Triều Lộ nhìn hàng mi anh run rẩy, không hiểu sao tim bỗng đập nhanh hơn. Cô giật mình hồi lâu mới hoàn hồn đến bên giường lấy chiếc nạng. Khi cầm chiếc nạng trên tay cô mới phát hiện ra nó nhẹ hơn tưởng tượng rất nhiều. Nhìn qua chỉ là một cây gậy nhỏ bé, vậy mà cùng với chiếc chân phải chúng đã cùng nhau chia sẻ sức nặng cơ thể anh. Cô sẽ không bao giờ quên được cách anh đi, gần như tất cả trọng lượng được đặt sang bên phải. Sự sống của chân trái được chiếc nạng và sức lực ở phần eo ném về phía trước. Nghĩ đến sự vất vả của anh, cô đau lòng không thôi. Cô không kiềm chế được dùng ngón cái vuốt nhẹ lên tay cầm của chiếc nạng. Theo bản năng cô cảm thấy làm vậy dường như có thể cung cấp cho chiếc nạng thêm ít sức mạnh thần kỳ, làm cho anh sử dụng nó được thuận buồm xuôi gió hơn.
“ Đưa cho anh”. Anh mở mắt nắm lấy chiếc nạng nhưng lại chạm phải ngón tay mềm mại ấm áp của cô. Trong thoáng chốc, cô cảm thấy các đốt ngón tay di chuyển lung tung như được truyền sinh khí. Ngón tay buông lỏng, chiếc nạng lập tức rơi xuống đất. Cô ngắm nhìn đôi mắt đen láy của anh, giống như nước biển đêm thâm thúy và gợn sóng mãnh liệt. Mà cô tựa như con thuyền nhỏ trôi nổi vật lộn với sóng gió. Cô choáng váng nhưng không bối rối. Cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một mảnh trăng sáng, bên tai truyền đến tiếng gió ngâm nga khiến cô ý loạn tình mê.
“ Triều Lộ! Triều Lộ! Triều Lộ!”. Anh dùng giọng nói nặng nề thì thầm gọi tên cô. Anh lấy tay bao bọc toàn bộ ngón tay Triều Lộ, cô vừa thuận theo thì bị anh kéo vào trong lòng, anh bị mất thăng bằng ngã nhào xuống giường.
Anh lưu luyến xương quai xanh của Triều Lộ hồi lâu. Cô hơi ngứa ngáy nhưng quên cả căng thẳng, bật tiếng cười to. Anh thở dốc, vươn tay phải mở hai cúc áo. Cô cúi đầu thẹn thùng nhìn thân thể của chính mình.
“ Anh có thể tiếp tục được không?”. Anh ngây ngốc hỏi, có vẻ lo lắng và vụng về.
Triều Lộ nhắm mắt, gật gật đầu.
Anh hôn cô với biểu hiện gần như thiêng liêng, sau đó mở hết toàn bộ cúc áo.
Động tác của anh và của cô đều không thuần thục, mỗi bước dừng lại ở việc thăm dò và làm theo hướng dẫn của ham muốn. Nửa người Chử Vân Hành gần như không thể vận động bởi sự bất lực của tay và chân bị tàn phế. Anh để lộ gương mặt như trẻ nhỏ nhìn Triều Lộ, đáy mắt vẫn còn vương đầy lửa. Triều Lộ sao có thể dừng lại? Lập tức cả người cô như tan chảy trong vòm ngực anh. Cuối cùng, họ ôm chặt lấy nhau, thân thể khăng khít tựa như sự kết hợp của những đứa trẻ sinh đôi. Mỗi tấc da thịt đều trở nên ấm áp, mỗi tế bào như được hâm nóng, cơ thể dính mùi của nhau, ngay cả khi hít thở trong không khí đều là một mùi hương lan tỏa. Họ thở gấp, cơ thể mệt mỏi nhưng tinh thần lại chưa bao giờ hưng phấn như vậy.
Triều Lộ tham lam đưa tay tiến vào trong áo ngủ của anh, nơi đó có vài vết lồi lõm nhô ra, khác hẳn với làn da bình thường.
“ Em chạm vào vết sẹo của anh”. Cô điềm tĩnh nói: “ Lúc ấy anh nhất định rất đau”.
“ Không, khi ấy anh đã bất tỉnh nhân sự. Sau nghe kể lại, lúc đó cả nhà đã nghĩ anh sẽ không thể sống sót. Vết thương nặng nhất là ở não bộ…Sau gáy anh có một vết sẹo rất dài, cho nên anh không bao giờ để tóc ngắn, vì muốn che vết sẹo đó đi”.
“ Em thấy kiểu tóc này rất hợp với anh”.
“ Cảm ơn em”.
Trải qua một đêm thân mật, hai người có chút mới lạ.
“ Triều Lộ, cảm ơn em”. Anh bỗng nhiên lấy tay nhấn đầu cô, hôn lên vành tai: “ Anh…rất vui. Cơ thể của anh không giống với những người đàn ông khác. Cảm ơn em đã bằng lòng giúp anh”. Gương mặt anh đỏ bừng, nói năng lắp bắp.
Cô vô cùng đau khổ, miệng không tha: “ Ơ, em biết cái gì? Đàn ông khác thế nào em làm sao biết được. Anh nói vậy là ý gì?...”
Anh dùng môi chặn lời cô nói. Cơ thể anh mới đầu căng thẳng, rất nhanh sau đó thả lỏng. Đó là một nụ hôn kéo dài khiến hai người dường như ngừng thở. Bọn họ giống như những đứa trẻ bình thường, nằm ngửa trên chiếc giường được bao phủ bởi tấm lụa trắng. Giường không đủ rộng, cô không thể duỗi người và tay phải nên đành quấn lấy tay trái anh, nằm hơi cuộn lại một cách mệt mỏi, yếu đuối, trong lòng vô cùng yên ả.
Trời hửng sáng, cô vẫn đang ngủ. Mãi cho đến khi tiếng chuông báo thức vang lên, cô mới dụi mắt phát hiện anh không ở trong phòng. Từ khe cửa lọt vào mùi bánh rán, mùi thơm của trứng gà chiên.
Cô xỏ dép bước ra khỏi phòng, không ngoài dự tính, Chử Vân Hành đang ở trong bếp.
Anh đang đứng trước bếp gas, trên bếp là một chiếc chảo nóng, nạng chống để sang một bên, cạnh bàn là chiếc xe lăn.
Cô bước tới đằng sau, vòng tay ôm eo anh: “ Anh đứng như vậy có ổn không?”.
Anh cười, lấy xẻng nấu trở mặt miếng trứng: “ Có chứ”.
Cô nhìn thấy trên bàn đã để sẵn sandwich, bánh mì cắt và chân giò hun khói. Cô liền xung phong nhận làm sandwich. Cô biết Chử Vân Hành có thể tự làm được nhưng cô không nỡ. Vả lại, cô cũng muốn động tay động chân cùng anh làm bữa sáng.
Anh không từ chối, rán trứng xong còn đem cả phòng bếp tặng lại cho cô. Sandwich làm rất đơn giản, chỉ trong chốc lát Triều Lộ đã làm xong.
“ Tiếc quá, hôm nay em vẫn phải đi làm”. Chử Vân Hành cắn miếng sandwich nói: “ Anh định dẫn em đi dạo ở trường anh, hoa sen trong trường vừa mới nở”.
“ Không có cách nào khác, không làm thì không có ăn”. Triều Lộ le lưỡi.
Chử Vân Hành cười: “ Nếu em không phải theo chủ nghĩa nữ quyền, anh sẽ không ngại nuôi em”.
“ Này, này. Lương hai đứa mình không biết ai cao hơn ai đâu”.
“ Nếu thật sự phải nuôi em, anh có thể nhận thêm việc phiên dịch, bảng giá của anh không thấp đâu nhé”.
“ Anh dịch sách gì vậy?”. Triều Lộ hỏi rồi bồi thêm một câu: “ Nếu là sách về lĩnh vực triết học thì anh không cần phải nói. Sáng ra nghe xong em sẽ bị choáng váng đấy”.
Chử Vân Hành nghiêm trang trả lời cô: “ Không phải”.
Triều Lộ nghĩ lại những thuật ngữ ấy mà thấy đau đầu, để dịch được những thứ đó chắc phải là yếu nhân. Cô lập tức khoát tay: “ Đừng, đừng. Anh sẽ rất vất vả khi tiếp nhận công việc khác, cơ thể lại suy sụp. Em có thể tự nuôi chính mình”.
“ Triều Lộ, anh không đặc biệt nhiều tiền nhưng có thể mang lại cho em cơm ăn áo mặc là điều không khó. Chỉ cần em hạnh phúc, em có thể chọn cách sống mà em muốn”.
Triều Lộ trả lời: “ Em thích làm những công việc nữ tính”
“ Tốt lắm. Em cứ yên tâm phát triển sự nghiệp của mình, anh sẽ hết sức ủng hộ. Sau này…em không cần phải lo lắng tới việc chăm sóc cho anh, anh có thể mời người tới làm việc nhà”.
“ Sao lại khoa trương như vậy? Căn bản việc nhà em vẫn có thể làm được mà”. Cô nhìn anh, mang theo sự cổ vũ nhẹ nhàng:
“ Anh cũng có thể tự chăm sóc bản thân đúng không? Vân Hành của em là người rất có khả năng”.
Anh cảm động nói không nên lời.
Cô đột nhiên kịp phản ứng lại, vừa rồi nói vậy giống như tự mình muốn được gả cho Chử Vân Hành. Cô không khỏi xấu hổ, đứng lên véo mũi anh: “ Đồ cáo già! Anh trăm phương nghìn kế là muốn dẫn dụ em, ai muốn anh phải nuôi chứ. Anh mời hay không mời người đâu liên quan gì đến em. Anh…anh đang lợi dụng em hả”.
Chử Vân Hành hô to xin cứu mạng, cô mới buông tay ra. Anh yên lặng nhìn cô: “ Em nói không sai, anh muốn dùng cánh tay kia vững vàng nắm lấy em, cả đời không buông”.
“ Anh mà buông, em sẽ không tha cho anh”. Triều Lộ vừa cười vừa mắng, vòng eo lại mềm nhũn vì bị anh ôm . Cô nắm lấy tay trái anh, từng ngón từng ngón đan vào nhau, mang theo vẻ mặt hồn nhiên cố chấp. “ Anh xem, tay trái của anh đã bị em nắm lấy, anh không có cách nào giãy ra được đâu”.
Anh cụng nhẹ lên trán cô: “ Ừ, anh biết nó không đẹp nhưng nó thật sự muốn được người nào đó vuốt ve, được giữ và làm ấm. Nó không có lợi ích nào khác mà chỉ có một chút thôi– trừ khi em có suy nghĩ muốn buông nó ra, nó sẽ rời khỏi lòng bàn tay em mà đi. Bàn tay đó là một phần đã chết của anh. Một khi được em nắm lấy, nó thật sự như đã sống lại. Chỉ có gặp em, nó mới có thể ấm áp, mới có thể có ý nghĩa như thế. Em chấp nhận có nó sao?”.
“ Trải qua tối hôm qua, đến giờ anh vẫn hỏi vấn đề này à? Vân Hành, anh có biết đáp án. Nếu anh không biết, thân thể chắc chắn sẽ biết, cơ thể sẽ không lừa gạt anh”.
Đúng vậy, thân thể sẽ không lừa gạt anh. Khi hai người giao hoan, họ tiếp nhận lẫn nhau một cách hòa hợp. Khi thì nóng bừng như lửa, khi thì run rẩy như trên đỉnh núi tuyết, khi thì mãnh liệt, khi thì bay bổng dập dềnh như trên mặt biển tĩnh lặng. Họ cùng nhau nhìn ánh sáng nhật nguyệt xoay tròn trên đỉnh đầu. Cô tin rằng trong nháy mắt, linh hồn bọn họ dường như xuyên qua nhau, ánh mắt hai người như được kết nối vào thế giới của nhau. Trong thế giới này, không còn cô hoặc anh cô độc tồn tại. Mỗi người trong bọn họ tuy vẫn phải đối mặt với từng góc của cuộc sống riêng nhưng đã có hai góc quan trọng trở thành khu vực giao nhau. Ở nơi nào đó tồn tại trong họ là sinh mệnh đẹp đẽ không ai có thể đến gần. Chỉ có bọn họ mới có thể chia sẻ những điều tuyệt vời, những tâm sự và khát khao sâu kín nhất.
Chử Vân Hành đương nhiên hiểu được đáp án của cô: “ Triều Lộ, em nói đúng, anh biết tối qua em làm như vậy…Khi em ôm anh, vuốt ve những vết sẹo đáng sợ, anh đã có đáp án, là em muốn anh. Em không cần tay chân của anh. Chỉ là anh sợ mình tự tin mù quáng, sợ cơ thể đã mất cảm giác quá lâu, ngay cả các giác quan cũng không chính xác. Triều Lộ, em hãy tha thứ cho sự ngốc nghếch của anh”.
Cô như con chim nhỏ hôn lên hai bên sống mũi anh:“ Tất nhiên ngốc nghếch cũng tốt. Nếu cả ngày anh chỉ biết làm việc như một nhà triết học gia thì không dễ thương chút nào…”.
“ Không dám, anh không muốn kết hôn với triết học”.
“ Coi như anh thông minh. Socrates, Hegel kết hợp với các triết gia nhiều kinh nghiệm của Trung Quốc không thể đối phó với vấn đề ngay trước mắt”. Triều Lộ biết rất ít tên của các nhà triết học.
“ Vấn đề gì?”.
“ Em”. Cô chỉ chỉ vào mặt mình.
Anh ngó nghiêng xung quanh, vừa nhìn vừa gật đầu: “ Đúng vậy, một phiền toái rất lớn”.
Cô đấm anh bằng lực rất nhẹ. Tuy cãi nhau ầm ĩ nhưng cô không nỡ xuống tay quá nặng.
“ Anh không sợ phiền toái”. Anh bắt được tay cô: “ Cuộc sống của anh đầy sự phiền toái, anh đã quen với điều ấy…Chiến thắng được chúng mang lại cho anh cảm giác thành công”.
Triều Lộ tiến lại gần tai anh thì thầm câu gì đó. Anh vừa nghe xong liền nở nụ cười.
Lời cô nói chỉ có ba chữ:
“ Anh đã thắng”.