“ Điều này thì cô yên tâm”.
Anh cười kín đáo, điều chỉnh lại tư thế ngồi, tay phải vỗ vỗ nhẹ lên chân, cánh tay trái tê dại hơi duỗi thẳng. Triều Lộ thấy anh có vẻ mệt mỏi liền khuyên nhủ: “ Ở đây toàn mùi dầu mỡ, anh ra ngoài đợi chút đi, khi nào cơm chín tôi sẽ gọi”.
Chử Vân Hành nói: “ Được, ở đây giao hết cho cô”. Nói xong anh đẩy xe lăn ra ngoài.
“ Anh tự đi một mình được à?”. Triều Lộ hơi do dự hỏi: “ Ý tôi là anh có thể dùng một tay đẩy xe ?”
Chử Vân Hành khéo léo chuyển hướng xe lăn, nét mặt không hề tỏ ra bất mãn. Anh cúi đầu chỉ vào bánh xe: “ Cô nhìn thấy không? Chiếc xe đẩy này là loại đặc chế, có đến hai tầng quay. Chiếc vòng lớn bên ngoài dùng cho tay phải, còn vòng bên kia dùng cho bánh xe bên trái, ở giữa có trụ truyền lực. Vì vậy, tôi sử dụng rất thuận tiện”.
Thảo nào anh dùng một tay vẫn có thể điều khiển chiếc xe như thường – Triều Lộ lúc này mới hiểu ra: “ Xin lỗi anh, là tôi nhiều chuyện”.
“ Không sao. Người bình thường đương nhiên không hiểu rõ về những thiết bị này”. Anh lãnh đạm nhướng mi. Triều Lộ phát hiện anh có đôi mắt đẹp, hàng mi đen rậm và cong vút.
Lần thứ hai anh xoay người đẩy xe rời đi. Thành ghế phía sau chiếc xe lăn khá thấp làm lộ ra một mảng lưng thẳng tắp sung mãn của anh. Không dùng nạng, Chử Vân Hành ngồi xe lăn đi lại không tập tễnh nên trông anh tuấn tú hào hiệp hơn so với bình thường.
Cô có nghe bà Hạ Nhị Lan nói qua, Chử Vân Hành rất thích ăn canh. Bởi vậy, trước khi tới đây cô liền qua chợ mua cá chép bạc đầu. Việc đầu tiên là vào bếp xử lý đầu cá, dùng dầu rán qua, đổ thêm nước sôi sau đó mới vo gạo nhặt rau để nấu nướng. Bận rộn suốt một giờ, cuối cùng Triều Lộ cũng nấu xong, bưng cơm canh và thức ăn nóng ra ngoài.
Chử Vân Hành không có trong phòng làm việc. Triều Lộ định vào phòng ngủ gọi anh. Cô vô tình cúi đầu thấy trên tạp dề và quần áo dính ít dầu mỡ. Cô vô thức nhíu mày, cởi tạp dề treo lên chiếc móc phía sau cửa bếp, vặn vòi nước rửa tay rửa mặt. Sau đâu đó mới đi gọi Chử Vân Hành.
Cửa phòng vốn không đóng nhưng cô vẫn gõ cửa.
Chử Vân Hành đang nửa nằm nửa ngồi, phía sau có hai cái đệm to, trên đùi đắp một chiếc thảm. Trên giường anh để chiếc bàn nhỏ và một cái Ipad.
“ Anh có thể ra ăn cơm được rồi”. Cô nói.
Anh ngẩng đầu đáp: “ Được, cô ra ngoài trước đi, tôi sẽ tới ngay”.
Cô vâng một tiếng lui ra ngoài. Sau chút do dự cô còn đóng cửa giúp anh.
Anh cũng không lề mề ở lâu trong phòng mà ngồi lại lên xe đi ra đại sảnh. Đợi anh ngồi vào bàn ăn xong đâu đó, Triều Lộ mới kéo ghế ngồi xuống.
Canh và thức ăn đã được gắp vào trong bát đặt trước mặt Chử Vân Hành. Anh uống canh trước rồi buông lời khen ngợi khiến mọi vất vả suốt nửa ngày trời của Triều Lộ dường như được an ủi.
Triều Lộ cũng nhấp ít canh, nếm món cá băm và đậu xào khoai tây do mình tự nấu lòng bỗng thấy nhẹ nhõm. Mặc dù tay nghề của cô không được giỏi giang như đầu bếp nhưng cũng không đến nỗi quá mất mặt. Cô không hi vọng được Chử Vân Hành khen ngợi khích lệ. Mà từ sâu trong đáy lòng, cô rất muốn nấu một bữa cơm thật ngon cho anh ăn. Không phải vì hôm nay cô thay mẹ đến làm mà còn bởi cô có thể tưởng tượng ra cuộc sống một mình của anh rất khó được ăn một bữa cơm ngon. Huống hồ, hôm qua anh vừa mới trải qua một ngày lăn lộn, cơ thể rất cần dinh dưỡng bồi bổ. Cô tới nhà anh là thật tâm muốn giúp đỡ.
Triều Lộ từng hỏi sơ qua mẹ xem mỗi lần đến nhà Chử Vân Hành phải làm những công việc gì. Đến đây rồi cô mới thấy những việc mình hỏi quả thật quá thừa.
Đồ đạc trang trí trong phòng còn rất mới và được dọn dẹp sạch sẽ. Thỉnh thoảng ở phòng ngủ và phòng khách có vài cuốn sách hoặc tấm đệm xếp chồng lên nhau không được ngay ngắn. Đó chỉ là dấu vết của một ngôi nhà có người sinh sống nhưng không quá bừa bộn. Ngay cả nhà bếp cũng không vết dầu mỡ. Ngoại trừ tấm cửa sổ thủy tinh và một vài góc chết còn hầu như không chút bụi.
Triều Lộ thầm thán phục: Căn phòng của một người đàn ông có cơ thể bất tiện so với “ khuê phòng” của cô có phần sạch sẽ ngăn nắp hơn nhiều. Bình thường, sau giờ tan tầm về nhà, cô luôn thấy mệt mỏi, đồ đạc thường xuyên lộn xộn, bừa bãi, lúc rảnh rỗi mới nghĩ đến việc dọn qua. Nhưng nếu đến nhà người khác để làm công, đương nhiên không thể tùy ý như lúc ở nhà. Bởi vậy, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Sau khi rửa bát, việc đầu tiên là cô lau dọn sạch sẽ mọi vật dụng trong nhà bếp. Sau đó, lau sàn phòng khách. Cô nhớ tới lời mẹ dặn, mỗi tuần phải thay ga giường của Chử Vân Hành một lần nên cô ra sân thượng nơi anh đang ngồi phơi nắng để hỏi: “ Phiền anh cho tôi biết vỏ ga gối sạch để ở đâu?”.
“ Ở ngay ngăn kéo thứ nhất của tủ quần áo”. Anh đẩy xe đi theo cô vào phòng ngủ, chỉ vào tủ quần áo của mình: “ Làm phiền cô rồi”.
“ Không sao mà”. Triều Lộ mở ngăn kéo, bên trong có vài bộ ra giường, tất cả đều là những tấm vải màu trắng tinh khiết được sắp xếp gọn gàng. Cô tiện tay cầm một bộ đi ra, đặt lên bàn đọc sách rồi bắt tay vào việc thay mới.
Chử Vân Hành đẩy xe đến bên cửa sổ, dựa vào mép giường hơi ngồi dậy, với tay mở cánh cửa: “ Tôi nghĩ khi đổi ga giường chăn đệm nên mở cửa sổ cho thông gió, rất tốt cho cơ thể”.
“ Xin lỗi anh, tôi sơ xuất không nghĩ ra”. Triều Lộ vốn nhìn anh mặc không nhiều áo nên sợ anh bị lạnh. Chỉ vì cô không có thói quen giải thích nên đành thừa nhận do mình sai sót.
“ Không, tôi thì không vấn đề gì, cùng lắm đi ra ngoài là được. Nhưng cô ở bên trong thế này…rất dễ hít phải bụi và vi khuẩn”. Anh hơi ngượng ngùng nói thêm: “ Đại khái tôi có hơi thích sạch sẽ”.
Triều Lộ đáp lời: “ Không, anh không nói gì sai hết, cảm ơn anh đã nhắc nhở”.
Chử Vân Hành im lặng cười.
Phòng ngủ khá rộng, khoảng chừng mười hai mười ba mét vuông. Tự anh đẩy xe không làm ảnh hưởng đến công việc của cô. Chử Vân Hành lui lại gần cửa lẳng lặng nhìn cô nhanh nhẹn cởi vỏ ga vỏ gối chất thành một đống ném lên sàn nhà.
Lúc Triều Lộ xoay người lấy ra giường sạch thấy anh vẫn còn đợi trong phòng, cô nhẹ nhàng nói: “ Anh không cần phải giúp tôi đâu. Cứ coi như tôi là người làm công theo giờ là được rồi. Bình thường thế nào, bây giờ thế ấy, tôi sẽ không làm trái”.
“ Giống như thường lệ?” Chử Vân Hành hỏi.
“ Đúng vậy”.
Anh cười lại gần nắm một góc chiếc ra giường cô đang cầm: “ Như thế này chí ít tôi vẫn còn một tay để có thể giúp cô. Lúc hai tay tôi vẫn sử dụng được, tôi thấy việc thay ra giường là việc khó làm nhất, lộn xộn lung tung mất nửa ngày vẫn không thực hiện được. Cô không cần cảm thấy tôi đối với cô đặc biệt ưu đãi gì, bởi thực tế tôi cũng muốn làm việc này để vận động cho khỏe. À, lúc dì Hạ đến đây, tôi cũng hay làm như thế”.
Triều Lộ nghĩ tới câu “ giúp một tay” của anh đúng là không hơn không kém “ giúp một tay”. Nghĩ tới đây, khóe miệng cô lộ ra ý cười. Chính cô hồn nhiên không biết, ý tốt của anh, cô không thể cự tuyệt.
Triều Lộ một lần nữa trải xong giường, ôm lấy đống vỏ chăn trên đất đi vào nhà vệ sinh. Trước khi ăn cơm cô đã tìm hiểu qua nên biết máy giăt đặt trong phòng tắm. Thấy Chử Vân Hành đi theo, cô hơi buồn cười hỏi: “ Anh định giúp tôi ấn nút máy giặt à?”.
“ Dĩ nhiên là không. Tôi chỉ muốn đi vệ sinh”.
“ À”. Triều Lộ cuống lên, đậy nắp máy giặt vội lui ra ngoài.
Cô đã xem qua mọi thiết bị trong nhà vệ sinh. Trên đất là một chiếc bồn cầu, hai bên bồn đều có tay vịn. Không có bồn tắm lớn, chỉ có vòi hoa sen, bên trong là một chiếc ghế dài. Nhưng cô vẫn thấy không yên tâm nên đứng đợi ngoài cửa. Cho đến khi nghe thấy tiếng anh chuyển động chốt cửa, cô mới lung túng đi vào bếp, tiện tay tìm chiếc khăn lau bồn rửa.
“ Theo quan điểm của tôi thì như vậy là quá sạch rồi đấy”.
Giọng nói của Chử Vân Hành vang lên sau lưng Triều Lộ, cô quay lại nhẹ nhàng nói: “ Nếu anh thấy như vậy được rồi thì tôi về đây”.
“ Nếu cô có việc gấp thì tôi sẽ không giữ lại. Chỉ e cô vất vả nửa ngày trời, tôi muốn cô ngồi nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi. Tôi sẽ pha ấm trà ngon, chúng ta cùng ngồi nói chuyện. Cô xem, ngay cả tên cô tôi cũng chưa được biết”.
“ Tôi là Đổng Triều Lộ”. Cô trả lời.
“ Triều Lộ? Sương mai buổi sớm?”.
“ Đúng vậy”. Cô nhỏ giọng đáp lời. “ Tôi vốn sinh vào sáng sớm nên cha mẹ mới đặt cho tên này. Nghe rất tầm thường đúng không?”.
“ Không, tôi lại có cảm giác cái tên này nghe rất trong trẻo. Không lạ nhưng hiển nhiên khiến người ta nhớ kỹ”.
“ Dù sao thì tên tôi cũng không có ý nghĩa”.
“ Tên cô có phải ý là: Tựa như sương mai tan biến dưới ánh mặt trời?”.
Tâm trạng Triều Lộ bỗng nhiên trầm xuống: “ Còn có một câu nữa là: Đời người tựa như sương sớm – tích tụ mọi gian truân”.
Vân Hành thấp giọng nói: “ Ý nghĩa này thực ra không có gì không tốt. Ngược lại, đó là chân lý sống của con người. Cuộc đời con người vốn dĩ ngắn ngủi, buồn khổ đều là những việc không tránh khỏi. Ai cũng muốn mình gặp được nhiều điều may mắn hạnh phúc. Đó là bản năng. Mà có đau khổ mới khiến con người ta nhớ kỹ. Còn sung sướng khiến người ta dễ quên. Cô biết đấy, vĩnh cửu và nhân loại không có nhiều mối quan hệ. Nắm giữ được những gì đang có trong hiện tại, điều này còn quan trọng hơn”.
Triều Lộ nhìn anh, tâm trạng cảm phục gần như len vào tim cô. Cô cũng phát hiện ra ánh mắt thâm thúy của Chử Vân Hành đang nhìn mình. Thấy việc nhìn anh chằm chằm như vậy có phần hơi thất thố nên cô vội vàng giả vờ thoải mái nói: “ Thầy Chử, anh quả đúng là giáo viên”.
Anh nhìn thẳng vào cô hỏi lại: “ Cô biết tôi là giáo viên?”.
“ Tôi nghe mẹ tôi nói”. Bàn tay Triều Lộ vô thức mân mê gấu áo: “ Trước khi tới đây, tôi đã được nghe về hoàn cảnh của anh”.
“ Như vậy, ít ra cô cũng đã nghe đến tên tôi phải không?”.
“ Vâng”.
Khóe mắt anh nheo lại vì cười tươi: “ Nếu vậy, cô không nên gọi tôi là Chử tiên sinh hay thầy giáo Chử”.
Cô hiểu rằng không nên quá nhanh thân thiện với người xa lạ. Nhưng thái độ thân thiện một cách tự nhiên của anh đã cảm hóa cô. Nếu cô tiếp tục duy trì khoảng cách xa lạ, điều này có vẻ kỳ quái. Vì vậy, cô lại gần anh khi anh chuẩn bị đẩy xe quay đi: “ Được, Chử…Vân Hành”. Chính cô cũng không phản ứng kịp xem chuyện gì sẽ xảy ra thì bàn tay phải đã vươn ra ngoài, không kịp giấu đi vẻ mặt mất tự nhiên và bất an: “ Anh cũng có thể gọi tôi là Đổng Triều Lộ. Hoặc là…Triều Lộ”.
Anh nhẹ nhàng giơ tay phải ra cầm lấy đầu ngón tay cô. Đó là bàn tay với những ngón tay thon dài, khớp xương đều đặn. Triều Lộ nghĩ, đây là bàn tay đẹp nhất của một người đàn ông mà cô từng thấy. Cô không kìm được len lén nhìn bàn tay kia của anh hơi co lại đặt trên đùi trái. Cô biết, bàn tay đó không xấu, thậm chí còn mềm yếu mang lại một chút mỹ cảm, khiến lòng người có cảm giác đau thương.