu thân thể không tốt thì nên tập võ, tiết kiệm chút chân khí đi, đừng lãng phí trên người người khác.”
“Nàng không phải là người khác.” Việt Thanh Phong bình tĩnh thu hồi tầm mắt, trông về mặt hồ phía xa, giọng nói nhẹ như sương khói.
Hề Ngọc Đường ngẩn người, cũng nhìn về nơi xa, trầm mặc hồi lâu, đột ngột đổi đề tài: “Túc Hề, ta muốn đến kinh thành một chuyến.”
Chưa đợi người bên cạnh kinh ngạc, nàng đã tiếp tục nói: “Không phải vì Hề Ngọc Lam, cũng không phải vì muốn bắt Trác Chính Dương, chỉ là chuyện của ta thôi, mấy ngày trước đã quyết định đường đi, hẳn là bọn Tiết Dương cũng chuẩn bị xong rồi.”
Việt Thanh Phong quay đầu lại nhìn nàng, dưới trời chiều, gò má với đường nét duyên dáng của nữ tử huyền y được ánh mặt trời phủ lên một vầng sáng nhu hòa, khiến sự lạnh lùng và tàn nhẫn thường ngày của nàng cũng trở nên mờ nhạt, từ góc độ của hắn nhìn sang, ngay cả vết sẹo nơi đáy mắt của nàng cũng như không còn dữ tợn như trước.
Hắn không mở miệng, chỉ lẳng lặng nghe nàng nói chuyện.
“Ta định chỉ mang theo Lãnh Nhất thôi.” Giọng của Hề Ngọc Đường dịu đi: “Vốn định không mang theo ai cả, nhưng không chống lại bọn họ, cuối cùng chỉ đành mang theo một người. Ta định để Tiểu Mỹ lại cho ngươi và huynh ấy, các ngươi đều là người bệnh, không thể rời xa thầy thuốc. Ta cũng định để Tư Ly lại bên này, tính cách của hắn rất hoạt bát, vẫn còn trẻ con, ngồi không yên nên chắc chắn sẽ gây chuyện, ngươi khoan dung một chút.”
Đột nhiên nàng nhớ tới một người, mắt cũng mang theo chút ý cười: “Cũng đừng nói gì với Thiên Đồng, vất vả lắm muội ấy mới kết giao được với một người bạn, để nàng ở cùng Mặc Âm một thời gian. Muội ấy có Mặc Cẩm và Mặc Âm chăm sóc, chắc sẽ không có chuyện gì, ngươi không cần phải để ý tới nàng.”
Hệt như đang giao phó chuyện hậu sự, khiến Việt Thanh Phong không nhịn được mà nhíu mày, hắn không thích nghe những thứ này, càng không thích chăm sóc cho những người này, mở miệng định nói gì đó.
Nhưng lời chưa ra khỏi miệng, Hề Ngọc Đường chợt quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hắn bằng đôi mắt lấp lánh như sao, sáng đến mức làm người khác phải giật mình, sự vui vẻ chuyển động nơi đáy mắt, khiến Việt Thanh Phong phải chấn động.
Giây tiếp theo, một ngón tay lạnh như băng đặt lên mi tâm của hắn, xoa nhẹ hai cái, hệt như đang muốn kéo giãn cặp chân mày đang cau lại của hắn ra. Việt Thanh Phong ngẩn người, lại nghe thấy tiếng cười khẽ của Hề Ngọc Đường: “Còn trẻ như vậy, mặt mũi cứ nhăn nhó thế làm gì, cẩn thận chưa già đã yếu đấy.”
Hành động của nàng rất nhanh, vừa xoa nhẹ một chốc đã thu tay về: “Làm người mà ta tin tưởng, ta có hai yêu cầu cho ngươi.”
Việt Thanh Phong không nhúc nhích mà nhìn nàng.
“Thứ nhất, giữ bí mật thay ta.” Nàng giơ ngón tay thon dài của mình lên: “Thứ hai, mỗi ngày nhớ uống thuốc đúng giờ, không cho phép ngươi uống một nửa đổ một nửa, càng không được để lạnh. Chuyện này ta sẽ dặn dò Thu Viễn một tiếng, đừng mơ thoát được.”
Lời vừa dứt, người đối diện ngạc nhiên đến mức trừng lớn hai mắt, hơi thất thần trước ánh sáng đang chuyển động trong mắt nàng.
Hề Ngọc Đường không còn nhìn hắn nữa, quay mặt đi tiếp tục nhìn nơi mặt hồ: “Ngươi là cộng sự quan trọng của ta, đừng tự giết mình trước đấy.”
Mặt hồ tĩnh lặng bị gió thổi qua tạo thành từng đợt song nhẹ, hồi lâu sau, cuối cùng Việt Thanh Phong cũng tìm lại được giọng nói của mình: “... Chẳng qua cũng chỉ là cộng sự sao?”
Hề Ngọc Đường nhíu mày liếc hắn một cái, không nói gì.
“Không đủ.” Thế nhưng hắn lại lắc đầu: “Hề Ngọc Đường, chút lợi này không thể lay động được ta.”
“Ngươi còn muốn gì nữa?” Hề Ngọc Đường có chút buồn cười mà quay lại nhìn hắn: “Xét đến chuyện ngươi đã cứu ta nhiều lần như vậy, ta sẽ suy nghĩ một chút.”
Nam tử nhìn nàng đầy bình tĩnh, bất chợt, nhân lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng đã nghiêng người dổ về phía trước, một tay bắt lấy gáy người đối diện, kéo lại phía mình, không chút do dự mà hôn lên môi người kia.
Hề Ngọc Đường trừng lớn mắt.
Việt Thanh Phong thừa dịp này mà tiến quân thần tốc, môi lưỡi giao nhau, khiến nụ hôn trở nên sâu thêm.
Vậy mà lại không bị đẩy ra, sau một lúc, hai người tách khỏi nhau mà thở hổn hển, Hề Ngọc Đường quan sát người trước mắt, tai nóng đến mức như sắp cháy rụi đến nơi.
Việt Thanh Phong vươn lưỡi liếm vết thương do đối phương cắn trên môi, nuốt một giọt máu vào miệng, lại đối mặt với tầm mắt như muốn giết người của người đối diện, bình tĩnh nói: “Nàng là chó à?”
“...” Người đối diện xấu hổ đến không nói ra lời.
“Mấy lời nàng nói khi nãy chẳng có chút tác dụng gì cả.” Việt thiếu chủ lại nuốt thêm một giọt máu nữa vào miệng, hoàn toàn ngó lơ sát khí nồng nặc quanh người mình: “Ta muốn vào kinh cùng nàng.”
Hề Ngọc Đường vô cùng tức giận: “Ngươi nằm mơ!”
“Từ trước đến nay ta rất am hiểu những chuyện hóa mộng thành thật.” Nam tử nhếch môi: “Như vừa rồi vậy.”
“... Việt Thanh Phong!” Cuối cùng Hề Ngọc Đường cũng không nhịn được mà tung một chưởng sang.
Nam tử cười một tiếng, nhanh chóng khống chế cổ tay của nàng, tiện thể kéo người vào trong ngực mình rồi ôm thật chặt, giọng chợt lạnh đi: “Hề Ngọc Đường, đừng cho rằng ta không biết nàng muốn đến khinh thành để làm gì.”
Thân thể đang giãy giụa của Hề Ngọc Đường chợt cứng đờ, dần trở nên trầm mặc.
Giọng nói của Việt Thanh Phong vang lên từ trên đỉnh đầu của nàng: “Cho dù nàng có vào kinh vì việc khác, nhưng nàng có dám đảm bảo sẽ không vào hoàng cung tìm bộ hạ của Tố Cửu không? Dám cam đoan nàng sẽ không đi tìm Trác Chính Dương không? Hề Ngọc Đường, người trên đời đều nói ta và nàng là kẻ thù trời sinh, đừng quên, hiểu rõ ngươi nhất không phải là bạn mà là kẻ địch, nếu đoán không ra suy nghĩ của nàng thì đã phí công Việt Thanh Phong ta làm kẻ địch với nàng nhiều năm qua rồi.”
Nghe tin của Hề Ngọc Lam, hắn không tin trong lòng con người có thù tất báo sẽ tỉnh táo đến vậy!
Trác Chính Dương đã thành tử thù, đương nhiên nàng sẽ muốn báo thù rửa hận cho phụ mẫu và huynh trưởng của mình, mà 'Châm pháp Tố Cửu' lại vừa có đủ nội công tâm pháp lẫn y kinh thần thông, nhất định trong đó sẽ có cách giúp Hề Ngọc Lam khôi phục võ công hoàn toàn, nếu đã biết đồ ở hoàng cung Tư thị, hắn không tin nàng có thể ngồi yên được.
Phải biết, cho dù là Thẩm Thất cũng chỉ có thể giúp Hề Ngọc Lam đứng dậy được mà thôi. Một thần y không có võ công, sao có thể khôi phục võ công của người khác cho được.
Nếu nói là vì chuyện khác, lời này có quỷ cũng không tin!
Chỉ một lời đã vạch trần ý định của Hề Ngọc Đường. Nàng đờ người, tránh khỏi cánh tay của Việt Thanh Phong, lạnh mặt mở miệng: “Ngươi không nói lời nào thì không ai nghĩ ngươi câm đâu.”
“Không nói cũng có thể đoán được.” Việt Thanh Phong không ngăn nàng thoát khỏi người mình, chỉ bình tĩnh mở miệng: “Nàng đã muốn lấy bộ hạ châm quyết Tổ Cửu thì không bằng ta và nàng tiếp tục hợp tác, dù sao ta cũng cần. Về phần Trác Chính Dương, hiện giờ không vội, không nắm chắc mười phần thì hành động nông nổi chỉ bứt dây động rừng.”
“...”
Hề Ngọc Đường mím chặc môi không nói lời nào, hồi lâu sau, nàng tức giận quay lại Vân Yến Viên: “Có bản lĩnh thì ngươi cứ mang cái bộ dạng này mà đi gặp Hề Ngọc Lam!”
Lời còn chưa dứt, người đã thi triển khinh công biến mất.
Việt Thanh Phong đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn nàng rời khỏi, có chút buồn cười, lại không cẩn thận mà động phải vết thương trên môi, hít hà một tiếng, nụ cười khẽ lại hóa thành cười khổ.
... Đúng là ác thật...
Nhưng cuối cùng nàng đồng ý hay từ chối đây?
Việt thiếu chủ từ trước đến giờ vẫn luôn anh minh thần vũ đưa tay vuốt môi, hiếm có dịp nào lại trở nên xuất thần như vậy.
Một trước một sau trở lại Vân Yến Viên, Hề Ngọc Đường ra ngoài một chuyến, lúc trở lại thì mang mặt lạnh, lòng Hề Ngọc Lam tràn đầy nghi ngờ, còn chưa kịp hỏi đã thấy sư đệ của mình mang vết thương với dấu răng rõ ràng trên môi chậm rãi đi vào.
Nhìn lại dáng vẻ muội tử nhà mình, Hề Ngọc Lam chợt hiểu.
Một giây kế tiếp, một hàng ám khí đầy chết chóc yên hơi lặng tiếng phóng về phía nam tử đối diện.
Ám khí Đường gia hung ác quỷ dị, cho dù là thiếu chủ Việt gia cũng không dám đối đầu, nhưng vì phải cố giả vờ bình tĩnh, Việt Thanh Phong vẫn mặt không đổi sắc như trước, thân hình chợt nhấp nhoáng, đồng thời trường sam hơi đảo, chỉ nghe phập phập vài tiếng, toàn bộ ám khí đã cắm hết vào tường và vật dụng trong nhà cả bốn hướng xung quanh hắn, có người thầm thở phào trong lòng.
... Còn dám tránh!
Hề Ngọc Lam nổi giận.
Chỉ sợ tiếp tới hắn sẽ đánh ác hơn, hắn giành quyền ra tay trước, người nào đó ngồi xuống tại chỗ, thành công dùng cách tố cáo để nói sang chuyện khác: “Sư huynh, Đường Đường định xa nhà một chuyến.”
Lời vừa dứa, tay Hề Ngọc Lam khựng lại, Hề Ngọc Đường có chút không dám tin mà nhìn về phía Việt Thanh Phong.
Chẳng phải đã nói sẽ giữ bí mật sao!
“Đến kinh thành sao? Không cho?” Rất nhanh, Hề Ngọc Lam đã nhận ra chỗ của vấn đề.
“Muội có việc.” Hề Ngọc Đường bị buộc phải mở miệng: “Sức muội có bao nhiêu tự muội biết, không dám nắm chắc mười phần, muội sẽ không tùy tiện đi trêu chọc người khác.”
“Vậy cũng không cho.” Nam tử tóc bạch kim trầm giọng xuống, thầm tức giận: “Muội cho rằng ta không biết tính tình của muội sao?”
“...”
Tính tình của muội thế nào huynh nói đi, nói đi, nói đi, nói đi! Huynh biết cái quỷ ấy!
“Muội thật sự có chuyện!” Hề Ngọc Đường cau mày, dứt khoát ném một cái lệnh bài bằng sắt trong ngực lên bàn, hai chữ 'thập cửu' khắc sâu bên trên suýt chút nữa đã khiến hai kẻ kia lác mắt: “Mười vạn lượng đấy, ai cản người đó là thù!”
Việt Thanh Phong và Hề Ngọc Lam hoàn toàn sửng sốt.
Lẳng lặng nhìn lướt qua nam tử tóc bạch kim phía đối diện, Việt Thanh Phong cố dằn sự kinh ngạc trong lòng, đại khái cũng đoán được chuyện khác mà Hề Ngọc Đường đã nói là gì, vuốt môi, quyết định không mở miệng nữa.
Hề Ngọc Lam thì bị nghẹn đến mức không nói ra lời.
Thấy hai người không mở miệng, Hề Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, tiếp đó lại ném ra một tấm lệnh bài sắt khác, nhìn chữ 'nhất' được khắc bên trên, thản nhiên mở miệng: “Của ai thì người đó lấy đi, không có việc gì thì cũng đừng có đút lót cho Tiểu Mỹ nhà muội. Hối lộ mà lại chẳng được mấy đồng.”
Hề Ngọc Lam: “...”
Phía đối diện, Việt Thanh Phong phát ra một tiếng 'phụt' rất đáng ngờ, sau đó lại ho khan liên tục.