Lần này, bọn họ quyết định ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Thật ra cũng không phải là vì Lữ Chính không chuẩn bị, chẳng qua là sau khi thấy xe ngựa của Việt Thanh Phong, vị đường chủ đại nhân này lại nói rằng bản thân mình quá bận rộn, không thể chuẩn bị xe, sau đó lại mang gương mặt dày kia mà nhìn chằm chằm vào Hề Ngọc Đường, một dáng vẻ 'Có giỏi thì ngươi làm khó ta xem?“.
Hề Ngọc Đường: Lữ Chính, ông được.
Lạnh mặt lên xe, Hề Ngọc Đường phát hiện, tên Việt Thanh Phong này là một người rất biết hưởng thụ, trong xe được bố trí vừa thoải mái vừa tinh tế, lại còn có một bàn cờ bằng bạch ngọc, vừa nhìn thấy đã biết là vô giá.
Một cảm giác xúc động muốn đập đầu xuống đất dâng lên trong lòng Hề tiểu giáo chủ.
Việt Thanh Phong coi như không có chuyện gì mà phân phó Thu Viễn đánh xe, Lữ Chính rất có nhãn lực mà ngồi bên ngoài đánh xe với Thu Viễn, chỉ chừa lại hai người trong xe.
Việt công tử kéo một ngăn hộc nhỏ, lấy ra một dĩa bánh ngọt, đẩy đến trước mặt Hề Ngọc Đường, người sau không chút khách khí lấy một khối Hạnh Hoa Tô nhét vào trong miệng.
Nhất thời, một nụ cười như gió xuân hiện lên trên mặt Việt công tử.
Hai người ăn một đường, chờ Hề Ngọc Đường ăn lửng dạ, lại bắt đầu bàn luận về chuyện ám sát lúc trước với Việt Thanh Phong.
“Không sợ bọn họ ngóc đầu quay trở lại sao?” Nàng mở miệng.
“Không.” Việt Thanh Phong vô cùng quyết đoán: “Thích Vũ Các nhất kích không trúng, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không tới nữa. Nhưng ta muốn hỏi... Trong Thính Vũ Các có người mà ngươi quen không?”
Hề Ngọc Đường hơi sửng sốt, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không có.”
“Chắc không?”
Hề Ngọc Đường nghi ngờ nhìn về phía người trước mắt: “Sao lại hỏi vậy?”
Việt Thanh Phong thờ ơ nói: “Trực giác.”
Hề Ngọc Đường lại nghĩ, cũng cảm thấy có chút không đúng.
Tình trạng của thủ lĩnh hắc y nhân toàn vẹn, nàng là nỏ mạnh hết đà nhưng vẫn sống, lần tiên phong này của Thính Vũ Các cũng rất kì quái. Hề Ngọc Đường cẩn thận suy nghĩ một chút không biết mình có quen người nào không, chút nghi ngờ trong lòng lại càng sâu hơn.
“Mặc kệ là ai, trả được một cái giá lớn như vậy để mua mạng ta thì cũng không nhiều.” Hề Ngọc Đường dựa vào vách xe, nói bằng giọng điệu mỏi mệt: “Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có vài người, có lẽ một lúc nữa sẽ nhìn thấy thôi.”
Việt Thanh Phong liếc nàng một chút, tuỳ tay lấy một tấm đệm bạc đưa tới: “Nghỉ ngơi dưỡng sức đi, tối nay sẽ phải hao tâm tốn sức đấy.”
Hề Ngọc Đường kinh ngạc tiếp nhận tấm đệm kia: “Việt Thanh Phong, ngươi không phát sốt đấy chứ?”
Người đối diện nhíu mày.
“Tốt với ta như vậy là có ý gì? Ta nói trước, ta không có tiền.”
“...”
Không có ý đồ gì! Không có đâu!
Chỉ là phát hiện ngươi hơi sợ lạnh mà thôi!
Việt Thanh Phong mặc kệ nàng, nhắm mắt dưỡng thần.
Hề Ngọc Đường cười khẽ, cũng không đấu khẩu với hắn, điều chỉnh hơi thở, bắt đầu ngồi xuống.
Nhưng rất nhanh, nàng đã ngủ rồi.
Nghe thấy trong xe chỉ còn lại tiếng hít thở trầm ổn của nàng, Việt Thanh Phong chậm rãi mở mắt ra. Ánh nắng ngoài xe có phần yếu ớt, ánh trời chiều xuyên thấu rèm cửa rồi tiến vào trong xe, một tia sáng vừa vặn dừng lại trên mặt của người đang ngủ, dưới ánh nắng hoàng hôn, chiếc mặt nạ bạc kia như nhiễm phải một lớp kim quang óng ánh, sát khi lạnh như băng thường ngày đã suy yếu, nhìn có vẻ vô hại hơn rất nhiều.
Việt Thanh Phong yên lặng nhìn Hề Ngọc Đường đang ngủ say, một lúc lâu sau, hắn vươn tay che nơi màn cửa, vừa vặn chặn mất tia sáng kia.
“Tư Niên.” Hắn nhẹ giọng mở miệng.
Rất nhanh, một tiếng trả lời đã truyền đến xuyên qua vách xe ngựa: “Chủ tử.”
Lữ Chính ngồi ngoài xe đã bị kiềm hãm, nhìn thoáng qua Thu Viễn, người sau cười với ông ta, đặt một ngón tay trên môi, ý bảo chớ có lên tiếng.
“Truyền tin cho Lam Ngọc, ta muốn đáp án, toàn bộ.” Giọng nói của Việt Thanh Phong như đã được gió thổi tan, nhẹ nhàng mà chậm rãi, nhưng lại có thể truyền vào tai người ngoài xe.
“Đã biết, chủ tử.” Tư Nhiên đáp lại, rất nhanh đã không còn tiếng động nào.
Lữ Chính yên lặng nắm chặt dây cương, quyết định giả vờ như không nghe thấy gì.
Xe ngựa chạy thẳng đến Võ Lâm Minh, mãi đến khi mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống khỏi đường chân trời, trăng sáng dần hiện lên, rốt cuộc cũng bắt đầu đi chậm lại, cuối cùng đã đứng vững trước của Võ Lâm Minh.
Hề Ngọc Đường ngủ cả một đường, lúc xe ngựa dừng lại mới từ từ tỉnh giấc, xung quanh hoàn toàn tối đen, nhất thời khiến nàng không thể phân biệt rõ ràng mình đang ở đâu. Nhưng rất nhanh nàng đã thanh tỉnh, mắt nhìn thẳng vào Việt Thanh Phong.
“Đến rồi sao?” Nàng mở miệng.
Việt Thanh Phong gật đầu.
Khả năng nhìn trong bóng tối của người tập võ rất tốt, giống như hắn và Hề Ngọc Đường, chút bóng tối này không thể tạo thành chút ảnh hưởng nào với thị giác của bọn họ.
“Đi thôi.” Hắn nói xong, xốc màn xe đi xuống trước.
Đèn đuốc trước đại môn Võ Lâm Minh sáng trưng, người nghênh đón đang cao giọng xướng tên từng vị khách có thiếp mời, mắt thấy Việt Thanh Phong xuống khỏi xe ngựa, lập tức chạy đến hành lễ, vừa chuẩn bị mở miệng đã thấy Hề Ngọc Đường cũng xuống khỏi xe.
Nhất thời người nghênh đón kia trợn mắt há mồm, không dám tin thứ mà mình nhìn thấy, tầm mắt lướt quanh hai người một vòng, lại thêm một vòng nữa, muốn mở miệng nhưng cổ họng lại như bị ai đó bóp chặt, sau một lúc lâu cũng không thể nói lên lời nào.
Trời ạ!
Hắn nhìn thấy gì vậy!
Giáo chủ Huyền Thiên giáo lại đến chung với Việt công tử! Đến! Dự! Trên! Cùng! Một! Chiếc! Xe! Ngựa! Đấy!
... Quá kinh hoàng!
Người nghênh đón kia có cảm giác như mình đã sắp hoá đá.
Không riêng gì hắn, lúc này tất cả khách nhân đứng trước sơn môn chuẩn bị vào dự tiệc thấy cảnh tượng này, dường như tất cả đều hít vào một hơi khí lạnh, trong lúc nhất thời, xung quanh đều trờ nên yên tĩnh không còn tiếng động, dường như ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
'Nhất định là ta gặp ảo giác rồi!'
'Chắc đó không phải là Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong đâu!'
'Trời ơi!'
'Quả nhiên người sống lâu thì thứ gì cũng có thể nhìn thấy!'
'Ta không dám ở đây nữa!'
'Cứu mạng, ta gặp quỷ rồi!'
Nội tâm của mỗi người đều đang gào thét một cách điên cuồng, có chuyện chỉ nói được đến một nửa, có người chỉ mới xuống xe được một nửa, dường như tất cả đều lấy tốc độ nhanh nhất để chạy, tình cảnh vô cùng thảm khốc.
Hề Ngọc Đường vừa xuống xe đã nhìn thấy một đống tượng điêu khắc, hình như hồn của tất cả mọi người đều đã bay lên trời, trong đó còn có cả đám đệ tử đón khách của Võ Lâm Minh, khoé miệng giật nhẹ, nàng hiểu rồi.
... Thật ra là trước đây một ngày, nàng cũng không thể ngờ mọi chuyện sẽ tốt đến như vậy đấy có được không?
Thời gian như dừng lại ở một khắc này.
Mãi đến khi Thu Viễn ho nhẹ một tiếng, người nghênh đón mới hồi hồn, nhanh chóng mở miệng: “Việt thiếu chủ, Hề giáo chủ, hai vị tới trễ vậy, chúc buổi tối tốt lành nhé!”
... Ngươi nói cái rắm gì vậy!
Lữ đường chủ yên lặng trợn trắng mắt.
Chuyển thiếp mời của hai người, Thu Viễn bất mãn nhìn lướt qua người nghênh đón, người sau vội vàng cúi đầu xác nhận, sau khi thấy là thiếp mời, cuối cùng cũng phải tiếp nhận hiện thực Việt Thanh Phong và Hề Ngọc Đường cùng kết bạn, cao giọng báo tên hai người.
“Việt giáo chủ... Và giáo, giáo chủ Huyền Thiên giáo... Đến!”
Lữ Chính phụng phịu liếc mắt về phía người xướng danh, nhất thời người sau đổ đầy mồ hôi lạnh, cúi đầu nói: “... Các vị, mời!”
Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong liếc nhìn nhau, nâng bước đi vào đại môn.
Vừa đi khỏi, ngoài cửa đã bắt đầu hỗn loạn.
Tất cả mọi người nhanh chóng chia sẻ cảnh tượng không bao giờ xuất hiện trong ngày thường kia, kích động tỏ vẻ không uổng công mình đã đến bữa tiệc này, cho dù có chết thì cũng được sáng mắt...
Suýt chút nữa đã không thể không chế được cục diện!
...
Mọi người ở ngoài cửa bắt đầu xôn xao, người khởi xướng lại hoàn toàn không biết gì mà cứ đi vào trong, hoặc là nói, bọn họ đã biết sẽ có kết quả như vậy, nhưng hoàn toàn không quan tâm, dù sao cũng chỉ do tự bọn họ tự hoảng sợ thôi.
Võ Lâm Minh toạ lạc trên Thanh sơn ngoài thành Lạc Dương mười mấy dặm, vốn dĩ ngọn núi lớn này là một núi hoang, nhờ Võ Lâm Minh mà được nổi danh, đổi tên gọi là Vũ Sơn. Vũ Sơn rất cao, lên tới trăm dặm, nửa dưới bằng phẳng dễ đi lại, nhưng từ giữa trở lên trên lại bắt đầu hiểm trở, mức độ khó đi không thua gì nơi đất Thục.
Miễn cưỡng xây được sơn đạo đến giữa sườn núi, đại môn Võ Lâm Minh liền được đặt ở nơi đây. Sau đó lại là một sơn đạo gập ghềnh, uốn lượn đi sâu vào bên trong, người thường muốn đi thì rất khó khăn, chỉ cần hơi vô ý thì rất có thể sẽ ngã xuống vách núi, tan xương nát thịt, trừ khi thân mang võ công mới có thể đi qua được thoải mái một chút.
Lấy ánh mắt của Hề Ngọc Đường khi nhìn đến nơi này, quả thật đây chính là một thành luỹ dễ thủ khó công! Nàng đã đỏ mắt rất lâu, nhiều lần nằm mộng cũng muốn chuyển tổng bộ Huyền Thiên giáo ở Tuyết Sơn về tới nơi này, nơi không đủ đại khí nhưng lại có một khoảng trời riêng như vậy thật sự chính là được tạo ra cho 'Ma giáo' bọn họ! Đám Võ Lâm Minh cứ lúc nào cũng quảng cáo chính khí rùm beng này, đúng là phiền phức...
Nghĩ đến việc do kẻ nào đó mà nàng mới không thể chuyển nhà, Hề Ngọc Đường vô cùng tức giận, mặt không biểu cảm nhìn lướt qua Việt Thanh Phong đang trầm mặc đi ở phía sau, dưới chân hơi dịch một chút, một viên đá nhỏ bình thường đã bay nhanh đánh về phía mắt cá chân của hắn.
Việt Thanh Phong vẫn không cúi đầu, làm bộ như không phát hiện ra có gì khác thường, song khi viên đá kia sắp đánh tới, bỗng nhiên hắn lại nhấc chân lên, mặt không đổi sắc bước qua một cái hố đất nho nhỏ.
... Viên đá kia theo động tác nhấc chân của đối phương mà bay sượt qua, đập vào trên vách núi bên cạnh.
Lữ Chính: ?
Thu Viễn: ??
Việt Thanh Phong: ... Nguy hiểm thật!
“Tiếng gì vậy?” Người dẫn đường hoảng hồn nhảy dựng lên, nhìn về nơi phát ra tiếng động, khi thấy vách núi bị lõm xuống cỡ một bàn tay, không khỏi kinh ngạc: “Ám khí sao?”
Hề Ngọc Đường liếc hắn một cái, quyết định im lặng. Không chỉ có nàng, Lữ Chính, Việt Thanh Phong cũng không nói gì. Nhưng Thu Viễn lại kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn: “Ồ, công phu tốt, lực đạo cũng tốt!”
Một đường đi, cuối cùng cũng có người nguyện ý mở miệng nói chuyện, cuối cùng cũng giải thoát sự yên tĩnh như muốn lấy mạng người rồi!
Người dẫn đường lệ nóng quanh tròng, suýt chút nữa đã kích động đến mức rút kiếm ra mà múa vài đường, ánh mắt nhìn về phía Thu Viễn nóng hừng hực như một ngọn lửa, Thu Viễn thấy mà không hiểu vì sao, còn chưa kịp tránh, đã thấy đối phương kéo lấy hắn, kề vai sát cánh mà dẫn người đi về phía trước.
“Vị tiểu huynh đệ này cũng cảm thấy như vậy sao? Ngươi cho rằng đối phương đã dùng vũ khí gì? Dám ở trước mặt Hề giáo chủ và Việt công tử múa rìu qua mắt thợ thì đúng là chán sống rồi! Ngươi nói có phải không? Ôi chao, a, ồ vị tiểu huynh đệ này tên gì vậy? Tại hạ là Thường Hưng...”
Hề Ngọc Đường múa rìu qua mắt thợ: “....”
Chết tiệt, đúng là tức điên người mà!
Thu Viễn nhìn về phía công tử nhà mình để tìm kiếm sự trợ giúp, Việt Thanh Phong cười nhẹ, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Đúng là công phu tốt.”
Hề Ngọc Đường: “...”
Hừ lạnh một tiếng, đột nhiên Hề giáo chủ tăng tốc, vận khinh công dưới chân, trong chớp mắt đã phóng người đi xa. Thường Hưng tán thưởng một tiếng, lập tức cười khổ nhìn về phía Việt Thanh Phong: “Công tử... Ám khí này, cứ mặc kệ sao?”
Việt Thanh Phong nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hề Ngọc Đường một chút, lắc đầu: “Đừng để ý.”
“... À.”
Một chút nhạc đệm đã bị Việt Thanh Phong bỏ qua một cách nhẹ nhàng bâng quơ, mọi người lại tiếp tục đi, không bao lâu sau, trước mặt lại rộng mở, đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, bọn họ đã đến.
Thu Viễn bị Thường Hưng kéo đi ở tuốt phía trước, cuối cùng lúc này đã được giải thoát. Bị bắt phải hàn thuyên với người ta trên cả một đường, lòng Thu Viễn vô cùng buồn bực, lại liên tưởng đến một màn ngoài sơn môn, hắn bắt đầu cảm thấy mọi người trong Võ Lâm Minh đều có bệnh!
Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong một trước một sau vào sảnh, Âu Dương minh chủ đang ngồi ở ghế chủ vị tiếp đón mọi người, thấy hai người vào cửa, hai mắt toả sáng, đứng dậy đi đến đón.
“Ha ha ha ha....” Ông ta tiến lên vài bước, vỗ mạnh vào vai Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong, dáng vẻ nhìn như rất thân thiết: “Tốt tốt tốt, Hề giáo chủ và Việt công tử đi đường xa mà tới, mau ngồi đi, người đâu, dâng rượu!”
Hề Ngọc Đường: “...”
Này, ông đập nhẹ một chút có được không?