Ánh mắt Kỷ Nghiêm dừng lại trên mặt tôi rồi lại từ từ chuyển sang
cánh tay đang ôm ghì lấy tôi của Trần Tử Dật. Ánh mắt nhìn thẳng không
thèm che đậy.
Tôi muốn lên tiếng nói, nhưng ba chữ “trùng hợp quá” mắc nghẹn trong
cổ họng không sao nói nên lời. Anh ấy chưa bao giờ nói với tôi rằng tôi
là gì của anh ấy, giữa chúng tôi cho dù có thêm ai khác nữa thì cũng
chẳng ai nợ nần ai, vậy mà chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy có tật giật mình. Cúi đầu xuống, tôi nhìn Nhan Khanh Khanh đang ôm cứng lấy cánh tay Kỷ
Nghiêm không chịu buông ra, lòng chợt thấy buồn ghê gớm.
Cảnh tượng trước mắt bị xé toang thành vô vàn mảnh vụn, Kỷ Nghiêm hút sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, tôi bất giác
giãy giụa rút tay ra khỏi vòng tay ôm của Trần Tử Dật. Hai tay buông
thõng xuống nắm chặt lại thành nắm đấm.
Tôi cố gắng khống chế cảm xúc của mình, tiếng Kỷ Nghiêm chợt vang
lên: “Điền Thái Thái, em lại đây.” Tôi núp sau lưng Trần Tử Dật trong vô thức.
Ánh mắt Trần Tử Dật trở nên ảm đạm, anh ta quay sang nhìn Kỷ Nghiêm, gật đầu nói: “Kỷ Nghiêm, tôi và Thái Thái …”
Kỷ Nghiêm thậm chí còn không cười xã giao lấy một cái, anh ta đứng im nhìn tôi chăm chú: “Lại đây.”
Lúc này, Nhan Khanh Khanh đang kiên nhẫn kéo tay Kỷ Nghiêm, ánh mắt
tha thiết pha chút khẩn cầu: “Kỷ Nghiêm, đừng như thế có được không?”
Kỷ Nghiêm mặc kệ cô ta, dường như anh không hề quan tâm đến mọi thứ quanh mình, vẫn lạnh lùng ngạo nghễ nhìn tôi.
Đủ loại tâm tình pha trộn trong lòng tôi, có phận nộ, có đố kị, có bi thương … vậy mà cuối cùng khi đối mặt với ánh mắt Kỷ Nghiêm, tất cả hóa thành sợ hãi. Tôi sợ anh ta sẽ xông lên, thế như anh ta chỉ đứng yên
bất động: “Điền Thái Thái, anh hỏi em lần cuối, em có lại đây không?”
Nhìn Nhan Khanh Khanh kéo tay Kỷ Nghiêm lần cuối, tôi cúi đầu: “Hội
trưởng, anh muốn em lại chỗ anh, nhưng anh lấy tư cách gì để yêu cầu em
điều đó?”
Sắc mặt Kỷ Nghiêm mỗi lúc một kém, có điều tôi vẫn tiếp tục nói:
“Thực ra em biết kể từ hôm anh hỏi em ‘lấy tư cách gì’, em đã không nói
được gì rồi. Nhan Khanh Khanh cũng từng nhắc nhở em, nói rằng em không
thể đứng cùng độ cao với anh, thế nhưng em vẫn không biết tự lượng sức
mình, muốn thử. Cho nên em bị rơi từ trên cao xuống là đáng kiếp.” Nói
xong, tôi chợt sỡ hãi khi cảm thấy Kỷ Nghiêm giống như một con diều bay
mỗi lúc một cao, còn sợ dây vốn dễ đứt kia thì không phải tôi muốn nắm
chắc là nắm được.
Giống như đã chịu đựng đến cực điểm, ánh mắt Kỷ Nghiêm hung hăng liếc qua Nhan Khanh Khanh rồi dừng lại ở tôi: “Điền Thái Thái, em định coi
thường bản thân mình đến mức nào nữa hả?”
Tôi nhắm chặt mắt rồi lại mở ra, những giọt nước mắt cố kìm nén nãy
giờ lúc này lặng lẽ lăn dài trên gò má: “Kỷ Nghiêm, anh hỏi em rằng mình coi thường bản thân mình đến mức độ nào, tại sao anh không tự hỏi chính bản thân mình ấy, rốt cuộc thì anh đã từng thật lòng thích em dù chỉ
một chút xíu thôi không?”
Im lặng một lúc lâu, giọng nói của Kỷ Nghiêm bỗng nhiên dịu lại: “Cho đến giờ em vẫn chưa hiểu rõ vấn đề sao?” Ánh mắt anh lóe lên điều gì đó tôi không hiểu nổi. Tim tôi quặn đau tê tái. Có lẽ bởi tôi là đứa nông
cạn nên không thể hiểu được thế nào là dụng tâm trải nghiệm tình yêu,
tôi chỉ nhìn thấy vỏ ngoài của sự việc mà thôi.
Nhìn chiếc bánh sinh nhật trên tay, tôi chua xót nghĩ: sự thực là Kỷ
Nghiêm đã chối bỏ cuộc hẹn của chúng tôi, ở bên cạnh Nhan Khanh Khanh.
Tôi thua rồi, à không, tôi quên mất, ngay cả tư cách nói chuyện yêu
đương với anh tôi cũng không có nữa, tôi đã bại trận mà không cần chiến.
Cảm giác đau đớn như cứa vào tâm can, cánh tay Trần Tử Dật lại một
lần nưa siết chặt tay tôi, tay kia đặt lên đầu tôi nhẹ giọng dỗ dành:
“Thái Thái, đừng khóc, em như thế này anh cũng buồn lắm.” Cảm giác thân
quen này chạm đến nơi đau đớn nhất trong trái tim tôi, hệt như ngày xưa
khi vấp ngã vậy. Trần Tử Dật ôm tôi trong lòng, dịu dàng nhỏ nhẹ dỗ dành tôi. Sức lực toàn thân như bị tan biến hết, tôi ngả người trong lồng
ngực ấm áp của Trần Tử Dật.
Ánh mắt Kỷ Nghiêm bừng bừng lửa giận, nhìn chăm chăm vào Trần Tử Dật. Tôi ngẩn ngơ nhìn Kỷ Nghiêm, phảng phất như đang trong giấc mộng.
Tôi nhìn Kỷ Nghiêm, rụt rè lên tiếng: “Hội trưởng, hôm nay là sinh
nhật anh, chúc anh sinh vui vẻ….” Khẽ níu gấu áo Trần Tử Dật, tôi chỉ
muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi khiến tôi nghẹt thở này.
Một giây sau, cánh tay tôi bị ai đó tóm chặt. Ngoái đầu nhìn, tôi sợ
hãi trợn mắt nhìn Kỷ Nghiêm. Không ngờ anh ta lại xông sang thật, dứt
khoát kéo tôi ra. Tôi cứ tướng anh ta sẽ hờ hững cho qua, thì ra một
người tình tình trầm ổn bình tĩnh như Kỷ Nghiêm cũng có lúc mất kiểm
soát thế này.
Trần Tử Dật cũng sững sờ, đến tận khi Kỷ Nghiêm kéo tôi đi mấy bước
mới hoàn hồn lại, vội vã bước lên phía trước ngăn cản Kỷ Nghiêm.
Kỷ Nghiêm không hề có ý định buông tay, anh ta nhìn Trần Tử Dật nói: “Đây là chuyện của tôi và cô ấy.”
Trần Tử Dật cũng không định nhún nhường: “Cậu không thấy rằng mình
quá cưỡng ép à? Bất kể là chuyện gì, cậu chỉ làm theo cách mà bản thân
mình nhận định, cậu chưa từng hỏi qua Thái Thái xem rốt cuộc cô ấy có
muốn không, có thể chấp nhận không?”
Kỷ Nghiêm khựng lại, nhìn tôi, trầm mặc hồi lâu rồi nghiêm túc hỏi:
“Thái Thái, an chỉ hỏi em đúng một lần, cũng là lần cuối cùng, em có
muốn đi cùng với anh không?” Giọng nói của anh dịu dàng chưa từng có,
ánh mắt gần như khẩn cầu. Một Kỷ Nghiêm khác thường như thế này khiến
tim tôi quặn thắt. Cố hết sức áp chế con tim đập loạn như muốn thoát ra
khỏi ngực, lại nhìn sang Trần Tử Dật đang đầy vẻ chờ mong, tôi bặm môi
lắc đầu nói với Trần Tử Dật: “Trần Tử Dật, đưa em đi thôi.”
Tôi mệt lắm, không còn sức lực để đoán xem rốt cuộc Kỷ Nghiêm thực
lòng ở chỗ nào. Yêu là yêu, không yêu đành chịu. Có lẽ từ trước đến giờ
tôi vẫn luôn chờ đợi ba chữ kia trong vô thức.
Không có bất an, cũng chẳng cần suy đoán.
Chỉ có một câu thôi: anh yêu em!
Mọi đáp án đều nằm cả trong ba chữ Trần Tử Dật nói với tôi khi nãy.
Trái tim căng cứng của tôi như được nới lòng ra, cả người tôi bỗng chốc
nhẹ nhõm hẳn đi trong nháy mắt.
Sắc mặt Kỷ Nghiêm không còn vẻ trầm tĩnh thường ngày nữa, đôi mắt đen sâu thẳm gợn lên những làn sóng biến ảo khó dò, ánh mắt như vỡ tan. Tôi không nhìn rõ lắm bởi điều đó chỉ thoáng qua trong nháy mắt, anh ta
khôi phục lại dáng vẻ ngày thường ngay lập tức.
Nhan Khanh Khanh bước lên một bước định bụng khuyên can, Kỷ Nghiêm
lạnh nhạt trừng mắt nhìn cô ta, nói: “Tránh ra.” Rồi ánh mắt anh ta lại
dừng ở mặt tôi.
Hờ hững, ảm đạm và kiêu hãnh.
Anh ta buông lỏng cánh tay tôi từng chút một, quay lưng bỏ đi như chưa từng quen biết.
Nhan Khanh Khanh bật cười tự giễu, ra sức gọi với theo: “Kỷ Nghiêm,
đủ rồi, em chịu đựng đủ rồi. Em sẽ không đau lòng vì anh nữa, cũng sẽ
không làm bất cứ chuyện gì vì anh nữa.” Phát tiết xong, Nhan Khanh Khanh quay lại nhìn tôi và Trần Tử Dật, nụ cười trên mặt cô ta cay đắng đến
khó tả. Cười mà nước mắt tuôn rơi, cô ta nói: “Chúc mừng hai người, cuối cùng thì những người yêu nhau đã được thành đôi.” Rồi cô ta chìa tay
vẫy taxi, bỏ đi mất hút.
Tôi nhìn theo bóng lưng Kỷ Nghiêm đã đi khuất phía xa, trên cánh tay
vẫn còn lưu giữ hơi ấm nóng bỏng mà lòng bàn tay anh để lại. Ngẩn ngơ
bước lên mấy bước, những ngón tay của Trần Tử Dật lại một lần nữa đan
xen cùng tay tôi, hơi ấm trên đầu ngón tay khiến tôi ngỡ ngàng như vừa
tỉnh mộng.
Rồi nụ hôn anh đặt lên má, lông mi và trán tôi nhẹ như chuồn chuồn
chạm nước, cuối cùng nụ hôn dừng lại nơi nước mắt tuôn rơi, anh dịu dàng nói: “Thái Thái, lần này anh hứa với em, anh sẽ không lạc lối nữa, cũng sẽ không bỏ em lại một mình. Chúng ta cứ như thế này mãi nhé, được
không?”
“Trần Tử Dật …” Tôi đáp lại anh bằng một cái siết tay thật chặt. Anh
nhìn tôi cười khẽ, vẫn là Trần Tử Dật mà tôi hằng quen thuộc, một Trần
Tử Dật khiến tôi yêu say đắm, nhưng lại tựa như không phải.
Tôi biết nếu như mình bước tiếp một bước này sẽ không thể quay trở lại nữa rồi.
Cũng giống hệt như lần này Kỷ Nghiêm buông tay tôi ra rồi thì sẽ không nắm lấy nữa đâu.
Chẳng phải có câu gương vỡ lại lành đó sao? Đây chắc là kết cục đại
đoàn viên mới đúng. Nhưng khi một vở kịch hạ màn, sau bao nhiêu là ồn áo náo nhiệt, cuối cùng chấm dứt, tắt đèn, chỉ còn lại nỗi buồn vô hạn mà
thôi.
“Cậu thấy như thế này vui lắm hay sao?” Ngày hôm sau khi ngồi trong lớp học, La Lịch Lệ đứng trước mặt hỏi tôi.
Ngẩng đầu nhìn nó, tôi đáp: “Đương nhiên vui chứ. Tớ đang vui lắm đây này có biết không hả? Có trời mới biết tớ đã từng thích Trần Tử Dật đến mức nào, giờ anh ấy đã quay trở lại, cảm giác tìm lại được sau khi mất
thật khiến người ta sung sướng!”
La Lịch Lệ nhìn tôi cười: “Cậu kích động như thế làm gì? Tớ mới hỏi
có một câu cậu đã tuôn ra cả lố. Cậu đang kể chuyện cho tớ nghe hay là
cố thuyết phục bản thân mình vậy.
Tôi trừng mắt hậm hực nói : “Cậu có ý gì hả? Tớ việc gì phải giả vờ chứ?”
La Lịch Lệ lắc đầu: “Cậu đã bảo đó chỉ là đã từng thích thôi chứ có
phải hiện tại đâu. Tớ hỏi cậu một câu thôi, rốt cuộc thì cậu đã làm rõ
được người mình thích hiện giờ là ai chưa hả.”
Tôi ngẩn người, nhớ đến bóng lưng Kỷ Nghiêm đi khỏi, ánh mắt lênh đãng một hồi mới cùi gằm mặt nói: “Đương nhiên là rõ chứ.”
La Lịch Lệ nói: “Hôm đó khi Nhan Khanh Khanh chặn Kỷ Nghiêm ngoài
cổng trường, tớ đã biết ngay là sẽ có chuyện mà. Nếu cậu cứ đưa ra quyết định khi chưa làm rõ tình hình thế này sớm muộn gì cũng hối hận thôi.”
“Chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao? Tớ hào hứng tổ chức mừng sinh nhật cho anh ta, cuối cùng thành ra mừng hụt, anh ta thì sướng rồi, đứng
trên phố chàng chàng thiếp thiếp với Nhan Khanh Khanh, đến một cái cớ
thôi cũng chẳng thèm cho tớ.” Lời nói của La Lịch Lệ làm bùng lên cơn
giận trong lòng tôi, tôi đứng dậy kiên quyết nói: “Tớ không hối hận! Tại sao phải hối hận chứ? Những kẻ đã làm tổn thương tớ mới cần hối hận! Kẻ không biết trân trọng những gì trước mắt mới là đồ ngu ngốc, cả đời này đừng mơ tớ quay đầu lại.”
La Lịch Lệ nhìn tôi với ánh mắt hoàn toàn thấu hiểu, nó khinh bỉ
cười: “Thế bây giờ cậu với Trần Tử Dật lại về bên nhau là thế nào đây?”
Tôi sững người, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi tự an ủi bản thân mình: dù sao thì Trần Tử Dật cũng không thể tính là đã phản bội tôi. Ít nhất, khi ra đi anh ấy cũng nói cho tôi biết nguyên nhân rồi mới đến bên
người khác, chẳng giống như ai kia, đập thẳng một gậy xuống đầu tôi rồi
mà vẫn còn làm ra vẻ kéo quân đi hỏi tội.
Ngồi xuống ghế, tôi mặc kệ La Lịch Lệ: “Không nói với cậu nữa, dù sao thì bây giờ tớ đang sống tốt lắm.”
La Lịch Lệ bĩu môi: “Giờ cậu sống sung sướng rồi, nhưng mà cuộc họp
thường kì của hội học sinh ngày mai vẫn mở thì phải, để xem đến lúc đó
cậu còn sung sướng được nữa không.”
Nhắc đến cuộc họp thường kì của hội học sinh, tôi lập tức thấy đau
hết cả đầu. Cứ nghĩ đến việc ngày mai phải chạm mặt Kỷ Nghiêm, trái tim
tôi lại nẩy lên như đang chiên giòn trong vạc dầu sôi vậy. Tôi chỉ biết
gào lên: “Tớ nếm trải trăm ngàn cay đắng, khó khăn lắm mới ngóc đầu lên
được. Mới được mấy ngày, sao cậu cứ cố tình khơi lên nỗi đau của tớ thế? Cho tớ đắc chí cười thêm một lúc nữa không được à?”
Nó nói thẳng luôn: “Chỉ sợ cậu cười rồi biến thành khóc lúc nào không biết ấy.”
Tôi chau mày: “Có ai ăn nói như cậu không hả? Trần Tử Dật là một
người kém cỏi thế sao? Tốt xấu gì thì đó cũng là một con đường thẳng tắp ngập tràn ánh nắng, với cả anh ấy đã nói rằng sẽ không lạc lối nữa. Tốt chán so với việc bảo tớ đâm đầu vào một con đường đầy chông gai không
biết có đi nổi đến đích không.”
La Lịch Lệ nheo mắt nhìn tôi săm soi: “Thái Thái, cậu trở nên nhát gan từ khi nào thế?”
Tôi hỏi nó: “Sao lại bảo tớ nhát gan?”
La Lịch Lệ thong thả nói: “Nếu như chuyện này gặp phải Điền Thái Thái một năm trước, cho dù con đường trước mặt có tràn ngập chông gai, cho
dù có vấp ngã đến sứt đầu mẻ trán thì cậu vẫn sẽ đâm đầu đi tiếp.”
Tôi chợt thấy nản lòng như một trái bóng xì hơi, ngán ngẩm đổ rạp xuống mặt bàn. Tôi thấp giọng hậm hực: “Tớ ngốc thế á?”
“Không phải ngốc, mà là cố chấp.”
Câu nói của nó khiến tôi nín thinh luôn, hơi nước giăng đầy trên mắt, sống mũi cay xè. La Lịch Lệ đậy cuốn sách lên trên mặt tôi, thản nhiên
nói như không có chuyện gì xảy ra: “Đã chọn lựa rồi thì cứ cố gắng mà đi tiếp. Buồn khổ gì cứ nói hết ra, đừng cố sống cố chết đâm đầu vào ngõ
cụt. Nếu như thực sự không đi tiếp được nữa thì thử ngoái đầu lại nhìn
xem, nói không chừng người đó vẫn còn đứng đợi cậu ở khúc quanh nào đó.”
Tôi biết, tuy La Lịch Lệ không đồng tình với lựa chọn của tôi nhưng
nó vẫn hết lòng ủng hộ tôi. Nhắm mắt lại, mùi hương giấy mực phả vào hai cánh mũi, nỗi buồn dâng kín trong lòng khiến tôi như nghẹn lại. Thật
lâu sau mới nghe thấy tiếng khóc rấm rứt của chính bản thân mình.
Nếu như đã không còn đường lui nữa thì chỉ có thể tiến lên phía trước thôi. Tôi và Trần Tử Dật đã ở bên nhau hơn một năm rồi, không phải là
không có tình cảm, cho dù người ở khúc quanh không còn đó nữa thì con
đường vẫn nằm kia. Cuộc sống vẫn tiếp diễn từng ngày, tôi phải dũng cảm
tiên lên phía trước.
Lúc tan học Trần Tử Dật đến đón tôi. Từ xa đã trông thấy bóng lưng
anh cao lớn và thẳng tắp, nụ cười rạng rỡ, tay đút túi quần nghiêng mình nhìn tôi. Trông anh nổi bật quá khiến đám nữ sinh đi qua ngoái đầu trầm trồ mãi, còn bản thân anh thì hoàn toàn không để ý.
Nhìn Trần Tử Dật, tôi chợt thấy hình ảnh này quen quá, trước kia anh
ấy cũng thế, đi vòng từ trường anh sang trường tôi đón tôi tan học rồi
dắt tay tôi cùng về.
Có chiếc xe băng qua người tôi, tôi dừng bước đứng từ xa nhìn Trần Tử Dật. Chàng trai trước mặt vẫn khôi ngô như cũ, ánh mắt khi đợi tôi lúc
nào cũng nhìn xuống như đang lâm vào suy tư. Tôi nghĩ có một số thứ vẫn
chưa hề thay đổi.
Cũng giống như ngày trước, anh cũng từng đợi tôi như thế.
Nhưng khi tôi bước lại gần anh, giây phút anh ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt anh đầy vẻ phức tạp và khó hiểu, anh chậm rãi lên tiếng: “Thái
Thái, em đến rồi à.”
Tôi thoáng thất thần trong phút chốc, dường như chàng trai có nụ cười rạng rỡ như nắng sớm, ánh mắt trong veo kia đã không còn như xưa nữa.
Hai người đứng giữa cổng trường tấp nập người qua lại, một gợn sóng khẽ lăn tăn xao động trong lòng tôi.
Trần Tử Dật lên tiếng trước, phá tan im lặng: “Em đang nghĩ gì thế?”
Tôi giấu giếm cảm xúc của mình, giả vờ tức giận, cố tình xị mặt nói
với anh: “Anh đứng ngoài cổng khoe mẽ thế này, định cố tình trêu ong
ghẹo bướm đúng không?”
Anh nhìn tôi chăm chú, ngập ngừng một lát rồi mới nói: “Chuyện này mà em cũng biết á?”
Lòng tôi thấy chua xót quá, tôi hậm hực: “Trường trực thuộc mỹ nữ như mây, có phải anh đang hối hận vì đã không ở lại trường học tiếp không?”
Trần Tử Dật liếc nhìn đám con gái xung quanh đang nhìn trộm mình, nhướn mày nói: “Ha ha, đúng là hối hận lắm.”
Tôi lườm anh một cái: “Anh thừa nhận thật à.”
Trần Tử Dật phì cười, cặp chân mày cong lên, đôi mắt sáng bừng lấp
lánh tựa như những vì sao trên trời, bên trong đó phản chiếu hình ảnh
của tôi. Cười một lát, anh chợt thở dài, lồng ngực khẽ phập phồng, xoa
đầu tôi anh nói: “Nhóc con, anh hối hận lắm. Em nghịch ngợm thế này, anh thực sự hối hận vì đã không ở bên em.” Nói rồi, anh dắt tay tôi một
cách tự nhiên.
Tay tôi run lên như điện giật, cánh tay tê dại. Câu nói đó của Trần
Tử Dật vừa mới cất lên, cả thế giới dường như bắt đầu xoay chuyển. Tôi
mở lớn mắt nhìn anh, trái tim theo đó mà xao xuyến lạ kì, tôi e dè hỏi:
“Anh nói gì cơ?”
Ánh mắt anh nhìn tôi như muốn hút tôi vào trong không gian sâu thẳm
đó, khiến tôi thấy đầu váng vất. Thế nhưng giọng nói của anh vẫn vang
lên mồn một bên tai: “Thái Thái, anh đã đi một đoạn đường vòng, trên
quãng đường đó, anh không nhìn thấu được tình cảm của mình, suýt nữa đã
vứt bỏ đi thứ quan trọng nhất. May mà vòng vo mãi anh vẫn tìm về được.”
Dưới ánh mắt nhìn của những người qua lại, hai con người mới đây thôi còn thản nhiên bên nhau bỗng chốc trở nên mất tự nhiên. Tôi vô thức
ngước nhìn trời. Trời cao quá, một màu xanh lam thuần khiết sáng tươi,
mặc dù đã sắp hoàng hôn nhưng bầu trời vẫn còn xanh ngắt. Một màu xanh
vời vợi không lẫn một áng mây. Kí ức của tôi nhen lên từng chút từng
chút một, tôi bỗng dưng thấy sợ.
Thực ra không phải bởi tôi nhát gan, đây chỉ là một hình thức tự bảo
vệ mình. Tôi đã từng bị tổn thương, thế nên tôi sợ những tổn thương
trong kí ức sẽ không ngừng lặp lại.
Trần Tử Dật lặng im không nói, anh tế nhị mặc tôi với những tâm sự
của mình. Những lúc như thế này rốt cuộc thì tôi nên nói gì đây? Phải
đối diện với quan hệ này ra sao nữa? Lòng bàn tay tôi mướt mồ hôi ướt
nhẹp từ lúc nào không hay, may mà lúc ấy có cơn gió thổi qua mát lạnh,
phảng phất mang theo một làn hương hoa thơm ngát khiến lòng người ngây
ngất.
Tôi ngoảnh nhìn, ngạc nhiên phát hiện thì ra hoa quế trong vườn
trường đã trổ bông. Gió thổi đưa hương hoa phiêu tán. Tôi chỉ vào một
cây quế trong vườn nói: “Trần Tử Dật, anh còn nhớ cây quế kia không? Lúc đó em nhờ anh ngắt một cành, anh đã nhảy lên vin, em đứng dưới tán cây
cổ vũ. Cuối cũng không ngờ anh cao quá, nhảy lên nhảy xuống động tĩnh
lớn đến mức suýt nữa đã bị thầy giám thị bắt quả tang.”
Lần đó hai chúng tôi đúng là xui xẻo. Trần Tử Dật vừa mới nhón tay
“rắc” một cái, đắc thủ đến nơi rồi lại bị thầy giám thị đi ngang qua
phát hiện ra, thầy quát: “Các em là học sinh lớp nào? Nhà trường đã nhấn mạnh nhiều lần rồi, nghiêm cấm hái hoa.” Trần Tử Dật nhanh mắt nhanh
tay kéo tôi chạy đi mất hút.
Kí ức giống như một cuốn phim đen trắng xa xưa bị tua thật chậm,
trong đó có gương mặt tươi cười rạng rỡ của tôi, hai đứa nắm tay nhau
nói cười đùa nghịch trong làn hương hoa quế thơm nồng. Chúng tôi chạy
mãi chạy mãi, hơi thở thanh xuân tản mát khắp xung quanh, tiếng cười
lảnh lót như chuông bạc ngân vang mãi trong sân trường ngập nắng.
Trần Tử Dật nhìn tôi, anh biết rõ tôi đang nghĩ gì, dường như anh
cũng đang cùng tôi hồi tưởng lại. Chợt anh véo nhẹ lên má tôi, cười nói: “Em còn mặt mũi kể ra nữa, em ấy, lắm trò ma quái.”
Hai đứa bật cười, những chuyện không vui lúc nãy tan biến đi trong nháy mắt.
Tôi ngước nhìn Trần Tử Dật, chàng trai trước mặt này có ánh mắt ngỗ
ngược bất kham, sống mũi cao thẳng tắp, dáng vẻ khi cười tuấn tú mê
người. Tôi nghĩ, cho dù đã trải qua thương tổn, nhưng có những thứ không bao giờ thay đổi.
Có đám nữ sinh đi ngang qua, tôi nghe loáng thoáng thấy tiếng họ xì
xầm: “Kia chẳng phải là Trần Tử Dật ngày trước học trường trực thuộc
sao?”
“Đúng rồi, ấy, sao Điền Thái Thái của hội học sinh lại đứng bên cạnh
anh ấy vậy?” Giờ tôi mới biết thì ra mình cũng là người nổi tiếng.
“Gì cơ? Chẳng phải nghe đồn cô ta đang hẹn hò với Kỷ Nghiêm cơ mà? Sao tự nhiên lại quay sang thân mật với Trần Tử Dật?”
“Con nhỏ Điền Thái Thái đó đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.” Lại một tràng những tiếng rì rầm bàn tán.
Trần Tử Dật không quan tâm những người khác nghĩ gì, anh vẫn hỏi như
chẳng có chuyện gì xảy ra: “Thế sự khó lường, không ngờ khi em học
trường trực thuộc thì anh lại chuyển sang trường khác.”
Tôi ngẩn người, cúi đầu hờ hững nói: “Ở đâu cũng thế thôi mà.” Lòng
thấy thoáng buồn, tôi từng dốc lòng dốc sức thi vào trường trực thuộc
chỉ vì muốn được ở gần Trần Tử Dật, giờ thì ngay cả mục đích ban đầu ấy
cũng trở nên mơ hồ không rõ.
Trần Tử Dật hỏi: “Thái Thái, em có hối hận vì đã thi vào trường trực
thuộc không?” Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng thân thương đến thế.
Tôi nhìn anh đáp: “Chẳng có gì là hối hận hay không hối hận cả. Bất
cứ ai cũng có lựa chọn của riêng mình.” Những lời này đều là thật lòng,
cho dù tôi không học trường trực thuộc thì nhiều chuyện cũng vẫn sẽ diễn ra như thế, giống như việc cuối cùng tôi đã chọn lựa trường này, còn
khi đó Trần Tử Dật lại chọn ra đi theo đuổi tình yêu. Ai cũng có lựa
chọn riêng, nếu như đã hạ quyết tâm, cần phải chịu trách nhiệm với lựa
chọn của mình.
Anh nhìn tôi lạ lẫm, tôi nhìn lại anh, thật lâu sau Trần Tử Dật vuốt
tóc tôi cười âu yếm. Mớ tóc mai che khuất tầm nhìn, đến khi tôi hất
chúng sang bên để nhìn cho rõ, chợt thấy phía đối diện có người đang
bước đến. Nụ cười của tôi tắt ngấm giữa đám đông tấp nập người qua lại.
Thực ra thì không thể coi đây là sự trùng hợp được, khuôn viên trường trực thuộc không lớn cũng chẳng bé. Ngày nào tôi cũng gặp Triển Tư
Dương ngoài sân bóng nhưng lại không đụng mặt Kỷ Nghiêm bao giờ. Thế mà
lần này, khi tôi nắm tay một chàng trai khác, chúng tôi lại tình cờ chạm mặt nhau.
Chiếc áo khoác ngoài của bộ đồng phục xanh lam được Kỷ Nghiêm vắt hờ
trên tay, ba lô đeo lệch một bên vai, rõ ràng là vừa mới bước ra từ lớp
học. Khuôn mặt anh vẫn tuấn tú bất phàm như cũ. Khi chúng tôi phát hiện
ra nhau, khoảng cánh đôi bên thực ra đã rất gần. Ánh mắt Kỷ Nghiêm quét
qua tôi tựa như chưa từng quen biết.
Nhìn bước chân anh mỗi lúc một gần, trái tim tôi cũng đập dồn lên
theo từng nhịp bước, mỗi bước chân giống như dẫm thật mạnh lên trái tim
tôi. Nghĩ kĩ lại thì thực ra khối mười với khối mười một vốn chẳng phải
là hàng xóm. Một bên ở tầng hai, bên kia ở tầng năm, cách nhau biết bao
nhiêu là bậc thang, nếu như Kỷ Nghiêm không gọi tôi đến hội học sinh, cơ hội gặp mặt của chúng tôi là vô cùng nhỏ bé.
Lúc anh ta sắp bước đến trước mặt tôi, trái tim tôi dường như đang
khát khao điều gì đó nhưng lại không dám mơ tưởng hão huyền. Tôi chỉ
biết cúi gằm mặt xuống nhìn anh lướt qua vai mình, vậy mà trong vô thức
tôi vẫn cất tiếng kêu khe khẽ: “Hội trưởng.” Tiếng nói bé xíu đến mức
ngay bản thân tôi cũng không nghe rõ.
Kỷ Nghiêm đứng đó không quay đầu lại, dừng một chút, cuối cùng anh
vẫn cất bước bỏ đi không chút phân vân. Anh quay lưng về phía tôi, đi
xa, xa mãi.
Hết thảy chỉ diễn ra trong nháy mắt, thì ra phớt lờ một người lại đơn giản đến thế. Hờ hững dửng dưng, giống như những chuyện xảy ra trước
kia đều đã trở nên không đáng kể, đến cả mấy câu hàn huyên khách sáo
thôi cũng không cần thiết nữa.
Ngày hôm ấy hoa quế nở rộ khắp vườn, gió thối cuốn theo muôn vàn cánh hoa rơi rớt xuống, bầu trời ngập tràn những cánh hoa bay lượn che mờ
ánh mắt tôi, trái tim tôi chùng xuống theo từng nhịp chân anh bước.
Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay tôi, giữ chặt cổ tay tôi đang vân vê
mớ tóc. Trần Tử Dật hỏi: “Thái Thái, em đang nghĩ gì thế?” Lúc ấy tôi
mới phát hiện ra nụ cười của mình cứng ngắc đến mức nào. Khựng lại trong giây lát, tôi lắc đầu cố tỏ ra vui vẻ nói: “Em đang nghĩ, hay là chúng
ta hoàn thành hết những việc còn dang dở đi. Lần này đến lượt anh cổ vũ
cho em, em đi hái hoa quế. Em không tin lần này vẫn xui xẻo gặp phải
thầy tổng giám thị đâu. Anh thấy thế nào?”
Trần Tử Dật ngơ ngác nhìn tôi lâu thật là lâu. Rồi anh bất chợt bật
cười, vừa cười vừa quẹt khẽ mũi tôi: “Nhóc ngốc.” Anh không cười nữa,
siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay tôi, khẽ thở dài: “Nhưng mà, sao anh
lại phải lòng cô nhóc ngốc này được nhỉ?”
Sức mạnh của những ngón tay anh khiến tôi sực tỉnh từ trong giấc
mộng. Nhìn Trần Tử Dật, tôi cố gượng cười, đáp lại anh bằng cách siết
lấy tay anh. Tôi còn mong mỏi gì hơn nữa? Anh ấy chính là Trần Tử Dật
của tôi, chính là người mỉm cười nắm tay tôi sải bước, từ rất lâu về
trước tôi đã từng mong mỏi có ngày được nắm tay anh đi mãi đến tận cùng, giờ đây cuối cùng thì anh ấy đã trở lại bên tôi, hạnh phúc chẳng phải
là có được sau khi đánh mất hay sao? Nhưng mà, có phải đằng sau hạnh
phúc luôn luôn kèm theo sự ưu phiền?
Sau hôm đó, để tránh cục diện cứng ngắc này tôi đã cố tình viện cớ
không đến hội học sinh. Kết cục khiến cho một kẻ xưa nay luôn ăn to nói
lớn như Dương Dương phải chạy đến tìm tôi hỏi: “Thái Thái, nghe nói dạo
này em đang gần gũi với một anh chàng trường khác đúng không. Sao thế,
em với hội trưởng chia tay nhau rồi à?”
“Đâu có!” Nhìn ánh mắt đầy ngờ vực của Dương Dương, tôi nói: “Ngay từ đầu em với hội trưởng đã chẳng có gì rồi.”
Anh chàng ngờ vực nhìn tôi: “Không có gì sao? Nhưng mà hai người lúc
nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng ấy, hội trưởng canh em sát sao
thế cơ mà.”
Khóe miệng tôi giật giật, rốt cuộc thì điều gì đã khiến mọi người
nhầm tưởng Kỷ Nghiêm theo dõi tôi rất sát sao? Rõ ràng là anh ta giày vò hành hạ tôi mới đúng. Tôi nhấn mạnh: “Thực sự là không có gì mà.”
Dương Dương còn muốn hỏi thêm, thế nhưng cô bạn ủy viên tuyên tuyền
đã đến, cũng nhìn tôi với ánh mắt săm soi, có điều ánh mắt đó thêm mấy
phần khinh bỉ. Cô ta trao tập tài liệu mới in xong cho tôi nói: “Đây là
kịch bản mới nhất, hội trưởng đích thân sửa đổi. Anh ấy bảo tôi đem đến
cho cậu xem, xem xong cậu tự đi nộp lại cho hội trưởng.”
Tôi biết ngay là không trốn được mà. Nhưng tôi không ngờ rằng Kỷ
Nghiêm chẳng thèm gặp mặt tôi nữa, lòng thoáng nhói đau, tôi nói: “Cậu
tìm người khác được không, bây giờ tôi đang bận.”
Ai ngờ câu nói của tôi lại kích trúng nỗi bất mãn của cô nàng ủy viên tuyên truyền, cô ta lạnh lùng nhìn tôi: “Điền Thái Thái, nói thực lòng, tôi thấy cậu chẳng hề xứng với hội trưởng chút nào. Không ngờ loại
người như cậu mà còn đứng núi này trông núi nọ, mấy hôm nay cậu không
đến, buổi diễn tập cuối cùng cũng bỏ luôn, hôm nay có tí việc cỏn con
cậu cũng không làm, cậu ở lại hội học sinh làm gì hả?”
Tôi bị cô ta mắng cho tối tăm mặt mũi, không sao tha thứ cho bản thân mình được, chỉ biết chột dạ cúi gằm mặt xuống, Triển Tư Dương lắc đầu
nhận lấy tập giấy in: “Vừa hay anh có chuyện cần tìm hội trưởng, lát nữa anh mang sang cho.”
Cô bạn ủy viên tuyên truyền không nói thêm gì nữa, sau khi lườm tôi một cái, cô ta quay đầu bỏ đi.
Đầu óc tôi bắt đầu hỗn loạn, không biết đặt tay vào đâu cho đúng nữa, tôi ấp úng: “Dương Dương, có phải anh cũng nhìn em với con mắt đó hay
không?”
Triển Tư Dương vỗ vai tôi an ủi: “Chuyện tình cảm người khác thấy sao không quan trọng, quan trọng là phải thành thật với chính bản thân
mình.”
Trước kia tôi thường xuyên trách móc Kỷ Nghiêm hay bắt nạt tôi, tại
sao không thể hòa nhã với tôi như thái độ với những người khác, thế
nhưng cho đến tận bây giờ tôi mới hiểu, sự hòa nhã này chẳng khác nào xa cách. Bề ngoài tưởng chừng nhẹ nhàng ấm áp, thực ra lại chính là thái
độ dửng dưng không phải chuyện của mình. Việc đã đến nước này, rốt cuộc
thì tôi đã trở thành một trong những người được anh đối xử công bằng
đúng như ước nguyện, còn anh thì đã gạt tôi ra khỏi thế giới của anh.
Dương Dương đứng bên lo lắng hỏi: “Thái Thái, sao em lại khóc rồi, anh nói mấy câu đó không có ý gì đâu.”
Đưa tay lên lau mặt, lúc ấy tôi mới phát hiện ra nước mắt mình đã buông xuống tự lúc nào.
Giờ thì tôi đã hiểu, Kỷ Nghiêm sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa,
cũng sẽ không làm mặt giận nhưng thực ra thì đang âm thầm săn sóc cho
tôi, sẽ không còn ai chọc cho tôi tức xì khói rồi lại dịu dàng gọi tôi
là “đồ ngốc” nữa. Bởi vì giờ đây, cho dù có xuất hiện trước mặt tôi, anh ấy cũng sẽ chẳng thèm nhìn tôi nữa.
Nước mắt lau mãi không khô, tôi mặc kệ để chúng đua nhau rơi xuống.
Dương Dương lặng im không nói.
Cơn gió mát lạnh thổi khô nước mắt tôi.
Mãi một lúc lâu sau, tôi hạ quyết tâm, ngoảnh nhìn Triển Tư Dương nói: “Em muốn rút khỏi hội học sinh.”
Dương Dương ngẩn người: “Em suy nghĩ kỹ thật rồi sao?”
Tôi gật đầu, ý tôi đã quyết.
Ngay chiều hôm đó, tôi viết xong tờ đơn xin từ chức khỏi hội học
sinh, đưa nó cho La Lịch Lệ: “Lịch Lệ, mang cái này cho Kỷ Nghiêm hộ
tớ.”
La Lịch Lệ hỏi: “Cái gì đây?” Đọc lướt qua mấy chữ dòng đầu, nó nhìn tôi chòng chọc: “Cậu định từ chức á?”
Tôi đáp: “Ừ, tớ nghĩ kĩ rồi, cậu đừng khuyên nữa. Hội học sinh vốn dĩ đã không thích hợp với tớ, huống hồ tình huống bây giờ, tớ và Trần Tử
Dật đã quay lại với nhau. Tớ đã chọn lựa một con đường khác, không còn
bất kì chỗ đứng nào ở đó nữa.”
La Lịch Lệ nghi hoặc nhìn tôi, ném tờ đơn cho tôi, nói: “Nếu như cậu
đã không còn quan tâm đến thứ gì hết nữa thì đừng có đùn đẩy cho tớ,
muốn đi cậu tự đi lấy.”
Gặp lại nhau chỉ càng thêm gượng gạo thôi, huống hồ tôi vốn chẳng có
dũng khí đến đối mặt với Kỷ Nghiêm, tôi bi ai nghĩ thầm, có điều vẻ mặt
vẫn thản nhiên như cũ. Nhìn La Lịch Lệ, tôi thở dài một tiếng: “La Lịch
Lệ, cho đến giờ cậu có còn nghĩ đến người mình thích trước kia nữa
không?”
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng thân hình La Lịch Lệ hơi sững lại, ánh
mắt nó lóe lên một ánh nhìn phức tạp không kịp ẩn đi. Nó giật lấy tờ đơn trong tay tôi, chỉ vào tôi nói: “Điền Thái Thái, lần này cậu nợ tớ một
bữa cơm, nhớ phải trả đấy.”
Nhìn bóng lưng La Lịch Lệ khuất dần, tôi thở phào một hơi. Với quá
khứ, tôi chỉ muốn ghi nhớ những khoảnh khắc hạnh phúc thôi, còn về những thứ khác không muốn đề cập đến, hãy để chúng tan đi theo gió!
Giờ tan học hôm ấy, Trần Tử Dật vẫn đến đón tôi như thường lệ. Tôi
nói với anh: “Trần Tử Dật, em đã rút ra khỏi hội học sinh rồi. Hôm nay
vừa mới nộp đơn từ chức.” Trần Tử Dật chỉ thoáng chút ngỡ ngàng, ánh mắt anh lộ vẻ vui mừng và nhẹ nhõm. Anh dắt tay tôi, dịu dàng nói: “Ừm.”
Sau một năm trời xa cách, Trần Tử Dật lại quay trở về trong cuộc sống của tôi. Cảm giác có người dựa dẫm một lần nữa quay trở lại. Trần Tử
Dật sẽ mở nắp chai nước khoáng đưa cho tôi mỗi khi tôi khát, sẽ đạp xe
đi cả nửa vòng thành phố đế đón tôi sau mỗi giờ tan học, sẽ gọi điện
đánh thức tôi dậy, nhắc tôi ăn sáng, sẽ kiên nhẫn cùng tôi đi khắp hang
cùng ngõ hẻm để tìm kiếm một quán quà vặt, sẽ kịp thời khen ngợi mấy trò ma mãnh của tôi , sẽ kiên định nói với tôi: “Sợ gì chứ, có anh mà” mỗi
khi tôi bối rối.
Ở Trần Tử Dật có một thứ gì đó khiến người ta thấy yên tâm, tôi dễ dàng quen điều đó.
Mặc dù như thế, tôi vẫn rơi vào trạng thái trống trải sau niềm vui ngắn ngủi.
Sau khi rời khỏi hội học sinh, ngày nào tôi cũng tan học và về nhà
với Trần Tử Dật đúng giờ, nhưng hôm nay khi đi qua bảng tin thông báo,
tôi phát hiện ra hội học sinh lại bắt đầu tuyển thêm cán sự.
Ngoái đầu nhìn gian phòng họp trước kia ngày nào cũng phải đi, cách
qua những tán cây rậm rạp, tôi cảm thấy nơi ấy giờ ở xa tôi lắm. Nhắm
mắt lại, cuối cùng tôi cũng phải thừa nhận một điều, thực sự thì tôi
không nỡ…
Có quá nhiều thứ tôi không nỡ bỏ! Tự dặn mình không được nghĩ ngợi quá nhiều, tôi chạy vội ra khỏi cổng.
Trần Tử Dật dừng xe đạp ở sát cạnh tôi, tôi nhảy lên dán mặt vào lưng anh ấy. Cách một lớp áo, tôi vẫn ngửi thấy mùi hương bạc hà thoang
thoảng. Tôi ôm chặt lấy anh: “Tử Dật, em thấy hụt hẫng lắm.”
Trần Tử Dật lặng im, thân hình cứng đờ trong phút chốc.
Tôi ý thức được mình vừa mới lỡ lời, vội cười nói: “Em ở trong hội
học sinh lâu như thế, khó khăn lắm mới được chút thành tích, giờ bảo
không làm nữa, anh nói xem sao lúc nào em cũng bỏ cuộc giữa chừng vậy.”
Trần Tử Dật nói: “Yên tâm, cho dù không có hội học sinh thì em cũng
sẽ không nhàm chán đâu. Thời gian rảnh dư ra, anh có thể bù đắp cho em
rồi.”
Tôi bĩu môi: “Em thấy sao anh lúc nào cũng chiều em thế?”
Trần Tử Dật cười: “Em là bà xã của anh, không chiều em thì chiều ai hả?”
Câu này rõ ràng là tỏ tình rồi còn gì … tôi lâng lâng trước những lời ngọt ngào đường mật của anh.
Chìm đắm trong thế giới của bản thân, tôi hoàn toàn không phát hiện ra xe đang tăng tốc đi về phía trước.
Trần Tử Dật hô lên: “Thái Thái, bám chắc nhé.”
Chiếc xe đạp lao nhanh xuống dốc.
Tôi ngước nhìn bầu trời xanh vời vợi, thả hồn bay theo gió, mặc cho
gió thổi qua mái tóc màu hạt dẻ của Trần Tử Dật, luồn qua vành tai tôi.
Thấy Trần Tử Dật bất thình lình đổi hướng, tôi hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
Trần Tử Dật đáp: “Trường trung học số 1”
Tôi ngẩn người mất mấy giây, ôm chặt lưng anh hỏi: “Đến trường anh làm gì?”
Anh ngoái đầu đáp lại tôi bằng một nụ cười sáng lạn: “Xem mấy thứ kích thích tâm trạng, để em khỏi phải hụt hẫng nữa.”
Tôi nổi hứng, tò mò hỏi: “Cái gì thế?”
“Em đến xem là biết ngay thôi mà.”
Trần Tử Dật cứ úp úp mở mở, tôi cũng không hỏi thêm nữa, ngậm miệng
lại tựa vào lưng anh mặc cho gió thổi. Có điều tâm trạng tôi đã khá hơn
trước rất nhiều.
Trường số 1 và trường trực thuộc đều là trường điểm của thành phố,
thế nhưng lại cách xa cả nửa giờ xe bus. Nghĩ đến chuyện ngày nào Trần
Tử Dật cũng đi đi lại lại giữa hai trường để đón tôi, tôi thấy anh ấy
cũng chẳng dễ dàng gì. Nhìn vẻ mệt mỏi anh vô ý để lộ ra khi nhảy lên
xe, trái tim tôi không khỏi xót xa.
“Sao, thương anh à?” Trần Tử Dật nhe răng cười. Tôi gật đầu nhìn anh, lòng ấm áp. Anh không ngờ tôi lai thừa nhận nhanh như vậy, thoáng ngẩn
người, nụ cười càng thêm hân hoan: “Cô nhóc ngốc, không sao, như thế này chúng ta sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn mà.” Tôi còn muốn khuyên
anh, nhưng anh đã kéo tôi lại sát cạnh mình, nghiêm túc nói: “Ngoan nào, anh biết em quan tâm đến anh, nhưng anh cũng có thứ muốn đeo đuổi đến
cùng. Đi thôi, anh dẫn em đi xem tiết mục trường anh chuẩn bị cho hội
diễn văn nghệ.”
“Hả? Ý anh là tiết mục nhảy “nobody” giả gái của trường anh sao?” Mắt tôi sáng bừng, tôi hưng phấn nhìn Trần Tử Dật.
Anh bật cười trước dáng vẻ háo hức của tôi : “Anh biết ngay là em sẽ
hứng thú mà.” Trước kia, tôi còn bận rộn đêm ngày lo diễn tập vở kịch
nói cho hội học sinh, giờ tôi đã thành một kẻ đứng ngoài không liên quan gì nữa. Đang bận đến cực điểm, bỗng dưng nhàn hạ khiến đầu óc tôi cứ
trống trải thế nào ấy, một đôi mắt sáng long lanh cứ chốc chốc lại hiện
lên. Nhớ đến Kỷ Nghiêm, cảm giác hụt hẫng càng thêm mãnh liệt.
Trần Tử Dật đưa tôi đến phòng thể chất của trường anh, ngay từ ngoài
cửa tôi đã nghe thấy tiếng nhạc xập xình từ bên trong vọng ra. Đẩy cửa
bước vào, hai mắt tôi tỏa sáng.
Đứng thẳng, ưỡn ngực, ngẩng đầu, lắc hông, xoay người, đổi vị trí …
mấy chàng trai đội mũ đen dáng người na ná nhau đang uốn éo theo tiếng
nhạc, động tác không gượng gập chút nào, trông thoải mái và phóng khoáng lắm. Đã nhìn con gái nhảy “Nobody”, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy
con trai nhảy bài này. Cảnh tượng hấp dẫn tột độ khiến máu nóng trong
người tôi sôi lên sùng sục. Tôi ngoái đầu nhìn Trần Tử Dật: “Quả nhiên
tai nghe không bằng mắt thấy!” Trần Tử Dật dịu dàng nhìn tôi, nói: “Chỉ
cần em vui là được.” Có lẽ bị ai đó áp bức quá lâu ngày, cuối cùng thì
bản tính ranh mãnh trong tôi cũng không kìm lại được. Tôi đảo mắt cười
gian nói: “Anh hi vọng em vui thật sao?”
Trần Tử Dật đáng thương vẫn xoa đầu tôi, chiều chuộng nói: “Đương nhiên rồi, chỉ cần em vui.”
“Thế em có một yêu cầu nhỏ này, anh đồng ý nhé?” Tôi làm bộ đáng thương, giơ ngón trỏ lên nói.
Anh mỉm cười gật đầu: “Vậy bây giờ có thể cho anh biết em muốn anh làm gì không?”
Tôi xua tay: “Yên tâm đi, em sẽ không bắt anh lên núi đao xuống biển lửa đâu.”
“Sao em biết là anh sẽ không lên núi đao xuống biển lửa vì em chứ?” Trần Tử Dật nói.
Tôi ngẩn ngơ nhìn anh, mãi một lúc lâu sau mới bật cười, chỉ tay vào
đám con trai đang thay đổi bước nhảy theo điệu nhạc: “Anh có thể nhảy
Nobody cho em xem không?”
Trần Tử Dật biến sắc, có vẻ ngạc nhiên lắm.
Tôi cười thầm, nhún vai: “Em đùa ấy mà.”
Thực ra tôi cũng chỉ nổi hứng nhất thời, muốn trêu anh ấy mà thôi.
Ai ngờ tôi còn chưa kịp cười thành tiếng, Trần Tử Dật đã mở miệng nhận lời: “Được.”
Lần này đến lượt tôi chết sững.
Hai chúng tôi trước giờ vẫn tránh không nhắc đến vết nứt trong lòng đó, cố giữ gìn bầu không khí ấm áp ngọt ngào.
Anh ấy lúc nào cũng dỗ dành tôi, nhường nhịn tôi, tất cả mọi yêu cầu
của tôi dù vô lí đến đâu anh cũng chưa từng từ chối. Anh cố hết sức bao
dung tôi khiến tôi không tìm được một điểm nào để chê trách.
Anh dung túng cho tôi với tâm thái áy náy và muốn đền bù, tựa như
muốn bù đắp lại toàn bộ tình cảm anh đã thiếu tôi suốt một năm.
Trần Tử Dật đi đến bên cạnh những người đang tập nhảy, chào hỏi họ
một tiếng, có vẻ như quen thân lắm. Tôi không lấy làm lạ vì điều này,
bất kể là ở trường trực thuộc hay trường số 1, Trần Tử Dật luôn luôn rất được lòng người.
Có ai đó hô lên: “Trần Tử Dật, đây là bạn gái cậu à?”
Trần Tử Dật cười trừ coi như mặc nhận, anh cúi đầu bàn bạc mấy câu với người đó.
Người kia có vẻ ngạc nhiên lắm, anh ta ngẩng đầu nheo mắt nhìn Trần
Tử Dật rồi lại quan sát tôi thật kỹ, bật cười: “Từ lâu đã nghe nói Trần
Tử Dật có một cô bạn gái, cưng chiều hết mực, không ngờ đúng như thế
thật.” Nói rồi anh ta úp chiếc mũ đen lên đầu Trần Tử Dật, ném cho Tử
Dật một chiếc áo phông đen có in dòng chữ trắng “Đội nhảy trường số 1”
Sau khi thay đồ xong, nhìn Trần Tử Dật tôi có một cảm giác gậy ông đập lưng ông.
Chỉ có thể hình dung bằng mấy chữ: thê thảm tột cùng.
Một anh chàng đẹp trai ngời ngời thế này, lại còn của nhà mình nữa, thế mà lại bị tôi làm cho biến thành tên ngốc.
Nhưng mà không thể không thừa nhận, cho dù có ngốc nhưng Trần Tử Dật vẫn là cực phẩm trong đám ngốc.
Âm nhạc lại một lần nữa vang lên, tiếp tục một chuỗi những động tác
đứng thẳng, ưỡn ngực, ngẩng đầu, lắc hông, xoay người, đổi vị trí … có
điều lần này thêm một anh chàng Trần Tử Dật ở ngoài rìa. Động tác của
anh ngập ngừng, lắc lư không rõ chút nào, hoàn toàn gượng gập. Tuy đứng ở mãi ngoài rìa nhưng anh lại khiến người xem cảm thấy cực kì luống
cuống.
Anh chàng lúc nãy cho mượn áo không nhịn nổi phải dừng lại cười châm
chọc: “Người anh em, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay đấy! Cậu nói
xem, nếu tớ đem chuyện cậu nhảy truyền ra ngoài, ngày mai có khi xôn xao cả trường cũng nên.”
Trần Tử Dật đá gã ta một cái, quát: “Cút!”
Tôi ôm bụng ngồi sụp xuống nền, cười đến nỗi không thẳng lưng lên được.
Trần Tử Dật quăng mũ bước đến ngồi tựa vào tôi, định véo má tôi theo thói quen.
Tôi cười ngặt nghẽo, cười ra nước mắt.
Vì cười nhiều quá nên tôi thở không ra hơi nữa, tôi tiếp tục vừa nói
vừa cười: “Tiết mục của trường số 1 đúng là quá … quá bất ngờ rồi, khác
hẳn với vở kịch nói của chúng ta, anh nói xem có đúng không, hội …
trưởng …”