Tôi chầm chậm quay người lại, ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt kia.
Ánh nắng ngoài song cửa rực rỡ đến chói lòa, sau một giây thất thần tôi mới choàng tỉnh lại. Quả nhiên là anh ấy.
Trần Tử Dật hơi khựng lại, nụ cười trên khuôn mặt quyến rũ kia càng
trở nên phiêu hốt. Anh từ từ bước lại gần tôi, rồi bỗng nhiên đứng lại
nhìn tôi đến xuất thần, đôi mắt đen ngời sáng phản chiếu nên những sắc
màu lung linh dưới nắng. Anh nói: “Thái Thái, lâu lắm không gặp em.”
Tôi mê đắm trong đôi mắt lấp lánh kia phải đến mấy giây, cả người cứ
nhẹ lâng lâng như mất đi trọng lực. Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ
còn gặp lại anh ấy nữa, cứ tưởng rằng cho dù gặp lại thì thế nào tôi
cũng không kìm được mà cất tiếng khóc òa, vậy mà khi cái ngày ấy đến,
không ngờ tôi còn có thể mỉm cười nhìn anh và nói: “Trần Tử Dật, đã lâu
không gặp.”
Kỷ Nghiêm chau mày nhìn Trần Tử Dật, giọng nói lạnh tanh: “Sao? Thì ra hai người quen nhau từ trước rồi à?”
Ánh mắt Trần Tử Dật quét qua người tôi như vô tình mà cũng như cố ý,
nụ cười ôn hòa pha mấy phần chua xót: “Đúng là có quen, nhưng về sau thì mất liên lạc.”
Kỷ Nghiêm sững người, song vẫn mỉm cười: “Thế à, vậy thì hôm nay đúng là trùng hợp quá đi. Nếu như mọi người đã quen nhau cả rồi thì không
cần giới thiệu làm gì nữa.”
Đúng là không cần giới thiệu, nhìn Nhan Khanh Khanh khoác tay Trần Tử Dật, mọi chuyện đều trở nên minh bạch rõ ràng. Tình cũ không rủ cũng
tới, bên cạnh bạn trai cũ của tôi đã đổi thành người khác từ lâu. Trước
đây không nhìn thấy, tôi còn có thể tự thuyết phục mình rằng chẳng có gì xả ra hết cả. Nhưng nay nhìn bọn họ âu yếm đứng trước mặt tôi, lòng tôi chỉ thấy từng trận xót xa.
Tôi còn chưa kịp buồn đau thương cảm thì Kỷ Nghiêm đã cầm thìa xúc
cháo đậu đỏ ăn. Chiếc muống va vào miệng chén leng keng, rồi liền đó là
tiếng anh ta hít mạnh: “Điền Thái Thái!” Lần này giọng Kỷ Nghiêm lạnh
đến mức khiến người ta run rẩy, anh ta nhíu chặt chân mày, lạnh lùng rít từng tiếng qua kẽ răng: “Cháo này là do chính tay em nấu đúng không?”
Tôi gật đầu cười lơ đãng: “Đúng thế, ngon lắm hả?”
Kỷ Nghiêm do dự một thoáng rồi bình tĩnh trả lời: “Cũng ngon đấy, có điều hơi ngọt một chút thôi.”
Kỷ Nghiêm nói xong, Nhan Khanh Khanh cũng bưng bát lên nếm một miếng
nhỏ rồi lập tức nhổ ra ngoài. Cô ta hỏi tôi: “Cháo này cậu mua chỗ nào
đấy?”
Tôi chau mày: “Tôi tự làm đấy. Chẳng lẽ còn chưa đủ ngọt hay sao? Rõ ràng là tôi đã bỏ cả cân đường vào rồi cơ mà.”
Nhan Khanh Khanh tiếp tục nôn khan thêm một chặp, mặt mày tái nhợt
nhìn tôi: “Cậu có nhầm nhọt gì không đấy? Có mỗi một tí cháo mà cho cả
cân đường, cậu muốn đầu độc chết người à?” Cô ta quay sang nhìn Kỷ
Nghiêm bằng ánh mắt quái lạ: “Mùi vị đủ khiến người ta ngấy chết này mà
anh cũng dám nói là hơi ngọt được á?”
Kỷ Nghiêm liếc nhìn tôi, thản nhiên nói: “Rất ngon, như thế này là ngon lắm rồi.”
Ngoại trừ Kỷ Nghiêm ra, không có ai là không rùng mình một cái. Nhan
Khanh Khanh mặt mày tái mét không nói nên lời, còn tôi thì đột nhiên
không rét mà run, lòng thầm suy nghĩ rốt cuộc thì anh ta đang mắng hay
là khen tôi nữa.
Trần Tử Dật thở dài một tiếng, bước lên phía trước giải vây: “Khanh
Khanh, không phải em đòi ăn bún hay sao? Anh mua bún về cho em rồi này.” Nói rồi anh ta đưa chiếc hộp trong tay cho cô ấy.
Nhan Khanh Khanh ngẩn người một thoáng rồi mới nhận hộp bún từ tay Trần Tử Dật.
Ánh mắt tôi dừng lại trên hai bàn tay khẽ chạm vào nhau của họ. Tôi
nhìn cử chỉ thân thiết chứa chan tình cảm của Trần Tử Dật – bạn trai cũ
của mình, trong lòng bỗng thấy hơi ghen.
Ánh nắng ngoài kia vẫn chói chang như lửa, ở trong căn phòng bệnh mát lạnh điều hòa, bát cháo đậu đỏ chẳng mấy chốc mà nguội ngắt, trái tim
tôi cũng theo đó nguội dần.
Có lẽ cảm nhận đươc tôi đang nhìn hai người họ, Nhan Khanh Khanh quay sang tôi nở một nụ cười mập mờ đầy thâm ý, còn đượm cả một chút ưu tư.
Trần Tử Dật cũng phát hiện ra tôi, anh ta đưa mắt nhìn tôi dò hỏi.
Tôi không phải là một đứa biết diễn kịch, vốn không thể nào che dấu
được ý nghĩ trong nội tâm mình. Vì thế tôi nghĩ trong những tình huống
phức tạp thế này, tôi nêm chuồn càng nhanh càng tốt.
Thu dọn cặp lồng, tôi quay sang chào tạm biệt Kỷ Nghiêm: “Hội trưởng, em đã mang bữa sáng cho anh rồi. Em về trước đây.”
Kỷ Nghiêm không đáp lại ngay mà chỉ nhìn tôi dò hỏi. Bị anh ta nhìn
chằm chằm phát hoàng, tôi vô thức chuyển sang nhìn hướng khác, lí nhí
nói: “Hội trưởng, nếu không còn chuyện gì nữa thì ngày mai em lại đến.”
Đúng lúc tôi chuẩn bị bỏ chạy chối chết thì Kỷ Nghiêm bất chợt gọi tôi: “Điền Thái Thái, không được đi.”
Cùng lúc ấy, anh ta đưa tay đặt lên vai tôi.
Một giọng trầm thấp luồn vào tai tôi theo làn gió nhẹ: “Em mắc nợ anh, vì thế không được phép đi.”
Tôi nhìn vào đôi mắt đen sáng bóng sâu thẳm của Kỷ Nghiêm, trái tim thoáng động.
Tôi hỏi anh ta: “Tại sao?”
“Trước khi anh ra viện, em đừng hòng chạy trốn.” Dường như không lạ
gì bí mật dưới đáy lòng tôi, ánh mắt Kỷ Nghiêm lóe sáng, bờ môi mỏng từ
từ nhếch lên thành một nụ cười. Anh ta tiện tay nhét cho tôi một trái
cam: “Đi, gọt xong rồi đưa cho anh ăn.”
Tôi biết trước mặt Kỷ Nghiêm mình chính là một đứa hoàn toàn trong
suốt như thế đấy, anh ta dễ dàng đoán được tâm tư muốn bỏ trốn của tôi.
Nhưng tại sao Nhan Khanh Khanh có thể nói chuyện thoải mái với anh ta
đến thế trong khi tôi lại chỉ toàn bị anh ta rầy la sai khiến?
Tôi nhìn Kỷ Nghiêm, phát hiện ra tuy anh ta đang mặc quần áo bệnh
nhân nhưng khí thế vẫn ngời ngời như trước. Thu lại ánh mắt mình, tôi
bắt đầu lơ đãng gọt vỏ cam.
Kỷ Nghiêm bất chợt cất tiếng hỏi: “Các cậu coi trọng buổi hội diễn
như thế này, không biết lần này chủ tịch Nhan nằm viện có ảnh hường gì
đến việc tập luyện không đây?”
Lúc này Trần Tử Dật nói chen vào: “Khanh Khanh đã quyết định ngày mai ra viện rồi.”
Kỷ Nghiêm hỏi lại: “Nhanh thế sao?”
“Ngày hội diễn chuẩn bị đến nơi rồi, thế nên em chỉ có thể cố gắng
nhanh hết sức. Có điều Kỷ Nghiêm à, bệnh của anh không nhẹ đâu, chỉ e là phải nghỉ ngơi một thời gian mới được.” – Nhan Khanh Khanh cười nói.
Kỷ Nghiêm mỉm cười rộng lượng, liếc nhìn tôi: “Không sao, bên cạnh anh còn có người khác nữa mà.”
Nhan Khanh Khanh hơi sững lại, ánh mắt chuyển lên người tôi với vẻ không thể nào tin.
Trần Tử Dật cũng nhìn tôi.
Bị người khác nhìn chằm chằm một cách không thèm che đậy thế này
khiến toàn thân tôi không thoải mái. Thế nhưng tôi mặc kệ, tiếp tục cúi
đầu lặng lẽ gọt vỏ cam rồi tách riêng từng múi cam ra.
Trần Tử Dật đột nhiên nhẹ giọng thì thầm tựa như buột miệng: “Không ngờ em mà cũng có mặt này…”
Ánh nắng tinh nghịch rọi vào lớp kính cửa sổ phòng bệnh, để lại đằng sau cả một mảng vàng lấp lánh.
Chàng trai anh tuấn bảnh bao cất giọng nói mê người bằng giọng điệu
thân quen, trong không khí ngập tràn một mùi hương bạc hà ngọt ngào mát
rượi ….
Tôi bỗng dưng có cảm giác rằng, Trần Tử Dật trước mặt này sẽ không bao giờ gọi tôi là “cô ngốc” nữa.
Nửa năm không gặp, những kí ức chôn sâu trong lòng dễ dàng bị bới lên. Trái tim tôi chợt bay về buổi chiều đầu thu ấy.
Sở dĩ Trần Tử Dật xuất hiện trong cuộc đời tôi, đó là vì năm học lớp
bảy trường chúng tôi có tổ chức thi đấu bóng rổ với trường trực thuộc.
La Lịch Lệ lôi tôi đi cổ vũ cho anh trai nó, giữa cả đám con trai cao to vạm vỡ, La Lịch Lệ chỉ tay vào một người nói: “Thái Thái, nhìn kìa, hot boy trường trực thuộc cũng đến nữa này!”
“Đâu? Đâu?” Tôi vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ngay cú bỏ bóng từ xa
của Trần Tử Dật, trái bóng rơi gọn vào trong rổ sau khi bay một đường
cong đẹp mê li. Đám con gái khắp sân rú lên inh ỏi.
Anh chàng trên sân bóng dáng người cao ráo, khoác trên mình bộ đồng
phục thi đấu màu xanh da trời. Từ góc độ của tôi chỉ có thể trông thấy
một bên người anh ấy. Dưới ánh nắng lung linh, cặp mắt anh hẹp dài, sống mũi thẳng tắp, mỗi khi anh mỉm cười, đôi mắt ấy như hút hết ánh mặt
trời, trở nên long lanh rực rỡ.
Sau khi trận đấu kết thúc, La Lịch Lệ kéo tôi sang chào hỏi anh trai của nó.
Tôi nghe thấy anh chàng kia nói: “Tôi là Trần Tử Dật.” Giọng nói trầm trầm nhưng dễ nghe đến lạ lùng.
Dáo dác nhìn quanh, tôi phát hiện phần lớn đám nữ sinh cũng đang nhìn về phía này với ánh mắt đắm đuối si mê.
Bầu trời cao xanh vời vợi, tâm trạng của tôi cũng tuyệt vời hệt như
bầu không bát ngát này. Tôi chủ động bắt chuyện với anh ta: “Chào anh,
em là Điền Thái Thái.” Tôi nhìn Trần Tử Dật, cười tíu tít hệt như một
đóa hoa hướng dương làm đỏm dưới ánh mặt trời.
Anh chàng hơi sững lại rồi cũng cười đáp lại tôi. Sau đó chúng tôi
cùng nhau đi uống nước. Có người gọi anh ta: “Trần Tử Dật, về thôi” Anh
mỉm cười gật đầu, quay người lại lấy từ trong túi ra một vật gì đó ném
cho tôi. Tôi vô thức bắt lấy, nhìn kĩ thì hóa ra là một phong kẹo cao su Doublemint bạc hà. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì, Trần Tử Dật đã vẫy tay
ra hiệu cho tôi: “Hẹn gặp lại em, Thái Thái.”
Nhìn theo bóng lưng tắm trong ánh mặt trời của Trần Tử Dật, tôi bóc
phong kẹo cao su ra, miếng kẹo kẹp giữa những ngón tay trông vuông vắn
ngon lành, tôi nhét luôn vào miệng, mùi hương bạc hà mát lạnh cay cay
hòa tan đến tận trong tim.
Câu chuyện này có một khởi đầu đẹp đẽ biết nhường nào. Vậy mà nó lại
phát triển theo chiều hướng mà không ai lường nổi. Tôi không ngờ mình
cũng có ngày thi đậu được vào lớp chọn của trường trực thuộc, còn Trần
Tử Dật lại chuyển sang trường số 1 vì Nhan Khanh Khanh.
Hai người từng gần nhau đến thế, vậy mà cuối cùng lại bước qua nhau như hai kẻ qua đường.
Một lần nữa ngóc đầu lên từ trong hồi ức, tôi có chút thất thần. Kỷ
Nghiêm bất chợt đưa tay nhón một múi cam từ trong tay tôi đưa lên miệng, nói: “Em đang nghĩ gì thế?”
Tôi không dám nhìn mặt Trần Tử Dật, bởi tôi sợ mình sẽ không kìm được để cho nước mắt tuôn rơi. Tôi ghé sát ben tai Kỷ Nghiêm khẽ nói: “Hội
trưởng, vở kịch nói của trường hôm nay cần phải tập, em về trước có được không?”
Kỷ Nghiêm hỏi: “Hôm nay không phải là thứ bảy sao?”
Tôi gật đầu: “Nhưng mà chẳng còn nhiều thời gian nữa, em muốn tranh thủ thời gian luyện tập thêm.”
Anh ta ngẫm nghĩ rồi đáp: “Vậy được, em về đi.”
Tôi xách cặp lồng chuẩn bị bước ra ngoài thì Nhan Khanh Khanh nói: “Trần Tử Dật đang rảnh đấy, để anh ấy tiễn cậu nhé.”
Tôi quay đầu lại phát hiện ra Trần Tử Dật cũng đang nhìn mình, vẫn
đôi mắt sáng ngời lấp lánh như trong kí ức. Anh ta mỉm cười với tôi,
nói: “Đi thôi.” Rồi anh ta cùng tôi bước ra ngoài phòng bệnh.
Quãng đường từ phòng bệnh ra cổng viện cũng khá dài, suốt dọc đường
chúng tôi im lặng. Khi lên thang máy, chúng tôi lần lượt từng người một
bước vào trong. Không gian ngỏ hẹp chỉ có hai người, bầu không khí gượng gạo khiến tôi chợt thấy không sao thở nổi.
Trần Tử Dật ấn nút thang máy, không nhìn tôi mà bỗng dưng thấp giọng: “Sao hai người lại thành một cặp thế?” Giọng nói nghe mơ hồ như ảo ảnh
khiến người ta đoán không ra rốt cuộc anh ta đang nghĩ cái gì.
Tôi nghĩ đến việc Trần Tử Dật trông thấy bộ dạng xun xoe nịnh bợ lấy
lòng hội trưởng của tôi lúc vừa rồi, lòng thấy xấu hổ vô cùng. Tôi lạnh
lùng hừ một tiếng: “Đúng như những gì anh nhìn thấy đó, anh ấy là hội
trưởng, còn em là tay chân sai vặt …”
Trần Tử Dật quay sang nhìn tôi: “Thái Thái, thực ra …”
Lồng ngực tôi thắt lại, cả trái tim nhói đau mà chẳng hiểu vì sao.
“Đinh!” Cửa thang máy mở ra. Tôi vội vã bước ra ngoài mà không đợi
anh ta nói hết. Tôi đi thẳng không dám ngoái đầu: “A, đến rồi, em đi
trước nhé.”
Và cứ thế tôi bỏ chạy như bay.
Chạy một mạch đến điểm dừng xe bus, không thèm nhìn tuyến xe, tôi nhảy bừa lên ngay chiếc xe vừa trờ tới.
Cho đến khi xe lăn bánh vun vút lao nhanh về phía trước tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ngoái đầu nhìn lại.
Thế giới này mới nhỏ bé làm sao, một thành phố lại càng nhỏ bé. Vì thế tôi đã không tránh được ngày tái ngộ Trần Tử Dật.
Anh ấy đã tìm được người con gái mà mình yêu mến, tôi cũng đã có cuộc sống riêng, tuy rằng cuộc sống ấy không được thuận buồm xuôi gió như
tôi tưởng tượng nhưng ít nhất thì tôi cũng đã sống một cách chân thực
trên đời. Vậy mà giờ đây Trần Tử Dật lại một lần nữa bước chân vào sinh
mệnh của tôi, để lại một vết thương sâu hoắm rồi khiến tôi bỏ chạy trong thảm hại.
Trên xe bus chỉ có lác đác mấy người, một mình tôi ngồi trên hàng ghế cuối mặc cho gió thổi, mắt nhìn những cửa hàng lớn nhỏ cùng dòng người
muôn hình muôn vẻ lướt qua khung cửa sổ. Hồi tưởng lại ánh mắt Trần Tử
Dật ngoái nhìn tôi khi nãy, ánh mắt dịu dàng và tràn ngập chờ mong khiến trái tim tôi run rẩy không sao kìm chế được.
Hồi ức rõ ràng quá, rõ đến mức khiến tôi không còn đường chạy trốn.
Nhưng đau nhất lại không phải là bởi bị tổn thương, những tổn thương kia chỉ ngắn ngủi trong giây lát, sự ngọt ngào mới tàn nhẫn hơn gấp bội
lần.
Những ngày tháng đó đúng là chúng tôi đã rất hay qua lại với nhau.
Tôi thường xuyên theo La Lịch Lệ đến trường anh trai nói rồi nhân cơ hội này đi xem Trần Tử Dật chơi bóng rổ. Sau khi đội bóng giải lao, tôi
liền đi theo bọn họ đi ăn.
Đằng sau trường trực thuộc có một quán ăn vặt cực kì nổi tiếng, mì
nguội, bánh trứng, mực nướng, canh cay nóng …tất cả mọi món đều đã bị
chúng tôi càn quét.
Cả một đám người nói cười hỉ hả đi trên đường phố sô nổi vô cùng, sức sống của tuổi thanh xuân tràn trề không gì ngăn cản nổi. Đến cả người
qua đường cũng chú ý đến chúng tôi, không kìm được phải ngoái đầu nhìn.
Tôi là một đứa nghiện đồ cay điển hình, từ đằng xa nhìn thấy mấy hàng bán thịt dê xiên thơm nức, tôi lập tức tách khỏi đội ngũ nói với La
Lịch Lệ: “Tớ đi mua thịt dê xiên, đợi một lát sẽ quay lại ngay.” Nói rồi tôi tung tăng chạy đến cội nguồn của mùi hương mê người đó.
Lúc Trần Tử Dật đi đến cạnh tôi, tôi đã hơi sững lại. Anh ta nói:
“Anh đi với em nhé.” Nụ cười trên mặt Trần Tử Dật phản chiếu ánh tịch
dương, giây phút ấy cả thế giới của tôi cũng theo nụ cười của anh mà trở nên vô cùng rạng rỡ.
Thịt dê được xiên vào que gỗ nhỏ rồi phết mỡ lên, giở qua giở lại
trên bếp than củi đỏ hồng, mỡ nhỏ xuống viên than lách tách. Trần Tử Dật trả tiền rồi nhận lấy xiên thịt từ tay người bán hàng rong, đưa cho tôi từng xiên một. Tôi vừa đi vừa ăn, thỉnh thoảng lại hít hà mấy cái, đưa
tay lên quạt miệng, môi đỏ lựng lên bởi tác dụng của ớt cay — mùi vị
ngon lành của thức ăn khiến tôi mặc kệ luôn hình tượng.
Lúc hai đứa đứng đợi đèn xanh đèn đỏ bên đường cái, Trần Tử Dật trêu
tôi: “Em có phải là con gái không đấy?” Anh nhìn tôi cười hiền, “Anh
chưa từng thấy cô bé nào như em, trước mặt con trai mà chả chú ý đến
hình tượng chút nào.”
Ăn hết xiên thịt nướng cuối cùng, tôi cãi lại: “Em có phải bạn gái
anh đâu, việc gì phải chú ý đến hình tượng chứ!” Một chàng trai ưu tú
như anh ấy, chắc chắn là đã từng có rất nhiều bạn gái … tôi quay đầu
sang một bên che giấu đi chút hụt hẫng trong lòng.
Đèn xanh sáng lên cực kì đúng lúc, tôi nhấc chân định bước thì Trần
Tử Dật lại đột nhiên dừng lại, kéo tay tôi, hai mắt nhìn tôi không chớp. Đôi mắt anh đen láy và sâu thẳm, khóe miệng nhếch lên một đường cong
thật dễ coi. Tựa như nghe ra ý hờn ghen trong câu nói của tôi, anh cười
hỏi: “Em thích anh có phải không?”
Tôi xém chút nữa đã vấp ngã, còn anh ta thì vẫn cười ung dung như cũ.
Tôi không nói gì, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu. Tôi bình tĩnh lại
từ trong cú shock, nhìn thẳng vào mắt anh nói liều: “Nếu đúng thế thì
sao?”
Anh không cười nữa mà nghiêm túc đáp: “Thế thì chi bằng … em làm bạn gái anh đi.”
Tim tôi đập thình thịch liên hồi, giây phút ấy cả người tôi cứ ngẩn ngơ đờ đẫn.
Chỉ cần đứng bên cạnh Trần Tử Dật, tự đáy lòng tôi lại trỗi lên cảm
giác vui vẻ không gì ngăn cản nổi. Chỉ cần ở bên anh ấy, nơi nào cũng
trở thành thiên đường được hết — tôi nghĩ có lẽ đây chính là niềm hạnh
phúc của những người đang yêu.
Gió ngoài kia mạnh quá, gió thổi vào mắt tôi đau rát. Dần tỉnh lại từ trong hồi ức xa xôi, nhớ đến biết bao nỗi ấm ức bấy lâu nay, nước mắt
tôi lại trào ra không gì ngăn lại được. Dường như tôi đã trút hết tất cả những giọt nước mắt cất giấu suốt nửa năm nay.
Cứ khóc mãi, cuối cùng không ngờ tôi đã ngủ thiếp đi bên cửa sổ.
Tiếng chuông điện thoại đánh thức tôi, khẽ dụi đôi mắt sưng húp, tôi
bật máy lên nhìn. Là tin nhắn của Kỷ Nghiêm gửi đến. Anh ta nói: “Anh
còn có chút việc nên tối nay sẽ xuất viện. Ngày mai em không cần đến
nữa.”
Tôi ngẩn người nhưng rồi lại thở phào nhẹ nhõm. Bầu không khí trong phòng bệnh lúc nãy thực sự khiến người ta không sao thở nổi.
Tôi trốn tịt trong nhà, tự mình liếm láp vết thương. Sáng thứ hai vừa mới đến trường thì Kỷ Nghiêm đã thông báo gọi tôi lên phòng họp. Uể oải đẩy cảnh cửa phòng họp, tôi thấy ngay Kỷ Nghiêm đang đứng tựa lưng bên
cửa sổ. Nghe thấy tiếng đẩy cửa, anh ta lặng lẽ quay mặt lại nhìn.
Anh chàng này quả thực đẹp trai đến mức không còn lẽ trời gì nữa! Tôi chợt thấy tim mình đập rộn lên, hai má đỏ bừng, miệng lưỡi khô rang.
Tôi vội vàng lắp bắp: “Hội trưởng, có chuyện gì vậy ạ?”
Kỷ Nghiêm bước đến trước máy tính gõ mấy cái rồi nói với tôi: “Mật mã và tên tài khoản “Nông trại thần tiên” của anh ở trong file này, thời
gian tới anh có cuộc thi nên không có thời gian, em quản lý luôn đi.”
Nhìn cái tài khoản siêu cao cấp mà tôi ngày đêm mong ngóng đó, hai
mắt tôi sáng rực lên, những đám mây đen mới rồi còn che phủ trên đầu
cũng theo đó mà tan đi mất hút. Hai mắt tôi tỏa sáng như sao: “Hội
trưởng, anh cứ yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi, những chuyện khác anh không
cần bận tâm đâu ạ.”
Kỷ Nghiêm nhìn tôi, đưa tay xoa đầu tôi, giọng nói trở nên dịu dàng
hiếm thấy: “Em ấy à, nếu mà thực sự khiến anh yên tâm được đã tốt.”
Lúc tôi ngước lên nhìn thì Kỷ Nghiêm đã quay lưng bước ra ngoài. Nhìn bóng lưng dài thẳng tắp điển trai của anh ta, lòng tôi bỗng dâng lên
một cảm giác gì lạ lắm, hình như có thứ gì đó ấm áp đáng lan tỏa trong
tim. Lẽ nào ở bên Kỷ ác ma lâu ngày, tôi bắt đầu thấy thích cuộc sống bị ngược đãi và hành hạ?
Những nghi vấn ấy càng trở lên mãnh liệt hơn sau khi tôi đăng nhập
tài khoản “Nông trại thần tiên”. Tôi ngạc nhiên phát hiện ra không ngờ
trong thanh bạn bè của Kỷ Nghiêm lại có một ID tên là CaiCai , ID đó
chính là của tôi.
Trong đầu tôi có một ý nghĩ mơ hồ hỗn độn nhưng tôi không dám nghĩ
nhiều về nó; một thứ tình cảm chợt trào dâng trong lòng – hình như là
thứ tình cảm mà tôi trước giờ vẫn luôn sợ hãi nhưng đồng thời cũng vất
vả kiếm tìm …
Ngẩng đầu nhìn trời – bầu trời cao trong vời vợi, nó chơi vơi hệt tâm trạng tôi lúc này.
Mặc kệ, dù sao thì Kỷ Nghiêm cũng đã đưa tài khoản và mật mã cho tôi, dạo gần đây anh ta cũng chẳng có thời gian mà lên mạng, thế thì chả tội gì mà tôi không biến trang trại của anh ta thành “Nông trại tư nhân của Thái Thái”, tiện thể chữ kí cũng đổi luôn thành “Ở trên địa bàn của ta, ngươi sẽ phải nghe lệnh ta.”
Lúc nhận được tin nhắn của La Lịch Lệ, tôi thấy sốc chẳng khác nào
sét đánh giữa ngày xanh. Nó nói: “Thái Thái, ngày mai thi chạy 800 mét,
cậu có quên không đấy?”
Tôi đông cứng tại chỗ ngay tức khắc.
Kỷ Nghiêm quay đầu sang chau mày hỏi: “Sao thế?”
Mãi lâu sau tôi mới tỉnh táo lại, sắc mặt tái xanh, đôi môi run rẩy.
Tôi tức tưởi kêu than: “Hội trưởng, chiều mai tiết hai em phải thi chạy
tám trăm mét.”
“Ừm.”
“Em chưa từng qua được môn chạy tám trăm mét bao giờ.”
“Ừm.”
“Nếu không thi đỗ là em sẽ không tốt nghiệp được đâu.”
“Ừm.”
Tôi khấp khởi nhìn anh ta: “Hội trưởng, ngày mai anh xin nghỉ phép giúp em có được không ạ?”
Anh ta ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chắc là không khó.”
Tôi xông lên ôm cứng lấy anh ta, hai mắt rưng rưng vì cảm động: “Cảm ơn hội trưởng!”
Anh ta lạnh lùng liếc tôi một cái, hờ hững nói: “Không cần cảm ơn, bởi vì anh sẽ không giúp em đâu.”
Mặc kệ tôi có năn nỉ ỉ ôi thế nào, anh ta vẫn nhất quyết không chịu mềm lòng. Tôi đành bỏ cuộc, cúi đầu thiểu não ra về.
Chiều thứ tư, giờ thể dục đối với tôi mà nói chẳng khác nào ngày tận
thế — thực ra thì kể từ hồi cấp hai, năm nào tôi cũng là đứa về đích
cuối cùng trong các cuộc chạy thi tám trăm mét.
Trên đường chạy trải cao su đỏ rực, gió thổi nóng rát bên tai, sau
khi tiếng còi xuất phát vang lên, cả một đám học sinh nhao lên cắm đầu
cắm cổ chạy. Tôi cũng nghiến răng chạy theo.
Lần nào chạy tám trăm mét tôi cũng bị đau bụng, hoa mắt chóng mặt,
chạy được vài vòng là bị rớt xuống cuối hàng. Cô nàng lớp phó thể dục
cầm đồng hồ bấm giờ quát lên một tiếng: “Điền Thái Thái, cậu đã bị rớt
lại phía sau nửa vòng rồi. Chạy nhanh lên một chút nào.” Cô bạn lớp phó
thể dục là người giữ kỉ lục chạy năm mươi mét và tám trăm mét nữ toàn
tỉnh, học sinh năng khiếu thể dục thể thao nổi tiếng khắp trường. So với cô ấy, tôi thua kém một trời một vực.
Hai tay ôm bụng, tôi chẳng còn lòng dạ nào quan tâm xem mình đã bị
rớt lại bao xa, tôi cảm thấy đích đến xa xôi như không bao giờ chạm đến
được.
Lúc tôi chạy vòng cuối cùng thì gần như tất cả mọi người đều đã đến
đích. Tôi thực sự không thể cố thêm được nữa, miệng thở hổn hển, nếu bảo đang chạy thì chẳng thà nói là đi bộ nghe còn hợp lí hơn. Tôi không còn chút hi vọng nào vào việc vượt qua kì thi này nữa.
Lúc sắp đến đích thì từ phía sân bóng rổ vang lên tiếng nói: “Nhóc
con Thái Thái cố lên!” Tôi ngóc đầu nhìn, thì ra là mấy gã bên đội bóng
rổ. Tôi liều mạng nặn ra một nụ cười với họ, sau đó hình như nghe loáng
thoáng thấy các anh ấy nói: “Sao cô nhóc em lớp dưới của Dương Dương lại cười dữ tợn thế nhỉ?”
Tôi thực sự chỉ muốn ngã lăn ra ngất cho xong!
Mắt thấy vạch đích ở ngay phía trước, tôi hạ quyết tâm chạy một mạch đến cùng.
Không biết ai đó hô lên một câu: “Kỷ Nghiêm lớp 12/1 đi đến phía này
kìa!” Cô nàng lớp phó thể dục cùng đám con gái đứng bên bắt đầu lên cơn
mê trai.
Lúc tôi thất thểu chạy đến khúc cua thì thấy Kỷ Nghiêm đang đứng nói
chuyện rôm rả với cô nàng lớp phó thể dục, anh ta mặc chiếc áo T shirt
đồng phục trắng tinh, hai tay đút túi quần đồng phục xanh lam.
Tôi thở hổn hển chạy qua vạch đích, ngã vật bên lan can nói: “Chạy xong rồi, cuối cùng cũng chạy xong rồi.”
Lớp phó thể dục không thèm để ý đến tôi, vẫn tiếp tục nói chuyện với Kỷ Nghiêm.
Tôi thực sự không còn một chút hơi sức nào nữa, đành ngồi sụp xuống bậc thang đợi bọn họ nói chuyện xong.
Chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng Kỷ Nghiêm: “Anh còn phải đến
phòng giáo vụ một lát, thế nhé, Olympic thành phố lần sau nhớ cố gắng
nha.” Trước khi đi, Kỷ Nghiêm liếc nhìn tôi một cái đầy ý vị.
Lần này quả thực là mất hết không còn chút thể diện nào! Mặt tôi đỏ
bừng lên, tôi ngoẹo đầu sang bên cạnh giả vờ như không trông thấy gì cả, trong bụng thầm mắng anh ta một trận nên hồn.
Cô bạn lớp phó thể dục dõi mắt tiễn Kỷ Nghiêm đi khỏi, mãi một lúc
lâu sau mới chú ý thấy tôi đang ngồi bên cạnh, liền nói: “Điền Thái
Thái, cậu chạy xong rồi à? Sao chẳng nói chẳng rằng gì thế?”
Miệng tôi giật giật, tôi chậm rãi phủi đít đứng lên, ấm ức nói: “Tớ nói rồi còn gì, nhưng vừa nãy cậu nói chuyện nên …”
Cô bạn lớp phó thể dục thoáng ngẩn người rồi vội vàng đánh một dấu
móc lên trên sổ điểm, ngượng ngùng nói: “Tớ nghe thấy rồi, được rồi, qua rồi nhé.”
Tôi mừng như mở cờ trong bụng, không ngờ cô nàng lớp phó thể dục này
cũng mê trai đến thế, trông thấy Kỷ Nghiêm là chỉ biết quấn lấy nói
chuyện, quên cả tính giờ, cho tôi qua một cách dễ dàng thuận lợi thế này nữa chứ! Không ngờ Kỷ Nghiêm chỉ mới tùy tiện ghé qua một lát thôi đã
giúp tôi qua trót lọt. Tôi ngừng ngay việc xỉ vả anh ta lại, ôm lấy lan
can cười sung sướng.
La Lịch Lệ bước đến vỗ vai tôi: “Cậu đứng một mình ở chỗ này cười ngu cái gì thế?”
Tôi kích động nói: “Tớ qua được bài thi chạy tám trăm mét rồi.” Đây là lần đầu tiên đấy nhé!
La Lịch Lệ chẳng thèm quan tâm đến điều này, nó bắt đầu lân la hỏi
chuyện: “Nghe nói hội trưởng hội học sinh Kỷ Nghiêm đến sân vận động
khiến cho đám con gái lớp mình nháo hết cả lên. Anh ta không có tiết thể dục, tự dưng đến lớp mình làm cái gì chứ?”
Tôi cũng không hiểu nổi: “Tớ biết sao được, anh ta nói là đi đến phòng giáo vụ.”
La Lịch lệ lắc đầu: “Không đúng, phòng giáo vụ ở ngay trước tòa nhà lớp học, hoàn toàn ngược hướng với sân vận động mà.”
Nghe La Lịch Lệ nói thế, tôi không khỏi hiếu kì nhìn về hướng Kỷ
Nghiêm rời đi. Tim tôi bỗng dưng thót lại. Kì lạ quá, một người thanh
cao như anh ta sao tự dưng chạy đến bắt chuyện với lớp phó thể dục của
lớp tôi làm gì? Lẽ nào anh ta cố tình đến để cứu tôi? Ý nghĩ này vừa mới nhen lên liền bị tôi lắc đầu phủ quyết ngay lập tức — Kỷ Nghiêm làm sao có thể làm chuyện đó vì tôi chứ?
La Lịch Lệ đưa tay lên chống cằm, mơ mơ màng màng như đang hồi ức lại một điều gì đó, đột nhiên nó cất tiếng hỏi tôi: “Sao tớ cứ thấy anh
chàng Kỷ Nghiêm này quen mặt thế nhỉ?”
Tôi nói: “Anh cậu học trường trực thuộc, ngày trước cậu sang đây chơi suốt còn gì, trông thấy anh ta thì có gì lạ chứ?”
La Lịch Lệ bất chợt vỗ trán mình, kéo tôi lại nói bằng giọng hóa ra
là thế: “Thái Thái, tớ biết vì sao tớ thấy anh ta quen mắt rồi. Lần
trước ở quán Karaoke, cậu uống say rồi hình như đâm vào anh ta đấy.”
Tôi sém chút nữa thì ngã lăn từ trên bậc thềm xuống dưới, cuống quýt
nói: “Đừng đùa! Mấy ngày sau hôm say xỉn đó Kỷ Nghiêm liền đến nhà tớ
dạy gia sư, anh ta chưa từng nhắc đến chuyện này … không thể là anh ta
được.”
La Lịch Lệ lập tức im bặt, sau khi nhìn tôi một lúc lâu nó mới nở một nụ cười cực kì quái dị: “Thôi được rồi, cứ coi như tớ chưa nói gì đi.
Sau này cậu đừng có trách tớ không nhắc trước đấy.”
Tâm trạng vui vẻ khiến tôi mau chóng quên bẵng đi chuyện vừa rồi, tôi đắc ý nói: “Không nhắc tớ cái gì cơ? Tớ vừa mới qua bài thi chạy tám
trăm mét đấy, phải đi ăn mừng mới được! Nào đi thôi, tớ mời cậu ăn kem!”
Từ trên đỉnh đầu chúng tôi truyền xuống những tiếng vù vù phần phật,
tôi ngước lên nhìn bầu trời xanh ngắt vô biên, một chiếc máy bay bay qua từ phía bắc để lại đằng sau một vệt trắng cong cong. Cứ nghĩ đến chuyện lúc này Kỷ Nghiêm chắc cũng đang đứng ở chỗ nào đó trong sân trường
lặng lẽ ngước nhìn cùng một bầu trời trong vắt giống như mình, khóe
miệng tôi bất giác nở một nụ cười thật khẽ.
Mọi chuyện có vẻ đều cực kì thuận lợi, tôi vẫn chạy tất tả qua lại
giữa hội học sinh và lớp học, thỉnh thoảng đi ăn với Dương Dương, canh
me cái tài khoản siêu cấp Kỷ Nghiêm cho tôi, ngày nào cũng trộm rau đúng giờ, sét đánh cũng không xê dịch. Cuộc sống của tôi càng ngày càng trở
nên thoải mái.
Thời gian này Kỷ Nghiêm bận bịu chuẩn bị thi cử nên nhân vật nam
chính của vở kịch nói chưa xuất hiện lần nào. Tiết mục văn nghệ tuần sau phải diễn rồi, tôi viện cớ nói: “Vào thời khắc mấu chốt và quan trọng
này, vở kịch cần được giao cho một người chuyên nghiệp hơn chỉ đạo.” Thế là tôi đã thành công đùn đẩy việc tập kịch cho trưởng câu lạc bộ văn
nghệ, còn mình thì ôm điện thoại đứng bên chôm rau.
Giờ giải lao, tôi đang rình bé Rau của một tài khoản nọ thì chợt nghe thấy tiếng những người xung quanh bàn tán.
Một cô nàng nói: “Nghe đồn chủ tịch câu lạc bộ văn nghệ trường trung học số I sắp chuyển sang trường mình.”
Cô bạn khác thốt lên kinh ngạc: “Cậu nói Nhan Khanh Khanh á? Cô ta là một nhân vật đình đám lắm đấy, trường số I mà cũng chịu buông tay vào
thời khắc mấu chốt này sao?”
Cô nàng vừa rồi nói tiếp: “Không muốn buông cũng phải buông thôi,
hiệu trưởng trường mình là chú của Nhan Khanh Khanh, chỉ cần nói một câu là xong chuyện rồi mà.”
“Có chuyện này nữa á? Thế tại sao cô ta lại học trường đó chứ?”
Cô bạn nọ buôn dưa càng lúc càng hăng: “Cậu không biết đấy thôi, thực ra hồi cấp hai cô ta học ở trường trực thuộc. Bạn tớ bảo hồi đó Nhan
Khanh Khanh thích Kỷ Nghiêm mãi, nhưng lúc tỏ tình lại bị từ chối nên
sau này mới chuyển sang học trường số I.”
“Sức hấp dẫn của hội trưởng quả không tầm thường, bố là giảng viên
đại học nổi tiếng, kỳ thi nào cũng đứng nhất toàn khối, đã thế còn đẹp
trai ngời ngời … Mỗi khi nhìn anh ấy tớ cứ có cảm giác lâng lâng choáng
váng.”
Hai cô nàng thở than một chặp rồi đột nhiên một người bật hỏi: “Nhưng mà Nhan Khanh Khanh đã đi rồi, bây giờ còn quay lại làm gì chứ?”
“Thế cũng phải hỏi, tình cũ khó quên chứ còn sao!”
Lại một tiếng thở dài thườn thượt vang lên: “Ôi, kể ra thì hai người
họ cũng xứng đôi vừa lứa lắm … nhưng mà tớ chưa thấy hội trưởng gần gũi
với đứa con gái nào bao giờ.”
“Ai bảo không có, Điền Thái Thái đấy còn gì.”
Tay tôi run bắn, hai tai dựng đứng lên nghe ngóng.
“Điền Thái Thái chẳng phải là học trò của hội trưởng hay sao? Ai mà
không biết cô ta đi cửa sau vào hội học sinh! Cái mã đó, cậu nghĩ hội
trưởng yêu cô ta được chắc?”
Từ trong câu chuyên của hai người đó, tôi rút ra một câu trả lời
khẳng định — cho dù có trói tôi và Kỷ Nghiêm lại với nhau chắc cũng
chẳng ai tin tôi và anh ta tạo nên được scandal tình ái nào.
Lòng tôi chợt thấy trống trải và hụt hẫng. Thì ra lúc trước Trần Tử
Dật bỏ rơi tôi để trở về bên Nhan Khanh Khanh chính vì Kỷ Nghiêm đã đá
cô ta … trai tài gái sắc, cộng thêm một nữ nhân vật phụ tầm thường như
tôi … thì ra cuộc sống còn nhạt nhẽo hơn cả mấy bộ phim truyền hình
chiếu trên ti vi lúc tám giờ.
Mải mê dỏng tai lên hóng chuyện, tôi quên cả việc hái trộm bé Rau.
Đến khi tôi tỉnh lại thì cả vườn rau đã bị người khác nhanh mắt nhanh
tay nẫng mất.
Tôi rú lên ai oán: “A!!!!”
Mấy cô nàng đang buôn chuyện lập tức phát hiện ra tiếng quỷ khóc sói
tru của tôi, vội vã nói lảng sang chuyện khác, một trong số đó nhìn tôi
với vẻ mặt kì quái hỏi: “Thái Thái, sắc mặt cậu kém quá, chỗ nào không
được khỏe à?”
Tôi nhìn họ, lắc đầu: “Không ….”
Giờ tôi mới thực sự hiểu tại sao Dương Dương lại nói Kỷ Nghiêm xuất
hiện ở chỗ nào, chỗ đó luôn có nữ sinh ngất xỉu. Bây giờ điều này gần
như đã trở thành môn học bắt buộc hằng ngày của tất cả những cô nàng mê
trai.
Nhờ tài hòa và trí tuệ vượt xa hẳn người thường, Kỷ Nghiêm mới có thể đứng ở vị trí cao như vậy, được trường đại học danh tiếng nước ngoài
cấp học bổng ăn học toàn phần. Hiếm có nữa là ngoài năng lực ra, anh ta
còn sở hữu vẻ ngoài điển trai sáng láng. Vì thế thường xuyên có những nữ sinh ngầm đợi ở những chỗ anh ta sắp đi qua, giả vờ như tình cờ gặp
mặt.
Có tài năng đã không đơn giản rồi, có tướng mạo lại càng không dễ,
thế mà chàng hội trưởng hội học sinh được trăm ngàn người ái mộ lại
chẳng hề động lòng trước các kiểu mỹ nữ xung quanh. Điều này khiến tôi
tò mò lắm, rốt cuộc thì phải một cô gái thế nào mới xứng với chàng tài
tử số một của trường trực thuộc? Lúc tôi còn đang đắn đo suy nghĩ vấn đề này, thầy chủ nhiệm dẫn học sinh mới chuyển trường vào trong lớp.
Tuy trước đó đã nghe tin cô ta sắp chuyển sang, nhưng giờ phút này
nhìn Nhan Khanh Khanh đứng trong lớp học, tôi vẫn thấy ngạc nhiên ghê
lắm: ánh nắng mặt trời rọi xuống cô gái mặc áo trắng váy xanh, mái tóc
đen dài mềm mại làm tôn lên làn da trắng nõn như bạch ngọc, khuôn mặt
thanh tú, ánh mắt trong trẻo và bình tĩnh.
Khuôn mặt tinh xảo đến mức khiến người ta ghen tị ấy quay sang nhìn
tôi và ngừng lại một giây, khóe miệng khẽ nở nụ cười quyến rũ. Ánh mắt
Nhan Khanh Khanh nhanh chóng chuyển sang nhìn khắp phòng học, cô ta dõng dạc tự tin giới thiệu bản thân: “Chào các bạn, mình là Nhan Khanh
Khanh, mình hi vọng sẽ nhanh chóng hòa nhập với tập thể ưu tú này, cùng
nhau học tập và tiến bộ.” Giọng nói của cô ta vẫn ngọt ngào và dễ thương như thế, lời nói ra nghe cực kì êm tai, cả lớp ai cũng vỗ tay hoan
nghênh nhiệt liệt, đương nhiên ngoại trừ một người – đó chính là tôi.
Kể ra thì tôi cũng là một đứa biết thân biết phận. Có những người tôi trêu không nổi, đánh không lại, tôi chuồn là được chứ gì? Thế mà lúc
này nhìn Nhan Khanh Khanh cười quyến rũ, tôi chợt hiểu ra một điều: có
những người bạn không hề muốn trêu chọc tới, nhưng họ lại cứ xuất hiện
trước mắt bạn, mà bạn không sao dứt mình ra được.
Nhớ đến những lời bàn tán của đám nữ sinh trong hội trường hôm trước, tôi lại thấy lòng bứt rứt khó chịu lắm. Cô có xinh đẹp khí chất đến mấy thì cũng làm ăn gì được chứ? Ngoài mặt không buông được Kỷ Nghiêm, vậy
mà cuối cùng vẫn quấn lấy Trần Tử Dật đấy thôi? Để cô gặp được Kỷ ác ma, sau đó bị anh ta từ chối – đây chính là sự trừng phạt của mặt trăng
dành cho cô!
Tôi rảo bước đi đến hội trường, trong đầu mường tượng ra cảnh Kỷ
Nghiêm tàn nhẫn từ chối Nhan Khanh Khanh, khóe miệng bất giác nở nụ cười xảo trá, Tôi đang cười thì cửa cánh gà bật mở, bộ mặt cười đến mức méo
mó của tôi đông cứng lại ngay lập tức.
Trên vũ đài, ánh đèn trắng bạc rọi thẳng xuống hai con người ưu tú.
Nhan Khanh Khanh đắm đuối nhìn Kỷ Nghiêm tình thâm vô hạn, rồi cô ta bặm môi quay lưng bỏ đi. Đôi chân dài thon thả bước đi nhẹ nhàng uyển
chuyển, chiếc váy đồng phục phất phơ theo bước chân cô ta, dáng người
tha thướt khiến người ta xao xuyến. Kỷ Nghiêm nhìn theo bóng lưng Nhan
Khanh Khanh, vẻ mặt chăm chú và nghiêm túc.
Dưới ánh đèn sáng lóa, tôi ngẩn ngơ nhìn hai người bọn họ, lòng rối
bời . Có câu nói chợt vang lên trong đầu tôi — kể ra thì hai người họ
cũng xứng đôi vừa lứa lắm. Mỗi lần Nhan Khanh Khanh xuất hiện đều gây
ảnh hưởng lớn đến tôi, có điều lần này nỗi xót xa không liên quan gì đến Trần Tử Dật. Giờ tôi mới thực sự cảm thấy cơn đau tê tái ẩn sâu trong
lòng.
“Thấy tủi lắm đúng không?” Chợt có tiếng nói vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay ngoắt lại, phát hiện ra Triển Tư Dương đang đứng khoanh tay
trước ngực nhìn hai người trên bục. Anh ta cười nhạt nói: “Nhan Khanh
Khanh nhập vai thật đấy, em tủi thân cũng chả có gì lạ.”
Tôi kinh ngạc hỏi: “Nhập vai ư? Nhập vai cái gì chứ?”
Triển Tư Dương cười khẽ: “Lúc nãy hội trưởng gọi Nhan Khanh Khanh
đến, đưa kịch bản cho cô ta xem, hình như còn mới cô ta diễn nữa. Em
xem, đang diễn thử kia kìa. Ồ đúng rồi, kịch bản này là do em viết đúng
không? Cô ta đang thử diễn vai bà hoàng hậu độc ác, giờ đang diễn đến
đoạn kết của vở kịch — bi kịch chia li.”
Tôi vẫn còn đang đắm chìm trong lời nói của Dương Dương nên không để
ý. Ngoài cửa sổ, gió thổi tung bay những lọn tóc buông xuống cổ tôi.
Cách mấy hàng ghế, tôi ngước lên đón lấy ánh mắt Kỷ Nghiêm, thoáng sững
lại nhưng không hề né tránh. Anh ta nghiêng người nhìn tôi, dáng vẻ ung
dung nhàn nhã, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu
trời đêm.
“Anh đang nhìn gì đấy?” Nhan Khanh Khanh bước đến nhẹ nhàng hỏi, nhìn theo ánh mắt Kỷ Nghiêm.
Ánh mắt Kỷ Nghiêm dịu lại, anh ta vẫy tay với tôi: “Thái Thái, lại đây.”
Vẻ mặt Nhan Khanh Khanh lập tức trở nên cực kì mất tự nhiên, có điều
cô ta nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình tĩnh không chút gợn sóng
thường ngày, tươi cười chào tôi: “Thái Thái, cậu đến rồi à?” Dáng vẻ
chẳng khác nào cô ta là nhân vật nữ chính vậy.
Tôi bước đến, ngoác miệng cười tán dương cô ta mà thực ra là khẩu thị tâm phi: “Trùng hợp quá, đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng! Kịch
bản của tớ vào tay cậu không ngờ lại diễn xuất tuyệt thế, thật đáng khâm phục!”
“Kịch bản này là do cậu viết ư?” Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên mặt Nhan Khanh Khanh.
Tôi đắc ý nói: “Đúng thế, có vấn đề gì sao?”
Cô ta nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói: “Sáng tạo rất mới mẻ, có điều kết cục quá buồn. Nếu thêm một chút yếu tố hài kịch thì khả năng được
công nhận sẽ cao hơn.”
Không đợi tôi phản bác, Kỷ Nghiêm bỏ qua luôn sự tồn tại của tôi, anh ta chen vào hỏi Nhan Khanh Khanh: “Ý kiến của em là …”
Nhan Khanh Khanh sáng mắt lên: “Tốt nhất nên sửa thế này: tuy mụ dì
ghẻ đuổi công chúa Bạch Tuyết ra khỏi lâu đài, nhưng rồi thấy đức vua
buồn rầu đau khổ, bà ta không nỡ nhìn người mình yêu lo lắng nên cuối
cùng vẫn tìm công chúa Bạch Tuyết về, giành được tình yêu của đức vua.
Em nghĩ mọi người ai cũng sẽ hài lòng với kết cục này.”
Những người xung quanh ai cũng hứng thú với ý kiến của Nhan Khanh Khanh.
Kỷ Nghiêm gật đầu quay sang nhìn tôi hỏi: “Thái Thái, em thấy thế nào?”
Nếu như không có sự uy hiếp của Kỷ ác ma, tôi tuyệt đối sẽ không để
mình có cơ hội đứng đối mặt với con bé đó. Lúc này tôi đứng yên tại chỗ, ánh mắt lóe lên, hai tay buông bên hông nắm chặt lại thành nắm đấm. Tôi từ tốn nói: “Em không đồng ý. Với loại đàn ông mà trong lòng luôn cất
giữ hình ảnh của người con gái khác như thế không đáng tin chút nào. Cho dù sau này mụ dì ghẻ có tìm được công chúa Bạch Tuyết thì cũng sẽ không hạnh phúc.”
Nhan Khanh Khanh dường như bị câu nói của tôi chọc cười, cô ta cố nín để chỉ phát ra một tiếng cười thật khẽ, đoạn nói: “Thái Thái, cậu ngây
thơ quá, thời buổi này không còn mốt bi kịch nữa đâu, nhất là trong các
cuộc thi, cái mà ban giám khảo đòi hỏi chính là tinh thần tích cực cầu
tiến.” Ánh mắt lóe sáng, cô ta quay sang nhìn Kỷ Nghiêm, đầu hơi ngước
lên bình thản nói: “Kỷ Nghiêm, anh nghĩ vở bi kịch này sẽ chiến thắng
tiết mục nhảy Nobody mà đám nam sinh trường số 1 đóng giả nhóm nhạc Hàn
Quốc Wonder Girls chứ?”
“Con trai giả gái nhảy Nobody á?” Triển Tư Dương nghi hoặc nhìn Kỷ
Nghiêm, rồi sau đó nhếch miệng cười như sực tỉnh: “Đúng là một tin gây
sốc đấy.”
Tôi lúc ấy quên luôn cả tức, đầu óc bắt đầu tưởng tượng ra cảnh một
đám tuyệt sắc mỹ nam lắc lư uốn éo theo tiếng nhạc bốc lửa trên sân
khấu. Nghĩ đến hình ảnh kích tình ấy mà mặt tôi đỏ bừng lên, tim đập
loạn xạ — không ngờ đến cả tôi cũng bắt đầu mong chờ được xem tiết mục
của trường số I rồi.
“Điền Thái Thái, anh cảnh cáo em, dẹp hết những thứ vớ vẩn linh tinh
ra khỏi đầu óc của mình ngay.” Kỷ Nghiêm lạnh lùng liếc nhìn tôi.
Anh ta mặc kệ không thèm quan tâm tôi phản ứng ra sao, tiếp tục hòa
nhã ân cần nói chuyện với Nhan Khanh Khanh: “Anh thấy kiến nghị của em
được đấy. Thời gian cũng không còn nhiều, chi bằng để Khanh Khanh phụ
trách tập dượt nhé.”
Tôi hơi sững lại, hai chữ “Khanh Khanh” ám muội kia kiến toàn thân tôi run rẩy.
Tôi trừng mắt nhìn Kỷ Nghiêm, nhưng anh ta lại hoàn toàn coi tôi như không khí.
Nhan Khanh Khanh cũng không khách sáo: “Được ạ. Nhưng mà em có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Kỷ Nghiêm nhướn mày.
Nhan Khanh Khanh đảo mắt nhìn tôi nói: “Để em diễn vai nữ chính.”
Tôi đứng giữa Kỷ Nghiêm và Nhan Khanh Khanh nhìn hai người họ, lòng
chợt nghĩ: chả hiểu sao tự nhiên lại đi theo Kỷ Nghiêm, hồ đồ ngốc
nghếch sống một cuộc sống mà bản thân không thích chút nào. Rốt cuộc thì tôi ở đây làm gì vậy?
Tôi không kìm được tự hỏi mình, tôi là cái gì trong lòng Kỷ Nghiêm đây?
“Không thành vấn đề.” Kỷ Nghiêm đồng ý với điều kiện của Nhan Khanh Khanh mà không cần do dự.
Tuy rằng ngay từ đầu đã đoán trước được là sẽ có kết quả này, nhưng khi thực sự nghe câu nói đó, tôi vẫn cảm thấy đau lòng lắm.
Hơi nóng không ngừng bốc lên nơi khóe mắt, vậy mà nước mắt cứ ương
bướng không chịu buông rơi. Giây phút hai người họ nhìn nhau mỉm cười,
tôi bất chợt ngẩng đầu nói chêm vào một câu cực kì gây mất hứng: “Nhan
Khanh Khanh, cậu vô duyên vô cớ chuyển sang trường trực thuộc như thế
này, Trần Tử Dật sẽ thế nào?”
Trước mặt Kỷ Nghiêm tôi chưa từng dám nói thẳng những gì mình nghĩ,
vậy mà lần này nói xong câu ấy, tôi thấy thoải mái vô cùng, mặc kệ sau
này sẽ ra sao. Tôi lờ đi ánh mắt gần như muốn giết người của Kỷ Nghiêm,
nói tiếp: “Trần Tử Dật cũng ngu thật, ngu hết chỗ nói! Cái gì mà tình
cảm ấu thơ, cái gì mà lặng lẽ đợi chờ chứ! Đúng là tự hạ thấp mình!”
Bốn bề lặng ngắt, sắc mặt Nhan Khanh Khanh tái nhợt, hơi thở của Kỷ Nghiêm ngày một nặng nề.
Triển Tư Dương nhận thấy tình hình bất ổn, vội vàng bước đến ngăn tôi lại, cười hòa giải: “Thái Thái, em đừng có đùa nữa, ngoan, ra ngoài
chơi đi.”
Tôi cười nói với Triển Tư Dương: “Em có phải trẻ lên ba đâu.”
Nói thực lòng, hiện giờ vẻ mặt tôi bình tĩnh cực kì, trong lòng cũng vô cùng bình tĩnh.
Lồng ngực Kỷ Nghiêm nhấp nhô thật mạnh, anh ta đẩy Triển Tư Dương ra
rồi lôi tôi ra khỏi hội trường dưới con mắt chú ý của tất cả mọi người.
Tôi bị anh ta kéo đi cả một đoạn dài, tay bị nắm đến nhói đau.
Tôi thở hổn hển vùng vẫy hét: “Kỷ Nghiê, anh buông em ra. Đau chết đi được, anh mau buông em ra.”
Anh ta quay phắt lại, dồn tôi vào trong góc rồi hung hăng lườm tôi: “Điền Thái Thái, rốt cuộc thì em muốn thế nào?”
Tôi bị dọa cho ngốc luôn rồi, chỉ biết đờ đẫn lắc đầu.
Tôi muốn thế nào ư? Thực sự thì chính tôi cũng không biết nữa.
Tôi muốn gì quan trọng với anh ta đến thế sao? Anh ta chưa từng để ý
đến cảm nhận của tôi, thế thì sao có thể quan tâm đến chuyện tôi nghĩ
thế nào.
Nghĩ đến chuyện này, tôi thấy vừa buồn vừa giận. Tôi nắm lấy cổ áo
anh ta, cả người hướng về phía trước. Ngước nhìn lên ánh mắt nóng bỏng
của anh ta, tôi nghiêm túc hỏi: “Kỷ Nghiêm, anh cố tình tìm mọi cách giữ em lại bên cạnh anh, có thực chỉ đơn giản là muốn hành hạ em, hay là
….” Tôi ngừng lại một lát rồi mới nhẩn nha nói tiếp: “Hay là, anh thích
em rồi?”
Kỷ Nghiêm nhìn tôi, không đáp.
Gió thổi đung đưa hàng cây ven con đường rợp bóng, sóng lá dập dờn,
từng phiến lá xanh ngọc bích không ngừng xao động, vô số những đốm sáng
bạc li ti lấp lánh chiếu qua kẽ lá.
Đợi mãi đợi mãi, cho đến tận khi tôi định bỏ cuộc thì rốt cuộc anh ta mới chịu trả lời: “Trước giờ anh vẫn đợi em mở miệng hỏi anh, nhưng tại sao lại là lúc này?”
Ánh mắt anh ta lạnh lẽo nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười khiến người ta run rẩy.
Tôi đã chọc giận anh ta không chỉ một lần, thế nhưng chưa lần nào khiến tim tôi đau đớn đến mức muốn vỡ vụn ra như hôm nay cả.
Anh ta ghé đầu lại dằn từng tiếng bên tai tôi: “Em hãy nhìn lại bộ
dạng mình hiện giờ đi? Có khác gì một oán phụ bị bỏ rơi không? Em lấy tư cách gì để hỏi anh câu đó?”