Hạ tuần tháng sáu, tiết trời chính hạ nóng nực oi ả khó mà chịu nổi,
nắng rọi chói chang gay gắt xuống đỉnh đầu. Lúc này kì thi tốt nghiệp
trung học cơ sở vừa kết thúc, bầu không khí chẳng có lấy một hơi gió
mát, vừa nóng lại vừa khô.
Mấy đứa bạn thân chúng tôi vừa mới được giải phóng khỏi kì thi tốt
nghiệp, đi tụ tập đàn đúm một phen là lẽ đương nhiên. Bên trong quán
karaoke mát lạnh, cậu mập ôm mic gào rú bài “Có chết cũng phải yêu”, lại còn làm ra vẻ đang say sưa mê đắm lắm. Nói theo cách của cậu ta thì –
mỗi khi cầm mic lên, cậu ta chính là thần ca hát tái thế — nghe xong câu này, tôi chỉ muốn lên đá vào cặp mông béo múp của cậu ta mấy phát cho
xong.
Đương nhiên, tôi không dại gì mà xông lên thật đâu. Có những chuyện
đối với tôi mà nói thì chỉ tồn tại trong tưởng tượng. Nhưng mà La Lịch
Lệ thì lại là một đứa hoàn toàn theo trường phái hành động, chẳng nói
chẳng rằng, tung ngay một cú đấm khiến đầu cậu mập hếch lên bốn mươi lăm độ, ngã bổ nhào xuống ghế sofa của quán karaoke theo tư thế chổng bốn
vó cực kì thảm hại. Chiếc ghế đáng thương không ngờ còn bị đâm cho thủng luôn một lỗ, bọn tôi trông thấy thế, đứa nào đứa nấy tức tốc rút lui,
tránh xa cậu ta ra.
Đến lúc tiếng nhạc trong phòng hát lại vang lên, tôi ngã vật trong một góc sofa cười lăn lộn, cười đến nỗi chảy nước mắt.
Màn hình ti vi đang phát bài hát gốc, giọng nam trầm ấm cất tiếng ca: “Chia tay vì oán hận, tha thứ cho anh em nhé …” Cảm giác mê đắm thân
quen hòa tan dần vào tận trái tim tôi cùng với tiếng nhạc đinh tai nhức
óc.
Tôi hốt hoảng chỉ lên màn hình, hét lên với La Lịch Lệ đang đứng
trước máy chọn bài: “La Lịch Lệ, mau lên, mau lên, chuyển sang bài khác
ngay cho tớ.” La Lịch Lệ khinh bỉ liếc nhìn tôi: “Cậu nhìn lại mình đi!
Kém cỏi đến thế là cùng! Thất tình thì có gì ghê gớm chứ? Bớt đi một gã
Trần Tử Dật thôi chứ có phải trời sập xuống đâu!”
Bị nó cứa đúng chỗ đau thế này, trái tim tôi đau nhói, khuôn mặt Trần Tử Dật lại hiện lên trong đầu một cách vô thức: dưới ánh nắng chói
chang, chiếc áo sơ mi trắng, đường cong nơi cổ nhẵn nhụi và sáng sủa, cả mái tóc màu nâu hạt dẻ nữa … mỗi khi bật cười, chân mày của anh ấy lại
dương lên, chiếc mũi thẳng cùng với đôi môi mỏng khẽ nhếch, trông anh ấy rạng rỡ mát lành hệt như một cơn gió biển.
Tôi hít mạnh một hơi thật sâu, ngẩng đầu ngả lưng xuống ghế sofa, tiện tay cầm một lon Sprite đã khui nắp lên tu một hơi dài.
Đã miệng quá!
Một năm trước, vào bữa tiệc sinh nhật của tôi, Trần Tử Dật đã gọi cả
đám người đến mừng sinh nhật. Trong quán karaoke, anh ấy đã nắm tay tôi
hát một khúc tình ca trước mặt tất cả mọi người. Tiếng vỗ tay và huýt
sáo trong phòng bùng lên như sấm dậy, mặt tôi đỏ lựng cả lên, nhưng Trần Tử Dật chỉ nhìn tôi cười. Sự ấm áp từ ánh mắt anh ấy truyền sang tôi
nóng bỏng. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, anh ấy đã nói với tôi bằng giọng thật dịu dàng: “Thái Thái, anh muốn được nắm tay em mãi
mãi.”
Tôi rụt rè vân vê gấu áo, hỏi Trần Tử Dật: “Nếu có ngày em đi lạc mất thì sao?”
Anh trìu mến vuốt tóc tôi: “Ngốc ạ, chỉ cần em đứng yên tại chỗ không đi đâu hết, nhất định anh sẽ tìm thấy em.” Đôi mắt anh lấp lánh ánh
sáng nhu hòa như nước, long lanh tựa những ngôi sao trên trời.
Tiếc thay, con đường đi đến những điều tốt đẹp lung linh ấy quá đỗi
xa xôi, cuối cùng hai chúng tôi vẫn lạc mất nhau khi còn chưa đi tới
đích.
Vừa nghĩ đến Trần Tử Dật, toàn thân tôi liền bắt đầu nhức mỏi, lồng
ngực căng ra, đỉnh đầu tôi chợt bị một luồng hơi nóng bừng lên xâm
chiếm. Tôi nhìn kĩ lại lon nước trong tay mình, đúng là nước ngọt có ga
mà, sao tôi uống Spite cũng say được nhỉ?
La Lịch Lệ ngồi bên lạnh lùng hừ một tiếng: “Thôi đi, Trần Tử Dật với cậu chia tay nhau được mấy tháng rồi, giờ cậu còn mong chờ gì ở anh ta
nữa? Cũng chỉ có những đứa ngốc nghếch như cậu mới dễ bị gạt thế thôi.”
“Tớ có ngốc đâu?”
La Lịch Lệ nhảy dựng lên: “Cậu còn chối à? Thế cậu nói xem, có ai
ngốc đến mức bị bạn trai lừa xong lại còn bị cả máy ATM lừa nữa?”
Ngay sau đó, tôi ngước nhìn trần nhà, nước mắt chan hòa. Nếu coi
chuyện tôi bị Trần Tử Dật đá mà không hiểu vì sao là một trò hề, vậy thì việc bị cái máy ATM chơi khăm đúng là một bi kịch.
Thi xong tôi mời mọi người đi hát karaoke, hôm ấy tôi đang định rút
200 đồng từ máy rút tiền tự động, kết quả tiền thì không thấy đâu, lại
còn bị nuốt thẻ luôn nữa chứ. Sau lưng tôi còn cả một dãy dài đang xếp
hàng chờ đến lượt mình, tôi chỉ còn biết ôm lấy cái máy ATM mà rên rỉ.
Chú bảo vệ khua tay quát: “Làm ồn gì ở đây? Nói cô đấy, cái cô đang rú lên như quỷ khóc sói tru kia kìa.”
“Chú ơi, thẻ của cháu bị nuốt mất rồi …” Vẻ mặt tôi như đưa đám.
Chú bảo vệ ngẩn người, nhìn đồng hồ rồi nói: “Giờ này nhân viên làm
việc đều nghỉ cả rồi, chắc nhanh nhất thì phải đến mai mới giải quyết
được.”
Vừa nghe nói thế, tôi liền xông lên túm lấy tay áo chú bảo vệ: “Vậy
còn thẻ của cháu thì sao? Nhớ lát nữa cháu đi rồi cái máy ATM này lại
nhả 200 đồng đó ra, thế thì chẳng phải cháu mất tiền oan ư?”
Chú bảo vệ cũng không biết phải xử lí thế nào. Còn tôi thì lập tức
mũi cay mắt đỏ, nước mắt tuôn ra như nước lũ. Tôi ôm lấy cái máy rút
tiền khóc lóc thảm thiết: “Gian lận! Ngân hàng như thế này rõ ràng là
hành vi gian lận!” Khóe miệng chú bảo vệ giật giật, mặt nhăn nhó, đành
phải dán một mảnh giấy “Máy bị lỗi, tạm ngừng sử dụng” lên trên chiếc
máy ATM.
Cuối cùng cũng bình tâm lại, tôi quay người thì bắt gặp ngay ánh mắt
oán hận xuất phát từ những người đang đợi rút tiền, tôi chỉ biết cúi đầu chuồn đi cho lẹ.
Sau chuyện đó, tôi tự an ủi mình rằng: cứ coi như là của đi thay
người vậy, huống hồ chuyện này cũng chỉ là tạm thời. Cơ mà tiền bị nuốt, nhưng hát thì vẫn phải hát chứ. Làm sao đây, khắp người tôi gom cả lại
còn chả đủ tiền đi xe! Trong cơn nguy khốn, tôi đành cúi đầu nhờ vả La
Lịch Lệ.
La Lịch Lệ nhìn tôi cả nửa ngày, đột nhiên cất cao giọng lên trên
quãng tám: “Cậu nói xem, còn chuyện gì bi kịch hơn cùng lúc bị bạn trai
đá và bị máy ATM lừa không?”
Tôi đau đớn quá, hai mắt lại đỏ lên, nước mắt sắp rấn ra rồi. Tôi túm lấy tay La Lịch Lệ lắc lấy lắc để: “Loli (biệt danh của La Lịch Lệ),
tại sao chứ? Tại sao? Tại sao ông trời lại bất công với tới như vậy? Rốt cuộc thì tớ đã mắc lỗi gì?”
La Lịch Lệ nổi khùng gạt phắt tay tôi ra, cô nàng đưa hay tay lên
chống hông, gầm lên giận dữ: “Cậu định diễn bi kịch tình yêu đau khổ đấy hả? Cậu tưởng cậu là Quỳnh Dao chắc? Còn nữa, lần sau còn dám gọi tớ là Loli, tớ sẽ khiến cậu khỏi phải nhìn thấy ánh mặt trời luôn!”
Tôi bước lùi một bước, hình ảnh La Lịch Lệ trước mặt bắt đầu nhạt
nhòa. Tôi lắc đầu thật mạnh hỏi: “La Lịch Lệ, hình như tớ hơi váng đầu.”
La Lịch Lệ không thèm chớp mắt: “Váng đầu xong thì nhớ trả tiền karaoke cho tớ.”
Tôi lập tức trợn tròn mắt nhìn cô nàng, cất tiếng cười nghe cực kì
ngớ ngẩn: “Hi hi, yên tâm đi, tớ sẽ không quên đâu. Bây giờ tớ đang tỉnh táo lắm.”
La Lịch Lệ đưa tay lên cốc đầu tôi: “Cậu tỉnh táo cái con khỉ. Tớ
thấy cậu bị sốt đến lẩn thẩn luôn rồi. Hồi xưa khi cậu bất chấp tất cả
theo đuổi Trần Tử Dật, tớ đã từng khuyên cậu con gái con đứa mà chủ động quá, chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi. Bây giờ cậu ra nông nỗi này,
đúng là đáng kiếp.”
Bên trong phòng hát, màn hình ti vi không ngừng biến đổi, ánh sáng
lập lòe, tôi nghe thấy tiếng La Lịch Lệ thở dài thật khẽ, lồng ngực tôi
cũng theo đó run lên. Trái tim tôi chua xót. La Lịch Lệ quả đúng là La
Lịch Lệ, luôn luôn dội thẳng một gáo nước lạnh xuống đầu tôi mỗi khi tôi choáng váng, khiến tôi tỉnh lại. Tôi hiểu chứ, đó mới thực sự là người
thật lòng muốn tốt cho tôi.
Chỉ là … có những lúc hồi ức quá đỗi rõ ràng lại chẳng khác nào đang tự giày vò bản thân mình vậy.
Tôi co người trong chiếc sofa, miệng lưỡi tôi khô ran nóng rát, tôi nhấc lon sprite lên uống tiếp.
Dưới ánh đèn vàng mờ sáng, ai đó đang cầm mic hát câu được câu chăng. Đám con trai con gái hòa vào trong tiếng nhạc, dưới ánh đèn mờ ảo trông sao mà mê đắm.
La Lịch Lệ kêu lên: “Thái Thái, cậu điên rồi à? Vừa nãy cậu mập đã
đổi nước ngọt có ga trong lon thành bia dứa, cậu nhạy cảm với cồn, nhấp
môi là say đấy.” Cô nàng vừa nói vừa giành lấy lon sprite từ trong tay
tôi: “Chết tiệt! Cậu còn uống nữa à? Lát nữa tớ biết đưa cậu về nhà thế
nào đây?”
La Lịch Lệ còn chưa nói hết câu, ý thức của tôi đã bắt đầu nhạt dần.
Trong cơn mơ hồ, tôi giơ cao lon nước trong tay lên cười ngu ngơ với La
Lịch Lệ: “Lịch Lệ, đừng dọa tớ chứ! Đây rõ ràng là spite mà.”
Tiếng nhạc che lấp mất giọng nói của La Lịch Lệ, tôi chỉ thấy ánh
sáng xanh đỏ tím vàng ánh lên mặt cô nàng. Lúc tiếng nhạc chậm lại, cuối cùng tôi cũng nghe rõ La Lịch Lệ hét toáng lên: “Điền Thái Thái, người
mà Trần Tử Dật thích không phải là cậu, cậu có hiểu không? Bây giờ bởi
vì người anh ta thích đã trở về, thế nên anh ta mới vứt bỏ cậu không
thương tiếc! Đến bao giờ cậu mới tỉnh ra đây!”
Sở trường của La Lịch Lệ chính là khơi lên nỗi đau của người khác, mà cô nàng còn chuyên môn chọn những chuyện đau nhất để khơi.
Nụ cười trên mặt tôi đông cứng ngay lập tức. Tại sao đến cả việc tự
lừa dối bản thân mình cũng khó khăn đến vậy? Giống hệt như một ấm nước
sôi trút thẳng lên trái tim tôi, vết thương trong tim bỏng rát. Có câu
chó cùng cắn dậu, huống chi là người! Tôi nhảy bật lên đứng trên mặt ghế sofa, chỉ tay xuống La Lịch Lệ lớn tiếng nói: “Ai bảo không có Trần Tử
Dật thì tớ không sống được? Nói cho cậu biết, La Lịch Lệ – cậu – cậu
chính là một đứa Loli giả tạo.”
Bất kì ai cũng có điều cấm kị của mình, nếu như điều cấm kị của tôi
là Trần Tử Dật, thế thì điều là Lịch Lệ cấm kị nhất chính là kẻ khác gọi cô ấy là Loli. Tuy rằng Lịch Lệ là một cô gái ngọt ngào xinh đẹp, nhưng hễ là người thân với cô nàng, không ai không biết La Lịch Lệ và hai chữ “Loli” kia lệch pha đến đâu. Cô ấy là ai chứ? Chính là người có thể
khiến cậu mập ngã lăn quay chỉ bằng một cú đấm!
Tôi nói liên thanh một hồi khiến cho máu nóng trong người sôi lên
sùng sục, nhấc lon nước trong tay lên tu liền một hơi, nói tiếp: “Còn
nữa, Trần Tử Dật thì có gì hay ho chứ? Một thằng con trai chứ to tát gì? Hạng người đó tớ tiện tay vơ bừa cũng ra một mớ.”
La Lịch Lệ vẫn còn đang đắm chìm trong cơn sốc, tôi vội vàng nhảy khỏi ghế sofa, xông ra ngoài.
Xuyên qua sảnh lớn của tầng ba, đúng lúc ấy tôi đụng phải một đám
người đang nói cười hỉ hả bước lên lầu. Trong mắt tôi lúc này, hình ảnh
đám người ấy lắc lư xiêu vẹo và lồng vào nhau thành một khối.
Tôi ngoái đầu nhìn, hai chân bắt đầu mềm nhũn ra – La Lịch Lệ đã đuổi giết đến nơi rồi. Con bé đang nhe nanh múa vuốt, rít lên the thé: “Điền Thái Thái, cậu chán sống rồi hả? Nhân danh mặt trăng, hôm nay bà đây
phải tiêu diệt nhà ngươi!”
Tôi chỉ thấy sau ót nặng như đá đè, tim đập tình thịch như sắp bay
khỏi lồng ngực. La Lịch Lệ đã đuổi theo sát nút, tôi run như cầy sấy,
không còn biết chạy về đâu nữa, chỉ muốn nhảy thẳng xuống dưới cầu thang cho xong.
“Làm ơn tránh đường nào.” Một giọng nói trong trẻo bất chợt vang lên. Tôi ngoái đầu nhìn, phát hiện ra hình như từ phía đám đông có một ánh
đang lặng lẽ liếc sang phía tôi. Đôi mắt ấy lấp lánh một thứ ánh sáng
nhẹ nhàng, tôi thấy tim mình dường như lỡ nhịp.
Tôi còn chưa kịp mở miệng nói gì, kẻ đứng sau lưng gã ta đã lên tiếng trước: “Kỷ Nghiêm, cẩn thận đấy, con nhỏ đó uống say rồi, đang lơ mơ
kia kìa. Cứ kệ xác cô ta.”
Tôi vốn định làm ra vẻ trấn tĩnh, nhưng hai tai lúc này cứ ong ong
như sấm rền vang, đất trời trước mặt bắt đầu xoay tít. La Lịch Lệ đã bắt kịp tôi: “Điền Thái Thái, cậu định gạt ai đấy hả? Cậu bị Trần Tử Dật
xơi tái luôn rồi, còn đòi vơ cả mớ cái con khỉ.” Giọng nói của La Lịch
Lệ cứ lặp đi lặp lại trong tai tôi, nghe như tiếng vọng.
Cảm giác ngột ngạt khiến tôi không thở nổi.
Trần Tử Dật … trong lòng tôi thầm gọi cái tên này. Một Trần Tử Dật đã từng cười và mắng yêu tôi là nhóc con ngốc nghếch, một Trần Tử Dật từng ủ ấm cho đôi tay tôi giữa trời đông giá lạnh, một Trần Tử Dật từng quẹt khẽ lên mũi tôi, đưa cho tôi que kem mát lạnh trong một buổi trưa hè …
một Trần Tử Dật đã bá chiếm toàn bộ kí ức của tôi, từng thuộc về tôi …
Một Trần Tử Dật ra đi không trở lại …
Hồi ức tựa như một ly rượu mạnh, khiến con người ta say mèm không sao tỉnh nổi.
Dần dần, cảnh vật trước mắt tôi trở nên nhạt nhòa mờ ảo, tôi không
còn nhìn rõ mặt La Lịch Lệ nữa, khóe mắt bị dính nước soda cay xè, nhưng miệng tôi vẫn không quên biện hộ cho mình: “Ai nói tớ không được yêu
người khác chứ?”
Xung quanh ồn ào quá, đến cả giọng nói của tôi cũng bị nhiễu luôn. Có lẽ tôi say thật rồi, cả người tôi mềm nhũn rồi ngã nhào về phía sau.
Nhưng mà có người tỉnh táo hơn tôi nhiều, người đó đỡ lấy tôi, hỏi:
“Cậu không sao chứ?” Giọng nói ấy nghe như một làn gió thổi mơn man vào
tai tôi, vì ngược sáng nên tôi không nhìn rõ khuôn mặt ấy, chỉ có thể
thấy đó là một khuôn mặt với những đường nét rõ ràng.
“Thái Thái, em có sao không?” Trần Tử Dật cũng đã từng nói với tôi
như thế, khi tôi ngước lên nhìn anh ấy, ánh mắt anh kiên định, khuôn mặt điển trai, ngữ khí vốn luôn cao ngạo cũng hơi dịu lại. Anh cúi đầu, từ
từ buông lỏng tay tôi, còn tôi thì chỉ biết vặn vẹo tay mình, không dám
ngẩng lên nhìn anh ấy nữa. Đó là lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện với
nhau. Có điều thật nực cười, người đề nghị chia tay là anh ta, vậy mà
anh ta lại hỏi tôi “Em có sao không?”
Khuôn mặt Trần Tử Dật cũng bắt đầu nhạt nhòa dần. Nếu nói chỉ có kẻ
ngốc mới say sprite, thế thì lần này tôi thực sự muốn làm kẻ ngốc đó
lắm, bởi vì chỉ có kẻ ngốc mới không cần chịu trách nhiệm vì những lời
mình nói.
Ai bảo tôi không tìm được người khác chứ?
Không hiểu sao lời nói của La Lịch Lệ lại khiến tôi kích động thế
này. Tôi ngoác miệng cười với người đang kéo tay tôi, vòng tay lên cổ
anh ta, môi kề môi và …hôn đắm đuối. Nhưng sao tim tôi lại đau đến tái
tê.
Có ai đó kéo tay tôi ra, trong tai tôi là những âm thanh xen kẽ vào
nhau. Có tiếng nhạc, tiếng con trai kêu sửng sốt và cả tiếng con gái la
hét chói tai. Cố mở mắt nhìn xem kẻ oan uổng vô duyên vô cớ bị tôi lôi
xuống nước là ai, đập vào mắt tôi là một đôi mắt sáng bừng sâu thẳm.
Lòng tôi se lại, trước mắt tối sầm, tôi rơi vào trong bóng tôi vô biên,
còn những chuyện về sau thì tôi chịu không sao nhớ nổi.
Mơ mơ màng màng ngủ một giấc, sáng hôm sau tỉnh lại, tôi phát hiện ra mình đang nằm trên giường ngủ trong nhà. Tôi bật dậy nhấc điện thoại
lên nhìn, màn hình hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều của La
Lịch Lệ. Đang định gọi lại thì con bé đã gọi đến cho tôi. Tôi vừa day
huyệt thái dương vừa nhấn nút nghe điện.
Ngay lập tức, bên tai tôi vang lên tiếng gầm của La Lịch Lệ từ đầu
dây bên kia: “Điền Thái Thái, cậu càng ngày càng giỏi đấy! Đã bảo cậu
đừng uống nữa mà cậu bỏ ngoài tai! Bảo cậu có trách nhiệm với bản thân
mình cậu cũng không thèm đếm xỉa! Cậu không coi những lời tớ nói là cái
cóc khô gì hết!”
Tôi chột dạ gật đầu: “Tớ biết rồi, biết rồi, tớ nhận lỗi còn không
được sao? Hôm qua tớ không có ấn tượng gì về những chuyện xảy ra sau đó … à đúng rồi, cậu đã giải thích với mẹ tớ như thế nào?”
La Lịch Lệ ở đầu dây kia vẫn tiếp tục mắng như tát nước vào mặt tôi:
“Cậu còn dám mở mồm ra hỏi à? Cậu lăn ra ngủ như heo, làm tớ phải nói
dối với mẹ cậu hôm qua là sinh nhật tớ, cậu chơi vui quá nên đã uống một chút nước ngọt có cồn. Cậu nói xem, cậu làm thế này chẳng phải là đã
bôi một vết nhơ lên hình tượng học sinh ngoan ngoàn của tớ hay sao?” La
Lịch Lệ ngừng lại lấy hơi, rồi dường như sực nhớ ra điều gì, thái độ đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ, nó cười âm hiểm nói: “Nhưng mà,
hôm qua cậu vớ bẫm rồi đấy — anh chàng mà cậu chủ động hôn ấy, đúng là
cực phẩm trong cực phẩm luôn! Này, Thái Thái, khai thật đi, có phải cậu
cố ý không hả?”
Đầu tôi chợt đau như búa bổ, tôi cúp máy luôn mà không thèm trả lời La Lịch Lệ.
May mà thi xong được nghỉ, tuy rằng không tránh được chuyện bị mẹ ca
nhạc một bài, nhưng mà thời gian trước tôi học hành chăm chỉ lắm, mẹ
cũng chẳng có cớ gì để nói tôi.
Chỉ là trong lúc uống sữa, tôi bỗng dưng nhớ đến từ cực phẩm trong
lời La Lịch Lệ, nhớ đến nụ hôn kia, rồi không kìm được thấy xấu hổ ê
chề, thầm lấy làm mừng vì khi đó tôi đã say túy lúy.
Sau này nhớ lại những chuyện xảy ra trong quán karaoke, tôi phát hiện ra mình đúng là không tài nào nhớ được hình dáng anh chàng bị tôi cưỡng hôn đó. Vả lại La Lịch Lệ cũng nói anh ta là một người hoàn toàn xa lạ, thế nên tôi cũng chỉ coi như mình đã mơ một giấc mộng hoang đường, cứ
để cho mọi chuyện trôi đi, thế thôi.
Những ngày chờ đợi kết quả thi tốt nghiệp phải nói là sóng yên gió
lặng. Nhưng mà đến hôm công bố điểm thì mọi chuyện hoàn toàn bước sang
ngã rẽ, cuối cùng tôi cũng chờ đợi được ngày khổ tận cam lai – Tôi đã đỗ vào trường điểm trực thuộc của tỉnh với điểm số cao hơn mức điểm chuẩn
tận mười điểm, khiến cho ai nấy kinh ngạc muốn rớt tròng mắt.
Cùng đỗ vào trường trực thuộc với tôi còn có La Lịch Lệ.
Với thành tích của La Lịch Lệ, thi đậu vào trường điểm trực thuộc của tỉnh không có gì đáng ngạc nhiên, về phần tôi, từ xưa đến nay thành
tích học tập luôn lững lờ ở mức trung bình khá, bố mẹ tôi chẳng hi vọng
gì vào chuyện tôi thi đậu trường điểm trực thuộc của tỉnh này, giờ bố mẹ cứ gọi là sướng ngất ngây, hàng xóm láng giềng biết tin này lại còn
khen tôi lên tận mây xanh trước mặt bố mẹ tôi nữa.
Chỉ có một mình tôi thấy thật nực cười. Tôi thở dài nói với La Lịch
Lệ khi nó sang chơi nhà tôi: “Ban đầu liều mạng học hành là vì muốn được học cùng trường với Trần Tử Dật, giờ thì cuối cùng tớ cũng đỗ rồi,
nhưng hai đứa lại chia tay … Tại sao mọi chuyện cứ luôn đi ngược lại
những gì tớ mong muốn thế?”
La Lịch Lệ thất vọng kêu lên: “Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi! Chia
tay thôi mà, có đáng phải rầu rĩ thành cái dạng này không? Chẳng lẽ
không có Trần Tử Dật thì cậu không sống được chắc?”
“Ai bảo tớ rầu rĩ vì anh ta chứ?” Tôi hít thở sâu, cố bình tĩnh lại:
“Cậu không biết chứ dạo này bố mẹ tớ càng ngày càng kỳ vọng cao vào tớ!
Nói ngay sáng nay thôi, bố mẹ không ngờ đã tự ý mời gia sư về dạy kèm
cho tớ, bảo là sợ tớ không theo kịp bài vở ở trường trực thuộc, muốn tớ
học phụ đạo hè. Bố mẹ còn nói thầy dạy kèm chính là học sinh xuất sắc
trong trường trung học trực thuộc kia … tớ đang rối hết cả đầu óc lên
đây.”
“Chuyện này là thế nào?” La Lịch Lệ hỏi.
Tôi xị mặt, cúi đầu tiu nghỉu đáp: “Bố tớ bảo, tớ phải tranh thủ dịp
này, chả mấy khi tớ bứt phá được một lần, phải làm một hơi thi vào lớp
chọn của trường trực thuộc. Cậu nói xem thế này thì khác gì dồn tớ vào
chỗ chết chứ? Ban đầu chúng mình đã hẹn nhau được nghỉ một cái là hai
đứa sẽ đi du lịch, giờ phải làm sao đây?” Tôi ngẩng phắt đầu lên, khí
thế hùng hồn đứng dậy gồng hai cánh tay, cố nặn ra một tí xíu cơ bắp:
“Hay là tớ tẩn cho ông thầy dạy kèm đó một trận, để ông ta biết khó mà
lùi?”
La Lịch Lệ nghẹo đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy khinh bỉ. Nó chĩa ngón tay út vào tôi: “Dựa vào cái dáng nhỏ thó đó của cậu á, thôi đi nàng ạ. Nói cậu bị người ta tẩn cho một trận tớ còn tin được. Cậu liệu mà nghĩ cách nịnh bợ lấy lòng người ta đi thì hơn, để người ta mau chóng kết thúc
đợt phụ đạo này, trả lại tấm thâm tự do cho cậu!”
Tôi không biết phải cãi lại thế nào, mãi lâu sau mới thốt nổi một câu: “Nhỡ anh ta không chịu thì sao?”
“Cậu ngốc chứ người ta không ngốc đâu. Tiền công vẫn thế, lại được
giảm thời gian làm việc, chuyện tốt thế này có ai chê cơ chứ?” – La Lịch Lệ nói xong còn liếc nhìn tôi một cái, cuối cùng không quên bổ sung
tiếp một câu: “Bạn Điền Thái Thái ơi, chuyến du lịch lần này tớ chắc
chắn phải đi đấy. Cậu không đi là tớ đi một mình … cậu tự chúc phúc cho
mình đi.”
Tôi chả buồn tranh cãi với La Lịch Lệ, hai tay ôm đầu lăn lông lốc trên giường.
Việc quan trọng nhất bây giờ chính là giải quyết chuyện anh chàng gia sư kia đi! Mà La Lịch Lệ nói cũng có lý đấy chứ …
Tôi nằm vật trên giường, mắt nhìn chăm chăm trần nhà, bắt đầu tưởng
tượng ra vẻ mặt của anh chàng gia sư. Nhưng bất kể tôi có nghĩ kiểu gì
thì trong đầu cũng toàn là hình ảnh về một gã con trai cao gầy, mặt mày
vô cảm, lại mọc đầy mụn trứng cá với cặp kính gọng đen dày sụ trên sống
mũi — đây là hình ảnh kinh điển về mấy tên mọt sách mà! Tôi không muốn
trải qua kỳ nghỉ hè tươi đẹp của mình với một con mọt sách đâu!
“Hãy đợi đấy, ta sẽ chinh phục được con mọt đó!” Tôi ngồi bật dậy
khỏi giường, tỏ rõ quyết tâm của mình bằng một câu nói ngắn gọn và dõng
dạc.
Sau khi La Lịch Lệ đi, tôi mở máy tính lên mạng. Trên QQ, avatar của
Trần Tử Dật vẫn tối đen, trên status vẫn là câu “Chấm dứt ở đây.” Đọc
câu nói đó mà lòng tôi đau như dao cắt. Sau khi chia tay, Trần Tử Dật
biến mất một cách cực kì triệt để, còn tôi thì từ đầu đến cuối vẫn không sao dằn lòng chuyển anh ta vào danh sách cấm.
Lòng tôi rối bời, thôi thì lên trang chủ của QQ xem bói chòm sao vậy. Tôi làm liền mấy bài trắc nghiệm, kết quả phần lớn đều là — Sau cơn mưa trời lại sáng, vận đào hoa sẽ kéo đến ùn ùn.
Tôi hài lòng với kết quả này lắm, vì thế tôi tắt máy chuẩn bị vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ. Trước khi ngủ không ngờ lại nhận được một tin nhắn, câu nói giản đơn trong nháy mắt xuyên thấu qua bóng hình trong kí ức
của tôi, khiến mắt tôi ướt nhòe, còn trái tim thì dậy lên từng cơn sóng.
Người gửi tin nhắn không phải ai khác mà chính là Trần Tử Dật, anh ta nói với tôi: “Thái Thái, chúc mừng em đã thi đỗ vào trường trung học
trực thuộc.”
Kí ức lại hối hả ùa về.
Tính ra thì tôi và Trần Tử Dật chia tay nhau cũng sắp được nửa năm,
kí ức cuối cùng chính là hôm anh ta và tôi cùng đi xem bộ phim điện ảnh
mới nhất lúc bấy giờ “Harry Potter”. Trong rạp chiếu phim, tôi vỗ vai
anh để anh quay sang nhìn tôi dùng miệng đỡ những hạt bắp rang bơ được
tung lên không trung. Anh cười xoa đầu tôi, nhắc nhở: “Nhóc con ngốc
nghếch, em khờ quá.”
Đôi môi đẹp của Trần Tử Dật khẽ nhếch lên, nụ cười vị tha và chiều chuộng .
Phòng chiếu tối om, ánh sáng le lói hắt lên mặt Trần Tử Dật, cách qua một bịch bắp rang bơ, ánh mắt anh dịu dàng tựa như mặt hồ tĩnh lặng.
Cảm giác ấm áp chảy khắp người tôi như một dòng nước ấm êm.
Mọi thay đổi bắt đầu từ khi tiếng chuông điện thoại của anh vang lên đột ngột.
Quên tắt máy khi xem phim trong rạp, Trần Tử Dật hiếm khi phạm phải lỗi này.
Tôi cứ tưởng anh chỉ nhất thời sơ suất, nhưng thực tế đã chứng minh, tôi sai mất rồi.
Anh đưa tay chặn ống nghe rồi nói với tôi: “Anh ra ngoài nghe điện
một lát.” – Lòng tôi thoáng bất an – Trần Tử Dật chưa bao giờ tránh tôi
khi nghe điện thoại. Tôi kéo áo anh trong vô thức, anh ngoái đầu nhìn
tôi, nói khẽ: “Ngoan nào, đợi một lát anh sẽ trở lại ngay.”
Tôi không ngừng nhét bắp rang bơ vào miệng, nhìn theo bóng lưng Trần Tử Dật dần mất hút bên ngoài phòng chiếu.
Trần Tử Dật nói không sai chút nào, tôi khờ thật, khờ đến mức để anh
ta đi mà không chút nghi ngờ. Hôm đó, đến tận khi phim chiếu hết mà vẫn
không thấy anh ta quay lại, một mình tôi bị bỏ rơi trong phòng chiếu tôi om, lòng tôi lạnh ngắt. Cả thế giới của tôi chỉ còn lại dòng chữ trắng
nhá sáng trên màn hình điện thoại: “Thái Thái, chúng ta chia tay đi. Anh xin lỗi, cô ấy đã trở về.”
Tôi cúi đầu, tóc mai chọc vào trong mắt đau đến mức tôi gần như rơi
lệ. Bặm chặt môi, tôi cố ngăn mình khóc thành tiếng, thế mà nước mắt
cuối cùng vẫn ứa ra, từng giọt từng giọt tuôn theo gò má rớt xuống thấm
đẫm bịch bắp rang bơ.
Cả một tuần liền tôi không trông thấy bóng dáng Trần Tử Dật.
Đến khi gặp lại, anh ta áy náy nói với tôi: “Thái Thái, em là một cô gái tốt, nhưng anh yêu cô ấy, từ nhỏ đã yêu cô ấy rồi.”
Cô ấy là người bạn thanh mai trúc mã của anh ta, hai người lớn lên
bên nhau từ bé. Anh yêu cô ấy, nhưng cô ấy lại không đón nhận. Sau ngần
ấy năm cãi vã rồi xích mích, cuối cùng cô ấy cũng đáp lại tình cảm của
người vẫn luỗn đứng sau lưng lặng lẽ ủng hộ mình – bạn trai Trần Tử Dật
của tôi.
Tình tiết mới nhàm chán làm sao, thế mà chính bản thân tôi lại là người trong cuộc.
Tôi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, lật lên lất xuống không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng vẫn không trả lời lại tin nhắn đó. Tôi
nhắm mắt bấm nút tắt nguồn.
Có tiếng nói vang lên trong tim tôi: mình không buồn đâu, xem tử vi chòm sao đã nói là mình sắp có chuyện may mắn kia mà.
Thế là, với tâm trạng thấp thỏm bất an, tôi bước vào những ngày nóng nực nhất của kì nghỉ hè dài đằng đẵng.
Hôm anh chàng gia sư đến, tôi dậy từ sáng sớm để tác chiến bước đầu
tiên trong kế hoạch của mình. Ấn tượng tốt đẹp ban đầu chính là mấu chốt để thành công.
Tiếng chuông cửa reo lên, mẹ tôi còn chưa kịp lên tiếng thì tôi đã
tức tốc lao ra ngoài mở cửa, không quên vuốt lại tóc và nở nụ cười cực
kì lễ phép.
Có tia nắng rọi thẳng vào mắt tôi, tôi nheo mắt.
Người ngoài cửa dường như hơi khựng lại, vẻ ngạc nhiên trong mắt
thoảng qua rồi biến mất ngay, thần sắc lập tức trở lại bình thường, anh
ta nhìn tôi mỉm cười thật khẽ.
Anh chàng trước mặt trông trắng trẻo thư sinh, sống mũi thẳng tắp,
mặt mày sáng sủa. Ánh nắng mai vàng nhạt rọi vào trong đôi mắt sâu thẳm
của anh ta lấp lánh sáng như một dòng lốc xoáy, tôi bị cuốn hút ngay tức khắc. Chân mày anh ta hơi nhướn lên, bờ môi mỏng khẽ nhếch một cách vô
thức thành nụ cười khiến trái tim tôi dồn nhịp. Anh ta chỉ cần lặng im
đứng đó thôi cũng đủ toát lên vẻ ưu nhã khác hẳn người thường.
Trong đầu tôi chỉ có một cách hình dung duy nhất – một nụ cười làm
điên đảo chúng sinh! Cái đó … nói thế nào nhỉ …? Cứ ngỡ như tiên trên
trời, khiến tôi sửng sốt xém chút nữa thì trào máu mũi. Ngay khi hai mắt tôi sắp sáng bừng như đèn pha ô tô, một giọng nói trong trẻo vang lên:
“Sao, không định mời anh vào à?” Anh ta khẽ hất hàm, nhìn tôi bằng ánh
mắt mê muội lòng người đến cực độ.
Một thiếu niên linh động tuấn tú dường này chẳng khác nào cơn gió mát hiếm hoi thổi qua ngày hè oi ả, khẽ khàng xua tan những đám mây trắng
trên bầu trời xanh cao vút. Một nụ cười nhẹ như mây khói càng khiến
khuôn mặt thêm vẻ điển trai, ánh sáng trong mắt anh ta rọi thẳng vào
trái tim tôi cùng với ánh mặt trời, thế giới của tôi bừng nở ngàn hoa
trong nháy mắt. Đây nào phải là con mọt sách xuất thân từ trường điểm
chứ? Với tướng mạo này, có nhét vào đâu cũng trở thành cực phẩm trong
chốn nhân gian!
“Mời vào! Mời vào! Chào anh, em là Điền Thái Thái. Anh là thầy dạy
kèm mới đến đúng không ạ?” Tôi vội vàng nở nụ cười đon đả mời anh ta vào nhà.
Anh ta có vẻ hơi bất ngờ, nhưng cũng chỉ khẽ gật đầu rồi đi thẳng
vào. Anh ta đi trước tôi, còn tôi thì bám theo sau, ánh mắt từ đầu đến
cuối dừng lại ở trên tấm lưng thẳng tắp đó – thực ra thì trong đám nữ
sinh, chiều cao của tôi cũng không tính là lùn, nhưng so với anh ta, tôi thấp hơn hẳn một cái đầu.
Anh gia sư mới đến có vẻ rất nhã nhặn và điềm đạm, tôi không khỏi
mừng thầm. Còn nhớ tối qua mẹ tôi kể: anh gia sư này cực kì ưu tú, ngoan ngoãn, lại chín chắn, thành tích tốt nữa, đoạt giải nhất Olympic vật lý toàn quốc, học ở trường trực thuộc phải nói là một mạch trơn tru.”
Giờ nghĩ lại, có một người không bới đâu ra được một tí khuyết điểm
này làm gia sư cho tôi quả là một chuyện tốt đép biết bao. Tôi thầm nhủ
trong lòng: chỉ cần anh không chọc đến em thì dù có đi du lịch muộn hơn
một chút cũng không phải là không thể.
Vừa vào phòng khách, bố tôi đã tươi cười ra đón: “Kỷ Nghiêm, cháu đến rồi à? Mau ngồi xuống đây, mau ngồi xuống.”
Đoạn bố quay sang bảo tôi: “Thái Thái, đây là con trai chú Kỷ, Kỷ Nghiêm, lớn hơn con một khóa. Mau gọi anh Kỷ Nghiêm đi.”
Tôi ngẩn người, vội cúi đầu chào: “Anh Kỷ Nghiêm, sau này mong anh chỉ bảo nhiều ạ.”
Khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên: “Không cần khách sáo đâu.” Giọng nói của anh ta cực kì khiêm tốn.
Bố tôi vỗ vai Kỷ Nghiêm nói: “Kỷ Nghiêm, sau này chuyện học hành của
con bé nhà chú giao cả cho cháu đấy, cháu cứ quản thật nghiêm khắc vào
cho chú.”
Kỷ Nghiêm mỉm cười liếc nhìn tôi: “Thực ra bên cạch việc học hành còn cần có thời gian giải lao đúng mực, phải vừa học vừa chơi ạ”
Nghe được câu này, tôi có cảm giác như trông thấy con đường nghỉ hè
tươi sáng đang đợi chờ mình phía trước, lúc ấy tôi cảm động đến suýt
khóc. Thấy chưa, một ông anh mới dịu dàng và chu đáo làm sao.
Mẹ tôi từ trong bếp đi ra chào hỏi, sau đó sai tôi: “Thái Thái, mau vào mang dưa hấu mẹ mới bổ ra mời thầy giáo đi chứ.”
Kỷ Nghiêm bước lên từ chối khéo: “Cô chú không cần khách sáo thế đâu
ạ. Cháu muốn kiểm tra trình độ của Thái Thái trước.” Anh ta quay sang
nhìn tôi cười: “Thái Thái, em không ngại đưa anh lên phòng em chứ?”
Sự cảm động vừa rồi lại được khuếch đại thêm trước vẻ lễ phép lịch sự của anh ta, tôi ngước nhìn lên Kỷ Nghiêm cao hơn mình một cái đầu, cảm
thán: anh ta đúng là thiên nhân hạ phàm!
Hai mắt tôi biến thành hình ngôi sao, đưa anh ta lên phòng mình. Sau
khi mở ra cánh cửa cuối cùng, tôi có chút ngại ngùng giới thiệu : “Đây
là phòng em, mời anh vào.”
Kỷ Nghiêm bước vào nhìn quanh một lượt, mỉm cười khen ngợi: “Gọn gàng ngăn nắp ghê. Thái Thái, em cừ lắm.”
“Hi Hi” Được khen khiến tôi hơi chột dạ, tôi cười ngu ngơ hai tiếng
mà trong lòng thì vui như mở hội. Không ngờ ông trời lại bạn cho tôi một anh gia sư tế nhị thế này, xem ra tôi chỉ cần lấy lòng anh ta thêm chút nữa, kỳ nghỉ hè này nhất định anh ta sẽ tha cho tôi một con đường
thoát.
Ngoài cửa sổ, những tán lá cây xanh rì đung đưa xào xạc, in xuống
những cái bóng lốm đốm trên nền đất. Anh ta bước đến bên cửa sổ, cả
người tắm trong ánh nắng mặt trời, thân hình như được dát vàng sáng
chói. Chiếc cổ áo trắng tinh bị gió thổi phất lên, thoáng lộ ra làn da
như ngọc khơi gợi muôn vàn ảo tưởng. Quả đúng là tuấn mỹ tuyệt luân!
Tôi nuốt nước miếng, tay vân vê gấu áo khẽ gọi một tiếng: “Ơ … anh Kỷ Nghiêm …”
“Gọi anh là Kỷ Nghiêm được rồi, anh chỉ hơn em một tuổi thôi, không cần khách sáo quá.” Anh ta mỉm cười dịu dàng ngắt lời tôi.
Không ngờ anh ta lại hiền và dễ tính thế, tôi thoáng ngẩn người.
“Ơ .. Kỷ Nghiêm, được một người ưu tú như anh dạy kèm, em vui quá đi
mất.” Viên thuốc độc bọc đường cần một thời gian mới phát huy tác dụng.
Anh ta ngoái đầu nhìn tôi, tựa như phát hiện ra điều gì đó: “Hả? Sao em biết là anh ưu tú?”
Bước 2 của kế hoạch tác chiến, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng – từ mấy hôm trước tôi đã moi từ chỗ bố mẹ tất cả mọi điều liên quan
đến anh ta.
Tôi tung tăng chạy đến trước mặt anh ta, cố làm ra vẻ thẹn thùng: “Trước một nhân vật truyền kỳ như anh, em phục sát đất đấy ạ.”
Anh ta khẽ cười nói: “Nói xem nào, em đã biết những gì?”
Vừa thấy anh ta cười, tôi biết ngay là mình đã thành công. Anh chàng
này ưa nịnh đây, tôi vội vàng cười nịnh bợ: “Anh luôn giữ vững ngôi vị
đệ nhất toàn trường với thành tích vượt xa người thứ hai tận ba mươi
điểm. Tính ra anh đã tham dự tổng cộng năm cuộc thi Olympic toàn quốc,
bốn lần liền đoạt danh hiệu quán quân, lần cuối cùng vắng mặt do bị viêm dạ dày cấp nên đã không đoạt giải. Hình tượng rực rỡ của anh giống như
mặt trời mọc giữa hững đông, soi sáng tận đáy sâu trong trái tim em,
lòng kính ngưỡng của em dành cho anh dạt dào bất tận như nước sông đổ về biển lớn, không cách nào thu về được ….” Tôi say sưa tuôn một tràng
những lời lẽ nghe nổi da gà, còn không quên trưng ra bộ mặt sùng bái,
hai mắt lấp lánh sao nữa.
Kỷ Nghiêm nhìn tôi tựa cười tựa không: “En sùng bái anh thật hả?”
Tôi lắc đầu như gà mổ thóc, đôi môi run run cả nửa ngày, tay nắm chặt khẳng khái ngẩng cao đầu: “Đương nhiên là thật chứ! Nhưng mà, để một
người tựa thần linh như anh đến dạy học cho em thì chẳng khác nào bi
kịch! Quá bi kịch! Cho nên ….”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, tựa như đang ngẫm nghĩ: “Cho nên….”
“Cho nên, một nhân tài như anh không thể lãng phí quá nhiều tâm tư
vào việc dạy gia sư cho em được, có hơi thả lỏng một chút cũng không
sao.”
Trầm ngâm giây lát, anh ta ngồi xuống bàn học chống cằm nhìn tôi,
thong thả nói: “Thế ư … nhưng mà nếu bố mẹ em hỏi thì phải làm sao?”
Mắt thấy thắng lợi ở ngay trước mắt, lòng tôi thầm tung hô vạn tuế
nhưng ngoài miệng vẫn thành khẩn nói: “Anh yên tâm đi, trước mặt bố mẹ
em nhất định sẽ khen anh là một gia sư đỉnh cấp trăm năm khó kiếm … chỉ
cần anh nói với bố mẹ em cho em kết thúc khóa học trước nửa tháng thôi.”
Kỷ Nghiêm mỉm cười nhìn tôi: “Chuyện đó cũng không phải là không thể, nhưng em định cảm tạ anh thế nào đây?”
“Hả?” Tôi ngẩn người.
“Anh giúp em cũng rủi ro lắm chứ. Nhỡ ra đến lúc đó thành tích của em không có chút khởi sắc gì, cô chú trách móc em lại kể tội anh, nói anh
dạy dỗ không đến nơi đến chốn thì sao?” Anh ta nửa đùa nửa thật.
Chuyến du lịch này cả tôi và La Lịch Lệ đều đã trông đợi từ rất lâu
rồi, để có thể đặt một dấu chấm tròn trịa cho kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi lên cấp ba của tôi, đành liều vậy. Tôi chỉ tay lên trời mà thề: “Em thề tuyệt đối sẽ không nói xấu anh dù chỉ nửa câu, hơn nữa chỉ cần anh
kết thúc toàn bộ khóa học trong vòng nửa tháng, anh muốn em làm gì cũng
được.”
Kỷ Nghiêm nhìn tôi, hờ hững nhắc lại một lần: “Làm gì cũng được à?”
Tôi gật đầu lia lịa.
Anh ta đột nhiên đứng dậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kì lạ: “Nếu như em đã thành khẩn thế, vậy cứ làm như em nói đi.”
Đôi mày của anh ta và cả khóe miệng nữa đều uốn cong lên, nụ cười ưu
nhã vô cùng, thế nhưng tôi lại thấy rùng mình ớn lạnh, bốn chữ lớn hiện
lên trong đầu – tiếu lí tàng đao …. Chắc …. không phải chứ…
“Vậy thì… sau này mong em quan tâm chiếu cố.” Kỷ Nghiêm nhìn tôi cười thật khẽ, hệt như một cơn gió mát rượi giữa ngày hè.
Trong lòng tôi chấn động vô cùng, tôi há hốc miệng, gật đầu: “Ơ .. mong anh chiếu cố.”
Buổi tối hôm đó, mẹ hỏi tôi với vẻ mặt hiền từ: “Thái Thái, anh Kỷ Nghiêm làm gia sư cho con thế nào?”
Nhớ đến anh chàng Kỷ Nghiêm với nụ cười dịu dàng nhất trần gian đó,
tôi giơ ngón cái lên nức nở khen: “Hài lòng lắm ạ, cực kì hài lòng!”
Mẹ tôi mừng ra mặt: “Con bé này, mấy hôm trước còn làm ầm lên có chết cũng không chịu học phụ đạo, bây giờ thay đổi nhanh gớm. Thái Thái, sau này con phải học hỏi anh Kỷ Nghiêm nhiều vào đấy, nghe chưa?”
“Con biết rồi ạ.” Tôi gật đầu thề thốt, trong lòng thầm nghĩ lần này
nào chỉ có hài lòng thôi, phải nói là hả lòng hả dạ mới chuẩn xác.
Bảy giờ sáng hôm sau tôi nhận được điện thoại của Kỷ Nghiêm, anh ta
thông báo cho tôi rằng hôm nay bắt đầu học. Tuy cú điện thoại quấy rối
giấc mộng đẹp của tôi, nhưng vì tuân thủ ước định đã đặt ra từ trước,
tôi vẫn lồm cồm bò dậy khỏi giường. Cứ nghĩ đến chuyện cùng trải qua nửa tháng với một chàng trai tuyệt vời như vậy tôi lại thấy vô cùng khoái
trá và hưng phấn, cảm giác mừng trộm này kéo dài mãi đến khi anh ta
chính thức bắt đầu dạy phụ đạo cho tôi.
Kỷ Nghiêm mỉm cười chỉ tay vào hai cuốn vở luyện tập dày cộm tôi để
trên bàn nói: “Làm hết những bài tập này là khóa học của chúng ta đã cơ
bản over rồi đó.”
Tôi nhìn hai cuốn vở chồng lên nhau dày đến cả xentimet, hai tay ôm
mặt, miệng hạ hốc thành hình chữ O: “Oh my god!” Tôi cố sức kiềm chế bản thân mình không đâm đầu vào tường, chớp chớp mắt nhìn Kỷ Nghiêm: “Anh
ơi, em muốn hỏi, anh có nhầm lẫn gì không vậy? Hôm qua chũng ta đã thỏa
thuận xong xuôi rằng sẽ kết thúc khóa học trong vòng nửa tháng cơ mà.”
Anh ta gật đầu với tôi: “Đúng thế.”
Tôi thu lại nụ cười ngay lập tức, bối rối nuốt nước miếng: “Thế mấy cuốn vở bài tập kia là thế nào?”
Trước sự dị nghị của tôi, Kỷ Nghiêm thong thả tựa lưng vào chiếc ghế
cạnh bàn học, nhìn tôi cười nói: “Mấy cuốn này đều do anh cất công lựa
chọn ra đó, với trình độ của em hoàn thành trong vòng một tháng, có lẽ
sẽ có hi vọng thi đỗ vào lớp chọn của trường.”
Cơ mặt của tôi lập tức co giật lên kịch liệt.
Tôi chỉ vào hai cuốn vở luyện tập: “Anh nói là làm hết toàn bộ trong vòng nửa tháng mà mới chỉ có hi vọng thi đỗ thôi sao?”
Kỷ Nghiêm hơi ngẩng đẩu lên mỉm cười với tôi lúc ấy đang rưng rưng
sắp khóc: “Đúng thế, học lực của em đúng là hơi kém một chút.”
Tôi nuốt nước miếng: sao mới có một hôm mà tôi đã rơi từ thiên đường xuống địa ngục vậy hả trời….
Làm thế này thì khác gì muốn chơi xỏ tôi chứ? Kẻ sỹ thà chết chứ
không chịu nhục, tôi vỗ bàn đứng dậy, tức giận gầm lên: “Đùa kiểu gì
chứ! Hai cuốn này thừa sức đè chết em rồi, đừng nói là nửa tháng, có cho em nửa năm em cũng không làm hết!”
Kỷ Nghiêm đưa tay lên gõ bàn, ánh mắt lướt ra ngoài cửa sổ: “Hôm qua
ai đã thề thốt là chỉ cần kết thúc khóa học trong vòng nửa tháng thì
chuyện gì cũng chấp nhận làm hết?”
Tôi thầm la hét trong lòng: làm ơn đi! Em muốn giảm thời gian khóa
học đi nửa tháng chứ có muốn hoàn thành bài vở cả tháng trong nửa tháng
đó đâu?
Không ngờ anh ta lại chơi chữ với tôi, khiến tôi phải làm nhiều bài tập như vậy trong vòng nửa tháng! Chơi xấu quá đi mất!
Tôi có cảm giác cay cú vô cùng, vì thế nụ cười trên mặt trở nên cực
kì mất tự nhiên. Tôi nói thẳng luôn ý định: “Em nghĩ có lẽ trước đó em
nói chưa rõ ràng cho lắm, thực ra ý em là anh chỉ cần làm bộ làm tịch
dạy em thôi, không cần phải dạy dỗ nghiêm túc gì đâu.”
“Lại đây.” Kỷ Nghiêm mỉm cười, ngoắc ngón trỏ gọi tôi lại gần.
Tôi ngẩn ra, thử nhích lại một chút xíu.
Anh ta kéo tay tôi khiến tôi hụt chân suýt ngã, sau đó thì lại đột
ngột buông tay, đẩy tôi về phía bức tường cạnh cửa sổ, một cánh tay của
anh ta chống lên tường ngay bên cạnh tôi, nhốt tôi ở giữa góc tường và
lồng ngực anh ta.
Tôi trố mắt ra nhìn, vẻ sợ hãi không gì che giấu nổi: “Làm … làm … làm cái gì thế?”
Khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười, anh ta đưa tay tóm lấy cằm tôi nâng lên khiến cho hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, giọng nói nhàn nhã thảnh thơi pha chút khiêu khích: “Không phải em rất thần tượng anh sao?Thế
nào, chẳng lẽ em không vui khi được anh phụ đạo cho ư?”
“Sao… sao có chuyện đó được chứ?” Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng, tôi cuống quýt gật đầu: “Đương nhiên là em vui, vui lắm.”
Anh ta đứng yên nhìn tôi không động đậy, rồi bất chợt cúi đầu, hai
vai run lên bần bật, cuối cùng phá ra cười ha hả. Cười được một lúc anh
ta mới ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt ngỡ ngàng của tôi, khóe miệng nhếch
lên thật cao — lần này nụ cười của anh ta có phần tà ác.
Trong căn phòng khép kín, anh ta bất chợt cúi thấp xuống, cánh tay
chống trên tường vuốt qua mặt tôi, hơi nóng từ miệng phả lên tai tôi,
cất giọng nói trầm thấp đầy dụ hoặc: “Cô nhóc, em thực sự tưởng rằng em
có thể dọa nạt anh dễ thế sao? Em nghĩ Kỷ Nghiêm này là ai cơ chứ?”