Có câu nói thế nào ấy nhỉ? Oan gia ngõ hẹp. Chả trách mà kể từ khi
đặt chân vào gian giảng đường hình bậc thang này, cả người tôi cứ chốc
chốc lại rùng mình.
Sau khi nhìn rõ người ngồi giữa chính là Kỷ Nghiêm, tôi cứ thế tiếp
tục trơ ra như phỗng, cả nửa ngày sau vẫn chưa thấy hoàn hồn. Gã nam
sinh ngồi bên cạnh Kỷ Nghiêm nheo đôi mắt dài hẹp của mình cười nói với
tôi như thể đang xem một vở kịch hay: “Kìa bạn, hội trưởng của chúng tôi vừa mới hỏi bạn đấy.”
Nghe anh ta nói xong mà tôi thấy hối hận đến xanh cả ruột, chỉ hận
không thể đập đầu vào tường chết quách đi cho xong. Lúc trước tôi đứng
trước mặt Kỷ Nghiêm khoác lác rằng bạn trai tôi chính là hội trưởng hội
học sinh trường trực thuộc, lúc ấy tôi còn không thèm máy mắt khẳng định như đinh đóng cột rằng hội trưởng hội học sinh thích những đứa như
tôi….
Tôi tát mặt nhớ lại vẻ khinh bỉ trong mắt anh ta lúc đó. Thì ra tất
cả mọi bi kịch đều có thể lật ngược tìm đến tận ngọn nguồn! Có đánh chết tôi cũng không ngờ được một buổi phỏng vấn thôi cũng xảy ra chuyện thế
này nữa, nhất định là ông trời lại lãng quên tôi lần nữa mất rồi!
“Ồ.” Tôi cúi gằm mặt xuống, chỉ mong sao có cái lỗ nẻ nào để chui
vào. Mặc dù vậy, không cần ngẩng đầu lên tôi cũng có thể cảm giác được
ánh mắt Kỷ Nghiêm nhìn tôi thừa sức xuyên thấu qua tôi.
Dọc ngang gì thì cũng chết, thôi thì chết sớm cho sớm siêu sinh! Tôi
cuống lên, lắp bắp bằng giọng run rẩy: “Hội trưởng hội học sinh … chính
là chuyên môn đi mở họp ạ.”
Cả giảng đường bỗng chốc lặng ngắt như tờ, anh chàng phỏng vấn lúc
nãy vừa nói chuyện với tôi không kìm được phải phì cười một tiếng.
Dọc ngang gì thì cũng chết, giờ tôi không thèm run nữa mà ngẩng đầu
lên: “Hội trưởng hội học sinh chính là người triệu tập cấp dưới mở hội
nghị, các thể loại hội nghị, thích họp thế nào thì họp thế ấy, cuối cùng chỉ cần ra quyết định là xong, mọi công việc tất nhiên sẽ có người khác đi thực hiện.”
Kỷ Nghiêm nhíu chặt chân mày, đôi mắt đen thẳm nhìn tôi chăm chú giống như muốn nuốt chửng tôi vào trong đó.
Anh chàng nam sinh vừa rồi cười hổn hển đến nỗi thở không ra hơi cũng phải sững lại, quay sang thì thầm mấy câu vào tai Kỷ Nghiêm rồi vừa
cười vừa cầm bút hí hoáy viết gì đó lên tờ đơn của tôi, đoạn nói: “Được
rồi, cảm ơn bạn. Bạn xuống dưới kia ngồi đã nhé.”
Tôi len lén liếc nhìn Kỷ Nghiêm một cái …. Lạnh chẳng khác nào cái
hầm băng! “Sáng như thủy tinh mà lạnh đến tận tim phổi!” Theo như hiểu
biết của tôi về anh ta, vẻ mặt đó chính là dấu hiệu cho biết anh ta sắp
nổi cơn lôi đình. Hai chân tôi run lẩy bẩy như phản xạ có điều kiện, vội vã co giò chuẩn bị rút êm.
“Đứng lại.” Quả nhiên là bị ác ma giày xéo quen rồi, toàn thân tôi
khựng lại, quay lưng nhìn Kỷ Nghiêm một cách cực kì tự nhiên. Ánh mắt Kỷ Nghiêm lạnh ngắt, rất hiển nhiên là anh ta không định cứ thế cho qua
chuyện này. Thấy tôi dừng bước, anh ta cúi đầu lật giở mấy tờ đơn tôi
viết, bộ mặt đúng kiểu đang làm chuyện công, như thể không biết tôi là
đứa nào vậy. Rồi anh ta đưa một tay lên chống cằm, suy nghĩ vài giây sau đó hỏi tôi: “Bạn Điền Thái Thái, tại sao bạn lại muốn vào hội học
sinh?”
Nếu không phải La Lịch Lệ lôi tôi đến đây, đánh chết tôi cũng không
thèm vào hội học sinh khỉ gió này nhé! La Lịch Lệ nói chẳng sai chút
nào, một nơi cao cấp như hội học sinh vốn dĩ không hề thích hợp với tôi. Đương nhiên, mấy câu này mà tuyên bố ra ngoài miệng, những ngày tháng
về sau tôi đừng hòng được sống yên lành … Nghĩ một lúc, tôi liền đáp:
“Em muốn có một khởi đầu mới cho những năm tháng cấp ba của mình.”
Kỷ Nghiêm ngẩn người, khuôn mặt tuấn tú điển trai thoảng qua một vẻ
kì lạ, nhưng anh ta mau chóng phản ứng lại, khóe miệng nhếch lên một nụ
cười, hờ hững nói: “Vậy vừa rồi em định chạy, đó là muốn bỏ trốn hay là
em thấy mình rất vô dụng đây?” Câu cuối cùng đậm chất khiêu khích.
Tôi ngẩng đầu lên phẫn nộ nhìn khuôn mặt cười gian trá của Kỷ Nghiêm, ưỡn ngực hiên ngang đáp: “Ai bảo em định chạy? Em không hề bỏ trốn,
cũng không hề thấy mình là đứa hèn nhát!” Tôi bặm môi nói tiếp: “Em chỉ
hơi căng thẳng một chút thôi.”
Nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai kia càng thêm đậm, anh ta hài lòng gật đầu, hỏi tiếp: “Nếu đã như vậy, em sẽ hối hận chứ?”
Anh chàng nam sinh bên cạnh hơi sững lại, hỏi Kỷ Nghiêm: “Hội trưởng, anh hỏi câu này … hình như không liên quan gì đến hội học sinh thì
phải?”
Kỷ Nghiêm tiếp tục nhìn chăm chăm vào tôi như thể không hề nghe thấy
lời cậu nam sinh đó nói, anh ta dùng ngữ điệu không cho phép từ chối
thúc giục tôi: “Trả lời anh đi.”
Tôi đứng chết sững. Đây là câu hỏi gì vậy chứ? Hối hận cái gì? Hối
hận vì đã làm đơn xin vào hội học sinh, hay là hối hận vì đã đến trường
trực thuộc, hoặc hối hận vì để anh ta làm gia sư cho mình? Nhìn ánh mắt
sâu đến khó dò của Kỷ Nghiêm, tôi thầm thở dài trong bụng: hối hận thì
có ích gì? Cho dù có hối hận thì tôi cũng đâu thể quay lại kỳ nghỉ hè để đi du lịch với La Lịch Lệ, không thể thoát được sự giày vò hành hạ của
Kỷ Nghiêm, không thể nào đưa Trần Tử Dật quay về bên tôi nữa. Mọi thứ
đều không thể nào thay đổi, hối hận chỉ là một hành động dư thừa mà
thôi.
Khẽ liếm đôi môi khô chát, tôi từ từ đáp: “Hội trưởng, đã đến đây rồi thì em chẳng có lì do gì để chùn bước cả, cũng không cần hối hận.”
Cơn gió mùa hè đến bất thình lình, thổi qua khung cửa sổ làm lay động bức rèm.
Dường như chỉ một khoảnh khắc thất thần, ánh mắt Kỷ Nghiêm thoáng vẻ
bàng hoàng, rồi bất chợt anh ta sáng mắt lên, trong đôi mắt trong veo
như pha lê kia như có hào quang lấp lánh đang lưu chuyển. Anh ta khẽ
cười, ngẩng đầu nhìn tôi: “Tốt lắm, bạn Điền Thái Thái, thứ hai mời bạn
đến hội học sinh ra mắt.”
Cả giảng đường tĩnh lặng, tôi đứng như trời trồng tại chỗ, cảm thấy
khó mà tin nổi. Những người khác ai cũng há hốc miệng nhìn tôi. Chỉ có
một mình Kỷ Nghiêm là sắc mặt vẫn hoàn toàn bình tĩnh.
Cả quá trình phỏng vấn chẳng khác nào một giấc mơ, đến khi tôi tỉnh
lại, mặt trời đã chiếu rọi thẳng xuống đỉnh đầu khiến tôi thấy váng đầu
hoa mắt.
Chẳng mấy chốc La Lịch Lệ cũng bước ra từ trong giảng đường bậc
thang, thấy tôi cô nàng liền vội vàng túm lấy hỏi: “Thái Thái, có phải
cậu quen hội trưởng hội học sinh không? Sao tớ thấy ánh mắt anh ta nhìn
cậu cứ như là đang phát sáng ấy?”
Mặt tôi biến sắc: “Nếu cậu không bị mù màu thì chắc chắn là một trong hai mắt có vấn đề rồi, không thấy anh ta định làm khó tớ sao?”
La Lịch Lệ lắc đầu: “Cái đó mà cũng gọi là làm khó à? Cậu không thấy
đấy thôi, sau khi cậu rời khỏi đó anh ta toàn hỏi những câu hóc búa, có
cô bạn cuống quá đến nỗi hai mắt đỏ quạch, sém chút nữa đã òa khóc được
rồi!”
Tôi sững người, toàn thân nổi da gà, một dự cảm chẳng mấy hay ho ập
lên đầu tôi. Kỷ ác ma làm sao có thể chiếu cố đặc biệt đến tôi được chứ! Nếu như có “đặc biệt” thật thì nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì!
Nghĩ đến chuyện sau này vẫn phải tiếp tục trông thấy cái mặt anh ta, tôi đau khổ không muốn sống nữa: “La Lịch Lệ, lần này tớ chết chắc rồi!
Thực ra hội trưởng hội học sinh chính là tên ác ma đã dạy kèm cho tớ
suốt kỳ nghỉ hè vừa rồi đó!”
“Chính là tên cực phẩm mà cậu kể ấy hả?” La Lịch Lệ sửng sốt.
Tôi cay đắng gật đầu.
La Lịch Lệ nhìn tôi thương hại: “Thế thì đúng là cậu xui xẻo thật.”
Tôi sực nhớ ra một chuyện, vội hỏi La Lịch Lệ: “Ê, cậu không đi phỏng vấn à?”
La Lịch Lệ gãi đầu: “Tớ lo cho cậu nên đuổi theo xem sao.”
Tôi xông lên bóp cổ La Lịch Lệ: “Đại tiểu thư ơi, là cậu lôi tớ đi
phỏng vấn đấy! Cuối cùng cậu đẩy tớ vào hội học sinh chịu khổ chịu nạn,
còn cậu thì ở ngoài tiêu dao sung sướng, tớ phải chịu tội là vì ai đây?”
La Lịch Lệ cười bồi, khoác tay tôi nói: “Đi, đi nào, tóm lại vẫn nên
chúc mừng cậu đã vào được hội học sinh, tớ mời cậu ăn kem! Sau này thiếu gì cơ hội, cậu còn sợ tớ không có cách vào hội học sinh sao?”
Dù sao thì chuyện cũng đã rồi, tôi cũng nghĩ thoáng hơn, đi theo La
Lịch Lệ ra quán giải khát ăn kem. Tuy lần phỏng vấn này mất mặt vô cùng, những không ngờ lại được Kỷ Nghiêm công nhận, trong lòng tôi thấy đắc ý lắm. Tâm trạng thoải mái vui vẻ thế này thì không có đám mây đen nào
che lấp được đâu.
Kết quả phỏng vấn nhanh chóng được công bố trên bảng tin của trường.
Trên tờ báo chữ in hoa đỏ chói, tôi nghển cổ tìm ra dòng chữ “Điền Thái
Thái học sinh lớp 10/1” trong danh sách cán sự học kỳ mới của hội học
sinh. Mấy cô nữ sinh bên cạnh thì thầm bàn tán: “Hội học sinh trường
trực thuộc là nơi anh tài tụ hội, nghe nói khó vào lắm đấy.”
Nghe câu nói đó mà hai tai tôi cứ dựng đứng lên, cả người lâng lâng
như muốn lên tiên, dường như chỉ trong một khắc, tôi đã vẻ vang nâng cấp từ động vật đơn bào lên thành tinh anh của trường trực thuộc. Quá đỗi
kích động khiến tôi phá ra cười đắc chí. Xem ra không phải ai cũng may
mắn như tôi – tuy rằng với tôi, gia nhập hội học sinh chính là khởi đầu
cho cuộc đời trung học đầy bi kịch.
Bên cạnh bỗng có người cất tiếng nói: “Điền Thái Thái, em đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi đấy.”
Tôi quay ngoắt sang, phát hiện ra bên cạnh mình không ngờ chính là anh chàng nam sinh ngồi cạnh Kỷ Nghiêm hôm phỏng vấn.
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, anh ta xua tay cười: “Chào em, anh là Triển Tư Dương, hội phó hội học sinh, em có thể gọi anh là Dương Dương
cũng được.”
Tôi ngẩng đầu lên quan sát anh ta thật kỹ. Đôi lông mày ngỗ ngược đầy tinh quái, sống mũi cao thẳng tắp, đôi mắt nhỏ sâu thẳm, khi cười lộ ra hai chiếc răng khểnh rất duyên. Nhưng bộ dạng anh ta dễ gần lắm, không
giống như vẻ trầm ổn của Kỷ Nghiêm, trên người anh ta toát lên một khí
chất phóng khoáng và thoải mái. Tôi thoáng đỏ mặt, xem ra hội học sinh
trường trực thuộc không chỉ là nơi xuất hiện lớp lớp tinh anh, đó còn là nơi đầy rẫy những chàng trai tuấn mỹ.
Thấy tôi không đề phòng gì, anh ta nói: “Về chuyện hội trưởng hội học sinh … anh muốn nói với em rằng, hội trưởng không chỉ là mấu chốt của
hội học sinh, anh ấy còn là đại biểu của cả trường, phải đích thân tham
gia vào tất cả các quyết định cũng như các sự kiện quan trọng, không
phải chuyện gì cũng sắp xếp người khác làm được. Hơn nữa, nếu như xuất
hiện vấn đề, người hội trưởng cũng phải gánh trách nhiệm đó.” Nói xong,
Triển Tư Dương lim dim mắt cười liếc nhìn tôi.
Nụ cười này của anh ta khiến tôi luống cuống chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ mà chui xuống đất.
Triển Tư Dương nói: “Nói thật, với một người khi xử lí bất kì chuyện
gì cũng giữ thái độ yêu cầu gắt gao nghiêm khắc không để sót một kẽ hở
như hội trưởng, anh không ngờ anh ấy lại để cho em vào hội học sinh đấy, nhưng mà …” khi nói hai chữ “nhưng mà”, mắt anh ta chuyển sang nhìn
thẳng vào tôi, chân mày giãn ra hết cỡ, cười hi hi nói: “Nhưng mà hội
học sinh chả bao giờ thiếu ngững người có năng lực cả, đội ngũ tinh anh
đông đảo như thế, để một người làm việc trái với lẽ thường như em vào
chơi chắc cũng không sao đâu.”
Nghe đến câu này, tôi tức tí xỉu. Độ thiện cảm lích lũy nãy giờ tức
thì tụt dốc không phanh. Gã Triển Tư Dương này vừa nhìn là biết ngay
thuộc dạng thích giày vò người khác, tôi quyết định sau này phải tránh
xa hắn, vạch giới tuyến càng rõ ràng càng tốt.
Triển Tư Dương đột nhiên khom lưng xuống. Tôi còn chưa kịp phản ứng
thì anh ta đã ghé sát vào tai tôi nói nhỏ: “Hay là … sau này em đi theo
anh đi.”
Cảm nhận được hơi thở nóng hổi bên tai, mặt tôi lập tức đỏ bừng, nhìn bộ mặt cười ranh mãnh của anh ta, tôi quay đầu co giò bỏ chạy. Lòng tôi thầm oán La Lịch Lệ thêm vô số lần – đúng là tôi không nên vào hội học
sinh.
Lúc tôi tức tối giận dữ chạy đến trước mặt La Lịch Lệ, nó nhìn tôi
với vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Thái Thái, có phải trong hội học sinh nhiều anh đẹp trai lắm đúng không?”
Nghĩ một lúc, tôi gật đầu, rồi ngay lập tức tỉnh ra: “Cậu đừng có nói với tớ đây mới là mục đích thực sự của cậu khi vào hội học sinh đấy
nhé!”
Nó nháy mắt với tôi, bộ dạng như muốn nói: tớ cũng chỉ vì các anh đẹp trai nên mới làm như thế.
Mặt tôi xám ngoét, hai tay ôm đầu ngẩng mặt nhìn trời: lẽ ra tôi phải đoán được từ lâu rồi mới phải!
Giờ ván đã đóng thuyền, cuối cùng thì tôi vẫn rớt xuống kết cục phải vào hội học sinh làm cán sự.
Mà khốn nạn nhất là tháng nào hội học sinh cũng có một cuộc họp
thường kỳ, buổi họp đầu tiên tôi lại còn nhầm giờ, suýt nữa thì đến
muộn. Lúc tôi đến phòng họp, những thành viên khác cơ bản đều đã có mặt
đầy đủ.
Tìm một chỗ ngồi khuất nhất và ngồi xuống, còn chưa ấm chỗ tôi đã cảm thấy mình bị một đôi mắt khóa chặt. Tôi run rẩy ngẩng đầu lên, quả
nhiên đụng ngay đôi mắt đen sáng rực lấp lánh của Kỷ Nghiêm. Anh ta là
hội trưởng, ngồi ngay ở vị trí chủ tịch bắt mắt nhất phòng, ánh nắng
rạng rỡ bên ngoài cửa sổ chiếu rọi lên người anh ta, hình dung bằng bốn
chữ “khí vũ bất phàm” sao mà chuẩn xác.
Rõ ràng Kỷ Nghiêm trước mắt này và anh chàng dạy gia sư hè cho tôi là cùng một người, nhưng lúc này cảm giác anh ta đem lại cho tôi hoàn toàn khác với lúc ở nhà. Giờ đây, trong khí thế mạnh mẽ còn kèm theo sự trầm ổn, nổi bật nhưng kín đáo, không còn là gã ác ma ăn nói cay độc hồi hè
nữa mà là người lãnh đạo anh minh thần võ của cả hội học sinh.
Sau khi nhìn tôi thêm một chốc, Kỷ Nghiêm liếc nhanh một lượt khắp
hội trường rồi dùng bút gõ lên mặt bàn, trầm giọng nói: “Được rồi, buổi
họp bắt đầu.” Cả phòng họp lập tức im phăng phắc, tôi không thể không
bái phục, đây chính là phách lực của một nhà lãnh đạo, mỗi một ánh mắt,
mỗi một động tác đều bộc lộ uy nghiêm.
Nội dung cuộc họp vẫn là các cán sự lần lượt phát biểu. Mẫy người
ngồi bên hội trưởng cứ nhắc đi nhắc lại mấy vấn đề về quản lý kỷ luật
trong trường, rồi những chuyện đại loại như phải làm sao để vạch ra được chế độ hiệu quả hơn. Tôi vô cùng thông cảm với những người đang phát
biểu xung quanh anh ta – ngày thường Kỷ Nghiêm giỏi nhất chính là dùng
lời lẽ cay độc chèn ép người khác, nếu ai nhỡ dại nõi sai một câu ở một
chỗ thế này, chắc sẽ bị anh ta chặn họng cho chết mất thôi.
Không khí của buổi họp nặng nề vô cùng, tôi lấy điện thoại ra dấm dúi chơi trò “Trang trại thần tiên” phiên bản mới dưới gầm bàn. Tài khoản
của tôi trước kì nghỉ hè còn chễm chệ trên top 10 bảng xếp hạng, chính
vì phải học phụ đạo hè nên không có thời gian ngó ngàng gì đến, đã thụt
lùi xuống tận thứ một trăm. Mấy mảnh vườn rau đáng thương bị trộm sạch
không còn lấy một mống khiến lòng tôi đau như cắt.
Một bàn tay bất thình lĩnh vỗ lên vai tôi, tuy không mạnh lắm nhưng
vẫn khiến tôi giật nảy cả mình. Tôi ngẩng đầu lên một cách máy móc, thấy Triển Tư Dương cúi xuống mỉm cười nhìn mình.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, nhóc Thái Thái.”
“Là anh!” Là anh ta! Chính là anh chàng hội phó hội học sinh đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, nói mấy câu mà tôi nghe chả hiểu mô tê gì hết. Tại sao lần nào anh ta cũng xuất hiện một cách bất thình lình như vậy
chứ?
Tiếng hét của tôi khiến cho cả căn phòng họp yên lặng hẳn, tất cả mọi người ai cũng ngoái lại nhìn tôi. Giờ tôi chỉ muốn đâm đầu vào tường
cho bớt thẹn — một cán sự mới nhậm chức không ngờ lại chẳng biết điều
chút nào hết! Cứ nghĩ thế tôi lại tê hết cả da đầu, miệng không ngừng co giật: “Trùng … trùng …. hợp quá.”
Triển Tư Dương cười nhẹ, quay lại khẽ gật đầu với đám đông đang ngoái nhìn rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh tôi, mỉm cười nói với những
người khác: “Tôi vừa mới được thầy chủ nhiệm Vương gọi đi kiểm tra vệ
sinh tòa nhà giảng đường nên đến muộn, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Không giải thích cũng không giấu diếm, đây chính là giọng xã giao điển hình.
Mọi người nhanh chóng hiểu ý, quay đầu lại ai vào việc nấy. Chỉ là
khi thu lại ánh mắt của mình, bọn họ lại liệc nhìn tôi thêm một lượt.
Ngày tháng sau này chắc chắn sẽ không được yên thân rồi! Tôi tức tối
lườm gã Triển Tư Dương đã tít mắt cười bên cạnh, thế mà anh ta cứ giả
như không trông thấy, tiếp tục nhìn tôi cười giả lả vợi một bồ dao găm
trong bụng.
Đúng lúc tôi đang rầu rĩ thì một giọng nói lạnh như băng từ phía đầu kia của căn phòng họp dài vang lên: “Điền Thái Thái.”
Tôi đứng bật lên khỏi ghế — đây là phản xạ có điều kiện sau một kì
nghỉ hè huấn luyện mà thành. Tôi vội vàng ngẩng đầu lên cười nịnh nọt:
“Xin hỏi hội trưởng đại nhân có chỉ thị gì không ạ?”
Giọng nói lạnh lùng của Kỷ Nghiêm vang lên từng tiếng rõ ràng: “Đến
ngồi bên cạnh anh.” Tôi ngẩn người tại chỗ, miệng há hốc thành hình chữ
O, điện thoại di động suýt rớt từ trên tay xuống. Tôi ngẩng mặt nhìn
trời: ông trời ơi, rốt cuộc thì tôi lại đắc tội ác ma ở chỗ nào vậy hả?
Kỷ Nghiêm lạnh lùng nhắc lại: “Sang đây ngồi.”
Sợ hãi trước dâm uy của Kỷ ác ma, tôi đành thất thểu bước lên trong
ánh mắt kinh ngạc lẫn hoài nghi của tất cả thành viên hội học sinh.
Một giọng nói bông đùa phá tan bầu không khí trầm lặng: “Hội trưởng trí nhớ tốt thật đấy, nhớ cả tên người mới vào.”
Kỷ Nghiêm liếc Triển Tư Dương, khóe miệng nhếch lên cười ranh mãnh,
hoàn toàn không có ý định giải thích gì hết. Tôi nhìn Kỷ Nghiêm rồi lại
nhìn gã Triển Tư Dương mặt mũi tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra
kia, trong lòng chợt hiểu: Kỷ Nghiêm không chịu đính chính mối quan hệ
thuần khiết giữa hai chúng tôi mà muốn dồn sự chú ý của tất cả mọi người lên một đứa lính mới không chút nổi bật nào, rõ ràng là không muốn tôi
sống những ngày tháng yên phận thủ thường trong hội. Tất cả đã làm rõ
một vấn đề: anh ta đang trả thù tôi vì mấy câu đã nói trong buổi phỏng
vấn.
Trước thái độ ám muội mập mờ này, tôi đành mở miệng giải thích: “Hội
trưởng là thầy dạy gia sư của tôi.” Một người luôn đứng trên kẻ khác mà
lại đi làm gia sư, dường như không ai dám tin. Phòng họp dấy lên những
tiếng thở dài thật khẽ.
Kỷ Nghiêm cười cực kì ưu nhã, nhẩn nha thong thả nói: “Đúng thế,
người một nhà cả mà.” Cả phòng sững sờ, tất cả những người có mặt đều
quay lại nhìn tôi, một lần nữa tôi trở thành tiêu điểm của đám đông.
Phát giác ra một tia xảo quyệt thoáng qua trong ánh mắt Kỷ Nghiêm, tôi
lại càng khẳng định anh ta cố ý … chắc chắn là anh ta cố ý! Anh ta thừa
biết tôi chỉ muốn an phận qua ngày, thế mà vẫn cố tình nói như thế tôi
là gì của anh ta không bằng, mập mờ thế nữa chứ!
Kỷ Nghiêm liếc nhìn tôi rồi nói tiếp: “Đúng lúc anh đang thiếu một
trợ thủ, sau này em sẽ trợ giúp anh xử lí các công việc trong hội hội
sinh.”
Hội trưởng hội học sinh đã có lời, mọi người ai cũng gật đầu không dị nghị gì hết, chỉ là ánh mắt nhìn tôi càng lạnh. Giây phút ấy, lòng tôi
tuôn trào hai hàng lệ nóng.
Càng gần Kỷ Nghiêm, cảm giác như ngồi bàn đinh càng thêm mãnh liệt. Khó khăn lắm tôi mới chờ được tới khi cuộc họp kết thúc.
Mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp, Kỷ Nghiêm vẫn ngồi yên bất
động nhìn tôi, vẻ mặt rõ ràng là đang cố nín cười — bộ dạng đó khiến
lông tốc khắp người tôi dựng đứng.
Sau khi tất cả mọi người rời khỏi tôi mới cất tiếng van lơn: “Hội
trưởng đại nhân, em biết em không nên nói năng bừa bãi hôm phỏng vấn …
em chỉ là một cán sự nhỏ nhoi không đáng nhắc đến thôi mà, chức vụ thần
thánh như trợ lý hội trưởng này thực sự không phù hợp với em đâu, em có
thể nào …”
Tôi còn chưa nói hết Kỷ Nghiêm đã nhướn mày, mặt sa sầm xuống: “Em dám!”
Tôi vã hết mồ hôi hột, vội vã lắc đầu rồi lại gật đầu: “Không … không, ý em là em rất vui khi được đảm nhiệm chức vụ này.”
Đúng là đồ vô tích sự! Không ngờ đến cả câu từ chối cũng không nói ra được! Tôi lại thầm than vãn trong lòng, ngoài miệng thì vẫn không kìm
được hỏi: “Nhưng tại sao lại là em chứ?”
Kỷ Nghiêm nhìn tôi tựa cười tựa không: “Chẳng phải em nói em là bạn
gái anh sao? Tất nhiên anh phải cho cô ‘bạn gái’ cơ hội thể hiện chứ,
xem em có xứng với anh không.”
Tôi chết sững — vốn còn hi vọng Kỷ Nghiêm nể mặt một tháng gần gũi mà hạ thủ lưu tình với tôi, giờ xem ra không còn mong mỏi gì được nữa, lại còn bị anh ta nắm đằng chuôi! Tôi ức chế: “Kỷ Nghiêm, lúc đó em thực sự không biết anh là hội trưởng hội học sinh trường trực thuộc, nếu biết
thế thì dù có cho em mười lá gan em cũng không dám nói ra câu đó.”
Tôi cúi đầu nói bằng giọng gần như van nài: “Con người em không có
chí hướng cao đến thế, anh đại nhân đại lượng tha cho em một lần có được không?”
Kỷ Nghiêm không nói gì, tôi khẽ ngẩng đầu lên phát hiện ra một nửa
khuôn mặt anh ta đã sa sầm xuống, thần sắc kì cục vô cùng. Tôi bỗng dưng cảm thấy không khí trong phòng họp yên lặng một cách quái dị.
Thật lâu sau anh ta mới mở miệng, giọng nói lạnh tanh: “Em đúng là ngốc thật.”
Đáy lòng tôi trào lên một nỗi xót xa khó có thể gọi tên: “Vâng, em
rất ngốc, đã không thông minh lại cũng chẳng xinh đẹp gì … nhưng tại sao lúc nào anh cũng muốn gây hấn với em, không chịu buông tha cho em chứ?”
Mọi chuyện sao lại thành ra nông nỗi này, tại sao tôi lại dính vào Kỷ Nghiêm vậy hả?
Một cơn gió mạnh thổi qua cửa sổ, bầu trời xanh trong không một gợn
mây, ánh nắng luồn qua tán cây chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Kỷ
Nghiêm, trong đôi mắt sâu thẳm kia dường như có thứ gì lóe sáng. Tay
trái anh ta chống lên đầu, nở nụ cười thảnh thơi nhàn nhã: “Đúng là
ngốc, nhưng ngốc mới đáng yêu.”
Gió thổi khiến cho cánh cửa phòng họp kẽo kẹt rồi đóng lại.
Mãi một lúc lâu sau tôi mới nhớ ra rằng mình cần hít thở. Vừa rồi tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, nuốt nước bọt, tôi lắc mạnh đầu cho tỉnh táo — thứ cảm giác vừa nãy không phải là dấu hiệu tốt đẹp gì.
Thấy mặt tôi đỏ bừng, Kỷ Nghiêm cười nói: “Giữ em lại bên cạnh mới
không chuốc họa cho người khác, anh làm thế cũng là vì phục vụ toàn thể
học sinh thôi.”
Tôi xoa ngực lắc đầu cảm thán: con trai đẹp mã đúng là hàng nguy
hiểm. Nhìn thì thanh tú ôn hòa vậy thôi chứ thực ra là một tên ác ma. Kỷ Nghiêm trước mặt chính là ví dụ trực tiếp nhất.
Thở than với ức chế thế thôi, chứ trước mặt Kỷ Nghiêm tôi đã học được một điều: đó chính là nhẫn nhịn. Hồi anh ta còn làm gia sư ở nhà tôi,
trước chồng bài tập cao như núi, tôi nhịn; giờ ở hội học sinh, trở thành trợ lý sai vặt của anh ta, tôi cũng phải nhịn thôi.
May mà công việc của hội học sinh cũng không nhiều lắm, có lúc trúng
những kì thi của trường, cuộc họp thường kỳ đều bị hủy. Nhưng cứ đến giờ tan học là tôi lại phải chỉnh lí phân loại cả đống giấy tờ tài liệu …
một mình tôi phải làm cái việc này! Tôi đã phải hi sinh giờ nghỉ của
mình chỉ vì một câu nói của Kỷ Nghiêm: “Chỉnh lí tài liệu của hội học
sinh sẽ giúp ích cho người mới như em làm quen với công việc của hội.”
Vì thế, đối mặt với đống giấy tờ chất cao như núi này, tôi nhịn tiếp.
Buổi trưa, tôi phải không ngừng phân loại tài liệu rồi sắp xếp cho
đến khi đói lả nằm vật ra bàn. Phải nhìn mớ chữ chi chít dày đặc quá
lâu, tôi hoa hết cả mắt. Lảo đảo đứng dậy, chợt phát hiện ra có người
đang đứng sau lưng khiến tôi sợ hết hồn.
Sau khi nhìn rõ người đó là ai, tâm trạng vốn không mấy tốt đẹp, cộng thêm cơn đói cồn cào, tôi cau có: “Sao lại là anh thế?” Chẳng lẽ hội
phó hội học sinh ai cũng rỗi việc như Triển Tư Dương hay sao?
Triển Tư Dương liếc nhìn mớ giấy tờ tôi vừa sắp xếp, nheo mắt cười:
“Những thứ này không phải là hồ sơ từ ba năm trước hay sao? Lôi cả ra
thế này, chắc hội trưởng của chúng ta chăm sóc cho em không chu đáo lắm
đây.”
Tôi trợn mắt nhìn trời: Ông trời ơi, đây là thời buổi gì vậy hả? Tôi
không những là một trợ lý sai vặt mà còn trở thành đối tượng bị đả kích
đến te tua nữa.
Học theo giọng điệu của anh ta, tôi châm chọc: “Đúng là chăm sóc chu
đáo lắm ạ, chỉ còn thiếu nước bắt em lôi cả hồ sơ hồi mới thành lập
trường ra nữa thôi.”
Triển Tư Dương bật cười khúc khích: “Chao ôi, vẫn còn sức nói đùa đấy thôi, xem ra hội trưởng vẫn còn nhẹ tay với em lắm.”
“Thế này mà nhẹ tay cái nỗi gì?” Tôi khóc ròng chỉ tay vào đống giấy
tớ phía sau lưng, nhân tiện vỗ về một chút cho cái bụng mình lúc ấy đang phản kháng dữ dội vì đói.
Triển Tư Dương lắc đầu nói: “Có bao nhiêu người ưu tú hơn em muốn vào hội học sinh, anh chưa từng thấy ai vào hội rồi mà cả ngày cứ trưng bộ
dạng dở sống dở chết như em cả.”
Tôi cãi: “Đó là bởi vì chức vụ của em đặc biệt! Anh cứ thử bị một tên biến thái như hội trưởng áp bức xem!”
Nếu đổi lại tôi là Triển Tư Dương, tôi cũng thích đi khắp nơi lạm
dụng chức quyền lắm chứ, hoặc qua loa đại khái làm một chân cán sự,
thỉnh thoảng rỗi hơi lộ diện một tí cho xong.
Triển Tư Dương dẩu môi: “Lúc đầu bảo em đi theo anh, em không nghe cơ.”
Tôi ngẩn người: “Làm sao em biết được anh có ý này chứ?”
“Được rồi, chức vụ này của em có cả tá nữ sinh tranh nhau còn không
được ấy. Lần họp trước lúc hội trưởng chỉ định em làm trợ thủ của anh
ấy, em không để ý là cả đám con gái ngồi dưới ai cũng nhìn em bằng ánh
mắt tóe lửa à?”
Nghe anh ta nói vậy mà tôi rùng hết cả mình – tôi vốn định vào hội
học sinh với mục đích mở rộng kết giao với những người bạn mới, giờ thì
toi rồi, không ngờ lại thành ra nông nỗi thọ địch bốn bề thế này.
Triển Tư Dương mặc xác tôi đứng đó với tâm trạng lo nghĩ trùng trùng, anh ta xoa cằm ngẫm nghĩ: “Đám con gái muốn tiếp cận hội trưởng thường
xuyên giở mấy trò cũ rích kiểu như vấp ngã trước mặt hội trưởng … em chả làm gì hết, thế mà hội trưởng hình như lại quan tâm đặc biệt đến em.
Điền Thái Thái, em thật không đơn giản chút nào, anh đã coi nhẹ em rồi
đấy.” Ánh nắng giữa trưa rọi vào trong mắt Triển Tư Dương làm hắt lên
những ánh hào quang chói mắt, ánh mắt anh ta chứa đựng một vẻ hứng thú
khó hình dung.
Bỗng dưng tôi nhớ đến chuyện chủ động hiến hôn khi chơi trò thử thách lòng dũng cảm, mặt tôi tức thì đỏ lựng lên. Gượng cười “ha ha” mấy
tiếng — đúng là không đơn giản thật. Tôi chẳng thèm chơi trò vấp ngã mà
xông thẳng lên lao vào vòng tay người ta. Tôi chợt nghĩ lẽ nào Kỷ Nghiêm cho rằng tôi cố tình giở chiêu “dục cầm cố túng” với anh ta nhỉ? Càng
nghĩ càng nhức óc, tôi mặc kệ không thèm nghĩ nữa. Dù sao thì cũng đã
hôn rồi … tôi chả có chút tơ tưởng gì về gã ác ma kia, ai thích thì cứ
đến mà lấy.
Nheo mắt nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, tôi nói: “Có lẽ là tại vì em ngốc, chuyện gì cũng không hiểu nên anh ta mới yên tâm để em bên
cạnh ngăn cản đám con gái kéo đến không ngớt kia.
Triển Tư Dương hơi khựng lại, mở miệng thốt lên: “Hội trưởng, sao anh vẫn còn chưa đi? Chiều nay anh không tham gia thi đấu sao?”
Nghe thế tôi vội vàng quay ngoắt lại, bắt gặp một đôi mắt lấp lánh sáng ngời.
Cơn gió trưa nhè nhẹ thổi qua tán cây tùng bách xanh biêng biếc, lá
reo xào xạc yên bình. Cậu thiếu niên mặc đồng phục màu trắng toát hơi
ngẩng đầu, đôi mắt sáng bừng sâu thẳm tĩnh lặng và trong veo như mặt
nước hồ thu, vẻ lạnh lùng cứng rắn bị bầu không khí ấm áp buổi trưa làm
dịu đi không ít. Thật lâu về sau, mỗi lần hồi tưởng lại giây phút ấy,
tim tôi vẫn đập loạn lên như một chú hươu con hiếu động.
Kỷ Nghiêm tựa lưng lên cửa ra vào phòng tài liệu nhìn tôi, khóe miệng hơi nhếch lên: “Anh đến xem Điền Thái Thái có lười biếng trốn việc hay
không.”
Tôi dẩu môi – anh ta đúng là không bỏ lỡ bất kì một cơ hội hành hạ tôi nào.
Lần này đến lượt Triển Tư Dương ù ù cạc cạc, anh ta nhìn tôi chăm
chú, hỏi: “Thái Thái, rốt cuộc thì em và hội trưởng có quan hệ gì với
nhau đấy?”
Đang định giải thích, tôi chợt phát hiện ra ánh mắt Kỷ Nghiêm bỗng lóe lên, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nín thở đáp mà không thèm suy nghĩ: “Hội … hội trưởng là thầy giáo của em, em chính là học trò cưng mà anh ấy tâm đắc nhất.”
Triển Tư Dương sửng sốt nhìn tôi không sao tin nổi, còn tôi thì ngốc nghếch quay sang ngó Kỷ Nghiêm.
Kỷ Nghiêm buông chiếc ba lô trên tay xuống rồi bước đến cạnh tôi,
khóe miệng khẽ nhếch, chân mày thoáng dương lên: “Học trò cưng tâm đắc
ư?” Ánh mắt Kỷ Nghiêm thoáng qua một cái nhìn kì lạ, có vẻ như tâm trạng vui vẻ lắm, nhưng ngoài miệng anh ta vẫn còn không chịu buông tha cho
tôi: “Sao, anh không đến nên em định chạy hả?”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Đâu có đâu có, tuyệt đối không có chuyện đó đâu! Lời của hội trưởng chính là mệnh lệnh, em kiên quyết phục tùng,
tuyệt đối không phản kháng.”
Trước mặt Kỷ Nghiêm tôi chẳng khác nào chuột phải mèo, còn là một con chuột nhắt cực kì nhát gan nữa chứ, đến dũng khí chạy trốn cũng không
có nốt.
Kỷ Nghiêm gật đầu hài lòng trước biểu hiện của tôi, nói: “Biết thế là tốt.” Anh ta quay sang nheo mắt nhìn Triển Tư Dương, phất tay: “Cậu đi
cùng tôi đến tham dự cuộc thi.”
Triển Tư Dương ngẩn người, chau mày hỏi: “Hội trưởng, ban đầu đã nói
là em không cần đi còn gì? Với cả em đã chuẩn bị tí nào đâu ….”
Kỷ Nghiêm trực tiếp tảng lờ luôn lời anh chàng cự nự, xoay lưng xách
ba lô, trầm giọng nói: “Tôi sẽ cho cậu năm phút chuẩn bị, năm phút sau
gặp nhau ở cổng trường.”
Nhìn bóng lưng nghênh ngang bỏ đi của Kỷ Nghiêm, Triển Tư Dương chỉ còn biết khổ cười không ngớt.
Tuy không biết Triển Tư Dương đã đắc tội với Kỷ ác ma ở chỗ nào,
nhưng nể mặt anh ta cũng bị ác ma đe dọa giống tôi, tôi thông cảm vỗ vai Triển Tư Dương, hảo tâm nhắc nhở: “Anh vẫn còn bốn phút ba mươi giây
đấy.”
Triển Tư Dương bi phẫn nhìn tôi, bỏ chạy ra ngoài với vẻ mặt buồn như chó cắn.
Vốn tuân thủ nguyên tắc chuẩn mực đó là nhẫn nhịn đến cùng, tôi cứ
tưởng rằng đời học sinh cấp ba của mình tuy không được đẹp đẽ như tưởng
tượng nhưng ít nhất thì cũng có thể yên ổn trôi qua nếu như cố im hơi
lặng tiếng. Nhưng rồi sau đó tôi đã phát hiện ra rằng, cái tôi cần nhịn
nhất không phải là sự áp bức của Kỷ Nghiêm mà chính là sự bài xích của
những người xung quanh.
Từ hồi làm tay sai của Kỷ Nghiêm, trong mắt những bạn học khác quan
hệ của hai chúng tôi trở nên cực kì ám muội. Đám con gái thì ghen ăn tức ở, tụi con trai lại chỉ sợ bị hiểu nhầm, mọi người ai cũng tránh tôi
như tránh dịch, vì thế mà mỗi khi tôi muốn tìm ai để thỉnh giáo này kia, những người đó đều bỏ chạy chối chết.
Sau khi bị cả đám cho hít khói, tôi đành ngậm ngùi ôm một đống tờ rơi ra ngồi nghỉ trước hòn giả sơn.
Nhìn chồng tờ rơi dày cả mét, tôi lại thầm rủa xả Kỷ Nghiêm một lượt từ đầu xuống chân.
Tôi mới chỉ không may lơ đãng có một tí trong lúc họp rồi bị anh ta
bắt quả tang, thế mà anh ta đã liếc tôi một cái, dùng giọng điệu ra lệnh nghe tưởng nhẹ nhàng thoải mái nhưng thực ra là không được quyền từ
chối nói: “Thái Thái, em đến thư viện mang số tờ rơi năm nay đến đây.”
“Dạ.” Tôi nhếch miệng.
Trong hội học sinh, tôi chỉ là một đứa sai vặt kèm thêm lao động chân tay miễn phí.
Nhìn bộ dạng miễn cưỡng không tình nguyện của tôi, Kỷ Nghiêm nói:
“Hội học sinh chúng ta chỉ toàn những người làm việc trí óc, cần có
người làm lao động chân tay …”
Tôi chỉ biết trợn mắt nhìn trời: Kỷ Nghiêm, đây mới là mục đích thực sự của việc anh gọi em vào hội học sinh đúng không?
Nhưng anh ta không hề nói cho tôi biết tờ rơi được đóng quyển in màu, lại còn nặng như thế này nữa.
Xung quanh lác đác có mấy người qua lại, nhưng chẳng ai có ý định đến giúp tôi.
Ôm đống tờ rơi cao ngất ngường gần che hết tầm mắt của mình, khi tôi
đang cố gắng lê bước về phía trước thì chẳng may đâm phải một chiếc xe
đạp. Chết tiệt! Không biết đứa nào lại dựng xe ở giữa đường thế này!
Xoạt… xoạt … Xoạt … Cả xấp tờ rơi vung vãi hết trên mặt đất, mà chết dở
nhất là còn có mấy cuốn bị rơi xuống hồ sen bên cạnh hòn giả sơn.
Khi tôi thất thểu ôm một đống tờ rơi cũng tả tơi không kém vào trong
phòng họp, ủy viên tuyên truyền lúc ấy cũng vừa mới phàn nàn: “Thư viện
cách có mấy bước chân, sao giờ này vẫn chưa lấy được tờ rơi vậy?”
“Cậu tự đi lấy thử xem.” Tôi thấp giọng càu nhàu.
Tuy giọng nói của tôi rất khẽ nhưng vẫn bị Kỷ Nghiêm nghe thấy. Anh
ta bước ra cửa chau mày nhìn mấy cuốn sổ tay bị ướt lem nhem hỏi: “Thế
này là thế nào?”
Tôi cúi đầu hoảng hốt phân bua: “Vừa nãy bất cẩn đâm phải một cái xe đạp, có mấy cuốn rớt xuống hồ sen.”
Kỷ Nghiêm còn chưa kịp nói gì, cô nàng ủy viên tuyên truyền càu nhàu
khi nãy đã the thé quát: “Cái gì? Rơi xuống hồ sen á? Có nhầm gì không
đấy? Chúng tôi đang đợi để dùng đến chúng đây này.”
Câu nói của cô ta khiến tôi giận điên người, tôi đặt mạnh chồng tờ rơi lên trên bàn họp, nói: “Tôi không cố ý vứt xuống hồ!”
Cô nàng ủy viên tuyên truyền thấy tôi dám cãi lại mình thì lấy làm
mất mặt lắm, lập tức nổi cơn tam bành chỉ vào tôi quát: “Nếu cô không
làm được thì sao không nói sớm? Giờ cô cũng biết kêu ca phàn nàn rồi à?
Đùn đẩy trách nhiệm sạch sành sanh, tôi thấy cô rõ ràng là cố ý.”
“Ý cô là tôi ăn no dửng mỡ không có việc gì làm hả?” Tâm trạng tôi cũng lập tức trở nên kích động.
Cô ta còn chưa kịp đáp trả thì đã nghe thấy một tiếng đập mạnh vang
lên. Một cuốn sổ ướt mem bị ném xuống trước mặt cô nàng ủy viên nọ.
Phòng họp mới rồi còn xì xầm bàn tán, sau một tiếng đập bàn của Kỷ
Nghiêm ai nấy liền thức thời ngậm miệng. Phòng họp lập tức khôi phục lại bầu không khí tĩnh lặng như tờ.
Cô nàng ủy viên bị dọa cho sợ suýt khóc, mím nôi nói một câu: “Hội trưởng, anh làm gì ….”
Kỷ Nghiêm lạnh lùng liếc nhìn cô nàng ủy viên tuyên truyền, trầm
giọng tuyên bố: “Cuộc họp hôm nay giải tán trước đã.” Rồi anh ta quay
sang nhìn tôi, nói với tôi bằng giọng tức giận vô cùng: “Em đi theo
anh.”
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì anh ta đã kéo tay lôi tôi ra khỏi phòng họp.
Đợi … đợi đã nào, tôi chẳng qua cũng chỉ mới làm ướt có mấy cuốn sổ
tay, đâu nhất thiết phải lôi tôi đến chỗ vắng người để hủy thi diệt tích chứ?
Nhìn gã Kỷ Nghiêm đang lôi xềnh xệch tôi phía trước, lòng tôi chợt
thấy ấm ức tột cùng. Sự hành hạ của Kỷ Nghiêm, sự bài xích của những
người khác, tất cả những chuyện này khiến tôi buồn ghê gớm.
Tôi không nên vào hội học sinh! Ngay từ đầu tôi đã biết mình không làm được.
Cúi đầu ảo não nhìn ngón chân mình, sau khi hít thật sâu mấy hơi, tôi đứng im không bước nữa: “Em không làm nữa đâu.”
Kỷ Nghiêm cũng dừng chân lại, anh ta quay người, vẻ mặt tối sầm đến mức không thể tối hơn: “Em nói cái gì cơ?”
Tôi cúi đầu lí nhí hệt như cô con dâu bị mẹ chồng bắt nạt: “Em nói là, em không làm nữa.”
Kỷ Nghiêm nói bằng giọng gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Em dám!”
Tôi thót cả tim, ba hồn bảy vía bị một câu nói đó của anh ta dọa cho
bay mất chỉ còn lại một hồn ba vía. Hai hàm răng tôi va vào nhau lập
cập: “Hội trưởng đại nhân, em thấy hội học sinh không thích hợp với
những đứa ngốc nghếch như em.” Giọng nói của tôi mỗi lúc một bé dần dưới ánh nhìn đe dọa của Kỷ Nghiêm.
Ngực tôi phập phồng dữ dội, anh ta ghé bên tai tôi lạnh lùng thả một
câu: “Ngoại trừ bỏ chạy ra thì em còn biết làm gì nữa? Nếu thấy mình vô
dùng thì ban đầu em đừng có vào hội học sinh! Nếu như đã đến rồi thì em
đừng hòng bỏ đi.”
Hai tay tôi nắm chặt bên hông, không ngừng siết chặt rồi lại thả lỏng ra, cuối cùng mới thốt được một câu: “Em làm hỏng hết mọi chuyện rồi,
hơn nữa bây giờ tất cả mọi người ai cũng ngứa mắt vì em, sau này em làm
sao mà sống nổi trong hội học sinh kia chứ?”
Sau một hồi im lặng, giọng nói của Kỷ Nghiêm đã hòa hoãn lại: “Anh cũng không mong mỏi em cống hiến được gì cho hội học sinh.”
Tôi ngước lên nhìn, ù ù cạc cạc: “Vậy lúc nãy mắc mớ gì anh lại nổi
khùng lên như thế? Có gì thì từ từ nói, cứ phải lôi em ra dạy dỗ mới
được à?”
Kỷ Nghiêm liếc xéo tôi, ánh mắt hau háu nhìn lên cánh tay tôi.
Tôi nhìn theo ánh mắt anh ta, phát hiện ra cánh tay mình không ngờ
lại bị trầy xước, đỏ bừng một mảng — chắc bị trầy ra lúc thò tay xuống
hồ vớt mấy cuốn tờ rơi.
“Ai bảo em là anh định dạy dỗ em?” Giọng nói của Kỷ Nghiêm vang lên bên tai tôi, “Đi, lên phòng y tế với anh.”
Tim tôi dường như đang đập nhanh dồn dập, tôi nhìn vào mắt Kỷ Nghiêm, đến hít thở cũng không dám lớn tiếng chứ đừng nói đến chuyện cất lời.
“Chẳng lẽ anh tức giận vì em bị thương sao?”