Nửa Thời Gian Ấm Áp

Chương 6: Chương 6: Tình yêu (2)




Ai cũng kinh ngạc nhìn Nhan Hiểu Thần, Apple như muốn hỏi cái gì đó, Nhan Hiểu Thần vội vàng nói: “Dù sao thì em nói được sẽ làm được! Đừng hỏi em nữa, chuyện khác mọi người cứ đi hỏi trực tiếp Heidsieck 1907, coi như có cơ hội cho mọi người nói chuyện với anh ta.” April và Yoyo mắt sáng lên, đều không nói gì thêm. Apple thì than thở: “Ai biết có gặp được anh ta hay không? Đêm qua không có đến, chắc bị cô dọa cho chạy rồi!”

Không biết có phải cái miệng quạ của Apple linh nghiệm hay không, tối hôm nay Heidsieck 1907 lại không xuất hiện. Yoyo ngược lại không có phản ứng gì, vội vàng chuyển sang quan tâm mấy người đàn ông khác, April thì lại có chút mất hứng, còn Apple thì cứ quanh co lòng vòng, không ngừng châm chọc Nhan Hiểu Thần.

Nhan Hiểu Thần biết mấy cô gái này không thích cô, nhưng họ không phải là người trả lương cho cô, càng không giúp cô tìm việc làm, cho nên cô đối với họ càng bất mãn, thật sự chẳng có hứng thú quan tâm, không có việc gì thì hạn chế nói chuyện.

Bận rộn suốt cuối cùng đã đến cuối tuần.

Trình Trí Viễn xuất hiện lần nữa tại quán Lam Nguyệt, hôm nay anh ta đi cùng với một người bạn, bởi vì họ đến sớm, nên khách trong quán không nhiều lắm. Yoyo cùng các cô gái tiến đến chào hỏi, Trình Trí Viễn cười chào lại, chủ động nói: “Olivia hôm nay có đi làm không?” Quán Lam Nguyệt vì muốn giữ khách quen, do đó tránh cho người phục vụ giành khách hàng, có một quy định bất thành văn là, không phải phục vụ chọn khách hàng mà là khách hàng chọn phục vụ. Giống như hiện tại, Trình Trí Viễn chủ động nhắc tới Nhan Hiểu Thần, còn gọi đích danh tên cô, chứng tỏ có ấn tượng rất tốt với cô, cũng có nghĩa là, anh ta là khách hàng của Nhan Hiểu Thần.

Yoyo dẫn Trình Trí Viễn đến bàn số 9, vừa thắp đèn cầy, vừa nói: “Olivia hôm nay có đi làm ạ.”

Không giống như ngày thường, đáng lý ra cô ta nên nói là “Tôi sẽ gọi cô ấy lại đây.”, thay vào đó, cô ta lấy menu đặt lên bàn trước mặt Trình Trí Viễn và người đàn ông khác, chẳng nói một lời.

Trình Trí Viễn tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không mở menu rượu, mà quan sát một vòng quán Bar, cười nói: “Sao tôi không thấy cô ấy?”

Yoyo tươi cười có chút gằng giọng, “Cô ấy đang bận, anh muốn uống gì?”

Chị Từ thu ngân đột nhiên lớn tiếng gọi: “Olivia, có khách tìm em, nhanh tay nhanh chân lên!” Chị Từ năm nay đã xấp xỉ 40 tuổi, nắm mọi quyền hành về tài chính của quán Bar, là tâm phúc của ông chủ, bình thường chị ta rất ít nói chuyện, mặc kệ cho bọn bồi bàn tự do ầm ĩ, nhưng một khi chị đã lên tiếng liền giống như đại diện cho ông chủ vậy, bọn họ không ít thì nhiều cũng phải nể mặt. Nhìn bề ngoài, chị Từ có vẻ như trách cứ Nhan Hiểu Thần chậm chạp lề mề không chào hỏi phục vụ khách, nhưng thực chất là nhắc nhở bọn họ nhớ rằng quy định chính là quy định, bất kỳ kẻ nào cũng không được vi phạm. Yoyo cười mếu nói: “Olivia lập tức tới ngay.”, rồi vội vàng rời khỏi.

Nhan Hiểu Thần đang bận rộn với mấy cái chén cái dĩa vội vàng bỏ xuống, đứng lên, đi ra từ góc quán, cung kính chào hỏi: “Trình tiên sinh, chào buổi tối! Anh muốn dùng gì?”

Trình Trí Viễn nhướn mày liếc mắt nhìn cô, cười nói: “Tôi như cũ, Nhan tiều thư.”

Quả nhiên là không thua lấy một câu, Nhan Hiểu Thần thầm rủa “Đồ nhỏ mọn!”, miệng lại rất là lễ phép: “Black Label, có đá ạ?”

“Đúng vậy.”

Nhan Hiểu Thần quay sang người bên cạnh, “Xin hỏi anh muốn uống gì?”

Anh ta xem qua menu, nhìn Trình Trí Viễn nói: “Hay là lấy một chai Blue Label (2.2) nhỉ?”

(2.2) Blue Label: một loại rượu

Nhan Hiểu Thần mắt sáng lên, Bar Lam Nguyệt là quán hạng trung bình, Blue Label là rượu quí nhất và mắc nhất ở đây, nếu có thể bán ra một chai, lại có thể mời được khách hàng làm hội viên, khẳng định sẽ có tiền thưởng kha khá.

Trình Trí Viễn nói: “Cậu không phải đang có vụ án lớn à?”

“Uống không hết thì gửi lại, dù sao cậu cũng hay đến đây mà.”

Nhan Hiểu Thần vội nói: “Gửi rượu rất tiện lợi ạ, chỉ cần điền một phiếu đăng ký gia nhập làm thành viên của quán là được gửi lại, rất đơn giản chỉ mất một phút thôi, hội viên còn thường xuyên được chiết khấu và được tặng quà.

Trình Trí Viễn nói với Nhan Hiểu Thần: “Vậy lấy cho bọn tôi một chai Blue Label.”

Nhan Hiểu Thần vui sướng ghi vào order, chạy đến quầy bar, đưa nó cho chị Từ, “Cho em một phiếu đăng ký hội viên.”

Chị Từ cười híp mắt, vừa đánh dấu vào order, vừa hỏi: “Em có bạn trai hả?”

Nhan Hiểu Thần bị hỏi đâm ra có chút bối rối: “Không có ạ.”

Chị Từ đưa phiếu đăng ký hội viên cho cô: “Em còn nhỏ tuổi, đừng có gấp, từ từ mà chọn, nhất định phải xem xét cẩn thận, không được sai lầm, nếu chọn được rồi cũng không được buông bỏ! Khi nào em bằng tuổi chị, sẽ biết là gặp được một người đàn ông tốt khó khăn thế nào!” Chị Từ ngó qua Trình Trí Viễn, “Chị thấy người này đích thực là đàn ông tốt!”

Nhan Hiểu Thần rốt cuộc không biết Chị Từ nghĩ tới đâu nữa, buồn bực nói: “Chị suy nghĩ nhiều rồi! Không phải là vì em đâu, rượu là do bạn của anh ta yêu cầu mà!”

Chị Từ cười nói: Thời gian sẽ chứng minh tất cả thôi, chị thấy qua nhiều đàn ông rồi, không nhìn lầm đâu!” Vậy mà chị vẫn còn độc thân cơ đấy! Nhan Hiểu Thần làm mặt quỷ với chị Từ, đi đến quầy lấy rượu.

William chọn một chai đưa cho Nhan Hiểu Thần, cô theo thường lệ mang ra cho khách xem qua trước, chờ họ xem xong mới bắt đầu khui.

Trình Trí Viễn và anh bạn kia phối hợp điền đầy đủ thông tin vào phiếu đăng kí hội viên, nhận được một con dấu hình mặt trăng lưỡi liềm màu xanh trên thẻ hội viên.

Trong lúc bọn họ uống rượu thì Nhan Hiểu Thần vội vàng tiếp đón những khách hàng khác, không quá chú ý đến họ nữa. Apple thì nhân lúc mang nước đến bàn, hỏi Trình Trí Viễn rốt cục là Nhan Hiểu Thần mời anh ta đến nơi nào ăn cơm, không biết bọn họ nói gì nhưng khẳng định là Trình Trí Viễn không nói ra sự thật, dần dần Apple và các cô gái khác đâm nản, không hỏi thêm gì nữa. Trình Trí Viễn và người bạn ngồi hơn một tiếng, uống gần hết nửa chai rượu.

Lúc về, Trình Trí Viễn cho Nhan Hiểu Thần 20 đồng tiền boa, anh bạn của anh ta thì cho cô đến 50 đồng. Nhan Hiểu Thần sung sướng ra mặt, cố ý chạy đến chổ chị Từ, dạo qua trước mặt chị, đem hai khoản tiền boa cho chị xem, “Chị thấy không? Bạn anh ta cho em đến 50 đồng, nhiều hơn anh ta nhé! Em nói chị hiểu lầm rồi mà chị không tin em!” Chị Từ đang bận rộn, cười phất phất tay, “Đừng có gấp, cứ từ từ chờ xem!”

Nhan Hiểu Thần sờ sờ tiền trong túi, vui sướng hài lòng tính toán, nếu cuối tuần này được thưởng nhiều, rốt cuộc có thể đi mua quần áo mới rồi. Yoyo và Apple làm mặt lạnh với cô, nói ra câu nào là đâm thọt, xiên xỏ câu đó. Nhan Hiểu Thần tuy keo kiệt tham tiền, nhưng lại là người rất rộng lượng, cứ mặc kệ bọn họ, tự an ủi mình, đợi khi nào tìm được việc làm thì những ngày tháng bực bội như thế này sẽ không còn nữa.

Chỉ qua một đêm, khuôn viên trường đại học đầy ắp các áp phích, băng rôn của các công ty lớn thông báo tuyên truyền tuyển dụng công việc. Nhan Hiểu Thần và các chị em cùng phòng đến buổi tuyên truyền của công ty Unilever, có thể dùng bốn từ “biển người tấp nập” để hình dung sân trường lúc này, nhiều người chen chân đứng đợi, lâu lâu lại nghe thông báo từ loa truyền xuống, mặc dù đang là mùa đông, nhưng bọn Nhan Hiểu Thần ai nấy đều đổ mồ hôi.

Lúc đi, bốn người nói nói cười cười, vui vẻ hớn hở, lúc về, ai cũng đều buồn bã, trầm mặc. Tương lai phía trước quả thật rất mù mịt, giờ phút này mọi thứ đều trở thành áp lực.

Ngụy Đồng hỏi: “Trường chúng ta có tỷ lệ tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp là bao nhiêu nhỉ? Hy vọng là 100%.” Ngô Thiến Thiến nói: “Muốn tìm được một công việc thì không khó, lương một hai chục ngàn đồng cũng là công việc, mà một hai ngàn đồng cũng là công việc, mình nghe một đồng hương nói, nếu mức lương thấp hơn 6000, cuộc sống sẽ rất vất vả, có lúc đau bụng muốn chết luôn mà không dám kêu xe đi khám, nói gì đến việc thuê nhà, mua xe, khỏi phải mơ!

Mọi người im lặng không nói gì, Ngô Thiến Thiến đột nhiên nói: “Mình muốn lấy chồng giàu!”

Ngụy Đồng nói: “Mình muốn lấy hoàng tử! Hoàng tử hói đầu cũng lấy luôn!”

Câu nói của Ngụy Đồng là có liên quan đến một chuyện trước đây, lúc hoàng tử Anh Quốc William kết hôn, giới truyền thông đưa tin khắp nơi, Lưu Hân Huy cùng Ngô Thiến Thiến đã cảm khái: “Ôi, đối với tất cả các cô bé lọ lem mà nói, trên đời này đã mất đi một hoàng tử tốt!” Ngụy đồng kinh thường nói: “Hoàng từ hói đầu, có cho cũng không thèm!”

Xưa nay vốn luôn đối lập, vậy mà Lưu Hân Huy lại khoa trương ôm lấy Ngụy Đồng, giả bộ dụi dụi đôi mắt chẳng có một giọt nước mắt nào, nức nở nói: “Chị cả, mình thật quá thất vọng, không ngờ cậu lại đi hạ yêu cầu của cậu xuống thấp như vậy!” Bốn người không nhịn được, cười hi hi ha ha, bầu không khí dể chịu đi một chút.

Nhan Hiểu Thần hỏi: “Mình định cuối tuần này đi mua đồ mới để dành phỏng vấn xin việc, có ai muốn đi với mình không?” Lưu Hân Huy kinh ngạc nói: “Sao đến giờ cậu mới đi mua? Lúc nghỉ hè, mẹ mình đã mua cho mình rồi, mẹ cậu không mua cho cậu à?”

Ngô Thiến Thiến nói: “Nhân lúc có đợt giảm giá, mình đi dạo trung tâm mua sắm đã tiện thể mua rồi.”

Ngụy Đồng nói: “Chị họ của mình có hai bộ mặc không vừa liền quăng qua cho mình, nên tạm thời không cần mua.”

“Ừ, mình đi một mình vậy!”

Học đại học ba năm, Nhan Hiểu Thần đã dùng quá nhiều thời gian để đi làm thêm, mỗi một khoản tiền đều tính toán chi dùng, có hoạt động gì phải tiêu tiền cô đều cố gắng không tham gia, cho dù chỉ là ra ngoài dạo chơi thôi, cô cũng không muốn đi, thử hỏi có nơi nào mà không dùng đến tiền? Lúc đầu, có người còn gọi cô đi cùng, dần dà, ai cũng có bạn của mình, cho nên chẳng ai tìm cô nữa. Nhan Hiểu Thần ở trong lớp giống như ngươi vô hình vậy, mọi người đối với cô không có ấn tượng gì, cô đối với mọi người cũng chẳng thân quen, chỉ có những người bạn cùng phòng ba năm sống chung đối với Nhan Hiểu Thần mới là thân nhất, nhưng bọn họ cũng có khoảng cách nhất định, những dịp đại loại như đi dạo, ăn cơm, tiêu tiền tuyệt nhiên sẽ không tìm đến cô.

Ba năm sống tại thành phố Thượng Hải, Nhan Hiểu Thần còn chưa có dịp đi đến trung tâm mua sắm, lần đầu tiên đi mua mà còn phải mua đồ rất quan trọng, cô muốn đầu tư một bộ có chất lượng thật tốt, nhưng hoàn toàn chẳng biết nên mua ở đâu.

Đang mò mẫm tra cứu trên mạng tìm chổ mua đồ tốt thì di động rung lên vài cái.

Là tin nhắn của Thẩm Hầu: “Cậu đang ở đâu vậy?”

“Mình ở phòng vi tính, còn cậu?”

“Bài tập pháp luật kinh tế mình không có thời gian làm, cậu giúp mình nhé?”

“Được.”

“Cảm ơn cậu, sẽ mời cậu ăn cơm sau.”

Nhan Hiểu Thần ngẫm nghĩ, rồi nhắn lại: “Mình muốn có đề nghị khác, được không?

“Cậu nói đi!”

“Mình muốn mua một bộ quần áo mới để đi phỏng vấn, cậu có thể đi mua với mình không?”

“Được thôi! Khi nào thì đi? Đừng đi cuối tuần, đông người lắm.”

“Ngày mai hai chúng ta đều không có tiết, ngày mai đi nhé?”

“Được.”

“Mình định mua trong vòng 500 đồng thôi, tìm chổ nào rẻ rẻ ấy.”

“Cậu cả ngày vội vàng cực khổ kiếm tiền, tiền đi đâu hết rồi?”

Nhan Hiểu Thần không biết trả lời thế nào, ngẩn người nhìn màn hình vi tính, chần chừ chưa trả lời tin nhắn của Thẩm Hầu.

Một lát sau, Thẩm hầu nhắn thêm một tin nữa: “Nhà cậu gặp chuyện gì khó khăn à?”

Nhan Hiểu Thần lập tức hồi âm: “Không có.”

“Thôi, mình không hỏi nữa. Ngày mai mười giờ mình đến tìm cậu.”

Buổi sáng, đúng 9 giờ 45, Nhan Hiểu Thần nhắn tin cho Thẩm Hầu: “Cậu đang ở đâu vậy? Mình đến đó nhé?”

Thẩm Hầu gọi điện trực tiếp cho cô, “Mình đang trên đường, có chút kẹt xe.”

“Cậu không ở trường học à?”

“Mấy ngày nay mình ở ngoài trường. Nửa tiếng nữa, cậu đến cổng phía Nam đợi mình.”

Nhan Hiểu Thần làm thêm bài tập một lúc, xem chừng gần đến giờ hẹn thì vội vàng rời khỏi ký túc xá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.